Giang Bắc Nữ Phỉ
-
Quyển 1 - Chương 51: Cách để cứu người
Người đó hơi ngẩn người ra, nghĩ một lát, rồi mới nói: “Cứ cho là vậy đi.”
Thần Niên vốn dĩ không ôm ấp chút hy vọng nào, nghe thấy hắn trả lời như vậy trong lòng không khỏi vui mừng, thiếu chút nữa là buột miệng hỏi “Nghĩa phụ hiện giờ đang ở đâu”. Lời đã đến bên miệng rồi nàng lại ép mình phải nhịn xuống, nén niềm vui sướng trong lòng lại, ngoác miệng nói mò: “Vậy thì lại càng không phải là người ngoài rồi! Ta là Văn Nhược Liễu, là bạn tốt miễn bàn của Thần Niên, nên cũng rất quen thân với Mục gia. Không biết phải xưng hô với các hạ thế nào đây, có các hạ giúp đỡ, chuyện hôm nay sẽ dễ giải quyết thôi.”
Vị nam tử đó căn bản không hề bị dao động, chỉ khoanh tay lai nhìn nàng, nói rất thẳng thắn: “Người ta cần cứu chỉ có duy nhất Tạ Thần Niên, nên sẽ không giúp cô cứu người đâu, cô có làm thân với ta cũng vô dụng thôi.”
Nhưng Thần Niên lại nghiêm sắc mặt nói: “Việc chúng ta phải thương lượng chính là làm cách nào để cứu Tạ Thần Niên! Ngươi có biết đám quan binh đó thực ra đến đây chính là vì một mình nàng ta không? Những người khác chẳng qua chỉ là vật đính kèm mà thôi! Người cứ xông xuống cứu người như vậy, thì chẳng đợi được tới lúc đứng trước mặt đã bị bọn chúng phát giác ra rồi. Ta nghe trộm thấy bọn chúng nói chuyện với nhau, nói rằng quan trên đã có dặn dò, một khi có biến, việc đầu tiên chính là giết chết Tạ Thần Niên, tuyệt đối không thể để nàng ta còn sống rơi vào tay kẻ khác!”.
Vị nam tử nghe xong thấy rất kỳ quái, không kìm được hỏi: “Tại sao lại thế?”.
Thần Niên chỉ đợi hắn hỏi vậy, chỉ khi nào hắn hiếu kỳ, thì mới có thể dụ hắn mắc câu. Trong bụng nàng đã có một lô những lý lẽ, thấp giọng nửa thật nửa giả nói: “Chuyện này kể ra lằng nhằng lắm, ta chỉ nói đơn giản mấy câu cho ngươi nghe thôi. Thấy dáng vẻ ngươi không giống người bản địa bọn ta, nhưng có nghe nói Ký Châu xảy ra biến chưa?”.
Vị nam tử gật đầu nói: “Hai huynh đệ của Tiết gia náo loạn bất hòa.”
Thần Niên vội vàng tâng bốc: “Thật không ngờ huynh đài cũng biết cả chuyện này nữa, bội phục, bội phục.”
Vị nam tử nhủ thầm chuyện này người trong thiên hạ đều biết gần hết rồi, có gì đâu mà phải bội phục, nhưng cảm giác được người ta bội phục không tồi chút nào, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ đợi những lời tiếp theo của Thần Niên.
Thần Niên lại nói tiếp: “Huynh đài đã là bạn của Mục gia, nên có lẽ biết Tiết Trực ở Ký Châu là do Mục gia đích thân ra tay giết chết, huynh đệ Tiết gia của Ký Châu không tìm được Mục gia, huynh thử nói xem quân Ký Châu bắt nghĩa nữ của Mục gia để làm gì?”.
Vị nam tử không tự chủ được suy nghĩ thuận theo những lời gợi mở của Thần Niên, rất nhanh đã tự đưa mình vào bẫy của nàng: “Ý cô nói người bọn chúng muốn bắt là Khâu Mục Lăng Việt?”.
Mấy từ phía sau hắn ta nói rất nhanh, phát âm lại có chút cổ quái, khiến Thần Niên nhất thời không nghe rõ, theo bản năng hỏi lại: “Cái gì cơ?”.
“Không có gì.” Vị nam tử trả lời rất nhanh, dừng lại một chút, lại nói: “Cô đừng nói vòng vèo nữa, nói thẳng ra xem cô đã nghe thấy bọn chúng nói gì.”
Thần Niên không màng đến chuyện cẩn thận suy đoán mấy từ hắn vừa nói ra nữa, vội vàng đáp: “Ta nghe bọn chúng nói sẽ mang Thần Niên làm mồi nhử, dùng nó để dụ Mục gia rơi vào bẫy, còn nói rằng một khi dụ được Mục gia đến rồi, thì sẽ lập tức giết Thần Niên tránh để lại hậu họa về sau. Nên, ngươi cứ xông thẳng xuống dưới như vậy, bọn họ lại không biết dáng vẻ của Mục gia, sẽ tưởng ngươi chính là Mục gia, lập tức sẽ giết Thần Niên ngay.”
Người này nghe xong trầm mặc không nói gì, Thần Niên lại kiên trì nỗ lực nói tiếp: “Chi bằng để ta nghĩ cách giúp ngươi cứu được Thần Niên ra.”
“Cách gì?” Vị nam tử hỏi.
Nhưng Thần Niên lại không đáp là cách gì, mà chỉ hỏi: “Cách thì ta có, nhưng không thể tặng ngươi khơi khơi thế được, ta giúp nhóm của ngươi, thì ngươi cũng phải giúp ta một lần như vậy mới gọi là công bằng.”
Vị nam tử này ít nhiều cũng đoán ra được yêu cầu của Thần Niên: “Người phía dưới quá đông, trong một chốc một lát thì ta không thể giết được hết, nhiều nhất cũng chỉ có thể giúp cô kéo ra được hơn một người thôi.”
Thần Niên trong lòng thầm nghĩ quả nhiên không hổ là quen biết thân thiết với nghĩa phụ, ngay cả tính cách cũng giống y như nhau, khi gặp chuyện đều là kiểu thủ lĩnh gặp người giết người gặp phật giết phật, chứ không chịu hành xự uyển chuyển. Nàng vội nói: “Ta không cần ngươi cứu người, ta chỉ cần ngươi bắt người thôi. Ta thấy các hạ võ công cao cường, chi bằng tranh thủ lúc chúng không phòng bị tóm lấy tên thủ lĩnh cầm đầu, ép bọn chúng thả người.”
Người này tuy rằng nói tiếng Hán không được lưu loát, nhưng cũng có thể coi là không quá ngốc, nói: “Ta cứ đi ra như vậy, còn không phải sẽ bị những người đó tưởng là Mục gia của cô ư? Kết cục của Tạ Thần Niên nói không chừng cũng thế. Cô muốn dỗ ngọt ta, ta không mắc bẫy của cô đâu.”
Thần Niên sớm đã có chuẩn bị, nghe vậy liền nói: “Vừa nãy ta đã nói rồi, có cách cứu Thần Niên ra trước. Làm một cuộc trao đổi, ngươi giúp ta bắt tên cầm đầu của đám quan binh ở phía dưới kia cho ta, thế nào?”.
Người này không nói gì, chỉ nghiêng đầu đánh giá Thần Niên, giống như đang tính toán xem cuộc mua bán này có lời không.
Mắt thấy đám quan binh ở dưới ăn cơm tối xong xuôi, đã có không ít ánh mắt của những kẻ đó đang nhìn chằm chằm vào những cô gái trong trại Thanh Phong, có những kẻ còn bắt đầu lớn tiếng chòng ghẹo, trong lòng Thần Niên không khỏi lo lắng, hỏi dồn: “Có được không?”.
Người này nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng cũng gật đầu, “Cô đã nhất quyết muốn như vậy, thì ta sẽ đồng ý, nhưng đến lúc ta chỉ dẫn một mình Tạ Thần Niên đi thôi, còn cô và bạn bè của cô có thể trốn thoát được hay không ta không quan tâm.”
Thần Niên vội nói: “Được. Nhưng, trước tiên ngươi cho ta xem thử võ công của ngươi cao thấp thế nào đi đã, sau đó ta sẽ quyết định xem dùng cách gì hay để bắt tên cầm đầu, đến lúc ấy nên dùng trí hay cùng vũ lực…”
Nàng còn chưa dứt lời, cũng không biết người đó đã lại lặng lẽ rút thanh quái đao từ bên sườn thắt lưng ra từ lúc nào, Thần Niên chỉ cảm thấy trước mặt mát lạnh, chưa kịp tránh đi, thì lưỡi đao quét sát qua da mặt Thần Niên, sau đó nghe thấy người đó hỏi: “Thế nào?”.
Phần tóc mái trước trán của Thần Niên bị thanh đao xẹt qua rụng xuống không ít, mấy sợi tóc nhỏ vụn rơi xuống vương đầy trên mặt, nếu như là trước đây sợ rằng nàng đã sớm tức giận mắng cho hắn một trận tơi bời rồi, nhưng lúc này trong lòng lại cảm thấy rất vui, khen: “Đao pháp rất giỏi!”.
Người đó khẽ hừ một tiếng, nói: “Cô có cách gì cứu được Tạ Thần Niên ra trước? Mau nói đi.”
Thần Niên đã có kế hoạch rồi, nhưng không vội nói ra mà ngược lại còn hỏi tên của hắn trước.
“Bộ Lục Cô…” Người đó nói ra mấy âm tiết kỳ quái, sau đó nghĩ một lát sửa lại: “Lục… Kiêu, gọi ta là Lục Kiêu.”
Thần Niên đoán hắn đang nói tên giả, nhưng giờ cũng chẳng muốn vạch trần, chỉ bắt hắn thề không được thất tín bội nghĩa, rồi mới ung dung nói: “Ta có cách liên hệ với tiểu… Thần Niên, ngươi đợi ở đây trước, đến lúc đó cứ nghe theo sự chỉ huy của ta là được!”.
Lục Kiêu bán tin bán nghi đồng ý, Thần Niên bèn lén lút dẫn hắn bí mật đi xuống dốc một đoạn, chỉ tay vào một tảng đá to cao cỡ nửa người cách đó không xa nói: “Ngươi trốn ở đâu đó đi, đợi một lát…” Nàng cẩn thận giải thích cách bố trí phía sau cho người này nghe, lại dặn dò: “Động tác phải thật nhanh! Không được để chúng phát hiện ra.”
Lục Kiêu rõ ràng có chút không tình nguyện nghe theo sự chỉ huy của Thần Niên, nhưng vừa nãy đã đồng ý rồi, nên cũng không tiện nói thêm nữa, chỉ gật gật đầu trốn phía sau tảng đá bên cạnh. Thân hình của hắn cúi xuống cực thấp, đi lại không hề phát ra âm thanh, giống như một con báo đen hòa trong sắc trời đêm, chỉ trong nháy mắt đã biến mất trong những tảng đá lùm cây.
Trong lòng Thần Niên cũng an tâm được phần nào, thầm nhủ ông trời đúng là không giết nàng, người này quả thực đúng là trời cao phái tới giúp nàng cứu người, đao pháp giỏi, thân thủ linh hoạt, điều quan trọng nhất chính là rất dễ bị lừa nghe theo sự sai bảo.
Nàng tập trung tinh thần, tháo hết những đồ trang sức dễ phản quang trên người xuống, lại dùng những cành cỏ dại mềm mại bện thành một chiếc mũ rơm nhọn đội lên trên đầu, bí mật lặng lẽ đi xuống dốc. Mãi cho đến khi cách mấy đống lửa không quá hai ba mươi trượng, nàng mới dừng lại không gây ra tiếng động nào, trốn sau một bụi cây rậm rạp, sau đó ngắt một chiếc lá ngậm vào giữa cánh môi, một mặt lén lút đánh giá tình hình ở phía dưới qua những khe hở, mặt khác nhẹ nhàng thổi chiếc lá trong miệng.
Thần Niên vốn dĩ không ôm ấp chút hy vọng nào, nghe thấy hắn trả lời như vậy trong lòng không khỏi vui mừng, thiếu chút nữa là buột miệng hỏi “Nghĩa phụ hiện giờ đang ở đâu”. Lời đã đến bên miệng rồi nàng lại ép mình phải nhịn xuống, nén niềm vui sướng trong lòng lại, ngoác miệng nói mò: “Vậy thì lại càng không phải là người ngoài rồi! Ta là Văn Nhược Liễu, là bạn tốt miễn bàn của Thần Niên, nên cũng rất quen thân với Mục gia. Không biết phải xưng hô với các hạ thế nào đây, có các hạ giúp đỡ, chuyện hôm nay sẽ dễ giải quyết thôi.”
Vị nam tử đó căn bản không hề bị dao động, chỉ khoanh tay lai nhìn nàng, nói rất thẳng thắn: “Người ta cần cứu chỉ có duy nhất Tạ Thần Niên, nên sẽ không giúp cô cứu người đâu, cô có làm thân với ta cũng vô dụng thôi.”
Nhưng Thần Niên lại nghiêm sắc mặt nói: “Việc chúng ta phải thương lượng chính là làm cách nào để cứu Tạ Thần Niên! Ngươi có biết đám quan binh đó thực ra đến đây chính là vì một mình nàng ta không? Những người khác chẳng qua chỉ là vật đính kèm mà thôi! Người cứ xông xuống cứu người như vậy, thì chẳng đợi được tới lúc đứng trước mặt đã bị bọn chúng phát giác ra rồi. Ta nghe trộm thấy bọn chúng nói chuyện với nhau, nói rằng quan trên đã có dặn dò, một khi có biến, việc đầu tiên chính là giết chết Tạ Thần Niên, tuyệt đối không thể để nàng ta còn sống rơi vào tay kẻ khác!”.
Vị nam tử nghe xong thấy rất kỳ quái, không kìm được hỏi: “Tại sao lại thế?”.
Thần Niên chỉ đợi hắn hỏi vậy, chỉ khi nào hắn hiếu kỳ, thì mới có thể dụ hắn mắc câu. Trong bụng nàng đã có một lô những lý lẽ, thấp giọng nửa thật nửa giả nói: “Chuyện này kể ra lằng nhằng lắm, ta chỉ nói đơn giản mấy câu cho ngươi nghe thôi. Thấy dáng vẻ ngươi không giống người bản địa bọn ta, nhưng có nghe nói Ký Châu xảy ra biến chưa?”.
Vị nam tử gật đầu nói: “Hai huynh đệ của Tiết gia náo loạn bất hòa.”
Thần Niên vội vàng tâng bốc: “Thật không ngờ huynh đài cũng biết cả chuyện này nữa, bội phục, bội phục.”
Vị nam tử nhủ thầm chuyện này người trong thiên hạ đều biết gần hết rồi, có gì đâu mà phải bội phục, nhưng cảm giác được người ta bội phục không tồi chút nào, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ đợi những lời tiếp theo của Thần Niên.
Thần Niên lại nói tiếp: “Huynh đài đã là bạn của Mục gia, nên có lẽ biết Tiết Trực ở Ký Châu là do Mục gia đích thân ra tay giết chết, huynh đệ Tiết gia của Ký Châu không tìm được Mục gia, huynh thử nói xem quân Ký Châu bắt nghĩa nữ của Mục gia để làm gì?”.
Vị nam tử không tự chủ được suy nghĩ thuận theo những lời gợi mở của Thần Niên, rất nhanh đã tự đưa mình vào bẫy của nàng: “Ý cô nói người bọn chúng muốn bắt là Khâu Mục Lăng Việt?”.
Mấy từ phía sau hắn ta nói rất nhanh, phát âm lại có chút cổ quái, khiến Thần Niên nhất thời không nghe rõ, theo bản năng hỏi lại: “Cái gì cơ?”.
“Không có gì.” Vị nam tử trả lời rất nhanh, dừng lại một chút, lại nói: “Cô đừng nói vòng vèo nữa, nói thẳng ra xem cô đã nghe thấy bọn chúng nói gì.”
Thần Niên không màng đến chuyện cẩn thận suy đoán mấy từ hắn vừa nói ra nữa, vội vàng đáp: “Ta nghe bọn chúng nói sẽ mang Thần Niên làm mồi nhử, dùng nó để dụ Mục gia rơi vào bẫy, còn nói rằng một khi dụ được Mục gia đến rồi, thì sẽ lập tức giết Thần Niên tránh để lại hậu họa về sau. Nên, ngươi cứ xông thẳng xuống dưới như vậy, bọn họ lại không biết dáng vẻ của Mục gia, sẽ tưởng ngươi chính là Mục gia, lập tức sẽ giết Thần Niên ngay.”
Người này nghe xong trầm mặc không nói gì, Thần Niên lại kiên trì nỗ lực nói tiếp: “Chi bằng để ta nghĩ cách giúp ngươi cứu được Thần Niên ra.”
“Cách gì?” Vị nam tử hỏi.
Nhưng Thần Niên lại không đáp là cách gì, mà chỉ hỏi: “Cách thì ta có, nhưng không thể tặng ngươi khơi khơi thế được, ta giúp nhóm của ngươi, thì ngươi cũng phải giúp ta một lần như vậy mới gọi là công bằng.”
Vị nam tử này ít nhiều cũng đoán ra được yêu cầu của Thần Niên: “Người phía dưới quá đông, trong một chốc một lát thì ta không thể giết được hết, nhiều nhất cũng chỉ có thể giúp cô kéo ra được hơn một người thôi.”
Thần Niên trong lòng thầm nghĩ quả nhiên không hổ là quen biết thân thiết với nghĩa phụ, ngay cả tính cách cũng giống y như nhau, khi gặp chuyện đều là kiểu thủ lĩnh gặp người giết người gặp phật giết phật, chứ không chịu hành xự uyển chuyển. Nàng vội nói: “Ta không cần ngươi cứu người, ta chỉ cần ngươi bắt người thôi. Ta thấy các hạ võ công cao cường, chi bằng tranh thủ lúc chúng không phòng bị tóm lấy tên thủ lĩnh cầm đầu, ép bọn chúng thả người.”
Người này tuy rằng nói tiếng Hán không được lưu loát, nhưng cũng có thể coi là không quá ngốc, nói: “Ta cứ đi ra như vậy, còn không phải sẽ bị những người đó tưởng là Mục gia của cô ư? Kết cục của Tạ Thần Niên nói không chừng cũng thế. Cô muốn dỗ ngọt ta, ta không mắc bẫy của cô đâu.”
Thần Niên sớm đã có chuẩn bị, nghe vậy liền nói: “Vừa nãy ta đã nói rồi, có cách cứu Thần Niên ra trước. Làm một cuộc trao đổi, ngươi giúp ta bắt tên cầm đầu của đám quan binh ở phía dưới kia cho ta, thế nào?”.
Người này không nói gì, chỉ nghiêng đầu đánh giá Thần Niên, giống như đang tính toán xem cuộc mua bán này có lời không.
Mắt thấy đám quan binh ở dưới ăn cơm tối xong xuôi, đã có không ít ánh mắt của những kẻ đó đang nhìn chằm chằm vào những cô gái trong trại Thanh Phong, có những kẻ còn bắt đầu lớn tiếng chòng ghẹo, trong lòng Thần Niên không khỏi lo lắng, hỏi dồn: “Có được không?”.
Người này nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng cũng gật đầu, “Cô đã nhất quyết muốn như vậy, thì ta sẽ đồng ý, nhưng đến lúc ta chỉ dẫn một mình Tạ Thần Niên đi thôi, còn cô và bạn bè của cô có thể trốn thoát được hay không ta không quan tâm.”
Thần Niên vội nói: “Được. Nhưng, trước tiên ngươi cho ta xem thử võ công của ngươi cao thấp thế nào đi đã, sau đó ta sẽ quyết định xem dùng cách gì hay để bắt tên cầm đầu, đến lúc ấy nên dùng trí hay cùng vũ lực…”
Nàng còn chưa dứt lời, cũng không biết người đó đã lại lặng lẽ rút thanh quái đao từ bên sườn thắt lưng ra từ lúc nào, Thần Niên chỉ cảm thấy trước mặt mát lạnh, chưa kịp tránh đi, thì lưỡi đao quét sát qua da mặt Thần Niên, sau đó nghe thấy người đó hỏi: “Thế nào?”.
Phần tóc mái trước trán của Thần Niên bị thanh đao xẹt qua rụng xuống không ít, mấy sợi tóc nhỏ vụn rơi xuống vương đầy trên mặt, nếu như là trước đây sợ rằng nàng đã sớm tức giận mắng cho hắn một trận tơi bời rồi, nhưng lúc này trong lòng lại cảm thấy rất vui, khen: “Đao pháp rất giỏi!”.
Người đó khẽ hừ một tiếng, nói: “Cô có cách gì cứu được Tạ Thần Niên ra trước? Mau nói đi.”
Thần Niên đã có kế hoạch rồi, nhưng không vội nói ra mà ngược lại còn hỏi tên của hắn trước.
“Bộ Lục Cô…” Người đó nói ra mấy âm tiết kỳ quái, sau đó nghĩ một lát sửa lại: “Lục… Kiêu, gọi ta là Lục Kiêu.”
Thần Niên đoán hắn đang nói tên giả, nhưng giờ cũng chẳng muốn vạch trần, chỉ bắt hắn thề không được thất tín bội nghĩa, rồi mới ung dung nói: “Ta có cách liên hệ với tiểu… Thần Niên, ngươi đợi ở đây trước, đến lúc đó cứ nghe theo sự chỉ huy của ta là được!”.
Lục Kiêu bán tin bán nghi đồng ý, Thần Niên bèn lén lút dẫn hắn bí mật đi xuống dốc một đoạn, chỉ tay vào một tảng đá to cao cỡ nửa người cách đó không xa nói: “Ngươi trốn ở đâu đó đi, đợi một lát…” Nàng cẩn thận giải thích cách bố trí phía sau cho người này nghe, lại dặn dò: “Động tác phải thật nhanh! Không được để chúng phát hiện ra.”
Lục Kiêu rõ ràng có chút không tình nguyện nghe theo sự chỉ huy của Thần Niên, nhưng vừa nãy đã đồng ý rồi, nên cũng không tiện nói thêm nữa, chỉ gật gật đầu trốn phía sau tảng đá bên cạnh. Thân hình của hắn cúi xuống cực thấp, đi lại không hề phát ra âm thanh, giống như một con báo đen hòa trong sắc trời đêm, chỉ trong nháy mắt đã biến mất trong những tảng đá lùm cây.
Trong lòng Thần Niên cũng an tâm được phần nào, thầm nhủ ông trời đúng là không giết nàng, người này quả thực đúng là trời cao phái tới giúp nàng cứu người, đao pháp giỏi, thân thủ linh hoạt, điều quan trọng nhất chính là rất dễ bị lừa nghe theo sự sai bảo.
Nàng tập trung tinh thần, tháo hết những đồ trang sức dễ phản quang trên người xuống, lại dùng những cành cỏ dại mềm mại bện thành một chiếc mũ rơm nhọn đội lên trên đầu, bí mật lặng lẽ đi xuống dốc. Mãi cho đến khi cách mấy đống lửa không quá hai ba mươi trượng, nàng mới dừng lại không gây ra tiếng động nào, trốn sau một bụi cây rậm rạp, sau đó ngắt một chiếc lá ngậm vào giữa cánh môi, một mặt lén lút đánh giá tình hình ở phía dưới qua những khe hở, mặt khác nhẹ nhàng thổi chiếc lá trong miệng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook