Giang Bắc Nữ Phỉ
-
Quyển 3 - Chương 198
Khuôn mặt Thần Niên tuy còn bình tĩnh nhưng cánh môi đã trắng bợt. Trường kiếm làm sự run rẩy nơi tay nàng truyền đến tay Trịnh Luân, làm lòng Trịnh Luân cũng khẽ run lên, có vô vàn cơn đau ngầm nhưng lại có chút ti tiện và sảng khoái khó nói. Hiện giờ trong lòng hắn cực kì mâu thuẫn, lý trí mách bảo hắn giờ phút này nên quát Hạ Trạch dừng lại, bảo vệ Phong Quân Dương, nhưng một suy nghĩ khác lại lóe lên rằng hi vọng Hạ Trạch có thể nói hết ra, để Thần Niên biết được rõ sự tình.
Hạ Trạch lại nói: “Bất luận cô có nhận Hạ gia không, Phong Quân Dương lấy cô cuối cùng vẫn phải đặt quan hệ thông gia với Hạ gia chúng ta, thậm chí vì thúc phụ áy náy với cô nên Phong Quân Dương lấy cô còn có lợi hơn lấy Vân Sinh. Hắn đã đoán chắc điểm ấy nên mới trăm phương nghìn kế giữ chặt cô trong tay, dùng cớ này để giam chân thúc phụ. Cô tưởng hắn yêu thương chiều chuộng cô thật sao?”.
Thần Niên lặng lẽ đứng đó, trong lòng không thấy đau đớn, chỉ thấy trống rỗng, nàng bỗng nhớ lại Phong Quân Dương từng nói sẽ không lừa nàng nữa, sau này sẽ đối xử tốt với nàng, chàng còn bảo nàng tin mình… Bây giờ nghĩ lại, thực ra trước đó chàng đã từng nói lời này một lần rồi, khi đó nàng đã tin.
Sau ba năm xa cách, chàng lại nói vậy, và nàng vẫn tin.
Trong mắt Hạ Trạch có sự khinh khi và giễu cợt rất rõ rệt, Thần Niên vừa nhìn vào mắt gã, đầu óc lập tức tỉnh táo lại. Nàng đã bị Phong Quân Dương đùa cợt như đứa ngốc, không nên lại bị Hạ Trạch coi như trò cười. Ý nghĩ này tiếp sức cho nàng, để nàng cười với Hạ Trạch, nói: “Nếu ta hoàn toàn tin lời ngươi nói mới thật là ngu xuẩn!”.
Nàng nắm lấy mũi kiếm, một lần nữa áp trường kiếm vào cổ Hạ Trạch, sau đó đưa mắt về phía Trịnh Luân, ung dung nói: “Hiện giờ dù khoái mã về quân doanh báo tin cũng không kịp nữa, chi bằng tương kế tựu kế, dùng chính thuyền của gã về đốt thủy trại của gã. Nhưng mà phải nắm chắc, thừa dịp trở về trước khi trời sáng, nếu không e là dễ lộ”.
Hạ Trạch hoàn toàn không ngờ được Thần Niên lại có phản ứng này, nhất thời kinh ngạc trợn tròn cả mắt há hốc cả mồm.
Vẻ mặt Trịnh Luân phức tạp nhìn Thần Niên, đang cân nhắc thì có binh sĩ vội vàng đi sang thuyền bẩm báo quân tình, nói: “Tướng quân, thượng du lại có mấy chiến thuyền của Thái Hưng đến”.
Thần Niên và Trịnh Luân nghe thế càng thấy kì quái, Hạ Trạch cũng biến sắc. Một lát sau, chiếc thuyền dẫn đầu chạy đến gần tầm mắt mọi người, chỉ thấy trên thuyền thắp đèn sáng rực, mũi tàu có một viên võ tướng đứng đó, ra là Hạ Trăn.
Thuyền của Hạ Trăn dừng ở phía xa, quân sĩ trên thuyền giơ cao đèn lồng trong tay, ra một chuỗi tín hiệu đèn, thiên tướng thủy quân đứng sau Trịnh Luân xem một lát, bẩm báo Trịnh Luân: “Trịnh tướng quân, Hạ Trăn muốn qua thuyền này”.
Trịnh Luân thấy Hạ Trăn dám một mình tiến đến, trong lòng láng máng hiểu ra, quay đầu lạnh lùng nhìn Hạ Trạch, hỏi: “Hạ Thập Nhị, ngươi lén làm chuyện tối nay sau lưng Hạ Trăn đúng không?”.
Hạ Trạch mím chặt môi, cắn răng không đáp.
Trịnh Luân phân phó viên thiên tướng: “Mời ông ta qua đây”.
Viên thiên tướng bèn cầm một ngọn đèn bão trong tay binh sĩ đến, truyền tin sang thuyền đối phương. Một lát sau, Hạ Trăn đổi một con thuyền nhỏ tiện lợi đến đây, lên thuyền lớn, ông ta liếc nhìn Thần Niên và Hạ Trạch một cái trước rồi mới trầm giọng nói với Trịnh Luân: “Trịnh tướng quân, đại doanh của ngươi an ổn vô sự, xin thả tiểu chất của ta ra”.
Trịnh Luân mặc dù đoán Hạ Trăn hiện không muốn trở mặt với Phong Quân Dương, nhưng lại sợ ông ta xảo trá, bèn nói: “Hạ tướng quân, ta phải chờ đến lúc có tin tức của đại doanh mới có thể thả Thập Nhị công tử, xin Hạ tướng quân thứ lỗi”.
Hạ Trăn bình tĩnh thoải mái, thờ ơ đáp: “Được”.
Có thân vệ bên cạnh Trịnh Luân rời thuyền lên bờ, ra roi thúc ngựa quay về đại doanh xem xét tình hình. Trịnh Luân cũng phải nể mặt Hạ Trăn vài phần, không tiện để ông ta đứng ngoài sàn thuyền chờ, liền mời ông ta vào trong khoang thuyền. Hạ Trăn không từ chối, chờ khi đi ngang qua Thần Niên thì dừng lại, đứng đó lặng lẽ nhìn nàng.
Thần Niên giương mắt nhìn thẳng ông ta, khóe miệng đột nhiên vẽ nên một nụ cười trào phúng, nói: “Hạ tướng quân, ông không cần phải làm bộ làm tịch như thế. Chúng ta đều thừa hiểu, ông không phải cha hiền, tôi cũng tuyệt không phải con thảo gì cả”.
Hạ Trạch đứng bên cạnh nghe Thần Niên nói câu ấy, lập tức muốn lên tiếng mắng, nhưng chưa đợi gã mở miệng, trường đao của Thần Niên đã tuốt ra khỏi vỏ, gác lên cổ gã. Nàng lạnh lùng liếc xéo gã, cười như có như không nói: “Hạ Thập Nhị, ngươi dám mắng, ta cũng dám giết. Hai chúng ta so một lần, rốt cuộc là gan ai to hơn chứ?”.
Hạ Trăn nhíu mày, lạnh lùng nói: “Trạch Nhi lui ra”.
Hạ Trạch mặc dù vô cùng cáu giận nhưng cũng đành lui về phía sau một bước. Hạ Trăn giờ mới nhìn Thần Niên, trầm giọng nói: “Dẫu có thế nào, nó vẫn là huynh trưởng của con!”.
“Tôi không có thứ huynh trưởng đê tiện vô sỉ như thế! Và tôi cũng không có thứ phụ thân ác nghiệt đa đoan như ông.” Thần Niên cười nhạt, lại nói, “Hạ tướng quân, tôi khuyên ông một câu, bảo lệnh điệt chớ nói cái gì mà vì tôi nên Hạ gia mới vứt bỏ Nghi Bình. Nói như thế, không những không thể bịp người khác mà ngược lại còn lộ ra gã ngu dại cùng cực. Vì sao ông không tấn công Nghi Bình, trong lòng ông rõ nhất, chẳng gì khác ngoài thỏa hiệp tạm thời giữa ông và Phong Quân Dương, ai cũng đều có lợi cả. Đừng nói việc lựa chọn suy tính quyền lợi của mình thành hi sinh, đừng để người khác chê cười”.
Hạ Trăn âm trầm nhìn thoáng qua Hạ Trạch, lạnh lùng hỏi: “Con nói gì với con bé?”.
Hạ Trạch thầm hốt hoảng, cũng không dám không đáp, bèn nói: “Điệt nhi chỉ muốn khuyên muội ấy nhận tổ quy tông”.
Gã mở to mắt nói lời bịa đặt như thế làm Thần Niên phì ra tiếng cười giễu cợt be bé, nhạo: “Hay cho nhận tổ quy tông!”.
Không nhắc đến mẫu thân còn đỡ, nhắc đến chỉ càng khiến Thần Niên sinh hận, nàng nhìn chằm chằm Hạ Trăn, chậm rãi hỏi: “Ông có mặt mũi nào nhắc tới mẫu thân tôi?”.
Câu hỏi này làm Hạ Trăn á khẩu không trả lời được, nhưng lại hết sức tức giận, ông ta giơ tay toan đánh Thần Niên, nhưng thấy gương mặt mạnh mẽ rất giống với người vợ đã khuất, trong lòng bất giác xót xa, bàn tay kia dù thế nào cũng không hạ xuống được. Từ từ bỏ tay xuống, Hạ Trăn nhắm mắt lại, không nhìn Thần Niên lấy một cái, xoay người bỏ đi.
Thần Niên hoàn toàn vì không muốn để Hạ gia xem như trò cười nên mới cố gắng chống đỡ đến bây giờ. Mắt thấy Hạ Trăn và đám người Hạ Trạch đã đi vào khoang thuyền, nàng không muốn ở cùng họ nữa, lại muốn lên bờ tìm Lục Kiêu hỏi chuyện của Mộ Dung bộ, liền len lén kéo tay áo Trịnh Luân, nói với hắn: “Ngươi phái một chiếc thuyền đưa ta vào bờ trước, ta muốn về thành”.
Trịnh Luân liếc nhìn nàng, lại nói: “Cô chờ một lát đã, chờ khi có tin của đại doanh, ta đưa cô về thành”.
Thần Niên nghe thế bất giác cau mày, nói: “Ta lớn bằng này rồi, khỏi cần ngươi đưa”.
Trịnh Luân hơi cúi xuống, nói: “Nếu cô lại chạy thoát trong tay ta lần nữa, ta không có cách nào ăn nói với vương gia”.
Thần Niên sững sờ một lát, cười nhạt: “Đừng nói lần này ta không muốn trốn, nếu thật sự muốn trốn, ngươi cũng không cản được ta! Ngươi không chịu phái thuyền cho ta, ta cướp thuyền là được”.
Nàng nói xong, bất chợt thả người nhảy xuống thuyền nhỏ của Hạ Trăn, dễ dàng một tay chặt đứt dây thừng, hét lệnh quân sĩ còn lại trên thuyền chèo thuyền. Không ngờ mấy quân sĩ đó lại rất có khí phách, dù Thần Niên lấy đao uy hiếp cũng không chịu chèo thuyền. Thần Niên thấy vậy, chỉ cảm thấy ai cũng bắt nạt nàng, nhất thời điên lên, dứt khoát ném mấy người đó lên thuyền lớn, mình tự chèo thuyền nhỏ. Ngờ đâu thuyền nhỏ chưa đi được bao xa đã có một bóng người từ thuyền lớn bay xuống.
Thần Niên thấy Trịnh Luân đuổi theo, nhíu mày nhìn hắn, hỏi: “Sao hả? Ngươi lại muốn tìm ta đánh nhau?”.
Trịnh Luân lại chỉ cúi đầu, thấp giọng nói: “Ta đưa cô lên bờ”.
Thần Niên có phần bất ngờ, không khỏi ngẩn ra. Trịnh Luân cũng không nói gì nữa, chỉ thành thạo chèo thuyền nhỏ. Chẳng mấy chốc, thuyền nhỏ đã cập bờ sông. Thần Niên nhảy lên bờ quay lại nhìn Trịnh Luân, do dự một chút, vẫn cảm ơn hắn: “Đa tạ”.
Trịnh Luân lặng người đi, rồi mới hỏi: “Cô muốn đi đâu?”.
Thần Niên lại hiểu lầm hắn sợ mình bỏ trốn, bèn nói: “Ngươi yên tâm, cho dù phải đi, ta cũng phải tìm Phong Quân Dương hỏi cho rõ ràng rồi mới đi, tuyệt đối sẽ không khiến ngươi bị liên lụy”.
Nàng nói xong, liền cúi đầu vội vã bỏ đi.
Trịnh Luân đứng trên thuyền, ngơ ngẩn nhìn theo nàng hồi lâu rồi mới chống thuyền rời đi. Chờ khi thuyền đã sắp ra đến giữa sông, hắn tình cờ quay đầu lại một, lại phát hiện bên cạnh Thần Niên chẳng biết từ khi nào đã có thêm một bóng người khác. Vì khoảng cách quá xa, lại là ban đêm, Trịnh Luân cũng không thể thấy rõ mặt người nọ, chỉ cảm thấy người nọ thân hình cao lớn khôi vĩ, hiển nhiên là một chàng trai trẻ tuổi, sóng vai đi cùng Thần Niên, thi thoảng lại nghiêng đầu nhìn Thần Niên, hình như đang nói gì đó.
Trịnh Luân hơi nheo mắt lại, nhìn một lát mới nhận ra người nỠhoá ra là Lục Kiêu, chợt hiểu ra vừa nãy Thần Niên nói dối hắn, nàng không ở bờ sông một mình mà ở cùng với Lục Kiêu. Hắn chợt thấy lại bị nàng lừa, trong lòng không khỏi cáu giận, trên tay dùng thêm lực, bóp nát chuôi mái chèo.
Lại nói đến Lục Kiêu và Thần Niên trên bờ, Lục Kiêu thấy sắc mặt Thần Niên hết sức khó coi, không khỏi hỏi: “Sao lại thế này? Ta thấy người trên thuyền hình như là Hạ Trạch, thật sự là Hạ gia tập kích à?”.
“Chính là Hạ Trạch.” Thần Niên thuật lại sơ lược những chuyện trên thuyền cho Lục Kiêu nghe. Chờ khi nói xong, nàng giương mắt nhìn hắn, chợt hỏi, “Huynh có biết tung tích nghĩa phụ ta không?”.
Lục Kiêu là người Thác Bạt Nghiêu tín nhiệm, tất nhiên là biết Mục Triển Việt ở đâu, nhưng việc này trọng đại, hắn không tiện nói cho Thần Niên, bèn đáp: “Biết, nhưng không được sự cho phép của Vương, ta vẫn không thể nói với nàng”.
Thần Niên biết chỗ khó xử của kẻ thân làm thần tử như hắn, chậm rãi gật đầu, nói: “Ta hiểu”.
Lục Kiêu cười xin lỗi nàng, nói: “Có điều ta cũng có thể nói cho nàng biết, Khâu Mục Lăng đại nhân hiện giờ khỏe lắm, nàng không cần lo cho ông”.
Thần Niên lặng đi một chốc, lại hỏi tiếp: “Mộ Dung bộ rất được Thác Bạt Nghiêu tín nhiệm à?”.
Lục Kiêu đáp: “Vương có phần nể trọng Mộ Dung bộ, nếu không lực cản lập Vân Sinh làm hậu cũng không lớn như thế”.
Thần Niên dừng bước nhìn Lục Kiêu, nói: “Thân thế của ta đã lộ rồi, theo Hạ Trạch nói, gã biết tin nghĩa phụ ta đưa Vân Sinh đến vương đình từ chỗ Mộ Dung bộ, ta hiện rất muốn biết, Mộ Dung bộ tại sao để rò rỉ tin tức như thế, bọn chúng sao lại biết được? Là từ phía Thác Bạt Nghiêu hay là… Phàn Cảnh Vân đang giở trò?”.
Lục Kiêu nghe thế trầm mặc một lát, hỏi Thần Niên: “Nàng nghi ngờ là Phong Quân Dương?”.
Thần Niên cười khổ: “Việc này có lợi cho chàng nhất”.
Lục Kiêu nghĩ ngợi, cũng công bằng nói: “Ngăn cản lập Vân Sinh làm hậu quả thực do Phong Quân Dương đứng giữa gây khó dễ. Về phần việc thân phận của nàng bị lộ, không có chứng cứ đầy đủ là do hắn gây ra”.
Thần Niên nghe vậy lại hơi bất ngờ, quay sang nhìn Lục Kiêu, bất giác nở nụ cười: “Đây là chỗ khác biệt giữa huynh và Phong Quân Dương. Nếu đổi lại là chàng, chàng sẽ không trả lời ta như thế”.
Lục Kiêu ngạc nhiên đáp: “Hắn sẽ trả lời nàng thế nào?”.
Thần Niên nghĩ nghĩ, cười nói: “Miệng chàng rõ ràng nói không phải huynh nhưng lọt vào tai người nghe, ngược lại sẽ làm người ta cho rằng chính là huynh”.
Lục Kiêu sảng khoái cười một cái, nói: “Nam tử hán đại trượng phu, nên thẳng thắn vô tư mới phải!”.
Thần Niên gật gật đầu, lại hỏi Lục Kiêu: “Việc Vân Sinh bị nghĩa phụ ta bắt đến vương đình, có ai biết không?”.
Lục Kiêu đáp: “Việc này hết sức cơ mật, chỉ có mấy người biết, đều là người Vương tín nhiệm. Có điều, trên đường Khâu Mục Lăng đại nhân đưa Vân Sinh về vương đình từng bị sát thủ truy sát, hộ vệ tùy tùng tử thương gần hết, có thể thấy là tuy cẩn thận như thế nhưng vẫn để lộ chút gì. Nếu Mộ Dung bộ một lòng muốn cản Vương lập Vân Sinh làm hậu, nhất định phải điều tra lai lịch của Vân Sinh, do đó mới có thể tra được tung tích của Khâu Mục Lăng đại nhân”.
Thần Niên suy xét một lúc, nói: “Nếu ta tính không nhầm, nghĩa phụ ta vẫn chưa lộ mặt ở Thượng Kinh, mà là mai danh ẩn tích đi nơi khác, đúng không?”.
Lục Kiêu nghe vậy hết sức kinh ngạc, hỏi: “Sao nàng biết?”. Vừa mới dứt lời, bản thân hắn không khỏi nở nụ cười trước, nói: “Ta quên, nàng thông minh như thế, đích thị là đoán được từ lời của ta”.
“Chuyện rất dễ đoán mà, nếu không phải như thế, thân phận ông sao có thể bây giờ mới lộ được.” Thần Niên dừng lại, bất giác nhíu mày, lại hỏi, “Ông đi làm gì sao?”.
Lục Kiêu lại không chịu trả lời, Thần Niên biết hắn khó xử, liền ảm đạm cười, nói: “Bỏ đi, không hỏi nữa vậy”.
Lục Kiêu thấy nàng tươi cười miễn cưỡng, trong lòng bất giác cũng có phần lo lắng, cất tiếng gọi nàng: “Thần Niên?”.
Thần Niên ngẩng đầu lên, cười với hắn, đáp: “Ta không sao”.
Hai người sóng vai đi một chốc nữa, Lục Kiêu chợt nói: “Nếu nàng nghi ngờ Phong Quân Dương tiết lộ thân thế của nàng, đợi sau khi ta quay về Thượng Kinh sẽ cho người đi điều tra việc này, nếu quả thực do hắn làm, luôn có dấu vết để lại”.
Thần Niên lắc lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Không cần huynh điều tra, ta về tự hỏi Phong Quân Dương là được”.
Lục Kiêu liếc nàng một cái, gật đầu: “Cũng được”.
Giờ trời đã dần chuyển rạng, loáng thoáng có thể thấy tường thành Nghi Bình. Thần Niên đưa mắt nhìn lầu cổng thành cao ngất, dừng bước nói với Lục Kiêu: “Huynh không cần đưa ta vào thành, đưa Linh Tước đi đi”.
Lục Kiêu nhìn nàng, lại hỏi: “Nếu thật sự là Phong Quân Dương làm, nàng tính sao?”.
Trên mặt Thần Niên thoáng nét mê man, nói: “Nói thật, ta cũng không biết phải làm sao. Thực ra việc này có phải chàng làm hay không, trong lòng ta đã có đáp án trước rồi. Chỉ là ta vẫn không thể hết hi vọng, muốn đòi chàng một câu trả lời”.
Lục Kiêu nghe xong, muốn khuyên nàng đi cùng mình, thế nhưng không biết nên nói thế nào. Thấy hắn như vậy, Thần Niên bèn hăm hở cười với hắn, chắp tay nói: “Hôm nay từ biệt người, mong sau này có ngày gặp lại, bảo trọng!”.
Nói xong, nàng cũng không nhìn Lục Kiêu lấy một cái, thi triển khinh công chạy vào thành Nghi Bình. Lục Kiêu đứng yên tại chỗ một lúc lâu, cuối cùng không yên lòng, vội đuổi theo phía sau. Nhưng khinh công của Thần Niên rất giỏi, chỉ chốc lát thôi cũng đã đi rất xa. Lục Kiêu đuổi đến ngoài cửa thành, quả thật không thể đuổi kịp Thần Niên.
Thần Niên lướt nhanh suốt dọc đường, nhanh chóng vào thành, vừa đến ngoài cổng phủ thủ thành thì trùng hợp gặp Phong Quân Dương từ trong phủ đi ra. Phong Quân Dương nhìn thấy Thần Niên, hai mắt lập tức sáng ngời, vội vàng đi đến bên nàng, khi đến gần rồi mới thong thả bước chân lại, khoé miệng lại vô thức cong lên, mỉm cười hỏi nàng: “Nàng đã về rồi?”.
Thần Niên không đáp, chỉ đứng đó lặng lẽ quan sát chàng.
Phong Quân Dương là kẻ thông minh, liếc mắt đã nhận ra vẻ mặt Thần Niên không ổn. Nhưng chàng không biết đêm nay nàng gặp Hạ Trạch, còn tưởng nàng như thế là vì Lục Kiêu, lại thấy hai mắt nàng hoe hoe đỏ, mặt mày tiều tụy, trong lòng bất giác thấy ghen, liền nói nhỏ: “Lần này nàng đi một lúc đã về thật tốt, nếu đi cả đêm mới về, chỉ sợ ta tức chết”.
Tuy hờn giận, nhưng giọng điệ của chàng vẫn thân mật như thế, Thần Niên chỉ cảm thấy lòng nhói đau, miễn cưỡng cười với chàng, hỏi: “Chàng định ra ngoài à?”.
“Đêm qua trong quân đưa tin tới, nói Hạ gia có chiến thuyền đi từ Đông tới, ta phải qua xem.” Phong Quân Dương nói xong, đưa tay vuốt những sợi tóc mai lòa xòa của nàng. Không ngờ Thần Niên lại nghiêng đầu né tay chàng. Phong Quân Dương sững người, bàn tay dừng khựng giữa không trung một lát mới dịu dàng hỏi nàng, “Sao thế? Lại nổi cáu à?”.
Thần Niên ngẩng đầu lên nhìn chàng, nói: “A Sách, ta hỏi chàng một việc, chàng có thể nói thật với ta không?”.
Tuy cho tới giờ phút này trong lòng nàng vẫn tồn tại chút hi vọng xa vời, mong trước kia chàng không hề mưu tính thân phận của nàng, thậm chí, cho dù trước đó có mưu tính, sau này khi hai người thổ lộ tình cảm, chàng có thể thật lòng đối đãi với nàng, chứ không tiếp tục giấu giếm lừa gạt nữa.
Ngôn hành của Thần Niên quá mức kì lạ, làm Phong Quân Dương cũng thầm lo lắng không yên, chàng vô thức nắm lấy tay Thần Niên, hỏi: “Việc gì?”.
Thần Niên không nhúc nhích nhìn chăm chăm vào mắt chàng: “Thân phận của nghĩa phụ ta, là chàng bảo Phàn Cảnh Vân tiết lộ cho Mộ Dung bộ?”.
Đôi đồng tử Phong Quân Dương co lại, chàng im lặng nhìn Thần Niên, cong môi mỉm cười, hỏi nàng: “Lục Kiêu nói với nàng? Nàng tin ta hay tin hắn?”.
Chút hi vọng cuối cùng trong lòng Thần Niên cũng đã tan biến, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, lại nhìn về phía Phong Quân Dương, chua chát nói: “Ta chỉ hỏi chàng phải hay không phải?”.
Phong Quân Dương trầm giọng đáp: “Không phải, ta không làm”.
Thần Niên gật gật đầu, muốn rút tay ra khỏi tay chàng nhưng chàng lại nắm lại rất nhanh khiến nàng không thoát ra được. Thần Niên đành thôi, nhẹ giọng nói: “Phong Quân Dương, ta muốn chàng thề với ta, nói việc này không phải do chàng làm”.
“Được.” Phong Quân Dương không hề nghĩ ngợi đồng ý, giơ tay phải lên, thề, “Phong Quân Dương ta xin thề với trời, nếu việc này do ta làm, ta sẽ chết không được yên lành”.
Thần Niên cười nhạt với chàng, lại nói: “A Sách, ta không muốn chàng chết không được yên lành. Chàng nói thế này, nếu việc này do Phong Quân Dương làm, hãy để Thần Niên chết sớm, chết không được yên lành”.
Phong Quân Dương cứng đờ cả người, yết hầu như bị ai đó bóp chặt, không thể thốt ra được nửa chữ.
Thần Niên vẫn mỉm cười nhìn chàng, nói: “Nói đi A Sách, nếu chàng chịu thề như vậy, ta sẽ tin chàng”.
Đôi môi mỏng của Phong Quân Dương run lên nhè nhẹ, khép mở vài lần cũng không thể phát ra lời thề độc như thế. Sau cùng, chàng chua chát cười, nói: “Nếu nàng tin ta thì tin, việc gì phải đâm dao vào tim ta như thế”.
Thần Niên cụp mắt xuống, nhấc tay đặt lên ngực trái chàng, lặng lẽ cảm nhận nhịp tim đập mạnh mẽ dưới lớp áo, thì thào hỏi: “Chàng cũng sẽ thấy đau ư? Nơi này của chàng thật sự có trái tim ư?”.
Hạ Trạch lại nói: “Bất luận cô có nhận Hạ gia không, Phong Quân Dương lấy cô cuối cùng vẫn phải đặt quan hệ thông gia với Hạ gia chúng ta, thậm chí vì thúc phụ áy náy với cô nên Phong Quân Dương lấy cô còn có lợi hơn lấy Vân Sinh. Hắn đã đoán chắc điểm ấy nên mới trăm phương nghìn kế giữ chặt cô trong tay, dùng cớ này để giam chân thúc phụ. Cô tưởng hắn yêu thương chiều chuộng cô thật sao?”.
Thần Niên lặng lẽ đứng đó, trong lòng không thấy đau đớn, chỉ thấy trống rỗng, nàng bỗng nhớ lại Phong Quân Dương từng nói sẽ không lừa nàng nữa, sau này sẽ đối xử tốt với nàng, chàng còn bảo nàng tin mình… Bây giờ nghĩ lại, thực ra trước đó chàng đã từng nói lời này một lần rồi, khi đó nàng đã tin.
Sau ba năm xa cách, chàng lại nói vậy, và nàng vẫn tin.
Trong mắt Hạ Trạch có sự khinh khi và giễu cợt rất rõ rệt, Thần Niên vừa nhìn vào mắt gã, đầu óc lập tức tỉnh táo lại. Nàng đã bị Phong Quân Dương đùa cợt như đứa ngốc, không nên lại bị Hạ Trạch coi như trò cười. Ý nghĩ này tiếp sức cho nàng, để nàng cười với Hạ Trạch, nói: “Nếu ta hoàn toàn tin lời ngươi nói mới thật là ngu xuẩn!”.
Nàng nắm lấy mũi kiếm, một lần nữa áp trường kiếm vào cổ Hạ Trạch, sau đó đưa mắt về phía Trịnh Luân, ung dung nói: “Hiện giờ dù khoái mã về quân doanh báo tin cũng không kịp nữa, chi bằng tương kế tựu kế, dùng chính thuyền của gã về đốt thủy trại của gã. Nhưng mà phải nắm chắc, thừa dịp trở về trước khi trời sáng, nếu không e là dễ lộ”.
Hạ Trạch hoàn toàn không ngờ được Thần Niên lại có phản ứng này, nhất thời kinh ngạc trợn tròn cả mắt há hốc cả mồm.
Vẻ mặt Trịnh Luân phức tạp nhìn Thần Niên, đang cân nhắc thì có binh sĩ vội vàng đi sang thuyền bẩm báo quân tình, nói: “Tướng quân, thượng du lại có mấy chiến thuyền của Thái Hưng đến”.
Thần Niên và Trịnh Luân nghe thế càng thấy kì quái, Hạ Trạch cũng biến sắc. Một lát sau, chiếc thuyền dẫn đầu chạy đến gần tầm mắt mọi người, chỉ thấy trên thuyền thắp đèn sáng rực, mũi tàu có một viên võ tướng đứng đó, ra là Hạ Trăn.
Thuyền của Hạ Trăn dừng ở phía xa, quân sĩ trên thuyền giơ cao đèn lồng trong tay, ra một chuỗi tín hiệu đèn, thiên tướng thủy quân đứng sau Trịnh Luân xem một lát, bẩm báo Trịnh Luân: “Trịnh tướng quân, Hạ Trăn muốn qua thuyền này”.
Trịnh Luân thấy Hạ Trăn dám một mình tiến đến, trong lòng láng máng hiểu ra, quay đầu lạnh lùng nhìn Hạ Trạch, hỏi: “Hạ Thập Nhị, ngươi lén làm chuyện tối nay sau lưng Hạ Trăn đúng không?”.
Hạ Trạch mím chặt môi, cắn răng không đáp.
Trịnh Luân phân phó viên thiên tướng: “Mời ông ta qua đây”.
Viên thiên tướng bèn cầm một ngọn đèn bão trong tay binh sĩ đến, truyền tin sang thuyền đối phương. Một lát sau, Hạ Trăn đổi một con thuyền nhỏ tiện lợi đến đây, lên thuyền lớn, ông ta liếc nhìn Thần Niên và Hạ Trạch một cái trước rồi mới trầm giọng nói với Trịnh Luân: “Trịnh tướng quân, đại doanh của ngươi an ổn vô sự, xin thả tiểu chất của ta ra”.
Trịnh Luân mặc dù đoán Hạ Trăn hiện không muốn trở mặt với Phong Quân Dương, nhưng lại sợ ông ta xảo trá, bèn nói: “Hạ tướng quân, ta phải chờ đến lúc có tin tức của đại doanh mới có thể thả Thập Nhị công tử, xin Hạ tướng quân thứ lỗi”.
Hạ Trăn bình tĩnh thoải mái, thờ ơ đáp: “Được”.
Có thân vệ bên cạnh Trịnh Luân rời thuyền lên bờ, ra roi thúc ngựa quay về đại doanh xem xét tình hình. Trịnh Luân cũng phải nể mặt Hạ Trăn vài phần, không tiện để ông ta đứng ngoài sàn thuyền chờ, liền mời ông ta vào trong khoang thuyền. Hạ Trăn không từ chối, chờ khi đi ngang qua Thần Niên thì dừng lại, đứng đó lặng lẽ nhìn nàng.
Thần Niên giương mắt nhìn thẳng ông ta, khóe miệng đột nhiên vẽ nên một nụ cười trào phúng, nói: “Hạ tướng quân, ông không cần phải làm bộ làm tịch như thế. Chúng ta đều thừa hiểu, ông không phải cha hiền, tôi cũng tuyệt không phải con thảo gì cả”.
Hạ Trạch đứng bên cạnh nghe Thần Niên nói câu ấy, lập tức muốn lên tiếng mắng, nhưng chưa đợi gã mở miệng, trường đao của Thần Niên đã tuốt ra khỏi vỏ, gác lên cổ gã. Nàng lạnh lùng liếc xéo gã, cười như có như không nói: “Hạ Thập Nhị, ngươi dám mắng, ta cũng dám giết. Hai chúng ta so một lần, rốt cuộc là gan ai to hơn chứ?”.
Hạ Trăn nhíu mày, lạnh lùng nói: “Trạch Nhi lui ra”.
Hạ Trạch mặc dù vô cùng cáu giận nhưng cũng đành lui về phía sau một bước. Hạ Trăn giờ mới nhìn Thần Niên, trầm giọng nói: “Dẫu có thế nào, nó vẫn là huynh trưởng của con!”.
“Tôi không có thứ huynh trưởng đê tiện vô sỉ như thế! Và tôi cũng không có thứ phụ thân ác nghiệt đa đoan như ông.” Thần Niên cười nhạt, lại nói, “Hạ tướng quân, tôi khuyên ông một câu, bảo lệnh điệt chớ nói cái gì mà vì tôi nên Hạ gia mới vứt bỏ Nghi Bình. Nói như thế, không những không thể bịp người khác mà ngược lại còn lộ ra gã ngu dại cùng cực. Vì sao ông không tấn công Nghi Bình, trong lòng ông rõ nhất, chẳng gì khác ngoài thỏa hiệp tạm thời giữa ông và Phong Quân Dương, ai cũng đều có lợi cả. Đừng nói việc lựa chọn suy tính quyền lợi của mình thành hi sinh, đừng để người khác chê cười”.
Hạ Trăn âm trầm nhìn thoáng qua Hạ Trạch, lạnh lùng hỏi: “Con nói gì với con bé?”.
Hạ Trạch thầm hốt hoảng, cũng không dám không đáp, bèn nói: “Điệt nhi chỉ muốn khuyên muội ấy nhận tổ quy tông”.
Gã mở to mắt nói lời bịa đặt như thế làm Thần Niên phì ra tiếng cười giễu cợt be bé, nhạo: “Hay cho nhận tổ quy tông!”.
Không nhắc đến mẫu thân còn đỡ, nhắc đến chỉ càng khiến Thần Niên sinh hận, nàng nhìn chằm chằm Hạ Trăn, chậm rãi hỏi: “Ông có mặt mũi nào nhắc tới mẫu thân tôi?”.
Câu hỏi này làm Hạ Trăn á khẩu không trả lời được, nhưng lại hết sức tức giận, ông ta giơ tay toan đánh Thần Niên, nhưng thấy gương mặt mạnh mẽ rất giống với người vợ đã khuất, trong lòng bất giác xót xa, bàn tay kia dù thế nào cũng không hạ xuống được. Từ từ bỏ tay xuống, Hạ Trăn nhắm mắt lại, không nhìn Thần Niên lấy một cái, xoay người bỏ đi.
Thần Niên hoàn toàn vì không muốn để Hạ gia xem như trò cười nên mới cố gắng chống đỡ đến bây giờ. Mắt thấy Hạ Trăn và đám người Hạ Trạch đã đi vào khoang thuyền, nàng không muốn ở cùng họ nữa, lại muốn lên bờ tìm Lục Kiêu hỏi chuyện của Mộ Dung bộ, liền len lén kéo tay áo Trịnh Luân, nói với hắn: “Ngươi phái một chiếc thuyền đưa ta vào bờ trước, ta muốn về thành”.
Trịnh Luân liếc nhìn nàng, lại nói: “Cô chờ một lát đã, chờ khi có tin của đại doanh, ta đưa cô về thành”.
Thần Niên nghe thế bất giác cau mày, nói: “Ta lớn bằng này rồi, khỏi cần ngươi đưa”.
Trịnh Luân hơi cúi xuống, nói: “Nếu cô lại chạy thoát trong tay ta lần nữa, ta không có cách nào ăn nói với vương gia”.
Thần Niên sững sờ một lát, cười nhạt: “Đừng nói lần này ta không muốn trốn, nếu thật sự muốn trốn, ngươi cũng không cản được ta! Ngươi không chịu phái thuyền cho ta, ta cướp thuyền là được”.
Nàng nói xong, bất chợt thả người nhảy xuống thuyền nhỏ của Hạ Trăn, dễ dàng một tay chặt đứt dây thừng, hét lệnh quân sĩ còn lại trên thuyền chèo thuyền. Không ngờ mấy quân sĩ đó lại rất có khí phách, dù Thần Niên lấy đao uy hiếp cũng không chịu chèo thuyền. Thần Niên thấy vậy, chỉ cảm thấy ai cũng bắt nạt nàng, nhất thời điên lên, dứt khoát ném mấy người đó lên thuyền lớn, mình tự chèo thuyền nhỏ. Ngờ đâu thuyền nhỏ chưa đi được bao xa đã có một bóng người từ thuyền lớn bay xuống.
Thần Niên thấy Trịnh Luân đuổi theo, nhíu mày nhìn hắn, hỏi: “Sao hả? Ngươi lại muốn tìm ta đánh nhau?”.
Trịnh Luân lại chỉ cúi đầu, thấp giọng nói: “Ta đưa cô lên bờ”.
Thần Niên có phần bất ngờ, không khỏi ngẩn ra. Trịnh Luân cũng không nói gì nữa, chỉ thành thạo chèo thuyền nhỏ. Chẳng mấy chốc, thuyền nhỏ đã cập bờ sông. Thần Niên nhảy lên bờ quay lại nhìn Trịnh Luân, do dự một chút, vẫn cảm ơn hắn: “Đa tạ”.
Trịnh Luân lặng người đi, rồi mới hỏi: “Cô muốn đi đâu?”.
Thần Niên lại hiểu lầm hắn sợ mình bỏ trốn, bèn nói: “Ngươi yên tâm, cho dù phải đi, ta cũng phải tìm Phong Quân Dương hỏi cho rõ ràng rồi mới đi, tuyệt đối sẽ không khiến ngươi bị liên lụy”.
Nàng nói xong, liền cúi đầu vội vã bỏ đi.
Trịnh Luân đứng trên thuyền, ngơ ngẩn nhìn theo nàng hồi lâu rồi mới chống thuyền rời đi. Chờ khi thuyền đã sắp ra đến giữa sông, hắn tình cờ quay đầu lại một, lại phát hiện bên cạnh Thần Niên chẳng biết từ khi nào đã có thêm một bóng người khác. Vì khoảng cách quá xa, lại là ban đêm, Trịnh Luân cũng không thể thấy rõ mặt người nọ, chỉ cảm thấy người nọ thân hình cao lớn khôi vĩ, hiển nhiên là một chàng trai trẻ tuổi, sóng vai đi cùng Thần Niên, thi thoảng lại nghiêng đầu nhìn Thần Niên, hình như đang nói gì đó.
Trịnh Luân hơi nheo mắt lại, nhìn một lát mới nhận ra người nỠhoá ra là Lục Kiêu, chợt hiểu ra vừa nãy Thần Niên nói dối hắn, nàng không ở bờ sông một mình mà ở cùng với Lục Kiêu. Hắn chợt thấy lại bị nàng lừa, trong lòng không khỏi cáu giận, trên tay dùng thêm lực, bóp nát chuôi mái chèo.
Lại nói đến Lục Kiêu và Thần Niên trên bờ, Lục Kiêu thấy sắc mặt Thần Niên hết sức khó coi, không khỏi hỏi: “Sao lại thế này? Ta thấy người trên thuyền hình như là Hạ Trạch, thật sự là Hạ gia tập kích à?”.
“Chính là Hạ Trạch.” Thần Niên thuật lại sơ lược những chuyện trên thuyền cho Lục Kiêu nghe. Chờ khi nói xong, nàng giương mắt nhìn hắn, chợt hỏi, “Huynh có biết tung tích nghĩa phụ ta không?”.
Lục Kiêu là người Thác Bạt Nghiêu tín nhiệm, tất nhiên là biết Mục Triển Việt ở đâu, nhưng việc này trọng đại, hắn không tiện nói cho Thần Niên, bèn đáp: “Biết, nhưng không được sự cho phép của Vương, ta vẫn không thể nói với nàng”.
Thần Niên biết chỗ khó xử của kẻ thân làm thần tử như hắn, chậm rãi gật đầu, nói: “Ta hiểu”.
Lục Kiêu cười xin lỗi nàng, nói: “Có điều ta cũng có thể nói cho nàng biết, Khâu Mục Lăng đại nhân hiện giờ khỏe lắm, nàng không cần lo cho ông”.
Thần Niên lặng đi một chốc, lại hỏi tiếp: “Mộ Dung bộ rất được Thác Bạt Nghiêu tín nhiệm à?”.
Lục Kiêu đáp: “Vương có phần nể trọng Mộ Dung bộ, nếu không lực cản lập Vân Sinh làm hậu cũng không lớn như thế”.
Thần Niên dừng bước nhìn Lục Kiêu, nói: “Thân thế của ta đã lộ rồi, theo Hạ Trạch nói, gã biết tin nghĩa phụ ta đưa Vân Sinh đến vương đình từ chỗ Mộ Dung bộ, ta hiện rất muốn biết, Mộ Dung bộ tại sao để rò rỉ tin tức như thế, bọn chúng sao lại biết được? Là từ phía Thác Bạt Nghiêu hay là… Phàn Cảnh Vân đang giở trò?”.
Lục Kiêu nghe thế trầm mặc một lát, hỏi Thần Niên: “Nàng nghi ngờ là Phong Quân Dương?”.
Thần Niên cười khổ: “Việc này có lợi cho chàng nhất”.
Lục Kiêu nghĩ ngợi, cũng công bằng nói: “Ngăn cản lập Vân Sinh làm hậu quả thực do Phong Quân Dương đứng giữa gây khó dễ. Về phần việc thân phận của nàng bị lộ, không có chứng cứ đầy đủ là do hắn gây ra”.
Thần Niên nghe vậy lại hơi bất ngờ, quay sang nhìn Lục Kiêu, bất giác nở nụ cười: “Đây là chỗ khác biệt giữa huynh và Phong Quân Dương. Nếu đổi lại là chàng, chàng sẽ không trả lời ta như thế”.
Lục Kiêu ngạc nhiên đáp: “Hắn sẽ trả lời nàng thế nào?”.
Thần Niên nghĩ nghĩ, cười nói: “Miệng chàng rõ ràng nói không phải huynh nhưng lọt vào tai người nghe, ngược lại sẽ làm người ta cho rằng chính là huynh”.
Lục Kiêu sảng khoái cười một cái, nói: “Nam tử hán đại trượng phu, nên thẳng thắn vô tư mới phải!”.
Thần Niên gật gật đầu, lại hỏi Lục Kiêu: “Việc Vân Sinh bị nghĩa phụ ta bắt đến vương đình, có ai biết không?”.
Lục Kiêu đáp: “Việc này hết sức cơ mật, chỉ có mấy người biết, đều là người Vương tín nhiệm. Có điều, trên đường Khâu Mục Lăng đại nhân đưa Vân Sinh về vương đình từng bị sát thủ truy sát, hộ vệ tùy tùng tử thương gần hết, có thể thấy là tuy cẩn thận như thế nhưng vẫn để lộ chút gì. Nếu Mộ Dung bộ một lòng muốn cản Vương lập Vân Sinh làm hậu, nhất định phải điều tra lai lịch của Vân Sinh, do đó mới có thể tra được tung tích của Khâu Mục Lăng đại nhân”.
Thần Niên suy xét một lúc, nói: “Nếu ta tính không nhầm, nghĩa phụ ta vẫn chưa lộ mặt ở Thượng Kinh, mà là mai danh ẩn tích đi nơi khác, đúng không?”.
Lục Kiêu nghe vậy hết sức kinh ngạc, hỏi: “Sao nàng biết?”. Vừa mới dứt lời, bản thân hắn không khỏi nở nụ cười trước, nói: “Ta quên, nàng thông minh như thế, đích thị là đoán được từ lời của ta”.
“Chuyện rất dễ đoán mà, nếu không phải như thế, thân phận ông sao có thể bây giờ mới lộ được.” Thần Niên dừng lại, bất giác nhíu mày, lại hỏi, “Ông đi làm gì sao?”.
Lục Kiêu lại không chịu trả lời, Thần Niên biết hắn khó xử, liền ảm đạm cười, nói: “Bỏ đi, không hỏi nữa vậy”.
Lục Kiêu thấy nàng tươi cười miễn cưỡng, trong lòng bất giác cũng có phần lo lắng, cất tiếng gọi nàng: “Thần Niên?”.
Thần Niên ngẩng đầu lên, cười với hắn, đáp: “Ta không sao”.
Hai người sóng vai đi một chốc nữa, Lục Kiêu chợt nói: “Nếu nàng nghi ngờ Phong Quân Dương tiết lộ thân thế của nàng, đợi sau khi ta quay về Thượng Kinh sẽ cho người đi điều tra việc này, nếu quả thực do hắn làm, luôn có dấu vết để lại”.
Thần Niên lắc lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Không cần huynh điều tra, ta về tự hỏi Phong Quân Dương là được”.
Lục Kiêu liếc nàng một cái, gật đầu: “Cũng được”.
Giờ trời đã dần chuyển rạng, loáng thoáng có thể thấy tường thành Nghi Bình. Thần Niên đưa mắt nhìn lầu cổng thành cao ngất, dừng bước nói với Lục Kiêu: “Huynh không cần đưa ta vào thành, đưa Linh Tước đi đi”.
Lục Kiêu nhìn nàng, lại hỏi: “Nếu thật sự là Phong Quân Dương làm, nàng tính sao?”.
Trên mặt Thần Niên thoáng nét mê man, nói: “Nói thật, ta cũng không biết phải làm sao. Thực ra việc này có phải chàng làm hay không, trong lòng ta đã có đáp án trước rồi. Chỉ là ta vẫn không thể hết hi vọng, muốn đòi chàng một câu trả lời”.
Lục Kiêu nghe xong, muốn khuyên nàng đi cùng mình, thế nhưng không biết nên nói thế nào. Thấy hắn như vậy, Thần Niên bèn hăm hở cười với hắn, chắp tay nói: “Hôm nay từ biệt người, mong sau này có ngày gặp lại, bảo trọng!”.
Nói xong, nàng cũng không nhìn Lục Kiêu lấy một cái, thi triển khinh công chạy vào thành Nghi Bình. Lục Kiêu đứng yên tại chỗ một lúc lâu, cuối cùng không yên lòng, vội đuổi theo phía sau. Nhưng khinh công của Thần Niên rất giỏi, chỉ chốc lát thôi cũng đã đi rất xa. Lục Kiêu đuổi đến ngoài cửa thành, quả thật không thể đuổi kịp Thần Niên.
Thần Niên lướt nhanh suốt dọc đường, nhanh chóng vào thành, vừa đến ngoài cổng phủ thủ thành thì trùng hợp gặp Phong Quân Dương từ trong phủ đi ra. Phong Quân Dương nhìn thấy Thần Niên, hai mắt lập tức sáng ngời, vội vàng đi đến bên nàng, khi đến gần rồi mới thong thả bước chân lại, khoé miệng lại vô thức cong lên, mỉm cười hỏi nàng: “Nàng đã về rồi?”.
Thần Niên không đáp, chỉ đứng đó lặng lẽ quan sát chàng.
Phong Quân Dương là kẻ thông minh, liếc mắt đã nhận ra vẻ mặt Thần Niên không ổn. Nhưng chàng không biết đêm nay nàng gặp Hạ Trạch, còn tưởng nàng như thế là vì Lục Kiêu, lại thấy hai mắt nàng hoe hoe đỏ, mặt mày tiều tụy, trong lòng bất giác thấy ghen, liền nói nhỏ: “Lần này nàng đi một lúc đã về thật tốt, nếu đi cả đêm mới về, chỉ sợ ta tức chết”.
Tuy hờn giận, nhưng giọng điệ của chàng vẫn thân mật như thế, Thần Niên chỉ cảm thấy lòng nhói đau, miễn cưỡng cười với chàng, hỏi: “Chàng định ra ngoài à?”.
“Đêm qua trong quân đưa tin tới, nói Hạ gia có chiến thuyền đi từ Đông tới, ta phải qua xem.” Phong Quân Dương nói xong, đưa tay vuốt những sợi tóc mai lòa xòa của nàng. Không ngờ Thần Niên lại nghiêng đầu né tay chàng. Phong Quân Dương sững người, bàn tay dừng khựng giữa không trung một lát mới dịu dàng hỏi nàng, “Sao thế? Lại nổi cáu à?”.
Thần Niên ngẩng đầu lên nhìn chàng, nói: “A Sách, ta hỏi chàng một việc, chàng có thể nói thật với ta không?”.
Tuy cho tới giờ phút này trong lòng nàng vẫn tồn tại chút hi vọng xa vời, mong trước kia chàng không hề mưu tính thân phận của nàng, thậm chí, cho dù trước đó có mưu tính, sau này khi hai người thổ lộ tình cảm, chàng có thể thật lòng đối đãi với nàng, chứ không tiếp tục giấu giếm lừa gạt nữa.
Ngôn hành của Thần Niên quá mức kì lạ, làm Phong Quân Dương cũng thầm lo lắng không yên, chàng vô thức nắm lấy tay Thần Niên, hỏi: “Việc gì?”.
Thần Niên không nhúc nhích nhìn chăm chăm vào mắt chàng: “Thân phận của nghĩa phụ ta, là chàng bảo Phàn Cảnh Vân tiết lộ cho Mộ Dung bộ?”.
Đôi đồng tử Phong Quân Dương co lại, chàng im lặng nhìn Thần Niên, cong môi mỉm cười, hỏi nàng: “Lục Kiêu nói với nàng? Nàng tin ta hay tin hắn?”.
Chút hi vọng cuối cùng trong lòng Thần Niên cũng đã tan biến, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, lại nhìn về phía Phong Quân Dương, chua chát nói: “Ta chỉ hỏi chàng phải hay không phải?”.
Phong Quân Dương trầm giọng đáp: “Không phải, ta không làm”.
Thần Niên gật gật đầu, muốn rút tay ra khỏi tay chàng nhưng chàng lại nắm lại rất nhanh khiến nàng không thoát ra được. Thần Niên đành thôi, nhẹ giọng nói: “Phong Quân Dương, ta muốn chàng thề với ta, nói việc này không phải do chàng làm”.
“Được.” Phong Quân Dương không hề nghĩ ngợi đồng ý, giơ tay phải lên, thề, “Phong Quân Dương ta xin thề với trời, nếu việc này do ta làm, ta sẽ chết không được yên lành”.
Thần Niên cười nhạt với chàng, lại nói: “A Sách, ta không muốn chàng chết không được yên lành. Chàng nói thế này, nếu việc này do Phong Quân Dương làm, hãy để Thần Niên chết sớm, chết không được yên lành”.
Phong Quân Dương cứng đờ cả người, yết hầu như bị ai đó bóp chặt, không thể thốt ra được nửa chữ.
Thần Niên vẫn mỉm cười nhìn chàng, nói: “Nói đi A Sách, nếu chàng chịu thề như vậy, ta sẽ tin chàng”.
Đôi môi mỏng của Phong Quân Dương run lên nhè nhẹ, khép mở vài lần cũng không thể phát ra lời thề độc như thế. Sau cùng, chàng chua chát cười, nói: “Nếu nàng tin ta thì tin, việc gì phải đâm dao vào tim ta như thế”.
Thần Niên cụp mắt xuống, nhấc tay đặt lên ngực trái chàng, lặng lẽ cảm nhận nhịp tim đập mạnh mẽ dưới lớp áo, thì thào hỏi: “Chàng cũng sẽ thấy đau ư? Nơi này của chàng thật sự có trái tim ư?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook