ong phùng*

(*) Hai lần gặp gỡ.

Sự tình khẩn cấp, đầu tiên bọn ba người Thái Chiêu trượt theo dốc núi Cửu Lãi cao thẳng đứng ra hơn một trăm dặm, sau đó đổi qua tuấn mã, ngày đi ba bốn trăm dặm. Mỗi lần bủn rủn gân cốt trên lưng ngựa, Thái Chiêu hết sức nhớ nhung đến hai con đại bàng khổng lồ lông vàng nom thì dữ tợn thực ra cực kỳ thuần hóa hiền lành kia.

Sau khi gấp rút đi hai ngày rưỡi, ba người đến cổng thành rộng lớn trước Quảng Thiên Môn, lúc cải trang vào thành chỉ thấy bầu không khí rất căng thẳng, không chỉ là đệ tử Quảng Thiên Môn và đệ tử Tứ Kỳ Môn giương cung bạt kiếm, mà chính các nhánh đệ tử trong Quảng Thiên Môn cũng đề phòng lẫn nhau, còn có nhiều khách giang hồ y phục khác nhau ẩn hiện mọi nơi.

“Bao năm qua nếu không phải Quảng Thiên Môn chúng ta giương oai giúp các ngươi, Tứ Kỳ Môn đã bị Cầu Nguyên Phong Thái Sơ Quán ép đến không ngóc đầu lên được! Hừ, giờ Thái Sơ Quán không ngừng công kích, các ngươi cảm thấy mình ngon rồi đúng không. Cầm mấy cái quan tài bị phá là dám lên Quảng Thiên Môn đòi lời giải thích, ăn tim gấu gan báo rồi nhỉ, ha ha ha!” Một đệ tử trẻ tuổi mặc trường bào màu son thêu mặt trời vàng chóe cao giọng cười mắng.

Trong góc xó Tống Úc Chi nghe xong không khỏi nhíu mày.

Hán tử trung niên mặc huyền mã hoàng y lớn tiếng nói: “Các ngươi chớ khoác lác, ta biết Quảng Thiên Môn người đông thế mạnh, nhưng trên đời này mọi thứ đều không vượt ngoài một chữ lý! Cả nhà mười mấy người của Lão Bang chủ Hoàng Sa Bang chết không rõ ràng, món nợ này tuyệt đối không thể mập mờ cho qua! Giờ nhân chứng vật chứng đều đủ, anh hùng thiên hạ cũng chưa chắc cùng một phe với họ Tống đâu!”

Một đệ tử Quảng Thiên Môn khác mặc áo đỏ chót mặt trời vàng quái gở nói: “Họ Lý kia ăn nói cẩn thận chút, đừng mở mồm là ‘Họ Tống’. Tuy cùng một họ, người ta là đội thủ hạ của dòng chính Đại công tử Mậu Chi, hô nô gọi tỳ, đeo vàng đeo bạc, đầy khí phái đó. Chúng ta là đi theo Tam thúc tổ và Đường phòng thái gia ăn cơm rau dưa, ngày xưa lúc mấy người rạng rỡ bọn ta cũng chẳng được thơm lây, hôm nay mấy người chọc tới phiền phức, bớt liên lụy bọn ta đi.”

Phàn Hưng Gia nghi ngờ nhìn Tống Úc Chi, đáng tiếc trên mặt Tống Úc Chi đã dịch dung, không nhìn ra sắc mặt.

Thái Chiêu như bà cụ non rót cho mình chén trà, quơ nón lá thì thầm: “Quả nhiên chuyện nào cũng có lợi tất có khó, con cháu đông đúc cũng có phiền phức của con cháu đông đúc.”

Phàn Hưng Gia buồn cười: “Vậy nhà họ Thái mấy người thì sao chứ.”

Thái Chiêu cười hì hì nói: “Thái gì mà Thái chứ, Lạc Anh Cốc cũng đã đổi họ bốn lần. Hôm trước Tiểu Hàm viết thơ bảo nó lại đổi ý rồi, cơ quan toán học chẳng hề dễ chơi, gõ mõ làm hòa thượng thú vị hơn, nói không chừng mai này Lạc Anh Cốc còn phải dựa vào tôi kén rể đây, có khi cũng là lúc đổi họ tiếp một lần nữa.”

“Chiêu Chiêu sư muội.” Tống Úc Chi xụ mặt, “Kén rể thì không cần sửa họ, sửa họ thì không gọi là kén rể, nói chuyện cẩn thận nghiêm túc chút.”

Thái Chiêu:… Xem ra anh không vội như thế nhỉ.

Ra khỏi quán ăn, Thái Chiêu đề nghị không nên vào Quảng Thiên Môn mà tìm một khách đi3m vắng vẻ đặt chân trước đã, đợi trời tối mới lẻn vào.

Phàn Hưng Gia lập tức tỏ vẻ đồng ý, Tống Úc Chi ngẫm nghĩ, thở dài: “Hiện giờ xem ra tình thế khó đoán, khác xa so với chúng ta nghĩ. Sư muội nói rất đúng, không nên lộ diện đã, xem kỹ hẵng nói.”

Ba người lần mò ra ngoài thành, tìm được một gian trà tứ ở ngoài đồng nội.

Mặc dù là ngụy trang thành trà tứ, nhưng ở đây vốn là nơi quan khách lỡ giờ không thể vào thành tạm thời dừng chân dùng, do đó cũng đã gộp cho lầm canh giờ không có thể đi vào thành khách thương tạm thời đặt chân dùng, bởi vậy cũng có tính gộp cả ba trong một ốc xá, quán cơm, phòng nghỉ, hiên nhà hành lang, đầy đủ mọi thứ.

Lúc bọn Thái Chiêu vào tới, trà tứ trống rỗng, chỉ có một đôi vợ chồng già và đứa con trai nhỏ đang làm việc.

“Uầy, trong thành ồn ào thế nào có khách thương vào thành nữa đâu. Khách đi3m trong thành đầy khách, khách giang hồ chen đầy, con trai cả với con dâu cũng bị mấy chú bác mượn qua hỗ trợ rồi. Hiện giờ ở trong tiệm chỉ có ba vị khách định đi phía Tây thu sản vật núi rừng thôi.” Ông lão chủ tiệm mặt mày ủ dột, “Chỉ mong Chưởng môn chúng ta mau chấm dứt cái cảnh rối ren đen tối này thì tiểu điếm mới khôi phục được quang cảnh ngày xưa.”

Thái Chiêu rửa sơ mặt mũi trong phòng nghỉ xong một mình xuống lầu, ngước lên bị một trận tuyết mịn ngoài cửa sổ hấp dẫn, bất giác rẽ vào vườn sau, bưng băng ghế trúc ngồi vào dưới hiên hai bên được thả màn trúc che.

Trà tứ vắng vẻ, cho là ông lão chủ tiệm và khách buôn dọc đường chưa từng thấy mặt Thái Đại tiểu thơ hơn một năm trước gây ra cảnh long trời lở đất cho sáu phái Bắc Thần, cô không đội mũ rèm, để lộ một mặt xinh đẹp như hoa đào, tùy ý gió lạnh lướt qua hiên nhà lất phất.

Lạc Anh Cốc bốn mùa như xuân, trận tuyết rơi đầu tiên Thái Chiêu nhìn thấy là trên núi Cửu Lãi, nhưng khi ấy phân loạn không ngừng, không phải lo lắng sợ hãi thì vươn cổ đấu với người, chưa từng thưởng thức cảnh trí tuyết rơi trong gió cho thật đã đời. Hiện giờ chỉ mới vào đông, bông tuyết mảnh êm êm như bụi phấn bay lả tả, không quá lạnh, mà ngược lại có cảm giác rất sinh động đáng yêu.

Màn đêm bao phủ, ánh đèn bên cạnh Thái Chiêu như đậu, sắc ấm mờ nhạt chan hoà cùng sắc tuyết lạnh trong, bóng mấy nhánh cây hoặc béo hoặc gầy giao thoa, loang lổ lốm đốm như ánh kịch đèn chiếu.

Cô bẩm sinh sung sướng yêu đời, nhìn gì cũng có thể nhìn ra điểm thú vị, lúc bé ngắm con kiến khuân đồ còn vui đến nửa ngày, lúc này ngắm nghía, cũng không khỏi cười khẽ.

Chợt nghe tiếng bước chân cực nhẹ sau màn trúc, Thái Chiêu cảnh giác quay đầu.

Màn trúc xốc lên, người phía sau rèm hình như cũng hết sức kinh ngạc, hắn cũng bị hoa tuyết li ti như hoa cây dương tung bay trong gió đêm hấp dẫn tới, không ngờ sẽ gặp được Thái Chiêu ở nơi này.

Dưới ánh đèn tù mù, trong đêm đen sắc tuyết điểm lấm tấm bạc, khuôn mặt tuấn tú của hắn gây một loại cảm giác mơ hồ kỳ dị, Thái Chiêu như lạc vào trong mơ, rõ ràng hắn đang đứng ngay trước chân cô, lại tựa như cách rất xa, thoảng như cách nguyên một vùng hoang mạc và tuyết vực.

Hắn mặc một bộ trường bào màu lam hơi cũ, vóc dáng có vẻ như cao lớn hơn, sắc mặt hiền hòa mà hoảng hốt, chỉ có đôi mắt vẫn là thâm trầm khó dò.

Chia cách hơn một năm, gặp lại cũng không biết nên nói gì, hai người nhìn nhau thật lâu không nói.

Mộ Thanh Yến nhấc cánh tay dài vén màn trúc, “…Vừa rồi nàng đang cười gì thế?”

Thái Chiêu ngẩn ra: “Nhớ tới kịch đèn chiếu xem lúc nhỏ.”

“Ừm, vở kịch tên gì thế.”

“Quên rồi.” Thái Chiêu nhìn tuyết bay trong bầu trời đêm, “Lúc nhỏ ngồi dưới đài, vở kịch khi đó diễn vui buồn hợp tan, lại khó dứt bỏ, tôi luôn vui vẻ vỗ tay khen hay. Cô cô hay trêu, bảo tôi xem kịch chỉ mong náo nhiệt, vốn không hiểu ý bên trong vở kịch.” — cô cô, còn người thì bắt đầu hiểu từ lúc nào chứ? Nếu mãi mãi không hiểu thì tốt rồi.

Màn trúc cuốn cao cao, Mộ Thanh Yến thắt gút sợi dây thừng.

Vừa rồi lúc hắn vén màn trúc, đã nhìn thấy Thái Chiêu như một cô bé con trong học đường ngồi thẳng thẳng thớm thớm, hai tay nhỏ ngoan ngoãn đặt trên chân, có điều má phấn hơi méo mó kéo khóe miệng khẽ lộ một nụ cười trộm.

Cách lớp sương dưới ánh đèn tù mù ngẩn ngẩn ngơ ngơ, hắn như thoáng thấy dáng vẻ bé Thái Chiêu trắng trẻo nhỏ xíu ngồi dưới sân khấu xem kịch vui đến quên cả trời đất, đó nhất định là cô bé đáng yêu nhất trên đời.

“… Vết thương roi trên lưng lành chưa?” Hắn thấp giọng hỏi.

Câu hỏi mang lại một quãng đau đớn dài hơn tháng, nhớ đến lại như thiêu như đốt lăn lộn khó ngủ khiến Thái Chiêu run rẩy một trận, nhưng đến cuối cùng, cô cũng chỉ đáp một câu, “Đều ổn rồi.”

Mộ Thanh Yến siết chặt lòng bàn tay, rồi mở ra.

Hắn nhìn bàn tay thon dài đường vân rõ ràng của mình, giờ đây hắn đã có được quyền thế lật tay thành mây trở tay thành mưa, nhưng vẫn có những chuyện bất lực, ví dụ như làm cha sống lại, ví dụ như, không để cho nàng bị thương tổn.

“Ta không ngờ bọn họ sẽ dùng hình với nàng…”

Thái Chiêu nhẹ nhàng lắc đầu: “Là chính tôi đã làm sai chuyện, nên bị phạt.”

Mộ Thanh Yến ừ một tiếng, nhìn màn đêm chăm chú: “Thì ra, nàng đã xem ta như một chuyện sai lầm.”

Thái Chiêu dường như đã nghĩ thoáng, lựa lời khuyên nhủ: “Thật ra giữa hai ta cũng không phải không tính là một chuyện sai lầm, nếu không có ràng buộc này, hai ta đều có thể sống thuận lợi hơn chút.”

Mộ Thanh Yến lạnh lùng: “Là chính nàng cảm thấy thuận lợi thôi, đừng có thay ta ‘cảm thấy’!”

Thái Chiêu nỗ lực duy trì cấp bậc lễ nghĩa: “Giờ Mộ Giáo chủ đã nắm đại quyền trong tay, thiên hạ một mình, tính toán chuyện cũ năm xưa làm gì.”

“Nếu thật sự ta có quyền thế vô biên, một mình một thiên hạ, đã không trơ mắt nhìn nàng ở trước mặt rời ta đi mà không thể ra sức!” Đôi ngươi thanh niên u tối, phảng phất nhóm lên ngọn lửa lạnh lẽo.

“Mộ Đại Giáo chủ là đến chỉ để tranh cãi với tôi sao?!” Thái Chiêu thầm oán hận, thuận tay móc một vật vàng óng Tú Chiếc túi đeo bên hông, vắt lên lan can dưới màn trúc, “Mấy khi gặp được nhau, thứ này trả lại cho huynh.”

Mộ Thanh Yến khẽ giật mình, quấn sợi xích vàng nhỏ dài vào lòng bàn tay, “Không phải nàng đã đi cầm nó rồi sao.”

“Là đã đem cầm, sau đó Tam sư huynh chuộc về.”

Tống Úc Chi bất ngờ xuất hiện trong cuộc đối thoại giữa bọn họ, như hòn đá ném xuống hồ, ngay lập tức phá vỡ xúc động phẫn nộ và hoảng hốt ngắn ngủi vừa rồi, Mộ Thanh Yến cùng Thái Chiêu đồng thời nhận ra một việc lý ra bọn hắn nên hỏi —

“Huynh ở đây làm gì?”

“Sao nàng lại đến đây?”

Hai câu nói không phân trước sau cùng thốt, hai người đều ngẩn ra.

Vẻ mặt Mộ Thanh Yến sắc mặt hờ hững, “Tứ Kỳ Môn với Quảng Thiên Môn ầm ĩ, Giáo chủ Ma giáo như ta không tránh khỏi muốn xem náo nhiệt đấy. Nhưng không biết Tiểu Thái nữ hiệp tới đây có chuyện gì?”

Thái Chiêu hắng giọng, “Huynh cũng nói đó, Tứ Kỳ Môn với Quảng Thiên Môn tranh cãi. Tam sư huynh sốt ruột phụ huynh ở nhà, tôi với Phàn sư huynh đi xem cùng.”

Mộ Thanh Yến cười lạnh, “Không phải xưa nay nàng phiền chán ân oán gút mắc trong giang hồ cơ mà, thế mà giờ tình nguyện đến làm việc xấu cùng Tống Úc Chi, thật là đồng môn tình thâm quá nhỉ.”

Thái Chiêu cũng không giải thích, nổi khùng nói: “Mộ Giáo chủ nói không sai, người trưởng thành phải nghĩ thêm về tương lai đại sự, tránh mai sau đi sai bước nhầm. Tam sư huynh phẩm tính lỗi lạc, sáng sủa rạng rỡ, cha tôi, mẹ tôi, sư phụ tôi, còn có hai nhà hoàn mở miệng chưa từng nói câu gì hay ho của tôi đều bảo y tốt, thiên hạ còn ai thích hợp hơn hửm!”

“Đại sự trong đời? Được được, nói hay lắm!” Mộ Thanh Yến không ngừng cười lạnh, “Lúc Du Quan Nguyệt phái Tinh Nhi tới hầu hạ ta, ta thấy cô nương đó ôn hòa hiền lành, rất hợp ý ta, không biết vậy có coi là đại sự trong đời không nhỉ.”

Thái Chiêu cười cứng cả mặt: “Vậy thì kính cẩn chúc Mộ Đại Giáo chủ tiền đồ như gấm, vợ chồng hoà thuận!”

Mộ Thanh Yến lạnh nhạt chắp tay: “Nói hay lắm nói hay lắm, hai ta cùng nỗ lực nhé.” Nói xong, hắn bốp một chưởng vỗ lên cây trụ lan can bằng gỗ thô, mảnh gỗ vụn văng khắp nơi, lan can vỡ nát. Hắn cũng chả thèm ngoảnh đầu phẩy tay áo bỏ đi, tay áo tung bay mãnh liệt.

Thái Chiêu cũng tức gần chết, cổ tay run run cất băng ghế gỗ, lúc rời đi phát hiện hắn treo sợi xích vàng lên bảng gỗ, cô tức giận chụp xích vàng, đi nhanh như phía sau có quỷ quái đuổi theo.

Mộ Thanh Yến vượt qua hậu viện, thấy Du Quan Nguyệt và Thượng Quan Hạo Nam đang khom người đứng bên ngoài chờ, phía sau họ năm mươi bước trái phải còn có mấy chục cái bóng hảo thủ chao lượn.

Mộ Thanh Yến đang định đi tiếp, cảm thấy hình như có gì không đúng, vừa quay lại thì thấy Du Quan Nguyệt nước mắt giàn giụa, vẻ đầy đau khổ, rất giống quả phụ cản đường kêu oan. Anh ta gặp mình quét mắt tới, nghẹn ngào quỳ phịch xuống khóc, “Giáo chủ, ta ta, Tinh Nhi… Tinh Nhi nàng…”

Rốt cuộc Mộ Thanh Yến đã biết không đúng chỗ nào, lập tức cắt lời: “Anh ngậm miệng đã — chờ khi nào Tinh nhi lấy chồng, ta đền cho cô ta một phần quà cưới thật hậu — nghe mà không hiểu, đồ cái thứ không có tiền đồ!”

Dõi theo bóng lưng ngài đi xa, Du Quan Nguyệt lau chùi nước mắt từ dưới đất bò dậy, Thượng Quan Hạo Nam có lòng tốt bước lên nâng một tay, miệng nói: “Cậu khóc cái gì chứ, nếu Tinh Nhi có thể theo Giáo chủ thì đó là chuyện vui vô ngần. Còn cậu nữa, rõ ràng là thích Tinh Nhi, mà cứ cố gượng chống chế không chịu nói, coi chừng mai này hối hận đó!”

“Cậu thì biết cái gì, nếu có người đàn ông tốt thực tình với Tinh Nhi, ta vui mừng còn không kịp!” Du Quan Nguyệt vẫn nức nở, “Thế nhưng Giáo chủ… Giáo chủ… Tinh nhi đứng trong một đám nha hoàn, không chừng Giáo chủ cũng không nhịn được với nàng!”

“Cũng đúng nha.” Thượng Quan Hạo Nam gật gù, bỗng nghĩ đến một chuyện, “Ê, gượm đã, cậu chưa hề phái Tinh Nhi đi hầu Giáo chủ mà!”

Du Quan Nguyệt ngẩn ra, “Đúng thế! Ta sợ Giáo chủ hù Tinh Nhi, nên vốn dĩ không có gọi Tinh Nhi vào cung Cực Lạc cung mà! y da sao ta lại quên nhỉ… Xem ra Giáo chủ chỉ lấy Tinh Nhi đi chọc giận, thật là sợ bóng sợ gió một trận…” Nói xong nín khóc bật cười.

Thượng Quan Hạo Nam lắc đầu lia lịa: “Ôi chao, xem cái nết hay dỗi của cậu kìa, trong vòng hai mươi năm không biết Giáo chủ có thể gửi ra phần quà cưới kia không nữa.”

*

Thái Chiêu tức giận quay về phòng, đã thấy Tống Úc Chi Phàn Hưng Gia đã chuẩn bị sẵn sàng, Tống Úc Chi hỏi cô đi đâu mà sao trên lầu dưới lầu cũng không thấy, Thái Chiêu cười lớn, “Tôi ra phía sau vườn thưởng ngoạn cảnh tuyết.”

Phàn Hưng Gia rụt cổ: “Trời đang rất lạnh, hay chờ mai hãy đi?”

“Không, đêm nay xuất phát!” Thái Chiêu đập một chưởng lên bàn, khí thế phi phàm.

Phía bên kia, Du Quan Nguyệt lau mặt sạch sẽ, cùng Thượng Quan Hạo Nam vào nhà tìm Mộ Thanh Yến nhận lệnh, thấp giọng hỏi thăm: “Giáo chủ, người bên ngoài đều bố trí xong chặt chẽ, dù phát sinh chuyện gì chúng ta đều có tiếp ứng. Không biết Giáo chủ dự định lúc nào thì lên đường?”

Mộ Thanh Yến chém đinh chặt sắt nói: “Đêm nay đi luôn!”

Đêm đó, hai toán người hướng về hai hướng khác nhau rời trà tứ, biến mất trong bóng đêm tuyết mịn tung bay.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương