Giang Bắc Nữ Phỉ
-
Quyển 1 - Chương 6: Nghĩa phụ Triển Việt
Thần Niên hừ lạnh một tiếng, giật lấy dây cương ở trong tay Trịnh Luân đang
đứng bên cạnh, sống lưng thẳng tắp nghênh ngang tự mãn đi về phía Mục
Triển Việt. Đến khi người đã về đứng bên cạnh Mục Triển Việt rồi, khí
thế liền mất sạch, cúi đầu khom lưng, gọi một tiếng vô cùng lấy lòng:
“Nghĩa phụ.”
Nhưng Mục Triển Việt thậm chí còn không thèm để ý gì tới nàng, tra trường đao vào trong vỏ, giật dây cương thúc ngựa rồi phi nhanh về phía trước. Nhìn thấy tình cảnh đó, Vân Sinh đang ở bên trong cũng không nhịn được, bật cười “Hì hì”. Thần Niên vô cùng bực mình trừng mắt lên nhìn nàng ta, nhưng lại không dám gây thêm phiền phức dưới vành mắt Mục Triển Việt, chỉ đành làm một bộ mặt hung dữ hướng về phía Vân Sinh, rồi sau đó vội vàng thúc ngựa đuổi theo Mục Triển Việt.
Đợi hai người đã đi xa, Trịnh Luân không kìm được mới hỏi: “Thế tử gia, tại sao lại thả bọn họ đi như vậy?”.
Ánh mắt của Phong Quân Dương nhìn tới con chiến mã đã chết từ đời nào nằm ngã trên đất, chỉ một đường đao đã chém đứt hẳn đầu con ngựa, bề mặt vết chém rất phẳng, tựa như đang dùng dao thái đậu phụ, không để lại một vết gợn nào cả. Một đường đao này tuy rằng chỉ có ý ra oai, nhưng với tốc độ rút đao cực nhanh, lực đạo lại lớn, cũng đã quá đủ để khiến cho người khác phải run lên vì sợ rồi. Tạ Thần Niên nói không sai, trong đoàn người của bọn hắn không có ai là đối thủ của ông ta cả. Nếu đã như vậy rồi, hà tất phải để xảy ra một cuộc chém giết không cần thiết?
Phong Quân Dương giật giật dây cương, lãnh đạm dặn dò: “Đi thôi, bất luận thế nào đi nữa tối nay cũng phải đến được dịch trạm.”
Phía sau lưng hắn, tịch dương đã sắp chìm dần xuống trong bóng đen của những dãy núi nằm nối tiếp nhau, cùng với đó là những ánh lửa lập lòe, vô số những ánh lửa đó tỏa ra ở nơi giao nhau giữa trời và đất, từ đỏ dần dần chuyển sang màu tím, lại không biết bắt đầu từ đâu trở nên nặng nề hơn rồi biến thành màu xanh, cuối cùng tụ lại trong sắc trời lam nhạt của thiên không.
Vân Sinh không nhịn được quay đầu lại nhìn, không biết tại sao, trong thoáng chốc có một loại cảm giác buồn thương trào lên trong trái tim nàng. Cùng lúc đó, Thần Niên lại chẳng có tâm trí đâu để đa sầu đa cảm đến thế, nàng vẫn luôn thúc ngựa đi theo phía sau Mục Triển Việt không xa cũng không gần, trong đầu chỉ nghĩ làm sao để không phải nói dối, lại vẫn có thể đẩy trách nhiệm sang cho người khác.
Hai người bọn họ một trước một sau đi về phía Tây chưa được bao xa, còn chưa vào được đến đèo Phi Long, thì đã gặp Đại đương gia của trại Thanh Phong Trương Khuê Túc cùng một toán người ra nghênh đón. Trương Khuê Túc nhận được tin báo của Diệp Tiểu Thất, biết Thần Niên bị người ta bắt đi, liền vô cùng hoảng sợ, một mặt sai người nhanh chóng thả chim bồ câu đưa tin cho Mục Triển Việt, mặt khác đích thân dẫn mười mấy cao thủ trong trại nghĩ cách đi giải cứu Thần Niên.
Diệp Tiểu Thất vẫn theo sát bên cạnh ngựa của Trương Khuê Túc, thấy Mục Triển Việt đưa được Thần Niên trở về, trong lòng liền thở một hơi dài nhẹ nhõm, đang muốn đến trước mặt Thần Niên nói vài câu, lại ngó thấy nàng đang ra sức nhíu mày nháy mắt liên hồi, hiển nhiên là đang dùng mắt ra hiệu với mình. Diệp Tiểu Thất ngẩn người ra, liền vô thức ghìm cương ngựa lại.
Trương Khuê Túc vội vàng tiến về trước để đón, xem xét Thần Niên cẩn thận, hỏi với giọng vừa lo lắng lại vừa quan tâm: “Có bị thương ở đâu không?”.
Thần Niên cẩn thận nhìn trộm về phía Mục Triển Việt, tấm vải đen rủ xuống từ chiếc mũ tuy rằng che được vẻ mặt, nhưng lại không giấu được luồng lãnh ý toát ra từ trên người ông, nàng nuốt nước bọt, sợ sệt trả lời: “Không ạ, tất cả đều ổn cả.”
Vẻ mặt Trương Khuê Túc rõ ràng nhẹ nhõm hẳn đi, nhưng còn chưa kịp nói tiếp, thì Tam đương gia Lưu Trung Nghĩa từ phía sau lưng ông ta đã thúc ngựa đi lên, cướp lời: “Không sao là tốt rồi, chuyện hôm nay đã dọa chết mấy người chúng ta đấy. Ta phải nói con nha đầu nhà cháu ấy, hành sự thật quá lỗ mãng, từ lâu đã nói với cháu là không được ôm đồm vơ lấy vụ “mua bán” này, cháu lại càng muốn thể hiện mình mạnh, cướp lệnh bài rồi chạy đi luôn, cũng không đợi Đại đương gia sắp xếp bố trí cho thỏa đáng. May mà không xảy ra chuyện gì, ngộ nhỡ có sự cố nào, cháu bảo chúng ta phải ăn nói sao với Mục huynh đệ hả?”.
(Mua bán: tiếng lóng để chỉ việc cướp bóc của thổ phỉ)
Thần Niên càng nghe càng cảm thấy những lời ông ta nói thật khó nghe, đúng là nàng sợ nghĩa phụ, cũng có lòng tôn kính Trương Khuê Túc, nhưng như thế không có nghĩa rằng nàng là một người dễ bị bắt nạt. Nàng thay đổi hẳn cái bộ dạng như chuột thấy mèo lúc trước, nở nụ cười vô cùng thoải mái, không nhanh không chậm nói: “Tam đương gia nói nặng lời rồi, khoan nói đến việc Thần Niên dám hay không dám hỗn xược trước mặt Đại đương gia, chỉ riêng nói đến công phu của Tam đương gia người thôi, nếu như thật sự không muốn để Thần Niên làm vụ “mua bán” này, thì Thần Niên có thể cướp được thẻ bài dưới vành mắt người ư? Người có hơi quá coi trọng Thần Niên này rồi!”.
Miệng lưỡi nàng vốn lưu loát, đoạn đối đáp này lại nói rất nhanh, bật tanh tách như đậu nhảy, nhất thời khiến Lưu Trung Nghĩa nghẹn đến đỏ cả mặt.
Mục Triển Việt vẫn luôn trầm mặc không nói gì.
Trương Khuê Túc nhận ra trong lòng Mục Triển Việt không vui, lại nhìn sang phía Lưu Trung Nghĩa vẫn còn đang muốn biện bác với Thần Niên, vội vàng lên tiếng quát ngăn ông ta lại: “Lão Tam, im miệng đi!”.
Thấy vậy, Nhị đương gia Văn Phượng Minh đứng bên cạnh suốt từ nãy tới giờ vẫn chưa lên tiếng liền vội vàng nói vài câu hòa giải, vẻ mặt vô cùng thành khẩn xin lỗi Mục Triển Việt: “Triển Việt, ngươi đừng tính toán với Lão Tam, tính tình đệ ấy trước giờ vẫn vậy, tuy độc miệng nhưng tâm không xấu. Bất luận thế nào đi nữa, chuyện này cũng đều do bọn ta suy nghĩ không chu đáo, không nên để con bé một mình ra ngoài gánh vác vị trí trụ cột này. Đại đương gia sau khi biết con bé bị người ta bắt đi, nóng lòng như lửa đốt, lập tức dẫn theo mấy người bọn ta đi ứng cứu, còn nói rằng lỡ như lần này Thần Niên có mệnh hệ gì, huynh ấy thật sự không biết phải ăn nói sao với ngươi nữa.”
Nói xong, ông ta quay đầu nhìn về hướng Thần Niên, dùng giọng điệu trưởng bối để quở trách nàng: “Thần Niên, trong chuyện này cháu cũng sai, tuy rằng Tam đương gia trong lúc lo lắng có nói năng nặng lời, nhưng lần này cháu ham lập công mà khinh địch, thậm chí còn để rơi vào tay địch, đây hoàn toàn là lỗi của cháu.”
Miệng Văn Phượng Minh tuy rằng chia đều lỗi sai cho Lưu Trung Nghĩa và Thần Niên mỗi người một nửa, nhưng trong lời nói rõ ràng là thiên vị cho phía Lưu Trung Nghĩa hơn. Thần Niên trong lòng cười lạnh, cực lực đè nén cơn giận trong lòng xuống, cười hì hì nói: “Vẫn cứ là Nhị đương gia công bằng nghiêm minh, nói khiến Thần Niên phải tâm phục khẩu phục. Tam đương gia chính là như vậy, bụng dạ rõ ràng là người tốt, nhưng lại cứ cố giả vờ làm người xấu để dọa cho kẻ khác phải sợ. Lần đầu tiên Thần Niên ra ngoài “mua bán” kỳ thật lo lắng vô cùng, vốn dĩ muốn xin lão nhân gia người tới giúp một tay, nhưng chỉ nhìn thấy bộ dáng đáng sợ đó ngay cả lời còn chẳng dám thốt ra, huống hồ là mở miệng cầu xin ông ấy. Hôm nay nếu có Tam đương gia ở bên cạnh quân sư cho Thần Niên, thì Thần Niên đâu chỉ có dừng lại ở mức thế này!”.
Trương Khuê Túc nghe ra trong lời lẽ của bọn họ đều để lộ gai nhọn, cũng đoán được bên trong sự việc xảy ra ngày hôm nay nhất định có điểm kỳ quặc, nhưng trước mắt không phải là lúc để nghiên cứu việc này, nên càng không chú ý đến mấy người bọn họ nữa, chỉ ôm hai nắm tay lại vái một cái về phía Mục Triển Việt. thành tâm thành ý nói với ông: “Mục huynh đệ, lần này là lỗi của Lão Đại ta hành sự không chu toàn, Lão Đại tại đây nhận lỗi với đệ.”
Mục Triển Việt xoay đầu ngựa sang hướng khác tránh cái vái này của ông ta, chỉ giật từ bên hông ngựa một cái tay nải dính đầy máu đưa cho Trương Khuê Túc, nhàn nhạt nói: “Trương Đại đương gia, đây là đầu của Tiết Trực ở Ký Châu, Mục mỗ đã từng đồng ý thay ông giết mười người, đây chính cái thứ mười, ân tình của Trương Đại đương gia, đến giờ Mục mỗ đã trả xong rồi.”
Lời vừa nói ra, trừ Đại đương gia Trương Khuê Túc ra, tất cả những người còn lại đều vô cùng kinh hãi. Mọi người tuy rằng chỉ là toán cướp trên núi, nhưng những chuyện ngoài núi đại khái cũng biết được khá nhiều, đại danh của Tiết Trực cũng đã từng nghe qua, người này xuất thân trong một gia tộc lớn chuyên về binh nghiệp, từ năm Vĩnh Bình thứ tư trở đi đảm nhận chức tướng giữ thành Ký Châu, trong tay nắm giữ đến mấy vạn quân tinh nhuệ. Sau chiến loạn ở Thịnh Đô năm Vĩnh Bình thứ chín, sự khống chế của triều đình với các nơi của vùng Giang Bắc ít hơn so với trước kia, Tiết Trực cũng nhân cơ hội này chiêu binh mãi mã tăng cường thực lực, tuy rằng vẫn lấy danh nghĩa là nhận lệnh của triều đình, nhưng trên thực tế đã trở thành kẻ có thực tài và dã tâm.
Nhưng Mục Triển Việt thậm chí còn không thèm để ý gì tới nàng, tra trường đao vào trong vỏ, giật dây cương thúc ngựa rồi phi nhanh về phía trước. Nhìn thấy tình cảnh đó, Vân Sinh đang ở bên trong cũng không nhịn được, bật cười “Hì hì”. Thần Niên vô cùng bực mình trừng mắt lên nhìn nàng ta, nhưng lại không dám gây thêm phiền phức dưới vành mắt Mục Triển Việt, chỉ đành làm một bộ mặt hung dữ hướng về phía Vân Sinh, rồi sau đó vội vàng thúc ngựa đuổi theo Mục Triển Việt.
Đợi hai người đã đi xa, Trịnh Luân không kìm được mới hỏi: “Thế tử gia, tại sao lại thả bọn họ đi như vậy?”.
Ánh mắt của Phong Quân Dương nhìn tới con chiến mã đã chết từ đời nào nằm ngã trên đất, chỉ một đường đao đã chém đứt hẳn đầu con ngựa, bề mặt vết chém rất phẳng, tựa như đang dùng dao thái đậu phụ, không để lại một vết gợn nào cả. Một đường đao này tuy rằng chỉ có ý ra oai, nhưng với tốc độ rút đao cực nhanh, lực đạo lại lớn, cũng đã quá đủ để khiến cho người khác phải run lên vì sợ rồi. Tạ Thần Niên nói không sai, trong đoàn người của bọn hắn không có ai là đối thủ của ông ta cả. Nếu đã như vậy rồi, hà tất phải để xảy ra một cuộc chém giết không cần thiết?
Phong Quân Dương giật giật dây cương, lãnh đạm dặn dò: “Đi thôi, bất luận thế nào đi nữa tối nay cũng phải đến được dịch trạm.”
Phía sau lưng hắn, tịch dương đã sắp chìm dần xuống trong bóng đen của những dãy núi nằm nối tiếp nhau, cùng với đó là những ánh lửa lập lòe, vô số những ánh lửa đó tỏa ra ở nơi giao nhau giữa trời và đất, từ đỏ dần dần chuyển sang màu tím, lại không biết bắt đầu từ đâu trở nên nặng nề hơn rồi biến thành màu xanh, cuối cùng tụ lại trong sắc trời lam nhạt của thiên không.
Vân Sinh không nhịn được quay đầu lại nhìn, không biết tại sao, trong thoáng chốc có một loại cảm giác buồn thương trào lên trong trái tim nàng. Cùng lúc đó, Thần Niên lại chẳng có tâm trí đâu để đa sầu đa cảm đến thế, nàng vẫn luôn thúc ngựa đi theo phía sau Mục Triển Việt không xa cũng không gần, trong đầu chỉ nghĩ làm sao để không phải nói dối, lại vẫn có thể đẩy trách nhiệm sang cho người khác.
Hai người bọn họ một trước một sau đi về phía Tây chưa được bao xa, còn chưa vào được đến đèo Phi Long, thì đã gặp Đại đương gia của trại Thanh Phong Trương Khuê Túc cùng một toán người ra nghênh đón. Trương Khuê Túc nhận được tin báo của Diệp Tiểu Thất, biết Thần Niên bị người ta bắt đi, liền vô cùng hoảng sợ, một mặt sai người nhanh chóng thả chim bồ câu đưa tin cho Mục Triển Việt, mặt khác đích thân dẫn mười mấy cao thủ trong trại nghĩ cách đi giải cứu Thần Niên.
Diệp Tiểu Thất vẫn theo sát bên cạnh ngựa của Trương Khuê Túc, thấy Mục Triển Việt đưa được Thần Niên trở về, trong lòng liền thở một hơi dài nhẹ nhõm, đang muốn đến trước mặt Thần Niên nói vài câu, lại ngó thấy nàng đang ra sức nhíu mày nháy mắt liên hồi, hiển nhiên là đang dùng mắt ra hiệu với mình. Diệp Tiểu Thất ngẩn người ra, liền vô thức ghìm cương ngựa lại.
Trương Khuê Túc vội vàng tiến về trước để đón, xem xét Thần Niên cẩn thận, hỏi với giọng vừa lo lắng lại vừa quan tâm: “Có bị thương ở đâu không?”.
Thần Niên cẩn thận nhìn trộm về phía Mục Triển Việt, tấm vải đen rủ xuống từ chiếc mũ tuy rằng che được vẻ mặt, nhưng lại không giấu được luồng lãnh ý toát ra từ trên người ông, nàng nuốt nước bọt, sợ sệt trả lời: “Không ạ, tất cả đều ổn cả.”
Vẻ mặt Trương Khuê Túc rõ ràng nhẹ nhõm hẳn đi, nhưng còn chưa kịp nói tiếp, thì Tam đương gia Lưu Trung Nghĩa từ phía sau lưng ông ta đã thúc ngựa đi lên, cướp lời: “Không sao là tốt rồi, chuyện hôm nay đã dọa chết mấy người chúng ta đấy. Ta phải nói con nha đầu nhà cháu ấy, hành sự thật quá lỗ mãng, từ lâu đã nói với cháu là không được ôm đồm vơ lấy vụ “mua bán” này, cháu lại càng muốn thể hiện mình mạnh, cướp lệnh bài rồi chạy đi luôn, cũng không đợi Đại đương gia sắp xếp bố trí cho thỏa đáng. May mà không xảy ra chuyện gì, ngộ nhỡ có sự cố nào, cháu bảo chúng ta phải ăn nói sao với Mục huynh đệ hả?”.
(Mua bán: tiếng lóng để chỉ việc cướp bóc của thổ phỉ)
Thần Niên càng nghe càng cảm thấy những lời ông ta nói thật khó nghe, đúng là nàng sợ nghĩa phụ, cũng có lòng tôn kính Trương Khuê Túc, nhưng như thế không có nghĩa rằng nàng là một người dễ bị bắt nạt. Nàng thay đổi hẳn cái bộ dạng như chuột thấy mèo lúc trước, nở nụ cười vô cùng thoải mái, không nhanh không chậm nói: “Tam đương gia nói nặng lời rồi, khoan nói đến việc Thần Niên dám hay không dám hỗn xược trước mặt Đại đương gia, chỉ riêng nói đến công phu của Tam đương gia người thôi, nếu như thật sự không muốn để Thần Niên làm vụ “mua bán” này, thì Thần Niên có thể cướp được thẻ bài dưới vành mắt người ư? Người có hơi quá coi trọng Thần Niên này rồi!”.
Miệng lưỡi nàng vốn lưu loát, đoạn đối đáp này lại nói rất nhanh, bật tanh tách như đậu nhảy, nhất thời khiến Lưu Trung Nghĩa nghẹn đến đỏ cả mặt.
Mục Triển Việt vẫn luôn trầm mặc không nói gì.
Trương Khuê Túc nhận ra trong lòng Mục Triển Việt không vui, lại nhìn sang phía Lưu Trung Nghĩa vẫn còn đang muốn biện bác với Thần Niên, vội vàng lên tiếng quát ngăn ông ta lại: “Lão Tam, im miệng đi!”.
Thấy vậy, Nhị đương gia Văn Phượng Minh đứng bên cạnh suốt từ nãy tới giờ vẫn chưa lên tiếng liền vội vàng nói vài câu hòa giải, vẻ mặt vô cùng thành khẩn xin lỗi Mục Triển Việt: “Triển Việt, ngươi đừng tính toán với Lão Tam, tính tình đệ ấy trước giờ vẫn vậy, tuy độc miệng nhưng tâm không xấu. Bất luận thế nào đi nữa, chuyện này cũng đều do bọn ta suy nghĩ không chu đáo, không nên để con bé một mình ra ngoài gánh vác vị trí trụ cột này. Đại đương gia sau khi biết con bé bị người ta bắt đi, nóng lòng như lửa đốt, lập tức dẫn theo mấy người bọn ta đi ứng cứu, còn nói rằng lỡ như lần này Thần Niên có mệnh hệ gì, huynh ấy thật sự không biết phải ăn nói sao với ngươi nữa.”
Nói xong, ông ta quay đầu nhìn về hướng Thần Niên, dùng giọng điệu trưởng bối để quở trách nàng: “Thần Niên, trong chuyện này cháu cũng sai, tuy rằng Tam đương gia trong lúc lo lắng có nói năng nặng lời, nhưng lần này cháu ham lập công mà khinh địch, thậm chí còn để rơi vào tay địch, đây hoàn toàn là lỗi của cháu.”
Miệng Văn Phượng Minh tuy rằng chia đều lỗi sai cho Lưu Trung Nghĩa và Thần Niên mỗi người một nửa, nhưng trong lời nói rõ ràng là thiên vị cho phía Lưu Trung Nghĩa hơn. Thần Niên trong lòng cười lạnh, cực lực đè nén cơn giận trong lòng xuống, cười hì hì nói: “Vẫn cứ là Nhị đương gia công bằng nghiêm minh, nói khiến Thần Niên phải tâm phục khẩu phục. Tam đương gia chính là như vậy, bụng dạ rõ ràng là người tốt, nhưng lại cứ cố giả vờ làm người xấu để dọa cho kẻ khác phải sợ. Lần đầu tiên Thần Niên ra ngoài “mua bán” kỳ thật lo lắng vô cùng, vốn dĩ muốn xin lão nhân gia người tới giúp một tay, nhưng chỉ nhìn thấy bộ dáng đáng sợ đó ngay cả lời còn chẳng dám thốt ra, huống hồ là mở miệng cầu xin ông ấy. Hôm nay nếu có Tam đương gia ở bên cạnh quân sư cho Thần Niên, thì Thần Niên đâu chỉ có dừng lại ở mức thế này!”.
Trương Khuê Túc nghe ra trong lời lẽ của bọn họ đều để lộ gai nhọn, cũng đoán được bên trong sự việc xảy ra ngày hôm nay nhất định có điểm kỳ quặc, nhưng trước mắt không phải là lúc để nghiên cứu việc này, nên càng không chú ý đến mấy người bọn họ nữa, chỉ ôm hai nắm tay lại vái một cái về phía Mục Triển Việt. thành tâm thành ý nói với ông: “Mục huynh đệ, lần này là lỗi của Lão Đại ta hành sự không chu toàn, Lão Đại tại đây nhận lỗi với đệ.”
Mục Triển Việt xoay đầu ngựa sang hướng khác tránh cái vái này của ông ta, chỉ giật từ bên hông ngựa một cái tay nải dính đầy máu đưa cho Trương Khuê Túc, nhàn nhạt nói: “Trương Đại đương gia, đây là đầu của Tiết Trực ở Ký Châu, Mục mỗ đã từng đồng ý thay ông giết mười người, đây chính cái thứ mười, ân tình của Trương Đại đương gia, đến giờ Mục mỗ đã trả xong rồi.”
Lời vừa nói ra, trừ Đại đương gia Trương Khuê Túc ra, tất cả những người còn lại đều vô cùng kinh hãi. Mọi người tuy rằng chỉ là toán cướp trên núi, nhưng những chuyện ngoài núi đại khái cũng biết được khá nhiều, đại danh của Tiết Trực cũng đã từng nghe qua, người này xuất thân trong một gia tộc lớn chuyên về binh nghiệp, từ năm Vĩnh Bình thứ tư trở đi đảm nhận chức tướng giữ thành Ký Châu, trong tay nắm giữ đến mấy vạn quân tinh nhuệ. Sau chiến loạn ở Thịnh Đô năm Vĩnh Bình thứ chín, sự khống chế của triều đình với các nơi của vùng Giang Bắc ít hơn so với trước kia, Tiết Trực cũng nhân cơ hội này chiêu binh mãi mã tăng cường thực lực, tuy rằng vẫn lấy danh nghĩa là nhận lệnh của triều đình, nhưng trên thực tế đã trở thành kẻ có thực tài và dã tâm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook