Giang Hồ, Cho Ta Ngắm Nhìn Một Chút Nào
-
Chương 1: Chào đời
Đại Lâm Quốc, năm Nguyên Đức.
Trần Thái Úy Đại Nhân là nhân vật nổi tiếng nhất thành Bắc. Tương truyền, Trần Thái Úy Đại Nhân chỉ có một nữ tử cùng nhau kết tóc xe duyên, nô bộc trong phủ cũng chỉ trên dưới mười người, được đời ca tụng là vị quan thanh cao liêm khiết, lương thiện độ lượng, nhận được sự yêu mến và tôn kính của mọi người.
Ngày ấy, toàn thành Bắc chìm trong sự náo nhiệt rạo rực, tùy tiện túm lấy một người mà hỏi thì mới vỡ lẽ: Phu nhân của Trần Thái Úy Đại Nhân sắp hạ sinh rồi.
Trần Thái Úy Đại Nhân, chức quan này nói nhỏ cũng không phải nhỏ, trên quan trường làm việc thuận buồm xuôi gió, chỉ có điều cưới nương tử đã gần mười năm nay, ngay cả một mụn con nối dõi cũng chưa có. Điều này khiến cho Úy phủ * người trên kẻ dưới đều hết sức phiền muộn, còn nghe nói, Trần lão phu nhân đã tính đến nước cân nhắc cả kẻ hầu người hạ trong phủ rồi. Vậy mà đến tận hôm nay, Trần phu nhân chẳng dễ gì mới hoài thai, thật khiến cho người ta không khỏi cảm thấy vui vẻ.
* Úy phủ: nơi ở của Trần Thái Úy đại nhân
Trong phủ Trần Đại Nhân.
” Thế nào, tình hình thế nào rồi? Phu nhân đã hạ sinh hay chưa?” Chỉ thấy nam tử mặt quan như ngọc, thanh nhã ưu nhàn, trường bào xanh nhạt chấm gót, đang không ngừng truy vấn những người từ trong phòng của lão phụ nhân* bước ra.
* Lão phụ nhân: bà.
” Lão gia đừng lo lắng, bà mụ nói, phần đầu đã ra rồi, phần thân rất nhanh cũng sẽ nhìn thấy thôi “
Nghe thấy lời an ủi của Lão phụ nhân, tâm tình của nam tử cuối cùng cũng hạ xuống đôi chút nhưng đôi mắt lo âu thì vẫn dán chặt vào cánh cửa: “Phu nhân thế nào rồi? Có còn đủ lực khí hay không? “
Không chờ Lão phụ nhân đáp lại, trong phòng bỗng nhiên truyền ra tiếng khóc cào xé tâm can, ngỡ ngàng một lúc liền có thể khẳng định: Trần phu nhân sinh hạ thành công rồi.
Nam tử kích động chạy tới trước cửa phòng, vừa toan mở cửa bước vào, vẫn là lão phụ nhân nhanh tay ngăn lại: “Lão gia, thật sự là không được nga, phòng sinh thực sự không sạch sẽ, lão gia không thể bước vào trong được đâu. Tốt nhất, vẫn nên để cho đám nha hoàn dọn sạch rồi hãy tiến vào xem tình hình bên trong “
” Thế nào gọi là không sạch sẽ? Tất cả đều là những lời hoang đường mà thôi, lẽ nào ta muốn nhìn mặt con mình cũng không được hay sao?” Nam tử phẫn nộ nói.
” Điều này... “Lão phụ nhân e ngại nhìn người trước mặt.
Đương lúc hai bên còn đang giằng co qua lại, cửa phòng sinh lại bị mở ra lần nữa.
Người đi ra hai hàng tóc mai điểm xuyến những sợi trắng, trường bào như dát vàng dao động theo từng bước chân làm lộ ra vẻ cao quý khác thường khiến mọi người phải chú ý. Đuôi mắt điểm một vài nếp nhăn nhỏ mà mỗi khi cười rộ lên, chỉ khi lén đưa mắt lại gần, mới có thể thấy rõ. Thân vận váy dài màu tím nhạt, khoác bên ngoài là chiếc áo cộc màu trắng sữa, quả nhiên là thập phần tao nhã cùng phóng khoáng.
” Thái Úy tại sao lại là người không hiểu chuyện như vậy nga? Phòng sinh há là nơi có thể tùy tiện ra vào như vậy? “ Người vừa bước ra trầm giọng hỏi, xem ra tâm tình đang rất không vui.
” Mẹ à, nhi tử chỉ là lo lắng cho nương tử và đứa con của ta thôi a, cho nên muốn tiến vào xem một chút “Nam tử này, cũng chính là Trần Thái Úy Đại Nhân, đang không ngừng lau đi lớp mồ hôi lạnh túa đầy mặt, cung kính trả lời lại.
” Ha, chỉ có điều lại là một đứa bé gái, uổng công ta mong chờ lâu như vậy, Thái Úy tốt nhất là nên xem xét chuyện đám nữ hầu đi, ta sớm đã thay con khảo sát một vài hộ nhân gia * rồi, đều không tồi nga! “
* Hộ gia nhân: hộ gia đình.
Trần Thái Úy chỉ cúi đầu cung kính, không nói một lời.
” Ngươi... Bỏ đi, đợi đến khi ta sai người vẽ hình họ mang tới, con đừng có làm cho người mẹ này phải thất vọng “ Trần lão phu nhân ngao ngán lắc đầu, quay người bỏ đi.
Vị mẫu thân này của Trấn Thái Úy, Mộc Thấm Y, độ nổi tiếng ở thành Bắc này thật không hề thua đứa con trai mình. Bà là con gái của thừa tướng tiền triều, lúc còn trẻ, còn được coi là nữ tử đẹp nhất thành Bắc, sau này tại một lần dự yến tiệc trong cung đã nhất kiến chung tình với Trấn Nguyên Đại Tướng Quân. Đại Tướng Quân Trấn Nguyên này thực chất cũng không phải nhân vật tầm thường. Năm mười bốn tuổi phụng mệnh cha ra trận, mười tám tuổi, được phong làm Thị Lang *, hai mươi tuổi lại lần nữa ra trận thảo phạt, tám năm sau, thống lĩnh dân chúng đánh chiếm toàn bộ tiểu quốc xung quanh Đại Lâm Quốc, cuối cùng được phong làm quan Nhất Phẩm.
* Thị Lang: chức quan hàng tam phẩm.
Con gái của Thừa Tướng tiền triều cùng với Trần Nguyên Tướng Quân hai nhà, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là môn đăng hộ đối, do đó không bao lâu sau, khắp nơi đều truyền ra tin tức hai nhà kết giao thông gia. Nhưng cảnh đẹp đâu thể kéo dài, thành hôn hai năm sau đó, Trần Thái Úy Đại Nhân khi ấy mới vừa tròn mười tháng tuổi, Trần Nguyên Tướng Quân xuất trận kháng địch, cũng từ đó, chưa bao giờ quay trở về.
Mộc Thấm Y này cũng không phải là người thường, hai mươi tuổi mất đi phu quân, không chịu khuất phục dựa vào chính mình gánh vác cả phủ Tướng Quân, hai mươi hai tuổi, cáo mệnh phu quân, được phong làm quan Nhất Phẩm. Mộc Thấm Y năm nay không quá năm mươi, dung nhan vị lão, tóc lại đã điểm nhiều sợi bạc, làm cho người ngoài nhìn vào không khỏi thở dài.
Lại nói, Trần Thái Úy thấy mẫu thân quay lưng bỏ đi, lập tức chạy vào trong phòng, tiện tay đẩy hết đám hạ nhân đang muốn ngăn cản mình lại, một mạch đi tới bên giường.
” Phu nhân, nàng thế nào rồi? “ Nhìn thấy Lí Chi Nhã gương mặt tái nhợt đang nằm trên giường, tâm tình nàng dường như rất tốt, Trần Thái Úy cuối cùng cũng có thể an tâm phần nào.
” Lão gia, thiếp không sao, chàng mau qua xem con của chúng ta đi a, là nữ nhi, thiếp... có lỗi với lão gia “ Lí Chi Nhã trời sinh ưu mĩ, hàng lông mày cong như lá liễu, khuôn mặt hạnh nhân, mũi thon môi nhỏ, mỗi khi cười rộ lên, cả người tỏa ra sự quyến rũ khó cưỡng.
” Nàng ngốc này, nàng vì ta mà đã khổ cực sinh ra đứa con này, ta làm sao còn để ý đến đứa bé là nam hay nữ nữa chứ? “
Đang nói, bà mụ đã ôm một đứa trẻ được tắm rửa sạch sẽ tiến vào, Trần Thái Úy hiếu kỳ rảo bước qua ngó nghiêng, nhịn không được lại nhập tức nhíu mày.
” Phu nhân, đứa trẻ này... sao da vừa đỏ lại vừa nhăn, nhìn giống hệt như hầu tử *. Đây... thật sự là hài tử của chúng ta sao?
* hầu tử: monkey:)))
Lí Chi Nhã nhịn không được bật cười, khiến cho bà mụ cùng các nô tỳ đang đứng bên cạnh cũng phì cười thành tiếng, sau cùng bà mụ đành kéo Trần Thái Úy qua bên giảng giải một phen, Trần Đại Nhân mới dần dần hiểu được, thì ra thời khắc một hài tử chào đời, đều mang hình dáng nhăn nheo như một tiểu hầu tử, qua vài ngày, kho đứa trẻ bắt đầu lớn dần lên, da cũng dần trở nên sáng màu hơn.
” Lão gia, chàng đặt cho con một cái tên đi “ Lí Chi Nhã cười tao nhã nói.
” Đừng vội, đợi nàng khỏe lại, chúng ta cùng nhau nghĩ, còn giờ tên mụ của con... Ừm... Miểu Miểu đi, nàng thấy thế nào? Đôi mắt cả con rất giống nàng, lớn lên nhất định cũng sẽ rất đẹp “
” Lão gia... “ Lí Chi Nhã đỏ mặt.
” Ha ha, phu nhân thật khó mới có một lần thẹn thùng! Vi phu thật thích nhìn thấy bộ dạng này của phu nhân “ Lại một tràng cười cất lên, khuôn mặt của Lí Chi Nhã lại thêm một lớp hồng, nàng thật là... vừa giận vừa thẹn.
Mấy tháng qua khí trời khô nóng, trong căn phòng nọ lại đặc biệt ấm áp, sự ấm áp ấy lan tỏa ra cả cảnh sắc thiên nhiên.
Buổi trưa, Trần Thái Úy ôm lấy Trần Miểu Miểu nằm tản mát dưới bóng cây quế trong sân nhà, một bên uống trà hoa quế do Lí Chi Nhã pha, một bên đùa nghịch cùng Trần Miểu Miểu
” Miểu Miểu, gọi cha, mau gọi cha đi. “
Mặc dù vừa mới chào đời được mấy ngày, nhưng Trần Miểu Miểu không phải là một đứa trẻ tầm thường, vào một buổi trưa nóng như hôm nay, đứa bé này lại cao hứng cùng với Trần Thái Úy chơi đùa.
Không hổ phụ mẫu đều là những người có vẻ bề ngoài xuất chúng, Trần Miểu Miểu gần như thừa hưởng toàn bộ những nét đẹp này, chỉ cần thêm vài ngày nữa, khi lớp da màu hồng đỏ được thay thế bằng màu trắng nộn non nớt, đôi mắt hạnh nhân to tròn chứa đựng sự ngây thơ và thuần khiết, cái mũi nhỏ mà cao, đôi môi anh đào đỏ mọng, có thể nhìn ra, sau này lớn lên sẽ là một mĩ nhân đích thực.
Ngay lúc này đây, Trần Miểu Miểu ngậm lấy đầu ngón tay của cha, cái miệng nhỏ không ngừng cắn mút khiến Trần Thái Úy bật cười haha.
Dường như cảm nhận được sự vui vẻ của phụ thân, Trần Miểu Miểu ngây ngốc mở miệng nhỏ, đôi mắt trong ngần cong cong cười rộ lên, vừa cười vừa chảy nước miếng * thương thương:)) *
Lí Chi Nhã nhìn thấy hai cha con thi nhau cười ngốc, nhịn không đươc nhẹ nhàng lau đi vết nước bọt bên miệng Miểu Miểu.
Vừa vặn thay, một chiếc lá quế rời cành rơi xuống bên khóe miệng nhỏ của hài tử, Trần Miểu Miểu đương nhiên chưa thể nhìn thấy, chỉ cảm giác nhột nhột trên mặt, Miểu Miểu lập tức hắt hơi.
” A chuuu...”
Chỉ một tiếng hắt hơi, Trần Thái Úy và Lí Chi Nhã đồng loạt quay sang nhìn đứa con nhỏ của mình, mà chiếc lá kia cũng bị thổi bay lên, chầm chậm đáp xuống sân nhà rồi gần như biến mất trong biển lá vàng.
Nhìn ngắm cảnh vật cùng con người trước mắt, Trần Thái Úy nhẹ giọng cảm thán: “ lá xanh rồi lá lại đỏ, đây chính là vòng tuần hoàn của bất kỳ cây hoa nào, phu nhân, chỉ hy vọng chúng ta sau này vẫn giống như bây giờ, sống một cuộc sống tĩnh lặng mà bình yên “
Trần Thái Úy Đại Nhân là nhân vật nổi tiếng nhất thành Bắc. Tương truyền, Trần Thái Úy Đại Nhân chỉ có một nữ tử cùng nhau kết tóc xe duyên, nô bộc trong phủ cũng chỉ trên dưới mười người, được đời ca tụng là vị quan thanh cao liêm khiết, lương thiện độ lượng, nhận được sự yêu mến và tôn kính của mọi người.
Ngày ấy, toàn thành Bắc chìm trong sự náo nhiệt rạo rực, tùy tiện túm lấy một người mà hỏi thì mới vỡ lẽ: Phu nhân của Trần Thái Úy Đại Nhân sắp hạ sinh rồi.
Trần Thái Úy Đại Nhân, chức quan này nói nhỏ cũng không phải nhỏ, trên quan trường làm việc thuận buồm xuôi gió, chỉ có điều cưới nương tử đã gần mười năm nay, ngay cả một mụn con nối dõi cũng chưa có. Điều này khiến cho Úy phủ * người trên kẻ dưới đều hết sức phiền muộn, còn nghe nói, Trần lão phu nhân đã tính đến nước cân nhắc cả kẻ hầu người hạ trong phủ rồi. Vậy mà đến tận hôm nay, Trần phu nhân chẳng dễ gì mới hoài thai, thật khiến cho người ta không khỏi cảm thấy vui vẻ.
* Úy phủ: nơi ở của Trần Thái Úy đại nhân
Trong phủ Trần Đại Nhân.
” Thế nào, tình hình thế nào rồi? Phu nhân đã hạ sinh hay chưa?” Chỉ thấy nam tử mặt quan như ngọc, thanh nhã ưu nhàn, trường bào xanh nhạt chấm gót, đang không ngừng truy vấn những người từ trong phòng của lão phụ nhân* bước ra.
* Lão phụ nhân: bà.
” Lão gia đừng lo lắng, bà mụ nói, phần đầu đã ra rồi, phần thân rất nhanh cũng sẽ nhìn thấy thôi “
Nghe thấy lời an ủi của Lão phụ nhân, tâm tình của nam tử cuối cùng cũng hạ xuống đôi chút nhưng đôi mắt lo âu thì vẫn dán chặt vào cánh cửa: “Phu nhân thế nào rồi? Có còn đủ lực khí hay không? “
Không chờ Lão phụ nhân đáp lại, trong phòng bỗng nhiên truyền ra tiếng khóc cào xé tâm can, ngỡ ngàng một lúc liền có thể khẳng định: Trần phu nhân sinh hạ thành công rồi.
Nam tử kích động chạy tới trước cửa phòng, vừa toan mở cửa bước vào, vẫn là lão phụ nhân nhanh tay ngăn lại: “Lão gia, thật sự là không được nga, phòng sinh thực sự không sạch sẽ, lão gia không thể bước vào trong được đâu. Tốt nhất, vẫn nên để cho đám nha hoàn dọn sạch rồi hãy tiến vào xem tình hình bên trong “
” Thế nào gọi là không sạch sẽ? Tất cả đều là những lời hoang đường mà thôi, lẽ nào ta muốn nhìn mặt con mình cũng không được hay sao?” Nam tử phẫn nộ nói.
” Điều này... “Lão phụ nhân e ngại nhìn người trước mặt.
Đương lúc hai bên còn đang giằng co qua lại, cửa phòng sinh lại bị mở ra lần nữa.
Người đi ra hai hàng tóc mai điểm xuyến những sợi trắng, trường bào như dát vàng dao động theo từng bước chân làm lộ ra vẻ cao quý khác thường khiến mọi người phải chú ý. Đuôi mắt điểm một vài nếp nhăn nhỏ mà mỗi khi cười rộ lên, chỉ khi lén đưa mắt lại gần, mới có thể thấy rõ. Thân vận váy dài màu tím nhạt, khoác bên ngoài là chiếc áo cộc màu trắng sữa, quả nhiên là thập phần tao nhã cùng phóng khoáng.
” Thái Úy tại sao lại là người không hiểu chuyện như vậy nga? Phòng sinh há là nơi có thể tùy tiện ra vào như vậy? “ Người vừa bước ra trầm giọng hỏi, xem ra tâm tình đang rất không vui.
” Mẹ à, nhi tử chỉ là lo lắng cho nương tử và đứa con của ta thôi a, cho nên muốn tiến vào xem một chút “Nam tử này, cũng chính là Trần Thái Úy Đại Nhân, đang không ngừng lau đi lớp mồ hôi lạnh túa đầy mặt, cung kính trả lời lại.
” Ha, chỉ có điều lại là một đứa bé gái, uổng công ta mong chờ lâu như vậy, Thái Úy tốt nhất là nên xem xét chuyện đám nữ hầu đi, ta sớm đã thay con khảo sát một vài hộ nhân gia * rồi, đều không tồi nga! “
* Hộ gia nhân: hộ gia đình.
Trần Thái Úy chỉ cúi đầu cung kính, không nói một lời.
” Ngươi... Bỏ đi, đợi đến khi ta sai người vẽ hình họ mang tới, con đừng có làm cho người mẹ này phải thất vọng “ Trần lão phu nhân ngao ngán lắc đầu, quay người bỏ đi.
Vị mẫu thân này của Trấn Thái Úy, Mộc Thấm Y, độ nổi tiếng ở thành Bắc này thật không hề thua đứa con trai mình. Bà là con gái của thừa tướng tiền triều, lúc còn trẻ, còn được coi là nữ tử đẹp nhất thành Bắc, sau này tại một lần dự yến tiệc trong cung đã nhất kiến chung tình với Trấn Nguyên Đại Tướng Quân. Đại Tướng Quân Trấn Nguyên này thực chất cũng không phải nhân vật tầm thường. Năm mười bốn tuổi phụng mệnh cha ra trận, mười tám tuổi, được phong làm Thị Lang *, hai mươi tuổi lại lần nữa ra trận thảo phạt, tám năm sau, thống lĩnh dân chúng đánh chiếm toàn bộ tiểu quốc xung quanh Đại Lâm Quốc, cuối cùng được phong làm quan Nhất Phẩm.
* Thị Lang: chức quan hàng tam phẩm.
Con gái của Thừa Tướng tiền triều cùng với Trần Nguyên Tướng Quân hai nhà, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là môn đăng hộ đối, do đó không bao lâu sau, khắp nơi đều truyền ra tin tức hai nhà kết giao thông gia. Nhưng cảnh đẹp đâu thể kéo dài, thành hôn hai năm sau đó, Trần Thái Úy Đại Nhân khi ấy mới vừa tròn mười tháng tuổi, Trần Nguyên Tướng Quân xuất trận kháng địch, cũng từ đó, chưa bao giờ quay trở về.
Mộc Thấm Y này cũng không phải là người thường, hai mươi tuổi mất đi phu quân, không chịu khuất phục dựa vào chính mình gánh vác cả phủ Tướng Quân, hai mươi hai tuổi, cáo mệnh phu quân, được phong làm quan Nhất Phẩm. Mộc Thấm Y năm nay không quá năm mươi, dung nhan vị lão, tóc lại đã điểm nhiều sợi bạc, làm cho người ngoài nhìn vào không khỏi thở dài.
Lại nói, Trần Thái Úy thấy mẫu thân quay lưng bỏ đi, lập tức chạy vào trong phòng, tiện tay đẩy hết đám hạ nhân đang muốn ngăn cản mình lại, một mạch đi tới bên giường.
” Phu nhân, nàng thế nào rồi? “ Nhìn thấy Lí Chi Nhã gương mặt tái nhợt đang nằm trên giường, tâm tình nàng dường như rất tốt, Trần Thái Úy cuối cùng cũng có thể an tâm phần nào.
” Lão gia, thiếp không sao, chàng mau qua xem con của chúng ta đi a, là nữ nhi, thiếp... có lỗi với lão gia “ Lí Chi Nhã trời sinh ưu mĩ, hàng lông mày cong như lá liễu, khuôn mặt hạnh nhân, mũi thon môi nhỏ, mỗi khi cười rộ lên, cả người tỏa ra sự quyến rũ khó cưỡng.
” Nàng ngốc này, nàng vì ta mà đã khổ cực sinh ra đứa con này, ta làm sao còn để ý đến đứa bé là nam hay nữ nữa chứ? “
Đang nói, bà mụ đã ôm một đứa trẻ được tắm rửa sạch sẽ tiến vào, Trần Thái Úy hiếu kỳ rảo bước qua ngó nghiêng, nhịn không được lại nhập tức nhíu mày.
” Phu nhân, đứa trẻ này... sao da vừa đỏ lại vừa nhăn, nhìn giống hệt như hầu tử *. Đây... thật sự là hài tử của chúng ta sao?
* hầu tử: monkey:)))
Lí Chi Nhã nhịn không được bật cười, khiến cho bà mụ cùng các nô tỳ đang đứng bên cạnh cũng phì cười thành tiếng, sau cùng bà mụ đành kéo Trần Thái Úy qua bên giảng giải một phen, Trần Đại Nhân mới dần dần hiểu được, thì ra thời khắc một hài tử chào đời, đều mang hình dáng nhăn nheo như một tiểu hầu tử, qua vài ngày, kho đứa trẻ bắt đầu lớn dần lên, da cũng dần trở nên sáng màu hơn.
” Lão gia, chàng đặt cho con một cái tên đi “ Lí Chi Nhã cười tao nhã nói.
” Đừng vội, đợi nàng khỏe lại, chúng ta cùng nhau nghĩ, còn giờ tên mụ của con... Ừm... Miểu Miểu đi, nàng thấy thế nào? Đôi mắt cả con rất giống nàng, lớn lên nhất định cũng sẽ rất đẹp “
” Lão gia... “ Lí Chi Nhã đỏ mặt.
” Ha ha, phu nhân thật khó mới có một lần thẹn thùng! Vi phu thật thích nhìn thấy bộ dạng này của phu nhân “ Lại một tràng cười cất lên, khuôn mặt của Lí Chi Nhã lại thêm một lớp hồng, nàng thật là... vừa giận vừa thẹn.
Mấy tháng qua khí trời khô nóng, trong căn phòng nọ lại đặc biệt ấm áp, sự ấm áp ấy lan tỏa ra cả cảnh sắc thiên nhiên.
Buổi trưa, Trần Thái Úy ôm lấy Trần Miểu Miểu nằm tản mát dưới bóng cây quế trong sân nhà, một bên uống trà hoa quế do Lí Chi Nhã pha, một bên đùa nghịch cùng Trần Miểu Miểu
” Miểu Miểu, gọi cha, mau gọi cha đi. “
Mặc dù vừa mới chào đời được mấy ngày, nhưng Trần Miểu Miểu không phải là một đứa trẻ tầm thường, vào một buổi trưa nóng như hôm nay, đứa bé này lại cao hứng cùng với Trần Thái Úy chơi đùa.
Không hổ phụ mẫu đều là những người có vẻ bề ngoài xuất chúng, Trần Miểu Miểu gần như thừa hưởng toàn bộ những nét đẹp này, chỉ cần thêm vài ngày nữa, khi lớp da màu hồng đỏ được thay thế bằng màu trắng nộn non nớt, đôi mắt hạnh nhân to tròn chứa đựng sự ngây thơ và thuần khiết, cái mũi nhỏ mà cao, đôi môi anh đào đỏ mọng, có thể nhìn ra, sau này lớn lên sẽ là một mĩ nhân đích thực.
Ngay lúc này đây, Trần Miểu Miểu ngậm lấy đầu ngón tay của cha, cái miệng nhỏ không ngừng cắn mút khiến Trần Thái Úy bật cười haha.
Dường như cảm nhận được sự vui vẻ của phụ thân, Trần Miểu Miểu ngây ngốc mở miệng nhỏ, đôi mắt trong ngần cong cong cười rộ lên, vừa cười vừa chảy nước miếng * thương thương:)) *
Lí Chi Nhã nhìn thấy hai cha con thi nhau cười ngốc, nhịn không đươc nhẹ nhàng lau đi vết nước bọt bên miệng Miểu Miểu.
Vừa vặn thay, một chiếc lá quế rời cành rơi xuống bên khóe miệng nhỏ của hài tử, Trần Miểu Miểu đương nhiên chưa thể nhìn thấy, chỉ cảm giác nhột nhột trên mặt, Miểu Miểu lập tức hắt hơi.
” A chuuu...”
Chỉ một tiếng hắt hơi, Trần Thái Úy và Lí Chi Nhã đồng loạt quay sang nhìn đứa con nhỏ của mình, mà chiếc lá kia cũng bị thổi bay lên, chầm chậm đáp xuống sân nhà rồi gần như biến mất trong biển lá vàng.
Nhìn ngắm cảnh vật cùng con người trước mắt, Trần Thái Úy nhẹ giọng cảm thán: “ lá xanh rồi lá lại đỏ, đây chính là vòng tuần hoàn của bất kỳ cây hoa nào, phu nhân, chỉ hy vọng chúng ta sau này vẫn giống như bây giờ, sống một cuộc sống tĩnh lặng mà bình yên “
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook