Giang Đông Song Bích
-
Chương 17: Khốn cảnh
Editor: Vện
Kỵ binh vượt nghìn dặm, trăng sáng rọi sông dài. Chu Du chạy suốt ba ngày, hắn mua ngựa tốt nhất ở bờ sông, dẫn đường cho dân chúng cùng người nhà xuôi Nam. Kinh Châu có chiến trận, mới qua một kỳ trăng tròn mà không biết bao nhiêu người nhà tan cửa nát, lênh đênh xa xứ.
Mặt trời ló dạng, đêm chuyển sang ngày, mùa hè oi bức, Chu Du vã mồ hôi, đầu váng mắt hoa, biết nếu không nghỉ ngơi sẽ đến cực hạn. Nhưng cuối cùng hắn cũng đến được Hiện Sơn, chạy ven sông lên phía Bắc, dọc đường hỏi thăm, rốt cuộc tìm được nơi quân Trường Sa hạ trại. Đầu tiên hỏi Tôn Sách sống chết ra sao, biết Tôn Sách vô sự, nhưng Tôn Kiên chết, chúng tướng lục đục.
Chu Du rốt cuộc buông được tảng đá đè nặng trong lòng.
Binh lính chặn lại, Chu Du trình lệnh bài của Tôn Sách, đi thẳng một đường không trở ngại, tiến vào quân doanh.
Trong lều tướng, một đám tướng quân nhao nhao tranh cãi, Trình Phổ, Hoàng Cái, Hàn Đương, Chu Trị, Từ Côn và Tôn Sách hết đường xoay sở.
“Lúc này…” Từ Côn cả giận nói, “Nhất quyết không được báo thù! Chúng ta chỉ còn chưa đến bốn nghìn quân, thành Giang Hạ đóng cổng, làm sao phá thành?”
“Không hạ thành giành ưu thế!” Tôn Sách chỉ làm việc đáng làm, nói, “Ngươi thấy Hoàng Tổ có giống sẽ tha cho chúng ta không!”
Hoàng Cái nói, “Tôn Sách! Lão phu biết cha ngươi vừa mất, ngươi muốn biến thương tâm thành vũ khí đòi nợ máu với Hoàng Tổ, người làm tướng kỵ nhất làm việc lỗ mãng, nói ta nghe xem, ngươi tính làm gì để phá thành?”
“Không thể đánh Giang Hạ.” Chu Trị nói, “Hoàng Tổ sẽ liên hợp với Thái Mạo chặn đường lui của chúng ta, không mau rời Kinh Châu sẽ gặp mai phục.”
Tôn Sách đỏ mắt nói, “Hiện tại tiến thoái lưỡng nan, chúng ta đã vào địa phận Kinh Châu, Hoàng lão tướng quân, ông có tin không, bây giờ mà rút binh, toàn quân Kinh Châu sẽ bao vây chúng ta, thành trấn đã chiếm đóng đồng loạt phản đòn, hai thành lớn Tương Dương, Giang Hạ lại càng không thả cho chúng ta đi.”
Trình Phổ nói, “Kế trước mắt chỉ có thể viết thư cho Viên tướng quân, nhờ lão phái người tiếp ứng.”
“Không được!” Hoàng Cái giận dữ quát, “Bây giờ các ngươi còn trông cậy vào lão khác nào tìm chết! Tôn Sách! Nếu ngươi tìm được cách thắng, hôm nay lão phu theo ngươi bán mạng ở Giang Hạ!”
Hoàng Cái tính tình nóng nảy, tuổi lại lớn, thâm niên trong quân lâu nhất, tiến đến tóm cổ áo Tôn Sách, nói, “Ai chẳng muốn báo thù! Chẳng lẽ lão phu cùng chư tướng lại là hạng tham sống sợ chết hay sao!”
“Báo—”
“Chu Công Cẩn từ huyện Thư cầu kiến các vị tướng quân!”
Trong lều nhất thời im lặng, không chờ ai cho phép, Chu Du đã đi thẳng vào.
Tôn Sách khó có thể tin nhìn Chu Du, hoàn toàn không ngờ hắn lại đến đây trong lúc này.
Chu Du một thân phong trần mỏi mệt, võ bào lấm lem, tóc tai rối bời, trường kiếm đeo bên hông còn dính vệt máu khô.
Trình Phổ, Hoàng Cái đã từng gặp hắn, những người khác cũng biết Chu Du. Dù sao thì trước đó không lâu, hắn đã cứu phu nhân của Tôn Kiên và con nhỏ Tôn Quyền ra khỏi phủ Viên Thuật, từ chối quyền cao lộc hậu từ Viên gia tứ thế Tam công mà đi theo Tôn Sách, lại đối xử rất tốt với người Tôn gia.
Trong lều không ai lên tiếng, Chu Du nhìn mấy người họ, gật đầu, vẻ mặt bất an, dù gì hắn cũng chưa từng giao du với võ tướng, xung quanh hắn toàn là văn sĩ, chỉ sợ tùy tiện mở miệng lại nói sai điều gì.
Cuối cùng, hắn chỉ nhẹ nhàng nói bốn chữ…
Hắn khom người với Tôn Sách, “Bái kiến chủ công.”
Đêm đó, trăng sáng ẩn mình, sao giăng đầy trời, Chu Du nằm bên cạnh Tôn Sách, trở mình.
“Dậy rồi?” Tôn Sách nói.
Chu Du thở ra một hơi, đầu đau muốn nứt, miễn cưỡng ngồi dậy, trước khi rời khỏi lều tướng, ý nghĩ duy nhất của hắn là phải tìm chỗ ngủ. Tôn Sách không nói tiếng nào, hai người đều quá mệt mỏi, vừa khéo hôm nay tiết trời khô ráo, hai người tìm đại đống cỏ khô lăn ra ngủ, Chu Du gối đầu lên tay Tôn Sách, ngủ say như chết.
Mặc kệ trời long đất lở, vạn vật tiêu tan, Chu Du ngủ no giấc mới tỉnh dậy.
Tôn Sách chỉ ngủ một lát là dậy, mở to mắt nhìn lên trời.
Tiểu binh đưa nước đến, Chu Du rửa tay rửa mặt sau chuồng ngựa, lát sau vẫn ngại bẩn, liền xách mấy thùng nước cùng Tôn Sách tắm trong sân, thay áo đơn, gió hè man mát, tắm rửa sạch sẽ rồi thoải mái không ít.
Tôn Sách sai người lấy thức ăn, Chu Du đập muỗi bồm bộp, trên cổ bị muỗi chích đỏ chót.
Tôn Sách vẫn không hé răng, Chu Du rót rượu cho y, hai người im lặng uống.
“Lấy lại tinh thần chưa?” Chu Du hỏi.
Tôn Sách nín thinh, Chu Du nói, “Lúc ta qua sông thì trời nổi gió lốc, suýt chút chìm thuyền, huynh đoán xem khi đó ta nghĩ gì?”
Tôn Sách uống một hớp rượu, nhìn Chu Du, vành mắt đỏ lên, nói, “Nghĩ gì? Liều mạng chạy đến cũng chẳng thèm báo trước với ta.”
“Phi Vũ chưa về.” Chu Du nói cụ thể, “Lúc nhận mảnh vải, lòng ta rối bời, nếu huynh chết, ta thật sự không biết phải làm gì. Một đêm không ngủ, ta nghĩ sống phải thấy người chết phải thấy xác, ta không cam lòng, lên đường ngay trong đêm.”
“Lúc qua sông…” Chu Du cười nói, “Ta sợ chìm thuyền, chợt nghĩ chìm thôi cứ chìm đi, làm thủy quỷ cũng được, chờ ngày nào đó huynh về qua sông thì ra đón.”
Tôn Sách hít mũi, nước mắt chảy dài.
“Mẹ ta sao rồi?” Tôn Sách hỏi.
“Bà không biết.” Chu Du đáp.
Tôn Sách rót rượu cho Chu Du, lại nói, “Thật ra cũng chẳng có gì, khi đó tìm thấy xác cha, ta thả Phi Vũ truyền tin cho Trình tướng quân, không ngờ nó lại bay về chỗ đệ.”
Chu Du nói, “Nó tưởng huynh muốn tìm ta.”
Tôn Sách uống rượu, hai người lại im lặng, hồi lâu sau, Chu Du hỏi, “Quân báo thế nào?”
“Để trong lều ta.” Tôn Sách nói, “Tối đệ xem chút đi, cha ta vừa chết, lòng người tan rã, không ai muốn đánh giặc nữa, trước mắt mọi người là dao, ta là thớt, đang nghĩ cách rút về Dương Châu, dịp khác quay lại báo thù.”
“Ừ.” Chu Du nói, “Cũng không phải không có hy vọng, nhìn tình hình đã rồi nói sau, đi, đừng nghĩ chuyện khác nữa, ta đến rồi, hai ta cùng sống hoặc cùng chết, cũng xem là chuyện vui mà.”
Tôn Sách mỉm cười, hai người ra khỏi sân, đi dưới bầu trời sao, chậm rãi đến lều tướng. Đang đi, Tôn Sách bỗng dừng lại, Chu Du quay đầu nhìn.
Tôn Sách siết chặt nắm tay, nghẹn ngào nức nở. Chu Du không nói gì, vòng lên trước ôm y, hai đứa trẻ to xác im lặng ôm chặt nhau. Tôn Sách bật khóc, tiếng nấc bi thương vang vọng dưới trời đêm.
Canh ba đêm đó, Tôn Sách ngủ say, Chu Du khoác áo, lật xem quân báo dưới ánh đèn.
Sau khi Tôn Kiên chết, toàn quân như rắn mất đầu, bản tấu hỗn loạn, lại không có chủ soái. Quân đồn trú Giang Hạ đang đóng cách đây bảy mươi dặm, gần bên là Tương Dương, vẫn không phái ai đến Thọ Xuân đưa quân báo cho Viên Thuật, quả nhiên chẳng đâu vào đâu.
Hiện giờ là thời khắc nguy ngập nhất của quân Trường Sa, nội bộ lục đục, kẻ địch đang rình rập không tha. Nếu rút, quân Tương Dương đông như vậy ắt sẽ phái binh phục kích, chỉ sợ chưa kịp chạy khỏi Kinh Châu đã bị diệt toàn quân.
Nếu đánh, tới gần thành là không thể động đậy được nữa, quân đồn trú Tương Dương có một vạn hai nghìn người, quân đồn trú Giang Hạ có sáu nghìn người, binh pháp có nói thập tắc vi chi*, muốn đánh Giang Hạ phải có ít nhất sáu vạn lính. Tàn quân trong tay Tôn Sách còn chưa đến bốn nghìn, hơn nữa lại không nghe chỉ huy, lúc này mà đánh thành chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
*Thập tắc vi chi: số lượng nhiều hơn địch mười lần thì mới bao vây.
Viết thư cầu viện Viên Thuật lại càng không thể, Tôn gia đã chống đối Viên Thuật từ lâu, tuy chưa hoàn toàn trở mặt, nhưng cùng lắm Viên Thuật chỉ cứu binh mã sót lại của Tôn Kiên, lấy rồi sẽ không giao cho Tôn Sách chỉ huy nữa.
“Làm sao bây giờ?” Tôn Sách nói, “Đệ chỉ ta đi.”
Tôn Sách nhắm mắt, yên lặng nằm trên giường, lại nói, “Nhiều khi ta muốn buông xuôi, không phải gánh vác gì, cũng không làm gì hết, cứ thế đi đến thanh tịnh.”
Chu Du nói, “Chuyện gì cũng có cách giải quyết, có lúc ông trời sẽ dồn huynh vào đường cùng, nhưng vẫn chừa một đường sống, phải xem huynh có tìm ra hay không thôi.”
Tôn Sách cười khổ, “Đầu hàng đi, hàng Lưu Biểu hoặc hàng Viên Thuật, đệ thay ta rút thăm đi, mai ta phái người đưa tin.”
“Hàng cái gì mà hàng?” Chu Du nói, “Quên chuyện đó đi.”
“Tướng sĩ cũng là người, cũng là mạng sống.” Tôn Sách nói, “Cô độc mình ta thì chẳng có gì phải lo.”
Chu Du nói, “Các tướng quân có thể hàng, nhưng huynh thì không được.”
Chu Du lật xem quân báo, phong thái nhẹ như mây gió, lại lấy bản đồ, nhìn hướng bờ sông đến xuất thần, lát sau nói, “Bọn họ có hàng thì vẫn là tướng, huynh hàng rồi, liệu Viên Thuật có bỏ qua cho huynh không? Nói chuyện viển vông.”
Chu Du đề bút vẽ một vòng tròn trên bản đồ, Tôn Sách không lên tiếng.
Hôm sau, người của Viên Thuật mang tin đến.
“Chủ công đã biết tình hình chiến đấu.” Tên đưa tin nói, “Muốn hỏi ý kiến Tôn tướng quân và chư tướng.”
Chu Du nhìn thủ lệnh của Viên Thuật, hỏi, “Đại tướng quân nói sao?”
“Đại tướng quân nói…” Tên đưa tin nói, “Đương nhiên đồng ý xuất binh tương trợ, đã bàn bạc với Kỷ Linh tướng quân, để Tôn tướng quân theo ta bí mật về trước, Kỷ Linh tướng quân sẽ tập trung hỏa lực dụ quân Kinh Châu đến nơi khác, đến lúc đó giao quân lại cho Tôn tướng quân chỉ huy quay về giết.”
Tôn Sách gật đầu nói, “Xung đột trực diện với Lưu Biểu không phải cách hay.”
“Đúng vậy.” Tên đưa tin cười nói, “Đại tướng quân còn nói, Thái thú Trường Sa đã qua đời, chuyện lúc trước xóa bỏ, năm xưa Văn Đài Công diệt Đổng đạt chiến công hiển hách, dĩ nhiên không thể quên, Đại tướng quân đồng ý thiện đãi tàn quân của Văn Đài Công.”
“Tốt lắm.” Chu Du nói.
Chu Du nhận ra người này, là một quan viên trong phủ Viên Thuật, thường ngày khinh khi đàn ông trêu ghẹo phụ nữ, lớn lối hoành hành ở Thọ Xuân, vướng vào không ít án mạng, Tôn Sách thuận miệng nói, “Chờ ta đi thông báo, đại nhân chờ một lát.”
Chu Du cùng Tôn Sách ra ngoài, Tôn Sách nói, “Theo gã đi thôi.”
Chu Du suy nghĩ, hỏi, “Huynh nghĩ gì về tin báo?”
“Nửa thật nửa giả.” Tôn Sách nói, “Dọc đường gã sẽ giết ta, sau đó tiếp ứng nhóm Hoàng Cái Trình Phổ, gã không làm gì được ta đâu, đến lúc đó ta chạy về là được.”
Chu Du nói, “Huynh muốn đi thì tùy, ta sẽ không theo gã.”
Tôn Sách ngẫm nghĩ, không lên tiếng, chỉ nhìn vào mắt Chu Du.
“Giết gã.” Chu Du nói, “Không cho kẻ nào đường lui hết, để ta làm, một khắc sau huynh gọi tất cả các tướng quân vào đây.”
Tôn Sách hít vào một hơi, siết nắm tay, kiềm nén cơn run, Chu Du đã rút kiếm, xoay người vào lều.
Lúc các tướng lĩnh tiến vào, tên đưa tin đã bị Chu Du giết chết, xác gã đổ xuống bàn, máu nơi cổ chảy lênh láng. Chu Du ngồi một bên, thản nhiên lau chùi kiếm Xích Quân.
“Ta đã thay cố Tôn tướng quân giết kẻ này.” Chu Du nghiêm túc nói với các tướng lĩnh, “Kẻ này nói năng bậy bạ, thất lễ với Thái thú Trường Sa, hống hách ngang ngược, thư ở đây, mời các tướng quân xem.”
Không một ai chỉ trích Chu Du, chỉ có Hoàng Cái hừ một tiếng, nhưng chẳng thể làm gì, người đã giết rồi, còn muốn gì nữa? Người chết không thể sống lại, giờ có định nhờ vả Viên Thuật cũng không được.
“Giờ chỉ còn một cách.” Tôn Sách nói, “Quy hàng Lưu Biểu.”
“Tôn Sách.” Trình Phổ nói, “Ngươi thấy một kẻ trời sinh nhát cáy, giả dối nham hiểm như Lưu Biểu có thể nhận một người mang thù giết cha được sao?”
“Không phải hàng thật.” Chu Du nói, “Chúng ta cho người đưa thư và đầu người, Trình tướng quân và Hoàng tướng quân mật báo rằng trong quân có biến, đã bắt trói Tôn Sách, dâng ta và y cho Lưu Biểu, toàn quân quy phục, thấy sao?”
Đầu hàng Hoàng Tổ là bất khả thi, nhưng Tôn Kiên chưa từng đối đầu trực diện với Lưu Biểu, hai phe không có quan hệ, không chừng Lưu Biểu sẽ tiếp nhận.
“Sau đó thì sao?” Hoàng Cái nhìn Chu Du, hỏi.
“Sau đó nửa đường bỏ chạy.” Chu Du nói, “Ta đã sắp xếp rồi, huyện Thư sẽ phái thuyền và thủy quân tiếp ứng, chúng ta chạy đường sông.”
“Được không?” Tôn Sách hỏi.
Chu Du, “Không được cũng phải được, đây là cơ hội duy nhất, chỉ cần làm Lưu Biểu buông lỏng cảnh giác, lơ là tiếp nhận quy hàng, dọc đường xuôi Nam nhất định phải qua trạm gác, thuyền chờ ở bến tàu trạm gác, đi ngược lên Giang Bắc tiến đến Tương Dương.”
“Lúc đó chính là cơ hội tốt nhất.” Chu Du nói.
“Khi nào thuyền tới?” Chu Trị hỏi.
“Chưa biết.” Chu Du nói, “Thư đã gửi rồi.”
“Ngươi có bao nhiêu thuyền?” Hoàng Cái hừ lạnh, “Đủ chở hết mọi người không?”
Chu Du không trả lời, nhìn lướt qua xác tên đưa tin, lát sau, tiểu binh tiến vào kéo xác ra ngoài, các tướng lĩnh cũng tản đi, từng người về nghĩ đối sách.
Vốc nước rửa sạch máu dưới đất, Tôn Sách chỉnh dây cung, Chu Du xem quân báo như chưa có gì xảy ra.
Phi Vũ đã thả đi đưa tin, kế đó phải xem bên Lỗ Túc làm thế nào. Chu Du chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh này, nhất cử nhất động, mạng của hắn, thậm chí mạng của Tôn Sách đều nằm trong tay người khác.
May mắn người đó là Lỗ Túc, cũng chỉ có thể là Lỗ Túc.
Mưa bắt đầu rơi, tí tách tí tách, thế gian chìm vào một màu u ám, ngày thứ ba, Phi Vũ trở lại.
“Lập tức phái người truyền tin cho Lưu Biểu.” Tôn Sách bước ra, hạ lệnh, “Tất cả dựa theo kế sách đã thương lượng mà hành động.”
Người mang tin vừa đi, Chu Du thả cắt trắng bay đi, Hoàng Cái và chư tướng trói cứng Tôn Sách, Chu Du nói, “Trói ta nữa.”
Tôn Sách nói, “Mình ta được rồi.”
Chu Du, “Huynh chưa đến nỗi bị chúng bạn xa lánh, thêm một Tả quân là ta trông đáng tin hơn.”
Chờ Hoàng Cái và Trình Phổ bàn bạc xong, quyết định trói luôn Chu Du, Hoàng Cái nói, “Chu Du, tính mạng toàn quân giao hết cho ngươi.”
“Không thành vấn đề.” Chu Du vừa giơ tay chịu trói, vừa giải thích, “Lỗ Tử Kính là con trưởng của danh gia nhiều đời ở huyện Thư, có tình trúc mã từ bé với ta, người này tất không phụ ta.”
Tôn Sách nói, “Quất ta mấy roi đi, các vị tướng quân, Công Cẩn thì miễn.”
“Ngươi!” Hoàng Cái không thể xuống tay. Chu Du cười với Tôn Sách, nói, “Huynh thích ăn đòn thế.”
“Ta tình nguyện mà.” Tôn Sách nói.
Chu Du liền nhận roi, hời hợt đập mấy cái lên người Tôn Sách, Tôn Sách nói, “Đánh gì như quạt muỗi? Lại coi!”
Hoàng Cái nhìn mà dở khóc dở cười, trói chân Chu Du xong, dứt khoát cầm roi quất Tôn Sách ba phát. Tôn Sách la một tiếng, áo khoác bị đánh rách, da tróc thịt bong, Chu Du không nhịn được đau lòng.
“Sứ giả đến.” Chu Trị vào nói.
Hoàng Cái cột Chu Du và Tôn Sách lại với nhau, Chu Du gọi, “Hoàng tướng quân.”
Hoàng Cái quay lại, Chu Du dặn, “Tạm thời tùy nghi ứng biến.”
Hoàng Cái gật đầu, phái trọng binh canh gác ngoài lều, Tôn Sách áo quần rách rưới, mặt toàn bụi bẩn, ngồi dựa vào Chu Du, cười hà hà, Chu Du nhíu chặt đôi mày, tới gần kiểm tra vết thương của Tôn Sách, Tôn Sách thấp giọng nói, “Không sao đâu, như vầy diễn mới đạt.”
“Ta đang nghĩ, nếu chạy thoát thành công thì sau đó làm gì.” Chu Du nói, “Về huyện Thư trước nhé?”
Tôn Sách hỏi, “Đệ cứ nói xem?”
Chu Du cũng chưa có chủ ý, Tôn Sách nói, “Chờ mọi người trốn thoát, chắc ta không thể đánh trận được nữa.”
“Huynh muốn như vậy à?” Chu Du nhìn vào mắt Tôn Sách, Tôn Sách cười khổ, Chu Du biết Tôn Sách bị ghìm chân hết lần này đến lần khác nên nản chí. Nhưng lúc này không có cách nào thuyết phục được y, tạm thời không nên đề cập tới.
Lát sau, cửa lều mở, Tôn Sách giật dữ quát, “Phản tặc!”
Trình Phổ dẫn theo một người, nổi cơn thịnh nộ đá vào mặt Tôn Sách, Chu Du hoảng hốt, “Bá Phù!”
Tôn Sách bị đá tóe máu mũi, Chu Trị đứng một bên bảo vệ sứ giả, sứ giả nói, “Các vị tướng quân, đây là công lớn.”
Hoàng Cái hừ lạnh, sứ giả lại hỏi, “Bắt được khi nào?”
“Ba ngày trước.” Trình Phổ giải thích, “Thằng chết giẫm này không an phận, vốn định chặt đầu đứa khác dâng cho Lưu đại nhân, chỉ là không biết nói sao với Viên đại tướng quân…”
“Được!” Sứ giả nói, “Tốt lắm!”
Chu Du im lặng, mặt hầm hầm nhìn chằm chặp sứ giả, Hoàng Cái nổi nóng, “Nhìn gì!”
Hoàng Cái vung tay tát vào mặt Chu Du, Chu Du bị đánh chảy máu miệng, quay đầu sang chỗ khác. Sứ giả mặc giáp da, cầm roi ngựa nhấc cằm Tôn Sách, lại bị Tôn Sách phun nước bọt vào mặt.
Trình Phổ cùng Chu Trị bước đến đấm đá hai người túi bụi, Tôn Sách bị đánh đến buồn nôn, Chu Du nóng ruột, hai mắt đỏ bừng. Sứ giả lại nói vài câu, cho người giám sát bọn họ rồi ra ngoài viết thư cùng Hoàng Cái, bàn việc quy hàng.
“Huynh không sao chứ?” Chu Du hỏi, “Bá Phù?”
Tôn Sách nói, “Lần này đánh ác thật…”
Tôn Sách ho khan, phun một ngụm máu, khóe miệng bị rách, Chu Du nghiêng người, dùng vai áo lau mặt cho y. Tôn Sách khó khăn dụi vai Chu Du, dựa cả người vào hắn.
Kỵ binh vượt nghìn dặm, trăng sáng rọi sông dài. Chu Du chạy suốt ba ngày, hắn mua ngựa tốt nhất ở bờ sông, dẫn đường cho dân chúng cùng người nhà xuôi Nam. Kinh Châu có chiến trận, mới qua một kỳ trăng tròn mà không biết bao nhiêu người nhà tan cửa nát, lênh đênh xa xứ.
Mặt trời ló dạng, đêm chuyển sang ngày, mùa hè oi bức, Chu Du vã mồ hôi, đầu váng mắt hoa, biết nếu không nghỉ ngơi sẽ đến cực hạn. Nhưng cuối cùng hắn cũng đến được Hiện Sơn, chạy ven sông lên phía Bắc, dọc đường hỏi thăm, rốt cuộc tìm được nơi quân Trường Sa hạ trại. Đầu tiên hỏi Tôn Sách sống chết ra sao, biết Tôn Sách vô sự, nhưng Tôn Kiên chết, chúng tướng lục đục.
Chu Du rốt cuộc buông được tảng đá đè nặng trong lòng.
Binh lính chặn lại, Chu Du trình lệnh bài của Tôn Sách, đi thẳng một đường không trở ngại, tiến vào quân doanh.
Trong lều tướng, một đám tướng quân nhao nhao tranh cãi, Trình Phổ, Hoàng Cái, Hàn Đương, Chu Trị, Từ Côn và Tôn Sách hết đường xoay sở.
“Lúc này…” Từ Côn cả giận nói, “Nhất quyết không được báo thù! Chúng ta chỉ còn chưa đến bốn nghìn quân, thành Giang Hạ đóng cổng, làm sao phá thành?”
“Không hạ thành giành ưu thế!” Tôn Sách chỉ làm việc đáng làm, nói, “Ngươi thấy Hoàng Tổ có giống sẽ tha cho chúng ta không!”
Hoàng Cái nói, “Tôn Sách! Lão phu biết cha ngươi vừa mất, ngươi muốn biến thương tâm thành vũ khí đòi nợ máu với Hoàng Tổ, người làm tướng kỵ nhất làm việc lỗ mãng, nói ta nghe xem, ngươi tính làm gì để phá thành?”
“Không thể đánh Giang Hạ.” Chu Trị nói, “Hoàng Tổ sẽ liên hợp với Thái Mạo chặn đường lui của chúng ta, không mau rời Kinh Châu sẽ gặp mai phục.”
Tôn Sách đỏ mắt nói, “Hiện tại tiến thoái lưỡng nan, chúng ta đã vào địa phận Kinh Châu, Hoàng lão tướng quân, ông có tin không, bây giờ mà rút binh, toàn quân Kinh Châu sẽ bao vây chúng ta, thành trấn đã chiếm đóng đồng loạt phản đòn, hai thành lớn Tương Dương, Giang Hạ lại càng không thả cho chúng ta đi.”
Trình Phổ nói, “Kế trước mắt chỉ có thể viết thư cho Viên tướng quân, nhờ lão phái người tiếp ứng.”
“Không được!” Hoàng Cái giận dữ quát, “Bây giờ các ngươi còn trông cậy vào lão khác nào tìm chết! Tôn Sách! Nếu ngươi tìm được cách thắng, hôm nay lão phu theo ngươi bán mạng ở Giang Hạ!”
Hoàng Cái tính tình nóng nảy, tuổi lại lớn, thâm niên trong quân lâu nhất, tiến đến tóm cổ áo Tôn Sách, nói, “Ai chẳng muốn báo thù! Chẳng lẽ lão phu cùng chư tướng lại là hạng tham sống sợ chết hay sao!”
“Báo—”
“Chu Công Cẩn từ huyện Thư cầu kiến các vị tướng quân!”
Trong lều nhất thời im lặng, không chờ ai cho phép, Chu Du đã đi thẳng vào.
Tôn Sách khó có thể tin nhìn Chu Du, hoàn toàn không ngờ hắn lại đến đây trong lúc này.
Chu Du một thân phong trần mỏi mệt, võ bào lấm lem, tóc tai rối bời, trường kiếm đeo bên hông còn dính vệt máu khô.
Trình Phổ, Hoàng Cái đã từng gặp hắn, những người khác cũng biết Chu Du. Dù sao thì trước đó không lâu, hắn đã cứu phu nhân của Tôn Kiên và con nhỏ Tôn Quyền ra khỏi phủ Viên Thuật, từ chối quyền cao lộc hậu từ Viên gia tứ thế Tam công mà đi theo Tôn Sách, lại đối xử rất tốt với người Tôn gia.
Trong lều không ai lên tiếng, Chu Du nhìn mấy người họ, gật đầu, vẻ mặt bất an, dù gì hắn cũng chưa từng giao du với võ tướng, xung quanh hắn toàn là văn sĩ, chỉ sợ tùy tiện mở miệng lại nói sai điều gì.
Cuối cùng, hắn chỉ nhẹ nhàng nói bốn chữ…
Hắn khom người với Tôn Sách, “Bái kiến chủ công.”
Đêm đó, trăng sáng ẩn mình, sao giăng đầy trời, Chu Du nằm bên cạnh Tôn Sách, trở mình.
“Dậy rồi?” Tôn Sách nói.
Chu Du thở ra một hơi, đầu đau muốn nứt, miễn cưỡng ngồi dậy, trước khi rời khỏi lều tướng, ý nghĩ duy nhất của hắn là phải tìm chỗ ngủ. Tôn Sách không nói tiếng nào, hai người đều quá mệt mỏi, vừa khéo hôm nay tiết trời khô ráo, hai người tìm đại đống cỏ khô lăn ra ngủ, Chu Du gối đầu lên tay Tôn Sách, ngủ say như chết.
Mặc kệ trời long đất lở, vạn vật tiêu tan, Chu Du ngủ no giấc mới tỉnh dậy.
Tôn Sách chỉ ngủ một lát là dậy, mở to mắt nhìn lên trời.
Tiểu binh đưa nước đến, Chu Du rửa tay rửa mặt sau chuồng ngựa, lát sau vẫn ngại bẩn, liền xách mấy thùng nước cùng Tôn Sách tắm trong sân, thay áo đơn, gió hè man mát, tắm rửa sạch sẽ rồi thoải mái không ít.
Tôn Sách sai người lấy thức ăn, Chu Du đập muỗi bồm bộp, trên cổ bị muỗi chích đỏ chót.
Tôn Sách vẫn không hé răng, Chu Du rót rượu cho y, hai người im lặng uống.
“Lấy lại tinh thần chưa?” Chu Du hỏi.
Tôn Sách nín thinh, Chu Du nói, “Lúc ta qua sông thì trời nổi gió lốc, suýt chút chìm thuyền, huynh đoán xem khi đó ta nghĩ gì?”
Tôn Sách uống một hớp rượu, nhìn Chu Du, vành mắt đỏ lên, nói, “Nghĩ gì? Liều mạng chạy đến cũng chẳng thèm báo trước với ta.”
“Phi Vũ chưa về.” Chu Du nói cụ thể, “Lúc nhận mảnh vải, lòng ta rối bời, nếu huynh chết, ta thật sự không biết phải làm gì. Một đêm không ngủ, ta nghĩ sống phải thấy người chết phải thấy xác, ta không cam lòng, lên đường ngay trong đêm.”
“Lúc qua sông…” Chu Du cười nói, “Ta sợ chìm thuyền, chợt nghĩ chìm thôi cứ chìm đi, làm thủy quỷ cũng được, chờ ngày nào đó huynh về qua sông thì ra đón.”
Tôn Sách hít mũi, nước mắt chảy dài.
“Mẹ ta sao rồi?” Tôn Sách hỏi.
“Bà không biết.” Chu Du đáp.
Tôn Sách rót rượu cho Chu Du, lại nói, “Thật ra cũng chẳng có gì, khi đó tìm thấy xác cha, ta thả Phi Vũ truyền tin cho Trình tướng quân, không ngờ nó lại bay về chỗ đệ.”
Chu Du nói, “Nó tưởng huynh muốn tìm ta.”
Tôn Sách uống rượu, hai người lại im lặng, hồi lâu sau, Chu Du hỏi, “Quân báo thế nào?”
“Để trong lều ta.” Tôn Sách nói, “Tối đệ xem chút đi, cha ta vừa chết, lòng người tan rã, không ai muốn đánh giặc nữa, trước mắt mọi người là dao, ta là thớt, đang nghĩ cách rút về Dương Châu, dịp khác quay lại báo thù.”
“Ừ.” Chu Du nói, “Cũng không phải không có hy vọng, nhìn tình hình đã rồi nói sau, đi, đừng nghĩ chuyện khác nữa, ta đến rồi, hai ta cùng sống hoặc cùng chết, cũng xem là chuyện vui mà.”
Tôn Sách mỉm cười, hai người ra khỏi sân, đi dưới bầu trời sao, chậm rãi đến lều tướng. Đang đi, Tôn Sách bỗng dừng lại, Chu Du quay đầu nhìn.
Tôn Sách siết chặt nắm tay, nghẹn ngào nức nở. Chu Du không nói gì, vòng lên trước ôm y, hai đứa trẻ to xác im lặng ôm chặt nhau. Tôn Sách bật khóc, tiếng nấc bi thương vang vọng dưới trời đêm.
Canh ba đêm đó, Tôn Sách ngủ say, Chu Du khoác áo, lật xem quân báo dưới ánh đèn.
Sau khi Tôn Kiên chết, toàn quân như rắn mất đầu, bản tấu hỗn loạn, lại không có chủ soái. Quân đồn trú Giang Hạ đang đóng cách đây bảy mươi dặm, gần bên là Tương Dương, vẫn không phái ai đến Thọ Xuân đưa quân báo cho Viên Thuật, quả nhiên chẳng đâu vào đâu.
Hiện giờ là thời khắc nguy ngập nhất của quân Trường Sa, nội bộ lục đục, kẻ địch đang rình rập không tha. Nếu rút, quân Tương Dương đông như vậy ắt sẽ phái binh phục kích, chỉ sợ chưa kịp chạy khỏi Kinh Châu đã bị diệt toàn quân.
Nếu đánh, tới gần thành là không thể động đậy được nữa, quân đồn trú Tương Dương có một vạn hai nghìn người, quân đồn trú Giang Hạ có sáu nghìn người, binh pháp có nói thập tắc vi chi*, muốn đánh Giang Hạ phải có ít nhất sáu vạn lính. Tàn quân trong tay Tôn Sách còn chưa đến bốn nghìn, hơn nữa lại không nghe chỉ huy, lúc này mà đánh thành chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
*Thập tắc vi chi: số lượng nhiều hơn địch mười lần thì mới bao vây.
Viết thư cầu viện Viên Thuật lại càng không thể, Tôn gia đã chống đối Viên Thuật từ lâu, tuy chưa hoàn toàn trở mặt, nhưng cùng lắm Viên Thuật chỉ cứu binh mã sót lại của Tôn Kiên, lấy rồi sẽ không giao cho Tôn Sách chỉ huy nữa.
“Làm sao bây giờ?” Tôn Sách nói, “Đệ chỉ ta đi.”
Tôn Sách nhắm mắt, yên lặng nằm trên giường, lại nói, “Nhiều khi ta muốn buông xuôi, không phải gánh vác gì, cũng không làm gì hết, cứ thế đi đến thanh tịnh.”
Chu Du nói, “Chuyện gì cũng có cách giải quyết, có lúc ông trời sẽ dồn huynh vào đường cùng, nhưng vẫn chừa một đường sống, phải xem huynh có tìm ra hay không thôi.”
Tôn Sách cười khổ, “Đầu hàng đi, hàng Lưu Biểu hoặc hàng Viên Thuật, đệ thay ta rút thăm đi, mai ta phái người đưa tin.”
“Hàng cái gì mà hàng?” Chu Du nói, “Quên chuyện đó đi.”
“Tướng sĩ cũng là người, cũng là mạng sống.” Tôn Sách nói, “Cô độc mình ta thì chẳng có gì phải lo.”
Chu Du nói, “Các tướng quân có thể hàng, nhưng huynh thì không được.”
Chu Du lật xem quân báo, phong thái nhẹ như mây gió, lại lấy bản đồ, nhìn hướng bờ sông đến xuất thần, lát sau nói, “Bọn họ có hàng thì vẫn là tướng, huynh hàng rồi, liệu Viên Thuật có bỏ qua cho huynh không? Nói chuyện viển vông.”
Chu Du đề bút vẽ một vòng tròn trên bản đồ, Tôn Sách không lên tiếng.
Hôm sau, người của Viên Thuật mang tin đến.
“Chủ công đã biết tình hình chiến đấu.” Tên đưa tin nói, “Muốn hỏi ý kiến Tôn tướng quân và chư tướng.”
Chu Du nhìn thủ lệnh của Viên Thuật, hỏi, “Đại tướng quân nói sao?”
“Đại tướng quân nói…” Tên đưa tin nói, “Đương nhiên đồng ý xuất binh tương trợ, đã bàn bạc với Kỷ Linh tướng quân, để Tôn tướng quân theo ta bí mật về trước, Kỷ Linh tướng quân sẽ tập trung hỏa lực dụ quân Kinh Châu đến nơi khác, đến lúc đó giao quân lại cho Tôn tướng quân chỉ huy quay về giết.”
Tôn Sách gật đầu nói, “Xung đột trực diện với Lưu Biểu không phải cách hay.”
“Đúng vậy.” Tên đưa tin cười nói, “Đại tướng quân còn nói, Thái thú Trường Sa đã qua đời, chuyện lúc trước xóa bỏ, năm xưa Văn Đài Công diệt Đổng đạt chiến công hiển hách, dĩ nhiên không thể quên, Đại tướng quân đồng ý thiện đãi tàn quân của Văn Đài Công.”
“Tốt lắm.” Chu Du nói.
Chu Du nhận ra người này, là một quan viên trong phủ Viên Thuật, thường ngày khinh khi đàn ông trêu ghẹo phụ nữ, lớn lối hoành hành ở Thọ Xuân, vướng vào không ít án mạng, Tôn Sách thuận miệng nói, “Chờ ta đi thông báo, đại nhân chờ một lát.”
Chu Du cùng Tôn Sách ra ngoài, Tôn Sách nói, “Theo gã đi thôi.”
Chu Du suy nghĩ, hỏi, “Huynh nghĩ gì về tin báo?”
“Nửa thật nửa giả.” Tôn Sách nói, “Dọc đường gã sẽ giết ta, sau đó tiếp ứng nhóm Hoàng Cái Trình Phổ, gã không làm gì được ta đâu, đến lúc đó ta chạy về là được.”
Chu Du nói, “Huynh muốn đi thì tùy, ta sẽ không theo gã.”
Tôn Sách ngẫm nghĩ, không lên tiếng, chỉ nhìn vào mắt Chu Du.
“Giết gã.” Chu Du nói, “Không cho kẻ nào đường lui hết, để ta làm, một khắc sau huynh gọi tất cả các tướng quân vào đây.”
Tôn Sách hít vào một hơi, siết nắm tay, kiềm nén cơn run, Chu Du đã rút kiếm, xoay người vào lều.
Lúc các tướng lĩnh tiến vào, tên đưa tin đã bị Chu Du giết chết, xác gã đổ xuống bàn, máu nơi cổ chảy lênh láng. Chu Du ngồi một bên, thản nhiên lau chùi kiếm Xích Quân.
“Ta đã thay cố Tôn tướng quân giết kẻ này.” Chu Du nghiêm túc nói với các tướng lĩnh, “Kẻ này nói năng bậy bạ, thất lễ với Thái thú Trường Sa, hống hách ngang ngược, thư ở đây, mời các tướng quân xem.”
Không một ai chỉ trích Chu Du, chỉ có Hoàng Cái hừ một tiếng, nhưng chẳng thể làm gì, người đã giết rồi, còn muốn gì nữa? Người chết không thể sống lại, giờ có định nhờ vả Viên Thuật cũng không được.
“Giờ chỉ còn một cách.” Tôn Sách nói, “Quy hàng Lưu Biểu.”
“Tôn Sách.” Trình Phổ nói, “Ngươi thấy một kẻ trời sinh nhát cáy, giả dối nham hiểm như Lưu Biểu có thể nhận một người mang thù giết cha được sao?”
“Không phải hàng thật.” Chu Du nói, “Chúng ta cho người đưa thư và đầu người, Trình tướng quân và Hoàng tướng quân mật báo rằng trong quân có biến, đã bắt trói Tôn Sách, dâng ta và y cho Lưu Biểu, toàn quân quy phục, thấy sao?”
Đầu hàng Hoàng Tổ là bất khả thi, nhưng Tôn Kiên chưa từng đối đầu trực diện với Lưu Biểu, hai phe không có quan hệ, không chừng Lưu Biểu sẽ tiếp nhận.
“Sau đó thì sao?” Hoàng Cái nhìn Chu Du, hỏi.
“Sau đó nửa đường bỏ chạy.” Chu Du nói, “Ta đã sắp xếp rồi, huyện Thư sẽ phái thuyền và thủy quân tiếp ứng, chúng ta chạy đường sông.”
“Được không?” Tôn Sách hỏi.
Chu Du, “Không được cũng phải được, đây là cơ hội duy nhất, chỉ cần làm Lưu Biểu buông lỏng cảnh giác, lơ là tiếp nhận quy hàng, dọc đường xuôi Nam nhất định phải qua trạm gác, thuyền chờ ở bến tàu trạm gác, đi ngược lên Giang Bắc tiến đến Tương Dương.”
“Lúc đó chính là cơ hội tốt nhất.” Chu Du nói.
“Khi nào thuyền tới?” Chu Trị hỏi.
“Chưa biết.” Chu Du nói, “Thư đã gửi rồi.”
“Ngươi có bao nhiêu thuyền?” Hoàng Cái hừ lạnh, “Đủ chở hết mọi người không?”
Chu Du không trả lời, nhìn lướt qua xác tên đưa tin, lát sau, tiểu binh tiến vào kéo xác ra ngoài, các tướng lĩnh cũng tản đi, từng người về nghĩ đối sách.
Vốc nước rửa sạch máu dưới đất, Tôn Sách chỉnh dây cung, Chu Du xem quân báo như chưa có gì xảy ra.
Phi Vũ đã thả đi đưa tin, kế đó phải xem bên Lỗ Túc làm thế nào. Chu Du chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh này, nhất cử nhất động, mạng của hắn, thậm chí mạng của Tôn Sách đều nằm trong tay người khác.
May mắn người đó là Lỗ Túc, cũng chỉ có thể là Lỗ Túc.
Mưa bắt đầu rơi, tí tách tí tách, thế gian chìm vào một màu u ám, ngày thứ ba, Phi Vũ trở lại.
“Lập tức phái người truyền tin cho Lưu Biểu.” Tôn Sách bước ra, hạ lệnh, “Tất cả dựa theo kế sách đã thương lượng mà hành động.”
Người mang tin vừa đi, Chu Du thả cắt trắng bay đi, Hoàng Cái và chư tướng trói cứng Tôn Sách, Chu Du nói, “Trói ta nữa.”
Tôn Sách nói, “Mình ta được rồi.”
Chu Du, “Huynh chưa đến nỗi bị chúng bạn xa lánh, thêm một Tả quân là ta trông đáng tin hơn.”
Chờ Hoàng Cái và Trình Phổ bàn bạc xong, quyết định trói luôn Chu Du, Hoàng Cái nói, “Chu Du, tính mạng toàn quân giao hết cho ngươi.”
“Không thành vấn đề.” Chu Du vừa giơ tay chịu trói, vừa giải thích, “Lỗ Tử Kính là con trưởng của danh gia nhiều đời ở huyện Thư, có tình trúc mã từ bé với ta, người này tất không phụ ta.”
Tôn Sách nói, “Quất ta mấy roi đi, các vị tướng quân, Công Cẩn thì miễn.”
“Ngươi!” Hoàng Cái không thể xuống tay. Chu Du cười với Tôn Sách, nói, “Huynh thích ăn đòn thế.”
“Ta tình nguyện mà.” Tôn Sách nói.
Chu Du liền nhận roi, hời hợt đập mấy cái lên người Tôn Sách, Tôn Sách nói, “Đánh gì như quạt muỗi? Lại coi!”
Hoàng Cái nhìn mà dở khóc dở cười, trói chân Chu Du xong, dứt khoát cầm roi quất Tôn Sách ba phát. Tôn Sách la một tiếng, áo khoác bị đánh rách, da tróc thịt bong, Chu Du không nhịn được đau lòng.
“Sứ giả đến.” Chu Trị vào nói.
Hoàng Cái cột Chu Du và Tôn Sách lại với nhau, Chu Du gọi, “Hoàng tướng quân.”
Hoàng Cái quay lại, Chu Du dặn, “Tạm thời tùy nghi ứng biến.”
Hoàng Cái gật đầu, phái trọng binh canh gác ngoài lều, Tôn Sách áo quần rách rưới, mặt toàn bụi bẩn, ngồi dựa vào Chu Du, cười hà hà, Chu Du nhíu chặt đôi mày, tới gần kiểm tra vết thương của Tôn Sách, Tôn Sách thấp giọng nói, “Không sao đâu, như vầy diễn mới đạt.”
“Ta đang nghĩ, nếu chạy thoát thành công thì sau đó làm gì.” Chu Du nói, “Về huyện Thư trước nhé?”
Tôn Sách hỏi, “Đệ cứ nói xem?”
Chu Du cũng chưa có chủ ý, Tôn Sách nói, “Chờ mọi người trốn thoát, chắc ta không thể đánh trận được nữa.”
“Huynh muốn như vậy à?” Chu Du nhìn vào mắt Tôn Sách, Tôn Sách cười khổ, Chu Du biết Tôn Sách bị ghìm chân hết lần này đến lần khác nên nản chí. Nhưng lúc này không có cách nào thuyết phục được y, tạm thời không nên đề cập tới.
Lát sau, cửa lều mở, Tôn Sách giật dữ quát, “Phản tặc!”
Trình Phổ dẫn theo một người, nổi cơn thịnh nộ đá vào mặt Tôn Sách, Chu Du hoảng hốt, “Bá Phù!”
Tôn Sách bị đá tóe máu mũi, Chu Trị đứng một bên bảo vệ sứ giả, sứ giả nói, “Các vị tướng quân, đây là công lớn.”
Hoàng Cái hừ lạnh, sứ giả lại hỏi, “Bắt được khi nào?”
“Ba ngày trước.” Trình Phổ giải thích, “Thằng chết giẫm này không an phận, vốn định chặt đầu đứa khác dâng cho Lưu đại nhân, chỉ là không biết nói sao với Viên đại tướng quân…”
“Được!” Sứ giả nói, “Tốt lắm!”
Chu Du im lặng, mặt hầm hầm nhìn chằm chặp sứ giả, Hoàng Cái nổi nóng, “Nhìn gì!”
Hoàng Cái vung tay tát vào mặt Chu Du, Chu Du bị đánh chảy máu miệng, quay đầu sang chỗ khác. Sứ giả mặc giáp da, cầm roi ngựa nhấc cằm Tôn Sách, lại bị Tôn Sách phun nước bọt vào mặt.
Trình Phổ cùng Chu Trị bước đến đấm đá hai người túi bụi, Tôn Sách bị đánh đến buồn nôn, Chu Du nóng ruột, hai mắt đỏ bừng. Sứ giả lại nói vài câu, cho người giám sát bọn họ rồi ra ngoài viết thư cùng Hoàng Cái, bàn việc quy hàng.
“Huynh không sao chứ?” Chu Du hỏi, “Bá Phù?”
Tôn Sách nói, “Lần này đánh ác thật…”
Tôn Sách ho khan, phun một ngụm máu, khóe miệng bị rách, Chu Du nghiêng người, dùng vai áo lau mặt cho y. Tôn Sách khó khăn dụi vai Chu Du, dựa cả người vào hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook