Đêm khuya hôm đó.

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống nổi lên.

“Thời gian đánh dấu đã đến, túc chủ có muốn dùng hay không?”

Tiêu Tử Phong thoải mái đáp lại: "Được.”

“Chúc mừng túc chủ, đánh dấu thành công.”

“100% 100 mét trúng đích vô hại (bất kỳ vật phẩm nào ném trong bán kính 100 mét sẽ trúng kẻ thù, nhưng sẽ không gây ra bất kỳ thiệt hại nào.”

Tiêu Tử Phong yên lặng uống một ngụm rượu trong ly.

Ha ha ha, quả nhiên, cái hệ thống rách này rất khó cho được kỹ năng ngưu bức gì.

100% 100 mét trúng đích vô hại, kỹ năng này có thể làm gì? Ném phân khi đánh nhau với người khác sao?

Không có tổn thương vật lý gì, chỉ là khiến người ta có bóng ma tâm lý.

Nhưng vấn đề là sau này tiến vào giang hồ, người khác đều ném phi đao, một mình hắn ném phân.

Bất luận đánh thua đánh thắng đều không vẻ vang.

Mà chuyện trọng yếu nhất, một khi đập trúng, giá trị tức giận của đối phương sẽ trực tiếp lên đầy vạch, cái hệ thống chó má này…

Đột nhiên, Tiêu Tử Phong chợt nghĩ ra, 100% trúng đích vô hại.

Lúc trước, hắn nhận còn hai kỹ năng, hai thứ này nên nói như thế nào đây?

Có một ít hiệu quả đặc thù, nhưng nghiêm túc mà nói, cũng không tính là gây thương tổn cho người ta.

Nếu phối hợp lại thì đây chính là thần kỹ!

Triệu Tuyền Lạc nhìn Tiêu Tử Phong bên cạnh uống rượu, đột nhiên nụ cười trở nên âm hiểm, thì yên lặng xê dịch vị trí, cách Tiêu Tử Phong xa hơn một chút.

Sau một bữa cơm no nê.

Mấy người đều trở về phòng ngủ.

Tiêu Tử Phong sau khi xác định Triệu Tuyền Lạc đã ngủ, liền len lén đứng dậy.

Cẩn thận mở cửa phòng, sau đó lại nhẹ nhàng đóng lại.

Triệu Tuyền Lạc nhắm hai mắt, đến vào lúc này liền mở ra.

Tiêu Tử Phong đi tới chuồng gà lão Lý nuôi, nhìn mười mấy con gà nuôi nhốt.

Hắn lấy ra một cây châm, sau khi chọn trúng một con gà trống lớn, thì liền bắn châm lên bầu trời, châm lập tức bắn ra ngoài.

Đột nhiên châm bị bắn ra lại quẹo một góc nhọn đánh trúng con gà lớn đã chọn.

Sau đó con gà trống cao ngạo lập tức bị biến nhỏ lại, lông vũ tươi đẹp trở nên mộc mạc như gà mái, lông đuôi vừa tiên diễm vừa dài biến thành đuôi ngắn màu đen.

Tiêu Tử Phong cầm con gà lên xem.

“Biến thành gà mái rồi.”

Âm Dương châm (có thể đảo ngược âm dương, thời gian: 30 ngày.)

“Tiếp theo sẽ là loại thứ hai.”

“Gà trống nhỏ, gà trống nhỏ, biết đám ái phi của ngươi sinh con vất vả cỡ nào không? Hôm nay để ta tiêm cho ngươi một mũi, để ngươi cảm nhận được sự vất vả của chúng.”

“Mang thai đi, gà trống…”

Sau đó lại bắn ra một châm, bắn về phía con trống thứ hai.

Triệu Tuyền Lạc trốn sau tường, vẻ mặt hoảng sợ che miệng mình lại.

Nàng nhìn thấy Tiêu Tử Phong ôm một con gà, còn muốn nó mang thai.

Khó trách Tiêu Tử Phong nhìn thấy nàng là một mỹ nhân, ngồi trong lòng không loạn, lúc băng bó cũng không khởi sắc tâm, thậm chí ở cùng một phòng khách cũng có thể khống chế bản thân.

Mới đầu nàng còn tưởng rằng Tiêu Tử Phong có phong thái quân tử, hiện tại mới hiểu được, nguyên lai hắn là đúng...

Triệu Tuyền Lạc cảm giác giới hạn này thật đáng sợ, không dám tiếp tục ở đây nữa, lập tức chạy về phòng.

Tiêu Tử Phong thí nghiệm loại châm thứ hai.

Châm mang thai (một vị thầy thuốc vĩ đại vì muốn để cho giống đực cảm nhận được nổi đau mang thai, cho nên dùng nửa đời người nghiên cứu ra, thời gian: 30 ngày)

Sau khi có được kim châm mang thai này, Tiêu Tử Phong đặc biệt tìm một tên lưu manh, thí nghiệm một chút, căn cứ vào quan sát của hắn, kim châm này sẽ làm cho người ta trong vòng một tháng cảm nhận được quá trình mang thai hoàn chỉnh, bụng sẽ lớn lên từng ngày, còn có thể kèm theo nôn nghén, các loại hiện tượng phụ nữ có thai, cũng ở trong ngày thứ 30 thể nghiệm nỗi khổ sinh nở.

Bất quá cũng sẽ không thật sự sinh hạ tiểu hài tử, chỉ là kéo ra một cây châm bình thường, đương nhiên đây chỉ là hiệu quả đối với con người, nhưng ở trên thân động vật, phản ứng cụ thể là gì thì hắn cũng không rõ ràng lắm.

Sau khi Tiêu Tử Phong hoàn thành thí nghiệm này, tên du côn kia ở phương diện làm người làm việc liền có thay đổi rõ ràng, không kiêu ngạo ương ngạnh, mà là cẩn thận hơn rất nhiều.

Đúng rồi, tên lưu manh du côn kia tên là Thiết Đản.

Tiêu Tử Phong suy nghĩ một hồi, nhìn về phòng của lão Lý, vì độ chuẩn xác thì liệu mình có nên tìm người thử xem hay không.

Lão Lý đang ngủ đột nhiên bừng tỉnh, không biết tại sao, cảm giác được một trận ác hàn.

Luôn cảm thấy có điêu dân muốn ám hại mình.

Tiêu Tử Phong cảm thấy vẫn nên thôi đi, hắn sẽ không hại lão Lý, dù sao người ta còn thu lưu mình, làm như vậy rất không nói đạo nghĩa.

Quên đi, xem có cơ hội ở bên ngoài lại tìm một tên lưu manh thử xem.

Ác hàn tiêu tan, lão Lý có chút không ngủ được, thế là quyết định mở cửa đi ra sân.

Lúc mở cửa, lại nhìn thấy Tiêu Tử Phong vào nhà...

Lão Lý không khỏi nhớ tới một màn quỷ dị kia.

“Tiểu tử này, không phải muốn lấy ta để luyện kiếm chứ?”

Triệu Tuyền Lạc nghe thấy tiếng mở cửa, liền siết chặt chăn, cảnh hôm nay thật sự là đánh vào tam quan của nàng.

…………

Ngoài Cự Bắc thành, Lạc bang chủ cùng bốn vị đường chủ đứng thành một hàng.

Năm người hai mắt trắng bệch, dưới làn da giống như có thứ gì đó đang nhúc nhích.

Mà Vũ đường chủ cuối cùng không thể chịu đựng đến lễ mừng năm mới, mà được chôn cất qua loa, coi như hắn cũng may mắn vì không cần cảm nhận được loại khổ sở này.

"Lá thư đó bây giờ đang ở đâu?"

Một lão giả tóc tai bù xù, khuôn mặt khô gầy, hỏi Lạc Phong đứng ở trước mặt.

“Trong tay một nữ sát thủ và một thợ mộc tên Tiêu Tử Phong, hai người bọn họ không ra khỏi thành, vẫn còn ở trong thành.”

Lạc Phong cứng ngắc hồi đáp.

“Đã như vậy, liền cho các ngươi một hồi thống khoái đi.”

Sau đó nhu động không biết tên dưới làn da năm người lại tăng lên, rất nhanh, năm người còn lưu lại ý thức yếu ớt bắt đầu cưỡi ngựa xem hoa, đến cuối cùng một chút linh quang còn sót lại trong lòng cũng tiêu tan không thấy.

Lão giả nhìn Cự Bắc thành.

“Đáng tiếc, đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu thi thể.”

Lão giả mang theo tiếc hận, giống như một tòa núi vàng đang trôi qua trước mặt lão.

Lão giả chậm rãi tiến vào trong bóng tối, năm bộ thân thể không có linh hồn liền đi theo phía sau lão.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương