Giáng Đầu
-
Chương 1-2
- Tiểu thư, tiểu thư.
- Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, đi tìm bác sĩ, tiểu thư làm sao vậy?
...
Biệt thự Trầm gia rối loạn, bởi vì tiểu thư duy nhất của bọn họ Trầm Liên, thần chí bỗng nhiên mơ hồ, khắp người đau đớn co quắp liều mạng ôm lấy bụng mình, đau quá.
- Bác sĩ Trương, tiểu thư làm sao vậy? - Vẻ mặt quản gia lo âu, lão gia ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, nếu tiểu thư có gì không hay xảy ra ông cũng không biết ăn nói sao cho tốt.
- Không biết, tìm không ra nguyên nhân, rõ ràng mọi nơi trên thân thể đều rất bình thường, tôi cho cô bé thuốc giãn cơ, trước hết để cô bé thả lỏng ngủ một lúc đi. - Bác sĩ tư nhân của Trầm gia, Trương Thiên Hoa cũng thấy kỳ lạ, nhìn Trầm Liên lớn lên từ nhỏ, thân thể vẫn tốt, sao đột nhiên như vậy.
- Quản gia, ông thấy tiểu thư có phải trúng tà không? - Người giúp việc lặng lẽ ghé vào bên tai quản gia nói thầm.
- Cậu đi tìm biểu tiểu thư đến, nói tiểu thư đã xảy ra chuyện. - Quản gia được người giúp việc làm thức tỉnh, đến lúc rồi, lời nguyền đó.
Chị họ của Trầm Liên, Trầm Linh, ngoài mặt là quan hệ chị em họ, nhưng kỳ thực không có quan hệ huyết thống. Mẹ Trầm Linh là con gái nuôi của lão thái gia Trầm gia, về phần tại sao lại nhận nuôi bà, ai cũng không biết. Sau khi lão thái gia Trầm gia qua đời, cha Trầm Liên cũng không có bất kỳ liên lạc gì với người em gái trên danh nghĩa này.
Trầm Linh lớn hơn Trầm Liên hai tuổi, theo họ mẹ, gia đình mấy thế hệ của gia tộc bà vốn là vu sư(*) khu vực Đông Nam Á, vì danh tính của họ nên chuyện sống chết của bản thân đều phải giữ bí mật, vì vậy vốn không có ai biết, hơn nữa đa số đều rải rác các nơi nhưng thường lén liên lạc, được gia tộc che chở, mà họ rất có thế lực trong góc tối của giới vu thuật. Mẹ Trầm Linh chỉ là một nhánh ở Trung Quốc, vả lại có rất nhiều thế hệ.
(*) Vu sư: thầy mo và bà đồng.
Vu sư chia làm hai loại, Hắc vu sư và Bạch vu sư, dĩ nhiên không phải nói mặc áo trắng là Bạch vu sư, mà người ta thường chia vu sư làm hai loại chính tà, Hắc vu sư sử dụng vu thuật để giá họa cho người khác, Bạch vu sư thì sử dụng vu thuật để chúc lành cầu phúc, cho nên gọi là vu thuật tốt.
Gia tộc Trầm Linh rất tà môn, không Hắc không Bạch, vây giữa chính tà. Thế nhưng vì vu thuật hùng mạnh, nên dù là Hắc vu sư hay Bạch vu sư, cũng không dám cũng không dám tuỳ tiện trêu chọc họ.
Người thừa kế phải tinh thông mọi thứ, ngoại trừ pháp thuật chính thống, còn phải tinh thông Hắc ma pháp, Cổ thuật, Giáng Đầu thuật, tinh thông bói toán, thậm chí còn có pháp thuật Mao Sơn, mỗi cá nhân phải có thiên phú và được lựa chọn để luyện vu thuật từ nhỏ.
Đương nhiên các loại pháp thuật cũng được cặn kẽ phân loại và chia bè phái, mọi người thường chỉ nghiên cứu một phương diện, rất ít người có nghị lực đi nghiên cứu vu thuật khác, chỉ tập trung thời gian luyện tập. Mà Trầm Linh cũng là một trong số người thừa kế của gia tộc tinh thông ba loại vu thuật, theo thứ tự là Cổ thuật, pháp thuật Mao Sơn, và thuật Giáng Đầu, trong đó thuật Giáng Đầu là lợi hại nhất.
- Biểu tiểu thư. - Quản gia cung kính chào hỏi.
- Người đâu? - Trầm Linh nhìn thẳng, cũng lười liếc mắt nhìn người quản gia này.
- Ở gian phòng. - Tuy rằng lòng quản gia bất mãn, nhưng vẫn cung kính trả lời.
- Dẫn đường. - Trầm Linh vẫn mang dáng vẻ cao ngạo.
Quản gia ra hiệu bảo người giúp việc bên cạnh dẫn Trầm Linh vào gian phòng tiểu thư.
Trầm Linh vừa vào cửa, đã nhận thấy được có điều không hợp lý, em họ trên danh nghĩa của cô đang ngủ an tĩnh trên giường, nhưng sắc mặt vô cùng xanh xao.
Trầm Linh đi tới, vẫn y như hồi còn nhỏ, cơ mà quả nhiên cô gái 18 lột xác, trổ mã xinh đẹp như vậy rồi, dáng vẻ Trầm Liên thế này thật sự trở thành công chúa trong lòng mọi người. Hơi mở mí mắt Trầm Liên ra, xem xét nhìn một chút, xác định suy nghĩ trong lòng, thì lại đột nhiên lay mạnh Trầm Liên đang ngủ trên giường.
Người giúp việc giật mình, cuống quít ngăn cản lại bị ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Trầm Linh trừng lên làm hai chân như nhũn ra, không dám tiến lên một bước.
Lòng Trầm Liên vô cùng khó chịu, mình đang ngủ say, lúc nãy vừa bị đau nhức dằn vặt đến mức không còn sức để thở. Lại có người to gan dám đánh thức mình, vừa định phát cáu thì vẻ mặt mĩ lệ xinh đẹp lại quen thuộc đến phát ghét xuất hiện trước mặt. Rất đẹp, nhưng kỳ dị không nói ra được, thái dương gần khóe mắt bên phải của Trầm Linh có một cái bớt màu đỏ tươi, hình lá phong, nhưng lại có chút giống bàn tay trẻ sơ sinh. Cứ như in ở đó, khi đôi mắt đóng mở, cái bớt thậm chí còn có thể động đậy như đang sống, một phần nhỏ của con mắt bên phải dần dần biến mất giữa sắc đỏ non nớt.
Khi cô nhắm mắt lại, Trầm Liên mới có thể thấy được cái bớt hoàn chỉnh, y như khi còn bé, nho nhỏ, đo đỏ, nhợt nhạt, non nớt, khiến mình muốn vuốt ve, cái bớt ấy vừa giống một hình xăm đặc biệt, vừa giống một bức tranh thần bí, không chỉ không ảnh hưởng chút nào đến cái đẹp của Trầm Linh, lại khiến cho cô càng thêm xinh đẹp thần bí.
- Chị là... cái người họ hàng... quái thai nghèo rớt mồng tơi?
Nhà Trầm Liên rất có tiền, nhưng nàng cũng không kỳ thị người nghèo, cũng không phân biệt đối xử, nhưng đối với người này, nàng căm thù đến tận xương tuỷ, nguyên nhân là từ khi nàng còn bé đã trải qua một việc không được tốt đẹp.
Lúc Trầm Liên sáu tuổi, mặc váy tiểu công chúa mẹ mới mua, vui sướng ngồi lên xe của ba đi công viên giải trí. Không ngờ ven đường gặp Trầm Linh đang gặm bánh rán. Bởi vì nhà rất nghèo, cho nên đối vớiTrầm Linh của thời điểm đó mà nói, ăn bánh rán đã là chuyện hạnh phúc nhất rồi.
Cô bé tò mò xuống xe, được cha cho hay đây chính là chị họ lớn hơn hai tuổi của cô bé, đáng lẽ cô bé rất vui vẻ muốn mời Trầm Linh cùng đi chơi, nhưng không ngờ Trầm Linh lại không chút lễ độ, chùi một tay lên váy của cô bé, coi cái váy là khăn lau, hại hành trình đi công viên giải trí của cô bé cũng phải cho chìm xuồng.
Từ đó về sau, Trầm Liên cũng không mặc váy nữa, bởi vì có ám ảnh trong lòng. Hơn nữa hai người sống cùng nhau bốn năm, đấu đá vô cùng quyết liệt, Trầm Linh luôn luôn ỷ mình lớn hơn nàng hai tuổi mà ức hiếp nàng, song ầm ĩ một trận cũng không đấu lại. Họ thường thường lăn lộn lăn lộn trên mặt đất, nhưng sau cùng đều là Trầm Linh đè lên người nàng trở thành người thắng cuộc. Sau này Trầm Linh đột nhiên biến mất, coi như cũng mười năm họ chưa gặp mặt nhau.
Cơ mà khuôn mặt ghê tởm, nét mặt đắc ý phách lối, nhất là khi ức hiếp nàng xong, Trầm Liên nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên.
- Tiểu công chúa, hóa ra em còn nhớ tới người họ hàng nghèo vang danh đây à. - Tiểu công chúa là cách Trầm Linh gọi Trầm Liên, bởi vì nàng là công chúa trong lòng mọi người, còn mình chắc là bà đồng. Một bà đồng có cái bớt xấu xí âm u chuyên môn ức hiếp công chúa hiền lành thuần khiết. Trầm Linh nghĩ tới đây, trong lòng cũng cười trộm một trận.
Mẹ Trầm Linh tuy rằng được nhận nuôi, theo họ của Trầm lão gia, thế nhưng trên phương diện kinh tế thì luôn từ chối mọi trợ giúp, dù sao cũng phải nói, họ ở Trầm gia không có địa vị gì, cuộc sống trắc trở vất vả, về phần nguyên nhân, không có ai biết, bởi vì không người nào dám hỏi. Cả nhà Trầm Linh đều là quái thai, lại tà môn lợi hại, u ám suốt ngày, không người nào dám trêu chọc họ.
- Chị tới làm cái gì? - Trầm Liên hiện tại rất muốn đánh đuổi bà chị đáng ghét đang đứng trước mặt mình.
Phạch! Một tờ giấy rơi trên mặt Trầm Liên.
- Cái gì vậy? - Mở ra đọc.
Phí đi đường: 10 nghìn.
Chẩn đoán bệnh: 10 nghìn.
Trị liệu: 10 nghìn.
Phí nhân công: 10 nghìn.
Tổn thất tinh thần: 10 nghìn.
- Ha ha, biên lai, quản gia, xong việc nhớ chuyện tiền vào tài khoản của tôi. - Trầm Linh nhìn thoáng qua quản gia, dặn dò một tiếng, sau đó cúi người xuống, dựa sát vào Trầm Liên, chóp mũi hầu như dán vào nhau.
- Chị... chị... chị muốn làm gì? - Kề sát như vậy, Trầm Liên hầu như có thể nghe thấy được hương vị hô hấp của đối phương. Một cảm giác áp bức, Trầm Liên chưa bao giờ cảm nhận được, từ trong đáy lòng sinh ra sợ hãi, hơn nữa tư thế lại mập mờ thế này, từ sau khi Trầm Linh đi, nàng cũng không tiếp xúc thân mật với bất kỳ ai, bất thình lình bị kề sát khiến nàng rất khó chịu, phản ứng cũng mất tự nhiên.
- Quản gia, làm phiền ông và người giúp việc đi ra ngoài cửa. - Trầm Linh nở nụ cười tà ma, cái bớt màu đỏ trên mặt giật giật theo, tà mị không nói ra được.
Sao lớn lên rồi công chúa lại trở nên xấu hổ như thế?
Quản gia thở dài, bảo người giúp việc ra ngoài, rồi đóng cửa lại.
- Này, chờ một chút, quản gia, chuyện gì đây? - Trầm Liên buồn bực, thân thể nàng chỉ đột nhiên rất đau, sau đó được tiêm thuốc giãn cơ, hiện tại lại ngã quỵ trong tay bà chị họ hàng đáng ghét nghèo nàn này, cô vẫn như trước đây, coi tiền như mạng sống.
- Sao em không hỏi tôi?
- Chuyện gì xảy ra?
- Ngoan ghê~
- Nói mau! - Trầm Liên đen mặt, chỉ cần ở trước mặt Trầm Linh, mình tuyệt đối không được cái gì tốt.
- Em bị trúng Giáng Đầu.
- Cái gì vậy?
- Cổ thuật Miêu Cương biết chứ, Giáng Đầu cùng loại với nó.
- Sao tôi lại trúng cái đó?
- Làm sao tôi biết, tôi chỉ phụ trách giải trừ cho em, cơ mà tôi thu phí.
- Cũng là họ hàng, không thể chiết khấu sao? - Trầm Liên rốt cuộc cũng biết tờ danh sách kìa để làm gì, chị họ trên danh nghĩa của nàng từ lúc nào sẽ trở nên tà môn như vậy? Nhưng thật ra thói hư tật xấu coi tiền là tiên là Phật vẫn không sửa, trùm sò xuyên lục địa.
- Chị em ruột còn tính sổ rành rành, tôi không muốn vì chuyện tiền bạc mà ảnh hưởng đến tình cảm chị em giữa chúng ta. - Trầm Linh nheo hai con mắt khiến nàng cực kỳ ghét. Lá phong màu đỏ thậm chí còn run lên, khiến Trầm Liên hít một hơi lạnh, thật đáng sợ, thật quỷ dị.
- Giữa chúng ta có tình cảm sao?
- Hình như không có, cơ mà...
- Cơ mà cái gì?
- Vậy càng tốt, tôi cũng không cần khách sáo với em.
- Trầm Linh, đồ khốn kiếp, phí đi đường hết 10 nghìn? Còn cái phí tổn thất tinh thần là cái gì? - Trầm Liên tức chết mất, người này rõ ràng hãm hại nàng, vì sao cãi nhau với chị ta mình vĩnh viễn không chiếm được thế thượng phong.
- Xem đi, công chúa rống hung hăng như vậy, làm tổn thương tâm hồn yếu ớt của tôi, chẳng lẽ không bồi thường tổn thất tinh thần sao? - Khi Trầm Linh nói chuyện, tay đã bắt đầu cởi, hoặc dùng từ chính xác hơn là lột, lột áo Trầm Liên.
Vì sao, vì sao nàng luôn làm khó dễ mình, từ lần đầu tiên gặp mặt đã như vậy, nàng lại không đắc tội với cô, Trầm Liên mệt mỏi rồi.
- Này, chị cởi đồ của tôi làm gì?
- Yên tâm, tôi không có hứng thú với em. Quay lưng lại, tôi muốn nhìn lưng em.
Quên đi, chẳng muốn nói chuyện với nàng nữa, Trầm Liên nghe lời xoay người, hướng tấm lưng trơn bóng xícɦ ɭõa về phía Trầm Linh. Cảm giác sau lưng mình mát rượu, tựa hồ có chất lỏng gì vẩy lên trên, sau đó nghe Trầm Linh lẩm bẩm, thì thầm thần chú mà mình nghe không rõ.
Ngón tay lạnh lẽo bắt đầu di chuyển trên lưng, chắc đang vẽ nguệch ngoạc cái gì đó mà trước đây thấy cô hay vẽ loạn xạ trên giấy vụn. Nhưng Trầm Liên không cách nào khắc chế bản thân không suy nghĩ miên man, bởi vì cảm giác trơn nhẵn, khiến mặt mình không tự chủ được đỏ lên, cũng may, bây giờ đang đưa lưng về phía cô, nếu không nhất định bị cười nhạo. Thân thể của mình lần đầu tiên bị người khác nhìn như vậy, thân mật tiếp xúc như vậy, hơn nữa người này lại là Trầm Linh, đối thủ một mất một còn của mình từ nhỏ.
Thế nhưng Trầm Linh không nhẹ nhõm suy nghĩ như Trầm Liên, nàng lại trúng phải Ngũ Độc Giáng, thâm độc như thế, hơn nữa lại rất khó giải trừ. Tuy rằng đối với cô mà nói không phải khó khăn, thế nhưng tiểu công chúa đây hẳn là chịu không ít khổ rồi, đau đớn thế mà.
Trầm Linh cắt ngón tay của mình, nhỏ một giọt máu trên lưng Trầm Liên, lập tức biến mất không thấy đâu, sau lưng của Trầm Liên đột nhiên xuất hiện từng mạch máu, liên tiếp nổi lên, như một con chuột mới sinh chạy tán loạn, cảm giác cả người khô nóng, thân thể phồng lên như sắp nổ tung.
- Này, rốt cuộc có ổn không, tôi sắp không chịu nổi rồi. - Trầm Liên cố sức bấu chặt một góc ra giường, thật là khó chịu.
- Phòng em có chậu rửa mặt hay đại loại thế chứ?
- Cái gì? - Muốn làm cái gì, đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên cảm thấy miệng tanh hôi khó nhịn, bụng quặn đau, trở mình rồi ọc một tiếng, nôn những thứ bẩn thỉu trong người ra, nhiều trứng trùng lớn nhỏ, thậm chí có cái đã sắp ấp trứng. Có thể thấy sâu trưởng thành qua lớp trong suốt.
"Ọe~", đây là thứ gì, Trầm Liên nhìn thoáng qua, lại muốn nôn lần nữa.
- Những thứ này là trứng trùng, may mà phát hiện sớm, tôi thi triển pháp thuật khiến em phun ra, nếu như trễ nữa, đợi những trứng trùng ấp trứng rồi, sẽ lập tức biến thành trùng trực tiếp chui ra ngoài. Đến lúc đó, ruột bị chọc thủng, bụng thì tả tơi.
"Ọe~", Trầm Liên lại buồn nôn, cả phòng hiện tại toàn mùi hôi, ngay cả mật nàng cũng ói ra.
- Ai, tôi nên sớm yêu cầu họ chuẩn bị thau cho em nôn, em xem bây giờ, quét dọn không dễ tẹo nào. Cơ mà cũng không sao, công chúa không cần tự mình ra tay.
- Chị... ọe~ Trầm Liên tức giận đến không nói được lời nào, chị ta nhất định là cố ý.
- Được rồi, xong việc, tôi cũng nên đi, nhớ nói quản gia chuyển tiền vào tài khoản của tôi. - Trầm Linh vừa liếc nhìn trứng trùng đầy đất, lông mi nhíu nhíu không dễ phát giác, rồi mở cửa rời khỏi.
- Quản gia! - Trầm Liên ở trong gấp gáp kêu to, nàng không bao giờ ngủ ở phòng này nữa.
- Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, đi tìm bác sĩ, tiểu thư làm sao vậy?
...
Biệt thự Trầm gia rối loạn, bởi vì tiểu thư duy nhất của bọn họ Trầm Liên, thần chí bỗng nhiên mơ hồ, khắp người đau đớn co quắp liều mạng ôm lấy bụng mình, đau quá.
- Bác sĩ Trương, tiểu thư làm sao vậy? - Vẻ mặt quản gia lo âu, lão gia ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, nếu tiểu thư có gì không hay xảy ra ông cũng không biết ăn nói sao cho tốt.
- Không biết, tìm không ra nguyên nhân, rõ ràng mọi nơi trên thân thể đều rất bình thường, tôi cho cô bé thuốc giãn cơ, trước hết để cô bé thả lỏng ngủ một lúc đi. - Bác sĩ tư nhân của Trầm gia, Trương Thiên Hoa cũng thấy kỳ lạ, nhìn Trầm Liên lớn lên từ nhỏ, thân thể vẫn tốt, sao đột nhiên như vậy.
- Quản gia, ông thấy tiểu thư có phải trúng tà không? - Người giúp việc lặng lẽ ghé vào bên tai quản gia nói thầm.
- Cậu đi tìm biểu tiểu thư đến, nói tiểu thư đã xảy ra chuyện. - Quản gia được người giúp việc làm thức tỉnh, đến lúc rồi, lời nguyền đó.
Chị họ của Trầm Liên, Trầm Linh, ngoài mặt là quan hệ chị em họ, nhưng kỳ thực không có quan hệ huyết thống. Mẹ Trầm Linh là con gái nuôi của lão thái gia Trầm gia, về phần tại sao lại nhận nuôi bà, ai cũng không biết. Sau khi lão thái gia Trầm gia qua đời, cha Trầm Liên cũng không có bất kỳ liên lạc gì với người em gái trên danh nghĩa này.
Trầm Linh lớn hơn Trầm Liên hai tuổi, theo họ mẹ, gia đình mấy thế hệ của gia tộc bà vốn là vu sư(*) khu vực Đông Nam Á, vì danh tính của họ nên chuyện sống chết của bản thân đều phải giữ bí mật, vì vậy vốn không có ai biết, hơn nữa đa số đều rải rác các nơi nhưng thường lén liên lạc, được gia tộc che chở, mà họ rất có thế lực trong góc tối của giới vu thuật. Mẹ Trầm Linh chỉ là một nhánh ở Trung Quốc, vả lại có rất nhiều thế hệ.
(*) Vu sư: thầy mo và bà đồng.
Vu sư chia làm hai loại, Hắc vu sư và Bạch vu sư, dĩ nhiên không phải nói mặc áo trắng là Bạch vu sư, mà người ta thường chia vu sư làm hai loại chính tà, Hắc vu sư sử dụng vu thuật để giá họa cho người khác, Bạch vu sư thì sử dụng vu thuật để chúc lành cầu phúc, cho nên gọi là vu thuật tốt.
Gia tộc Trầm Linh rất tà môn, không Hắc không Bạch, vây giữa chính tà. Thế nhưng vì vu thuật hùng mạnh, nên dù là Hắc vu sư hay Bạch vu sư, cũng không dám cũng không dám tuỳ tiện trêu chọc họ.
Người thừa kế phải tinh thông mọi thứ, ngoại trừ pháp thuật chính thống, còn phải tinh thông Hắc ma pháp, Cổ thuật, Giáng Đầu thuật, tinh thông bói toán, thậm chí còn có pháp thuật Mao Sơn, mỗi cá nhân phải có thiên phú và được lựa chọn để luyện vu thuật từ nhỏ.
Đương nhiên các loại pháp thuật cũng được cặn kẽ phân loại và chia bè phái, mọi người thường chỉ nghiên cứu một phương diện, rất ít người có nghị lực đi nghiên cứu vu thuật khác, chỉ tập trung thời gian luyện tập. Mà Trầm Linh cũng là một trong số người thừa kế của gia tộc tinh thông ba loại vu thuật, theo thứ tự là Cổ thuật, pháp thuật Mao Sơn, và thuật Giáng Đầu, trong đó thuật Giáng Đầu là lợi hại nhất.
- Biểu tiểu thư. - Quản gia cung kính chào hỏi.
- Người đâu? - Trầm Linh nhìn thẳng, cũng lười liếc mắt nhìn người quản gia này.
- Ở gian phòng. - Tuy rằng lòng quản gia bất mãn, nhưng vẫn cung kính trả lời.
- Dẫn đường. - Trầm Linh vẫn mang dáng vẻ cao ngạo.
Quản gia ra hiệu bảo người giúp việc bên cạnh dẫn Trầm Linh vào gian phòng tiểu thư.
Trầm Linh vừa vào cửa, đã nhận thấy được có điều không hợp lý, em họ trên danh nghĩa của cô đang ngủ an tĩnh trên giường, nhưng sắc mặt vô cùng xanh xao.
Trầm Linh đi tới, vẫn y như hồi còn nhỏ, cơ mà quả nhiên cô gái 18 lột xác, trổ mã xinh đẹp như vậy rồi, dáng vẻ Trầm Liên thế này thật sự trở thành công chúa trong lòng mọi người. Hơi mở mí mắt Trầm Liên ra, xem xét nhìn một chút, xác định suy nghĩ trong lòng, thì lại đột nhiên lay mạnh Trầm Liên đang ngủ trên giường.
Người giúp việc giật mình, cuống quít ngăn cản lại bị ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Trầm Linh trừng lên làm hai chân như nhũn ra, không dám tiến lên một bước.
Lòng Trầm Liên vô cùng khó chịu, mình đang ngủ say, lúc nãy vừa bị đau nhức dằn vặt đến mức không còn sức để thở. Lại có người to gan dám đánh thức mình, vừa định phát cáu thì vẻ mặt mĩ lệ xinh đẹp lại quen thuộc đến phát ghét xuất hiện trước mặt. Rất đẹp, nhưng kỳ dị không nói ra được, thái dương gần khóe mắt bên phải của Trầm Linh có một cái bớt màu đỏ tươi, hình lá phong, nhưng lại có chút giống bàn tay trẻ sơ sinh. Cứ như in ở đó, khi đôi mắt đóng mở, cái bớt thậm chí còn có thể động đậy như đang sống, một phần nhỏ của con mắt bên phải dần dần biến mất giữa sắc đỏ non nớt.
Khi cô nhắm mắt lại, Trầm Liên mới có thể thấy được cái bớt hoàn chỉnh, y như khi còn bé, nho nhỏ, đo đỏ, nhợt nhạt, non nớt, khiến mình muốn vuốt ve, cái bớt ấy vừa giống một hình xăm đặc biệt, vừa giống một bức tranh thần bí, không chỉ không ảnh hưởng chút nào đến cái đẹp của Trầm Linh, lại khiến cho cô càng thêm xinh đẹp thần bí.
- Chị là... cái người họ hàng... quái thai nghèo rớt mồng tơi?
Nhà Trầm Liên rất có tiền, nhưng nàng cũng không kỳ thị người nghèo, cũng không phân biệt đối xử, nhưng đối với người này, nàng căm thù đến tận xương tuỷ, nguyên nhân là từ khi nàng còn bé đã trải qua một việc không được tốt đẹp.
Lúc Trầm Liên sáu tuổi, mặc váy tiểu công chúa mẹ mới mua, vui sướng ngồi lên xe của ba đi công viên giải trí. Không ngờ ven đường gặp Trầm Linh đang gặm bánh rán. Bởi vì nhà rất nghèo, cho nên đối vớiTrầm Linh của thời điểm đó mà nói, ăn bánh rán đã là chuyện hạnh phúc nhất rồi.
Cô bé tò mò xuống xe, được cha cho hay đây chính là chị họ lớn hơn hai tuổi của cô bé, đáng lẽ cô bé rất vui vẻ muốn mời Trầm Linh cùng đi chơi, nhưng không ngờ Trầm Linh lại không chút lễ độ, chùi một tay lên váy của cô bé, coi cái váy là khăn lau, hại hành trình đi công viên giải trí của cô bé cũng phải cho chìm xuồng.
Từ đó về sau, Trầm Liên cũng không mặc váy nữa, bởi vì có ám ảnh trong lòng. Hơn nữa hai người sống cùng nhau bốn năm, đấu đá vô cùng quyết liệt, Trầm Linh luôn luôn ỷ mình lớn hơn nàng hai tuổi mà ức hiếp nàng, song ầm ĩ một trận cũng không đấu lại. Họ thường thường lăn lộn lăn lộn trên mặt đất, nhưng sau cùng đều là Trầm Linh đè lên người nàng trở thành người thắng cuộc. Sau này Trầm Linh đột nhiên biến mất, coi như cũng mười năm họ chưa gặp mặt nhau.
Cơ mà khuôn mặt ghê tởm, nét mặt đắc ý phách lối, nhất là khi ức hiếp nàng xong, Trầm Liên nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên.
- Tiểu công chúa, hóa ra em còn nhớ tới người họ hàng nghèo vang danh đây à. - Tiểu công chúa là cách Trầm Linh gọi Trầm Liên, bởi vì nàng là công chúa trong lòng mọi người, còn mình chắc là bà đồng. Một bà đồng có cái bớt xấu xí âm u chuyên môn ức hiếp công chúa hiền lành thuần khiết. Trầm Linh nghĩ tới đây, trong lòng cũng cười trộm một trận.
Mẹ Trầm Linh tuy rằng được nhận nuôi, theo họ của Trầm lão gia, thế nhưng trên phương diện kinh tế thì luôn từ chối mọi trợ giúp, dù sao cũng phải nói, họ ở Trầm gia không có địa vị gì, cuộc sống trắc trở vất vả, về phần nguyên nhân, không có ai biết, bởi vì không người nào dám hỏi. Cả nhà Trầm Linh đều là quái thai, lại tà môn lợi hại, u ám suốt ngày, không người nào dám trêu chọc họ.
- Chị tới làm cái gì? - Trầm Liên hiện tại rất muốn đánh đuổi bà chị đáng ghét đang đứng trước mặt mình.
Phạch! Một tờ giấy rơi trên mặt Trầm Liên.
- Cái gì vậy? - Mở ra đọc.
Phí đi đường: 10 nghìn.
Chẩn đoán bệnh: 10 nghìn.
Trị liệu: 10 nghìn.
Phí nhân công: 10 nghìn.
Tổn thất tinh thần: 10 nghìn.
- Ha ha, biên lai, quản gia, xong việc nhớ chuyện tiền vào tài khoản của tôi. - Trầm Linh nhìn thoáng qua quản gia, dặn dò một tiếng, sau đó cúi người xuống, dựa sát vào Trầm Liên, chóp mũi hầu như dán vào nhau.
- Chị... chị... chị muốn làm gì? - Kề sát như vậy, Trầm Liên hầu như có thể nghe thấy được hương vị hô hấp của đối phương. Một cảm giác áp bức, Trầm Liên chưa bao giờ cảm nhận được, từ trong đáy lòng sinh ra sợ hãi, hơn nữa tư thế lại mập mờ thế này, từ sau khi Trầm Linh đi, nàng cũng không tiếp xúc thân mật với bất kỳ ai, bất thình lình bị kề sát khiến nàng rất khó chịu, phản ứng cũng mất tự nhiên.
- Quản gia, làm phiền ông và người giúp việc đi ra ngoài cửa. - Trầm Linh nở nụ cười tà ma, cái bớt màu đỏ trên mặt giật giật theo, tà mị không nói ra được.
Sao lớn lên rồi công chúa lại trở nên xấu hổ như thế?
Quản gia thở dài, bảo người giúp việc ra ngoài, rồi đóng cửa lại.
- Này, chờ một chút, quản gia, chuyện gì đây? - Trầm Liên buồn bực, thân thể nàng chỉ đột nhiên rất đau, sau đó được tiêm thuốc giãn cơ, hiện tại lại ngã quỵ trong tay bà chị họ hàng đáng ghét nghèo nàn này, cô vẫn như trước đây, coi tiền như mạng sống.
- Sao em không hỏi tôi?
- Chuyện gì xảy ra?
- Ngoan ghê~
- Nói mau! - Trầm Liên đen mặt, chỉ cần ở trước mặt Trầm Linh, mình tuyệt đối không được cái gì tốt.
- Em bị trúng Giáng Đầu.
- Cái gì vậy?
- Cổ thuật Miêu Cương biết chứ, Giáng Đầu cùng loại với nó.
- Sao tôi lại trúng cái đó?
- Làm sao tôi biết, tôi chỉ phụ trách giải trừ cho em, cơ mà tôi thu phí.
- Cũng là họ hàng, không thể chiết khấu sao? - Trầm Liên rốt cuộc cũng biết tờ danh sách kìa để làm gì, chị họ trên danh nghĩa của nàng từ lúc nào sẽ trở nên tà môn như vậy? Nhưng thật ra thói hư tật xấu coi tiền là tiên là Phật vẫn không sửa, trùm sò xuyên lục địa.
- Chị em ruột còn tính sổ rành rành, tôi không muốn vì chuyện tiền bạc mà ảnh hưởng đến tình cảm chị em giữa chúng ta. - Trầm Linh nheo hai con mắt khiến nàng cực kỳ ghét. Lá phong màu đỏ thậm chí còn run lên, khiến Trầm Liên hít một hơi lạnh, thật đáng sợ, thật quỷ dị.
- Giữa chúng ta có tình cảm sao?
- Hình như không có, cơ mà...
- Cơ mà cái gì?
- Vậy càng tốt, tôi cũng không cần khách sáo với em.
- Trầm Linh, đồ khốn kiếp, phí đi đường hết 10 nghìn? Còn cái phí tổn thất tinh thần là cái gì? - Trầm Liên tức chết mất, người này rõ ràng hãm hại nàng, vì sao cãi nhau với chị ta mình vĩnh viễn không chiếm được thế thượng phong.
- Xem đi, công chúa rống hung hăng như vậy, làm tổn thương tâm hồn yếu ớt của tôi, chẳng lẽ không bồi thường tổn thất tinh thần sao? - Khi Trầm Linh nói chuyện, tay đã bắt đầu cởi, hoặc dùng từ chính xác hơn là lột, lột áo Trầm Liên.
Vì sao, vì sao nàng luôn làm khó dễ mình, từ lần đầu tiên gặp mặt đã như vậy, nàng lại không đắc tội với cô, Trầm Liên mệt mỏi rồi.
- Này, chị cởi đồ của tôi làm gì?
- Yên tâm, tôi không có hứng thú với em. Quay lưng lại, tôi muốn nhìn lưng em.
Quên đi, chẳng muốn nói chuyện với nàng nữa, Trầm Liên nghe lời xoay người, hướng tấm lưng trơn bóng xícɦ ɭõa về phía Trầm Linh. Cảm giác sau lưng mình mát rượu, tựa hồ có chất lỏng gì vẩy lên trên, sau đó nghe Trầm Linh lẩm bẩm, thì thầm thần chú mà mình nghe không rõ.
Ngón tay lạnh lẽo bắt đầu di chuyển trên lưng, chắc đang vẽ nguệch ngoạc cái gì đó mà trước đây thấy cô hay vẽ loạn xạ trên giấy vụn. Nhưng Trầm Liên không cách nào khắc chế bản thân không suy nghĩ miên man, bởi vì cảm giác trơn nhẵn, khiến mặt mình không tự chủ được đỏ lên, cũng may, bây giờ đang đưa lưng về phía cô, nếu không nhất định bị cười nhạo. Thân thể của mình lần đầu tiên bị người khác nhìn như vậy, thân mật tiếp xúc như vậy, hơn nữa người này lại là Trầm Linh, đối thủ một mất một còn của mình từ nhỏ.
Thế nhưng Trầm Linh không nhẹ nhõm suy nghĩ như Trầm Liên, nàng lại trúng phải Ngũ Độc Giáng, thâm độc như thế, hơn nữa lại rất khó giải trừ. Tuy rằng đối với cô mà nói không phải khó khăn, thế nhưng tiểu công chúa đây hẳn là chịu không ít khổ rồi, đau đớn thế mà.
Trầm Linh cắt ngón tay của mình, nhỏ một giọt máu trên lưng Trầm Liên, lập tức biến mất không thấy đâu, sau lưng của Trầm Liên đột nhiên xuất hiện từng mạch máu, liên tiếp nổi lên, như một con chuột mới sinh chạy tán loạn, cảm giác cả người khô nóng, thân thể phồng lên như sắp nổ tung.
- Này, rốt cuộc có ổn không, tôi sắp không chịu nổi rồi. - Trầm Liên cố sức bấu chặt một góc ra giường, thật là khó chịu.
- Phòng em có chậu rửa mặt hay đại loại thế chứ?
- Cái gì? - Muốn làm cái gì, đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên cảm thấy miệng tanh hôi khó nhịn, bụng quặn đau, trở mình rồi ọc một tiếng, nôn những thứ bẩn thỉu trong người ra, nhiều trứng trùng lớn nhỏ, thậm chí có cái đã sắp ấp trứng. Có thể thấy sâu trưởng thành qua lớp trong suốt.
"Ọe~", đây là thứ gì, Trầm Liên nhìn thoáng qua, lại muốn nôn lần nữa.
- Những thứ này là trứng trùng, may mà phát hiện sớm, tôi thi triển pháp thuật khiến em phun ra, nếu như trễ nữa, đợi những trứng trùng ấp trứng rồi, sẽ lập tức biến thành trùng trực tiếp chui ra ngoài. Đến lúc đó, ruột bị chọc thủng, bụng thì tả tơi.
"Ọe~", Trầm Liên lại buồn nôn, cả phòng hiện tại toàn mùi hôi, ngay cả mật nàng cũng ói ra.
- Ai, tôi nên sớm yêu cầu họ chuẩn bị thau cho em nôn, em xem bây giờ, quét dọn không dễ tẹo nào. Cơ mà cũng không sao, công chúa không cần tự mình ra tay.
- Chị... ọe~ Trầm Liên tức giận đến không nói được lời nào, chị ta nhất định là cố ý.
- Được rồi, xong việc, tôi cũng nên đi, nhớ nói quản gia chuyển tiền vào tài khoản của tôi. - Trầm Linh vừa liếc nhìn trứng trùng đầy đất, lông mi nhíu nhíu không dễ phát giác, rồi mở cửa rời khỏi.
- Quản gia! - Trầm Liên ở trong gấp gáp kêu to, nàng không bao giờ ngủ ở phòng này nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook