Giang Bắc Nữ Phỉ
-
Quyển 3 - Chương 206: Động phòng hoa chúc
Ngày thành thân đã ấn định từ trước, thời gian vài ngày loáng cái đã qua.
Sáng sớm ngày hôm đó, sau khi Thần Niên tắm gội sạch sẽ, có một phụ nhân tướng mạo phúc hậu đến giúp nàng trang điểm ăn vận. Thần Niên mặt ủ mày chau, im lặng mặc cho họ lăn qua lăn lại, mãi đến khi Vân Tây vương Phong Quân Dương đến rước dâu, nàng được Hạ Trạch cõng lên kiệu hoa cũng không nói lấy nửa lời.
Đám thành thân giữa hai nhà Phong Hạ không hề tầm thường, thêm việc Vân Tây vương Phong Quân Dương quan bái đại tướng quân, địa vị trong triều đã không ai bì kịp, tuy hai tỷ đệ Phong thái hậu và Phong Quân Dương đã nói tối giản mọi thứ nhưng hôn lễ vẫn phô trương cực độ.
Trong tiếng động ồn ã rầm trời, kiệu hoa không biết đi bao xa mới dừng lại. Đầu óc Thần Niên có phần váng vất, song trong lòng lại rất sáng tỏ, tựa như đang trải qua một giấc mộng, nàng không nghe được âm thanh nào, cũng không biết mình đang làm gì, mãi dến khi trước mắt bỗng chốc sáng sủa, giọng nói rót vào hai tai, cảnh vật bốn phía mới đột nhiên trở nên chân thật.
Xung quanh lặng đi, nàng chậm rãi ngước mắt lên liền thấy Phong Quân Dương vẻ mặt bình tĩnh, người vận hỉ phục.
Ánh mắt Phong Quân Dương cũng hướng về khuôn mặt Thần Niên, nhưng chỉ vừa tiếp xúc đã rời đi ngay. Tiếng cười nói xung quanh lại vang lên, mọi người sôi nổi khen tân nương xinh đẹp, Thần Niên khẽ cong khóe miệng, làm như thẹn thùng lại bất an, vẫn rũ mắt xuống như Phong Quân Dương, nghe theo lệnh của hỉ nương.
Chốc lát, các nghi thức xong xuôi, đồ thưởng của thái hậu nương nương cũng tới, Thần Niên theo Phong Quân Dương tiếp thánh chỉ, Phong Quân Dương bị người kéo vào bàn tiệc mời rượu, Thần Niên thì được thị nữ đỡ về phòng tân hôn. Trong phòng tân hôn đã không còn khách khứa nữ quyến, ngay cả thị nữ trong phủ đại tướng quân cũng đều bị giữ lại gian ngoài, trong phòng ngủ chỉ còn mấy thị nữ theo Thần Niên đến.
Thị nữ tiến đến gỡ trâm vòng ra cho Thần Niên, hầu hạ nàng rửa mặt thay y phục. Chờ khi toàn thân Thần Niên lấy lại sự thoải mái, ngồi xuống trước bàn trang điểm, thị nữ vốn định dặm lại cho nàng một lớp phấn mỏng bất giác ngây người, ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt tựa như phù dung dưới ánh nến, thấp giọng thở dài: “Dung nhan tiểu thư đã tuyệt mĩ rồi, dính phấn son vào làm hoen ố cả nhan sắc”.
Thị nữ quyết bỏ luôn son phấn trong tay, lại không nhịn được nhỏ giọng bất bình thay Thần Niên: “Vừa rồi tuy tiểu thư trang điểm cho tiệc mừng, nhưng dày quá rồi. Tuy nói trang điểm cho tân nương tử đều rất dày, song nô tì chưa từng thấy còn có thể dày đến mức ấy, át hết cả dung nhan cùa tiểu thư. Hừ! Nếu vừa rồi trên hỉ đường để bọn họ nhìn thấy dáng vẻ của tiểu thư, thế nào cũng khiến tất cả choáng váng cho coi!”.
Thần Niên cười nhạt, không hề lưu tâm.
Mãi đến đêm khuya, tiếng động rầm rĩ bên ngoài mới dần nhỏ đi, lại một lát nữa, có tiếng bước chân từ bên ngoài đến, nghe thị nữ bên ngoài hành lang cung kính nói “Vương gia…”.
Nghe thấy thế, Thần Niên vô thức ngồi ngay ngắn hơn. Một lát sau, bóng Phong Quân Dương xuất hiện trong tầm mắt nàng. Thần sắc chàng vẫn ung dung, thản nhiên đưa mắt nhìn nàng một cái rồi đi sang tịnh phòng rửa mặt, khi quay lại thì hỉ phục trên người đã được thay ra.
Phong Quân Dương đi đến trước bàn ngồi xuống, phất tay đuổi thị nữ trong phòng ra, nhìn Thần Niên, trầm giọng hỏi: “Đã ăn gì chưa?”.
Thần Niên không đáp, từ bên giường đứng dậy, chậm rãi tiến lên, tay cầm bầu rượu rót đầy cho chàng và mình. Hành động này của nàng làm Phong Quân Dương hơi kinh ngạc, Thần Niên lại chỉ mỉm cười, nâng chén lên với chàng, nhẹ nhàng nói: “Vương gia, năm Vĩnh Ninh thứ hai, Tạ Thần Niên từng cứu mạng người một lần ở Thanh Châu, người nợ nàng một mạng, người có thừa nhận không?”.
Phong Quân Dương trầm mặc nhìn nàng, một lát sau mới gật đầu nói: “Thừa nhận”.
Thần Niên lại nói: “Vậy xin Vương gia cứu Diệp Tiểu Thất ra khỏi Hạ gia, trả cho nàng một mạng đó, được không?”.
Phong Quân Dương không khỏi mím môi, một lúc sau đáp: “Được”.
Thần Niên ngửa đầu uống cạn chén rượu, lật lòng chén cho Phong Quân Dương xem. Phong Quân Dương không nói gì, cũng uống cạn chén rượu trước mặt mình. Thần Niên lại rót đầy chén của hai người, nâng chén nói: “Năm Tân Võ đầu tiên, Thần Niên từng giữ thành Nghi Bình mười chín ngày vì vương gia, người nợ nàng một tòa thành, người có thừa nhận không?”.
Thần Niên tay cầm trường kiếm đứng thẳng, chém giết ướt đẫm máu nọ như ở ngay trước mắt, Phong Quân Dương bất giác nhắm mắt, nói: “Ta thừa nhận”.
Thần Niên cười nói: “Vậy xin người một ngày nào đó đoạt được Thái Hưng, trả cho nàng một tòa thành”.
“Được!” Phong Quân Dương đáp, cầm chén rượu lên uống cạn.
Thần Niên đủng đỉnh uống hết rượu trong chén, lại rót đầy rượu cho cả hai. Phong Quân Dương nhìn chén rượu cười gượng, chua chát hỏi: “Ta còn nợ nàng gì nữa?”.
“Vương gia nhầm rồi, người không nợ thiếp, là nợ Tạ Thần Niên, thiếp không phải Tạ Thần Niên.” Thần Niên cười nhạt, đầu ngón tay trắng ngần thanh mảnh chậm rãi quay chén rượu. Đây không phải là tay của Tạ Thần Niên, tay Thần Niên tuy trắng trẻo nhưng vì luyện võ mà có vết chai mỏng, tuyệt đối không mềm mại không xương như thế.
Đôi bàn tay này được ngâm bằng thuốc của Bạch tiên sinh, mọc lên rồi lột từng tầng từng tầng da mới có được sự trơn bóng mềm mại của hiện tại.
Khóe miệng nàng chứa nụ cười nhu mì, Phong Quân Dương biết nàng cố tình tra tấn mình, ngực đau đến độ không thở nổi. Chàng yên lặng ngồi một lát, hỏi nàng: “Được, ta còn nợ Tạ Thần Niên gì nữa? Nói đi, ta gom lại trả nàng ấy”.
Không ngờ Thần Niên lại vô tội mở to đôi mắt đẹp, nói: “Không nợ gì nữa, chén rượu này là thiếp muốn kính vương gia, chúng ta phu thê kết tóc, mong vương gia sau này yêu thương thiếp nhiều hơn, dẫu sinh tử cũng không vứt bỏ”.
Nàng nói xong, nhoẻn môi cười dễ thương với Phong Quân Dương, uống cạn chén rượu.
Phong Quân Dương lại không ngồi yên được nữa, đúng bật dậy đi ra ngoài. Dưới hiên vẫn còn thị nữ trực đêm, thấy cửa phòng đột ngột mở ra từ bên trong, không khỏi cả kinh hô lên nho nhỏ, chờ khi kịp phản ứng, vội bước lên đó hỏi: “Vương gia có gì sai bảo?”.
Phong Quân Dương mặt mày xanh mét, không thèm để ý, chỉ đi nhanh ra ngoài, vừa mới đi đến cửa viện đã bị Thuận Bình cản lại, gấp giọng hỏi: “Vương gia, đang yên đang lành lại làm sao?”.
Phong Quân Dương lạnh lùng nói: “Tránh ra!”.
Thuận Bình đoán là Thần Niên chọc giận Phong Quân Dương, vội khổ sở cầu khẩn: “Bất kể thế nào, đêm nay cũng là đêm động phòng hoa chúc, không lý nào tân lang tân nương lại chia phòng ngủ riêng. Vương gia, người nhịn một chút, tốt xấu gì cũng giữ thể diện cho cô ấy. Người ngẫm mà xem, dù bị cô ấy chọc tức thì có thể tức mấy ngày? Vài hôm nữa, thả cô ấy đi thật rồi, sau này dù có muốn gặp cũng không được nữa”.
Lời này rơi vào lòng Phong Quân Dương bỗng khiến chàng xót xa khó nén. Chàng cứng người đứng ở của viện một chốc, sắc mặt mới dần dịu đi. Thuận Bình nhìn mặt gửi lời, cẩn trọng nói: “Người đừng chấp cô ấy, trở về nói hết cho cô ấy nghe, mọi thứ người làm đều vì cô ấy. Cô ấy hiểu lầm người, chưa nói người chịu oan ức, trong lòng cô ấy cũng không dễ chịu gì”.
Lúc này, nỗi lòng Phong Quân Dương dần dần bình lặng, nhớ tới mình khi nãy cũng mất lí trí, bất giác cười tự giễu một cái, xoay người về phòng tân hôn. Thần Niên một mình lên giường ngủ, Phong Quân Dương nhìn thấy cũng không tức giận, chỉ đến nằm xuống bên cạnh, yên lặng một lúc, đột nhiên nói nhỏ: “Thần Niên, vừa rồi nàng còn kể thiếu một cái, ta còn nợ tự do của nàng nữa, lần này, ta trả nốt cho nàng”.
Thần Niên làm như đã ngủ, không hề đáp lời.
Phong Quân Dương nhìn đỉnh màn, tiếp tục nói: “Là ta hại nàng rơi vào Hạ gia, ta lại đón nàng từ Hạ gia ra, rồi thả nàng đi. Ta đã phái người đến Vân Tây tìm Triêu Dương Tử và sư phụ nàng, chờ bọn họ về, nàng có thể đi rồi”.
Thần Niên cuối cùng cũng trở mình, nghiêng người về hướng Phong Quân Dương, hỏi: “Vương gia đang nói gì thế? Thiếp nghe mà không hiểu”.
Phong Quân Dương quay đầu sang nhìn nàng, gằn từng tiếng: “Tạ Thần Niên, ta để nàng tự do”.
Ánh sáng trong màn đỏ mờ mịt mông lung, đôi mắt Thần Niên lại rực rỡ như vì sao, nàng nhìn Phong Quân Dương một lát, vươn ngón tay lướt nhẹ trên mặt chàng, sẵng giọng nói nhỏ: “Nam tử hán đại trượng phu, nói chuyện chưa từng tính toán, có biết xấu hổ không vậy?”.
Lực đạo ngón tay rất nhỏ, lại như chạm vào đáy lòng chàng, ngứa ngáy khó chịu. Phong Quân Dương bất giác giật mình, bắt lấy ngón tay không an phận của nàng, hỏi nàng: “Thần Niên, nàng có biết nàng đang làm gì không?”.
Thần Niên cười với chàng: “Giận thật à?”.
Phong Quân Dương mím môi không đáp, trên trán lại hằn lên cơn giận nhàn nhạt. Thần Niên nhỏm người dậy nhìn chàng, lại rút tay ra vuốt nhẹ chân mày chàng, nhẹ giọng thở dài: “Xem kìa, thiếp chẳng qua chỉ nói nhảm hai câu mà sao chàng vẫn chưa hết giận vậy?”.
Nàng dịu dàng như nước dường này nhưng trong lòng Phong Quân Dương lại không nén nổi càng giận hơn, lạnh lùng gỡ tay nàng ra. Thần Niên sững người, nhẹ nhàng cắn môi, cụp mắt nói: “Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, A Sách, chàng không vui sao?”.
Nàng gọi một tiếng “A Sách” sầu muộn triền miên, Phong Quân Dương dán mắt nhìn nàng chốc lát, đoạn đè mạnh nàng xuống dưới thân, cúi đầu ngậm lấy môi nàng. Cảm thấy cơ thể nàng cứng đờ ra, lửa giận trong lòng Phong Quân Dương giờ mới nguôi đi phần nào, hơi ngẩng đầu lên nhìn Thần Niên, chờ nàng phát hỏa.
Cơ thể Thần Niên lại dần mềm ra, ánh mắt sóng sánh như có thể chảy nước, trong mỗi cử chỉ đều mang vẻ đẹp mê người. Chàng luôn biết nàng rất đẹp, nhưng chưa từng thấy nàng đẹp đến mị hoặc như bây giờ. Nàng nhìn chàng, hơi thở dần dồn dập, lại ngẩng lên chạm vào môi chàng.
Phong Quân Dương hơi nghiêng đầu, cánh môi mềm mại, nóng hổi kia liền rơi xuống cổ chàng.
Cánh tay Thần Niên vắt lên cổ chàng, khẽ chạm vào yết hầu chàng, dùng giọng chua chát hỏi chàng: “A Sách, chàng có muốn thiếp không? Thiếp rất muốn chàng”.
Phong Quân Dương lập tức cứng đờ người, không thể trả lời nàng. Lửa dục lập tức bùng lên, từ đan điền vọt thẳng lên đỉnh đầu. Chàng thừa hiểu nàng đang góp vui lấy lệ, cố tình làm ra vẻ yêu kiều này để cám dỗ mình, trong lòng càng thêm tức giận vì nàng đối xử với mình như thế, nhưng chàng vẫn không nhịn được muốn thuận nước đẩy thuyền mà đòi hỏi nàng, giữ nàng trong tay, muốn nàng run rẩy, khóc lóc, cầu xin… trong lòng chàng.
Phong Quân Dương bỗng thấy thất bại, lại thầm đau thương một cách khó hiểu, chàng dùng chút lý trí cuối cùng nhấc người dậy, cắn răng đẩy tay nàng ra, cách xa cơ thể mềm mại nóng bỏng của nàng, xuống giường chật vật bỏ đi.
Thuận Bình hoàn toàn không ngờ Phong Quân Dương lại từ trong phòng đi ra lần nữa, thiếu chút nữa khóc òa lên, đuổi theo Phong Quân Dương đến tận thư phòng, còn chưa vào đến cửa đã bị Phong Quân Dương mắng.
“Cút!” Phong Quân Dương quát.
Thuận Bình nào dám cút thật, chỉ lết xác ra ngoài hành lang chờ, quả nhiên không bao lâu sau, Phong Quân Dương lại ở trong phòng kêu lên: “Thuận Bình, lăn vào đây!”.
Phong Quân Dương chân trần ngồi trên giường, sắc mặt đỏ bừng, hơi thở dồn dập. Chàng không biết vì sao lại thế, rõ ràng đã cách xa Thần Niên rồi, lửa dục chẳng những không nguôi đi mà còn cháy càng thêm vượng. Chàng bị ngọn tà hỏa này đốt đến gắt gỏng, vừa giận chính mình vẫn chưa tuyệt tình với Thần Niên, trong cơn giận lại nảy lên ý niệm vứt bỏ bản thân trong đầu, lạnh giọng sai Thuận Bình: “Đi, tìm nữ nhân đến đây”.
Thuận Bình nghe thế ngẩn ra, ngơ ngác hỏi: “Dạ?”.
Chén trà trong tay Phong Quân Dương đã ném thẳng về phía y, chàng nổi điên mắng: “Điếc à? Bảo ngươi đi tìm nữ nhân về đây cho ta phát tiết!”.
Thuận Bình giờ mới kịp phản ứng, cúi gằm mặt chạy ra ngoài, túm đại một thị nữ đưa vào thư phòng, nhưng chỉ chớp mắt, thị nữ kia đã khóc lóc chạy từ trong phòng ra, run rẩy nói: “Vương gia bảo nô tỳ cút”.
Vẻ mặt Thuận Bình bất đắc dĩ phất tay với thị, ý bảo thị đi nhanh lên, song bản thân lại khóc không ra nước mắt, chỉ tiếc không thể cút luôn cùng thị. Y tiếp thêm can đảm rồi mới lần vào phòng, chỉ thấy Phong Quân Dương nằm vật trên giường, lấy tay che mắt, im không nhúc nhích. Thuận Bình nhất thời bị dọa chết khiếp, bước lên phía trước gọi chàng: “Vương gia? Vương gia?”.
Phong Quân Dương đột nhiên bật cười gượng gạo, hỏi Thuận Bình: “Ngươi nói xem có phải ta điên rồi không? Đã đến nước này rồi mà ta vẫn không dám chạm vào cô gái khác, chỉ sợ đi một bước này rồi sẽ thật sự không thể quay về với nàng nữa”.
Thuận Bình sợ tới mức run lên, không nói hai lời vội quỳ mọp xuống, cuống quýt dập đầu với Phong Quân Dương: “Vương gia, tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết, đã nhỏ thuốc kích tình vào trong rượu hợp cẩn, tiểu nhân cũng chỉ có lòng tốt, nghĩ…”.
Y còn chưa nói xong, Phong Quân Dương đã lấy chân đá ngã y xuống đất. Thuận Bình lại mau mắn bò lên quỳ xuống, tiếp tục quỳ lạy nói: “Vương gia đừng mắng tiểu nhân vội, phải đi xem Tạ cô nương thế nào đã”.
Chàng uống rượu đó vào mà còn thế, Thần Niên không có nội lực, giờ này e là còn bị giày vò hơn. Phong Quân Dương không ngờ Thuận Bình to gan dường này, dám hạ thuốc trong rượu của mình, nhất thời giận dữ, lạnh giọng hỏi: “Thuốc giải đâu?”.
Thuốc Thuận Bình hạ trong rượu chẳng qua là thứ mấy nhàquý phú dùng để trợ hứng mà thôi, thực tế chẳng phải tình độc khủng khiếp gì, làm gì có thuốc giải chứ. Nghe Phong Quân Dương đòi mình thuốc giải, đành phải bất chấp khó khăn nói: “Không có, không có thuốc giải, chỉ có thể chịu hết cơn thôi. Vương gia, tiểu nhân có lòng tốt, tiểu nhân có lòng tốt thật mà”.
Phong Quân Dương hít một hơi thật sâu mới cố gắng nhẫn nại không nhấc chân đá Thuận Bình tiếp nữa, đứng dậy khoác bừa áo bào, xỏ giày vào rồi đi đến phòng tân hôn.
Thị nữ vừa mới mang trà lạnh đến cho Thần Niên, đang giúp nàng uống, thấy Phong Quân Dương đã đi rồi lại quay lại, bất giác cũng đực mặt ra, chờ khi có phản ứng vội khóc òa lên nói với Phong Quân Dương: “Vương gia đến đây xem mau lên, tiểu thư nhà nô tì bị làm sao thế này?”.
Thần Niên sắc mặt ửng hồng, nhịp thở hỗn loạn, ngay cả bàn tay cầm chén trà cũng không kiềm chế được mà run lên. Bước chân Phong Quân Dương không khỏi dừng khựng lại rồi mới tiến lên, lạnh lùng ra lệnh: “Ra ngoài”.
Thị nữ nhìn Thần Niên, thấy nàng không phản đối mới vội vàng đứng dậy lui ra bên ngoài. Không có thị nữ đỡ, Thần Niên vốn không thể ngồi vững, nàng lấy cánh tay yếu đuối vô lực chống giường, giương mắt nhìn Phong Quân Dương, lại chỉ nhếch miệng cười, khan giọng hỏi chàng: “Ai hạ thuốc?”.
Phong Quân Dương mím môi không đáp, rót cho Thần Niên chén trà nữa, ngồi bên giường đỡ nàng, lãnh đạm nói: “Uống đi, nhịn một lúc là thuốc hết công hiệu thôi”.
Không ngờ Thần Niên lại giơ tay hất đổ chén trà, cánh tay vòng lên cổ chàng, xáp lại gần hôn lên tai chàng, cười khúc khích: “Còn nhịn gì mà nhịn, chẳng phải chàng đã ở đây rồi sao? A Sách, chàng ôm thiếp đi. A Sách, thiếp nóng, thiếp khó chịu lắm…”.
Sáng sớm ngày hôm đó, sau khi Thần Niên tắm gội sạch sẽ, có một phụ nhân tướng mạo phúc hậu đến giúp nàng trang điểm ăn vận. Thần Niên mặt ủ mày chau, im lặng mặc cho họ lăn qua lăn lại, mãi đến khi Vân Tây vương Phong Quân Dương đến rước dâu, nàng được Hạ Trạch cõng lên kiệu hoa cũng không nói lấy nửa lời.
Đám thành thân giữa hai nhà Phong Hạ không hề tầm thường, thêm việc Vân Tây vương Phong Quân Dương quan bái đại tướng quân, địa vị trong triều đã không ai bì kịp, tuy hai tỷ đệ Phong thái hậu và Phong Quân Dương đã nói tối giản mọi thứ nhưng hôn lễ vẫn phô trương cực độ.
Trong tiếng động ồn ã rầm trời, kiệu hoa không biết đi bao xa mới dừng lại. Đầu óc Thần Niên có phần váng vất, song trong lòng lại rất sáng tỏ, tựa như đang trải qua một giấc mộng, nàng không nghe được âm thanh nào, cũng không biết mình đang làm gì, mãi dến khi trước mắt bỗng chốc sáng sủa, giọng nói rót vào hai tai, cảnh vật bốn phía mới đột nhiên trở nên chân thật.
Xung quanh lặng đi, nàng chậm rãi ngước mắt lên liền thấy Phong Quân Dương vẻ mặt bình tĩnh, người vận hỉ phục.
Ánh mắt Phong Quân Dương cũng hướng về khuôn mặt Thần Niên, nhưng chỉ vừa tiếp xúc đã rời đi ngay. Tiếng cười nói xung quanh lại vang lên, mọi người sôi nổi khen tân nương xinh đẹp, Thần Niên khẽ cong khóe miệng, làm như thẹn thùng lại bất an, vẫn rũ mắt xuống như Phong Quân Dương, nghe theo lệnh của hỉ nương.
Chốc lát, các nghi thức xong xuôi, đồ thưởng của thái hậu nương nương cũng tới, Thần Niên theo Phong Quân Dương tiếp thánh chỉ, Phong Quân Dương bị người kéo vào bàn tiệc mời rượu, Thần Niên thì được thị nữ đỡ về phòng tân hôn. Trong phòng tân hôn đã không còn khách khứa nữ quyến, ngay cả thị nữ trong phủ đại tướng quân cũng đều bị giữ lại gian ngoài, trong phòng ngủ chỉ còn mấy thị nữ theo Thần Niên đến.
Thị nữ tiến đến gỡ trâm vòng ra cho Thần Niên, hầu hạ nàng rửa mặt thay y phục. Chờ khi toàn thân Thần Niên lấy lại sự thoải mái, ngồi xuống trước bàn trang điểm, thị nữ vốn định dặm lại cho nàng một lớp phấn mỏng bất giác ngây người, ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt tựa như phù dung dưới ánh nến, thấp giọng thở dài: “Dung nhan tiểu thư đã tuyệt mĩ rồi, dính phấn son vào làm hoen ố cả nhan sắc”.
Thị nữ quyết bỏ luôn son phấn trong tay, lại không nhịn được nhỏ giọng bất bình thay Thần Niên: “Vừa rồi tuy tiểu thư trang điểm cho tiệc mừng, nhưng dày quá rồi. Tuy nói trang điểm cho tân nương tử đều rất dày, song nô tì chưa từng thấy còn có thể dày đến mức ấy, át hết cả dung nhan cùa tiểu thư. Hừ! Nếu vừa rồi trên hỉ đường để bọn họ nhìn thấy dáng vẻ của tiểu thư, thế nào cũng khiến tất cả choáng váng cho coi!”.
Thần Niên cười nhạt, không hề lưu tâm.
Mãi đến đêm khuya, tiếng động rầm rĩ bên ngoài mới dần nhỏ đi, lại một lát nữa, có tiếng bước chân từ bên ngoài đến, nghe thị nữ bên ngoài hành lang cung kính nói “Vương gia…”.
Nghe thấy thế, Thần Niên vô thức ngồi ngay ngắn hơn. Một lát sau, bóng Phong Quân Dương xuất hiện trong tầm mắt nàng. Thần sắc chàng vẫn ung dung, thản nhiên đưa mắt nhìn nàng một cái rồi đi sang tịnh phòng rửa mặt, khi quay lại thì hỉ phục trên người đã được thay ra.
Phong Quân Dương đi đến trước bàn ngồi xuống, phất tay đuổi thị nữ trong phòng ra, nhìn Thần Niên, trầm giọng hỏi: “Đã ăn gì chưa?”.
Thần Niên không đáp, từ bên giường đứng dậy, chậm rãi tiến lên, tay cầm bầu rượu rót đầy cho chàng và mình. Hành động này của nàng làm Phong Quân Dương hơi kinh ngạc, Thần Niên lại chỉ mỉm cười, nâng chén lên với chàng, nhẹ nhàng nói: “Vương gia, năm Vĩnh Ninh thứ hai, Tạ Thần Niên từng cứu mạng người một lần ở Thanh Châu, người nợ nàng một mạng, người có thừa nhận không?”.
Phong Quân Dương trầm mặc nhìn nàng, một lát sau mới gật đầu nói: “Thừa nhận”.
Thần Niên lại nói: “Vậy xin Vương gia cứu Diệp Tiểu Thất ra khỏi Hạ gia, trả cho nàng một mạng đó, được không?”.
Phong Quân Dương không khỏi mím môi, một lúc sau đáp: “Được”.
Thần Niên ngửa đầu uống cạn chén rượu, lật lòng chén cho Phong Quân Dương xem. Phong Quân Dương không nói gì, cũng uống cạn chén rượu trước mặt mình. Thần Niên lại rót đầy chén của hai người, nâng chén nói: “Năm Tân Võ đầu tiên, Thần Niên từng giữ thành Nghi Bình mười chín ngày vì vương gia, người nợ nàng một tòa thành, người có thừa nhận không?”.
Thần Niên tay cầm trường kiếm đứng thẳng, chém giết ướt đẫm máu nọ như ở ngay trước mắt, Phong Quân Dương bất giác nhắm mắt, nói: “Ta thừa nhận”.
Thần Niên cười nói: “Vậy xin người một ngày nào đó đoạt được Thái Hưng, trả cho nàng một tòa thành”.
“Được!” Phong Quân Dương đáp, cầm chén rượu lên uống cạn.
Thần Niên đủng đỉnh uống hết rượu trong chén, lại rót đầy rượu cho cả hai. Phong Quân Dương nhìn chén rượu cười gượng, chua chát hỏi: “Ta còn nợ nàng gì nữa?”.
“Vương gia nhầm rồi, người không nợ thiếp, là nợ Tạ Thần Niên, thiếp không phải Tạ Thần Niên.” Thần Niên cười nhạt, đầu ngón tay trắng ngần thanh mảnh chậm rãi quay chén rượu. Đây không phải là tay của Tạ Thần Niên, tay Thần Niên tuy trắng trẻo nhưng vì luyện võ mà có vết chai mỏng, tuyệt đối không mềm mại không xương như thế.
Đôi bàn tay này được ngâm bằng thuốc của Bạch tiên sinh, mọc lên rồi lột từng tầng từng tầng da mới có được sự trơn bóng mềm mại của hiện tại.
Khóe miệng nàng chứa nụ cười nhu mì, Phong Quân Dương biết nàng cố tình tra tấn mình, ngực đau đến độ không thở nổi. Chàng yên lặng ngồi một lát, hỏi nàng: “Được, ta còn nợ Tạ Thần Niên gì nữa? Nói đi, ta gom lại trả nàng ấy”.
Không ngờ Thần Niên lại vô tội mở to đôi mắt đẹp, nói: “Không nợ gì nữa, chén rượu này là thiếp muốn kính vương gia, chúng ta phu thê kết tóc, mong vương gia sau này yêu thương thiếp nhiều hơn, dẫu sinh tử cũng không vứt bỏ”.
Nàng nói xong, nhoẻn môi cười dễ thương với Phong Quân Dương, uống cạn chén rượu.
Phong Quân Dương lại không ngồi yên được nữa, đúng bật dậy đi ra ngoài. Dưới hiên vẫn còn thị nữ trực đêm, thấy cửa phòng đột ngột mở ra từ bên trong, không khỏi cả kinh hô lên nho nhỏ, chờ khi kịp phản ứng, vội bước lên đó hỏi: “Vương gia có gì sai bảo?”.
Phong Quân Dương mặt mày xanh mét, không thèm để ý, chỉ đi nhanh ra ngoài, vừa mới đi đến cửa viện đã bị Thuận Bình cản lại, gấp giọng hỏi: “Vương gia, đang yên đang lành lại làm sao?”.
Phong Quân Dương lạnh lùng nói: “Tránh ra!”.
Thuận Bình đoán là Thần Niên chọc giận Phong Quân Dương, vội khổ sở cầu khẩn: “Bất kể thế nào, đêm nay cũng là đêm động phòng hoa chúc, không lý nào tân lang tân nương lại chia phòng ngủ riêng. Vương gia, người nhịn một chút, tốt xấu gì cũng giữ thể diện cho cô ấy. Người ngẫm mà xem, dù bị cô ấy chọc tức thì có thể tức mấy ngày? Vài hôm nữa, thả cô ấy đi thật rồi, sau này dù có muốn gặp cũng không được nữa”.
Lời này rơi vào lòng Phong Quân Dương bỗng khiến chàng xót xa khó nén. Chàng cứng người đứng ở của viện một chốc, sắc mặt mới dần dịu đi. Thuận Bình nhìn mặt gửi lời, cẩn trọng nói: “Người đừng chấp cô ấy, trở về nói hết cho cô ấy nghe, mọi thứ người làm đều vì cô ấy. Cô ấy hiểu lầm người, chưa nói người chịu oan ức, trong lòng cô ấy cũng không dễ chịu gì”.
Lúc này, nỗi lòng Phong Quân Dương dần dần bình lặng, nhớ tới mình khi nãy cũng mất lí trí, bất giác cười tự giễu một cái, xoay người về phòng tân hôn. Thần Niên một mình lên giường ngủ, Phong Quân Dương nhìn thấy cũng không tức giận, chỉ đến nằm xuống bên cạnh, yên lặng một lúc, đột nhiên nói nhỏ: “Thần Niên, vừa rồi nàng còn kể thiếu một cái, ta còn nợ tự do của nàng nữa, lần này, ta trả nốt cho nàng”.
Thần Niên làm như đã ngủ, không hề đáp lời.
Phong Quân Dương nhìn đỉnh màn, tiếp tục nói: “Là ta hại nàng rơi vào Hạ gia, ta lại đón nàng từ Hạ gia ra, rồi thả nàng đi. Ta đã phái người đến Vân Tây tìm Triêu Dương Tử và sư phụ nàng, chờ bọn họ về, nàng có thể đi rồi”.
Thần Niên cuối cùng cũng trở mình, nghiêng người về hướng Phong Quân Dương, hỏi: “Vương gia đang nói gì thế? Thiếp nghe mà không hiểu”.
Phong Quân Dương quay đầu sang nhìn nàng, gằn từng tiếng: “Tạ Thần Niên, ta để nàng tự do”.
Ánh sáng trong màn đỏ mờ mịt mông lung, đôi mắt Thần Niên lại rực rỡ như vì sao, nàng nhìn Phong Quân Dương một lát, vươn ngón tay lướt nhẹ trên mặt chàng, sẵng giọng nói nhỏ: “Nam tử hán đại trượng phu, nói chuyện chưa từng tính toán, có biết xấu hổ không vậy?”.
Lực đạo ngón tay rất nhỏ, lại như chạm vào đáy lòng chàng, ngứa ngáy khó chịu. Phong Quân Dương bất giác giật mình, bắt lấy ngón tay không an phận của nàng, hỏi nàng: “Thần Niên, nàng có biết nàng đang làm gì không?”.
Thần Niên cười với chàng: “Giận thật à?”.
Phong Quân Dương mím môi không đáp, trên trán lại hằn lên cơn giận nhàn nhạt. Thần Niên nhỏm người dậy nhìn chàng, lại rút tay ra vuốt nhẹ chân mày chàng, nhẹ giọng thở dài: “Xem kìa, thiếp chẳng qua chỉ nói nhảm hai câu mà sao chàng vẫn chưa hết giận vậy?”.
Nàng dịu dàng như nước dường này nhưng trong lòng Phong Quân Dương lại không nén nổi càng giận hơn, lạnh lùng gỡ tay nàng ra. Thần Niên sững người, nhẹ nhàng cắn môi, cụp mắt nói: “Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, A Sách, chàng không vui sao?”.
Nàng gọi một tiếng “A Sách” sầu muộn triền miên, Phong Quân Dương dán mắt nhìn nàng chốc lát, đoạn đè mạnh nàng xuống dưới thân, cúi đầu ngậm lấy môi nàng. Cảm thấy cơ thể nàng cứng đờ ra, lửa giận trong lòng Phong Quân Dương giờ mới nguôi đi phần nào, hơi ngẩng đầu lên nhìn Thần Niên, chờ nàng phát hỏa.
Cơ thể Thần Niên lại dần mềm ra, ánh mắt sóng sánh như có thể chảy nước, trong mỗi cử chỉ đều mang vẻ đẹp mê người. Chàng luôn biết nàng rất đẹp, nhưng chưa từng thấy nàng đẹp đến mị hoặc như bây giờ. Nàng nhìn chàng, hơi thở dần dồn dập, lại ngẩng lên chạm vào môi chàng.
Phong Quân Dương hơi nghiêng đầu, cánh môi mềm mại, nóng hổi kia liền rơi xuống cổ chàng.
Cánh tay Thần Niên vắt lên cổ chàng, khẽ chạm vào yết hầu chàng, dùng giọng chua chát hỏi chàng: “A Sách, chàng có muốn thiếp không? Thiếp rất muốn chàng”.
Phong Quân Dương lập tức cứng đờ người, không thể trả lời nàng. Lửa dục lập tức bùng lên, từ đan điền vọt thẳng lên đỉnh đầu. Chàng thừa hiểu nàng đang góp vui lấy lệ, cố tình làm ra vẻ yêu kiều này để cám dỗ mình, trong lòng càng thêm tức giận vì nàng đối xử với mình như thế, nhưng chàng vẫn không nhịn được muốn thuận nước đẩy thuyền mà đòi hỏi nàng, giữ nàng trong tay, muốn nàng run rẩy, khóc lóc, cầu xin… trong lòng chàng.
Phong Quân Dương bỗng thấy thất bại, lại thầm đau thương một cách khó hiểu, chàng dùng chút lý trí cuối cùng nhấc người dậy, cắn răng đẩy tay nàng ra, cách xa cơ thể mềm mại nóng bỏng của nàng, xuống giường chật vật bỏ đi.
Thuận Bình hoàn toàn không ngờ Phong Quân Dương lại từ trong phòng đi ra lần nữa, thiếu chút nữa khóc òa lên, đuổi theo Phong Quân Dương đến tận thư phòng, còn chưa vào đến cửa đã bị Phong Quân Dương mắng.
“Cút!” Phong Quân Dương quát.
Thuận Bình nào dám cút thật, chỉ lết xác ra ngoài hành lang chờ, quả nhiên không bao lâu sau, Phong Quân Dương lại ở trong phòng kêu lên: “Thuận Bình, lăn vào đây!”.
Phong Quân Dương chân trần ngồi trên giường, sắc mặt đỏ bừng, hơi thở dồn dập. Chàng không biết vì sao lại thế, rõ ràng đã cách xa Thần Niên rồi, lửa dục chẳng những không nguôi đi mà còn cháy càng thêm vượng. Chàng bị ngọn tà hỏa này đốt đến gắt gỏng, vừa giận chính mình vẫn chưa tuyệt tình với Thần Niên, trong cơn giận lại nảy lên ý niệm vứt bỏ bản thân trong đầu, lạnh giọng sai Thuận Bình: “Đi, tìm nữ nhân đến đây”.
Thuận Bình nghe thế ngẩn ra, ngơ ngác hỏi: “Dạ?”.
Chén trà trong tay Phong Quân Dương đã ném thẳng về phía y, chàng nổi điên mắng: “Điếc à? Bảo ngươi đi tìm nữ nhân về đây cho ta phát tiết!”.
Thuận Bình giờ mới kịp phản ứng, cúi gằm mặt chạy ra ngoài, túm đại một thị nữ đưa vào thư phòng, nhưng chỉ chớp mắt, thị nữ kia đã khóc lóc chạy từ trong phòng ra, run rẩy nói: “Vương gia bảo nô tỳ cút”.
Vẻ mặt Thuận Bình bất đắc dĩ phất tay với thị, ý bảo thị đi nhanh lên, song bản thân lại khóc không ra nước mắt, chỉ tiếc không thể cút luôn cùng thị. Y tiếp thêm can đảm rồi mới lần vào phòng, chỉ thấy Phong Quân Dương nằm vật trên giường, lấy tay che mắt, im không nhúc nhích. Thuận Bình nhất thời bị dọa chết khiếp, bước lên phía trước gọi chàng: “Vương gia? Vương gia?”.
Phong Quân Dương đột nhiên bật cười gượng gạo, hỏi Thuận Bình: “Ngươi nói xem có phải ta điên rồi không? Đã đến nước này rồi mà ta vẫn không dám chạm vào cô gái khác, chỉ sợ đi một bước này rồi sẽ thật sự không thể quay về với nàng nữa”.
Thuận Bình sợ tới mức run lên, không nói hai lời vội quỳ mọp xuống, cuống quýt dập đầu với Phong Quân Dương: “Vương gia, tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết, đã nhỏ thuốc kích tình vào trong rượu hợp cẩn, tiểu nhân cũng chỉ có lòng tốt, nghĩ…”.
Y còn chưa nói xong, Phong Quân Dương đã lấy chân đá ngã y xuống đất. Thuận Bình lại mau mắn bò lên quỳ xuống, tiếp tục quỳ lạy nói: “Vương gia đừng mắng tiểu nhân vội, phải đi xem Tạ cô nương thế nào đã”.
Chàng uống rượu đó vào mà còn thế, Thần Niên không có nội lực, giờ này e là còn bị giày vò hơn. Phong Quân Dương không ngờ Thuận Bình to gan dường này, dám hạ thuốc trong rượu của mình, nhất thời giận dữ, lạnh giọng hỏi: “Thuốc giải đâu?”.
Thuốc Thuận Bình hạ trong rượu chẳng qua là thứ mấy nhàquý phú dùng để trợ hứng mà thôi, thực tế chẳng phải tình độc khủng khiếp gì, làm gì có thuốc giải chứ. Nghe Phong Quân Dương đòi mình thuốc giải, đành phải bất chấp khó khăn nói: “Không có, không có thuốc giải, chỉ có thể chịu hết cơn thôi. Vương gia, tiểu nhân có lòng tốt, tiểu nhân có lòng tốt thật mà”.
Phong Quân Dương hít một hơi thật sâu mới cố gắng nhẫn nại không nhấc chân đá Thuận Bình tiếp nữa, đứng dậy khoác bừa áo bào, xỏ giày vào rồi đi đến phòng tân hôn.
Thị nữ vừa mới mang trà lạnh đến cho Thần Niên, đang giúp nàng uống, thấy Phong Quân Dương đã đi rồi lại quay lại, bất giác cũng đực mặt ra, chờ khi có phản ứng vội khóc òa lên nói với Phong Quân Dương: “Vương gia đến đây xem mau lên, tiểu thư nhà nô tì bị làm sao thế này?”.
Thần Niên sắc mặt ửng hồng, nhịp thở hỗn loạn, ngay cả bàn tay cầm chén trà cũng không kiềm chế được mà run lên. Bước chân Phong Quân Dương không khỏi dừng khựng lại rồi mới tiến lên, lạnh lùng ra lệnh: “Ra ngoài”.
Thị nữ nhìn Thần Niên, thấy nàng không phản đối mới vội vàng đứng dậy lui ra bên ngoài. Không có thị nữ đỡ, Thần Niên vốn không thể ngồi vững, nàng lấy cánh tay yếu đuối vô lực chống giường, giương mắt nhìn Phong Quân Dương, lại chỉ nhếch miệng cười, khan giọng hỏi chàng: “Ai hạ thuốc?”.
Phong Quân Dương mím môi không đáp, rót cho Thần Niên chén trà nữa, ngồi bên giường đỡ nàng, lãnh đạm nói: “Uống đi, nhịn một lúc là thuốc hết công hiệu thôi”.
Không ngờ Thần Niên lại giơ tay hất đổ chén trà, cánh tay vòng lên cổ chàng, xáp lại gần hôn lên tai chàng, cười khúc khích: “Còn nhịn gì mà nhịn, chẳng phải chàng đã ở đây rồi sao? A Sách, chàng ôm thiếp đi. A Sách, thiếp nóng, thiếp khó chịu lắm…”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook