“Ngươi có biết ta là ai không, ngươi có biết ta đang làm việc cho ai không?”

Tên hái hoa tặc điên cuồng kêu gào, hy vọng những lời này có thể hù dọa được Tiêu Tử Phong.

“Ta không biết.”

“Vậy ngươi...”

Tiêu Tử Phong lập tức đặt kiếm lên miệng đối phương.

"Ngươi hình như đã quên mất một chuyện, nơi này hoang vu dã ngoại, ta đem thi thể của ngươi xử lý sạch sẽ, cho dù phía sau ngươi có lai lịch lớn cỡ nào thì cũng không ai biết chuyện này do ta làm?”

“Giết người diệt khẩu, điểm này ngươi không hiểu sao?”

Lưỡi kiếm trượt về phía trước một chút, mở ra một lỗ hổng trong miệng tên hái hoa tặc.

Mặc dù hiện tại đã bị phế nhưng gã vẫn muốn sống, chết tử tế không bằng còn sống chính là châm ngôn của gã.

Lúc này Vương Phú Qúy cũng đã quay lại miếu.

“Vì sao muốn ra tay với chúng ta?”

Vương Phú Quý đi tới, gã cũng rất tò mò.

“Ta muốn luyện thi người bên cạnh ngươi, còn Cử Phủ muốn ăn thịt ngươi.”

Hay lắm, mình trở thành khẩu phần lương thực của người ta luôn rồi.

Trước đó tên hái hoa tặc còn nghĩ, Thiết Thi, Cử Phụ cùng với mình, ba chiến lực đủ để thu thập hai người này, nhưng không ngờ…

“Đúng rồi, ngươi vừa mới nói lai lịch sau lưng ngươi là ai?”

“Huyện lệnh trấn Thanh Thủy.”

Tiêu Tử Phong nghe nói như thế, thì lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

"Dù là huyện lệnh thì cũng chỉ có chút quyền lực, ngươi cảm thấy chút quyền lợi ấy sẽ có tác dụng với võ lâm nhân sĩ sao, khi dễ người bình thường thì còn được, nhưng trêu chọc võ lâm nhân sĩ, khiến bọn họ giận dữ thì tên huyện lệnh này cũng sẽ bị làm thịt.”

Vương Phú Quý nghe vậy thì mới lên tiếng giải thích: "Huyện lệnh trấn Thanh Thủy tên là Trương Thành Tài, chưởng môn đương nhiệm của Tam Kiếm Phái là Nhị gia hắn, là một kiếm khách tam giới, cũng xem như cường giả.”

“Trong môn phái có gần mười mấy người tu hành bát, cửu giới.”

"Mặc dù huyện lệnh Thanh Thủy trấn làm rất nhiều chuyện thiên nộ nhân oán, nhưng lại có rất ít võ lâm nhân sĩ đi tìm hắn gây phiền toái, cũng có một ít người tu hành không biết chuyện muốn hành hiệp trượng nghĩa, cuối cùng kết cục đều rất thê thảm."

Nói tới đây trong lời nói của Vương Phú Quý có chút tiếc hận.

“Vậy Cử Phụ kia là sao?”

"Đó là sủng vật huyện lệnh đại nhân nuôi, có lúc dùng để trao giải thưởng, cũng có thể để giết chết một ít người."

Nghe đến đó, Tiêu Tử Phong hơi nghi hoặc, sau lưng có chỗ dựa vững chắc như vậy, tại sao phải cần nuôi một con sủng vật đến hỗ trợ giết người?

Vương Phú Quý nhìn ra nghi hoặc trong lòng Tiêu Tử Phong, gã cũng biết nhiều tin tức bên trong, cho nên sau khi hái hoa tặc nói tới đây, gã liền hiểu ra.

Sau đó mới tiến đến bên tai Tiêu Tử Phong: "Tam Kiếm phái là danh môn chính phái.”

Nghe được những lời này, Tiêu Tử Phong cũng được điểm tỉnh.

Danh môn chính phái nha, muốn ra tay làm gì thì cũng phải để lại tên tuổi, ví dụ như trừ gian diệt ác, thay trời hành ác.

Còn gặp phải mấy chuyện không tốt, bị giội nước đen, vậy thì hạ độc thủ, vô luận như thế nào cũng không thể xé nát lớp da danh môn chính phái này.

Tuy nhiên hắn vẫn có chút chưa hiểu, hái hóa tặc này sẽ được lợi chỗ nào?

Dùng kiếm nâng mặt đối phương lên, Tiêu Tử Phong chậm rãi nói.

"Ta hiện tại rất tò mò, có chỗ dựa vững chắc, cũng có người hạ độc thủ, vậy tác dụng của ngươi là gì?”

“Huyện lệnh, yêu thích vợ người ta.”

Quả nhiên, có một loại ý chí, cho dù ở thời đại nào, thế giới nào, đều sẽ có người kế thừa.

“Đã như vậy...”

Tiêu Tử Phong cảm giác mình đã hiểu được một ít, cho nên liền chuẩn bị tiễn người này lên đường.

Hái hoa tặc cũng nhìn ra suy nghĩ của Tiêu Tử Phong.

“Đừng, ta có rất nhiều tiền, chỉ cần ngươi tha cho ta, ta đều có thể cho ngươi.”

“Đã thành như vậy rồi, còn có ý chí cầu mạng.”

Tiêu Tử Phong không khỏi cảm khái.

“Được rồi, ngươi nói đi, ta đáp ứng tha cho ngươi.”

“Số tiền này ta không mang theo trên người, để ta dẫn ngươi đi lấy.”

"Còn phải mang theo ngươi, trời mới biết có thể bị bố trí bẫy gì đợi ta mắc câu hay không, mà số tiền lớn ngươi nói cũng không biết thật hay giả, không đáng để ta đánh cược, tốt nhất vẫn là giết thôi.”

"Ta có thể nói cho ngươi biết địa điểm ở đâu, ngươi phải thề không giết ta."

“Được, ta thề, nếu ta giết ngươi, từ nay về sau Võ đạo sẽ đoạn tuyệt.”

"Số tiền đó được giấu dưới gầm giường của một ngôi nhà có hai cây liễu trên phố Hoàng Thổ, trấn Thanh Thủy.”

Nghe xong nơi giấu tiền, Tiêu tử Phong liền buông kiếm đặt trên cổ đối phương xuống, sau đó đặt kiếm vào tay Vương Phú Quý.

“Nào, đã đến lúc vì dân trừ hại rồi.”

“Đã nói rồi, không được giết ta.”

Hái hoa tặc điên cuồng quát.

"Ta thề thì có liên qua gì đến Vương Phú Qúy?”

Tiêu Tử Phong vỗ vỗ bả vai Vương Phú Quý.

Một kiếm chém đầu.

Thanh âm hái hoa tặc liền biến mất.

Người muốn lấy mạng mình, Vương Phú Quý cũng sẽ không nhân từ mà nương tay.

Tiêu Tử Phong xé quần áo hái hoa tặc ra bọc đầu hắn ta lại.

Hắn để cho Vương Phú Quý động thủ, cho nên việc này không liên quan đến thề hay không thề.

Chỉ là chuyện này nhất định phải để cho Vương Phú Quý cũng tham dự, miễn cho người này đi ra ngoài mật báo.

Hồi tưởng lại một chút, đêm nay tên trộm hái hoa này hành động.

Hạ độc trước, sau đó phái hành thi đến xác định xem có phải trúng độc hay không.

Tiếp theo Cử Phủ tùy thời mà động, hấp dẫn lực chú ý, mình và Thiết thi thì ở một bên chuẩn bị đánh lén.

Nếu không phải ngay từ đầu đã biết được trong hai người này có một người là tử thi, bởi vậy suy đoán tất có một người là cổ giả.

Hơn nữa mình có năng lực giải độc, giải trừ độc dược khiến người ta ngủ gà ngủ gật kia.

Nếu đổi lại là người tu hành cùng cảnh giới khác, hơn phân nửa buổi tối ngày hôm đó sẽ ngã xuống nơi này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương