Giáng Đầu
Chương 77

Tương Tây(*) Phượng Hoàng trấn là một thành phố cổ hết sức duyên dáng, dựa núi gần sông, dân tình chất phác, người giỏi đất thiêng, là một địa phương ẩn cư tốt.

(*) thuộc tỉnh Hồ Nam.

Nhan Hi Nhiễm vừa xuống xe đã bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn, nàng và Kỷ Thư không có ở khách sạn, mà là tìm một ngôi nhà bản địa đặc sắc.

Ở Tương Tây có rất nhiều người am hiểu nuôi cổ chăn cổ, Kỷ Thư không quen cuộc sống nơi này, cũng không dám sơ suất quá mức, nhà dân được xây dọc theo sông. Quan sát bốn phía, rồi đẩy cửa sổ nhìn ra sông Đà bên ngoài. Vị trí tốt, phong cảnh như tranh vẽ.

Đúng là cầu Hồng nổi tiếng ở Phượng Hoàng, mở cửa sổ ra là thấy được. Cầu Hồng, nguyên danh là cầu Ngọa Hồng, còn gọi là lầu Phong Vũ, xây vào năm thứ bảy Hồng Vũ(*) Trải qua 600 năm mưa gió, vẫn lẳng lặng vắt ngang qua sông Đà, con sông mẹ hiền của Phượng Hoàng trấn, chậm rãi chảy xuôi Phượng Hoàng trấn, bồi dưỡng thế hệ con cháu của Phượng Hoàng trấn.

(*) niên hiệu vua Thái tổ thời Minh ở Trung Quốc, 1368-1398.

Cầu và lầu, nước sông nước chảy xiết, nhìn hết tang thương của Phượng Hoàng trần.

Nhan Hi Nhiễm đứng ở bên người Kỷ Thư, nhìn về phía cầu Hồng ngoài cửa sổ, cây cầu ngay ngắn, đứng đắn nhưng không mất đi cái tinh xảo, lịch sự, tao nhã, vừa đủ cao lớn lại đẹp đẽ hấp dẫn, trong sáng, trong trẻo, cổ kính, nước sông giao nhau như tơ lụa, nhẹ nhàng vui vẻ uyển chuyển như thơ ca, cảnh sắc xa xưa như tranh vẽ.

Chỉ liếc mắt, Nhan Hi Nhiễm đã yêu nơi này.

- Đợi đến khi già, nhất định tôi phải quay lại đây một lần nữa.

Kỷ Thư kinh ngạc quay đầu lại nhìn Nhan Hi Nhiễm: "Chị thích vậy mà chỉ tới một lần?"

- Đồ đẹp đồ tốt, nằm trong trí nhớ là tốt rồi, có được lại không biết quý. - Nhan Hi Nhiễm chỉ nhàn nhạt cười: "Đợi đến khi già, nhân lúc còn có thể đi thì đến đây lần nữa, nhìn phong cảnh nơi này, cũng không uổng cuộc đời này. Cơ mà không biết ai sẽ đi cùng tôi."

- Hi Nhiễm... - Kỷ Thư cũng không biết nên nói gì.

- Cũng đúng, mệnh của tôi Trầm Linh đã từng tính, rất khó có nhân duyên, một mình đi cũng được. - Nhan Hi Nhiễm xua xua tay, lấy hành lý ra: "Thu dọn một chút, nhanh đi tìm xem có đầu mối gì không."

- Không cần vội. - Kỷ Thư ngồi xuống bên giường, giường là giường gỗ cổ xưa, nước sơn phía trên đã bị năm tháng mài giũa trở nên xỉn màu không còn sáng. Ngồi xuống còn phát ra tiếng vang kẽo kẹt, để tìm người, đành vứt bỏ khách sạn tốt.

- Vì sao? Lúc tôi liên lạc với Trầm Linh, em ấy nói tiểu công chúa không còn bao nhiêu thời gian nữa, trước hết phải tìm được một khối Thần Dụ mới có thể khắc chế sức mạnh xao động trong cơ thể em ấy, tranh thủ thời gian tìm phần còn lại. - Nhan Hi Nhiễm cũng ngồi bên cạnh Kỷ Thư.

- Tôi nghĩ trước hết hỏi thăm chủ nhân nhà này đã, họ hẳn là biết không nhiều thì ít.

- Làm sao em biết?

- Chị không phát hiện sao? Tuy đây là căn nhà cũ nát, nhưng sạch sẽ thần kỳ, hạt bụi nhỏ cũng không có, ngay cả một mạng nhện cũng không có.

Nhan Hi Nhiễm nhìn bốn phía, quả thực như vậy: "Vậy thì sao?"

- Mỗi người ở Tương Tây đều am hiểu nuôi cổ chăn cổ, rất nhiều nhà nuôi cổ, một là bảo vệ gia đình, hai là mời chào tài vận và vận khí. Thế nhưng cổ đều sạch sẽ, cũng thích sạch sẽ, nếu như dơ bẩn sẽ không chịu nổi, chúng nó nhất quyết không ở.

- Em quan sát tỉ mỉ thật. - Nhan Hi Nhiễm khen.

- Cũng là thường thức thôi, nói chung chúng ta cũng phải cẩn thận nhiều, đừng chọc giận tới chủ nhà, nếu không thì không hay, mục đích chúng ta tới là tìm người, không phải là gây sự.

- Được, nghe lời em. - Kỷ Thư gật đầu, lúc đầu nàng cũng không muốn theo đến, trên thực tế nàng cũng không rõ vì sao phải nhất định phải theo, nói chung một giọng nói không ngừng nói với nàng, không đến nàng sẽ hối hận.

Cũng đại khái đoán được Kỷ Thư sẽ đi, dù sao trong khoảng thời gian ở chung vừa qua, hai người vừa gần vừa xa, hết lần này đến lần khác, cũng hơi mệt chút. Tâm tư của Kỷ Thư cũng rất tốt.

Nhan Hi Nhiễm cũng không phải một người không có chủ kiến, nàng biết mình đang làm gì, muốn gì. Khoảng thời gian hoảng loạn cũng chỉ là nhất thời, từ từ nhìn thấu Kỷ Thư, cũng hiểu tình cảm của cô. Nàng nghĩ rất nhiều rồi, cho dù cuối cùng Kỷ Thư không ở bên nàng, nàng cũng không muốn mất đi Kỷ Thư. Cho nên ôm ý nghĩ như vậy, nàng cùng cô tới đây.

- Vậy chị nghỉ ngơi một chút, đợi chủ nhà đem thức ăn lên, chúng ta có thể nhân tiện hỏi thăm một chút. - Kỷ Thư vén chăn lên, tay dừng một chút, có chút lúng túng nói: "Chị ngủ một lúc đi, ngồi máy bay và xe lâu như vậy, hẳn là rất mệt mỏi, thợ đuổi xác đều hoạt động buổi tối, cho nên chắc đêm nay chúng ta không có cơ hội ngủ."

- Vậy còn em? - Nhan Hi Nhiễm hỏi, giường chỉ có một cái, Kỷ Thư rõ ràng không muốn ngủ.

- Tôi, tôi ngồi chút là được rồi. - Không dám thuê hai gian phòng vì sợ Nhan Hi Nhiễm gặp chuyện không may, nàng ở trong tầm mắt thì cô an tâm hơn, nhưng phòng này chỉ có một giường, cũng phải đành chịu.

- Lên đây ngủ chung đi, đến lúc đó không chừng em còn mệt mỏi hơn tôi, em suy sụp thì tôi làm sao bây giờ? - Nhan Hi Nhiễm nhìn Kỷ Thư còn đang do dự, cười hỏi: "Em sẽ không làm gì tôi, đúng không?"

Quả thực Kỷ Thư không biết đáp lại thế nào, vậy cô đang từ chối nàng. Kỷ Thư cởϊ áσ khoác ngoan ngoãn nằm trên giường, hai người cùng nhau ngủ nghỉ.

Kỷ Thư trở mình, có chút khó ngủ, nhìn chằm chằm gò má phập phồng theo hô hấp của Nhan Hi Nhiễm. Ánh sáng ngoài cửa sổ tiến đến, chiếu trên mặt của Nhan Hi Nhiễm, tạo thành một vòng sáng, Kỷ Thư thấy ngực ấm áp. Lần đầu tiên lưu lạc, có người cùng theo.

Tay treo ở giữa không trung, cách một khe hở nhỏ khẽ vuốt gò má của Nhan Hi Nhiễm, cô không dám đụng chạm thật, chỉ như vậy là tốt rồi. Bóng râm che khuất ở khóe mắt Nhan Hi Nhiễm, Nhan Hi Nhiễm như là cảm giác được cái gì, lông mi thật dài đang khép lại giật giật. Kỷ Thư cấp tốc thu tay về, như kẻ trộm nhắm chặt mắt giả bộ ngủ.

Sau đó phát hiện Nhan Hi Nhiễm chỉ nghiêng người, cũng không có thức dậy, ngủ rất an ổn, lại lặng lẽ đến gần một ít, dán mặt nhìn Nhan Hi Nhiễm. Chỉ cảm thấy như vậy cũng rất hạnh phúc.

Đêm trước Nhan Hi Nhiễm vì lo lắng chuyện Kỷ Thư, cho nên một đêm không ngủ, lần này nằm ở bên người Kỷ Thư, an tâm lạ thường, không bao lâu thì ngủ rất sâu, ngay cả những động tác nhỏ kia của Kỷ Thư cũng không có phát hiện.

Nhưng nếu theo tính tình trước kia của Kỷ Thư, tuyệt đối sẽ không biết điều như vậy, trước đây ngay cả Thụy Gia Na cô cũng dám chọc, hiện tại ngay cả chạm tay của Nhan Hi Nhiễm cũng không dám, coi như hoàn toàn gặp khó khăn. Nhìn chằm chằm mặt của Nhan Hi Nhiễm ngây ngốc, mãi cho đến chạng vạng tối, chủ nhà đến gõ cửa, đưa cơm vị Tương Tây cô mới đứng dậy.

Nhan Hi Nhiễm xoa xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ, trở mình, lại không một chút nào nghĩ tới mình đã ngủ một giấc thật tốt, cho tới bây giờ chưa từng ngủ an ổn như vậy.

Chủ cho thuê nhà là một bà cụ đã khá lớn tuổi, mặt có nếp nhăn, bước đi cũng có chút tập tễnh. Nhìn Nhan Hi Nhiễm buồn ngủ mông lung, cũng cười híp mắt trêu ghẹo: "Chắc cô nương mệt muốn chết rồi."

Mặt Nhan Hi Nhiễm đỏ lên, thật ra là tham ngủ, vạch chăn ra đứng lên: "Bà, làm phiền bà."

- Ha ha, không phiền không phiền, ở xa tới đều là khách. - Bà cụ nhiệt tình tiếp đãi Nhan Hi Nhiễm cùng ngồi xuống ăn.

Bà cụ tuy rằng tuổi tác không nhỏ, nhưng thân thể coi như cường tráng, bạn già chết sớm, con gái đa số không ở bên người, vẫn luôn sống một mình, chỗ của mấy gian phòng này không tệ, lữ khách du ngoạn đến nơi này thuê, cũng kiếm được chút phí sinh hoạt, nhàn hạ tán gẫu cùng lữ khách gϊếŧ thời gian.

Bà cụ kể với Kỷ Thư bọn họ, nhà mình mấy đời ở Phượng Hoàng, hơn nữa người Miêu tộc vùng này đa số dùng họ của người Hán, cơ mà trong nhà bà, tên chữ vẫn là tên Miêu, hiếm thấy.

Họ và tên của Miêu tộc, có nội hàm văn hóa cực kỳ sâu sắc, chủ yếu biểu hiện ở đồ tưởng niệm của thế hệ trước, khẩn cầu khỏe mạnh, thịnh vượng phát đạt các thể loại. Đồng thời, khi lịch sử đi qua, vừa không tái diễn, lại có ý nghĩa tượng trưng nhất định. Miêu tộc cư trú ở vùng núi non trùng điệp, tên chữ có hàm nghĩa và có liên quan đến hoàn cảnh và vị trí tự nhiên. Như nữ giới lấy tên hoa cỏ cây cối, dụng cụ thường ngày là chính. Như bà cụ, khuê danh là Bangx, nghĩa Hán là bông hoa nhỏ.

Một cái tên nghe rất đẹp, khách tùy theo chủ, lữ khách tới nơi này phần lớn là người Hán, cho nên cũng quen gọi bà là Tạ A Bà. Kỷ Thư và Nhan Hi Nhiễm cũng gọi theo như vậy.

Cùng Tạ A Bà hàn huyên hồi lâu, Kỷ Thư mới chậm rãi chuyển tới chủ đề chính.

- Tạ A Bà, bà ở chỗ này lâu, có từng nghe qua Tư Quy? Đây là tên một thợ đuổi xác.

Sắc mặt Tạ A Bà thay đổi một chút, nhìn chằm chằm Kỷ Thư và Nhan Hi Nhiễm từ trên xuống dưới: "Hai người tìm A Tư?"

- Tạ A Bà biết người này? - Mặt Nhan Hi Nhiễm lộ vẻ vui mừng, không nghĩ lại thuận lợi như vậy.

- Không biết. - Sắc mặt Tạ A Bà trở nên âm trầm, lảo đảo đi ra ngoài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương