Giang Bắc Nữ Phỉ
-
Quyển 3 - Chương 215: Sinh hạ bé gái
Không ngờ lần này lại tìm mất hơn ba tháng, Thần Niên lục tìm vô vàn ngọn núi lớn, rốt cuộc cũng tìm thấy nấm mồ nho nhỏ Diệp Tiểu Thất đắp cho Tiểu Liễu ngày đó tại một sườn núi cách Thanh Phong trại hơn hai trăm dặm. Bia trước mộ được chẻ gỗ dựng nên, trải qua gió táp mưa sa vài năm nay đã gần mục hết, mấy chữ viết tán loạn xiêu vẹo Diệp Tiểu Thất khắc bên trên đã mờ đi không rõ, nếu chậm thêm nửa năm một năm nữa, e không tìm được ngôi mộ này nữa.
Nơi này cách Thanh Phong trại hơn hai trăm dặm, Thần Niên không biết Diệp Tiểu Thất cõng Tiểu Liễu đi mấy ngày mới tới đây, rồi lại mang tâm tình gì để chôn cất Tiểu Liễu, đắp cho cô ấy một nấm mồ nho nhỏ thế này. Nàng không dám nghĩ, bởi chỉ cần nghĩ đến đã xót xa tột bậc. Cõng xác Diệp Tiểu Thất ra khỏi Thịnh Đô, nàng không khóc nữa, rồi trải qua mấy tháng khổ sở tìm kiếm trong núi, nỗi lòng càng ít khi xáo động, nhưng giờ khắc này, nàng lại sụp xuống trước mộ phần Tiểu Liễu, khóc mãi không thôi.
Lúc còn trẻ đều thờ ơ với mọi người mọi chuyện, tự cho rằng cầm lên được thì cũng buông xuống được, cho dù lỡ dở nhau, chẳng qua cũng chỉ là một thoáng qua gặp gỡ, quên nhau giữa chốn giang hồ. Đợi cho đến khi thực sự hiểu ra, lần thoáng qua gặp gỡ đó đã vĩnh viễn mất đi, không quay về nữa, dẫu hối hận cũng đã muộn rồi.
Thần Niên khóc hơn nửa ngày mới nín, đứng dậy đắp mộ Tiểu Liễu cao thêm, lại vót đá thành bia mộ, khắc lại chữ dựng thẳng trước mộ mới xoay người xuống núi. Khi đến sơn miếu gửi quan tài Diệp Tiểu Thất đã là hai ngày sau, Thần Niên vừa mới vào cửa miếu đã cảm thấy không ổn, nhưng giờ võ công nàng cao cường, không hề sợ hãi, chỉ thoáng dừng bước chân rồi vẫn tiến thẳng vào trong điện đặt áo quan.
Không ngờ người ở bên trong lại là Lỗ Vinh Phong.
Thần Niên biết Lỗ Vinh Phong hiện ở trong quân Nghi Bình, nhưng thấy ông bỗng nhiên xuất hiện ở đây vẫn thấy bất ngờ, ngạc nhiên nói: “Lỗ đại thúc đến đây làm gì?”
Lỗ Vinh Phong vội vã đứng lên, sững sờ nhìn Thần Niên đôi cái mới thử gọi: “Đại đương gia?”.
Thần Niên chạy đôn chạy đáo cả ngày trong núi, đương nhiên là ăn vận đồ nam, lại vì giữa hè nắng nóng, trên người chỉ mặc áo ngắn vải thô màu nâu xám. Nàng tưởng Lỗ Vinh Phong kinh ngạc cách ăn mặc của mình nên cũng không để ý, chỉ bỏ mũ trên đầu ra, nói: “Đã không còn là đại đương gia lâu rồi, Lỗ đại thúc cứ gọi ta là Thần Niên đi”.
Ánh mắt Lỗ Vinh Phong rời từ mặt nàng xuống người nàng, rồi lại từ người nàng lên mặt nàng, vài lần như thế, trong mắt vẫn là vẻ kinh ngạc không thể che giấu.
Thần Niên không để tâm, cười nhạt, giải thích: “Chẳng qua là vào núi tránh nắng thôi, Lỗ đại thúc không cần kinh ngạc thế đâu”.
Lỗ Vinh Phong gật gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn vô thức nhìn vào chỗ eo Thần Niên. Thần Niên tự biết mấy tháng nay mình bôn ba trong núi, không chỉ da mặt đen mà cơ thể cũng thô tháp hơn nhiều, không còn yểu điệu như trước nữa. Nàng không bận tâm đến cái nhìn của Lỗ Vinh Phong nữa, chỉ hỏi: “Sao Lỗ đại thúc lại ở đây? Đến tìm ta sao?”.
Lỗ Vinh Phong vội thu hồi tầm mắt, đáp: “À không phải, chỉ đi ngang qua thôi”.
Lần này thật ra ông lại không nói dối. Năm ngoái, Lục Kiêu và Linh Tước đến Nghi Bình tìm Thần Niên, Lỗ Vinh Phong nghe theo Thuận Bình đi theo Linh Tước làm tai mắt. Không ngờ ông và Linh Tước chờ trong khu rừng phía Bắc thành Nghi Bình đến quá nửa đêm, song chỉ thấy Lục Kiêu về, hỏi ra mới biết Thần Niên không chịu đi theo Lục Kiêu. Vửa thấy tình hình như vậy, Lỗ Vinh Phong cũng không muốn theo họ về phương Bắc nữa, bèn kiếm một cái cớ quay lại Nghi Bình, làm một viên tướng dưới trướng Tống Diễm.
Lần này, ông thực sự không biết Thần Niên ở đây, ông phụng mệnh Tống Diễm đi Thanh Châu trước, trên đường tá túc lại đây, vô tình nhìn thấy bài vị của Diệp Tiểu Thất, sinh lòng kinh ngạc nên mới sai thuộc hạ đi hỏi thăm ai gửi cỗ quan tài này lại ở đây, không ngờ thuộc hạ còn chưa thám thính về thì Thần Niên đã vào cửa.
Thần Niên nghe ông nói Tống Diễm lệnh cho ông đi Thanh Châu, không hỏi ông có việc gì, chỉ nói: “Nếu là thế, Lỗ đại thúc đi Thanh Châu nhanh lên, không thể chậm trễ quân lệnh”.
Nàng hiển nhiên không muốn nói đến việc của mình, Lỗ Vinh Phong nhìn ra, cũng không tiện hỏi nhiều, nghĩ ngợi một chút, chỉ hỏi nàng: “Cô muốn đưa Diệp Tiểu Thất về trại an táng?”.
Thần Niên không giấu giếm ông việc này, lắc đầu nói: “Không về trại. Ta đã tìm thấy mộ của Tiểu Liễu, ta muốn đưa Tiểu Thất đến chỗ cô ấy để hai ngườ bầu bạn”.
Lỗ Vinh Phong chậm rãi gật đầu, lại nói: “Có cần tôi bảo quân sĩ đến giúp không?”.
Thần Niên nói: “Không cần, ta thuê mấy người trong núi là được. Lỗ đại thúc vẫn nên đi làm việc của mình đi, đừng trễ nải nữa”.
Nàng đã nói đến mức này, rõ ràng có ý đuổi khách, Lỗ Vinh Phong đành từ biệt nàng, vừa ra khỏi miếu đã lệnh cho thân binh thông minh nhất cạnh mình tức tốc chạy về Nghi Bình, báo tin của Thần Niên cho Tống Diễm. Tống Diễm nhận được tin, bất giác kinh hãi. Cậu rất được Phong Quân Dương tín nhiệm, phải ở lại Giang Bắc trấn thủ Nghi Bình, vì nơi này cách Thịnh Đô quá xa nên chỉ loáng thoáng biết Thần Niên dùng thân phận con gái họ Hạ gả cho Phong Quân Dương, từ đó trở đi không nghe được tin gì của nàng nữa, không ngờ rằng nàng lại một thân một mình xuất hiện ở trong núi Thái Hành.
Tống Diễm đi loanh quanh trong phòng vài vòng, gọi phó tướng đến dặn dò việc trong thành, sau đó dẫn mấy thân binh tâm phúc lén ra khỏi Nghi Bình đi thẳng về hướng núi phía Bắc. Đến lúc cậu tìm thấy ngôi miếu sơn thần nọ, Thần Niên vẫn chưa đi, đang coi thợ mộc làm quan tài cho Tiểu Liễu. Nhưng Thần Niên lại không kiên nhẫn gặp cậu, nhìn thấy cậu một cái liền tránh vào trong núi.
Nàng quá nhanh, Tống Diễm không đuổi kịp nàng đành phải lui về miếu chờ, nhưng chờ trong miếu hai ngày vẫn không thấy Thần Niên về mới không thể không quay lại Nghi Bình. Cậu vắt óc nửa đêm, dao động giữa việc tuân thủ bổn phận và lo chuyện bao đồng vài phen, nhưng cuối cùng vẫn nhấc bút biết cho Phong Quân Dương một bức thư mật.
Mấy ngày sau, bức thư được đưa đến Thịnh Đô, kẹp giữa thư từ cấp báo từ sáu trăm dặm, đặt lên bàn Phong Quân Dương.
Lúc này, chiến sự Giang Bắc đã dần dần căng thẳng. Mục Triển Việt đoạt được trạm nhỏ của trọng tấn ở sườn Nam Tĩnh Dương, hợp binh với Lục Kiêu, đang định tấn công cửa ngõ phía Bắc đồng bằng trong sông – Dự Châu. Mà Mộ Dung Hằng sau khi dẫn đại quân đến, chưa hề liều lĩnh, mà đóng vững đánh chắc suốt dọc đường, đã chiếm được Tân Dã, tới gần Lam Đồng. Hạ gia không ngừng cầu cứu triều đình, Trịnh Luân mang binh đóng ở Vũ An cũng xin Phong Quân Dương cho xuất binh tấn công Tân Dã, muốn đánh đòn phủ đầu. Từng phong thư báo trong quân truyền đến, trong triều tranh luận sôi nổi, ngoài mặt Phong Quân Dương tuy lạnh nhạt nhưng Thuận Bình lại nhận ra mặt mày chàng đã có vẻ u ám.
Lúc Phong Quân Dương nhìn thấy bức mật thư của Tống Diễm thì sững người, chờ khi đọc đến mặt sau, chỉ thấy trong thư viết: “…Tuy chỉ nhìn từ xa, nhưng đúng như lời Lỗ Vinh Phong nói, dáng hình gầy gò tiều tụy, chỉ có chỗ eo là to, khác với chỗ khác, hẳn là có thai, nhưng lại không có ý che giấu, không biết là không biết, hay là…”.
Bàn tay cầm thư của chàng khẽ run lên, Thuận Bình đứng hầu bên cạnh không biết Phong Quân Dương sao lại như vậy, ngay khi kinh ngạc đã thấy Phong Quân Dương ngả người ra phía sau, lấy tờ thư che mặt, khàn giọng nói: “Ra ngoài”.
“Vương gia…” Thuận Bình thử mở miệng.
Phong Quân Dương lại không để cho y nói, chỉ nói: “Ra ngoài!”.
Thuận Bình không dám làm trái lời chàng, trong lòng tuy nghi ngờ khôn nguôi song vẫn cẩn thận lui ra.
Phong Quân Dương ngả người dựa vào ghế, không hề nhúc nhích, nhưng bức thư che mặt lại dần hiện ra một mảng ướt. Chàng từng khổ sở ngóng trông đứa con này, chỉ mong có thể giữ Thần Niên lại, nhưng giờ đây cuối cùng cũng có con rồi thì nàng lại không còn ở bên chàng nữa, lại càng không thể quay về. Trong lòng chàng chỉ vui mừng trong chớp mặt, sau đó lại đau đớn, đau đớn vô cùng, rồi lại cảm thấy như chết lặng, giống như bị người mổ bụng rạch ngực, còn sống sờ sờ mà bị cướp mất trái tim.
Là chàng phụ nàng hết lần này đến lần khác, rồi lại hại nàng chịu khổ nhường ấy.
Trước kia, cho dù người đàn ông khác chỉ nhìn nàng thêm vài cái, chàng đã cảm thấy không thể chịu nổi. Nhưng giờ phút này, chàng lại hi vọng có một người đàn ông bên nàng, che mưa cho nàng, chắn gió cho nàng, biết nàng ấm lạnh, dỗ nàng tươi vui. Chàng thà nàng gả cho người khác, sinh con đẻ cái cho người khác cũng không muốn nàng một mình trong núi mang thai sinh con cho chàng, bơ vơ không nơi nương tựa.
Chàng không muốn nàng chịu khổ như thế nữa.
Không biết bao lâu sau, Phong Quân Dương mới chậm rãi ngồi ngay ngắn, cẩn thận gấp cất bức thư vào lòng, gọi Thuận Bình vào, hỏi: “Có biết Triêu Dương Tử ở đâu không?”.
Nghe Phong Quân Dương đột ngột hỏi đến Triêu Dương Tử, Thuận Bình bất giác giật mình đánh thót.
Ngày ấy Phong thái hậu bị kiếm khí của Thần Niên làm bị thương, đến nay vẫn chưa khỏi hẳn, âm thầm một mực tìm kiếm lương y, thậm chí còn từng đến nhờ Thuận Bình, xin y giúp đỡ. Nhưng Thuận Bình giận Phong thái hậu bày mưu với đệ đệ ruột, lại thấy Phong Quân Dương cũng không căn dặn gì, cho nên hoàn toàn không để tâm, chỉ tìm đại mấy lang trung trong giang hồ đối phó. Không ngờ bây giờ Phong Quân Dương lại đột nhiên hỏi đến Triêu Dương Tử.
Thuận Bình ngẫm nghĩ, bèn nói: “Triêu Dương Tử đã rời khỏi Thịnh Đô từ lâu, sợ là không dễ tìm, hơn nữa…”. Y cố tình dừng lại rồi mới nói tiếp, “Với tính tình của Triêu Dương Tử, cho dù tìm thấy, ông ấy cũng không chịu vào cung chẩn bệnh cho thái hậu”.
Phong Quân Dương nhận ra suy nghĩ của Thuận Bình, lặng đi rồi nói: “Không phải vì thái hậu, vì Thần Niên, nàng có thai rồi”.
Thuận Bình nghe mà sửng sốt, ngớ ra một lúc mới vỡ lẽ, trên mặt nhất thời vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Lần này Thần Niên bỏ đi, Phong Quân Dương vẫn chưa từng cho người điều tra tung tích của nàng, Thuận Bình liên tục cân nhắc mấy phen, bèn đoán Phong Quân Dương thật sự hạ quyết tâm thả Thần Niên đi. Ngoài mặt tuy y không dám nói gì, song lại thầm không dằn nổi lòng thổn thức, cảm thán thế sự vô thường, tạo hóa trêu ngươi nhiều lần. Giờ ngờ đâu mối nhân duyên này lại trở về từ cõi chết, Thần Niên lại có thai!
Thuận Bình vội liến thoắng nói: “Chúc mừng vương gia, chúc mừng vương gia! Trong phủ chúng ta cuối cùng cũng có tiểu thế tử rồi! Quả nhiên là vương gia anh dũng uy phong, liệu sự như thần. Vương gia cuối cùng cũng chờ được đến ngày này rồi, chịu đựng lâu như thế, nỗi khổ của vương gia cũng không uổng. Trời ơi! Phải viết thư cho lão thái phi ngay mới được, bà mà biết, nhất định là vô cùng vui mừng”.
Y nói năng lộn xộn, nói xong rồi, chính mình lại lau nước mắt, nghẹn ngào cả lên.
Phong Quân Dương vốn giọng điệu đau thương, thấy dáng vẻ y như vậy lại dở khóc dở cười, không khỏi sầm mặt lại, quát khẽ: “Nói vớ vẩn, râu ông nọ cắm cằm bà kia!”.
Thuận Bình chỉ cười hềnh hệch, giải thích: “Tiểu nhân mừng thay cho người mà!”.
Phong Quân Dương không có gì để nói, chỉ có thể gượng gạo nở nụ cười. Thuận Bình toan mở miệng khuyên chàng vài câu, nhưng lúc này lại không biết phải lấy gì để khuyên Phong Quân Dương. Nhưng nếu Thần Niên là người vì có thai mà chịu trở về thì trước đó nàng đã không đoạn tuyệt bỏ đi như thế. Tuy trở về từ cõi chết, nhưng mà “cơ hội sống sót” thực sự quá nhỏ, cũng khó trách Phong Quân Dương lại phản ứng như vậy.
Phong Quân Dương hờ hững nói: “Đừng huyên thuyên nữa, đi tìm Triêu Dương Tử mau lên, tìm được rồi thì mời ông nhanh chóng đến Giang Bắc xem Thần Niên thế nào”.
“Vâng!” Thuận Bình vội vâng lời, lại nói: “Người yên tâm, lúc đó vương phi từng lệnh cho tiểu nhân âm thầm tìm kiếm Tịnh Vũ Hiên, tiểu nhân vẫn luôn không dám lơ là việc này, đã có manh mối, nghĩ Triêu Dương Tử cũng đích thị là đang đuổi theo Tịnh Vũ Hiên, không khó tìm”.
Tuy là nói thế, nhưng khi tìm được Triêu Dương Tử đã là mấy tháng sau. Thần Niên chờ sinh, Phong Quân Dương đã âm thầm tới Nghi Bình từ sớm, chờ Triêu Dương Tử đến sốt ruột mà phát hỏa, bên môi nổi lên một vòng mụn nước, không còn thấy vẻ ung dung điềm tĩnh của con nhà thế gia.
Triêu Dương Tử đã biết hết nguyên nhân, nhìn dáng vẻ của chàng liền khoát tay nói: “Được rồi, không cần phải nói gì hết, đạo gia ta sẽ đuổi đến đấy”.
Phong Quân Dương nói: “Nàng trước đó vẫn luôn ở trên núi, mãi đến tháng trước mới đi vào trong trấn. Ta đã sắp xếp hai bà đỡ ở trong nhà Vương đại hộ phía Nam trấn. Đạo trưởng đến đó, cứ lấy cớ nói Vương đại hộ từng chịu ơn cứu mạng của ngài, để hai bà đỡ đón Thần Niên về, cũng tiện bề chăm sóc”.
Dù sao cũng là phụ nữ sinh con, Triêu Dương Tử không tiện bên cạnh phục vụ Thần Niên. Ông nghe thế gật đầu: “Biết rồi”.
Phong Quân Dương vừa tiễn Triêu Dương Tử ra cửa vừa không ngừng dặn dò ông. Triêu Dương Tử nghe được vài câu đã hết kiên nhẫn, dừng chân nghiêng đầu nhìn chàng, tức tối hỏi: “Ngươi đã lo lắng như thế, hay là, đi cùng đạo gia đi?”.
Phong Quân Dương bất dắc dĩ gượng cười, nói: “Nàng không muốn gặp ta, ta mà đi, chỉ e sẽ càng xa cách nàng hơn”.
Thấy dáng vẻ tội nghiệp đáng thương của chàng, Triêu Dương Tử không khỏi có chút mềm lòng, vẫy vẫy ống tay áo rồi đi ra ngoài, nhìn thấy mười mấy ám vệ khoác hàng đống hành lý, Triêu Dương Tử tức đến mức thiếu chút nữa giậm chân bình bịch, hỏi Phong Quân Dương: “Ngươi sợ Thần Niên không biết đạo gia tìm đến phải không? Đạo gia lại không biết trước con bé sắp sinh con, đang yên đang lành sao lại phải mang theo mấy thứ đồ dùng em bé này? Hả? Ngươi nói cho đạo gia biết? Sao ngươi không tìm luôn tám bà mười bà nhũ mẫu để đạo gia mang đi luôn cho ngươi?”.
Phong Quân Dương vẻ mặt ngượng ngùng, chỉ đứng đó cười xòa.
Thuận Bình làm sao đã từng thấy chủ nhân nhà mình chịu cơn tức như thế, trong lòng bỗng thấy bất bình, không nhịn được tiến lên nói: “Đạo trưởng, vương gia chúng tôi chỉ vô cùng mong nhớ vương phi và tiểu thế tử, không muốn họ chịu chút ấm ức nào thôi. Ngài chưa từng làm cha, đương nhiên là không thể hiểu được tâm tình này”.
Triêu Dương Tử nghe xong câu này không khỏi trợn trắng mắt, hừ một tiếng, nói: “Đã biết thế này, sao còn làm vậy!”.
“Ấy?” Thuận Bình mở miệng muốn biện giải tiếp, Phong Quân Dương vội ngăn y lại, chàng hành lễ với Triêu Dương Tử, xin lỗi thay Thuận Bình, lại nói: “Là ta nhất thời suy nghĩ thiếu chu toàn, mong đạo trưởng thứ lỗi. Mấy thứ này cứ để lại đã, lần sau ta sẽ sai người đưa đến nhà Vương đại hộ, đến lúc đó đạo trưởng cần dùng gì, cứ mượn danh nghĩa Vương đại hộ là được”.
Đây cũng xem như một cách khả thi, Triêu Dương Tử gật gật đầu, lại lấy mấy thứ có thể dùng được trong mấy túi dược liệu ra rồi nhét vào ngực, nói với Phong Quân Dương: “Ta nói cho ngươi biết trước, bất kể Thần Niên sinh con trai hay con gái, ngươi cũng đừng hòng tính kế nó. Đương nhiên, nếu Thần Niên bằng lòng đưa đứa bé cho ngươi thì khỏi cần nói đến những cái khác”.
Phong Quân Dương cười gượng nói: “Đạo trưởng yên tâm, ta tuyệt không ti tiện đến mức ấy”.
Triêu Dương Tử lại không tin nhân phẩm của chàng, chỉ liếc xéo chàng một cái chứ không trả lời. Phong Quân Dương cũng không giải thích nhiều, hiện trong núi tuyết phủ non cao, đường sá khó đi, Thần Niên lại sắp đến kì sinh nở, chàng chỉ hận không thể cắm một đôi cánh vào người Triêu Dương Tử, để ông bay đến đó cho mau, sao dám lề mề thêm nữa, vội kêu người dẫn Triêu Dương Tử vào núi.
Trấn nhỏ nới Thần Niên ở ba mặt đều là núi, hẻo lánh khó tìm, may nhờ có người của Phong Quân Dương dẫn đường, Triêu Dương Tử mới có thể thuận lợi tìm đến. Đến ngoài trấn, thủ lĩnh ám vệ chỉ căn nhà Thần Niên ở, nói với Triêu Dương Tử: “Vương gia có dặn dò, không cho phép chúng tôi tiết lộ hành tung, mấy người chúng tôi sẽ không đi cùng. Nếu đạo trưởng có việc thì cứ đến đại viện nhà họ Vương tìm chúng tôi là được”.
Triêu Dương Tử nhận hành lý, nói: “Các ngươi không có việc gì thì đi loanh quanh ít thôi, nha đầu kia thông minh lắm, đừng để nó phát hiện”.
Thủ lĩnh ám vệ gật đầu vâng lời rồi, Triêu Dương Tử mới đi vào trong trấn. Thôn trấn khá nhỏ, Triêu Dương Tử chỉ chốc lát đã tìm đến ngoài tiểu viện Thần Niên mướn ở, đưa tay gõ cửa hồi lâu mà trong viện không thấy động tĩnh gì. Triêu Dương Tử đang lấy làm lạ, gia đình hàng xóm lại mở cửa viện, một bà già từ trong thò đầu ra, tò mò dòm Triêu Dương Tử vài lần, lập tức rụt vào trong cực nhanh, đóng luôn cửa viện lại.
Triêu Dương Tử tuy thấy bà già đó hơi cổ quái, nhưng cũng không để tâm lắm, nghĩ bụng có nên nhảy vào bên trong viện rình xem chút, xem Thần Niên có nhà hay không. Ông đang chần chừ, lại nghe tiếng mở cánh cửa bên cạnh, quay đầu nhìn sang, lần này người mở cửa không phải bà già kia nữa mà là một phụ nữ trẻ tuổi mập mạp, chờ khi tập trung nhìn kĩ, đúng là Thần Niên.
Thần Niên vui mừng ra mặt, cười hỏi Triêu Dương Tử: “Đạo trưởng, sao ngài tìm đến đây được?”.
Triêu Dương Tử sững ra một lúc mới hiểu ra, bất giác cười nói: “Nha đầu kia, thế mà vẫn còn vài phần thông minh đấy, làm hại lão đạo ta suýt nữa mắc mưu, còn tưởng là mình tìm nhầm chỗ, không ngờ cô lại ở cách vách”.
Thần Niên cười, để Triêu Dương Tử vào trong sân, giải thích: “Cũng không có cách nào, tự nhủ ngộ nhỡ kẻ thù có tìm đến thì cũng có thể kéo dài một lúc”.
Triêu Dương Tử gật đầu, đi theo nàng vào sương phòng phía tây, Thần Niên rót một chén trà nóng cho Triêu Dương Tử, hỏi: “Đạo trưởng được Phong Quân Dương tìm đến à?”.
Triêu Dương Tử nghe thế sửng sốt, vô thức hỏi: “Sao cô biết?”.
Thần Niên cười nói: “Một mình ngài đến, chứng tỏ vẫn chưa tìm được sư phụ ta. Đã không tìm được sư phụ mà lại đến tìm ta, có thể thấy là có người truyền tin cho ngài, nên ngài mới vứt bỏ sư phụ, vội vàng đến tìm ta”.
Nàng đoán đúng cả, Triêu Dương Tử cũng không tiện giấu nàng nữa, hơn nữa ông không giỏi nói dối, cũng không muốn giấu Thần Niên. Triêu Dương Tử ngẫm nghĩ, nói: “Quả thật là Phong Quân Dương tìm đến ta, nói cô có thai sắp sinh nên ta mới chạy đến đây”.
Thần Niên lại nói: “Ta đoán thế là vì có chuyện này. Đợt mùa hè, ta từng gặp Lỗ đại thúc, thúc ấy nói là đi Thanh Châu, nhưng chưa được vài bữa, Tống Diễm lại tìm đến. Ta vào núi né vài ngày, lúc trở ra cậu ta đã đi rồi, còn tưởng là không sao. Vậy thì xem ra, đích thị là về báo tin cho Phong Quân Dương rồi”.
Triêu Dương Tử nghe xong, tức giận lườm nàng một cái: “Nha đầu cô, có thai mà còn chạy khắp nơi trong núi, không sợ xảy ra sơ suất gì à”. Ông bảo Thần Niên ngồi xuống, cẩn thận chẩn mạch cho nàng rồi mới thở phào nhẹ nhõm: “May mà cơ thể cô khỏe mạnh, đứa bé lại cứng cáp mới có thể chịu được cô lăn qua lăn lại như thế”.
Thần Niên ngượng ngập cười cười, nói: “Đạo trưởng đừng giáo huấn nữa, trước kia ta không biết mà. Mấy tháng đó chỉ vội lo an táng Tiểu Thất và Tiểu Liễu, không để tâm đến chuyện gì, thấy eo ngày càng to còn tưởng mình béo lên. Sau thấy bụng nhô hẳn ra, được một đại tẩu nói cho nên mới biết mình có thai”.
Nàng đứng dậy cời lò lửa cháy đượm thêm, nhấc siêu rót thêm trà nóng cho Triêu Dương Tử. Triêu Dương Tử thấy hành động của nàng đã ngốc nghếch cực độ, lại nghe nàng nói mãi đến khi đứa bé lớn rõ mới biết mình có thai, bất giác có chút xót xa, thở dài: “Đúng là nha đầu ngốc”.
Thần Niên không hề để bụng, nhếch miệng cười một cái lại ngồi đối diện với Triêu Dương Tử, rướn người sang, tràn trề hứng khởi hỏi: “Đạo trưởng, ngài là thần y, có thể nhìn ra ta mang thai con trai hay con gái không? Đại nương cho thuê nhà nói bụng ta tròn, là một khuê nữ đấy!”.
Đôi mắt nàng sáng ngời, bên trong không hề có chút hối tiếc đau khổ, Triêu Dương Tử thấy vẻ mặt nàng không giống giả vờ, trong lòng tuy khó tránh bùi ngùi, nhưng lại không để nó dễ dàng hiện lên, nói: “Cô đưa tay ra đây, ta xem cho”.
Thần Niên vội đưa tay sang, Triêu Dương Tử đặt ba ngón tay lên cổ tay nàng, tay kia chậm rãi vuốt râu, tập trung một lát, cười nói: “Đúng là mang thai bé gái”.
“Thế thì tốt quá, vải ta mua đều là vải hoa, đại nương chủ nhà đang giúp ta làm đồ em bé, mỗi cái chỉ lớn chừng này thôi, nom thích lắm”.Thần Niên lấy tay so lớn nhỏ, cười hì hì nói, “Ta còn không biết nên mặc thế nào cho bé con nữa”.
Triêu Dương Tử vuốt râu gật đầu, mặt cũng lộ ý cười rõ rệt, nói: “Chuyện này có gì khó? Từ từ học là biết hết”.
Hai người nói chuyện phiếm chốc lát, bà già chủ nhà đã nấu xong cơm canh đưa tới. Vì Triêu Dương Tử mới đến, Thần Niên đặc biệt dặn bà thịt một con gà, nấu một tô thật đầy bưng lên, mùi thơm ngào ngạt làm người ta ứa nước miếng. Người sống trên núi đa số là nghèo khổ, đây đã là đồ rất ngon rồi, bà già cố ý lấy lòng Thần Niên, bèn nói: “Đây là đồ mua cho tiểu nương tử ở cữ, thường ngày chính mình còn tiếc, đạo trưởng thật có lộc ăn”.
Thần Niên vội ngắt lời bà, cười nói: “Mua là để ăn mà, ăn sớm ăn muộn cũng thế cả thôi, đại nương cũng mau ăn cơm đi, chỗ ta ăn một tô là đủ rồi, còn lại đại nương dùng đi”.
Bà già nghe thế mừng vô cùng, quay về phòng ăn cơm. Chờ khi bà đi rồi, Thần Niên mới giải thích với Triêu Dương Tử: “Đạo trưởng đừng nghe đại nương chủ nhà, bà ấy cố ý nói thế thôi, để đạo trưởng hàm ơn ấy mà. Ta mua cũng nhiều gà lắm, đều nuôi ở tiểu viện bên cạnh, dăm ba hôm lại ăn một con”.
Triêu Dương Tử lại biết mấy người phú quý dưỡng thai thế nào, với thân phận của Thần Niên và sự coi trọng Phong Quân Dương dành cho nàng, đừng nói là một con gà, cho dù muốn ăn phượng hoàng, sợ là Phong Quân Dương cũng có thể đi tìm cho nàng. Nhưng hiện tại, mấy ngày nàng ăn một con gà đã thấy thỏa mãn. Triêu Dương Tử không nén nổi tiếng thở dài, bảo Thần Niên: “Nha đầu cô, tội gì phải chịu khổ sở thế này! Mà nói thế nào đi nữa, Phong Quân Dương cũng là phụ thân đứa bé này, cô nhận sự chăm sóc của hắn cũng là lẽ dĩ nhiên”.
Nơi này cách Thanh Phong trại hơn hai trăm dặm, Thần Niên không biết Diệp Tiểu Thất cõng Tiểu Liễu đi mấy ngày mới tới đây, rồi lại mang tâm tình gì để chôn cất Tiểu Liễu, đắp cho cô ấy một nấm mồ nho nhỏ thế này. Nàng không dám nghĩ, bởi chỉ cần nghĩ đến đã xót xa tột bậc. Cõng xác Diệp Tiểu Thất ra khỏi Thịnh Đô, nàng không khóc nữa, rồi trải qua mấy tháng khổ sở tìm kiếm trong núi, nỗi lòng càng ít khi xáo động, nhưng giờ khắc này, nàng lại sụp xuống trước mộ phần Tiểu Liễu, khóc mãi không thôi.
Lúc còn trẻ đều thờ ơ với mọi người mọi chuyện, tự cho rằng cầm lên được thì cũng buông xuống được, cho dù lỡ dở nhau, chẳng qua cũng chỉ là một thoáng qua gặp gỡ, quên nhau giữa chốn giang hồ. Đợi cho đến khi thực sự hiểu ra, lần thoáng qua gặp gỡ đó đã vĩnh viễn mất đi, không quay về nữa, dẫu hối hận cũng đã muộn rồi.
Thần Niên khóc hơn nửa ngày mới nín, đứng dậy đắp mộ Tiểu Liễu cao thêm, lại vót đá thành bia mộ, khắc lại chữ dựng thẳng trước mộ mới xoay người xuống núi. Khi đến sơn miếu gửi quan tài Diệp Tiểu Thất đã là hai ngày sau, Thần Niên vừa mới vào cửa miếu đã cảm thấy không ổn, nhưng giờ võ công nàng cao cường, không hề sợ hãi, chỉ thoáng dừng bước chân rồi vẫn tiến thẳng vào trong điện đặt áo quan.
Không ngờ người ở bên trong lại là Lỗ Vinh Phong.
Thần Niên biết Lỗ Vinh Phong hiện ở trong quân Nghi Bình, nhưng thấy ông bỗng nhiên xuất hiện ở đây vẫn thấy bất ngờ, ngạc nhiên nói: “Lỗ đại thúc đến đây làm gì?”
Lỗ Vinh Phong vội vã đứng lên, sững sờ nhìn Thần Niên đôi cái mới thử gọi: “Đại đương gia?”.
Thần Niên chạy đôn chạy đáo cả ngày trong núi, đương nhiên là ăn vận đồ nam, lại vì giữa hè nắng nóng, trên người chỉ mặc áo ngắn vải thô màu nâu xám. Nàng tưởng Lỗ Vinh Phong kinh ngạc cách ăn mặc của mình nên cũng không để ý, chỉ bỏ mũ trên đầu ra, nói: “Đã không còn là đại đương gia lâu rồi, Lỗ đại thúc cứ gọi ta là Thần Niên đi”.
Ánh mắt Lỗ Vinh Phong rời từ mặt nàng xuống người nàng, rồi lại từ người nàng lên mặt nàng, vài lần như thế, trong mắt vẫn là vẻ kinh ngạc không thể che giấu.
Thần Niên không để tâm, cười nhạt, giải thích: “Chẳng qua là vào núi tránh nắng thôi, Lỗ đại thúc không cần kinh ngạc thế đâu”.
Lỗ Vinh Phong gật gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn vô thức nhìn vào chỗ eo Thần Niên. Thần Niên tự biết mấy tháng nay mình bôn ba trong núi, không chỉ da mặt đen mà cơ thể cũng thô tháp hơn nhiều, không còn yểu điệu như trước nữa. Nàng không bận tâm đến cái nhìn của Lỗ Vinh Phong nữa, chỉ hỏi: “Sao Lỗ đại thúc lại ở đây? Đến tìm ta sao?”.
Lỗ Vinh Phong vội thu hồi tầm mắt, đáp: “À không phải, chỉ đi ngang qua thôi”.
Lần này thật ra ông lại không nói dối. Năm ngoái, Lục Kiêu và Linh Tước đến Nghi Bình tìm Thần Niên, Lỗ Vinh Phong nghe theo Thuận Bình đi theo Linh Tước làm tai mắt. Không ngờ ông và Linh Tước chờ trong khu rừng phía Bắc thành Nghi Bình đến quá nửa đêm, song chỉ thấy Lục Kiêu về, hỏi ra mới biết Thần Niên không chịu đi theo Lục Kiêu. Vửa thấy tình hình như vậy, Lỗ Vinh Phong cũng không muốn theo họ về phương Bắc nữa, bèn kiếm một cái cớ quay lại Nghi Bình, làm một viên tướng dưới trướng Tống Diễm.
Lần này, ông thực sự không biết Thần Niên ở đây, ông phụng mệnh Tống Diễm đi Thanh Châu trước, trên đường tá túc lại đây, vô tình nhìn thấy bài vị của Diệp Tiểu Thất, sinh lòng kinh ngạc nên mới sai thuộc hạ đi hỏi thăm ai gửi cỗ quan tài này lại ở đây, không ngờ thuộc hạ còn chưa thám thính về thì Thần Niên đã vào cửa.
Thần Niên nghe ông nói Tống Diễm lệnh cho ông đi Thanh Châu, không hỏi ông có việc gì, chỉ nói: “Nếu là thế, Lỗ đại thúc đi Thanh Châu nhanh lên, không thể chậm trễ quân lệnh”.
Nàng hiển nhiên không muốn nói đến việc của mình, Lỗ Vinh Phong nhìn ra, cũng không tiện hỏi nhiều, nghĩ ngợi một chút, chỉ hỏi nàng: “Cô muốn đưa Diệp Tiểu Thất về trại an táng?”.
Thần Niên không giấu giếm ông việc này, lắc đầu nói: “Không về trại. Ta đã tìm thấy mộ của Tiểu Liễu, ta muốn đưa Tiểu Thất đến chỗ cô ấy để hai ngườ bầu bạn”.
Lỗ Vinh Phong chậm rãi gật đầu, lại nói: “Có cần tôi bảo quân sĩ đến giúp không?”.
Thần Niên nói: “Không cần, ta thuê mấy người trong núi là được. Lỗ đại thúc vẫn nên đi làm việc của mình đi, đừng trễ nải nữa”.
Nàng đã nói đến mức này, rõ ràng có ý đuổi khách, Lỗ Vinh Phong đành từ biệt nàng, vừa ra khỏi miếu đã lệnh cho thân binh thông minh nhất cạnh mình tức tốc chạy về Nghi Bình, báo tin của Thần Niên cho Tống Diễm. Tống Diễm nhận được tin, bất giác kinh hãi. Cậu rất được Phong Quân Dương tín nhiệm, phải ở lại Giang Bắc trấn thủ Nghi Bình, vì nơi này cách Thịnh Đô quá xa nên chỉ loáng thoáng biết Thần Niên dùng thân phận con gái họ Hạ gả cho Phong Quân Dương, từ đó trở đi không nghe được tin gì của nàng nữa, không ngờ rằng nàng lại một thân một mình xuất hiện ở trong núi Thái Hành.
Tống Diễm đi loanh quanh trong phòng vài vòng, gọi phó tướng đến dặn dò việc trong thành, sau đó dẫn mấy thân binh tâm phúc lén ra khỏi Nghi Bình đi thẳng về hướng núi phía Bắc. Đến lúc cậu tìm thấy ngôi miếu sơn thần nọ, Thần Niên vẫn chưa đi, đang coi thợ mộc làm quan tài cho Tiểu Liễu. Nhưng Thần Niên lại không kiên nhẫn gặp cậu, nhìn thấy cậu một cái liền tránh vào trong núi.
Nàng quá nhanh, Tống Diễm không đuổi kịp nàng đành phải lui về miếu chờ, nhưng chờ trong miếu hai ngày vẫn không thấy Thần Niên về mới không thể không quay lại Nghi Bình. Cậu vắt óc nửa đêm, dao động giữa việc tuân thủ bổn phận và lo chuyện bao đồng vài phen, nhưng cuối cùng vẫn nhấc bút biết cho Phong Quân Dương một bức thư mật.
Mấy ngày sau, bức thư được đưa đến Thịnh Đô, kẹp giữa thư từ cấp báo từ sáu trăm dặm, đặt lên bàn Phong Quân Dương.
Lúc này, chiến sự Giang Bắc đã dần dần căng thẳng. Mục Triển Việt đoạt được trạm nhỏ của trọng tấn ở sườn Nam Tĩnh Dương, hợp binh với Lục Kiêu, đang định tấn công cửa ngõ phía Bắc đồng bằng trong sông – Dự Châu. Mà Mộ Dung Hằng sau khi dẫn đại quân đến, chưa hề liều lĩnh, mà đóng vững đánh chắc suốt dọc đường, đã chiếm được Tân Dã, tới gần Lam Đồng. Hạ gia không ngừng cầu cứu triều đình, Trịnh Luân mang binh đóng ở Vũ An cũng xin Phong Quân Dương cho xuất binh tấn công Tân Dã, muốn đánh đòn phủ đầu. Từng phong thư báo trong quân truyền đến, trong triều tranh luận sôi nổi, ngoài mặt Phong Quân Dương tuy lạnh nhạt nhưng Thuận Bình lại nhận ra mặt mày chàng đã có vẻ u ám.
Lúc Phong Quân Dương nhìn thấy bức mật thư của Tống Diễm thì sững người, chờ khi đọc đến mặt sau, chỉ thấy trong thư viết: “…Tuy chỉ nhìn từ xa, nhưng đúng như lời Lỗ Vinh Phong nói, dáng hình gầy gò tiều tụy, chỉ có chỗ eo là to, khác với chỗ khác, hẳn là có thai, nhưng lại không có ý che giấu, không biết là không biết, hay là…”.
Bàn tay cầm thư của chàng khẽ run lên, Thuận Bình đứng hầu bên cạnh không biết Phong Quân Dương sao lại như vậy, ngay khi kinh ngạc đã thấy Phong Quân Dương ngả người ra phía sau, lấy tờ thư che mặt, khàn giọng nói: “Ra ngoài”.
“Vương gia…” Thuận Bình thử mở miệng.
Phong Quân Dương lại không để cho y nói, chỉ nói: “Ra ngoài!”.
Thuận Bình không dám làm trái lời chàng, trong lòng tuy nghi ngờ khôn nguôi song vẫn cẩn thận lui ra.
Phong Quân Dương ngả người dựa vào ghế, không hề nhúc nhích, nhưng bức thư che mặt lại dần hiện ra một mảng ướt. Chàng từng khổ sở ngóng trông đứa con này, chỉ mong có thể giữ Thần Niên lại, nhưng giờ đây cuối cùng cũng có con rồi thì nàng lại không còn ở bên chàng nữa, lại càng không thể quay về. Trong lòng chàng chỉ vui mừng trong chớp mặt, sau đó lại đau đớn, đau đớn vô cùng, rồi lại cảm thấy như chết lặng, giống như bị người mổ bụng rạch ngực, còn sống sờ sờ mà bị cướp mất trái tim.
Là chàng phụ nàng hết lần này đến lần khác, rồi lại hại nàng chịu khổ nhường ấy.
Trước kia, cho dù người đàn ông khác chỉ nhìn nàng thêm vài cái, chàng đã cảm thấy không thể chịu nổi. Nhưng giờ phút này, chàng lại hi vọng có một người đàn ông bên nàng, che mưa cho nàng, chắn gió cho nàng, biết nàng ấm lạnh, dỗ nàng tươi vui. Chàng thà nàng gả cho người khác, sinh con đẻ cái cho người khác cũng không muốn nàng một mình trong núi mang thai sinh con cho chàng, bơ vơ không nơi nương tựa.
Chàng không muốn nàng chịu khổ như thế nữa.
Không biết bao lâu sau, Phong Quân Dương mới chậm rãi ngồi ngay ngắn, cẩn thận gấp cất bức thư vào lòng, gọi Thuận Bình vào, hỏi: “Có biết Triêu Dương Tử ở đâu không?”.
Nghe Phong Quân Dương đột ngột hỏi đến Triêu Dương Tử, Thuận Bình bất giác giật mình đánh thót.
Ngày ấy Phong thái hậu bị kiếm khí của Thần Niên làm bị thương, đến nay vẫn chưa khỏi hẳn, âm thầm một mực tìm kiếm lương y, thậm chí còn từng đến nhờ Thuận Bình, xin y giúp đỡ. Nhưng Thuận Bình giận Phong thái hậu bày mưu với đệ đệ ruột, lại thấy Phong Quân Dương cũng không căn dặn gì, cho nên hoàn toàn không để tâm, chỉ tìm đại mấy lang trung trong giang hồ đối phó. Không ngờ bây giờ Phong Quân Dương lại đột nhiên hỏi đến Triêu Dương Tử.
Thuận Bình ngẫm nghĩ, bèn nói: “Triêu Dương Tử đã rời khỏi Thịnh Đô từ lâu, sợ là không dễ tìm, hơn nữa…”. Y cố tình dừng lại rồi mới nói tiếp, “Với tính tình của Triêu Dương Tử, cho dù tìm thấy, ông ấy cũng không chịu vào cung chẩn bệnh cho thái hậu”.
Phong Quân Dương nhận ra suy nghĩ của Thuận Bình, lặng đi rồi nói: “Không phải vì thái hậu, vì Thần Niên, nàng có thai rồi”.
Thuận Bình nghe mà sửng sốt, ngớ ra một lúc mới vỡ lẽ, trên mặt nhất thời vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Lần này Thần Niên bỏ đi, Phong Quân Dương vẫn chưa từng cho người điều tra tung tích của nàng, Thuận Bình liên tục cân nhắc mấy phen, bèn đoán Phong Quân Dương thật sự hạ quyết tâm thả Thần Niên đi. Ngoài mặt tuy y không dám nói gì, song lại thầm không dằn nổi lòng thổn thức, cảm thán thế sự vô thường, tạo hóa trêu ngươi nhiều lần. Giờ ngờ đâu mối nhân duyên này lại trở về từ cõi chết, Thần Niên lại có thai!
Thuận Bình vội liến thoắng nói: “Chúc mừng vương gia, chúc mừng vương gia! Trong phủ chúng ta cuối cùng cũng có tiểu thế tử rồi! Quả nhiên là vương gia anh dũng uy phong, liệu sự như thần. Vương gia cuối cùng cũng chờ được đến ngày này rồi, chịu đựng lâu như thế, nỗi khổ của vương gia cũng không uổng. Trời ơi! Phải viết thư cho lão thái phi ngay mới được, bà mà biết, nhất định là vô cùng vui mừng”.
Y nói năng lộn xộn, nói xong rồi, chính mình lại lau nước mắt, nghẹn ngào cả lên.
Phong Quân Dương vốn giọng điệu đau thương, thấy dáng vẻ y như vậy lại dở khóc dở cười, không khỏi sầm mặt lại, quát khẽ: “Nói vớ vẩn, râu ông nọ cắm cằm bà kia!”.
Thuận Bình chỉ cười hềnh hệch, giải thích: “Tiểu nhân mừng thay cho người mà!”.
Phong Quân Dương không có gì để nói, chỉ có thể gượng gạo nở nụ cười. Thuận Bình toan mở miệng khuyên chàng vài câu, nhưng lúc này lại không biết phải lấy gì để khuyên Phong Quân Dương. Nhưng nếu Thần Niên là người vì có thai mà chịu trở về thì trước đó nàng đã không đoạn tuyệt bỏ đi như thế. Tuy trở về từ cõi chết, nhưng mà “cơ hội sống sót” thực sự quá nhỏ, cũng khó trách Phong Quân Dương lại phản ứng như vậy.
Phong Quân Dương hờ hững nói: “Đừng huyên thuyên nữa, đi tìm Triêu Dương Tử mau lên, tìm được rồi thì mời ông nhanh chóng đến Giang Bắc xem Thần Niên thế nào”.
“Vâng!” Thuận Bình vội vâng lời, lại nói: “Người yên tâm, lúc đó vương phi từng lệnh cho tiểu nhân âm thầm tìm kiếm Tịnh Vũ Hiên, tiểu nhân vẫn luôn không dám lơ là việc này, đã có manh mối, nghĩ Triêu Dương Tử cũng đích thị là đang đuổi theo Tịnh Vũ Hiên, không khó tìm”.
Tuy là nói thế, nhưng khi tìm được Triêu Dương Tử đã là mấy tháng sau. Thần Niên chờ sinh, Phong Quân Dương đã âm thầm tới Nghi Bình từ sớm, chờ Triêu Dương Tử đến sốt ruột mà phát hỏa, bên môi nổi lên một vòng mụn nước, không còn thấy vẻ ung dung điềm tĩnh của con nhà thế gia.
Triêu Dương Tử đã biết hết nguyên nhân, nhìn dáng vẻ của chàng liền khoát tay nói: “Được rồi, không cần phải nói gì hết, đạo gia ta sẽ đuổi đến đấy”.
Phong Quân Dương nói: “Nàng trước đó vẫn luôn ở trên núi, mãi đến tháng trước mới đi vào trong trấn. Ta đã sắp xếp hai bà đỡ ở trong nhà Vương đại hộ phía Nam trấn. Đạo trưởng đến đó, cứ lấy cớ nói Vương đại hộ từng chịu ơn cứu mạng của ngài, để hai bà đỡ đón Thần Niên về, cũng tiện bề chăm sóc”.
Dù sao cũng là phụ nữ sinh con, Triêu Dương Tử không tiện bên cạnh phục vụ Thần Niên. Ông nghe thế gật đầu: “Biết rồi”.
Phong Quân Dương vừa tiễn Triêu Dương Tử ra cửa vừa không ngừng dặn dò ông. Triêu Dương Tử nghe được vài câu đã hết kiên nhẫn, dừng chân nghiêng đầu nhìn chàng, tức tối hỏi: “Ngươi đã lo lắng như thế, hay là, đi cùng đạo gia đi?”.
Phong Quân Dương bất dắc dĩ gượng cười, nói: “Nàng không muốn gặp ta, ta mà đi, chỉ e sẽ càng xa cách nàng hơn”.
Thấy dáng vẻ tội nghiệp đáng thương của chàng, Triêu Dương Tử không khỏi có chút mềm lòng, vẫy vẫy ống tay áo rồi đi ra ngoài, nhìn thấy mười mấy ám vệ khoác hàng đống hành lý, Triêu Dương Tử tức đến mức thiếu chút nữa giậm chân bình bịch, hỏi Phong Quân Dương: “Ngươi sợ Thần Niên không biết đạo gia tìm đến phải không? Đạo gia lại không biết trước con bé sắp sinh con, đang yên đang lành sao lại phải mang theo mấy thứ đồ dùng em bé này? Hả? Ngươi nói cho đạo gia biết? Sao ngươi không tìm luôn tám bà mười bà nhũ mẫu để đạo gia mang đi luôn cho ngươi?”.
Phong Quân Dương vẻ mặt ngượng ngùng, chỉ đứng đó cười xòa.
Thuận Bình làm sao đã từng thấy chủ nhân nhà mình chịu cơn tức như thế, trong lòng bỗng thấy bất bình, không nhịn được tiến lên nói: “Đạo trưởng, vương gia chúng tôi chỉ vô cùng mong nhớ vương phi và tiểu thế tử, không muốn họ chịu chút ấm ức nào thôi. Ngài chưa từng làm cha, đương nhiên là không thể hiểu được tâm tình này”.
Triêu Dương Tử nghe xong câu này không khỏi trợn trắng mắt, hừ một tiếng, nói: “Đã biết thế này, sao còn làm vậy!”.
“Ấy?” Thuận Bình mở miệng muốn biện giải tiếp, Phong Quân Dương vội ngăn y lại, chàng hành lễ với Triêu Dương Tử, xin lỗi thay Thuận Bình, lại nói: “Là ta nhất thời suy nghĩ thiếu chu toàn, mong đạo trưởng thứ lỗi. Mấy thứ này cứ để lại đã, lần sau ta sẽ sai người đưa đến nhà Vương đại hộ, đến lúc đó đạo trưởng cần dùng gì, cứ mượn danh nghĩa Vương đại hộ là được”.
Đây cũng xem như một cách khả thi, Triêu Dương Tử gật gật đầu, lại lấy mấy thứ có thể dùng được trong mấy túi dược liệu ra rồi nhét vào ngực, nói với Phong Quân Dương: “Ta nói cho ngươi biết trước, bất kể Thần Niên sinh con trai hay con gái, ngươi cũng đừng hòng tính kế nó. Đương nhiên, nếu Thần Niên bằng lòng đưa đứa bé cho ngươi thì khỏi cần nói đến những cái khác”.
Phong Quân Dương cười gượng nói: “Đạo trưởng yên tâm, ta tuyệt không ti tiện đến mức ấy”.
Triêu Dương Tử lại không tin nhân phẩm của chàng, chỉ liếc xéo chàng một cái chứ không trả lời. Phong Quân Dương cũng không giải thích nhiều, hiện trong núi tuyết phủ non cao, đường sá khó đi, Thần Niên lại sắp đến kì sinh nở, chàng chỉ hận không thể cắm một đôi cánh vào người Triêu Dương Tử, để ông bay đến đó cho mau, sao dám lề mề thêm nữa, vội kêu người dẫn Triêu Dương Tử vào núi.
Trấn nhỏ nới Thần Niên ở ba mặt đều là núi, hẻo lánh khó tìm, may nhờ có người của Phong Quân Dương dẫn đường, Triêu Dương Tử mới có thể thuận lợi tìm đến. Đến ngoài trấn, thủ lĩnh ám vệ chỉ căn nhà Thần Niên ở, nói với Triêu Dương Tử: “Vương gia có dặn dò, không cho phép chúng tôi tiết lộ hành tung, mấy người chúng tôi sẽ không đi cùng. Nếu đạo trưởng có việc thì cứ đến đại viện nhà họ Vương tìm chúng tôi là được”.
Triêu Dương Tử nhận hành lý, nói: “Các ngươi không có việc gì thì đi loanh quanh ít thôi, nha đầu kia thông minh lắm, đừng để nó phát hiện”.
Thủ lĩnh ám vệ gật đầu vâng lời rồi, Triêu Dương Tử mới đi vào trong trấn. Thôn trấn khá nhỏ, Triêu Dương Tử chỉ chốc lát đã tìm đến ngoài tiểu viện Thần Niên mướn ở, đưa tay gõ cửa hồi lâu mà trong viện không thấy động tĩnh gì. Triêu Dương Tử đang lấy làm lạ, gia đình hàng xóm lại mở cửa viện, một bà già từ trong thò đầu ra, tò mò dòm Triêu Dương Tử vài lần, lập tức rụt vào trong cực nhanh, đóng luôn cửa viện lại.
Triêu Dương Tử tuy thấy bà già đó hơi cổ quái, nhưng cũng không để tâm lắm, nghĩ bụng có nên nhảy vào bên trong viện rình xem chút, xem Thần Niên có nhà hay không. Ông đang chần chừ, lại nghe tiếng mở cánh cửa bên cạnh, quay đầu nhìn sang, lần này người mở cửa không phải bà già kia nữa mà là một phụ nữ trẻ tuổi mập mạp, chờ khi tập trung nhìn kĩ, đúng là Thần Niên.
Thần Niên vui mừng ra mặt, cười hỏi Triêu Dương Tử: “Đạo trưởng, sao ngài tìm đến đây được?”.
Triêu Dương Tử sững ra một lúc mới hiểu ra, bất giác cười nói: “Nha đầu kia, thế mà vẫn còn vài phần thông minh đấy, làm hại lão đạo ta suýt nữa mắc mưu, còn tưởng là mình tìm nhầm chỗ, không ngờ cô lại ở cách vách”.
Thần Niên cười, để Triêu Dương Tử vào trong sân, giải thích: “Cũng không có cách nào, tự nhủ ngộ nhỡ kẻ thù có tìm đến thì cũng có thể kéo dài một lúc”.
Triêu Dương Tử gật đầu, đi theo nàng vào sương phòng phía tây, Thần Niên rót một chén trà nóng cho Triêu Dương Tử, hỏi: “Đạo trưởng được Phong Quân Dương tìm đến à?”.
Triêu Dương Tử nghe thế sửng sốt, vô thức hỏi: “Sao cô biết?”.
Thần Niên cười nói: “Một mình ngài đến, chứng tỏ vẫn chưa tìm được sư phụ ta. Đã không tìm được sư phụ mà lại đến tìm ta, có thể thấy là có người truyền tin cho ngài, nên ngài mới vứt bỏ sư phụ, vội vàng đến tìm ta”.
Nàng đoán đúng cả, Triêu Dương Tử cũng không tiện giấu nàng nữa, hơn nữa ông không giỏi nói dối, cũng không muốn giấu Thần Niên. Triêu Dương Tử ngẫm nghĩ, nói: “Quả thật là Phong Quân Dương tìm đến ta, nói cô có thai sắp sinh nên ta mới chạy đến đây”.
Thần Niên lại nói: “Ta đoán thế là vì có chuyện này. Đợt mùa hè, ta từng gặp Lỗ đại thúc, thúc ấy nói là đi Thanh Châu, nhưng chưa được vài bữa, Tống Diễm lại tìm đến. Ta vào núi né vài ngày, lúc trở ra cậu ta đã đi rồi, còn tưởng là không sao. Vậy thì xem ra, đích thị là về báo tin cho Phong Quân Dương rồi”.
Triêu Dương Tử nghe xong, tức giận lườm nàng một cái: “Nha đầu cô, có thai mà còn chạy khắp nơi trong núi, không sợ xảy ra sơ suất gì à”. Ông bảo Thần Niên ngồi xuống, cẩn thận chẩn mạch cho nàng rồi mới thở phào nhẹ nhõm: “May mà cơ thể cô khỏe mạnh, đứa bé lại cứng cáp mới có thể chịu được cô lăn qua lăn lại như thế”.
Thần Niên ngượng ngập cười cười, nói: “Đạo trưởng đừng giáo huấn nữa, trước kia ta không biết mà. Mấy tháng đó chỉ vội lo an táng Tiểu Thất và Tiểu Liễu, không để tâm đến chuyện gì, thấy eo ngày càng to còn tưởng mình béo lên. Sau thấy bụng nhô hẳn ra, được một đại tẩu nói cho nên mới biết mình có thai”.
Nàng đứng dậy cời lò lửa cháy đượm thêm, nhấc siêu rót thêm trà nóng cho Triêu Dương Tử. Triêu Dương Tử thấy hành động của nàng đã ngốc nghếch cực độ, lại nghe nàng nói mãi đến khi đứa bé lớn rõ mới biết mình có thai, bất giác có chút xót xa, thở dài: “Đúng là nha đầu ngốc”.
Thần Niên không hề để bụng, nhếch miệng cười một cái lại ngồi đối diện với Triêu Dương Tử, rướn người sang, tràn trề hứng khởi hỏi: “Đạo trưởng, ngài là thần y, có thể nhìn ra ta mang thai con trai hay con gái không? Đại nương cho thuê nhà nói bụng ta tròn, là một khuê nữ đấy!”.
Đôi mắt nàng sáng ngời, bên trong không hề có chút hối tiếc đau khổ, Triêu Dương Tử thấy vẻ mặt nàng không giống giả vờ, trong lòng tuy khó tránh bùi ngùi, nhưng lại không để nó dễ dàng hiện lên, nói: “Cô đưa tay ra đây, ta xem cho”.
Thần Niên vội đưa tay sang, Triêu Dương Tử đặt ba ngón tay lên cổ tay nàng, tay kia chậm rãi vuốt râu, tập trung một lát, cười nói: “Đúng là mang thai bé gái”.
“Thế thì tốt quá, vải ta mua đều là vải hoa, đại nương chủ nhà đang giúp ta làm đồ em bé, mỗi cái chỉ lớn chừng này thôi, nom thích lắm”.Thần Niên lấy tay so lớn nhỏ, cười hì hì nói, “Ta còn không biết nên mặc thế nào cho bé con nữa”.
Triêu Dương Tử vuốt râu gật đầu, mặt cũng lộ ý cười rõ rệt, nói: “Chuyện này có gì khó? Từ từ học là biết hết”.
Hai người nói chuyện phiếm chốc lát, bà già chủ nhà đã nấu xong cơm canh đưa tới. Vì Triêu Dương Tử mới đến, Thần Niên đặc biệt dặn bà thịt một con gà, nấu một tô thật đầy bưng lên, mùi thơm ngào ngạt làm người ta ứa nước miếng. Người sống trên núi đa số là nghèo khổ, đây đã là đồ rất ngon rồi, bà già cố ý lấy lòng Thần Niên, bèn nói: “Đây là đồ mua cho tiểu nương tử ở cữ, thường ngày chính mình còn tiếc, đạo trưởng thật có lộc ăn”.
Thần Niên vội ngắt lời bà, cười nói: “Mua là để ăn mà, ăn sớm ăn muộn cũng thế cả thôi, đại nương cũng mau ăn cơm đi, chỗ ta ăn một tô là đủ rồi, còn lại đại nương dùng đi”.
Bà già nghe thế mừng vô cùng, quay về phòng ăn cơm. Chờ khi bà đi rồi, Thần Niên mới giải thích với Triêu Dương Tử: “Đạo trưởng đừng nghe đại nương chủ nhà, bà ấy cố ý nói thế thôi, để đạo trưởng hàm ơn ấy mà. Ta mua cũng nhiều gà lắm, đều nuôi ở tiểu viện bên cạnh, dăm ba hôm lại ăn một con”.
Triêu Dương Tử lại biết mấy người phú quý dưỡng thai thế nào, với thân phận của Thần Niên và sự coi trọng Phong Quân Dương dành cho nàng, đừng nói là một con gà, cho dù muốn ăn phượng hoàng, sợ là Phong Quân Dương cũng có thể đi tìm cho nàng. Nhưng hiện tại, mấy ngày nàng ăn một con gà đã thấy thỏa mãn. Triêu Dương Tử không nén nổi tiếng thở dài, bảo Thần Niên: “Nha đầu cô, tội gì phải chịu khổ sở thế này! Mà nói thế nào đi nữa, Phong Quân Dương cũng là phụ thân đứa bé này, cô nhận sự chăm sóc của hắn cũng là lẽ dĩ nhiên”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook