Giang Bắc Nữ Phỉ
Quyển 1 - Chương 34: Các loại nhân vật

Váy áo của Thần Niên đã bị cạnh đá trong núi cào cho rách tươm từ lâu, chỉ có thể cuốn lộn xộn quanh người, nhưng nàng cũng không quan tâm đến câu hỏi của tên tiểu thủ lĩnh, mà còn hỏi lại hắn: “Đại đương gia có ở trong trại không?”.

“Có, vừa mới cùng Nhị đương gia đi tuần quanh trại về.” Tên tiểu thủ lĩnh trả lời, nói xong lại không kìm lòng được liếc trộm vị nam tử trẻ tuổi đang đứng bên cạnh Thần Niên, trong lòng thầm lấy làm kỳ quặc. Người này tuy quần áo không được chỉnh tề, khuôn mặt cũng rất tiều tụy, nhưng đứng yên lặng ở đó như vậy cũng tỏa ra một loại phong thái rất riêng, giống như là một công tử thế gia từ đâu đến đây vậy.

Thần Niên nghe xong quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Phong Quân Dương, dẫn hắn vào trong trại. Đi được mấy bước nàng lại dừng lại, xoay đầu nhìn Phong Quân Dương vẫn đang đứng đằng sau, rồi ngoắc gọi hai người nữa tới, ra lệnh cho bọn họ: “Hai người các ngươi mau kiếm một cái kiệu tới đây.”

Hai người đó vâng dạ rồi xoay người chạy đi, nhưng Phong Quân Dương lại lên tiếng gọi họ lại, rồi thản nhiên nói với Thần Niên: “Không cần đâu, ta có thể tự đi được.”

Thần Niên thấy hắn như vậy liền hiểu ra hắn không muốn tỏ ra yếu ớt trước mặt người khác, không khỏi cúi đầu cười nhạo một tiếng, nhủ thầm bản thân ngươi chết cũng muốn sĩ diện vậy thì hãy sống mà chịu tội cho đã đi. Nên cũng không kiên trì nữa, xoay người bước nhanh vào trong trại. Tuy nàng vẫn chưa sử dụng được kinh công, nhưng bước chân lại mạnh mẽ vừa nhanh lại vừa dài, rõ ràng là có ý để Phong Quân Dương nếm mùi khổ sở.

Ai ngờ Phong Quân Dương không nói không rằng, chỉ mím môi lặng lẽ đi theo sau Thần Niên, cũng không bị nàng bỏ lại quá xa.

Nhưng chẳng mấy chốc, Thần Niên đã nghe thấy tiếng hô hấp dần dần nặng nề hổn hển của hắn. Rốt cuộc nàng cũng không đành lòng, bước chân ngưng lại, dưới chân không tự chủ được cũng chầm dần.

Trại Thanh Phong đã nhận được tin Tiết Thịnh Anh muốn vào núi bao vây tiêu diệt, thủ vệ cũng nghiêm ngặt hơn nhiều so với ngày trước, cứ cách năm ba bước là lại có một trạm gác. Cũng may khi còn ở trong trại Thần Niên cũng được coi là có chút địa vị, cả ngày lại thích chạy nhảy khắp nơi, mọi người đều đã nhẵn mặt nàng, nên mới có thể thuận lợi thông suốt cả đoạn đường đến tận trước Tín Nghĩa đường.

Trương Khuê Túc nhận được tin đã từ trong nhà ra đón, gặp mặt liền hỏi Thần Niên: “Triển huynh đệ đâu?”.

Thần Niên đáp: “Nghĩa phụ có chuyện phải làm, tạm thời không thể quay về được, bảo cháu trước tiên đem người này tới giúp trại đánh lui binh.”

Trương Khuê Túc khẽ gật đầu, ánh mắt rơi xuống người Phong Quân Dương đang đứng phía sau Thần Niên. Không đợi Thần Niên giới thiệu thay cho mình, Phong Quân Dương khẽ cung tay với Trương Khuê Túc, mở miệng nói trước: “Trương Đại đương gia, tại hạ Trịnh Luân của Vân Tây, là thống lĩnh thị vệ của Vân Tây Vương phủ, phụng mệnh của thế tử nhà tại hạ cùng Tạ cô nương tới đây, giúp Đại đương gia đánh lui quân Ký Châu.”

Khuôn mặt của Trương Khuê Túc hiện lên vẻ nghi ngờ, xoay qua nhìn Thần Niên, hỏi: “Thần Niên, đây là…..”

Trên đường trước lúc tới đây, Phong Quân Dương và Thần Niên hai người đã bàn bạc với nhau rồi, để tiện cho việc hành sự, Phong Quân Dương trước tiên mượn tạm thân phận của Trịnh Luân. Nên nghe Trương Khuê Túc hỏi đến, Thần Niên vô cùng tự nhiên đáp: “Đại đương gia, Trịnh thống lĩnh là người cháu mới qtuen được lúc ở Thanh Châu. Chuyện này nói ra rất dài, chỗ này lại không tiện kể rõ, chúng ta vào trong rồi hẵng nói.”

Vì có quan hệ với Mục Triển Việt, nên Trương Khuê Túc trước giờ vẫn luôn coi trọng Thần Niên, lại nghe thấy nàng nói trịnh trọng như vậy, lập tức đích thân dẫn hai người Thần Niên và Phong Quân Dương vào trong Tín Nghĩa đường. Mọi người phân thứ tự chủ khách rồi ngồi xuống, Thần Niên kể hết những việc mình trải qua nửa thật nửa giả lúc ở Thanh Châu cho Trương Khuê Túc nghe, đổi chuyện Diệp Tiểu Thất thay Mục Triển Việt gửi thư đến thành đích thân Mục Triển Việt tới cứu nàng đi, rồi gặp mặt Phong Quân Dương thì lại phát hiện ra cả hai đã có quen biết từ xưa, cuối cùng nàng nói: “Vì trước đây nghĩa phụ cháu đã từng cứu Vân Tây Vương, thế tử gia vì muốn trả tấm ân tình này nên muốn giúp chúng ta đánh lui quân Ký Châu, ai ngờ vừa mới ra khỏi Thanh Châu đã gặp phải đám người đuổi giết, bất đắc dĩ chỉ còn cách rút lui về Thái Hưng. Còn Trịnh thị vệ thì nhận lệnh theo cháu trở về sơn trại, giúp chúng ta khuyên Tiết Thịnh Anh lui binh.”

Trương Khuê Túc kinh ngạc nói: “Khuyên Tiết Thịnh Anh lui binh?”.

“Đúng vậy. Quân Ký Châu tới với uy thế mạnh mẽ, trại Thanh Phong không thể đối chọi trực diện được, chỉ có thể đem chuyện lợi hại ra để khuyên Tiết Thịnh Anh lui binh thôi.” Phong Quân Dương nói. Hắn ngừng lại một lát, hỏi Trương Khuê Túc: “Đại đương gia, Tiết Trực đúng là do trại Thanh Phong của ngài giết?”.

Trương Khuê Túc nhìn về phía Thần Niên, thấy nàng khẽ gật đầu, bèn nói: “Không sai, vụ này là do trại Thanh Phong của ta làm.”

Phong Quân Dương lại trầm giọng hỏi tiếp: “Không biết lý do vì sao Đại đương gia lại phải giết Tiết Trực? Tiết Trực thân là chủ Ký Châu, một khi chết rồi nhất định sẽ khiến cho Ký Châu trở nên rối ren, càng đẩy trại Thanh Phong vào cơn đại họa ngập trời. Những chuyện này có lẽ Đại đương gia cũng biết rõ, vậy tại sao vẫn còn giết Tiết Trực?”.

Trường Khuê Túc trầm mặc không nói gì, ánh mắt mang theo vẻ thận trọng nhìn Phong Quân Dương.

Phong Quân Dương cười thản nhiên, nói: “Theo những gì tại hạ biết, Tiết Trực và Đại đương gia không có thâm thù đại hận gì cả.”

“Trịnh thống lĩnh,” Trương Khuê Túc đột nhiên cắt ngang lời Phong Quân Dương, thoáng im lặng một lát rồi nói: “Không phải Trương mỗ muốn giết Tiết Trực, mà là có người muốn tính mạng của hắn. Còn về phần người này là ai, vì trước đó Trương mỗ đã có lời thề, nên thứ không thể nói ra được.”

Phong Quân Dương chậm rãi gật đầu, không truy vấn xem ai là người muốn tính mạng Tiết Trực nữa, sau một thoáng trầm mặc hắn nói: “Được, tại hạ không hỏi Đại đương gia người ấy là ai nữa. Nhưng, vẫn còn một chuyện mong được Đại đương gia chỉ giáo. Đại đương gia có biết vì sao Tiết Thịnh Anh lại nhanh chóng biết được Tiết Trực bị giết là do người của trại Thanh Phong làm không?”.

“Đương nhiên là do Dương Thành nói với hắn ta.” Trương Khuê Túc đáp không chút nghĩ ngợi.

Phong Quân Dương đang muốn mở miệng, thì Thần Niên ở bên cạnh đã đi trước một bước cướp lời nói: “Vậy Dương Thanh lại biết thông tin đó từ đâu?”.

Trương Khuê Túc ngẩn người một lúc, mới ngạc nhiên hỏi lại: “Lẽ nào không phải Dương Thành biết từ chỗ của nghĩa phụ cháu ư?”.

Thần Niên trầm giọng đáp: “Nghĩa phụ chưa từng rơi vào tay Dương Thanh, sao hắn ta có thể biết từ chỗ của nghĩa phụ được?”.

Sắc mặt Trương Khuê Túc nhất thời nặng nề hẳn đi, trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Trong trại có nội gián.”

Thần Niên và Phong Quân Dương đưa mắt nhìn nhau, thầm nhủ quả nhiên thật sự bị ông ấy đoán trúng rồi, trong trại Thanh Phong có nội gián. Thần Niên vốn còn muốn hỏi nội gián là ai, nhưng Phong Quân Dương đã âm thầm lắc đầu với nàng, tỏ ý nàng đừng nên truy hỏi tiếp về chuyện này. Thần Niên đang cảm thấy kỳ quái thì bên ngoài truyền tới một loạt tiếng bước chân ồn ào, nàng quay đầu lại nhìn, vừa hay nhìn thấy hai người Nhị đương gia Văn Phương Minh và Tam đương gia Lưu Trung Nghĩa đang từ ngoài đi vào.

Tam đương gia Lưu TrungNghĩa bước chân lớn nhất đi ở phía trước, so với Nhị đương gia Văn Phượng Minh thì nhanh hơn nhiều, người còn chưa bước qua cửa mà đã lớn tiếng nói: “Đại ca, nghe nói a đầu Thần Niên đã trở về rồi, người đâu?”.

Thần Niên vừa nghe xong liền từ trên ghế đứng dậy, nói với Lưu Trung Nghĩa: “Tam đương gia.”

Lưu Trung Nghĩa là người lỗ mãng nhưng tính tình thẳng thắn, cũng không phải người thù dai, tuy hôm ấy Thần Niên chẹn họng khiến ông ta sượng mặt không biết giấu vào đâu, nhưng hiện giờ lại giống như đã quên sạch sẽ, sải mấy bước dài đến trước mặt Thần Niên đánh giá một lượt, nói: “Sao lại trông giống ăn mày thế này? Mục huynh đệ đâu?”.

Thần Niên cười cười đáp: “Nghĩa phụ cháu có chuyện phải làm, bảo cháu trở về trước.”

Văn Phượng Minh đi vào sau Lưu Trung Nghĩa vẫn luôn âm thầm đánh giá Phong Quân Dương, cho đến khi tất cả lại chia ra rồi ngồi xuống, mới thu lại ánh mắt lướt trên người Phong Quân Dương, xoay qua hỏi Trương Khuê Túc: “Đại đương gia gọi bọn đệ tới đây có việc gì vậy?”.

Trương Khuê Túc giới thiệu Phong Quân Dương với hai người Văn Phượng Minh và Lưu Trung Nghĩa, rồi nói: “Trịnh thống lĩnh đặc biệt tới đây để giúp chúng ta đánh lui binh, nói rằng sẽ khuyên nhủ Tiết Thịnh Anh.”

Văn Phượng Minh nghe xong những lời này sắc mặt khẽ biến, còn Lưu Trung Nghĩa không kìm được đang ngồi trên ghế nhảy dựng lên, hét to: “Còn khuyên cái rắm gì nữa! Bị bọn chúng đánh đến tận cửa nhà rồi kìa, huynh càng ôn hòa bọn chúng lại càng được thể bắt nạt huynh hơn. Nếu để đệ nói thì không việc gì phải sợ đám quân Ký Châu đó cả, chúng ta dốc sức chọi một trận đến cùng với hắn, cũng để nói cho hắn biết trại Thanh Phong này không phải toàn người ăn chay đâu!”.

Thần Niên nghe xong những lời này cảm thấy vô cùng chói tai. Nàng và Lưu Trung Nghĩa vốn dĩ hay tranh cãi nảy lửa với nhau, nên đương nhiên không sợ ông ta, lập tức định mở miệng phản bác. Ai ngờ Phong Quân Dương ngồi bên cạnh lại giơ tay ra kéo kéo tay áo nàng, ngăn lời nàng lại, bản thân thì lên tiếng nói: “Tại hạ đã suy nghĩ rất kỹ, cũng thấy những lời Tam đương gia nói rất có lý.”’

Lời vừa nói xong, khiến cả Thần Niên và Trương Khuê Túc sửng sốt.

“Phong…..” Thần Niên vì quá kinh ngạc thiếu chút nữa là gọi luôn ra ba chữ Phong Quân Dương, vừa nói ra được một chứ mới giật mình, vội vàng sửa lại: “Phong thế tử đâu có dặn dò ngươi như vậy!”.

Phong Quân Dương liếc nhìn nàng một cái, rồi mới nói tiếp: “Thế tử tuy không dặn dò như vậy, nhưng cũng đã dặn tại hạ tùy cơ mà hành sự. Trên đường tại hạ tới đây, thấy đường lên núi Thái Hành nguy hiểm khó đi, trại Thanh Phong lại có binh lực dồi dào, dù cho Tiết Thịnh Anh có ép trọng binh tới đây, thì muốn phá được trại Thanh Phong cũng là chuyện rất khó. Tam đương gia nói rất có lý, cứ thể hiện rằng mình yếu nhược không phải là cách hay. Chi bằng đón đầu giáng cho Tiết Thịnh Anh một đòn trước, để hắn biết được bản lĩnh của trại Thanh Phong. Cho dù sau này có muốn giảng hòa với hắn, cũng có thể có chút tiền vốn mà dựa vào.”

Hắn nói chuyện rõ ràng rành mạch, nhưng Thần Niên lại không tin một chút nào. Nàng tuy chỉ ở chung với Phong Quân Dương trong một thời gian ngắn, nhưng biết rõ con người này tính cách kiên nghị, thậm chí là vô cùng kiêu ngạo, tuyệt đối không phải là người chỉ vì hai ba câu nói mà bị người ta lay chuyển. Giờ hắn nói vậy, nhất định là có cái lý của hắn. Nghĩ thế rồi, Thần Niên cũng nhanh chóng chuyển hướng, cũng đi theo ý của hắn: “Nghe ngươi nói như vậy, ta cũng cảm thấy nên đánh Tiêt Thịnh Anh trước rồi hẵng nói tiếp.”

Vẻ mặt ba người trong phòng nhất thời đều khác nhau. Trương Khuê Túc thấy những lời Phong Quân Dương vừa nói khác hẳn lúc trước, nên có hơi do dự không quyết. Còn Lưu Trung Nghĩa nghe hai người bọn họ đều đồng ý với mình, thì khuôn mặt bất giác lộ ra vẻ đắc ý. Duy chỉ vẻ mặt của Văn Phượng Minh là không có chút thay đổi nào, vẫn ngồi đó lặng lẽ đánh giá Phong Quân Dương.

Phong Quân Dương im lặng để mặc ông ta đánh giá, thu lại phản ứng của cả ba người vào trong đáy mắt. Qua một lúc không thấy Trương Khuê Túc lên tiếng, hắn suy nghĩ trong thoáng chốc, rồi xoay đầu qua hỏi Trương Khuê Túc: “Đại đương gia, không biết có thể thứ cho tại hạ lui xuống thay một bộ y phục sạch sẽ hơn, rồi sẽ quay lại nghe Đại đương gia điều động sắp xếp không?”.

Trương Khuê Thúc biết hắn có ý tránh bị hiềm nghi, lập tức đích thân tiễn hắn ra ngoài, vô cùng chân thành nói: “Trịnh thống lĩnh trên đường đã vất vả vì trại Thanh Phong của bọn ta rồi, trong lòng Trương mỗ cảm kích vô cùng. Thế này vậy, ta sẽ đưa ngài đến phòng khách, tắm giặt thay quần áo xong hãy nghỉ ngơi một lát. Đến bữa cơm tối, huynh đệ bọn ta sẽ lại tiếp đãi ngài.”

“Đại đương gia khách sáo rồi.” Phong Quân Dương cười nhẹ, cung tay cám ơn Trương Khuê Túc: “Thật ra không cần thiết phải phiền phức như vậy đâu, có Tạ cô nương dẫn tại hạ đi là được rồi.”

Thần Niên cũng cười nói với Trương Khuê Túc: “Đại đương gia không cần đi đâu, để cháu dẫn Trịnh thống lĩnh đi. Cũng không cần đến phòng khách gì gì đó, quay về chỗ cháu là được rồi. Chỗ nghĩa phụ vẫn còn mấy bộ quần áo mới làm, vừa hay có thể cho Trương thị vệ mượn mặc tạm.”

Người trong trại tính tình đa phần đều rất tiêu sái, mấy chuyện e ngại nam nữ cũng không coi trọng lắm. Trương Khuê Túc nghe Thần Niên nói vậy không thấy có vấn đề gì nữa, chỉ gật gật đầu, lại đặc biệt dặn dò nàng: “Cũng được, Thần Niên cháu phải thay ta tiếp đãi Trương thị vệ đấy.”

Thần Niên đáp vâng, dẫn Phong Quân Dương đến tiểu viện mà nàng ở. Đợi đến khi đi đến chỗ không có ai, nàng không nhịn được nữa thì thầm hỏi hắn: “Sao đột nhiên ngươi lại thay đổi chủ kiến thế?”.

Phong Quân Dương rũ mí mắt xuống, nhưng lại nhẹ nhàng hỏi nàng: “Cô nói xem nội gián trong trại Thanh Phong là ai?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương