Giáng Đầu
-
Chương 52
- Trầm Linh, em luôn cảm thấy chúng ta tạo quá nhiều sát nghiệt, chị nghe tiếng khóc này xem, yêu tinh cũng có tình cảm, họ đã làm sai điều gì? Ngẫm lại ngày ấy chúng ta tàn sát tử sĩ, còn đáng sợ hơn họ, đều là có người thay đổi được. - Kỷ Thư vô lực nhìn về phía trời xanh, vạn vật đều có sinh mệnh, họ từng chạy trốn chưa? Hoặc nói Trầm Linh đã từng chạy trốn chưa?
- Con người chiến thắng ông trời. - Trầm Linh cười khổ, cô cũng không thể lừa dối mình.
- Linh... - Trầm Liên đi tới bên người Trầm Linh, nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Dù như thế nào đi nữa, em vẫn luôn ở đây, không rời khỏi không vứt bỏ chị, chúng ta không có gì phải sợ."
- Ừ... - Trầm Linh rất ít lộ ra mặt yếu ớt trước mặt người khác, nhưng hôm nay cô quá mệt mỏi, bạch cốt trắng như tuyết này, tiếng khóc này, bất đắc dĩ này, bi thương này.
Người xung quanh đều lẳng lặng nhìn Trầm Liên ôm Trầm Linh dưới bầu trời nhuộm màu đỏ rực lửa, không biết vì sao, tất cả mọi người đều thấy hình ảnh này quá đẹp đẽ. Trên nền phế tích tro tàn, hai người con gái tuyệt mỹ, như tinh linh giáng trần, dựa vào nhau đứng đó, quãng đời còn lại dường như biểu thị hai chữ, hy vọng.
Tai ương tàn phá, nhưng lại mang theo ý chí sống tuyệt đối, không ngừng sinh sôi.
Chẳng qua Trầm Linh chính là Trầm Linh, thỉnh thoảng yếu đuối cũng chỉ là một cái thoáng qua, lại ngẩng đầu, cô vẫn là con người tự tin cao ngạo. Làm cho ai thấy cũng không nhịn được cười, cô gái này thực sự rất rất giỏi.
- Về đi. - Tiếng khóc trong đám lửa nhỏ đi, sau cùng cũng biến mất. Hết thảy đều kết thúc. Bởi vì chuyện Chuối Tinh lại khiến cô buồn vô cớ, như một thiếu nữ đa sầu đa cảm hoài xuân, có chút nói không nên lời.
Nhan Hi Nhiễm nhìn Trầm Linh một chút, không thể nào không bội phục sự thong dong và phóng khoáng của cô, nhưng khi đảo mắt thấy Kỷ Thư, ánh mắt lại có chút thương tiếc. Kỷ Thư có chút xuất thần nhìn Trầm Linh và Trầm Liên thân thiết, chẳng biết suy nghĩ gì, thế nhưng khóe miệng nhất định không phải cong lên. Không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng có chút hoài niệm Kỷ Thư cười một cách tự nhiên kia.
- Thư... - Cách xưng hô khác làm Kỷ Thư chấn động toàn thân, ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Nhan Hi Nhiễm, nhưng đối phương chỉ đáp trả một nụ cười dịu dàng: "Về thôi, quá khứ của em giống như trận hỏa hoạn này, đốt xong hết rồi. Từ hôm nay trở đi, tôi hy vọng tôi có thể bắt gặp nụ cười của em lần nữa."
Kỷ Thư như mê muội gật đầu, cách xưng hô kia, vì sao từ trong miệng Nhan Hi Nhiễm lại tự nhiên như vậy? Khiến cô không dám nghe lại.
Ngày kỷ niệm thành lập trường cũng chiêng trống rùm beng, rút một ngày ra giải quyết chuyện rừng chuối, Trầm Linh lại vùi đầu vào bận rộn như vậy.
- Ngày mai sẽ là ngày kỷ niệm thành lập trường. - Trầm Linh xúc động, hiện tại đang tiến hành diễn tập cuối cùng, tất cả thiết bị và ánh sáng đã đâu vào đó, ngoại trừ học sinh và ban lãnh đạo trường ngày mai mới xuất hiện, thì bây giờ không khác gì ngày lễ thật.
- Diễn tập tiến hành rất thuận lợi. - Bạch Luyện đứng ở sau lưng Trầm Linh, ánh mắt lơ đãng liếc cô.
- Đúng vậy, cực cho cậu rồi, mấy ngày cuối tôi xin nghỉ. - Trầm Linh cũng ngoài cười nhưng trong không cười nhìn thoáng qua Bạch Luyện.
- Gần đây hoạt động của Hội trưởng Linh cũng không nhỏ, chơi trội quá.
Trầm Linh biết Bạch Luyện nói cô hoạt động lớn là chỉ chiến trận ở rừng chuối: "Tốn công cậu suy nghĩ rồi, vì cuộc sống, dù sao cũng phải tìm nhiều việc để làm."
- Vậy à... - Khóe miệng Bạch Luyện lộ ra nụ cười: "Chị cứ thoả mãn đi."
- Đương nhiên. - Trầm Linh cười rất ưu nhã: "Với tôi mà nói, không có gì suиɠ sướиɠ hơn nhìn tài khoản của mình nhân lên gấp bội."
- Chị tham tiền như thế, Trầm Liên thế nào lại thích chị? - Bạch Luyện hừ một tiếng làm cho Trầm Linh không thoải mái.
Tại sao quay trở lại vấn đề này? Trầm Linh thấy tên này thật khó dây dưa: "Thế nhưng tiểu công chúa đã là của tôi. Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi hạ Giáng Đầu em ấy?"
- Tôi nghĩ vậy đấy. - Bạch Luyện cũng không chịu nhường: "Người như chị, nếu như không phải là hạ Tình Giáng, Trầm Liên sao lại thích chị."
- Ủa? Tôi là người vậy à... - Một bên khóe miệng Trầm Linh hơi kéo ra: "Có lẽ vậy... Tình Giáng này, không phải là Bạch gia các người am hiểu nhất sao?"
- Chị... - Hai con mắt Bạch Luyện như phun ra lửa, nhưng Trầm Linh không như trước đây, đụng một cái là bùng nổ, lại như một bông vải, đánh không ra sức.
Lúc này, điện thoại trong túi của Trầm Linh vang lên, là Nhan Hi Nhiễm.
- Xin lỗi, tôi bắt điện thoại, tôi nghĩ ở đây cũng không còn vấn đề gì, ngày mai gặp. - Trầm Linh dán điện thoại vào tai, không quan tâm Bạch Luyện phản ứng gì.
- Hi Nhiễm, tìm tôi có chuyện gì? - Trầm Linh bất ngờ khi Nhan Hi Nhiễm gọi điện thoại cho cô lúc này.
- Phát hiện vài thứ tốt, chắc em sẽ có hứng thú. - Giọng của Nhan Hi Nhiễm truyền qua điện thoại.
- Ừ? - Ánh mắt Trầm Linh sáng lên, để Nhan Hi Nhiễm làm cái này quả nhiên có lợi.
- Em qua đây đi, gọi Trầm Liên cùng qua cũng được.
- Được, tôi đến lớp gọi em ấy, buổi tối đến chỗ chị. - Trầm Linh cúp điện thoại, bước nhanh đi đến phòng học Trầm Liên.
Lại không để ý phía phía sau có hai ánh mắt nhìn chăm chú, một là Bạch Luyện, còn có một cái là Châu Khiết Nặc.
Trầm Linh đón Trầm Liên chạy tới tiệm của Nhan Hi Nhiễm mở, là một cửa hàng nhỏ cách đó không xa, như dáng vẻ bề ngoài của nó, trong tiệm bán vật phẩm trang sức có liên quan tới tôn giáo. Nhan Hi Nhiễm đóng cửa tiệm, dẫn Trầm Linh và Trầm Liên đi đến phòng khách riêng, đây mới thực sự là phòng tiếp khách.
- Thứ gì tốt mà thần bí như vậy? - Trầm Linh kéo một cái ghế ngồi xuống, Trầm Liên an tĩnh ngồi bên cạnh cô: "Ủa? Sao chị không gọi Kỷ Thư?"
- Em ấy học ma pháp Tây Dương, không hiểu những thứ này, cầm cũng lãng phí. - Nhan Hi Nhiễm mở một cái hộp, một mùi thơm thanh nhã khó có thể hình dung bay tới, quả thật làm trong trẻo trái tim, làm cho Trầm Liên nhịn không được hít sâu một cái.
- Trầm hương? - Mắt Trầm Linh sáng rực lên.
- Là đảo giá thượng hạng. - Nhan Hi Nhiễm đặt một cái hộp gấm tinh xảo trước mặt Trầm Linh, là một khúc gỗ đen sẫm nhỏ bằng bàn tay, trên đó có vài vết rạn do bị chặt: "Cái này do vô tình có được, bởi vì mấy thứ này chỗ nào cũng có người sưu tầm, nếu bán ở Hội chợ thì nó cũng chỉ là thủy trầm bình thường.- Đảo giá(*) gì? - Vẻ mặt Trầm Liên tò mò nhìn khúc gỗ tối om trước mắt này, ngoại trừ rất thơm, có gì đặc biệt sao?
(*) Đảo giá: đảo giá là bộ phận bất tử còn sót lại của một cây trầm hương bị mưa gió quật ngã.
- Trầm hương là một loại hương liệu hết sức trân quý, rất nhiều tác dụng, trong sách cổ có viết lại gỗ trầm hương, hiện tại đã tuyệt tích. Ở Trung Quốc đã có tìm, ở Hải Nam có thể còn có một chút. Cây trầm hương sinh trưởng nhiệt đới, không dễ mọc, hình thành trầm hương lại càng không dễ dàng. Trong đại lục Trung Quốc dĩ nhiên không thấy nhiều, Huệ An(*) có chút ít, hiện tại ở Việt Nam, Thái Lan, Ấn Độ, Malaysia, Cam-pu-chia, còn có nhiều. - Trầm Linh chỉ vào khúc gỗ trầm hương kia nói: "Trầm thủy cũng gọi là thủy trầm, là phần trầm hương ở giữa hoặc hoặc gần giữa, nhựa cây liên kết chặt chẽ. Phần rắn chắc, ném vào nước chìm nên gọi là thủy trầm(**). Phần bị chìm một nửa là khiếu phiệt, phần không chìm gọi là hoàng thục hương. Người ta dựa vào lớp nhựa bên ngoài mà phân loại."
(*) Huệ An: thuộc tỉnh Phúc Kiến.
(**) Thủy: nước, trầm: chìm.
Trầm hương là thân cây trầm hương bị nấm xâm nhập ký sinh, sinh ra biến hóa, trải qua nhiều tích tụ hình thành hương, có thể đuổi tà, được điều chế thành dược liệu trân quý cho gan, vậy nên hiện tại còn rất ít.
Trong sách cỗ có ghi chép đất ở Hải Nam đầy đủ dưỡng chất để trồng trầm hương. Thời đại nhà Tống, trầm hương Hải Nam từ từ trở thành thương phẩm cống phẩm cho triều đình, vì khai thác quá độ cho nên tình hình càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng trầm hương càng ngày càng thưa thớt, thậm chí không còn dấu tích, cho nên hiện tại, trầm hương đậm hương thế này, một mảnh là tỷ đồng.
- Thế nhưng có tác dụng gì? - Không phải là một khúc gỗ có hương thôi sao?
- Trầm Liên, trầm hương có tác dụng rất nhiều, ví dụ như chùa sẽ thường dùng trầm hương để đốt, làm một loại hương liệu, làm cho lòng của những người đến cúng bái được thanh tịnh, truyền thuyết đồn trầm hương có thể chìm trong một tâm hồn trấn, yên bình như ở dưới đáy nước. Còn có thể loại trừ uế khí, trừ tà. Hơn nữa bình thường ngửi mùi hương của nó cũng có thể giúp người phàm tục thư sướng tâm tình, thay đổi được tinh thần, thì ngay cả giấc ngủ cũng có thể cải thiện. - Nhan Hi Nhiễm cười giúp Trầm Liên giải thích.
- Trong Mật Giáo(1) có rất nhiều phương pháp tu luyện, hương cũng cần thiết để cúng bái Thần Phật, căn cứ vào phần đầu quyển "Kinh Tô Tất Địa Yết La" có ghi chép "phân biệt các loại nhang", Phật bộ(2) cần phải đốt nhang trầm thủy, còn Kim Cương bộ(3) thì phải đốt nhang bạch đàn, Liên Hoa bộ(4) cần phải đốt nhang uất kim hương, hoặc là hỗn hợp ba loại nhang là thông dụng nhất, hoặc là lấy một loại nhang dùng được cho cả ba bộ. - Trầm Linh nói bổ sung.
(1) Mật giáo bắt nguồn từ tín ngưỡng dân gian Ấn Độ.
(2) Phật bộ: chú do chư Phật nói ra.
(3) Kim Cương bộ: chú có thể diệt kẻ thù.
(4) Liên Hoa bộ: chú do Bồ Tát nói ra.
- Trong Mật Giáo, cách làm thường nhìn thấy thuyết pháp "Ngũ Hương(1)". Khi lập đàn Mật Giáo, phải để Ngũ Bảo, Ngũ Cốc chôn dưới đất hướng về Ngũ Hương, tức là chỉ nhang trầm hương, nhang bạch đàn, nhang đinh hương, nhang uất kim hương, nhang long não. Những cái khác cũng có thể thành Ngũ Hương được. Trong phần cuối quyển "Kinh Tô Tất Địa Yết La" cũng nói "vật phẩm cần", tức nhang trầm thủy, nhang bạch đàn, nhang tử đàn, nhang sa la, nhang thiên mộc."
- Con người chiến thắng ông trời. - Trầm Linh cười khổ, cô cũng không thể lừa dối mình.
- Linh... - Trầm Liên đi tới bên người Trầm Linh, nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Dù như thế nào đi nữa, em vẫn luôn ở đây, không rời khỏi không vứt bỏ chị, chúng ta không có gì phải sợ."
- Ừ... - Trầm Linh rất ít lộ ra mặt yếu ớt trước mặt người khác, nhưng hôm nay cô quá mệt mỏi, bạch cốt trắng như tuyết này, tiếng khóc này, bất đắc dĩ này, bi thương này.
Người xung quanh đều lẳng lặng nhìn Trầm Liên ôm Trầm Linh dưới bầu trời nhuộm màu đỏ rực lửa, không biết vì sao, tất cả mọi người đều thấy hình ảnh này quá đẹp đẽ. Trên nền phế tích tro tàn, hai người con gái tuyệt mỹ, như tinh linh giáng trần, dựa vào nhau đứng đó, quãng đời còn lại dường như biểu thị hai chữ, hy vọng.
Tai ương tàn phá, nhưng lại mang theo ý chí sống tuyệt đối, không ngừng sinh sôi.
Chẳng qua Trầm Linh chính là Trầm Linh, thỉnh thoảng yếu đuối cũng chỉ là một cái thoáng qua, lại ngẩng đầu, cô vẫn là con người tự tin cao ngạo. Làm cho ai thấy cũng không nhịn được cười, cô gái này thực sự rất rất giỏi.
- Về đi. - Tiếng khóc trong đám lửa nhỏ đi, sau cùng cũng biến mất. Hết thảy đều kết thúc. Bởi vì chuyện Chuối Tinh lại khiến cô buồn vô cớ, như một thiếu nữ đa sầu đa cảm hoài xuân, có chút nói không nên lời.
Nhan Hi Nhiễm nhìn Trầm Linh một chút, không thể nào không bội phục sự thong dong và phóng khoáng của cô, nhưng khi đảo mắt thấy Kỷ Thư, ánh mắt lại có chút thương tiếc. Kỷ Thư có chút xuất thần nhìn Trầm Linh và Trầm Liên thân thiết, chẳng biết suy nghĩ gì, thế nhưng khóe miệng nhất định không phải cong lên. Không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng có chút hoài niệm Kỷ Thư cười một cách tự nhiên kia.
- Thư... - Cách xưng hô khác làm Kỷ Thư chấn động toàn thân, ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Nhan Hi Nhiễm, nhưng đối phương chỉ đáp trả một nụ cười dịu dàng: "Về thôi, quá khứ của em giống như trận hỏa hoạn này, đốt xong hết rồi. Từ hôm nay trở đi, tôi hy vọng tôi có thể bắt gặp nụ cười của em lần nữa."
Kỷ Thư như mê muội gật đầu, cách xưng hô kia, vì sao từ trong miệng Nhan Hi Nhiễm lại tự nhiên như vậy? Khiến cô không dám nghe lại.
Ngày kỷ niệm thành lập trường cũng chiêng trống rùm beng, rút một ngày ra giải quyết chuyện rừng chuối, Trầm Linh lại vùi đầu vào bận rộn như vậy.
- Ngày mai sẽ là ngày kỷ niệm thành lập trường. - Trầm Linh xúc động, hiện tại đang tiến hành diễn tập cuối cùng, tất cả thiết bị và ánh sáng đã đâu vào đó, ngoại trừ học sinh và ban lãnh đạo trường ngày mai mới xuất hiện, thì bây giờ không khác gì ngày lễ thật.
- Diễn tập tiến hành rất thuận lợi. - Bạch Luyện đứng ở sau lưng Trầm Linh, ánh mắt lơ đãng liếc cô.
- Đúng vậy, cực cho cậu rồi, mấy ngày cuối tôi xin nghỉ. - Trầm Linh cũng ngoài cười nhưng trong không cười nhìn thoáng qua Bạch Luyện.
- Gần đây hoạt động của Hội trưởng Linh cũng không nhỏ, chơi trội quá.
Trầm Linh biết Bạch Luyện nói cô hoạt động lớn là chỉ chiến trận ở rừng chuối: "Tốn công cậu suy nghĩ rồi, vì cuộc sống, dù sao cũng phải tìm nhiều việc để làm."
- Vậy à... - Khóe miệng Bạch Luyện lộ ra nụ cười: "Chị cứ thoả mãn đi."
- Đương nhiên. - Trầm Linh cười rất ưu nhã: "Với tôi mà nói, không có gì suиɠ sướиɠ hơn nhìn tài khoản của mình nhân lên gấp bội."
- Chị tham tiền như thế, Trầm Liên thế nào lại thích chị? - Bạch Luyện hừ một tiếng làm cho Trầm Linh không thoải mái.
Tại sao quay trở lại vấn đề này? Trầm Linh thấy tên này thật khó dây dưa: "Thế nhưng tiểu công chúa đã là của tôi. Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi hạ Giáng Đầu em ấy?"
- Tôi nghĩ vậy đấy. - Bạch Luyện cũng không chịu nhường: "Người như chị, nếu như không phải là hạ Tình Giáng, Trầm Liên sao lại thích chị."
- Ủa? Tôi là người vậy à... - Một bên khóe miệng Trầm Linh hơi kéo ra: "Có lẽ vậy... Tình Giáng này, không phải là Bạch gia các người am hiểu nhất sao?"
- Chị... - Hai con mắt Bạch Luyện như phun ra lửa, nhưng Trầm Linh không như trước đây, đụng một cái là bùng nổ, lại như một bông vải, đánh không ra sức.
Lúc này, điện thoại trong túi của Trầm Linh vang lên, là Nhan Hi Nhiễm.
- Xin lỗi, tôi bắt điện thoại, tôi nghĩ ở đây cũng không còn vấn đề gì, ngày mai gặp. - Trầm Linh dán điện thoại vào tai, không quan tâm Bạch Luyện phản ứng gì.
- Hi Nhiễm, tìm tôi có chuyện gì? - Trầm Linh bất ngờ khi Nhan Hi Nhiễm gọi điện thoại cho cô lúc này.
- Phát hiện vài thứ tốt, chắc em sẽ có hứng thú. - Giọng của Nhan Hi Nhiễm truyền qua điện thoại.
- Ừ? - Ánh mắt Trầm Linh sáng lên, để Nhan Hi Nhiễm làm cái này quả nhiên có lợi.
- Em qua đây đi, gọi Trầm Liên cùng qua cũng được.
- Được, tôi đến lớp gọi em ấy, buổi tối đến chỗ chị. - Trầm Linh cúp điện thoại, bước nhanh đi đến phòng học Trầm Liên.
Lại không để ý phía phía sau có hai ánh mắt nhìn chăm chú, một là Bạch Luyện, còn có một cái là Châu Khiết Nặc.
Trầm Linh đón Trầm Liên chạy tới tiệm của Nhan Hi Nhiễm mở, là một cửa hàng nhỏ cách đó không xa, như dáng vẻ bề ngoài của nó, trong tiệm bán vật phẩm trang sức có liên quan tới tôn giáo. Nhan Hi Nhiễm đóng cửa tiệm, dẫn Trầm Linh và Trầm Liên đi đến phòng khách riêng, đây mới thực sự là phòng tiếp khách.
- Thứ gì tốt mà thần bí như vậy? - Trầm Linh kéo một cái ghế ngồi xuống, Trầm Liên an tĩnh ngồi bên cạnh cô: "Ủa? Sao chị không gọi Kỷ Thư?"
- Em ấy học ma pháp Tây Dương, không hiểu những thứ này, cầm cũng lãng phí. - Nhan Hi Nhiễm mở một cái hộp, một mùi thơm thanh nhã khó có thể hình dung bay tới, quả thật làm trong trẻo trái tim, làm cho Trầm Liên nhịn không được hít sâu một cái.
- Trầm hương? - Mắt Trầm Linh sáng rực lên.
- Là đảo giá thượng hạng. - Nhan Hi Nhiễm đặt một cái hộp gấm tinh xảo trước mặt Trầm Linh, là một khúc gỗ đen sẫm nhỏ bằng bàn tay, trên đó có vài vết rạn do bị chặt: "Cái này do vô tình có được, bởi vì mấy thứ này chỗ nào cũng có người sưu tầm, nếu bán ở Hội chợ thì nó cũng chỉ là thủy trầm bình thường.- Đảo giá(*) gì? - Vẻ mặt Trầm Liên tò mò nhìn khúc gỗ tối om trước mắt này, ngoại trừ rất thơm, có gì đặc biệt sao?
(*) Đảo giá: đảo giá là bộ phận bất tử còn sót lại của một cây trầm hương bị mưa gió quật ngã.
- Trầm hương là một loại hương liệu hết sức trân quý, rất nhiều tác dụng, trong sách cổ có viết lại gỗ trầm hương, hiện tại đã tuyệt tích. Ở Trung Quốc đã có tìm, ở Hải Nam có thể còn có một chút. Cây trầm hương sinh trưởng nhiệt đới, không dễ mọc, hình thành trầm hương lại càng không dễ dàng. Trong đại lục Trung Quốc dĩ nhiên không thấy nhiều, Huệ An(*) có chút ít, hiện tại ở Việt Nam, Thái Lan, Ấn Độ, Malaysia, Cam-pu-chia, còn có nhiều. - Trầm Linh chỉ vào khúc gỗ trầm hương kia nói: "Trầm thủy cũng gọi là thủy trầm, là phần trầm hương ở giữa hoặc hoặc gần giữa, nhựa cây liên kết chặt chẽ. Phần rắn chắc, ném vào nước chìm nên gọi là thủy trầm(**). Phần bị chìm một nửa là khiếu phiệt, phần không chìm gọi là hoàng thục hương. Người ta dựa vào lớp nhựa bên ngoài mà phân loại."
(*) Huệ An: thuộc tỉnh Phúc Kiến.
(**) Thủy: nước, trầm: chìm.
Trầm hương là thân cây trầm hương bị nấm xâm nhập ký sinh, sinh ra biến hóa, trải qua nhiều tích tụ hình thành hương, có thể đuổi tà, được điều chế thành dược liệu trân quý cho gan, vậy nên hiện tại còn rất ít.
Trong sách cỗ có ghi chép đất ở Hải Nam đầy đủ dưỡng chất để trồng trầm hương. Thời đại nhà Tống, trầm hương Hải Nam từ từ trở thành thương phẩm cống phẩm cho triều đình, vì khai thác quá độ cho nên tình hình càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng trầm hương càng ngày càng thưa thớt, thậm chí không còn dấu tích, cho nên hiện tại, trầm hương đậm hương thế này, một mảnh là tỷ đồng.
- Thế nhưng có tác dụng gì? - Không phải là một khúc gỗ có hương thôi sao?
- Trầm Liên, trầm hương có tác dụng rất nhiều, ví dụ như chùa sẽ thường dùng trầm hương để đốt, làm một loại hương liệu, làm cho lòng của những người đến cúng bái được thanh tịnh, truyền thuyết đồn trầm hương có thể chìm trong một tâm hồn trấn, yên bình như ở dưới đáy nước. Còn có thể loại trừ uế khí, trừ tà. Hơn nữa bình thường ngửi mùi hương của nó cũng có thể giúp người phàm tục thư sướng tâm tình, thay đổi được tinh thần, thì ngay cả giấc ngủ cũng có thể cải thiện. - Nhan Hi Nhiễm cười giúp Trầm Liên giải thích.
- Trong Mật Giáo(1) có rất nhiều phương pháp tu luyện, hương cũng cần thiết để cúng bái Thần Phật, căn cứ vào phần đầu quyển "Kinh Tô Tất Địa Yết La" có ghi chép "phân biệt các loại nhang", Phật bộ(2) cần phải đốt nhang trầm thủy, còn Kim Cương bộ(3) thì phải đốt nhang bạch đàn, Liên Hoa bộ(4) cần phải đốt nhang uất kim hương, hoặc là hỗn hợp ba loại nhang là thông dụng nhất, hoặc là lấy một loại nhang dùng được cho cả ba bộ. - Trầm Linh nói bổ sung.
(1) Mật giáo bắt nguồn từ tín ngưỡng dân gian Ấn Độ.
(2) Phật bộ: chú do chư Phật nói ra.
(3) Kim Cương bộ: chú có thể diệt kẻ thù.
(4) Liên Hoa bộ: chú do Bồ Tát nói ra.
- Trong Mật Giáo, cách làm thường nhìn thấy thuyết pháp "Ngũ Hương(1)". Khi lập đàn Mật Giáo, phải để Ngũ Bảo, Ngũ Cốc chôn dưới đất hướng về Ngũ Hương, tức là chỉ nhang trầm hương, nhang bạch đàn, nhang đinh hương, nhang uất kim hương, nhang long não. Những cái khác cũng có thể thành Ngũ Hương được. Trong phần cuối quyển "Kinh Tô Tất Địa Yết La" cũng nói "vật phẩm cần", tức nhang trầm thủy, nhang bạch đàn, nhang tử đàn, nhang sa la, nhang thiên mộc."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook