Tiêu Tử Phong không động thủ, chỉ cởi trói cho đối phương

Sau đó kéo gã nam nhân trần truồng ra ngoài.

“Các ngươi chịu khuất nhục, ta sẽ để cho hắn lần lượt tới một lần.”

Ầm!

Đầu va chạm với cây cột, một sinh mệnh cứ như vậy tiêu vong.

Nhìn vào những cơ thể đã mất linh hồn trong lồng.

Hắn có thể cứu được thân thể của các nàng, nhưng không cứu được linh hồn của bọn họ.

…………

Một tên đệ tử vừa luyện võ trở về.

Tiến vào phòng của mình, liền thấy một nữ tử xa lạ, quần áo rách rới nằm ở trên giường mình.

“Rất hiểu chuyện nha, có hàng mới nhanh như vậy đã đưa tới cho ta.”

Lấy tốc độ cực nhanh cởi bỏ quần áo trên người mình, tiến lên mây mưa.

“Lại còn chưa dùng qua!”

Tên đệ tử này càng thêm mừng rỡ.

Cô nương kia dưới một phen giày vò cũng từ từ tỉnh lại.

Diệp Tài nhớ rõ mình đang ở trong phòng hưởng thụ, nhưng tại sao lúc này tỉnh lại lại thấy sư đệ đang ở trên người mình.

Một cỗ cảm giác khó hiểu truyền đến.

"Nàng" phát hiện không thích hợp, ánh mắt dần dần trở nên hoảng sợ, hắn muốn phản kháng, lại phát hiện mình căn bản không nhấc nổi nguyên khí, hắn muốn gầm rú, lại phát hiện mình ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng đều nói không nên lời.

Một thân tu hành bị phế, cổ họng bị độc khàn.

Nỗi tuyệt vọng giống như những nữ nhân bị hắn lăng nhục, đến giờ khắc này bao phủ ở trên người "Nàng".

Những cảnh tượng tương tự cũng lần lượt xảy ra ở các phòng khác nhau.

Không ai biết, nữ tử xa lạ đột nhiên được đưa tới lại chính là huynh đệ sớm chiều ở chung.

Nhị Hổ và Thiết Đản hai người chắp tay trước ngực không ngừng nhắc tới: "Đời này làm người câm, đời này làm người câm, đời này làm người câm..."

Chiêu này của Tiêu Tử Phong quả thực muốn nghiền nát tam quan của bọn họ.

Bọn họ nghĩ tới vô số loại phương thức mà Tiêu Tử Phong có thể trừng phạt những người này.

Nhưng trí tưởng tượng của bọn họ cuối cùng vẫn quá cằn cỗi.

Loại phương thức trừng phạt này, bọn họ quả thực chưa từng nghe thấy, thuyết thư cũng không dám nói như vậy.

Dùng phương thức có thể nói là thủ đoạn thần tiên, thay đổi giới tính của những người này.

Đây có phải là báo ứng cho việc làm người xấu hay không?

Từ nay trở đi, hai người thề, về sau hai người bọn họ chính là thủ hộ giả kiên cố nhất của chính nghĩa.

Nhị Hổ nhìn Tiêu Tử Phong tựa vào thân cây, thỉnh thoảng đệ tử ngoại môn đi tới, đều không nhìn thấy hắn, giống như căn bản không tồn tại người này.

Chỉ có chào hỏi hai người bọn họ.

Thiết Đản vẫn chưa phát hiện ra điều này.

Mà Nhị Hổ cảm giác mình lại phát hiện ra cái gì đó ghê gớm, tựa như trong thuyết thư vậy, thần tiên đứng trước mặt ngươi, nhưng chỉ có một mình ngươi nhìn thấy…

Chẳng lẽ hắn thật sự là thần đến nhân gian chơi đùa sao?

Lúc này Thiết Đản chợt nhớ lại một đoạn quá khứ không muốn nhớ tới nhất.

Còn nhớ rõ đó là ngày trời trong nắng ấm, hôm đó, hắn không hiểu sao lại muốn ói, còn muốn ăn một ít đồ chua và cay.

Cả người suy nghĩ không yên, làm cho hắn còn nghĩ mình bị bệnh nặng gì đó.

Cuối cùng đi tìm đại phu khám bệnh, kết quả đối phương nói hắn mang thai.

Khi ấy hắn tức giận đến mức xốc cả sạp thuốc của người ta lên, đường đường là một nam nhi, tại sao có thể mang thai?

Nhưng vấn đề là, từ đó về sau, bụng hắn bắt đầu lớn lên theo từng ngày.

Vừa mới bắt đầu hắn còn có thể nói là mình béo lên, nhưng về sau bụng càng ngày càng tròn, hắn không có biện pháp lừa gạt chính mình.

Hắn lại đi tìm đại phu mua thuốc phá thai, nhưng vẫn không có tác dụng.

Một tháng sau, hắn liền đối mặt với quá trình sinh con.

Hắn bị đau suốt một ngày, cuối cùng chỉ rút được một cây châm.

Thậm chí hắn đã chuẩn bị tốt sẽ trở thành một người mẹ, nhưng cuối cùng chỉ kéo ra một cây châm.

Tâm tình trực tiếp sụp đổ, hắn cảm giác là thần thánh đang chơi hắn.

Từ đó về sau, hắn làm người đều thu liễm hơn rất nhiều.

Bây giờ nhớ lại, Tiêu Tử Phong có thể thay đổi giới tính con người, vậy...

Nhìn đồng hồ.

Tiêu Tử Phong cảm thấy đã đến lúc.

“Ta đi xử lý một chút chuyện giai đoạn hai.”

Tiêu Tử Phong dọc theo những căn phòng kia, lần lượt đạp cửa.

Vung kiếm gỗ, phóng kim nghệ thuật ra.

Ngón trỏ tay trái nuốt chửng.

Một bộ kỹ thuật tổ hợp, mọi việc đều thuận lợi.

Thẳng đến khi đi tới một gian phòng xa hoa nhất môn phái này.

Chính là gian phòng của chưởng môn Tam Kiếm Phái Trương Chiến.

Hắn thậm chí còn sắp xếp cho lão già này ba “cô nương”.

Vừa tới cửa.

“Đừng làm phiền ta, mau cút!”

Trương Chiến rống giận nhưng cũng không làm cho người ngoài cửa lui bước.

Đối phương còn đang tới gần.

Lúc này Trương Chiến cũng kịp phản ứng không đúng.

Những đệ tử môn phái của ông ta, nếu nghe được tiếng rống như vậy, hiện tại sớm nên tè ra quần mà chạy đi.

Coi như là có chuyện gì muốn bẩm báo, cũng phải đợi ông ta thông báo mới dám tiến vào.

Vội vàng áp chế suy nghĩ xuống, phủ thêm một bộ quần áo.

Đồng thời, tay phải vung về phía cửa, một thanh trường kiếm từ trong tay ông ta bay ra ngoài.

Tiêu Tử Phong cầm Thanh Lân Kiếm ngăn cản.

Hai kiếm chạm nhau, lực lượng cực lớn khiến hắn lùi lại hai ba bước.

Người theo kiếm đến, Trương Chiến vào lúc này cũng vọt ra ngoài.

Tiêu Tử Phong nhìn bộ dáng không mặc y phục của ông ta, cười nói.

“Nhuận hay không?”

Trương Chiến nghe nói như thế, kinh nghi bất định nói.

“Ba nữ nhân kia là ngươi sắp xếp!”

“Đúng vậy.”

Trương Chiến nghe nói như thế, trong lòng kinh hãi, vội vàng vận chuyển khí, muốn đem khả năng mình trúng độc bài trừ ra ngoài.

“Ta không bỉ ổi như vậy, không có hạ độc ngươi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương