Giang Hồ Này Vì Ta Mà Trở Nên Kỳ Quái (Bản Dịch)
-
Chương 19
Mười vạn đại quân vào giờ khắc này giống như một thể, một cỗ quân thế ngút trời, mênh mông sục sôi, bá đạo vô song.
Cường giả thần bí liếc mắt nhìn, miệng thì thào lẩm bẩm.
“Ta từ mười tuổi đã bắt đầu luyện kiếm, sử dụng kiếm đều là thần binh lợi khí, cùng giới vô địch.”
"Lúc 20 tuổi, ta lĩnh ngộ kiếm đạo mạnh nhất, ta tức là kiếm, kiếm tức là ta, nhân kiếm hợp nhất, từ đó về sau, ta không hề sử dụng thần binh lợi khí mà chỉ sử dụng kiếm gỗ.”
“Sau 40 tuổi, ta vô địch thiên hạ, từ đó về sau, ta ẩn nấp trong phàm trần, một lòng tu luyện mấy năm, ngộ được kiếm pháp mới.”
“Một kiếm tiên nhân quỳ.”
"Kiếm này vừa ra, phàm nhân phải quỳ, đế hoà’ng phải quỳ, tiên nhân cũng phải quỳ, cho nên kiếm tên là "Tiên nhân quỳ".”
"Nếu như mười vạn đại quân của ngươi có thể tiếp một kiếm này của ta, ta liền công hiến mười năm cho Bắc Man, nếu như không có, vậy chủ soái phải dập đầu quỳ lạy ta, đồng thời cho quân rút lui.”
“Bổn soái ở đây lĩnh hội kiếm chiêu của các hạ.”
Tháp Cổ Thác Nhĩ hào sảng nói, gã không tin trên thế giới này, có một chiêu kiếm uy năng như thế, gã tin tưởng quân của mình, cũng tin tưởng bản thân mình.
Đã chinh chiến nửa đời người, gặp qua vô số anh hùng hào kiệt chết dưới quân trận của gã, cao thủ cũng nhiều không đếm xuể.
Gã không tin cường giả thần bí không biết xuất thân từ nào kia lại có một chiêu kiếm khiến mình phải quỳ xuống.
Tôn Bình hai tay vịn ở trên tường thành, cường giả thần bí đột nhiên xuất hiện khiến cho lòng hắn dấy lên một tia hy vọng, nhưng đối phương quá cuồng vọng, một tia hy vọng vừa rồi cũng bị bớp tắt.
Trên đời này chỉ có truyền thuyết cường giả nhất giới mới có thể ngăn cản mười vạn đại quân.
Nhưng đó chỉ là truyền thuyết, không có ai chân chính chứng kiến qua, cũng không có ai dám nói một kiếm của cường giả Nhất giới có thể làm cho mười vạn đại quân quỳ xuống.
Trong lòng tất cả mọi người, điều này là không thể.
Trái tim hy vọng thiêu đốt của Tôn Bình lại một lần nữa rơi xuống vực sâu.
Lúc này cường giả thần bí rút kiếm gỗ ra, bắt đầu vung kiếm.
Tôn Bình đã ngửa mặt lên trời nhắm hai mắt lại, trời muốn vong ta.
Đột nhiên, một chấn động không gì sánh kịp, Tôn Bình kinh hãi mở hai mắt ra.
Sau khi hắn mở hai mắt ra, thấy được hình ảnh mà cuộc đời này chưa từng thấy qua, cũng vĩnh viễn sẽ không quên.
Mười vạn đại quân, vô luận là đứng, hay ngồi ở trên ngựa, vào lúc này, tất cả đều hai đầu gối quỳ rạp xuống đất, hai tay hợp thành chữ thập.
Giống như triều cống tế bái cường giả thần bí trên bầu trời kia.
Vừa rồi, chấn động không gì sánh kịp kia là do mười vạn người quỳ xuống tạo thành.
Tướng lĩnh binh lính thủ thành Cự Bắc không ai là không trợn mắt há hốc mồm, nghẹn họng nhìn trân trối.
Mười vạn đại quân quỳ trên mặt đất, trong lúc nhất thời lại không biết làm sao, mênh mông nhìn chiến hữu xung quanh mình đều đang đồng loạt quỳ rạp xuống đất.
Sức mạnh quỷ dị không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung này lại khiến người ta sợ hãi không thôi, loại lực lượng này căn bản không phải nhân lực có thể làm được.
Đó là "Thần".
Tháp Cổ Thác Nhĩ quỳ trên mặt đất cũng không thể nói rõ mình đã xuống ngựa và quỳ xuống như thế nào.
Bởi vì quá trình quá nhanh, gần như tích tắc.
Tháp Cổ Thác Nhĩ quay đầu nhìn về phía sau mình, tất cả binh lính ô ép một mảnh, toàn bộ quỳ rạp xuống đất.
Không thể nói, không thể hiểu, không thể lĩnh ngộ.
Đối phương thật sự dùng một kiếm khiến mười vạn đại quân quỳ xuống.
Về phần vị lão giả ẩn núp trong quân, đại tế ti Bắc Man, một vị cổ giả Nhị giới.
Là người tu hành, ông đã thấy qua nhiều chuyện mà người bình thường không thể hiểu, đôi khi chính ông cũng sẽ làm ra chuyện người ra không hiểu nổi.
Thậm chí ở rất nhiều thời điểm, ông ta căn bản là khinh thường người bình thường, đôi khi cảm giác mình chính là thần minh, còn người bình thường chính là con kiến hôi.
Đối mặt với những người tu hành khác, cho dù thực lực của mình không đủ, đánh không lại đối phương, nhưng đối phương cũng vạn lần không có khả năng để cho mình làm đến mức này.
Từ ban đầu, vị cường giả thần bí kia nói một kiếm sẽ làm cho bọn họ quỳ xuống, ông còn cho rằng đối phương sẽ sử dụng kiếm thế áp người.
Nhưng lại không có bất kỳ uy áp nào, trong lúc hắn vung kiếm, thân thể của ông gần như mất đi khống chế, trong nháy mắt đó, vô luận giãy dụa như thế nào, phản kháng như thế nào, ông cũng không thể đoạt lại quyền khống chế thân thể.
Thẳng thắn chắp hai tay trước ngực, hai đầu gối quỳ xuống đất, thân thể mới lần nữa thuộc về mình.
Giờ khắc này, tam quan được thành lập trên tu hành trên trăm năm đã bắt đầu sụp đổ.
Đây là kiếm pháp gì?
Tại sao có thể làm cho thân thể của một cường giả nhị giới bị tước đoạt quyền khống chế.
Nếu như một kiếm này đối phương không phải để cho ông ta quỳ xuống, mà là để cho ta tự sát, thì liệu ta có thể ngăn cản không?
Câu trả lời là không.
Tháp Cổ Thác Nhĩ gian nan đứng lên, những binh lính khác cũng bắt đầu từ từ đứng lên.
Có binh sĩ lại vào giờ khắc này bắt đầu triều bái.
“Thần minh đại nhân, xin thứ tội.”
Bọn họ cho rằng dọc theo đường đi giết chóc quá nhiều đã chọc giận thần thánh, cho nên mới giáng xuống trừng phạt.
Hành vi của một ít người này cũng khiến cho những người khác dao động, có vài người đứng lên lại quỳ xuống bái lạy thần linh.
Tháp Cổ Thác Nhĩ nhìn lại binh lính, phát hiện quân đội của mình vào giờ khắc này bị đánh thần hồn câu tán, quân tâm không còn.
Trong lòng Tháp Cổ Thác Nhĩ nghĩ tới muốn đổi ý sao?
Phải biết bọn họ vì ngày này mà đã hao phí vô số tâm huyết.
Nhưng cái giá phải trả sau khi đổi ý, gã có chịu nổi không?
Đối phương có thể dùng một kiếm, để cho mười vạn đại quân quỳ xuống, thì liệu có thể dùng một kiếm để cho mười vạn đại quân chết hay không?
Tháp Cổ Thác Nhĩ không dám đánh cuộc, một khi đánh cuộc thua, mười vạn đại quân sẽ không còn, Bắc Man liền thành thịt cá mặc cho người xâu xé.
Trong mắt cường giả thần bí hiện lên u quang, thanh âm nhàn nhạt truyền đến.
“Đến lúc thực hiện lời hứa rồi.”
Tháp Cổ Thác Nhĩ biết lời này có ý gì, lần này là gã chủ động quỳ xuống.
Thân thể Tháp Cổ Thác Nhĩ mới đứng lên, lại cúi thấp xuống.
Gã dập đầu 3 cái với cường giả thần bí kia, sau đó thẳng tắp đứng dậy, máu chảy theo da đầu xuống chóp mũi, nhỏ xuống đất.
Bao hàm vô số áp lực cùng khuất nhục, Tháp Cổ Thác Nhĩ hô lên.
“Rút quân!”
Trên tường thành các tướng sĩ nhìn một màn này, lập tức ôm lấy nhay, hoan hô nhảy nhót.
Cường giả thần bí kia điều khiển Chu Tước gỗ bay lên, biến mất ở phía chân trời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook