Giang Hồ Này Vì Ta Mà Trở Nên Kỳ Quái (Bản Dịch)
-
Chương 17
Mới vừa vào nhà, Triệu Tuyền Lạc liền thu dọn xong xuôi, nàng chỉ cần chuẩn bị một bộ quần áo thay giặt là được, dù sao cũng không có những thứ khác.
Tiêu Tử Phong cầm hồ lô, kiếm gỗ, còn có đao khắc.
Hồ lô và kiếm gỗ đều là cha hắn làm cho khi hắn còn nhỏ, còn đao khắc, trước kia cha dùng, hiện tại truyền đến tay hắn.
Đeo mấy thứ này vào, Tiêu Tử Phong đến bên cạnh xe lăn.
“Phi công (một đạo cụ tốt với nhiều biến thể))
Đặt tay lên xe lăn.
Xe lăn lập tức biến đổi, thời gian còn chưa tới một hơi thở thì nó đã biến thành một cái hòm gỗ có thể vác lên vai.
Thu dọn đồ đạc xong ra sân.
Lão Lý cũng đã thu xếp xong.
“Xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Lão Lý cùng Triệu Tuyền Lạc đi ra ngoài, đi còn chưa được mấy bước, hai người đã dừng lại.
Tiêu Tử Phong không có đi theo.
“Còn đứng đó làm gì? Đi mau đi.”
Triệu Tuyền Lạc thúc giục.
“Các ngươi đi trước đi.”
“Ngươi muốn làm gì? Ta vừa mới giải thích với ngươi, mười vạn đại quân, đó không phải lực lượng một người là có thể ngăn cản, ngươi ở lại nơi này chỉ có chịu chết.”
"Ngươi mới trở thành người tu hành, mà nhân sinh của ngươi còn rộng lớn, ngươi không muốn đi xem thế giới này như thế nào sao, chẳng phải đã nói muốn đổi cách sống?”
Đối mặt với lời khuyên của Triệu Tuyền Lạc, Tiêu Tử Phong chỉ mỉm cười ứng đối: "Nơi này là nhà của ta, ta có thể rời đi, cũng có thể đi xa, nhưng tuyệt đối không phải bị người ta đuổi ra.”
"Tiểu tử, ngươi nghĩ cho rõ ràng, những kỹ năng cổ quái của ngươi có thể đối phó với một người, nhưng đối mặt với mười vạn đại quân, ngươi sẽ bị giẫm thành thịt nát.”
“Lão Lý, cha ta còn ở đây, ta muốn lão nhân gia được yên tĩnh, ngươi yên tâm, ta sẽ thử xem, nếu không có biện pháp thì ta sẽ lập tức chạy.”
Lão Lý bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó đem Thanh Lân Kiếm của mình ném cho Tiêu Tử Phong.
“Thanh Lân kiếm này cho ngươi mượn, tiểu tử ngươi nếu có thể sống sót trở về, thì đến Hoàng Đô trả kiếm.
"Nếu không thể sống sót trở về, thanh kiếm này nắm trong tay ai, ta liền giết kẻ đó!”
Lúc này lão Lý không còn là lão già thích nằm trên ghế phơi nắng kia, mà giống như một tôn sát thần.
Tiêu Tử Phong cũng hiểu ý mà cười một tiếng.
“Được!”
Triệu Tuyền đi tới bên cạnh Tiêu Tử Phong, đặt một cái bình nhỏ vào tay hắn.
“Đây là thuốc trị thương, hi vọng ngươi không uống, ta cũng đợi ngươi ở Hoàng Đô.”
Tiêu Tử Phong nhìn cô gái trước mặt mình, hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt không có tình cảm, chỉ có chờ đợi bạn tốt bình an.
Mà Tiêu Tử Phong cũng đáp lại lời hứa hẹn chờ đời này.
…
Trên đỉnh núi có một ngôi mộ.
Bên trên khắc mấy chữ “Mộ của Tiêu Mộc Đầu.”
Người thợ mộc không có văn hóa này lại nhặt được một đứa trẻ, cảm giác đây là trời ban cho ông.
Vì đặt tên cho đứa bé này, ông còn đặc biệt mang theo mấy miếng thịt, mời tú tài địa phương đặt tên giúp.
Bởi vì hắn sinh ra vào năm Hổ, lão thợ mộc hy vọng đứa nhỏ này tương lai có thể có một phen tiền đồ.
Cho nên tú tài liền đặt cho hắn một cái tên là "Tử Phong".
Mây tòng long, Phong Tòng Hổ.
"Tử" đôi khi, mọi người sẽ đem chữ này đặt sau tên, biểu thị tôn xưng đối với một tiền bối, đây cũng là hy vọng đứa nhỏ này có thể có một phen thành tựu lớn trên một con đường nào đó.
Cứ như vậy, lão thợ mộc vui mừng hớn hở rời khỏi nhà tú tài, miệng vẫn lầm bầm cái tên này.
Một bên nhắc tới, một bên trêu chọc tiểu hài tử còn trong tã lót.
Mấy năm trước, đại hạn của lão thợ mộc sắp tới, không biết chuyện gì xảy ra? Ma xui quỷ khiến đem chuyện nhặt Tiêu Tử Phong được, nói cho hắn biết.
Đây là bí mật hơn mười năm ông cũng không nói ra.
Nhưng thời khắc cuối cùng lại nói ra, có thể là người sắp chết, không muốn đem bí mật này mang vào quan tài.
Cũng có thể là không muốn Tiêu Tử Phong giống như ông lẻ loi hiu quạnh qua hơn nửa đời người, về sau có thể có một niệm tưởng, hoặc là tìm được người nhà của hắn.
Tiêu Tử Phong cầm một vò rượu gạo, rót cho lão thợ mộc một chén, cũng rót cho mình một chén.
Hắn bình thường cũng không thích uống rượu, duy nhất có thể cho hắn uống hai ngụm cũng chỉ có rượu gạo này.
Rượu gạo ngọt, mùi rượu không nặng, vị khá ngon, không giống những loại rượu khác uống vào cổ họng cay xè.
“Lão cha, lần này đến gặp người, phỏng chừng một đoạn thời gian rất dài, sẽ không trở lại.”
"Nếu quả thật có kiếp sau, người hãy đầu thai đến thế giới kia của ta…”
"Nhất định có kiếp sau, dù sao ta cũng có, ở thế giới kia hiện đại hơn nhiều, cũng dễ lăn lộn hơn, chưa nói giàu có như thế nào, nhưng ăn cơm có cá có thịt, dưới tình huống bình thường vẫn có thể sống được.”
“Hơn nữa người cũng đặc biệt chịu khó, tùy tiện tìm chút việc làm, cuộc sống gia đình tạm ổn hẳn là không tệ.”
Tiêu Tử Phong khi còn bé thường xuyên nghe lão thợ mộc kể lại chuyện trước kia.
Lão thợ mộc cũng từng cưới vợ, cũng có con, còn có một em trai.
Chỉ có điều khi chạy nạn trong thời kỳ thiên tai, lại chỉ có một mình ông sống sót.
Thế giới bên kia của ông, hẳn là sẽ không cô đơn như vậy.
Tiêu Tử Phong cười cười, từ nơi này nhìn xuống, có thể thu hết Cự Bắc thành vào mắt.
Mảnh đất này là hắn cố ý chọn, lão cha nếu còn có chỗ lưu niệm, không cần trèo đèo lội suối cũng có thể nhìn thấy Cự Bắc thành.
Sáng sớm, ánh mặt trời đầu tiên chiếu lên đỉnh núi này.
Trong tay Tiêu Tử Phong trống rỗng xuất hiện một cái mặt nạ, màu của mặt nạ rất đơn giản, chỉ có hai màu đen trắng, hai màu đen trắng cực kỳ đơn giản, nhưng cấu tạo hoa văn phức tạp.
Tiêu Tử Phong đeo mặt nạ lên mặt, trên người đột ngột xuất hiện một bộ hắc bào, một cỗ khí thế cường giả khó có thể nói nên lời bộc phát ra.
“Mặt nạ của cường giả (mặt nạ này sẽ làm cho ngươi trông giống như cường giả, hiệu ứng phụ: thì thầm của cường giả. Không tăng thêm bất kỳ sức mạnh tấn công nào.)”
Lại lấy hòm gỗ mang trên lưng xuống, trải qua một trận biến ảo, nó liền biến thành một con Chu Tước bằng gỗ thật lớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook