Giang Bắc Nữ Phỉ
-
Quyển 3 - Chương 224
Bạch Chương nghe thế nhẹ giọng giễu cợt, nói mỉa: “Thì ra Hạ Trăn Hạ tướng quân làm việc trái với lương tâm cũng vẫn ghi nhớ trong lòng. Ta còn tưởng ngươi đã quên sạch rồi chứ”.
Hạ Trăn mặt mày điềm nhiên, âm thầm thử phát nội lực, ai ngờ bên trong đan điền đã trống không, không tụ nổi một chút chân khí nào.
Bạch Chương lãnh đạm liếc mắt nhìn ông ta: “Thất hương nhuyễn cân tán kia chỉ cần dính vào tí chút đã làm cho người ta mỏi nhừ gân cốt, nội lực hoàn toàn biến mất. Hạ tướng quân không cần phí sức nữa, cứ yên tâm nghe ta kể nốt chuyện đi”. Lão không nhanh không chậm nhón lấy quân cờ, nói tiếp, “Thiếu niên kia thay tên đổi họ, xa nhà mười năm, cũng coi như rất có duyên kỳ ngộ, chẳng những học thành võ công mà còn trở thành một tay giỏi y thuật. Tuy y đã bị phụ thân trục xuất khỏi gia môn, song dù sao cũng không thể dứt bỏ quan hệ máu mủ ruột rà, đang định lén về nhà xem thử lại nghe tin dữ, thế gia võ lâm kia không biết đắc tội nhân vật lợi hại nào mà chịu nạn diệt môn, trong vòng một đêm, ba mươi bảy khẩu gìa trẻ trong nhà đều bị giết”.
Hạ Trăn nghe Bạch Chương nói thiếu niên kia giỏi y thuật đã đoán được đó chính là Bạch Chương. Ông ta gặp biến không kinh, trầm giọng nói: “Việc diệt môn Đan gia Lĩnh Nam không liên quan đến ta, ta chỉ vô tình có được công pháp Sách mệnh kiếm và Đoạt hồn chưởng, biết là vật của Đan gia nên đặc biệt phái người đi Lĩnh Nam tìm con cháu họ Đan trả lại”.
“Giỏi cho một Hạ tướng quân đê tiện dối trá!” Bạch Chương nghe vậy ngửa mặt cười ha ha, giọng nói đột nhiên rét lạnh, “Hạ Trăn, năm xưa ngươi ngấp nghé tuyệt học của Đan gia, muốn bảo Đan gia ta thầm huấn luyện sát thủ cho ngươi. Thế nhưng cha ta không đồng ý, ngươi liền nghĩ ra độc kế, ban đầu là sai người tiêu diệt Đan gia ta, đoạt bí tịch võ công, sau lại vờ vĩnh nhận nuôi con cháu họ Đan, để họ bán mạng cho ngươi. Bản thân ngươi thấy kế sách chu đáo, nhưng lại không biết rằng Đan gia còn có một đứa con đã rời khỏi nhà từ lâu. Ta âm thầm điều tra vài năm mới tìm được kẻ đầu sỏ nhà người. Vì tiếp cận ngươi, ta tự hủy thanh danh, bị mất hai chân, lại chịu khổ hai mươi năm ở Hạ gia ngươi, cuối cùng cũng đợi được đến ngày hôm nay”.
Trước kia Quỷ thủ Bạch Chương vì hành sự tàn nhẫn, bị mấy tên kẻ thù liên thủ đuổi giết, hai chân bị chém đứt, được Hạ Trăn cứu lấy tính mạng trong lúc chỉ mành treo chuông. Sau đó được Hạ Trăn nuôi ở Hạ gia, vài lần cứu mạng mình và Hạ Trăn, cuối cùng dần dà được Hạ Trăn tín nhiệm, coi là tâm phúc. Nhưng ngờ đâu Bạch Chương lại là người Đan gia, tất cả những chuyện này đều do lão mưu tính.
Hạ Trăn giương mắt nhìn Bạch Chương, trấn tĩnh hỏi; “Nếu ngươi muốn lấy mạng ta, cần gì phải chờ đến bây giờ. Hôm nay người mới đột nhiên làm loạn, là vì có nguyên nhân khác?”.
“Lấy mạng ngươi? Chỉ lấy mạng ngươi thì sao đủ báo mối thù sâu biển máu của Đan gia ta!”. Bạch Chương cười khẩy, nói tiếp, “Hạ Trăn, ta không giết ngươi, ta muốn để ngươi trơ mắt nhìn thành Thái Hưng bị phá, cả tộc Hạ gia bị diệt!”.
Hạ Trăn vụt biến sắc, cố gắng đứng dậy, tức giận quát: “Bạch Chương, ngươi dám!”.
Tào Dung chờ bên ngoài viện nghe động tĩnh trong phòng không ổn, dẫn hộ vệ tiến vào, thấy tình hình giữa Hạ Trăn và Bạch Chương như vậy, hiển nhiên là không biết vì sao hai người lại trở mặt, vội tiến lên vài bước đỡ lấy Hạ Trăn đang lảo đảo muốn ngã, kêu lên: “Tướng quân!”.
Không đợi ra lệnh, đã có hai người nghiêng mình che trước người Hạ Trăn, lấy thân bảo vệ. Số còn lại thì ào ào rút kiếm ra, vây lấy Bạch Chương, phòng ông ta sinh biến.
Hạ Trăn không đứng thẳng nổi, túm lấy tay Tào Dung, chỉ bảo: “Tức tốc truyền lệnh đến cửa thành các nơi, lệnh cho đóng chặt cửa thành, canh gác nghiêm ngặt, bất kể ai đến, cầm trong tay thủ lệnh gì cũng không được mở cửa thành. Phàm là kẻ khả nghi, nhất loạt giết không tha”.
Bạch Chương nghe thế cười ruồi ha ha: “Muộn rồi, Hạ Trăn, chỉ chốc lát nữa thôi, e là Tịnh Vũ Hiên đã lệnh cho người mở cửa thành rồi!”.
Hạ Trăn nghe thế trong lòng kinh hãi, Tịnh Vũ Hiên nửa năm qua nhiều lần ra vào Thái Hưng tìm Bạch Chương chữa thương, ông ta đã sớm biết việc này, còn từng nảy ý mời chào, nhưng vì nữ ma đầu kia hỉ nộ vô thường quá mức nên mới từ bỏ, không ngờ bà ta lại bị Bạch Chương lợi dụng.
Trên mặt Bạch Chương đã lộ vẻ điên cuồng, lại nói: “Tịnh Vũ Hiên tuy là ma đầu song lại là người giữ chữ tín. Ta mở rộng kinh mạch cho bà ta, bà ta lại truyền tin giúp ta và Khâu Mục Lăng Việt. Ngươi tưởng gần đây Khâu Mục Lăng Việt chỉ vây mà không công Thái Hưng là vì sao? Tưởng hắn sợ ngươi thật chắc? Chẳng qua là hắn đang chờ thủy quân của ngươi về Đông, chờ ta tìm được cơ hội, mở cửa thành ra cho hắn thôi! Ha ha ha ha…”.
Lão cười điên loạn vài tiếng rồi đột nhiên nín bặt, hai mắt trợn tròn ngồi trên xe lăn, không có động tĩnh. Mấy hộ vệ bên cạnh thấy thế vừa ghê vừa sợ, một người trong đó cẩn thận tiến lên thử dò hơi thở của Bạch Chương, quay lại run giọng nói với Hạ Trăn: “Chế rồi, chết rồi!”.
Hạ Trăn giờ phút này đã không màng sinh tử của Bạch Chương, ông ta nhắm mắt hít một hơi thật sâu, liên tục phát ra mấy mệnh lệnh, chờ khi những hộ vệ kia đều vội vã rời đi mới gọi Tào Dung đỡ mình về chính sảnh ở tiền viện. Còn chưa đi đến cửa viện đã nghe thành Bắc đột ngột truyền đến tiếng hét rầm trời, chân Hạ Trăn không khỏi mềm nhũn ra, gần như ngã khuỵu xuống đất.
Xong rồi, thành phá rồi!
Quả nhiên, không bao lâu sau, có tướng lĩnh phóng ngựa từ cửa thành Bắc đến báo tin, cửa thành Bắc bị một đám hắc y nhân võ công cao cường từ trong mở ra, nhân mã Bắc Mạc ẩn náu bên ngoài nhân cơ hội lao vào, quân canh giữ cửa thành không địch lại, đã bị người Bắc Mạc giết chết tiến vào thành Bắc.
Chủ lực của Thái Hưng đã đi về Đông, chỉ cần bị Khâu Mục Lăng Việt mở cửa thành, Thái Hưng tất mất. Hạ Trăn mặt mày xanh mét, cắn chặt hàm răng, một lát sau mới dần thở chậm lại. Mấy tướng lĩnh tâm phúc nghe tin đuổi tới, nghe Khâu Mục Lăng Việt đã công vào trong thành, đều khuyên Hạ Trăn bỏ thành chạy trốn, chờ sau này triệu hồi thủy quân rồi tính.
Hạ Trăn chậm rãi lắc đầu, ông ta không thể trốn, ông ta là Hạ Trăn, ông ta tuyệt đối không thể bỏ lại Thái Hưng mà chạy. Nếu ông ta chạy thoát, chẳng khác nào chắp tay dâng Thái Hưng cho Khâu Mục Lăng Việt, cho dù sau này Hạ Trạch dẫn thủy quân về cũng khó đoạt lại Thái Hưng. Kế sách hiện này chỉ có tử chiến với Khâu Mục Lăng Việt trong thành, chống chọi đến khi Hạ Trạch quay về mới có một con đường sống.
“Không thể đi, thành Bắc đã mất thì đoạt lại là được!” Hạ Trăn ổn định thần trí, một lần nữa phân công phòng ngự trong thành, sai sử mấy tướng lĩnh kia đi ra rồi mới lệnh cho tâm phúc đến hậu viện tìm Vân Sinh lại đây.
Một lát sau, Vân Sinh theo Tào Âm vội vàng chạy đến, vào cửa thấy bộ dạng Hạ Trăn như vậy, không khỏi kinh hãi, vội nhào xuống trước gối phụ thân, gấp giọng hỏi: “Phụ thân, sao thế này?”.
Hạ Trăn khẽ cười đau khổ, đáp: “Khâu Mục Lăng Việt đã đánh vào thành Bắc, thành Thái Hưng đã bị phá”.
Vân Sinh nghe mà hoảng hốt, ban nãy phụ thân vừa nói với cô Thái Hưng không sao, sao lại bỗng nhiên bị Khâu Mục Lăng Việt công vào thành? Tay Hạ Trăn vuốt tóc con gái, cúi đầu nhìn sâu vào mắt cô, trầm giọng nói: “Vân Sinh, con nghe đây, phụ thân muốn giao phó cho con một việc, con nghe cho thật kĩ”.
Vân Sinh đã rối bời cả lòng, nghe thế chỉ có thể kinh hoàng gật đầu.
Hạ Trăn nói: “Con dẫn theo mẫu thân con và đệ đệ, còn cả thê tử của Thập Nhị ca con nữa, ra khỏi thành bằng mật đạo, đến chỗ bà ngoại con ở Vân Tây lánh nạn”.
“Người thì sao? Phụ thân, còn người thì sao?” Vân Sinh lập tức hỏi.
Hạ Trăn cười ảm đạm, đáp: “Phụ thân phải ở lại Thái Hưng, chờ Trạch Nhi và bá bá Mạc gia của con dẫn thủy quân về”.
Vừa nghe Hạ Trăn không đi, Vân Sinh kêu lên: “Không! Con không đi! Con muốn ở lại Thái Hưng với phụ thân, con…”.
Hạ Trăn ngắt lời con gái: “Vân Sinh, con nghe phụ thân nói”.
Vân Sinh nghe thế chỉ ngang bướng lắc đầu, trong đôi mắt hạnh giàn giụa nước mắt, nói: “Không, con không nghe! Nếu đi, tất cả cùng đi, còn không đi, thì không ai đi hết. Chúng ta là người một nhà, phải không rời bỏ nhau, sống chết cũng phải ở bên nhau”.
Rõ ràng là những lời ngốc nghếch trẻ con của cô, Hạ Trăn nghe thấy lại mỉm cười, ngay cả trái tim đã nguội lạnh từ lâu cũng ấm dần lên. Ông ta lấy hai tay đỡ chặt đầu con, nhìn chăm chú vào mắt con, nói từng câu từng chữ: “Vân Sinh, chẳng lẽ con muốn nhìn thấy mẫu thân và đệ đệ con chết dưới đao người Bắc Mạc hay sao? Nghe lời, dẫn họ đi, bảo vệ họ chu đáo, phụ thân tin con có thể làm được, con tuyệt không kém cỏi hơn Thần Niên”.
Vân Sinh đón ánh mặt phụ thân, khuôn mặt dần kiên nghị, cuối cùng cắn răng nói: “Được, con dẫn họ đi”.
Đã có hộ vệ tâm phúc chờ sẵn trong viện, nhìn thấy Vân Sinh từ trong phòng đi ra, lập tức cùng đi theo cô. Vân Sinh đi được vài bước, không khỏi dừng chân, ngoái lại nhìn phụ thân đang ngồi ngay ngắn trên ghế rồi mới dứt khoát quay người, bước nhanh về phía hậu viện.
Mười bảy tháng Năm, thành Thái Hưng bị phá, tả tướng quân Khâu Mục Lăng Việt của Tiên Thị dẫn quân công vào trong thành. Hạ Trăn tử thủ Thái Hưng, quân canh phòng triển khai liều chết với binh mã Bắc Mạc trong thành, thương vong gần hết mới khiến người Bắc Mạc chiếm đóng phủ thủ thành Thái Hưng.
Khâu Mục Lăng Việt nhảy xuống khỏi chiến mã, đứng dưới thềm đá, giương mắt nhìn cánh cửa lớn rộng mở của phủ thủ thành.
Năm Vĩnh Bình thứ hai, ông cõng A Nguyên từ đây ra, khi đó, phía sau ông là ánh lửa ngút trời, trước người là một con ác quỷ chém giết vô tận, ông đi từng bước một, giết đến kiệt sức, toàn thân đẫm máu mới có thể đưa được A Nguyên ra khỏi cánh cửa này. Từ đó về sau, trong lồng ngực ông không còn trái tim nữa, chỉ còn duy nhất một ý niệm trong đầu, ông muốn trả thù cho A Nguyên, ông muốn giết ngược trở lại, đi vào từ cánh cửa chính này, giết sạch Hạ gia không chừa lại một ai.
Hai mươi ba năm sau, rốt cuộc ông cũng đã đứng đây một lần nữa. Nhưng A Nguyên, nàng đâu rồi? Nàng có thể trở về nhìn ta một lần không? Xem ta đi dọc theo con đường nàng đã từng đi qua ngày đó, từng bước một tiến vào Hạ gia, giết kẻ phụ lòng nàng, giết người Hạ gia đã mưu hại nàng, dùng máu tươi của bọn họ để tế vong linh nàng.
A Nguyên, nàng ở bên ta, ở mãi bên ta, được không?
Trời đổ về chiều, nắng tàn sót lại của mặt trời chiếu lên áo giáp của Khâu Mục Lăng Việt, rõ ràng là màu sắc cực ấm nhưng lại tỏa ánh sáng lạnh như băng, rét buốt cả không khí chung quanh. Khâu Mục Lăng Việt chậm rãi nhấc trường đao trong tay, khẽ nhếch đôi môi mỏng, sát khí trên gương mặt cân đối cương nghị lạnh lẽo, từng bước đi vào trong cánh cửa.
Trong chính viện, Hạ Trăn vận quân trang giáp trụ chỉnh tề, tay cầm trường kiếm, dựa vào kiếm mà đứng, im lặng chờ đợi Khâu Mục Lăng Việt từng bước giết đến gần. Hộ vệ còn lại trong viện không nhiều lắm, giờ phút này còn có thể ở tại đây đều là tử sĩ của Hạ Trăn. Bọn họ tuy sợ hãi bởi sự dũng mãnh phi thường của Khâu Mục Lăng Việt, nhưng vẫn không màng sinh tử lao đến, hòng ngăn bước chân Khâu Mục Lăng Việt đến gần.
Khâu Mục Lăng Việt mặt mày lạnh tanh, tay vung trường đao một mạch đánh đến, tới khi chém ngã người cuối cùng xuống đất mới dừng lại, giương mắt lạnh lùng nhìn Hạ Trăn đứng dưới hiên nhà.
Hạ Trăn không hề tỏ vẻ sợ hãi, trái lại còn cười với Khâu Mục Lăng Việt, nói: “Khâu Mục Lăng Việt, nhiều năm không gặp”.
Khâu Mục Lăng Việt không tính ôn chuyện với Hạ Trăn, chỉ lạnh lùng nói: “Rút kiếm”.
Hạ Trăn đã trúng kì độc, mất hết võ công, nghe thế chỉ chậm rãi lắc đầu, nói: “Không cần thiết, ngươi muốn giết ta, cứ việc ra tay là được. Có điều ngay tại đây, ta muốn biết một chuyện. Trước khi chết, A Nguyên đã nói những gì?”.
Trong mắt Khâu Mục Lăng Việt như kết một tầng băng, lộ ra hàn khí dày đặc: “Ngươi không xứng biết”.
Đang nói chuyện, có binh sĩ khác lôi rất nhiều nam phụ lão ấu đang kêu gào giãy giụa vào viện, một gã hộ vệ Tiên Thị tiến lên bẩm báo: “Tướng quân, người họ Hạ đều ở đây, chỉ không tìm thấy thê tử của hai tên Hạ Trăn và Hạ Trạch”.
Khâu Mục Lăng Việt liếc nhìn Hạ Trăn, trầm giọng ra lệnh: “Chia nhân mã làm hai đường đuổi theo, một men bờ sông Uyển về Đông, một vượt sông đến Vân Tây”.
Hộ vệ lĩnh mệnh rời đi.
Hạ Trăn hững hờ nhìn người họ Hạ khóc lóc cầu cứu, nở nụ cười mỉa mai với Khâu Mục Lăng Việt, nói: “Ngày đó người hại A Nguyên, ngoại trừ kẻ đầu sỏ ta đây, tất cả những người còn lại đều đã qua đời, cho dù ngươi có giết toàn bộ những người này cũng hoàn toàn vô dụng”.
Khâu Mục Lăng Việt vốn trầm mặc kiệm lời, giờ phút này lại càng không muốn nói nhiều vô nghĩa với gã đàn ông trước mắt. Ông chỉ quay đầu lại liếc nhìn những nam nữ quỳ dưới đất khóc lóc một cái, quay đầu lại nhìn Hạ Trăn tiếp, lạnh lùng vô tình nói: “Giết”.
Một chữ nhả ra, loan đao trong tay binh lính đều lần lượt hạ xuống, bất kể dưới đao là nam hay nữ, là già hay trẻ, hoàn toàn không khác gì nhau, đều chém giết hết. Trong viện nhất thời máu chảy thành sông, vô cùng thê thảm.
Vẻ mặt Hạ Trăn tuy không thay đổi, nhưng đôi tay chống chuôi kiếm lại nổi gân xanh, tiết lộ cảm xúc chân thật trong lòng ông ta. Một lúc sau, tiếng la khóc trong viện mới dần thưa thớt, chờ khi đầu những người cuối cùng bị loan đao chém đứt, tiếng kêu thảm dưng không im thính. Hạ Trăn chậm rãi nhắm mắt, lặng lẽ một lát nhưng rồi lại đột nhiên ngẩng đầu bật cười ha ha.
Khâu Mục Lăng Việt đứng đó bất động, chỉ lạnh lùng nhìn Hạ Trăn.
Hạ Trăn cười hồi lâu mới dừng lại, khóe mắt đã hơi ươn ướt, quát hỏi: “Khâu Mục Lăng Việt, ngươi tưởng làm thế là giết hết người Hạ gia ư? Không, ngươi không giết được hết người họ Hạ, ngươi mãi mãi không giết được hết. Cho dù tất cả đều chết, vẫn còn Thần Niên, vẫn còn Thần Niên ngươi đã nuôi lớn. Nó là con gái A Nguyên sinh cho ta, trong người nó chảy dòng máu Hạ gia ta”.
Mắt Hạ Trăn chẳng biết tự khi nào đã trở nên đỏ sọng, ông ta nhìn chằm chằm Khâu Mục Lăng Việt, gằn từng tiếng nói: “Thần Niên là con gái của ta và A Nguyên, là đứa con gái mà máu thịt của ta và A Nguyên hòa vào nhau sinh ra. Nó diệt mười vạn nhân mã Hạ Lan bộ của Tiên Thị ngươi ở Ký Châu, nó là con gái Hạ gia ta!”.
Khâu Mục Lăng Việt mím môi không nói, chỉ đi lên phía trước, đâm một đao vào lồng ngực Hạ Trăn.
Khóe miệng Hạ Trăn trào máu, mặt lại mang nụ cười, ghé sát bên tai Khâu Mục Lăng Việt, đứt quãng nói: “Ngươi cho là nàng chết cạnh ngươi thì sẽ là của ngươi sao? Ngươi lầm rồi, cho tới giờ nàng vẫn không phải là của ngươi. Người trong lòng nàng, từ đầu chí cuối chỉ có ta. Yêu cũng được, hận cũng được, cũng chỉ là một mình ta, không liên quan đến Khâu Mục Lăng Việt ngươi”.
Trong mắt Khâu Mục Lăng Việt lại không có vẻ phẫn nộ như Hạ Trăn đoán, chỉ có sự khinh bỉ và coi rẻ sâu sắc: “Nàng nói nàng rất hối hận”.
Hạ Trăn bỗng điếng người.
Khâu Mục Lăng Việt rút đao ra, nói: “Câu nói sau cùng của A Nguyên, nàng nói, nàng rất hối hận”.
Hạ Trăn mặt mày điềm nhiên, âm thầm thử phát nội lực, ai ngờ bên trong đan điền đã trống không, không tụ nổi một chút chân khí nào.
Bạch Chương lãnh đạm liếc mắt nhìn ông ta: “Thất hương nhuyễn cân tán kia chỉ cần dính vào tí chút đã làm cho người ta mỏi nhừ gân cốt, nội lực hoàn toàn biến mất. Hạ tướng quân không cần phí sức nữa, cứ yên tâm nghe ta kể nốt chuyện đi”. Lão không nhanh không chậm nhón lấy quân cờ, nói tiếp, “Thiếu niên kia thay tên đổi họ, xa nhà mười năm, cũng coi như rất có duyên kỳ ngộ, chẳng những học thành võ công mà còn trở thành một tay giỏi y thuật. Tuy y đã bị phụ thân trục xuất khỏi gia môn, song dù sao cũng không thể dứt bỏ quan hệ máu mủ ruột rà, đang định lén về nhà xem thử lại nghe tin dữ, thế gia võ lâm kia không biết đắc tội nhân vật lợi hại nào mà chịu nạn diệt môn, trong vòng một đêm, ba mươi bảy khẩu gìa trẻ trong nhà đều bị giết”.
Hạ Trăn nghe Bạch Chương nói thiếu niên kia giỏi y thuật đã đoán được đó chính là Bạch Chương. Ông ta gặp biến không kinh, trầm giọng nói: “Việc diệt môn Đan gia Lĩnh Nam không liên quan đến ta, ta chỉ vô tình có được công pháp Sách mệnh kiếm và Đoạt hồn chưởng, biết là vật của Đan gia nên đặc biệt phái người đi Lĩnh Nam tìm con cháu họ Đan trả lại”.
“Giỏi cho một Hạ tướng quân đê tiện dối trá!” Bạch Chương nghe vậy ngửa mặt cười ha ha, giọng nói đột nhiên rét lạnh, “Hạ Trăn, năm xưa ngươi ngấp nghé tuyệt học của Đan gia, muốn bảo Đan gia ta thầm huấn luyện sát thủ cho ngươi. Thế nhưng cha ta không đồng ý, ngươi liền nghĩ ra độc kế, ban đầu là sai người tiêu diệt Đan gia ta, đoạt bí tịch võ công, sau lại vờ vĩnh nhận nuôi con cháu họ Đan, để họ bán mạng cho ngươi. Bản thân ngươi thấy kế sách chu đáo, nhưng lại không biết rằng Đan gia còn có một đứa con đã rời khỏi nhà từ lâu. Ta âm thầm điều tra vài năm mới tìm được kẻ đầu sỏ nhà người. Vì tiếp cận ngươi, ta tự hủy thanh danh, bị mất hai chân, lại chịu khổ hai mươi năm ở Hạ gia ngươi, cuối cùng cũng đợi được đến ngày hôm nay”.
Trước kia Quỷ thủ Bạch Chương vì hành sự tàn nhẫn, bị mấy tên kẻ thù liên thủ đuổi giết, hai chân bị chém đứt, được Hạ Trăn cứu lấy tính mạng trong lúc chỉ mành treo chuông. Sau đó được Hạ Trăn nuôi ở Hạ gia, vài lần cứu mạng mình và Hạ Trăn, cuối cùng dần dà được Hạ Trăn tín nhiệm, coi là tâm phúc. Nhưng ngờ đâu Bạch Chương lại là người Đan gia, tất cả những chuyện này đều do lão mưu tính.
Hạ Trăn giương mắt nhìn Bạch Chương, trấn tĩnh hỏi; “Nếu ngươi muốn lấy mạng ta, cần gì phải chờ đến bây giờ. Hôm nay người mới đột nhiên làm loạn, là vì có nguyên nhân khác?”.
“Lấy mạng ngươi? Chỉ lấy mạng ngươi thì sao đủ báo mối thù sâu biển máu của Đan gia ta!”. Bạch Chương cười khẩy, nói tiếp, “Hạ Trăn, ta không giết ngươi, ta muốn để ngươi trơ mắt nhìn thành Thái Hưng bị phá, cả tộc Hạ gia bị diệt!”.
Hạ Trăn vụt biến sắc, cố gắng đứng dậy, tức giận quát: “Bạch Chương, ngươi dám!”.
Tào Dung chờ bên ngoài viện nghe động tĩnh trong phòng không ổn, dẫn hộ vệ tiến vào, thấy tình hình giữa Hạ Trăn và Bạch Chương như vậy, hiển nhiên là không biết vì sao hai người lại trở mặt, vội tiến lên vài bước đỡ lấy Hạ Trăn đang lảo đảo muốn ngã, kêu lên: “Tướng quân!”.
Không đợi ra lệnh, đã có hai người nghiêng mình che trước người Hạ Trăn, lấy thân bảo vệ. Số còn lại thì ào ào rút kiếm ra, vây lấy Bạch Chương, phòng ông ta sinh biến.
Hạ Trăn không đứng thẳng nổi, túm lấy tay Tào Dung, chỉ bảo: “Tức tốc truyền lệnh đến cửa thành các nơi, lệnh cho đóng chặt cửa thành, canh gác nghiêm ngặt, bất kể ai đến, cầm trong tay thủ lệnh gì cũng không được mở cửa thành. Phàm là kẻ khả nghi, nhất loạt giết không tha”.
Bạch Chương nghe thế cười ruồi ha ha: “Muộn rồi, Hạ Trăn, chỉ chốc lát nữa thôi, e là Tịnh Vũ Hiên đã lệnh cho người mở cửa thành rồi!”.
Hạ Trăn nghe thế trong lòng kinh hãi, Tịnh Vũ Hiên nửa năm qua nhiều lần ra vào Thái Hưng tìm Bạch Chương chữa thương, ông ta đã sớm biết việc này, còn từng nảy ý mời chào, nhưng vì nữ ma đầu kia hỉ nộ vô thường quá mức nên mới từ bỏ, không ngờ bà ta lại bị Bạch Chương lợi dụng.
Trên mặt Bạch Chương đã lộ vẻ điên cuồng, lại nói: “Tịnh Vũ Hiên tuy là ma đầu song lại là người giữ chữ tín. Ta mở rộng kinh mạch cho bà ta, bà ta lại truyền tin giúp ta và Khâu Mục Lăng Việt. Ngươi tưởng gần đây Khâu Mục Lăng Việt chỉ vây mà không công Thái Hưng là vì sao? Tưởng hắn sợ ngươi thật chắc? Chẳng qua là hắn đang chờ thủy quân của ngươi về Đông, chờ ta tìm được cơ hội, mở cửa thành ra cho hắn thôi! Ha ha ha ha…”.
Lão cười điên loạn vài tiếng rồi đột nhiên nín bặt, hai mắt trợn tròn ngồi trên xe lăn, không có động tĩnh. Mấy hộ vệ bên cạnh thấy thế vừa ghê vừa sợ, một người trong đó cẩn thận tiến lên thử dò hơi thở của Bạch Chương, quay lại run giọng nói với Hạ Trăn: “Chế rồi, chết rồi!”.
Hạ Trăn giờ phút này đã không màng sinh tử của Bạch Chương, ông ta nhắm mắt hít một hơi thật sâu, liên tục phát ra mấy mệnh lệnh, chờ khi những hộ vệ kia đều vội vã rời đi mới gọi Tào Dung đỡ mình về chính sảnh ở tiền viện. Còn chưa đi đến cửa viện đã nghe thành Bắc đột ngột truyền đến tiếng hét rầm trời, chân Hạ Trăn không khỏi mềm nhũn ra, gần như ngã khuỵu xuống đất.
Xong rồi, thành phá rồi!
Quả nhiên, không bao lâu sau, có tướng lĩnh phóng ngựa từ cửa thành Bắc đến báo tin, cửa thành Bắc bị một đám hắc y nhân võ công cao cường từ trong mở ra, nhân mã Bắc Mạc ẩn náu bên ngoài nhân cơ hội lao vào, quân canh giữ cửa thành không địch lại, đã bị người Bắc Mạc giết chết tiến vào thành Bắc.
Chủ lực của Thái Hưng đã đi về Đông, chỉ cần bị Khâu Mục Lăng Việt mở cửa thành, Thái Hưng tất mất. Hạ Trăn mặt mày xanh mét, cắn chặt hàm răng, một lát sau mới dần thở chậm lại. Mấy tướng lĩnh tâm phúc nghe tin đuổi tới, nghe Khâu Mục Lăng Việt đã công vào trong thành, đều khuyên Hạ Trăn bỏ thành chạy trốn, chờ sau này triệu hồi thủy quân rồi tính.
Hạ Trăn chậm rãi lắc đầu, ông ta không thể trốn, ông ta là Hạ Trăn, ông ta tuyệt đối không thể bỏ lại Thái Hưng mà chạy. Nếu ông ta chạy thoát, chẳng khác nào chắp tay dâng Thái Hưng cho Khâu Mục Lăng Việt, cho dù sau này Hạ Trạch dẫn thủy quân về cũng khó đoạt lại Thái Hưng. Kế sách hiện này chỉ có tử chiến với Khâu Mục Lăng Việt trong thành, chống chọi đến khi Hạ Trạch quay về mới có một con đường sống.
“Không thể đi, thành Bắc đã mất thì đoạt lại là được!” Hạ Trăn ổn định thần trí, một lần nữa phân công phòng ngự trong thành, sai sử mấy tướng lĩnh kia đi ra rồi mới lệnh cho tâm phúc đến hậu viện tìm Vân Sinh lại đây.
Một lát sau, Vân Sinh theo Tào Âm vội vàng chạy đến, vào cửa thấy bộ dạng Hạ Trăn như vậy, không khỏi kinh hãi, vội nhào xuống trước gối phụ thân, gấp giọng hỏi: “Phụ thân, sao thế này?”.
Hạ Trăn khẽ cười đau khổ, đáp: “Khâu Mục Lăng Việt đã đánh vào thành Bắc, thành Thái Hưng đã bị phá”.
Vân Sinh nghe mà hoảng hốt, ban nãy phụ thân vừa nói với cô Thái Hưng không sao, sao lại bỗng nhiên bị Khâu Mục Lăng Việt công vào thành? Tay Hạ Trăn vuốt tóc con gái, cúi đầu nhìn sâu vào mắt cô, trầm giọng nói: “Vân Sinh, con nghe đây, phụ thân muốn giao phó cho con một việc, con nghe cho thật kĩ”.
Vân Sinh đã rối bời cả lòng, nghe thế chỉ có thể kinh hoàng gật đầu.
Hạ Trăn nói: “Con dẫn theo mẫu thân con và đệ đệ, còn cả thê tử của Thập Nhị ca con nữa, ra khỏi thành bằng mật đạo, đến chỗ bà ngoại con ở Vân Tây lánh nạn”.
“Người thì sao? Phụ thân, còn người thì sao?” Vân Sinh lập tức hỏi.
Hạ Trăn cười ảm đạm, đáp: “Phụ thân phải ở lại Thái Hưng, chờ Trạch Nhi và bá bá Mạc gia của con dẫn thủy quân về”.
Vừa nghe Hạ Trăn không đi, Vân Sinh kêu lên: “Không! Con không đi! Con muốn ở lại Thái Hưng với phụ thân, con…”.
Hạ Trăn ngắt lời con gái: “Vân Sinh, con nghe phụ thân nói”.
Vân Sinh nghe thế chỉ ngang bướng lắc đầu, trong đôi mắt hạnh giàn giụa nước mắt, nói: “Không, con không nghe! Nếu đi, tất cả cùng đi, còn không đi, thì không ai đi hết. Chúng ta là người một nhà, phải không rời bỏ nhau, sống chết cũng phải ở bên nhau”.
Rõ ràng là những lời ngốc nghếch trẻ con của cô, Hạ Trăn nghe thấy lại mỉm cười, ngay cả trái tim đã nguội lạnh từ lâu cũng ấm dần lên. Ông ta lấy hai tay đỡ chặt đầu con, nhìn chăm chú vào mắt con, nói từng câu từng chữ: “Vân Sinh, chẳng lẽ con muốn nhìn thấy mẫu thân và đệ đệ con chết dưới đao người Bắc Mạc hay sao? Nghe lời, dẫn họ đi, bảo vệ họ chu đáo, phụ thân tin con có thể làm được, con tuyệt không kém cỏi hơn Thần Niên”.
Vân Sinh đón ánh mặt phụ thân, khuôn mặt dần kiên nghị, cuối cùng cắn răng nói: “Được, con dẫn họ đi”.
Đã có hộ vệ tâm phúc chờ sẵn trong viện, nhìn thấy Vân Sinh từ trong phòng đi ra, lập tức cùng đi theo cô. Vân Sinh đi được vài bước, không khỏi dừng chân, ngoái lại nhìn phụ thân đang ngồi ngay ngắn trên ghế rồi mới dứt khoát quay người, bước nhanh về phía hậu viện.
Mười bảy tháng Năm, thành Thái Hưng bị phá, tả tướng quân Khâu Mục Lăng Việt của Tiên Thị dẫn quân công vào trong thành. Hạ Trăn tử thủ Thái Hưng, quân canh phòng triển khai liều chết với binh mã Bắc Mạc trong thành, thương vong gần hết mới khiến người Bắc Mạc chiếm đóng phủ thủ thành Thái Hưng.
Khâu Mục Lăng Việt nhảy xuống khỏi chiến mã, đứng dưới thềm đá, giương mắt nhìn cánh cửa lớn rộng mở của phủ thủ thành.
Năm Vĩnh Bình thứ hai, ông cõng A Nguyên từ đây ra, khi đó, phía sau ông là ánh lửa ngút trời, trước người là một con ác quỷ chém giết vô tận, ông đi từng bước một, giết đến kiệt sức, toàn thân đẫm máu mới có thể đưa được A Nguyên ra khỏi cánh cửa này. Từ đó về sau, trong lồng ngực ông không còn trái tim nữa, chỉ còn duy nhất một ý niệm trong đầu, ông muốn trả thù cho A Nguyên, ông muốn giết ngược trở lại, đi vào từ cánh cửa chính này, giết sạch Hạ gia không chừa lại một ai.
Hai mươi ba năm sau, rốt cuộc ông cũng đã đứng đây một lần nữa. Nhưng A Nguyên, nàng đâu rồi? Nàng có thể trở về nhìn ta một lần không? Xem ta đi dọc theo con đường nàng đã từng đi qua ngày đó, từng bước một tiến vào Hạ gia, giết kẻ phụ lòng nàng, giết người Hạ gia đã mưu hại nàng, dùng máu tươi của bọn họ để tế vong linh nàng.
A Nguyên, nàng ở bên ta, ở mãi bên ta, được không?
Trời đổ về chiều, nắng tàn sót lại của mặt trời chiếu lên áo giáp của Khâu Mục Lăng Việt, rõ ràng là màu sắc cực ấm nhưng lại tỏa ánh sáng lạnh như băng, rét buốt cả không khí chung quanh. Khâu Mục Lăng Việt chậm rãi nhấc trường đao trong tay, khẽ nhếch đôi môi mỏng, sát khí trên gương mặt cân đối cương nghị lạnh lẽo, từng bước đi vào trong cánh cửa.
Trong chính viện, Hạ Trăn vận quân trang giáp trụ chỉnh tề, tay cầm trường kiếm, dựa vào kiếm mà đứng, im lặng chờ đợi Khâu Mục Lăng Việt từng bước giết đến gần. Hộ vệ còn lại trong viện không nhiều lắm, giờ phút này còn có thể ở tại đây đều là tử sĩ của Hạ Trăn. Bọn họ tuy sợ hãi bởi sự dũng mãnh phi thường của Khâu Mục Lăng Việt, nhưng vẫn không màng sinh tử lao đến, hòng ngăn bước chân Khâu Mục Lăng Việt đến gần.
Khâu Mục Lăng Việt mặt mày lạnh tanh, tay vung trường đao một mạch đánh đến, tới khi chém ngã người cuối cùng xuống đất mới dừng lại, giương mắt lạnh lùng nhìn Hạ Trăn đứng dưới hiên nhà.
Hạ Trăn không hề tỏ vẻ sợ hãi, trái lại còn cười với Khâu Mục Lăng Việt, nói: “Khâu Mục Lăng Việt, nhiều năm không gặp”.
Khâu Mục Lăng Việt không tính ôn chuyện với Hạ Trăn, chỉ lạnh lùng nói: “Rút kiếm”.
Hạ Trăn đã trúng kì độc, mất hết võ công, nghe thế chỉ chậm rãi lắc đầu, nói: “Không cần thiết, ngươi muốn giết ta, cứ việc ra tay là được. Có điều ngay tại đây, ta muốn biết một chuyện. Trước khi chết, A Nguyên đã nói những gì?”.
Trong mắt Khâu Mục Lăng Việt như kết một tầng băng, lộ ra hàn khí dày đặc: “Ngươi không xứng biết”.
Đang nói chuyện, có binh sĩ khác lôi rất nhiều nam phụ lão ấu đang kêu gào giãy giụa vào viện, một gã hộ vệ Tiên Thị tiến lên bẩm báo: “Tướng quân, người họ Hạ đều ở đây, chỉ không tìm thấy thê tử của hai tên Hạ Trăn và Hạ Trạch”.
Khâu Mục Lăng Việt liếc nhìn Hạ Trăn, trầm giọng ra lệnh: “Chia nhân mã làm hai đường đuổi theo, một men bờ sông Uyển về Đông, một vượt sông đến Vân Tây”.
Hộ vệ lĩnh mệnh rời đi.
Hạ Trăn hững hờ nhìn người họ Hạ khóc lóc cầu cứu, nở nụ cười mỉa mai với Khâu Mục Lăng Việt, nói: “Ngày đó người hại A Nguyên, ngoại trừ kẻ đầu sỏ ta đây, tất cả những người còn lại đều đã qua đời, cho dù ngươi có giết toàn bộ những người này cũng hoàn toàn vô dụng”.
Khâu Mục Lăng Việt vốn trầm mặc kiệm lời, giờ phút này lại càng không muốn nói nhiều vô nghĩa với gã đàn ông trước mắt. Ông chỉ quay đầu lại liếc nhìn những nam nữ quỳ dưới đất khóc lóc một cái, quay đầu lại nhìn Hạ Trăn tiếp, lạnh lùng vô tình nói: “Giết”.
Một chữ nhả ra, loan đao trong tay binh lính đều lần lượt hạ xuống, bất kể dưới đao là nam hay nữ, là già hay trẻ, hoàn toàn không khác gì nhau, đều chém giết hết. Trong viện nhất thời máu chảy thành sông, vô cùng thê thảm.
Vẻ mặt Hạ Trăn tuy không thay đổi, nhưng đôi tay chống chuôi kiếm lại nổi gân xanh, tiết lộ cảm xúc chân thật trong lòng ông ta. Một lúc sau, tiếng la khóc trong viện mới dần thưa thớt, chờ khi đầu những người cuối cùng bị loan đao chém đứt, tiếng kêu thảm dưng không im thính. Hạ Trăn chậm rãi nhắm mắt, lặng lẽ một lát nhưng rồi lại đột nhiên ngẩng đầu bật cười ha ha.
Khâu Mục Lăng Việt đứng đó bất động, chỉ lạnh lùng nhìn Hạ Trăn.
Hạ Trăn cười hồi lâu mới dừng lại, khóe mắt đã hơi ươn ướt, quát hỏi: “Khâu Mục Lăng Việt, ngươi tưởng làm thế là giết hết người Hạ gia ư? Không, ngươi không giết được hết người họ Hạ, ngươi mãi mãi không giết được hết. Cho dù tất cả đều chết, vẫn còn Thần Niên, vẫn còn Thần Niên ngươi đã nuôi lớn. Nó là con gái A Nguyên sinh cho ta, trong người nó chảy dòng máu Hạ gia ta”.
Mắt Hạ Trăn chẳng biết tự khi nào đã trở nên đỏ sọng, ông ta nhìn chằm chằm Khâu Mục Lăng Việt, gằn từng tiếng nói: “Thần Niên là con gái của ta và A Nguyên, là đứa con gái mà máu thịt của ta và A Nguyên hòa vào nhau sinh ra. Nó diệt mười vạn nhân mã Hạ Lan bộ của Tiên Thị ngươi ở Ký Châu, nó là con gái Hạ gia ta!”.
Khâu Mục Lăng Việt mím môi không nói, chỉ đi lên phía trước, đâm một đao vào lồng ngực Hạ Trăn.
Khóe miệng Hạ Trăn trào máu, mặt lại mang nụ cười, ghé sát bên tai Khâu Mục Lăng Việt, đứt quãng nói: “Ngươi cho là nàng chết cạnh ngươi thì sẽ là của ngươi sao? Ngươi lầm rồi, cho tới giờ nàng vẫn không phải là của ngươi. Người trong lòng nàng, từ đầu chí cuối chỉ có ta. Yêu cũng được, hận cũng được, cũng chỉ là một mình ta, không liên quan đến Khâu Mục Lăng Việt ngươi”.
Trong mắt Khâu Mục Lăng Việt lại không có vẻ phẫn nộ như Hạ Trăn đoán, chỉ có sự khinh bỉ và coi rẻ sâu sắc: “Nàng nói nàng rất hối hận”.
Hạ Trăn bỗng điếng người.
Khâu Mục Lăng Việt rút đao ra, nói: “Câu nói sau cùng của A Nguyên, nàng nói, nàng rất hối hận”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook