Giáng Đầu
-
Chương 86
Cuối cùng ba ngày sau, Kỷ Thư và Nhan Hi Nhiễm gặp Tư Tinh Ấu ở điểm hẹn.
- Thế nào? Đưa xác về hết rồi? - Kỷ Thư thấy Tư Tinh Ấu ăn mặc nhàn nhã, có chút hiếu kỳ thân phận của hắn, vì sao lần trước lại gặp hắn trong rừng chuối.
Cuối cùng vẫn nhịn không hỏi, sợ là đụng chạm nhỏ tới Tư Tinh Ấu, bên phía Trầm Linh sẽ không xong.
- Rất thuận lợi, không gặp phải gì cản trở cho nên có thể trở về đúng giờ. - Tư Tinh Ấu cười chào hỏi hai người, cũng nhìn không ra sự mệt mỏi khi đuổi xác mấy ngày liên tục.
- Trong mộ của ông tôi hơi nguy hiểm, hai người phải coi chừng một chút. - Tư Tinh Ấu nhìn chung quanh một chút, trầm giọng nói.
- Ừ. - Kỷ Thư gật đầu, nhắc nhở này có ý nghĩ sâu xa khác, tất nhiên là cô phải đề phòng.
- Tôi có một câu hỏi. - Nhan Hi Nhiễm cũng nhịn không được, mở miệng hỏi thăm.
- Sao? - Tư Tinh Ấu hỏi.
- Nếu là mộ của ông nội anh, sao đi cùng anh vẫn còn nguy hiểm? - Nhan Hi Nhiễm có chút không thể hiểu được.
- Mộ của tổ tiên gia tộc vu thuật đều thiết lập tầng tầng lớp lớp cơ quan, từ thiên nhiên cho đến những kiến tạo tối tân, dù là hậu duệ của gia tộc mình, cũng sẽ không tiết lộ bộ phận then chốt bí truyền để phòng ngừa đời sau xuất hiện con cháu bất tài. Sau khi thi thể được an táng, con cháu vừa rời khỏi mộ, đóng cửa mộ, những cơ quan kia sẽ tự động khởi động. Qua trăm ngàn năm cũng chưa chắc sẽ hỏng. - Kỷ Thư giúp Tư Tinh Ấu giải thích nguyên do.
- Ừ. Kỷ Thư nói không sai. - Tư Tinh Ấu gật đầu.
- Cơ mà tôi có chút hiếu kỳ, nếu Đãng Hồn quan trọng như vậy ở Tư gia, vì sao ông anh muốn chôn cất pháp khí theo? Nếu con cháu đời sau các anh muốn dùng thì sao? - Kỷ Thư nghiêng đầu hỏi Tư Tinh Ấu.
Sắc mặt Tư Tinh Ấu có chút khó coi, không biết nên giải thích thế nào, ánh mắt nhìn nhìn Kỷ Thư.
- Quên đi, là tôi nhiều chuyện, chuyện của gia tộc anh, cơ bản tôi không nên hỏi. - Kỷ Thư biết rõ luật này, sẽ không miễn cưỡng nữa.
Tư Tinh Ấu thở phào nhẹ nhõm, thêm tán thưởng gật đầu: "Theo tôi đến đây."
Kỷ Thư theo Tư Tinh Ấu đi một đoạn, quẹo khỏi rừng cây, lập tức thấy một chỗ trống vắng.
Phía sau sát vào núi, trước mắt là một con thác nhỏ, và ngay ở đó có một con sông nhỏ, Kỷ Thư đi tới bình tĩnh liếc nhìn, sông không rộng nhưng rất sâu. Giữa con thác nhỏ dựng một tấm bia mộ, trên đó không có chữ. Mặt bia hết sức nhẵn bóng, ánh mặt trời chiếu vào vẫn có thể phản quang.
Kỷ Thư nhìn tình hình xung quanh, hơi nhíu mày, phong thủy của nơi này rất kỳ dị, đáng tiếc Trầm Linh không ở đây, còn cô chỉ là cái thùng rỗng.
- Thư, sao vậy? - Nhan Hi Nhiễm nhìn Kỷ Thư từ khi đến nơi này vẫn nhíu chặt mày.
Kỷ Thư nhìn thoáng qua Tư Tinh Ấu đi tới bờ sông cầm thước đo đạc, lôi Nhan Hi Nhiễm đến phía bia mộ, xác định hắn nghe không được mình cùng Nhan Hi Nhiễm nói chuyện, mới hạ giọng nói: "Tôi thấy bố cục phong thủy của nơi này rất kỳ dị."
- Sao vậy? - Nhan Hi Nhiễm nhìn chung quanh một lần, nghĩ không ra vấn đề gì, về mộ huyệt nàng không biết nhiều lắm, nhưng cũng biết cần chọn tọa sơn hướng thủy(*), nếu vậy thì đây là bảo địa phong thuỷ chứ.
(*) Dựa lưng vào núi, hướng về phía sông hồ.
- Không phải ý này, tuy rằng tôi không tinh thông phong thuỷ, nhưng nhìn ra ở đây có vấn đề, bất kể lựa chọn cho dương trạch hay âm trạch(*) đều tốt, thế nhưng bố cục trước mắt thì xảy ra vấn đề... - Kỷ Thư tận lực giải thích ngắn gọn dễ hiểu cho Nhan Hi Nhiễm về âm dương...
(*) Âm trạch: Là vùng đất dùng để chôn người chết, còn gọi là mồ mả. Dương trạch: Là vùng đất được dùng vào mục đích làm nhà cửa, đình, chùa, miếu mạo, thôn xóm, làng mạc, thị trấn, thành phố.
Vũ trụ thuở sơ khai, khí hỗn độn phân nửa bay lên là dương, phân nửa chìm xuống là âm, vạn vật tự nhiên cũng có chia phân âm dương, nam thuộc dương, nữ thuộc âm, thần thuộc dương, quỷ thuộc âm, ánh sáng thuộc dương, bóng tối thuộc âm, cao thuộc dương, thấp thuộc âm... Suy rộng ra, âm dương bao trùm vạn vật vũ trụ.
Mà khí âm dương ngoài những đặc tính có sẵn, âm khí còn là "Giới Thủy Tức Chi", dương khí còn là "Ngộ Không Nhi Thoán". Giản đơn mà nói, ví dụ như có hai căn nhà song song ở phía trước, nếu như phía sau ở giữa hai căn nhà xây thêm một căn thứ ba, vậy dương khí đến hai căn nhà phía trước sẽ bị cản trợ, dương khí chỉ có thể đi qua từ khe hỡ giữa hai căn nhà phía trước, đi qua trong khi đến căn nhà thứ ba, tà khí trực tiếp vọt tới, chính là đặc tính dương khí trong "Ngộ Không Nhi Thoán", tức sẽ hình thành bố cục "Xuyên Tâm Sát" trong phong thủy, tà khí nặng tất nhiên bất lợi với người ở. Đây là điều cơ bản nhất trong bố cục Phong thuỷ học.
Vật âm khí truyền bá đến bờ biển sẽ dừng lại, chính là "Giới Thủy Tức Chi." Đương nhiên "thủy" ở đây chỉ là tượng trưng, ví dụ như sông, đường phố, đường sá vân vân và vân vân.
Bố cục tổng quan chỗ này nhìn có vẻ tốt nhưng khe hở giữa núi, mộ huyệt, nước quá nhỏ, san sát nhau, sông trước mặt quá sâu lại càng có vấn đề.
Dương khí từ trên biển truyền tới núi trước, bị núi cách trở sẽ gặp hai loại, một phần đi đường vòng qua hai bên trái phải, có phần truyền tới khe hở giữa âm huyệt và núi. Cho nên phía sau sẽ nhận rất nhiều dương khí, nhưng ngưng tụ không tiêu tan.
Còn đặc tính của âm khí "Giới Thủy Tức Chỉ" chỉ có thể truyền qua núi, tới bờ sông thì dừng lại, bởi vì âm khí không cách nào vượt qua nước, cho nên âm trạch này phía trước có âm khí, phía sau có dương khí, bị mộ bia cản trở lại không thể hoà hợp, âm dương không điều hòa. Còn mộ huyệt chắc cũng lấy bùn đất ở đây xây nên, có nguy cơ sạc xuống, tuy tấm bia chưa sạc, nhưng phong thuỷ như vậy cũng không lợi cho hậu duệ.
Nghe Kỷ Thư giải thích xong, Nhan Hi Nhiễm cảm thấy phong thuỷ thật thần kỳ, chỉ một đạo lý đơn giản dễ hiểu cũng biến hóa sai một li đi hàng vạn hàng nghìn dặm, nàng hiếu học tiếp tục truy vấn Kỷ Thư: "Nhưng sao trước đây tôi cũng thấy bố cục phong thủy thế này?"
- Ha ha, không giống như vậy đâu, cái mà trước kia chị thấy, dù là âm trạch hay dương trạch, nhất định là ở nơi có nước rất cạn, cự ly với ngọn núi phía sau lưng rất xa, cho nên dương khí có thể không ngưng tụ. Mà nước ở phía trước rất cạn, nước cạn thì âm khí có thể chậm rãi truyền tới. Nước sâu âm khí sẽ bị cắt đoạn. Trong Phong thuỷ gọi loại bố cục này là "Giới Thủy Cước", bất kể đối với người sống hay là người chết đều vô cùng xấu. Hiện nay những người có tiền xây biệt thự, sẽ đặt biệt thự ở cạnh biển do nước cạn, không xây ở bến tàu nước sâu, như vậy chỉ có muốn chết. Nói chung đầu tiên phải chừng núi đo nước... - Kỷ Thư giải thích hết sức cặn kẽ, Nhan Hi Nhiễm nghe say sưa, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bố cục này sát khí nặng như vậy, chuyến đi có thể gặp nguy hiểm không?
Kỷ Thư nhận ra Nhan Hi Nhiễm cũng bắt đầu sầu lo, cầm tay nàng: "Đừng quá lo lắng, Tư Tinh Ấu tất nhiên không dám đùa cợt ở mộ huyệt tổ tiên, có thể nơi này có huyền cơ khác."
Nhan Hi Nhiễm gật đầu: "Ừ, cơ mà từ trước đến giờ tôi không biết em cũng hiểu phong thủy như vậy. Tôi nghĩ em lớn lên ở nước ngoài sẽ không hiểu nó."
- Có biết sơ sài một chút, dù gì tôi cũng là hậu duệ của Phược, mặc dù ở nước ngoài lăn lộn cũng lâu nhưng chưa quên điều cơ bản. Nếu đổi lại là Trầm Linh, nhất định chị ấy có thể nhìn ra huyền cơ. - Kỷ Thư cười trả lời, có lẽ là nàng suy nghĩ nhiều quá.
Giờ khắc này, Nhan Hi Nhiễm không biết vì sao lòng mình có chút không vui, sao vậy chứ? Nàng không rõ, mặc dù thường ngày Kỷ Thư đối với Trầm Linh thái độ rất xấu xa, luôn là dáng vẻ khinh thường, nhưng trong thâm tâm lại rất kính trọng cô, thậm chí Nhan Hi Nhiễm thấy gần như sùng bái và rất lệ thuộc nữa, bất kể đi đến đâu gặp phải chuyện gì, Kỷ Thư đều cảm thấy nếu như Trầm Linh đến nhất định sẽ thế này thế nọ. Có thể nói nếu xếp hạng những người trong lòng Kỷ Thư, Trầm Linh rất có thể là xếp trước cả Thụy Gia Na, vậy còn nàng thì ở đâu?
Hiểu rõ Kỷ Thư không có ý gì khác, biết rõ họ là chị em gái, biết rõ tình cảm của họ, biết rõ Trầm Linh từng cứu giúp Kỷ Thư, nhưng trên chủ quan nàng cũng không muốn Kỷ Thư suốt ngày nhắc tới Trầm Linh, mọi chuyện đều cố ý so sánh với Trầm Linh. Một mặt như vậy sẽ làm cho nàng càng ngày càng mất tự tin. Về phương diện khác nàng không thích Kỷ Thư đặt người khác ở vị trí thứ nhất, dù là Trầm Linh nàng cũng không vui.
Không biết tình cảm bắt đầu lúc nào nhưng bây giờ ngày càng mãnh liệt, nàng còn định nói điều gì nhưng lại nghe được giọng của Tư Tinh Ấu, đành phải nuốt lời định nói xuống.
- Được rồi. - Tư Tinh Ấu từ xa đi tới, thu thước đo lại, đây là thước đo thợ đuổi xác thường dùng nhất, trên đó chỉ khắc một vạch, chỉ dùng để đo âm khí thi thể. Nếu như vượt qua một vạch thì tức sát khí thi thể quá nặng, có thể sản sinh xác biến đổi, vậy thời điểm đuổi xác phải đặc biệt chú ý. Loại thước đo này ngoại trừ thợ đuổi xác không có ai biết cách chế tác, cũng không mua được, có người nói do hỏa táng nhiều nên hiện tại thợ đuổi xác cũng rất ít có thứ này. Thước của Tư Tinh Ấu màu lục, rìa thước đo đã mòn nhiều, trông có vẻ đã trải qua năm tháng, đời này truyền đời kia.
- Tư Tinh Ấu, anh nói gì? - Hi Nhiễm run rẩy tò mò hỏi.
- Âm khí trong nước, phải đợi đến khi nó suy yếu nhất mới có thể đi vào, nếu không sẽ gặp nguy hiểm. - Tư Tinh Ấu hồi đáp.
- Tôi không hiểu nếu âm khí thịnh như thế tại sao phải chọn làm mộ huyệt chỗ này? Chẳng phải ảnh hưởng không tốt đến hậu nhân các người sao? - Kỷ Thư hỏi.
- Tôi cũng không hiểu, ông chọn ở chỗ này, tất nhiên có lí do của mình, chúng tôi không thể ngỗ nghịch. - Tư Tinh Ấu lắc đầu.
- À... - Kỷ Thư lên tiếng, đáp án của Tư Tinh Ấu hiển nhiên chỉ là có lệ, hắn làm sao mà không biết chứ, cơ mà chuyện này không có liên quan lớn tới cô, nên cô cũng không cần biểu hiện mình cảm thấy hứng thú. Bây giờ điều quan trọng nhất là tìm được bảo kiếm gia truyền, sau đó dến Quảng Tây tụ họp với Trầm Linh.
- Thế nào? Đưa xác về hết rồi? - Kỷ Thư thấy Tư Tinh Ấu ăn mặc nhàn nhã, có chút hiếu kỳ thân phận của hắn, vì sao lần trước lại gặp hắn trong rừng chuối.
Cuối cùng vẫn nhịn không hỏi, sợ là đụng chạm nhỏ tới Tư Tinh Ấu, bên phía Trầm Linh sẽ không xong.
- Rất thuận lợi, không gặp phải gì cản trở cho nên có thể trở về đúng giờ. - Tư Tinh Ấu cười chào hỏi hai người, cũng nhìn không ra sự mệt mỏi khi đuổi xác mấy ngày liên tục.
- Trong mộ của ông tôi hơi nguy hiểm, hai người phải coi chừng một chút. - Tư Tinh Ấu nhìn chung quanh một chút, trầm giọng nói.
- Ừ. - Kỷ Thư gật đầu, nhắc nhở này có ý nghĩ sâu xa khác, tất nhiên là cô phải đề phòng.
- Tôi có một câu hỏi. - Nhan Hi Nhiễm cũng nhịn không được, mở miệng hỏi thăm.
- Sao? - Tư Tinh Ấu hỏi.
- Nếu là mộ của ông nội anh, sao đi cùng anh vẫn còn nguy hiểm? - Nhan Hi Nhiễm có chút không thể hiểu được.
- Mộ của tổ tiên gia tộc vu thuật đều thiết lập tầng tầng lớp lớp cơ quan, từ thiên nhiên cho đến những kiến tạo tối tân, dù là hậu duệ của gia tộc mình, cũng sẽ không tiết lộ bộ phận then chốt bí truyền để phòng ngừa đời sau xuất hiện con cháu bất tài. Sau khi thi thể được an táng, con cháu vừa rời khỏi mộ, đóng cửa mộ, những cơ quan kia sẽ tự động khởi động. Qua trăm ngàn năm cũng chưa chắc sẽ hỏng. - Kỷ Thư giúp Tư Tinh Ấu giải thích nguyên do.
- Ừ. Kỷ Thư nói không sai. - Tư Tinh Ấu gật đầu.
- Cơ mà tôi có chút hiếu kỳ, nếu Đãng Hồn quan trọng như vậy ở Tư gia, vì sao ông anh muốn chôn cất pháp khí theo? Nếu con cháu đời sau các anh muốn dùng thì sao? - Kỷ Thư nghiêng đầu hỏi Tư Tinh Ấu.
Sắc mặt Tư Tinh Ấu có chút khó coi, không biết nên giải thích thế nào, ánh mắt nhìn nhìn Kỷ Thư.
- Quên đi, là tôi nhiều chuyện, chuyện của gia tộc anh, cơ bản tôi không nên hỏi. - Kỷ Thư biết rõ luật này, sẽ không miễn cưỡng nữa.
Tư Tinh Ấu thở phào nhẹ nhõm, thêm tán thưởng gật đầu: "Theo tôi đến đây."
Kỷ Thư theo Tư Tinh Ấu đi một đoạn, quẹo khỏi rừng cây, lập tức thấy một chỗ trống vắng.
Phía sau sát vào núi, trước mắt là một con thác nhỏ, và ngay ở đó có một con sông nhỏ, Kỷ Thư đi tới bình tĩnh liếc nhìn, sông không rộng nhưng rất sâu. Giữa con thác nhỏ dựng một tấm bia mộ, trên đó không có chữ. Mặt bia hết sức nhẵn bóng, ánh mặt trời chiếu vào vẫn có thể phản quang.
Kỷ Thư nhìn tình hình xung quanh, hơi nhíu mày, phong thủy của nơi này rất kỳ dị, đáng tiếc Trầm Linh không ở đây, còn cô chỉ là cái thùng rỗng.
- Thư, sao vậy? - Nhan Hi Nhiễm nhìn Kỷ Thư từ khi đến nơi này vẫn nhíu chặt mày.
Kỷ Thư nhìn thoáng qua Tư Tinh Ấu đi tới bờ sông cầm thước đo đạc, lôi Nhan Hi Nhiễm đến phía bia mộ, xác định hắn nghe không được mình cùng Nhan Hi Nhiễm nói chuyện, mới hạ giọng nói: "Tôi thấy bố cục phong thủy của nơi này rất kỳ dị."
- Sao vậy? - Nhan Hi Nhiễm nhìn chung quanh một lần, nghĩ không ra vấn đề gì, về mộ huyệt nàng không biết nhiều lắm, nhưng cũng biết cần chọn tọa sơn hướng thủy(*), nếu vậy thì đây là bảo địa phong thuỷ chứ.
(*) Dựa lưng vào núi, hướng về phía sông hồ.
- Không phải ý này, tuy rằng tôi không tinh thông phong thuỷ, nhưng nhìn ra ở đây có vấn đề, bất kể lựa chọn cho dương trạch hay âm trạch(*) đều tốt, thế nhưng bố cục trước mắt thì xảy ra vấn đề... - Kỷ Thư tận lực giải thích ngắn gọn dễ hiểu cho Nhan Hi Nhiễm về âm dương...
(*) Âm trạch: Là vùng đất dùng để chôn người chết, còn gọi là mồ mả. Dương trạch: Là vùng đất được dùng vào mục đích làm nhà cửa, đình, chùa, miếu mạo, thôn xóm, làng mạc, thị trấn, thành phố.
Vũ trụ thuở sơ khai, khí hỗn độn phân nửa bay lên là dương, phân nửa chìm xuống là âm, vạn vật tự nhiên cũng có chia phân âm dương, nam thuộc dương, nữ thuộc âm, thần thuộc dương, quỷ thuộc âm, ánh sáng thuộc dương, bóng tối thuộc âm, cao thuộc dương, thấp thuộc âm... Suy rộng ra, âm dương bao trùm vạn vật vũ trụ.
Mà khí âm dương ngoài những đặc tính có sẵn, âm khí còn là "Giới Thủy Tức Chi", dương khí còn là "Ngộ Không Nhi Thoán". Giản đơn mà nói, ví dụ như có hai căn nhà song song ở phía trước, nếu như phía sau ở giữa hai căn nhà xây thêm một căn thứ ba, vậy dương khí đến hai căn nhà phía trước sẽ bị cản trợ, dương khí chỉ có thể đi qua từ khe hỡ giữa hai căn nhà phía trước, đi qua trong khi đến căn nhà thứ ba, tà khí trực tiếp vọt tới, chính là đặc tính dương khí trong "Ngộ Không Nhi Thoán", tức sẽ hình thành bố cục "Xuyên Tâm Sát" trong phong thủy, tà khí nặng tất nhiên bất lợi với người ở. Đây là điều cơ bản nhất trong bố cục Phong thuỷ học.
Vật âm khí truyền bá đến bờ biển sẽ dừng lại, chính là "Giới Thủy Tức Chi." Đương nhiên "thủy" ở đây chỉ là tượng trưng, ví dụ như sông, đường phố, đường sá vân vân và vân vân.
Bố cục tổng quan chỗ này nhìn có vẻ tốt nhưng khe hở giữa núi, mộ huyệt, nước quá nhỏ, san sát nhau, sông trước mặt quá sâu lại càng có vấn đề.
Dương khí từ trên biển truyền tới núi trước, bị núi cách trở sẽ gặp hai loại, một phần đi đường vòng qua hai bên trái phải, có phần truyền tới khe hở giữa âm huyệt và núi. Cho nên phía sau sẽ nhận rất nhiều dương khí, nhưng ngưng tụ không tiêu tan.
Còn đặc tính của âm khí "Giới Thủy Tức Chỉ" chỉ có thể truyền qua núi, tới bờ sông thì dừng lại, bởi vì âm khí không cách nào vượt qua nước, cho nên âm trạch này phía trước có âm khí, phía sau có dương khí, bị mộ bia cản trở lại không thể hoà hợp, âm dương không điều hòa. Còn mộ huyệt chắc cũng lấy bùn đất ở đây xây nên, có nguy cơ sạc xuống, tuy tấm bia chưa sạc, nhưng phong thuỷ như vậy cũng không lợi cho hậu duệ.
Nghe Kỷ Thư giải thích xong, Nhan Hi Nhiễm cảm thấy phong thuỷ thật thần kỳ, chỉ một đạo lý đơn giản dễ hiểu cũng biến hóa sai một li đi hàng vạn hàng nghìn dặm, nàng hiếu học tiếp tục truy vấn Kỷ Thư: "Nhưng sao trước đây tôi cũng thấy bố cục phong thủy thế này?"
- Ha ha, không giống như vậy đâu, cái mà trước kia chị thấy, dù là âm trạch hay dương trạch, nhất định là ở nơi có nước rất cạn, cự ly với ngọn núi phía sau lưng rất xa, cho nên dương khí có thể không ngưng tụ. Mà nước ở phía trước rất cạn, nước cạn thì âm khí có thể chậm rãi truyền tới. Nước sâu âm khí sẽ bị cắt đoạn. Trong Phong thuỷ gọi loại bố cục này là "Giới Thủy Cước", bất kể đối với người sống hay là người chết đều vô cùng xấu. Hiện nay những người có tiền xây biệt thự, sẽ đặt biệt thự ở cạnh biển do nước cạn, không xây ở bến tàu nước sâu, như vậy chỉ có muốn chết. Nói chung đầu tiên phải chừng núi đo nước... - Kỷ Thư giải thích hết sức cặn kẽ, Nhan Hi Nhiễm nghe say sưa, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bố cục này sát khí nặng như vậy, chuyến đi có thể gặp nguy hiểm không?
Kỷ Thư nhận ra Nhan Hi Nhiễm cũng bắt đầu sầu lo, cầm tay nàng: "Đừng quá lo lắng, Tư Tinh Ấu tất nhiên không dám đùa cợt ở mộ huyệt tổ tiên, có thể nơi này có huyền cơ khác."
Nhan Hi Nhiễm gật đầu: "Ừ, cơ mà từ trước đến giờ tôi không biết em cũng hiểu phong thủy như vậy. Tôi nghĩ em lớn lên ở nước ngoài sẽ không hiểu nó."
- Có biết sơ sài một chút, dù gì tôi cũng là hậu duệ của Phược, mặc dù ở nước ngoài lăn lộn cũng lâu nhưng chưa quên điều cơ bản. Nếu đổi lại là Trầm Linh, nhất định chị ấy có thể nhìn ra huyền cơ. - Kỷ Thư cười trả lời, có lẽ là nàng suy nghĩ nhiều quá.
Giờ khắc này, Nhan Hi Nhiễm không biết vì sao lòng mình có chút không vui, sao vậy chứ? Nàng không rõ, mặc dù thường ngày Kỷ Thư đối với Trầm Linh thái độ rất xấu xa, luôn là dáng vẻ khinh thường, nhưng trong thâm tâm lại rất kính trọng cô, thậm chí Nhan Hi Nhiễm thấy gần như sùng bái và rất lệ thuộc nữa, bất kể đi đến đâu gặp phải chuyện gì, Kỷ Thư đều cảm thấy nếu như Trầm Linh đến nhất định sẽ thế này thế nọ. Có thể nói nếu xếp hạng những người trong lòng Kỷ Thư, Trầm Linh rất có thể là xếp trước cả Thụy Gia Na, vậy còn nàng thì ở đâu?
Hiểu rõ Kỷ Thư không có ý gì khác, biết rõ họ là chị em gái, biết rõ tình cảm của họ, biết rõ Trầm Linh từng cứu giúp Kỷ Thư, nhưng trên chủ quan nàng cũng không muốn Kỷ Thư suốt ngày nhắc tới Trầm Linh, mọi chuyện đều cố ý so sánh với Trầm Linh. Một mặt như vậy sẽ làm cho nàng càng ngày càng mất tự tin. Về phương diện khác nàng không thích Kỷ Thư đặt người khác ở vị trí thứ nhất, dù là Trầm Linh nàng cũng không vui.
Không biết tình cảm bắt đầu lúc nào nhưng bây giờ ngày càng mãnh liệt, nàng còn định nói điều gì nhưng lại nghe được giọng của Tư Tinh Ấu, đành phải nuốt lời định nói xuống.
- Được rồi. - Tư Tinh Ấu từ xa đi tới, thu thước đo lại, đây là thước đo thợ đuổi xác thường dùng nhất, trên đó chỉ khắc một vạch, chỉ dùng để đo âm khí thi thể. Nếu như vượt qua một vạch thì tức sát khí thi thể quá nặng, có thể sản sinh xác biến đổi, vậy thời điểm đuổi xác phải đặc biệt chú ý. Loại thước đo này ngoại trừ thợ đuổi xác không có ai biết cách chế tác, cũng không mua được, có người nói do hỏa táng nhiều nên hiện tại thợ đuổi xác cũng rất ít có thứ này. Thước của Tư Tinh Ấu màu lục, rìa thước đo đã mòn nhiều, trông có vẻ đã trải qua năm tháng, đời này truyền đời kia.
- Tư Tinh Ấu, anh nói gì? - Hi Nhiễm run rẩy tò mò hỏi.
- Âm khí trong nước, phải đợi đến khi nó suy yếu nhất mới có thể đi vào, nếu không sẽ gặp nguy hiểm. - Tư Tinh Ấu hồi đáp.
- Tôi không hiểu nếu âm khí thịnh như thế tại sao phải chọn làm mộ huyệt chỗ này? Chẳng phải ảnh hưởng không tốt đến hậu nhân các người sao? - Kỷ Thư hỏi.
- Tôi cũng không hiểu, ông chọn ở chỗ này, tất nhiên có lí do của mình, chúng tôi không thể ngỗ nghịch. - Tư Tinh Ấu lắc đầu.
- À... - Kỷ Thư lên tiếng, đáp án của Tư Tinh Ấu hiển nhiên chỉ là có lệ, hắn làm sao mà không biết chứ, cơ mà chuyện này không có liên quan lớn tới cô, nên cô cũng không cần biểu hiện mình cảm thấy hứng thú. Bây giờ điều quan trọng nhất là tìm được bảo kiếm gia truyền, sau đó dến Quảng Tây tụ họp với Trầm Linh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook