Giang Bắc Nữ Phỉ
Quyển 1 - Chương 49: Nàng không thể đi

Phong Quân Dương nở nụ cười lạnh lùng, nói: “Sau khi giết hết gia quyến trong trại sẽ đổ vấy tội lên quân Ký Châu, há không phải sẽ khiến cho mối thù hận giữa trại Thanh Phong và quân Ký Châu càng thêm sâu sao? Trước đây trong trại Thanh Phong vẫn có người có ý định tránh né đầu sóng ngọn gió của Tiết Thịnh Anh, nên nhất thời còn nhẫn nhịn để bảo vệ cho trại. Sau khi trải qua chuyện này rồi, sợ rằng chẳng còn ai nghĩ tới việc ấy nữa đâu.” Hắn nói xong ngừng lại một lúc, giữa hàng mày lộ ra vẻ khinh thường và giễu cợt, “Có lẽ, đây chẳng qua là một sự hợp tác khác của Trương Khuê Túc và Dương Thành.”

“Không thể nào!” Thần Niên lập tức hét lớn phủ định.

Phong Quân Dương hỏi nàng: “Tại sao? Nếu như không phải có người báo tin trước cho đối phương. Thì sao có thể chuẩn bị trước được như thế?”.

“Trong trại có nội gián, nhưng tuyệt đối không thể là Trương Khuê Túc!” Thần Niên cúi đầu, giọng nói đột nhiên có chút thô khàn, “Vì mẹ già và vợ con của ông ấy đều ở trong đoàn người, nếu như Khâu Tam vừa nãy không nói dối, thì sợ rằng bọn họ giờ lành ít dữ nhiều rồi.”

Phong Quân Dương không biết những điều này, nghe xong không khỏi trầm mặc, rất lâu sau mới nói với Thần Niên: “Thần Niên, nàng không thể một mình đuổi theo như vậy được, như thế quá nguy hiểm. Nàng đợi ta một ngày được không?” Thấy khuôn mặt Thần Niên lộ ra vẻ khó hiểu, hắn lại giải thích: “Ta đã gửi tin cho Thuận Bình rồi, nếu như không ngoài dự đoán, thì chậm nhất là ngày mai hắn sẽ đến được đây. Đến lúc đó ta nhất định sẽ nghĩ cách giúp nàng cứu bọn họ ra.”

Thuận Bình nghe được một câu hắn gửi đến thì sẽ hiểu được hoàn cảnh của hắn, nhất định sẽ dẫn cao thủ tới tìm.

Phong Quân Dương nói xong nhìn Thần Niên chăm chú, chỉ sợ nàng vì sự che giấu của mình mà không vui, ai ngờ Thần Niên lại nói: “Như vậy vừa hay, người của chàng sẽ tới nhanh thôi, ta cũng thấy yên tâm hơn. Chàng ở lại đây tìm một nơi nào đó trốn vào rồi chờ người ngựa của chàng tới, ta đi cứu người.”

Vốn dĩ Phong Quân Dương muốn ngăn nàng đi, nhưng lại không ngờ rằng nàng sẽ nói ra những lời như vậy. Mắt thấy nàng xoay người định đi, trong lòng liền cuống lên, tóm chặt lấy cánh tay nàng, mặt biến sắc nói: “Nàng không thể đi được!”.

Thần Niên không nói gì, nhưng vẻ mặt lại bướng bỉnh nhìn hắn.

Hắn bất giác mím chặt môi, đè cơn hoảng loạn trong lòng xuống, chỉ lạnh lùng nói: “Thần Niên, nếu như hôm nay hai chúng ta hoán đổi thân phận cho nhau, nàng có có thể chịu đựng được việc ta bỏ một mình nàng lại đây rồi tự mình đi vào chỗ chết không?”.

“Ta sẽ không chết đâu, ta sẽ tùy cơ hành sự mà.” Thần Niên biện bạch.

Nhưng Phong Quân Dương vẫn không chịu buông tay, “Ta mặc kệ nàng có tùy cơ hành sự hay không, ta chỉ hỏi nàng, nếu như là nàng, thì có thể chịu được việc ta bỏ lại nàng rồi đi vào chỗ chết hay không?”.

“Sẽ không chết đâu! Chàng cũng nghe Khâu Tam nói rồi, bọn họ không giết những cô gái trẻ.”

Gương mặt Phong Quân Dương tuy rằng vẫn trấn định, nhưng giọng nói lại hơi run rẩy, trong mắt toát ra cơn giận dữ không cách nào kiềm chế được: “Tạ Thần Niên, nàng có biết tại sao bọn chúng lại không giết những cô gái trẻ không? Nàng có biết những cô gái yếu ớt như vậy rơi vào tay lũ binh phỉ thì sẽ có kết cục ra sao không?”.

Thần Niên không thể trả lời, nàng hiểu rất rõ tại sao đám quan binh đó lại giết tất cả mọi người, nhưng lại giữ lại những cô gái trẻ. Hốc mắt của nàng lại một lần nữa đỏ lên, nước mắt dâng lên loang loáng trong đáy mắt, dường như phải cắn môi đến bật máu, như vậy mới có thể lảng tránh được ánh mắt hắn khản giọng nói: “Ta biết, ta biết hết. Nhưng chính vì như vậy, nên giờ ta nhất định phải đi. Cho dù là không cứu được bọn họ, cho dù, cho dù… nhưng có thể để các nàng ấy chết một cách trong sạch thôi cũng được, còn tốt hơn là bị cường bạo đến chết.”

Nhưng tay hắn vẫn tóm chặt như trước, bất luận nàng nói gì cũng không chịu thả tay ra, cuối cùng trầm giọng nói: “Ta cùng đi với nàng. Nếu nàng nhất định muốn đi, thì ta sẽ đi cùng nàng.”

Thần Niên không nói gì, chỉ cúi đầu gỡ từng ngón, từng ngón tay của hắn ra.

“Ta thích nàng,” Hắn bất ngờ khẽ nói, “Thần Niên, ta thích nàng, nên ta không muốn để nàng đi.”

Trái tim Thần Niên chấn động, những giọt nước mắt nhẫn nhịn hồi lâu cuối cùng cũng đã chảy xuống. Nàng im lặng đứng đó, ngước mắt lên nhìn hắn, nhìn đăm đăm vào đôi mắt hắn khàn giọng nói: “Phong Quân Dương, hãy coi như ta đã phụ chàng, từ giờ hãy làm như chưa từng quen biết ta.” Nói xong nàng vươn tay với một tốc độ cực nhanh ấn lên mạch môn của Phong Quân Dương, nhả ra một chút nội lực, rốt cuộc đã buộc được hắn phải buông tay.

Phong Quân Dương sừng sờ nhìn nàng một lúc, cánh tay từ từ thõng xuống, không thể làm ra được hành động ngăn cản vô dụng nào nữa, chỉ biết rũ mắt xuống thờ ơ nói: “Nàng đi đi.”

Thần Niên hạ quyết tâm cứng rắn, không dám liếc nhìn hắn nữa, quay người đề một luồng chân khí rồi thi triển khinh công chạy tới đèo Phi Long. Nơi này chỉ cách đèo Phi Long không quá mười dặm đường núi, công phu của Thần Niên tuy rằng không coi là quá giỏi, nhưng từ nhỏ sức chân được rèn luyện ở trong núi nên cực tốt, chưa tới giữa trưa, người đã đến được sơn cốc.

Vừa tiến vào đèo Phi Long, mùi máu tanh xộc thẳng lên nồng đậm. Thần Niên trấn tĩnh lại tâm trí, bỏ qua không đi con đường lớn bằng phẳng, mà xoay người nhảy lên vách núi bên sườn khó đi. Lại đi thêm nửa dặm nữa, thì nhìn thấy nơi người ngựa trại Thanh Phong bị mai phục. Những thi thể của mọi người trong trại Thanh Phong đều đã bị người ta đẩy xuống con rãnh ở bên đường, nằm chồng chất lẫn lộn lên nhau, máu chảy ngập ngụa ướt đẫm cả lớp bùn đất dưới con rãnh.

Xung quanh là bầu không khí chết chóc, ngay cả một tiếng chim kêu cũng không nghe thấy. Nàng túm lấy một bụi cây gai trên sườn dốc trượt xuống dưới con rãnh, lật xem rất lâu trong đống xác, cuối cùng sững sờ dừng lại, một tia hy vọng mong manh trong đầu đã hoàn toàn bị dập tắt. Không ai may mắn còn sống cả, không một ai hết, những già trẻ nam nữ này đều đã từng sống bên cạnh nàng, cùng nàng cười nói, hiện giờ đều trở thành mấy trăm cái xác nằm dưới rãnh.

Cánh môi không biết đã bị cắn nát từ bao giờ, một luồng tanh ngọt tràn ngập trong khoang miệng nàng, trộn lẫn với mùi máu tanh ở bên ngoài, khiến người ta không khỏi hoảng hốt từng cơn, không nhìn rõ là máu tươi rốt cuộc là của ai. Con mắt của thím Nghiêm trợn trừng nhìn lên trời, nàng run run thò tay ra định thử vuốt hai con mắt nhắm lại, nhưng lại lưu lại vết máu mới trên gương mặt vốn dĩ đã dính đầy máu kia.

Thần Niên có chút hoảng sợ, ngây dại nhìn lòng bàn tay mình bị cỏ gai cứa rách, mọi người đều ngón năm ngón tay liền tim, nhưng tại sao nàng lại không hề cảm nhận được nỗi đau đớn nào thế này? Đôi mắt của thím Nghiêm vẫn không chịu nhắm lại như trước, cuối cùng Thần Niên từ bỏ, móc từ trong túi ra một chiếc khăn cẩn thận lau sạch sẽ khuôn mặt cho bà, rồi đứng dậy dứt khoát quay người bỏ đi.

Xin lỗi, hiện giờ nàng không thể chôn cất họ thật tử tế được, vì nàng vẫn còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, nàng phải đi cứu tiểu Liễu, cứu những người chị em khác đang bị đám quan binh đó bắt đem đi.

Xem xét các dấu vết còn sót lại trên đường, thì xác định được rằng đám quan binh này đi về phía Đông. Thần Niên cẩn thận quan sát dấu móng chân ngựa và vết bánh xe, đại khái đoán được số lượng của đối phương, lại để lại ám hiệu liên lạc đặc biệt chỉ trại Thanh Phong mới có trên một tảng đá dễ thấy nhất, sau đó thi triển khinh công đuổi theo hướng đám quan binh đã rời đi.

Nếu là cao thủ võ lâm khinh công trác tuyệt, thì tốc độ đi nhanh đương nhiên có thể đuổi kịp tuấn mã. Nhưng Thần Niên vẫn còn nhỏ, bình thường luyện công cũng chẳng coi là siêng năng gì, ngoài trừ lúc bị Mục Triển Việt ép thành thói quen là sáng dậy sớm đánh quyền ra, thì tu vị nội lực cũng rất có hạn, vì vậy đợi đến khi nàng đuổi được theo đám quan binh đó, thì mặt trời cũng đã khuất dần sau núi rồi.

Có lẽ đoán rằng không thể ra khỏi đèo Phi Long trước khi trời tối, nên đám quan binh đó đã sớm dứt khoát tìm một nơi rộng rãi để dựng trại. Thần NIên suy nghĩ một hồi, mượn ánh hoàng hôn để che chắn lặng lẽ trèo lên đống đá ngổn ngang nằm trên dốc đá cheo leo, giấu thân người chỉ thò đầu ra lén lút quan sát phía dưới.

Phía dưới chỉ đốt khoảng hai mươi ba mươi đống lửa, mỗi đống lửa đều có rất đông binh lính vây quanh, ồn ào nhốn nháo cỡ tầm hơn một nghìn người. Ngay bên cạnh một đống lửa dựa khá gần vào chân dốc, có mười mấy cô gái trẻ đang co rúm lại cùng với nhau, đó chính là những cô gái của trại Thanh Phong bị đám quan binh Ký Châu bắt đi.

Quan binh nhiều như vậy, mà giờ nàng chỉ có một mình, nếu như muốn cứu toàn bộ những cô gái này chạy thoát, thì quả thật còn khó hơn nên trời!

Trong lúc Thần Niên đang lo lắng không biết xoay xở ra sao, thì đột nhiên phát giác ra sau lưng có điều gì đó rất kỳ lạ, không đợi nàng kịp phản ứng, một lưỡi đao sắc lạnh đã kè lên cần cổ nàng. Thân hình nàng theo bản năng cứng đờ, không dám có hành động tùy tiện nào nữa. Chỉ nghe thấy giọng nói của một thiếu niên trầm thấp gượng gạo hỏi từ đằng sau: “Cô là ai?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương