Giang Bắc Nữ Phỉ
Quyển 3 - Chương 232: Kiếp này yên ổn

Ôn Đại Nha và Đại Ngốc đang cẩn thận trông chừng Khâu Mục Lăng Việt, Thần Niên bảo hai người họ lui xuống, nàng ngồi xuống cạnh Khâu Mục Lăng Việt, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên không đầu không cuối nói: “Nghĩa phụ, con đã có con, năm nay gần hai tuổi rồi”.

Thân thể Khâu Mục Lăng Việt khẽ run lên.

Thần Niên cười ranh mãnh với Khâu Mục Lăng Việt, nói: “Nghĩa phụ, con cũng đã làm mẹ rồi, người không tưởng tượng được đúng không? Trước khi đến Thái Hưng, con còn vào núi thăm con bé, đã cao chừng này rồi”. Nàng nói xong, vươn tay ra áng chừng một độ cao, lại hỏi Khâu Mục Lăng Việt, “Có cao hơn con trước kia không?”.

Vẻ kinh ngạc trong mắt Khâu Mục Lăng Việt dần tan đi, song sắc mặt lại hết sức khó coi, lạnh lùng nói: “Con của Phong Quân Dương?”.

“Phải”. Thần Niên gật đầu.

Khâu Mục Lăng Việt mắng: “Khốn khiếp!”.

Thần Niên không biết ông đang mắng Phong Quân Dương hay đang mắng mình, bất giác nhoẻn cười, một lát sau, đột nhiên đứng dậy, ra tay giải huyệt đạo trên người Khâu Mục Lăng Việt. Khâu Mục Lăng Việt thấy bất ngờ, ngồi đó ngẩng đầu nhìn Thần Niên. Thần Niên nói tin tức phiến loạn ở vương đình Tiên Thị cho ông nghe, lại nói: “Con đã quyết định đến Thái Hưng khuyên Thác Bạt Nghiêu về Bắc, nhưng con lại sợ, sợ không thể còn sống trở về gặp Tiểu Bảo. Nghĩa phụ, người đi cùng con đến Thái Hưng được không?”.

Khâu Mục Lăng Việt nhất thời không phản ứng, Thần Niên nghĩ ngợi, hỏi: “Con luôn không hiểu vì sao mẫu thân lại rời vương đình xuôi Nam, nghĩa phụ, người có biết không?”.

Khâu Mục Lăng Việt tuy ít lời nhưng đầu óc cũng không hồ đồ, nghe Thần Niên đặt câu hỏi như vậy, đã hiểu ý đồ của nàng. Ông lặng đi một lát, vẫn đáp: “Năm đó bên trong vương đình nổi lên tranh đấu, huynh trưởng của mẫu thân con chỉ tin họ ngoại, làm cho tám tộc lớn bất mãn, muốn mượn tên tuổi của mẫu thân con sinh sự. Mẫu thân con không muốn thấy người trong tộc tương tàn, nên mới lánh khỏi vương đình”.

Ông chịu mở miệng nói chuyện với nàng, đã là biểu hiện thả lỏng. Thần Niên thoáng thấy nhẹ lòng, lại thành khẩn nói: “Một khi đã vậy, nếu mẫu thân còn sống, đương nhiên cũng không muốn nhìn thấy mấy chục vạn con cháu Tiên Thị bỏ mạng tha hương. Nghĩa phụ, người hẳn là hiểu mẫu thân nhất, để tránh dấy nổi loạn, bà rời khỏi vương đình, sao bà có thể đồng ý để người báo thù cho bà, không màng đến tính mạng đồng bào?”.

Nếu Thần Niên dùng bách tính muôn dân, đại nghĩa thiên hạ để khuyên Khâu Mục Lăng Việt, ông vốn sẽ không để tâm, nhưng nàng cố tình mang mẫu thân ra nói, từng câu từng chữ lại chạm vào tận đáy lòng Khâu Mục Lăng Việt. Bởi ông biết, A Nguyên thực sự quan tâm đến người trong tộc mình. Khâu Mục Lăng Việt là người làm việc rõ ràng, lặng đi một lát, đáp: “Được, ta đến Thái Hưng với con”.

Bên trong thành Thái Hưng, Thác Bạt Nghiêu tuy chưa nhận được tin phiến loạn vương đình, nhưng vì việc Khâu Mục Lăng Việt chiến bại bị bắt đã hết sức buồn bực. Bộ Lục Cô Kiêu thấy gã như vậy, bước từ trong đám người ra, xin chiến đấu: “Phong Quân Dương đến quá nhanh, không thể nào là đại quân chủ lực, chi bằng đệ dẫn quân tiến đến, thừa cơ quân chủ lực của hắn còn chưa tới, tiêu diệt sạch”.

Thác Bạt Nghiêu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, nói: “Khâu Mục Lăng Việt còn không phải đối thủ của Tạ Thần Niên, sao đệ có thể địch nổi cô ta?”. Nói xong, gã lại thấy không ổn, bèn giải thích, “Hơn nữa tên Phong Quân Dương giảo hoạt thông minh, rất có thể đây là kế sách, dùng quân tiên phong đó dụ chúng ta xuất chiến”.

Không biết nội tình đối phương mà tùy tiện xuất chiến, thật là mạo hiểm, chúng tướng nhao nhao hùa theo, còn có người nói: “Nếu bàn về dã chiến, cho dù tất cả đại quân của Phong Quân Dương đều đến, chúng ta cũng không sợ hắn, chi bằng cứ kiên nhẫn chờ thêm hai ngày nữa, chờ phái người ra ngoài tra xét rõ ràng rồi sẽ cùng tuyên chiến”.

Lại có người phụ họa: “Đúng thế, người Hạ bọn chúng chẳng phải có câu là biết người biết ta trăm trận trăm thắng hay sao, Vương thượng, dù sao chúng ta cũng ở trong thành, không cần sợ bọn chúng đánh lén”.

Thác Bạt Nghiêu mơ hồ có chút dự cảm, cảm thấy Phong Quân Dương lần này nhanh chóng xuôi Nam có điều gì đó không ổn, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra không ổn ở đâu, đành phải lựa chọn tạm thời án binh bất động, lấy bất biến ứng vạn biến. Ngờ đâu hai ngày sau, tung tích của đại quân Phong Quân Dương còn chưa dò xét được rõ ràng, cấp báo của vương đình Mạc Bắc đã lại đến.

Hạ Lan bộ thảm bại ở Ký Châu trở về, mười mấy vạn binh mã chẳng còn lại là bao, mấy đại tộc cũ ở Tiên Thị vốn hoài nghi Thác Bạt Nghiêu cố tình tiêu giảm thế lực của đám quý tộc cũ bọn họ, sinh lòng bất mãn, sau lại nghe thấy “đứa con mồ côi của vương nữ” Thác Bạt Nghiêu tìm về là giả, người thật đã bị sát hại từ lâu lại càng khiến họ được cớ, cùng liên thủ làm loạn.

Thác Bạt Nghiêu thấy cấp báo kia, cực kì phẫn nộ, vung đao chém loạn trong phòng, cuối cùng lại vô lực ngồi sụp xuống, nói với Bộ Lục Cô Kiêu: “Thế mà ta còn cười nhạo người Hạ không đồng lòng, mưu tính lẫn nhau, không ngờ sau lưng mình cũng là một đám người như thế”.

Bộ Lục Cô Kiêu nghe thế, vội quỳ một gối nói: “Bộ Lục Cô Kiêu đệ thề sống chết trung thành với Vương thượng”.

Thác Bạt Nghiêu thu loan đao lại, tiến đến đỡ Bộ Lục Cô Kiêu lên, nói: “A Các Nhân, ta tin đệ nhất”.

Bộ Lục Cô Kiêu đứng dậy, nghĩ ngợi một chút, lại nói: “Đệ nghĩ việc này không thể không liên quan đến Phong Quân Dương, hắn đang ép chúng ta lui binh về Bắc”.

Thác Bạt Nghiêu gật đầu, cười chế nhạo, nói: “Đúng thế, dù biết rõ như vậy, chúng ta lại không thể không về Bắc”.

Đúng lúc này, ngoài cửa có thị vệ bẩm báo: “Vương thượng, Khâu Mục Lăng Việt tướng quân đã về rồi”.

Thác Bạt Nghiêu và Bộ Lục Cô Kiêu đều ngẩn ra, đưa mắt nhìn nhau, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc, Thác Bạt Nghiêu vốn định lệnh cho thị vệ mời Khâu Mục Lăng Việt vào, giây lát nhìn đống hỗn độn trong phòng mình bèn đổi ý, tự mình ra khỏi phòng nghênh đón.

Khâu Mục Lăng Việt đang chờ chỗ cửa viện, Thần Niên vận quân trang Tiên Thị bình thường, buông tay đứng sau lưng ông. Thác Bạt Nghiêu đặt toàn bộ tâm tư mình lên người Khâu Mục Lăng Việt, vẫn chưa chú ý đến Thần Niên, nhưng Bộ Lục Cô Kiêu chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra nàng, lập tức ngẩn ra tại chỗ.

Thần Niên ngẩng đầu, nhếch miệng cười một cái với hắn, đi từ phía sau Khâu Mục Lăng Việt ra, hỏi Thác Bạt Nghiêu: “Vương thượng, còn nhớ ta không?”.

Thác Bạt Nghiêu bất giác biến sắc: “Tạ Thần Niên?”.

Thần Niên cười khen: “Vương thượng trí nhớ tốt quá”.

Thác Bạt Nghiêu không để ý đến nàng, chỉ nhìn Khâu Mục Lăng Việt, lạnh giọng hỏi: “Khâu Mục Lăng Việt, ông có ý gì?”.

Khâu Mục Lăng Việt không lên tiếng, Thần Niên lại giành nói trước: “Vương thượng, ta đến chính là khách, để ta đứng trong sân nói chuyện thế này, không phải đạo đãi khách”.

Thác Bạt Nghiêu hừ một tiếng, phẩy tay áo xoay người đi vào trong viện, nhưng lại không đi vào nhà chính ban nãy mà đi vào thư phòng bên hông. Thần Niên rảo bước đuổi kịp tiến đến, lúc đi ngang qua người Bộ Lục Cô Kiêu thì dừng lại, nghiêng đầu cười với hắn, hỏi: “Có được không?”.

Nụ cười nàng trong sáng, Bộ Lục Cô Kiêu cũng không khỏi cười với nàng, trả lời: “Cũng được”.

Hai người từng là hảo hữu, cho dù hiện tại đã là ai vì chủ nấy, trên chiến trường phải chém giết lẫn nhau, nhưng rời khỏi chiến trường, họ vẫn là bằng hữu đối đãi chân thành với nhau.

Thần Niên lại cười rồi mới theo Thác Bạt Nghiêu vào thư phòng, Khâu Mục Lăng Việt và Bộ Lục Cô Kiêu đều theo vào sau, Khâu Mục Lăng Việt ngồi xuống cạnh Thần Niên, còn Bộ Lục Cô Kiêu lại chọn đứng sau Thác Bạt Nghiêu.

Thần Niên nói: “Vương thượng hẳn đã nhận được cấp báo của vương đình rồi, không cần ta nói cũng có thể đoán được mục đích ta đến đây. Một khi đã vậy, chúng ta cũng đừng vòng vo thêm nữa, được chứ?”.

Khuôn mặt tuấn tú của Thác Bạt Nghiêu hơi sắt lại, lạnh lùng nhìn nàng, nói: “Mục đích cô đến đây không ngoài việc làm thuyết khách cho Phong Quân Dương, khuyên ta về Bắc?”.

Thần Niên cười một cái, khen: “Vương thượng quả nhiên anh minh, có điều chỉ đúng phân nửa, ta đến khuyên ngài về Bắc, nhưng không phải làm thuyết khách cho Phong Quân Dương”.

Thác Bạt Nghiêu nghe thế cười nhạt, hỏi: “Vậy đến cho ai?”.

Thần Niên tắt nụ cười, gằn từng tiếng đáp: “Cho mẫu thân của ta, Nhã Thiện vương nữ”.

Thác Bạt Nghiêu giận mà bật cười: “Thì ra cô còn biết mình là con gái của Nhã Thiện vương nữ? Lúc cô dẫn đầu người Hạ giết dũng sĩ Tiên Thị chúng ta, cô có từng nghĩ đến mẫu thân cô là vương nữ của Tiên Thị không?”.

Thần Niên cũng không tức giận, hỏi lại gã: “Vương thượng, trên người ta còn chảy một nửa dòng máu người Hạ, lại sâu sắc chịu ơn của người Hạ, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn dân chúng Giang Bắc gặp cảnh ngoại tộc tàn sát sao? Như bây giờ, không phải ta dẫn người Hạ giết người Mạc Bắc, mà là ngươi lĩnh quân chiếm đoạt đất Hạ”.

Nàng vẫn luôn khéo ăn khéo nói, Thác Bạt Nghiêu bị nàng làm cho nghẹn họng không nói nên lời, lạnh lùng nhìn nàng một lát rồi mới nén cơn tức, hỏi: “Ta tin cô sao được? Sao biết được đây có phải quỷ kế do cô và Phong Quân Dương bố trí hay không?”.

Trước khi Thần Niên vào thành đã từng thương lượng, nghe vậy liền đáp: “Ngươi có tin ta hay không đều phải lui về Bắc. Ngươi học binh pháp, nên rõ ràng hơn ta, bị vây ắt phải tính kế. Đại quân Phong Quân Dương đã gần vây kín nơi đây, kế sách hiện nay chỉ có nghĩ cách phá vòng vây ra ngoài mới có cơ sống”.

Thác Bạt Nghiêu lại chẳng phải kẻ như Tiết Thịnh Hiển, người khác nói mấy câu đã bị dao động, tuy trong lòng gã đã quyết định về Bắc, nhưng lúc này lại không muốn yếu thế trước mặt Thần Niên, lạnh lùng nói: “Không phải vẫn còn kế đi vào chỗ chết tìm đường sống hay sao? Nếu ta liều chết đọ sức một lần, Phong Quân Dương có thể gây khó dễ cho ta?”.

Thần Niên cười nhạt, nhìn thẳng vào gã, hỏi: “Sau đó thì sao? Vương đình đã loạn, ngươi có thể nán lại Giang Bắc lâu dài? Sau khi liều chết đọ sức, ngươi còn có thể mang theo bao nhiêu nhân mã trở về Mạc Bắc? Còn có thể bình định phiến loạn vương đình?”.

Thác Bạt Nghiêu nhếch mép, thờ ơ không đáp.

Thần Niên lại nói: “Ta biết ngươi sẽ không dễ gì tin ta, nên mới phải một mình đến đây, dùng tính mạng mình đảm bảo, Phong Quân Dương sẽ thả ngươi về Mạc Bắc”.

Thác Bạt Nghiêu nghe thế cười khẩy, mỉa mai: “Cô tự tin như vậy, trong lòng Phong Quân Dương, tính mạng của cô có thể quan trọng hơn giang sơn sao?”.

Thần Niên mặt mày điềm nhiên, chậm rãi lắc đầu: “Ta không tự đại như thế, so sánh thân mình với giang sơn. Sau lưng Phong Quân Dương cũng có Tề Tương như hổ rình mồi, chàng chịu thả ngươi về Bắc, không phải vì ta, mà là vì giữ tròn thực lực bản thân. Hai người thật sự không cần phải gạch ngói cùng tan, để kẻ khác chiếm lợi. Giờ ta khuyên ngươi như thế, trước đó cũng khuyên Phong Quân Dương như vậy”.

Sắc mặt Thác Bạt Nghiêu dần hòa hoãn trở lại, giương mắt nhìn Khâu Mục Lăng Việt, lại hỏi Thần Niên: “Hạ Trạch liệu có chịu để yên?”.

Thần Niên đáp: “Gã tất nhiên không chịu, có điều, trong lòng Vân Sinh vẫn còn đại nghĩa, không muốn nhìn hai quân chém giết nữa, phía Hạ Trạch sẽ do cô ấy dàn xếp”.

Nghe thấy tên Vân Sinh, Thác Bạt Nghiêu bất giác hơi ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại thần sắc như thường, nói: “Cô phải theo ta về Bắc”.

Thần Niên vốn cũng tính toán như vậy, nghe thế bèn đáp: “Được”.

Thác Bạt Nghiêu nhìn nàng, lại trầm giọng nói: “Không chỉ là đưa ta đến quan ngoại, mà còn phải về bình định phiến loạn vương đình với ta”. Phiến loạn vương đình do “đứa con mồ côi của vương nữ” gây nên, nếu gã có thể dẫn đứa con mồ côi của vương nữ hàng thật trở về, nhất định có thể giải quyết được rất nhiều phiền toái.

Thần Niên nghe thế trầm mặc, nhưng cũng chỉ chần chừ một lát rồi sảng khoái đáp: “Được”.

Tháng Sáu năm Tân Võ thứ tư, tình hình Giang Bắc chợt thay đổi, ban đầu đại quân của Phong Quân Dương từ Dự Châu xuống, hợp cùng hai quân của Trịnh Luân và Hạ Trạch, vây khốn thành Thái Hưng. Sau lại truyền đến tin phiến loạn ở vương đình Tiên Thị, Thác Bạt Nghiêu không còn cách nào khác, đành phải dẫn binh ra khỏi Thái Hưng về phía Tây, dọc theo con đường lúc đến, băng qua đồng cỏ Tây Hồ, dẫn quân về Bắc. Phong Quân Dương dẫn quân đuổi sát phía sau không tha, mãi khi đuổi người Tiên Thị đến quan ngoại rồi mới bỏ qua.

Bọn Tiên Thị không chiến mà đi, quan ải Tĩnh Dương lại về tay người Hạ, dân chúng Giang Bắc lại càng cảm kích nghĩa cử xua đuổi Thát Lỗ, bảo vệ quốc gia chở che bách tính của Phong Quân Dương, thiên hạ không ai không khen Vân Tây vương.

Tháng Tám cỏ mọc um tùm, trên đồng ruộng ở quan ngoại Tĩnh Dương, vài chục kỵ sĩ áo đen giáp bạc đứng trang nghiêm hồi lâu, mãi đến khi trời về chiều mới thấy có hai người cưỡi ngựa như bay từ xa tới. Trên môi Phong Quân Dương cuối cùng cũng nở nụ cười, thúc ngựa đón hai người cưỡi ngựa, gật gật đầu với Khâu Mục Lăng Việt trước rồi mới nhìn Thần Niên, gọi nhỏ: “Thần Niên”.

Thần Niên bình đạm cười, nhưng lại nói với chàng: “Chàng theo ta qua đây, ta có lời muốn nói với chàng”.

Phong Quân Dương thấy hơi bất ngờ, nhìn Khâu Mục Lăng Việt mặt mày lạnh tanh, liền ra hiệu bảo thân vệ ở lại, một mình giục ngựa đuổi theo Thần Niên. Hai người một trước một sau phi đi xa hai ba dặm, Thần Niên xuống ngựa cạnh một gốc cây, chờ Phong Quân Dương đến gần, nói: “A Sách, ta muốn theo Thác Bạt Nghiêu đến vương đình, giúp gã bình định”.

Phong Quân Dương nghe nàng cuối cùng cũng chịu gọi mình là A Sách tiếp, vốn đã vui như mở cờ trong bụng, đến khi nghe được nửa vế câu sau, nụ cười bỗng tắt ngấm. Một lúc sau, khóe miệng hơi cong lên mới chậm chậm thả ngang ra, lạnh lùng hỏi Thần Niên: “Ta đã giữ chữ tín với nàng mà nàng lại nuốt lời với ta sao?”.

Thần Niên không trả lời chàng, nhưng lại đi lên phía trước một bước, dán trán mình lên ngực chàng, phối hợp nói: “Chàng vào núi đón Tiểu Bảo ra trước, chịu khó dẫn con theo, chờ ta quay về”.

Phong Quân Dương đẩy nàng ra, trên trán như phủ một lớp băng mỏng, lạnh lùng nhìn nàng: “Sao hả? Nàng muốn đến vương đình làm đứa con mồ côi của vương nữ của nàng sao? Thế có muốn gả cho Thác Bạt Nghiêu không? Nàng tưởng Thác Bạt Nghiêu đến quan ngoại rồi ta không thể làm gì gã chắc? Thần Niên, ta nói cho nàng hay...”.

Lời chưa nói bị cản lại trong miệng, nàng bất chợt tiến lên một bước nữa, nhón chân lên, hai tay níu lấy vai chàng, ngửa đầu hôn chàng.

Lửa giận và bất mãn dù có nhiều hơn nữa cũng bại dưới nụ hôn chàng chờ đợi bao lâu này, cơ thể Phong Quân Dương rốt cuộc mềm ra, một lát sâu, liền biến khách thành chủ, đưa tay vòng qua eo nàng, cúi đầu ra sức hôn nàng, liều chết quấn bện bên nàng, không muốn chia lìa.

Lúc tách ra thì hơi thở cả hai đều đã có phần bất ổn, Thần Niên nép vào ngực chàng, nói nhỏ: “Ta biết chàng đã thay đổi rất nhiều vì ta, ta thực sự rất vui, thực sự rất rất vui. A Sách, chàng chờ ta, ta nhất định sẽ quay về, chàng và Tiểu Bảo hãy chờ ta”.

Phong Quân Dương thấy vừa chua vừa chát trong lòng, nhưng lại hiểu rất rõ tính nết nàng, nếu nàng đã quyết thì không thể thay đổi. Kế sách hiện nay chỉ có thể nhắc thêm điều kiện, nghe vậy chàng bèn hừ một tiếng, nói: “Nàng đã là thê tử của ta, không được gả cho Thác Bạt Nghiêu nữa, dù diễn trò cho người ta xem cũng không được”. Thần Niên gật đầu đồng ý, Phong Quân Dương lại nói, “Cũng phải tránh điều tiếng với Lục Kiêu nữa, nàng đã là gái có chồng”.

Thần Niên lại đáp: “Ta biết”.

Nàng ngẩng đầu nhìn chàng, chờ chàng dặn dò tiếp. Chàng cúi đầu nhìn nàng chăm chăm, nhìn một lát lại cúi đầu xuống chặn môi nàng, nảy lòng ác độc cắn một cái, oán giận nói: “Tạ Thần Niên, nếu nàng dám không về, cho dù có lật đổ thiên hạ này ta cũng phải tiêu diệt Tiên Thị”.

Thần Niên mỉm cười: “Chàng sẽ không làm thế”.

Cánh tay Phong Quân Dương bất giác siết chặt thêm, nheo nheo mắt, nhỏ giọng uy hiếp: “Thế hử? Vậy nàng cứ thử xem”.

Thần Niên nhe răng cười với chàng, vắt tay lên cổ chàng, thì thầm bên tai: “Ta không thử, ta chỉ biết là chàng sẽ không làm thế. Bởi chàng là A Sách, là A Sách của ta. A Sách của ta từng nói, chàng có trách nhiệm của chàng, chàng có thể chết vì ta nhưng lại không thể chỉ sống vì ta. A Sách của ta là một đại anh hùng lấy giang sơn bách tính làm trọng”.

Phong Quân Dương nghiêng đầu im lặng nhìn nàng, một lát sau lại bật cười, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ôm nàng vào lòng: “Chuốc thuốc mê cho ta ít thôi, ta nói cho nàng biết, chỉ cần nàng không quay về, ta tuyệt không tha cho Tiên Thị”.

Hai người ôm nhau đứng đó, không nói gì nữa. Mắt thấy chiều tà sắp xuống mới lưu luyến rời ra, tự mình lên ngựa, trở về chỗ cũ. Khâu Mục Lăng Việt vẫn ở đó chờ Thần Niên, thấy nàng quay lại, chỉ lãnh đạm nói: “Đi thôi”.

Thần Niên gật đầu, rồi liếc nhìn Phong Quân Dương một cái, Phong Quân Dương lại gọi nàng từ phía sau. Nàng ngoảnh đầu lại nhìn chàng, chỉ thấy chàng cong môi cười với mình, chậm rãi nói: “Quay về, Thần Niên, nhất định phải quay về, đừng để ta chờ lâu quá”.

Thần Niên gắng cười một cái, đôi mắt lại không ngăn nổi đỏ hoe lên, đáp: “Được”.

Tháng Chín năm Tân Võ thứ tư, Phong Quân Dương để Trịnh Luân trấn thủ ải Tĩnh Dương, tự mình dẫn quân về Thái Hưng. Thuận Bình vốn tưởng Phong Quân Dương sẽ tính sổ với Trịnh Luân vì việc của Thần Niên, không ngờ Phong Quân Dương chẳng những không nhắc chuyện xưa với Trịnh Luân mà còn ủy thác trọng trách, như thể không hề biết Trịnh Luân từng mang lòng riêng với Thần Niên. Thuận Bình thật sự không nén nổi tò mò, thừa lúc Phong Quân Dương vui vẻ liền cẩn thận hỏi thử: “Cứ bỏ qua cho Trịnh Luân vậy ạ?”.

Phong Quân Dương nghe thế mỉm cười nói: “Thần Niên không hề biết tâm tư của Trịnh Luân, ta cần gì phải làm những việc khiến nàng sinh nghi thêm? Hơn nữa, Trịnh Luân chẳng phải cũng đã nói, chỉ cần Thần Niên là vương phi của ta, hắn tuyệt đối không dám có bất kì một ý nghĩ nào khác với nàng. Huynh đệ bao năm như thế, lại lớn lên bên nhau từ nhỏ, ta tin Trịnh Luân”.

Câu trả lời này nằm ngoài dự kiến của Thuận Bình, rồi lại khiến y thấy cảm động một cách kì lạ, thầm nhủ vương gia nhà mình quả nhiên là người trọng tình trọng nghĩa. Về sau Phong Quân Dương luận công ban thưởng, đưa rất nhiều mỹ nữ đến cho Trịnh Luân, lại còn đặc biệt dặn dò hắn không được tặng lại người khác, Thuận Bình giờ mới hiểu chỗ âm hiểu của chủ nhân nhà mình, có điều việc này gác lại sau này hẵng nói, tạm thời không đề cập đến.

Tháng Mười, đại quân trở lại Thái Hưng.

Đám Linh Tước, Ôn Đại Nha còn dẫn theo nghĩa quân ở lại thủ Thái Hưng, nhìn thấy chỉ có mình Phong Quân Dương trở lại, đều thấy hết sức kì quái, Linh Tước lại càng không nén nổi, hỏi: “Đại đương gia đâu? Sao vẫn chưa về?”.

Phong Quân Dương đáp: “Nàng theo Thác Bạt Nghiêu đến vương đình dẹp yên phiến loạn rồi”.

Tuy ai nấy hiện giờ đều đã biết thân thế của Thần Niên, nhưng nghe thế vẫn không kiềm nổi nhất tề kinh sợ, một lúc sau mới nghe Ôn Đại Nha thở dài thườn thượt, yếu ớt nói: “Từ lần đầu tiên nhìn thấy đại đương gia năm đó, tôi đã biết cô ấy là người mềm yếu”.

Phong Quân Dương mỉm cười, nói: “Nàng dặn ta, nghĩa quân muốn đi hay ở là do mọi người quyết định”.

Đám Linh Tước đã thương lượng việc này từ sớm, mấy người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn do Linh Tước đứng đầu nói: “Nghĩa quân tụ họp nhằm chống lại Tiên Thị, giờ người Tiên Thị đã đi, nghĩa quân cũng không cần tồn tại tiếp nữa, chi bằng mọi người giải tán, ai tìm chỗ nấy đi”.

Phong Quân Dương mỉm cười gật đầu, đáp: “Cũng được”.

Nghĩa quân đã giải tán như vậy, hai người Ôn Đại Nha và Đại Ngốc muốn đến Ngưu Đầu trại, Linh Tước lại muốn đi Nghi Bình tìm phụ thân Lỗ Vinh Phong trước. Những người còn lại phần lớn đến từ đâu thì về lại đó, cũng có vài người muốn ở lại trong quân, Phong Quân Dương cũng đều nhất nhất an bài. Cuối cùng chỉ còn lại mình Phương Huân, lại nói định đi Thịnh Đô, muốn ngồi thuyền về Đông với Linh Tước.

Có người đồng hành, Linh Tước đương nhiên phấn khởi, cũng không nghĩ nhiều, chỉ hỏi Ôn Đại Nha và Đại Ngốc có muốn cùng đi đường thủy không, có thể đáp chung một thuyền với họ. Đại Ngốc là người không sợ náo nhiệt, mở miệng toan đồng ý thì bị Ôn Đại Nha kéo lại. Ôn Đại Nha vội cười nói: “Không được, không được, ta say thuyền say sóng lắm, vẫn nên đi đường bộ thì hơn”.

Đại Ngốc lấy làm lạ, muốn hỏi Ôn Đại Nha bắt đầu say thuyền từ khi nào, nhưng không kịp đặt câu hỏi đã bị Ôn Đại Nha giơ chân đá cho mấy cái sang một bên. Phương Huân bên kia vừa thấy thế, liền lén chắp tay với Ôn Đại Nha.

Đám người Lin Tước giải tán rất nhanh, không quá hai ba ngày đã đi hết sạch. Giờ Phong Quân Dương mới nhớ ra đến thăm Hạ Trạch, hồi mùa hẹ Hạ Trạch bị Vân Sinh hạ thuốc, nằm liệt giường hơn mười ngày, đến khi có thể rời giường thì đám người Thác Bạt Nghiêu và Khâu Mục Lăng Việt đã đi xa từ lâu, có đuổi cũng không kịp nữa. Gã vốn dựa vào báo thù để chống đỡ bản thân, không ngờ lại rơi vào kết cục như thế, tinh thần lập tức sụp đổ, thật sự đổ bệnh không dậy nổi nữa. Vân Sinh đã khóc cầu xin nhưng Hạ Trạch vẫn thờ ơ với cô, như không nhìn thấy.

Lúc Phong Quân Dương đến chỗ Hạ Trạch, gã đang mặc áo lông thật dày, ngồi trước cửa phòng phơi nắng, thấy Phong Quân Dương đến chỉ nhếch mí mắt nhìn lướt qua rồi lại nhắm mắt lại. Phong Quân Dương bất giác bật cười, đến gần lấy chân đá nhẹ cái ghế dựa, nói: “Nếu ngươi muốn chết như thế, ta tặng ngươi một đao cho ngươi sảng khoái, đỡ phải làm bộ”.

Hạ Trạch xì một tiếng: “Ta lại không muốn chết, ta phải sống thật khỏe mạnh cho các ngươi ngứa mắt”.

Phong Quân Dương cười, lại khuyên: “Ngươi giận cá chém thớt Vân Sinh ít thôi, cho dù không có muội ấy, ngươi cũng không báo được thù. Hơn nữa muội ấy nói cũng đúng, oan oan tương báo vô cùng tận, muội ấy còn có thể bỏ qua mối thù giết cha, ngươi còn nắm chặt không buông làm gì?”.

Hạ Trạch hừ một tiếng, không muốn nghe tiếp nữa, chuyển đề tài hỏi: “Chừng nào ngươi đi đánh Giang Nam?”.

Hiện nay, Lĩnh Nam vương Tề Tương đã đoạt được hết Giang Nam, song vì có Phong Quân Dương ở Giang Bắc nên lại không dám phế tiểu hoàng đế Từ Hạnh, chỉ tự phong mình làm nhiếp chính vương, thao túng triều đình, sau một phen khổ sở tiến hành, cục diện Giang Nam lại dần ổn định.

Phong Quân Dương đón ánh nắng ngước nhìn trời, hờ hững nói: “Tạm thời không có tính toán gì, một ngày y không đăng cơ làm đế, ta sẽ không động đến y”.

Hạ Trạch liếc mắt nhìn chàng, lại cười nói: “Không phải ngươi không muốn đụng, mà lực bất tòng tâm, muốn củng cố Giang Bắc trước chứ gì?”.

Giang Bắc mấy năm gần đây liên tiếp trải qua loạn lạc, thật sự cần nghỉ ngơi hồi sức một chút mới tốt. Phong Quân Dương cười cười, nói: “Bất kể nói gì, Giang Bắc cũng không thể tiếp tục lâm vào cục diện các trấn quân chia cắt nữa”.

Hai người đang nói chuyện, Thuận Bình lại từ bên ngoài vội vàng chạy vào, thở hồng hộc nói: “Vương gia, vương gia, tiểu quận chúa đến rồi, tiểu quận chúa đến rồi!”.

Phong Quân Dương sững sờ một lát rồi đứng phắt dậy, đến cả việc cáo từ Hạ Trạch cũng chẳng buồn để tâm, nhanh chóng rời đi. Vừa mới đến cửa phủ thủ thành, chỉ thấy một vài thân vệ vây quanh một lão đạo đen gầy từ bên ngoài đến, trong lòng lão đạo còn bế một bé con trắng trẻo, đúng là Triệu Dương Tử và Tiểu Bảo. Bước chân Phong Quân Dương hơi chậm lại, muốn tiến lên nhưng lại thấy hơi sợ, chỉ đứng đó nhìn chằm chằm Tiểu Bảo. Đến mãi khi Triêu Dương Tử bế Tiểu Bảo tiến lên, Phong Quân Dương mới run giọng hỏi Tiểu Bảo: “Con tên Tiểu Bảo phải không?”.

Tiểu Bảo tuy nhỏ người nhưng lại to gan, cũng tò mò nhìn chằm chằm Phong Quân Dương. Phong Quân Dương thấy mắt nóng lên, miệng lại nở nụ cười, cẩn thận chìa hai tay, dỗ Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, ta là phụ thân con, để ta bế con nào”.

Triêu Dương Tử thấy cha con hai người gặp mặt như vậy, trong lòng bất giác cũng xót xa, lại sợ Tiểu Bảo không chịu để Phong Quân Dương bế, vội giải thích: “Tiểu Bảo còn nhỏ, sợ người lạ, hai ngày nữa quen rồi ngươi hẵng bế”. Không ngờ ông vừa mới nói xong, Tiểu Bảo đã mở rộng hai tay nhoài về phía Phong Quân Dương, bập bẹ: “Bế, bế”.

Triêu Dương Tử bỗng thấy thật mất mặt, Phong Quân Dương lại vừa mừng vừa sợ, thật cẩn thận đón lấy Tiểu Bảo, ôm lấy cơ thể bé nhỏ, gần muốn rơi lệ. Thuận Bình bên cạnh đang lấy ống tay áo lau nước mắt, cảm thán: “Quả nhiên là tính cha con trời sinh, tiểu quận chúa lần đầu tiên gặp vương gia đã thân thiết thế rồi”.

Triêu Dương Tử bỗng thấy ghen tuông, tức giận lườm Thuận Bình một cái, lại gí hờ vào trán Tiểu Bảo, giáo huấn: “Đồ nít ranh không có lương tâm, xem như đạo gia uổng công thương con”.

Tiểu Bảo còn tưởng ông đang chơi với mình, bật cười khanh khách, khuôn mặt đen của Triêu Dương Tử cũng không lạnh lùng được nữa, cũng cười tươi như hoa. Phong Quân Dương vô cùng cảm kích Triêu Dương Tử, khẩn khoản nói: “Ân của đạo trưởng, A Sách suốt đời không quên”.

Gương mặt già nua của Triêu Dương Tử đỏ lên, vội khoát tay nói: “Là lão đạo ta phải cảm ơn nha đầu Thần Niên kia, những cái khác đừng nhiều lời nữa”. Ông ngừng lại một lát, lại nói, “Tiểu Bảo ở bên ngươi ta cũng yên tâm. Chỉ có một chuyện mong ngươi giúp đỡ”.

Phong Quân Dương nói: “Đạo trưởng cứ việc dặn dò”.

Triêu Dương Tử giấu tay đi, cúi đầu lặng lẽ một lát rồi mới lên tiếng: “Giúp ta tìm tung tích Tịnh Vũ Hiên, bất kể ra sao, bà ta cũng là sư phụ của Thần Niên, sống hay chết cũng phải có tin chính xác mới được”.

“Được”. Phong Quân Dương đáp, “Ta sẽ sắp xếp”.

Vân Sinh cũng nhận được tin, đặc biệt đến đây thăm Tiểu Bảo, Tiểu Bảo thích nhất là nam nữ xinh đẹp, thấy Vân Sinh cũng ưa lắm, chơi với cô một lúc lâu mới mệt mỏi ngủ thiếp đi. Từ sau khi Hạ Trạch bị bệnh, Vân Sinh luôn dốc hết sức mình chăm sóc gã, chịu đựng đến bây giờ đã tiều tụy hơn nhiều, Phong Quân Dương tuy không có tình yêu nam nữ với cô nhưng lại có tình cảm huynh muội từ tấm bé, bất giác cũng thấy đau lòng, hỏi cô: “Sau này có tính toán gì không?”.

Vân Sinh đáp khẽ: “Chờ sau khi Thập Nhị ca khỏe lên, muội sẽ về Vân Tây với mẫu thân”.

Sau khi Phong phu nhân ra khỏi Thái Hưng vẫn luôn ở lại Vân Tây, nghe nói sức khỏe cũng không tốt lắm, có Vân Sinh về ở cạnh bà cũng không tệ. Phong Quân Dương nghe xong chậm rãi gật đầu, nói: “Cũng được”.

Vân Sinh đưa mắt nhìn chàng, chần chừ một chút, vẫn hỏi: “Biểu ca thì sao? Vẫn ở lại Thái Hưng chờ Tạ tỷ tỷ về?”.

Phong Quân Dương đáp: “Phải”.

“Khi nào tỷ ấy về?” Vân Sinh lại hỏi.

Phong Quân Dương cười một cái: “Không biết, có điều có ta và Tiểu Bảo chờ ở đây, sớm muộn gì nàng cũng về”.

Đông qua xuân đến, thình lình hạ chí, thấm thoắt đã đận thu vàng.

Trong một năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, đầu tiên là tháng Ba, Tiết Thịnh Hiển phái ngươi dâng thư xin hàng, biểu thị sẵn lòng dâng hai vùng Ký, Lỗ. Tháng Tư, Dương Tập và Khâu Tam cùng đến Ký Châu, tiếp quản thành Ký Châu. Đến đây, cả chín châu Kinh, Ích, Dự, Túc, Tương, Ung, Thanh, Ký, Lỗ đều nằm trong tay Phong Quân Dương, Giang Bắc bị các trấn quân chia cắt chiếm cứ hơn trăm năm, cuối cùng đã quy về một mối.

Tháng Tám, Phong thái hậu móc nối với thống lĩnh cấm vệ quân Tiêu Đắc Hầu phát động chính biến cung đình, muốn diệt trừ nhiếp chính vương Tề Tương, không ngờ trước khi hành động lại lộ tin tức. Tề Tương dẫn đầu cảnh vệ kinh đô vào hoàng cung, chém chết Tiêu Đắc Hầu tại trận, lại lấy lý do Phong thái hậu ngọc thể bất an, chuyển qua hành cung Thuý Sơn dưỡng bệnh, giam lỏng thái hậu. Trong cung chỉ còn lại tiểu hoàng đế thơ dại, ngay cả tính mệnh cũng nằm trong tay Tề Tương, đừng nói đến triều chính.

Thế giằng co giữa Giang Bắc, Giang Nam cách một bờ sông từ đó hình thành.

Tháng Mười, sau khi tìm kiếm gần một năm, Triêu Dương Tử rốt cuộc cũng tìm được Tịnh Vũ Hiên bị tẩu hỏa nhập ma ở Vân Tây, dốc hết vốn liếng cũng chỉ có thể gắng gượng cứu về được mạng của bà.

Tháng Mười Một, Linh Tước và Phương Huân thành thân, tổ chức đại yến đãi khách ở Tụ Nghĩa trại, lượng người chúc mừng lên đến cả nghìn, náo nhiệt vô cùng.

Tháng Mười Hai, Khâu Tam sắp sửa bốn mươi có con trai, nhất thời mừng đến không thể kiềm chế, lại dông dài niềm vui có trẻ tận nửa trang giấy trong mật báo gửi cho Phong Quân Dương.

Thế sự hỗn loạn, buồn vui li hợp, tất thảy mọi thứ hình như đều không liên quan đến Phong Quân Dương.

Phàn Cảnh Vân gửi về rất nhiều tin tức từ Mạc Bắc. Ban đầu đại quân của Thác Bạt Nghiêu bị phản quân áp chế, luôn ở tình thế bất lợi, mãi đến khi đại tướng Khâu Mục Lăng Việt dẫn quân đoạt lại vương đình, thân phận đứa con mồ côi của vương nữ của Thần Niên được mấy thị tộc lớn thừa nhận, tình thế mới dần chuyển xấu thành tốt.

Đến mùa xuân sang năm, tộc trưởng Bộ Lục Cô Kiêu mới nhậm chức của Bộ Lục Cô bộ đột nhiên lấy con gái của Hột Cổ thị, Hột Cổ bộ phản chiến giáng cho phản quân một kích trầm trọng nhất, một tháng sau, nội loạn ở Tiên Thị cuối cùng cũng bình ổn.

Nhưng Phong Quân Dương còn chưa kịp vui mừng đã nhận được tin Thác Bạt Nghiêu muốn lập đứa con mồ côi của vương nữ làm hậu.

Phong Quân Dương nhìn bức mật báo kia, một mình ngồi lặng lẽ thật lâu, mãi đến khi Tiểu Bảo chạy từ ngoài vào, bảo chàng ra ngoài bắt bướm cho bé, chàng mới cố gắng giữ vững tinh thần, cười bế Tiểu Bảo ra khỏi cửa. Tiểu Bảo đúng lúc hoạt bát hiếu động, Phong Quân Dương lại cưng chiều bé vô cùng, chẳng khác nào báu vật trên tay, không để bé chịu bất cứ ấm ức nào, khiến bé quen thói coi trời bằng vung.

Hai cha con chơi trong hoa viên hồi lâu, Tiểu Bảo còn chưa bắt được con bướm nào mà đã làm gãy vài đóa hoa mới nở, bé không chỉ cài lên đầu mình một đóa mà còn cài cả lên tóc Phong Quân Dương, làm thị nữ muốn cười mà không dám cười, đến mức mặt căng hết cả ra. Tính tình Tiểu Bảo bất định, chẳng mấy đã hết hứng thú với mấy bông hoa, lại bị tiếng chim hót véo von hay ho sau lùm cây thu hút, chỉ vào chỗ đó kêu lên: “Phụ thân, phụ thân, vào kia bắt chim cho Tiểu Bảo mau lên đi”.

Phong Quân Dương hết cách, đành bảo thị nữ trông chừng Tiểu Bảo, mình thì nhảy lên cây tìm chim, không ngờ vừa mới hạ xuống đất, đầu gối đột nhiên tê rần, cả người lăn vài vòng dưới đất, một bóng dáng xinh đẹp từ trong lùm cây lao ra, nhào về phía chàng, không đợi chàng kêu lên đã đè chàng xuống dưới người.

Thị nữ bên ngoài do Phong Quân Dương đặc biệt lựa ra để chăm sóc Tiểu Bảo, cũng có võ công trong người, nghe động tĩnh sau lùm cây không ổn, đang toan đi đến xem xét thì lại nghe Phong Quân Dương kêu to: “Không cần qua đây”.

Thị nữ lập tức dừng chân, nghi ngờ hỏi: “Vương gia?”.

Một lát sau, bên trong mới truyền ra giọng nói của Phong Quân Dương, hình như vừa mơ hồ đè nén cảm xúc, lại vừa có chút gì đó hoảng loạn: “Đưa tiểu quận chúa về phòng ngay lập tức, bất luận kẻ nào cũng không được đến đây quấy rầy bản vương”.

Tiểu Bảo thấy phụ thân đi lâu quá muốn đến xem, thị nữ kia lại thò tay tóm được bé, cân nhắc một phen, không để ý đến sự giãy giụa của Tiểu Bảo, chỉ bế bé nhanh chóng ra khỏi hoa viên.

Phong Quân Dương ở sau lùm cây không biết trong lòng thị nữ có suy nghĩ khác, còn tưởng thị nghe lời đi rồi, dùng sức một cái, lập tức áp người con gái trong lòng xuống dưới, làm như không thể tin được mà cúi đầu cẩn thận quan sát gương mặt nàng một lát, sau đó mới nặng nề hôn lên môi nàng.

Thần Niên vừa tránh vừa cười khúc khích, nói nhỏ: “Mau đứng dậy đi, lát nữa lại bị người ta bắt gian”.

“Ai dám?” Phong Quân Dương sao chịu tha cho nàng, cắn nhè nhẹ lên cánh môi nàng, miệng khẽ hừ một tiếng, “Cuối cùng nàng cũng chịu về à? Không phải muốn làm vương hậu của Thác Bạt Nghiêu sao?”.

Câu này làm Thần Niên sửng sốt, vô thức hỏi: “Vương hậu gì cơ?”.

Phong Quân Dương cũng khẽ giật mình, nheo mắt nhìn Thần Niên, thấy nàng hoàn toàn không biết rõ nội tình, lại tính toán lại thời gian các tin tức truyền ra, trong lòng tức thì vỡ lẽ, đích thị là Thần Niên đã rời khỏi vương đình rồi Thác Bạt Nghiêu mới cố tình nhả tin này ra, chính là vì muốn chọc tức chàng. Chàng không khỏi lạnh lùng nói: “Giỏi cho tên Thác Bạt Nghiêu, dám chơi ta một vố như thế!”.

Thần Niên ngạc nhiên nói: “Tóm lại là có chuyện gì?”.

Phong Quân Dương lại không lòng dạ nào nói chuyện này với nàng, chỉ cúi đầu xuống mổ lên môi nàng. Thần Niên vội nghiêng đầu tránh, sẵng giọng: “Đừng nghịch, nghĩa phụ còn đang chờ trong hẻm sau phủ, nói muốn gặp Tiểu Bảo đấy”.

Phong Quân Dương ngây người: “Ông ấy cũng về rồi?”.

Thần Niên đáp: “Nghĩa phụ định đi Giang Nam, muốn gặp Tiểu Bảo một lần rồi đi. Nhưng ông không muốn vào phủ thủ thành này nữa nên bảo ta bế Tiểu Bảo ra ngoài”.

Phong Quân Dương trầm mặc không đáp, chỉ vươn tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt Thần Niên.

Thần Niên ngẫm nghĩ, lại giải thích thêm: “Du ngoạn Giang Nam là nguyện vọng của mẫu thân ta khi còn sống, nghĩa phụ đi lần này không biết bao giờ mới có thể quay lại, ta...”.

Phong Quân Dương đột nhiên lấy ngón tay chặn môi Thần Niên lại, nhìn sâu vào mắt nàng, nói: “Ta đã chọn xong địa điểm lâu rồi, xây một phủ đại đô đốc Giang Bắc khác, hiện đã sắp xây xong. Giờ khi chỗ đó xong xuôi, chúng ta sẽ phá nơi này đi, để trên đời này không còn phủ thủ thành Thái Hưng nữa”.

Chàng lại cong môi mỉm cười, cúi đầu khẽ hôn lên mặt nàng, nói nhỏ: “Ta biết, nàng cũng không thích ở đây”.

Mẫu thân của nàng chết ở đây, nghĩa phụ của nàng lại chém giết cả tộc cha ruột nàng ở đây, với Thần Niên mà nói, phủ thủ thành Thái Hưng thật sự không phải nơi chốn tốt đẹp gì. Chàng biết, dù nàng xưa nay không chịu nói ra, chàng cũng vẫn biết.

Thần Niên ngơ ngẩn nhìn chàng một lúc lâu, cầm lòng không đặng gọi tên chàng: “A Sách”.

“Ừ”. Phong Quân Dương nhẹ nhàng đáp lại, mỉm cười nhìn nàng.

“A Sách”. Thần Niên lại gọi.

------HẾT------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương