Giáng Đầu
-
Chương 54
Bên kia, khi Nhan Hi Nhiễm về nhà hình như không được êm đềm như thế, Kỷ Thư quả nhiên nổ tung như Trầm Linh đoán, cô không dám giận cá chém thớt với Nhan Hi Nhiễm, đành hờn dỗi một mình.
Nhan Hi Nhiễm dằn lòng hỏi: "Kỷ Thư, em làm sao vậy?"
Kỷ Thư lầm bầm hai tiếng: "Vì sao chị đối tốt với Trầm Linh như vậy?"
- Sao tôi đối tốt với Trầm Linh? - Nhan Hi Nhiễm thấy có chút không hiểu sao Kỷ Thư cáu kỉnh.
- Hi Nhiễm, chị lấy được Long Tiên Hương, người đầu tiên báo cáo là Trầm Linh, tôi thực sự không hiểu trầm hương hiệu quả tốt thế nào, thế nhưng chị chí ít cũng nên nói cho tôi biết một tiếng, tôi thấy tôi là thứ ăn hại, bị các người cho ra rìa. - Kỷ Thư thở dài, trong giọng nói hiện ra hết oan ức của cô.
Nhan Hi Nhiễm ngạc nhiên, nàng không có suy nghĩ nhiều, chẳng qua là cảm thấy vật này tất nhiên Trầm Linh hiểu rõ, nếu như ngày hôm nay nàng tìm ra bảo bối là một quả cầu thủy tinh hay một quân bài, nàng nhất định sẽ báo cho Kỷ Thư trước tiên. Không ngờ cô lại lưu tâm như thế.
- Kỷ Thư, xin lỗi, tôi không phải cố ý không cho em biết, tôi hoàn toàn không suy nghĩ nhiều như vậy, tôi chỉ cảm thấy đây không phải là lĩnh vực thuộc phạm trù kiến thức của em, lần sau sẽ nói cho em biết, hơn nữa tôi chưa từng gạt em ra ngoài rìa, với tôi mà nói, bây giờ em là người thân cận nhất, cũng là người duy nhất ở bên cạnh tôi. Tôi thật không có ý đó... - Nhan Hi Nhiễm ngồi xổm trước mặt Kỷ Thư, nhẹ giọng giải thích.
- Tôi biết, tôi cố tình gây sự thôi, nhưng trong lòng tôi khó chịu, vì sao người đầu tiên chị nghĩ đến không phải tôi. Hi Nhiễm, tôi biết tôi yêu cầu chị như vậy là quá trớn, vô lý, nhưng tôi không khống chế được, tôi không dám phát hỏa với chị nhưng tôi rất khó chịu, chị kệ tôi đi, để tôi xả hết ra ngoài là được. - Kỷ Thư đỡ Nhan Hi Nhiễm đứng lên, ngồi xổm như vậy trước mặt cô, làm cô càng cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, mình cứ như đứa con nít dỗi hờn.
- Tôi không thấy em quá trớn gì cả, thật ra như vậy tôi lại thích em, em không che giấu tâm trạng của mình, trước đây tôi thấy em luôn đeo mặt nạ một kiểu cười, nhưng nó quá giả tạo, không như bây giờ. - Nhan Hi Nhiễm nở nụ cười, Kỷ Thư bắt đầu dần dần có sức sống, hơn nữa sức sống này dần dần hồi phục nhờ nàng, lòng lại trọn vẹn, cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc khó ngôn từ nào có thể diễn tả.
Cuối cùng cũng đến ngày kỷ niệm thành lập trường, tất cả mọi người đều tăng cường đề phòng dù sao đây cũng coi như là hoạt động lớn của trường, hơn nữa rất được ban lãnh đạo coi trọng, năm nay có nhiều ban lãnh đạo bên ngoài vào tham quan học tập.
Thái độ Trầm Linh khác thường, từ sáng sớm đã mang Trầm Liên theo bên cạnh.
Ngoại trừ giúp cô làm vài việc vặt còn có thể coi chừng Trầm Liên. Dù sao ngày hôm nay cô cũng không có tinh thần đi lo chuyện khác, mà Bạch Luyện lại không biết sẽ giở trò quỷ gì, cho nên nói như thế nào đi nữa, mang Trầm Liên theo an toàn hơn nhiều. Người ngoài nhìn vào, chỉ thấy quan hệ của Trầm Liên và Hội trưởng tốt, nàng sang giúp một tay.
Trầm Liên rất ít khi thấy thần sắc Trầm Linh khi làm việc, vô cùng chăm chú, cẩn thận, tỉ mỉ, hơn nữa rất quyết đoán, hoàn toàn khác với con người bất cần đời trước mặt nàng. Nhưng nàng cũng biết, đây mới là Trầm Linh trong mắt mọi người, trong lòng lại thấy vui vẻ, nhưng cũng thấy thất lạc, có đôi khi nàng cũng không hiểu tại sao mình lại cảm thấy như vậy. Trầm Linh cưng chiều nàng, hẳn là nàng phải vui vẻ, nhưng nàng lại thấy thất lạc, như có gì đó đâm vào ngực nàng, buồn bực, khó chịu.
Vẫn không thấy bóng dáng Bạch Luyện, có người nói bởi vì Trầm Linh phụ trách bộ phận hậu trường, nên Bạch Luyện phải lo phần sân khấu, ánh sáng, chuyện di chuyển đồ đạc, luôn là của con trai, cho nên họ không đụng mặt.
Khi còn một giờ nữa đến lễ kỷ niệm thành lập trường, bỗng nhiên một sinh viên trong ban cán sự vội vã chạy đến tìm Trầm Linh.
- Vội vã vậy, chuyện gì? - Trầm Linh dừng việc sắp xếp chương trình để đối đáp với học sinh kia.
- Bên tổ vũ đạo, xảy ra vấn đề trang phục. - Sinh viên kia thấy Trầm Linh, nhỏ giọng giải thích.
Trầm Linh lúc này rất muốn mắng chửi người, lần nào cũng như vậy, buổi dạ tiệc nhỏ cũng nhiều chỗ sơ suất như vậy, mỗi người không thể làm tốt chuyện của mình sao?
Trầm Liên nhìn thần sắc nổi đóa của Trầm Linh, có chút đồng tình với sinh viên kia, đành nói: "Trang phục xảy ra vấn đề gì? Hôm qua không phải đã mặc diễn tập sao?"
- Có một tiết mục, trang phục đều mướn cả, mấy thứ này quý giá cho nên không cho chúng ta bảo quản, ngày hôm qua diễn tập kết thúc phải đem trả, hôm nay dùng mới được mượn nữa. Lúc đầu từng bộ đều được gấp xếp đàng hoàng, chỉ cần đếm số lượng mang về là xong. Nhưng mà... hình như có ai làm rối, lúc nãy mấy bạn diễn mở ra, phát hiện bị thiếu váy và vài món trang sức. Nói chung... giờ nát bét cả. - Sinh viên giải thích với Trầm Liên.
- Vậy sao không đi mướn đi? - Trầm Linh trừng mắt: "Có gì mà hoảng."
- Không phải, đi đi về về chỗ mướn trang phục cũng phải đến một giờ, mình còn có tiết mục phải lo, không đi được, cho nên muốn nhờ Hội trưởng sai ai đó đi bây giờ kẻo không kịp. - Bạn sinh viên bị Trầm Linh nhìn không được tự nhiên, nuốt nước miếng, nỗ lực để trấn định lại.
- Tôi đi đâu sai ai? Tất cả mọi người đều có chuyện bận của mình. Tổ vũ đạo các người không lo được chuyện của mình sao? Lần nào cũng vậy, kiểm tra lại một lần thì mấy người chết à? - Trầm Linh thật tức giận.
Bạn sinh viên uất ức, nhưng cũng không dám nói ra, khi đóng gói y phục vội vã, chẳng ai rảnh đếm lại lần nữa, nều như làm hư y phục, không trả được phải bồi thường tiền thì sao?
- Linh. - Trầm Liên lôi kéo cánh tay Trầm Linh, nhìn sắc mặt cô càng ngày càng khó coi phải mở miệng giải vây cho người kia: "Thì để em đi, ở đây em rảnh nhất."
- Nhưng... - Trầm Linh còn chút do dự, tuy nhiên có lẽ đây là phương pháp tốt nhất, để Trầm Liên đi một mình, cô hơi lo.
- Đừng lo lắng, em chỉ ra ngoài mướn trang phục. - Cười với Trầm Linh một cái, quay đầu hỏi người kia: "Đưa địa chỉ cho tôi, với danh sách trang phục còn thiếu luôn nhé."
- Ừ... ừ... mình viết ra rồi. - Người kia đưa danh sách cho Trầm Liên, cũng thở phào nhẹ nhõm, Hội trưởng của họ thật ra lại dịu dàng với người em họ này.
- Vậy em đi, không còn nhiều thời gian. - Trầm Liên tiếp nhận danh sách, chào hỏi Trầm Linh rồi đi ra ngoài.
Giọng của Trầm Linh truyền đi: "Khi về nhớ lập tức gọi điện thoại cho tôi."
Trầm Liên quay đầu lại nở nụ cười, ý bảo mình biết rồi.
- Lo lắng như thế?
Trầm Linh liếc mắt nhìn Châu Khiết Nặc xuất hiện sau lưng mình nhìn một chút, hừ một tiếng.
Châu Khiết Nặc cười khổ: "Đừng nhìn mình như vậy, mình cũng không giúp thằng Bạch Luyện kia, mình quen biết hắn sao lâu bằng cậu."
- Nhưng cậu không phải cũng giúp đỡ tên đó gạt tôi sao? Cậu đã biết từ lâu tên đó có ý với tiểu công chúa, lại lén gạt đi không cho tôi biết. - Trầm Linh lạnh mặt nhìn Châu Khiết Nặc.
- Trầm Linh, người thích tiểu công chúa nhà cậu thiếu gì, lẽ nào người nào mình cũng phải nói cho cậu biết, hơn nữa mình vẫn luôn nhắc nhở Bạch Luyện, đừng có ý đồ với Trầm Liên, tuy rằng mình vẫn nói mình trung lập. Nhưng rất rõ ràng, mình nghiêng về phe cậu, không phải sao? - Châu Khiết Nặc thở dài một tiếng, làm người tốt thật khó.
- Được, chuyện quá khứ không so đo với cậu, thế nhưng lần này tôi tuyệt đối sẽ không giữ lại Bạch Luyện, hơn nữa, nếu như tiểu công chúa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi sẽ hỏi cậu. - Trầm Linh nói rồi bỏ đi. Hôm nay cô cảm thấy không yên, chỉ mong không xảy ra chuyện gì.
Châu Khiết Nặc bất đắc dĩ nhìn bóng lưng mờ dần của cô, cô thật không nên hồ đồ như vậy.
Chương trình sắp bắt đầu, Trầm Linh mới vừa nói chuyện điện thoại với Trầm Liên, nàng sắp về, đang ở trên xe taxi, tiết mục đầu tiên sắp bắt đầu, ban lãnh đạo sẽ đọc diễn văn rất dài. Mà tiết mục múa kia cũng không phải đầu tiên, cho nên vẫn kịp, nếu không Trầm Linh sẽ phải loại tiết mục kia.
Xe taxi chở Trầm Liên đến thẳng cửa lễ đường, vừa xuống xe, nàng chạy thẳng đến phòng thay quần áo của nhóm vũ đạo. Vừa lúc, những bạn trong nhóm vũ đạo cầm y phục chạy đến hậu trường, tuy rằng không phải tiết mục thứ nhất, nhưng vừa khít.
Trầm Liên thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng chạy tới đúng lúc, vừa mới chuẩn bị ra cửa tìm Trầm Linh, thì nhìn thấy một người đứng ở cửa.
- Bạch Luyện? - Bởi vì đã biết gia cảnh nhà Bạch Luyện, theo bản năng Trầm Liên lui về phía sau hai bước.
- Sao? Đi tìm Trầm Linh? - Bạch Luyện vui vẻ đến mơ hồ, dựa vào cạnh cửa.
- Ừ. - Trầm Liên cũng không muốn cùng dong dài với hắn, định vòng qua hắn ra khỏi cửa.
Một tay Bạch Luyện chặn cửa, nhìn Trầm Liên, trong mắt đầy bỡn cợt.
- Cậu muốn làm gì? - Trầm Liên bị ngăn lối đi, có chút căm tức.
- Tôi đáng sợ như vậy? Ngay cả Trầm Linh kia cậu còn không sợ, sao lại sợ tôi? - Bạch Luyện trở tay đóng cửa cửa phòng học lại.
Trầm Liên thấy không ổn, cảnh giác nhìn Bạch Luyện.
Nhan Hi Nhiễm dằn lòng hỏi: "Kỷ Thư, em làm sao vậy?"
Kỷ Thư lầm bầm hai tiếng: "Vì sao chị đối tốt với Trầm Linh như vậy?"
- Sao tôi đối tốt với Trầm Linh? - Nhan Hi Nhiễm thấy có chút không hiểu sao Kỷ Thư cáu kỉnh.
- Hi Nhiễm, chị lấy được Long Tiên Hương, người đầu tiên báo cáo là Trầm Linh, tôi thực sự không hiểu trầm hương hiệu quả tốt thế nào, thế nhưng chị chí ít cũng nên nói cho tôi biết một tiếng, tôi thấy tôi là thứ ăn hại, bị các người cho ra rìa. - Kỷ Thư thở dài, trong giọng nói hiện ra hết oan ức của cô.
Nhan Hi Nhiễm ngạc nhiên, nàng không có suy nghĩ nhiều, chẳng qua là cảm thấy vật này tất nhiên Trầm Linh hiểu rõ, nếu như ngày hôm nay nàng tìm ra bảo bối là một quả cầu thủy tinh hay một quân bài, nàng nhất định sẽ báo cho Kỷ Thư trước tiên. Không ngờ cô lại lưu tâm như thế.
- Kỷ Thư, xin lỗi, tôi không phải cố ý không cho em biết, tôi hoàn toàn không suy nghĩ nhiều như vậy, tôi chỉ cảm thấy đây không phải là lĩnh vực thuộc phạm trù kiến thức của em, lần sau sẽ nói cho em biết, hơn nữa tôi chưa từng gạt em ra ngoài rìa, với tôi mà nói, bây giờ em là người thân cận nhất, cũng là người duy nhất ở bên cạnh tôi. Tôi thật không có ý đó... - Nhan Hi Nhiễm ngồi xổm trước mặt Kỷ Thư, nhẹ giọng giải thích.
- Tôi biết, tôi cố tình gây sự thôi, nhưng trong lòng tôi khó chịu, vì sao người đầu tiên chị nghĩ đến không phải tôi. Hi Nhiễm, tôi biết tôi yêu cầu chị như vậy là quá trớn, vô lý, nhưng tôi không khống chế được, tôi không dám phát hỏa với chị nhưng tôi rất khó chịu, chị kệ tôi đi, để tôi xả hết ra ngoài là được. - Kỷ Thư đỡ Nhan Hi Nhiễm đứng lên, ngồi xổm như vậy trước mặt cô, làm cô càng cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, mình cứ như đứa con nít dỗi hờn.
- Tôi không thấy em quá trớn gì cả, thật ra như vậy tôi lại thích em, em không che giấu tâm trạng của mình, trước đây tôi thấy em luôn đeo mặt nạ một kiểu cười, nhưng nó quá giả tạo, không như bây giờ. - Nhan Hi Nhiễm nở nụ cười, Kỷ Thư bắt đầu dần dần có sức sống, hơn nữa sức sống này dần dần hồi phục nhờ nàng, lòng lại trọn vẹn, cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc khó ngôn từ nào có thể diễn tả.
Cuối cùng cũng đến ngày kỷ niệm thành lập trường, tất cả mọi người đều tăng cường đề phòng dù sao đây cũng coi như là hoạt động lớn của trường, hơn nữa rất được ban lãnh đạo coi trọng, năm nay có nhiều ban lãnh đạo bên ngoài vào tham quan học tập.
Thái độ Trầm Linh khác thường, từ sáng sớm đã mang Trầm Liên theo bên cạnh.
Ngoại trừ giúp cô làm vài việc vặt còn có thể coi chừng Trầm Liên. Dù sao ngày hôm nay cô cũng không có tinh thần đi lo chuyện khác, mà Bạch Luyện lại không biết sẽ giở trò quỷ gì, cho nên nói như thế nào đi nữa, mang Trầm Liên theo an toàn hơn nhiều. Người ngoài nhìn vào, chỉ thấy quan hệ của Trầm Liên và Hội trưởng tốt, nàng sang giúp một tay.
Trầm Liên rất ít khi thấy thần sắc Trầm Linh khi làm việc, vô cùng chăm chú, cẩn thận, tỉ mỉ, hơn nữa rất quyết đoán, hoàn toàn khác với con người bất cần đời trước mặt nàng. Nhưng nàng cũng biết, đây mới là Trầm Linh trong mắt mọi người, trong lòng lại thấy vui vẻ, nhưng cũng thấy thất lạc, có đôi khi nàng cũng không hiểu tại sao mình lại cảm thấy như vậy. Trầm Linh cưng chiều nàng, hẳn là nàng phải vui vẻ, nhưng nàng lại thấy thất lạc, như có gì đó đâm vào ngực nàng, buồn bực, khó chịu.
Vẫn không thấy bóng dáng Bạch Luyện, có người nói bởi vì Trầm Linh phụ trách bộ phận hậu trường, nên Bạch Luyện phải lo phần sân khấu, ánh sáng, chuyện di chuyển đồ đạc, luôn là của con trai, cho nên họ không đụng mặt.
Khi còn một giờ nữa đến lễ kỷ niệm thành lập trường, bỗng nhiên một sinh viên trong ban cán sự vội vã chạy đến tìm Trầm Linh.
- Vội vã vậy, chuyện gì? - Trầm Linh dừng việc sắp xếp chương trình để đối đáp với học sinh kia.
- Bên tổ vũ đạo, xảy ra vấn đề trang phục. - Sinh viên kia thấy Trầm Linh, nhỏ giọng giải thích.
Trầm Linh lúc này rất muốn mắng chửi người, lần nào cũng như vậy, buổi dạ tiệc nhỏ cũng nhiều chỗ sơ suất như vậy, mỗi người không thể làm tốt chuyện của mình sao?
Trầm Liên nhìn thần sắc nổi đóa của Trầm Linh, có chút đồng tình với sinh viên kia, đành nói: "Trang phục xảy ra vấn đề gì? Hôm qua không phải đã mặc diễn tập sao?"
- Có một tiết mục, trang phục đều mướn cả, mấy thứ này quý giá cho nên không cho chúng ta bảo quản, ngày hôm qua diễn tập kết thúc phải đem trả, hôm nay dùng mới được mượn nữa. Lúc đầu từng bộ đều được gấp xếp đàng hoàng, chỉ cần đếm số lượng mang về là xong. Nhưng mà... hình như có ai làm rối, lúc nãy mấy bạn diễn mở ra, phát hiện bị thiếu váy và vài món trang sức. Nói chung... giờ nát bét cả. - Sinh viên giải thích với Trầm Liên.
- Vậy sao không đi mướn đi? - Trầm Linh trừng mắt: "Có gì mà hoảng."
- Không phải, đi đi về về chỗ mướn trang phục cũng phải đến một giờ, mình còn có tiết mục phải lo, không đi được, cho nên muốn nhờ Hội trưởng sai ai đó đi bây giờ kẻo không kịp. - Bạn sinh viên bị Trầm Linh nhìn không được tự nhiên, nuốt nước miếng, nỗ lực để trấn định lại.
- Tôi đi đâu sai ai? Tất cả mọi người đều có chuyện bận của mình. Tổ vũ đạo các người không lo được chuyện của mình sao? Lần nào cũng vậy, kiểm tra lại một lần thì mấy người chết à? - Trầm Linh thật tức giận.
Bạn sinh viên uất ức, nhưng cũng không dám nói ra, khi đóng gói y phục vội vã, chẳng ai rảnh đếm lại lần nữa, nều như làm hư y phục, không trả được phải bồi thường tiền thì sao?
- Linh. - Trầm Liên lôi kéo cánh tay Trầm Linh, nhìn sắc mặt cô càng ngày càng khó coi phải mở miệng giải vây cho người kia: "Thì để em đi, ở đây em rảnh nhất."
- Nhưng... - Trầm Linh còn chút do dự, tuy nhiên có lẽ đây là phương pháp tốt nhất, để Trầm Liên đi một mình, cô hơi lo.
- Đừng lo lắng, em chỉ ra ngoài mướn trang phục. - Cười với Trầm Linh một cái, quay đầu hỏi người kia: "Đưa địa chỉ cho tôi, với danh sách trang phục còn thiếu luôn nhé."
- Ừ... ừ... mình viết ra rồi. - Người kia đưa danh sách cho Trầm Liên, cũng thở phào nhẹ nhõm, Hội trưởng của họ thật ra lại dịu dàng với người em họ này.
- Vậy em đi, không còn nhiều thời gian. - Trầm Liên tiếp nhận danh sách, chào hỏi Trầm Linh rồi đi ra ngoài.
Giọng của Trầm Linh truyền đi: "Khi về nhớ lập tức gọi điện thoại cho tôi."
Trầm Liên quay đầu lại nở nụ cười, ý bảo mình biết rồi.
- Lo lắng như thế?
Trầm Linh liếc mắt nhìn Châu Khiết Nặc xuất hiện sau lưng mình nhìn một chút, hừ một tiếng.
Châu Khiết Nặc cười khổ: "Đừng nhìn mình như vậy, mình cũng không giúp thằng Bạch Luyện kia, mình quen biết hắn sao lâu bằng cậu."
- Nhưng cậu không phải cũng giúp đỡ tên đó gạt tôi sao? Cậu đã biết từ lâu tên đó có ý với tiểu công chúa, lại lén gạt đi không cho tôi biết. - Trầm Linh lạnh mặt nhìn Châu Khiết Nặc.
- Trầm Linh, người thích tiểu công chúa nhà cậu thiếu gì, lẽ nào người nào mình cũng phải nói cho cậu biết, hơn nữa mình vẫn luôn nhắc nhở Bạch Luyện, đừng có ý đồ với Trầm Liên, tuy rằng mình vẫn nói mình trung lập. Nhưng rất rõ ràng, mình nghiêng về phe cậu, không phải sao? - Châu Khiết Nặc thở dài một tiếng, làm người tốt thật khó.
- Được, chuyện quá khứ không so đo với cậu, thế nhưng lần này tôi tuyệt đối sẽ không giữ lại Bạch Luyện, hơn nữa, nếu như tiểu công chúa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi sẽ hỏi cậu. - Trầm Linh nói rồi bỏ đi. Hôm nay cô cảm thấy không yên, chỉ mong không xảy ra chuyện gì.
Châu Khiết Nặc bất đắc dĩ nhìn bóng lưng mờ dần của cô, cô thật không nên hồ đồ như vậy.
Chương trình sắp bắt đầu, Trầm Linh mới vừa nói chuyện điện thoại với Trầm Liên, nàng sắp về, đang ở trên xe taxi, tiết mục đầu tiên sắp bắt đầu, ban lãnh đạo sẽ đọc diễn văn rất dài. Mà tiết mục múa kia cũng không phải đầu tiên, cho nên vẫn kịp, nếu không Trầm Linh sẽ phải loại tiết mục kia.
Xe taxi chở Trầm Liên đến thẳng cửa lễ đường, vừa xuống xe, nàng chạy thẳng đến phòng thay quần áo của nhóm vũ đạo. Vừa lúc, những bạn trong nhóm vũ đạo cầm y phục chạy đến hậu trường, tuy rằng không phải tiết mục thứ nhất, nhưng vừa khít.
Trầm Liên thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng chạy tới đúng lúc, vừa mới chuẩn bị ra cửa tìm Trầm Linh, thì nhìn thấy một người đứng ở cửa.
- Bạch Luyện? - Bởi vì đã biết gia cảnh nhà Bạch Luyện, theo bản năng Trầm Liên lui về phía sau hai bước.
- Sao? Đi tìm Trầm Linh? - Bạch Luyện vui vẻ đến mơ hồ, dựa vào cạnh cửa.
- Ừ. - Trầm Liên cũng không muốn cùng dong dài với hắn, định vòng qua hắn ra khỏi cửa.
Một tay Bạch Luyện chặn cửa, nhìn Trầm Liên, trong mắt đầy bỡn cợt.
- Cậu muốn làm gì? - Trầm Liên bị ngăn lối đi, có chút căm tức.
- Tôi đáng sợ như vậy? Ngay cả Trầm Linh kia cậu còn không sợ, sao lại sợ tôi? - Bạch Luyện trở tay đóng cửa cửa phòng học lại.
Trầm Liên thấy không ổn, cảnh giác nhìn Bạch Luyện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook