Gian Xảo Long
-
Chương 20: Kết thúc
Đã lâu Ngao Liệt không tới nhân gian, chẳng qua hôm nay hai vị thần cai quản khí hậu là thần gió và thần mưa vì một việc bé tẹo mà đánh nhau, lúc nào cũng đối đầu, ngay cả nhìn cũng thấy đối phương không vừa mắt, cứ gặp nhau là xảy ra chuyện, cho nên Ngọc Đế mới phạt bọn họ đóng cửa tự kiểm điểm, việc làm mưa đành phải phái hắn xuống.
Có điều, trước khi xuống trần gian, Ngao Liệt chợt nghĩ đến đã lâu không gặp Ngao Lãng, không biết hắn và Bạch Lộ hiện giờ như thế nào rồi, cho dù hai người họ có không trông thấy mình, hắn vẫn muốn nhìn qua một cái, quyết định hoàn thành xong nhiệm vụ, trước khi quay về thiên đình ghé qua thăm bọn họ một lát.
Ngao Liệt vung cánh bay tới Ngu quốc, thoáng chốc đã tới phủ đệ nơi Ngao Lãng sau khi chuyển thế sinh sống, vì thế liền biến trở thành dáng vẻ thiếu niên, đứng trong đình viện của Vệ phủ, gãi gãi mái tóc bạc trắng, nghĩ rằng mới có mười năm trôi qua, hai vợ chồng bọn họ hẳn vẫn ở nơi này.
Đột nhiên, tay áo trái của hắn bị giật nhẹ một chút, thanh âm non nớt của một đứa trẻ đột nhiên vang lên ở bên tai –
“Tìm thấy ca ca rồi!”
Ngao Liệt cúi đầu, vẻ mặt hoảng sợ nhìn tiểu nữ oan đang nắm chặt tay áo của chính mình, đửa trẻ tầm ba, bốn tuổi, trông thấy hắn liền cười không ngừng.
“Ngươi… Ngươi nhìn thấy ta?” Không có khả năng! Hắn không có thi triển pháp thuật, người phàm không thể nào trông thấy hắn được!
“Có nhìn thấy ca ca… Giống lão gia gia… Tóc trắng trắng…” Tiểu nữ oa cùng ngón tay nho nhỏ nắm chặt Ngao Liệt, tươi cười vui vẻ.
Hắn lùi lại vài bước, cho đến khi cái lưng chạm vào thân cây.
“Ngươi không thể nào nhìn thấy ta được!” Ngao Liệt vẫn không tin, vươn năm ngón tay quơ quơ trước mặt đứa nhỏ, đứa bé tưởng hắn chơi đùa với nó, liền vươn tay bắt lấy, hắn nhìn một nàm trước mặt, không thể không tin. “Ngươi thực sự thấy được…”
“Ca ca đến chơi…” Tiểu nữ oan khanh khách cười.
“Ta… Ta phải đi.” Ngao Liệt run rẩy trả lời.
Nghe thấy Ngao Liệt nói phải đi, tiểu nữ oa quơ quơ bàn tay nhỏ bé, “Ca ca phải tới chơi…”
“Linh nhi!” Tiếng gọi của một nữ tử từ trong phòng truyền ra.
“Nương…” Nghe thấy mẫu thân đang gọi mình, tiểu nữ oa lên tiếng trả lời.
Sau đó, Ngao Liệt trông thấy Bạch Lộ… Không, phải nói là Lục Nhi chậm rãi đi tới, lúc này mới biết được thân phận của tiểu nữ oa. “Ngươi là nữ nhi của Ngao Lãng sau khi chuyển thế? Chính vì vậy mới thấy được ta sao? Nhưng sau khi chuyển thế hắn phải mất đi thần lực mới đúng, không thể có chuyện truyền lại cho ngươi được…”
“Ca ca lại đây…” Tiểu nữ oa nắm chặt tay hắn, muốn kéo hắn cũng tới chỗ mẫu thân.
Ngao Liệt rút tay về. “Ca ca phải về… Không đúng! Thúc thúc phải đi về…”
“Là ca ca!” Tiểu nữ oa rất kiên trì.
“Phải gọi thúc thúc mới đúng!” Nói về thứ bậc, hắn là trưởng bối.
“Ca ca!” Cái miệng nhỏ nhắn méo xẹo, không chịu thay đổi.
Ngao Liệt bực mình rống lớn: “Là thúc thúc… A… Ngươi đừng khóc…”
“Là ca ca…” Nàng khóc càng thêm lớn tiếng.
Nghe thấy tiếng khóc của nữ nhi, Lục Nhi nhanh chóng tiến lại gần. “Có chuyện gì vậy? Té ngã sao?”
“Nương…” Tiểu nữ oa thân thiết ôm lấy mẫu thân, ngón tay nho nhỏ chỉ về phía Ngao Liệt đang lơ lửng giữa không trung. “Phải goi là ca ca mới đúng…”
“Ca ca ở đâu?” Lục Nhi không nhìn thấy ai cả.
“Ca ca phải đến chơi với Linh nhi nha…” Tiểu nữ oa vẫy tay về phía không trung, nói lời tạm biệt.
Sắc mặt Ngao Liệt trắng bệch, Lập tức xoay người quay về thiên đình, vết xe đổ vẫn còn đó, hắn cũng không muốn gặp được một cô nương có thể trông thấy chính mình… Cho dù có là một tiểu nữ oa cũng không được.
Hoa viên Vệ phủ –
“Chúng ta thành thân đã được mười năm, thật gian đúng thật là trôi qua rất nhanh.” Mặc dù đã làm nương, thân hình Lục Nhi vẫn nhỏ bé như cũ, có gì khác thì cũng chỉ là tăng thêm một phần nữ tính mềm mại đáng yêu.
Vệ Thiên Lãng mỉm cười dịu dàng với thê tử. “Buổi sang hôm nay nhìn thấy bên mai có thêm mấy sợi tóc bạc, ta mới nghĩ đến thì ra mười năm đã trôi qua, ta đã già rồi.”
Dùng xong cơm chiều, Vệ Thiên Lãng dắt thê tử và hai tỳ nữ ngồi ở đình hóng mát trong hoa viên nói chuyện nhà, cũng nhân tiên chờ bóng đêm đi tới. Hai tỳ nữa dâng trà xong, liền lui ra, không quấy rầy bọn họ.
“Sao lại già đi? Chàng mới chỉ hơn bốn mươi tuổi…” Lục Nhi mỉm cười, khẽ trách, “Dáng vẻ của chàng bây giờ cũng không khác mười năm trước là mấy, một chút cũng không thay đổi… Vẫn là tướng công mà thiếp yêu nhất.” Bởi vì trong lòng nàng có đửa nhỏ, cho nên đến câu cuối cùng, giọng nói đột nhiên nhỏ hẳn đi.
Hắn cố ý ghé sát lại gần nàng. “Ta không nghe rõ, nàng nói lại lần nữa đi.”
Lục Nhi ngượng ngùng liếc trượng phu một cái. “Sau khi quay về phòng thiếp sẽ nói với chàng.”
“Đây là tự nàng nói đấy nhé.” Vệ Thiên Lãng vươn tay nắm lấy tay thê tử, tình yêu giữa hai người, không vì thời gian trôi qua mà trở nên lạnh nhạt, trái lại càng thêm sâu đậm.
“Nương, ca ca sẽ đến đây chơi nữa sao?” Tiểu nữ oa ngồi gọn trong lòng mẫu thân, cả đầu vẫn nhớ đến thiếu niên tóc trắng hôm nay nhìn thấy.
Nghe vậy, hàng mi thanh tú của Lục Nhi khẽ cau lại, không hiểu vì sao nữ nhi luôn miệng gọi ca ca, đành phải trả lời. “Lúc nào rảnh hắn sẽ tới.”
“Ca ca nào?” Vệ Thiên Lãng hỏi thê tử.
“Thiếp cũng không biết, có lẽ nàng hi vọng có người cùng chơi với mình.” Lục Nhi cười lắc đầu nói.
“Xem ra chúng ta phải nhanh chút sinh cho Linh nhi một cái đệ đệ hoặc muội muội để chơi chung thôi…” Vệ Thiên Lãng nhìn về phía trưởng tử đang ngồi trên thềm đá đọc sách, chưa đến mười tuổi, tính cách của hắn đã trầm tĩnh nghiêm túc, yêu sách tới mức si mê, không ham chơi giống như những đứa nhỏ cùng tuổi, chứ đừng nói đến việc đi với muội muội.
Hắn mới nói như vậy, quay sang liền nhìn thấy khuôn mặt thê tử đột nhiên đỏ ửng, đều đã là nương của hai đứa trẻ, vậy mà cứ giống như tiểu cô nương mới về nhà chồng vậy, ánh mắt Vệ Thiên Lãng bất chợt nóng rực. “Đêm nay chúng ta bắt đầu cố gắng.”
Lục Nhi liếc nhìn trượng phu một cái, đành phải để lộ trước tin tốt. “Bây giờ tướng công nói đã quá muộn rồi, Linh nhi hẳn là sắp có đệ đệ muội muội.”
“Sao nàng không nói sớm một chút cho ta biết?” Vệ Thiên Lãng vui sướng. “Nàng đã mời đại phu chưa?”
Nàng cười dịu dàng. “Vẫn chưa, nhưng đã có hai lần kinh nghiệm, lần này cũng chắc chắn đến tám chin phần.”
“Cám ơn nàng, Lục Nhi.” Hắn kéo thê tử ngồi lên đùi mình. “Là nàng mang gia đình đến với ta, còn cả bọn nhỏ nữa…”
“Những lời này hẳn phải để thiếp nói mới đúng.” Vẻ mặt Lục Nhi nhu hòa, nhìn trượng phu âu yếm. “Nếu có kiếp sau, thiếp vẫn muốn được gả cho chàng, như vậy có phải thiếp tham lam quá không?”
Vệ Thiên Lãng hôn nhẹ lên tóc nàng, bản thân hắn cũng hi vọng như vậy. “Nhất định ta sẽ lại tìm thấy nàng, ta có thể thề với nàng…” Cho dù có là bao nhiêu kiếp, bọn họ cũng sẽ chỉ thuộc về nhau.
“Linh nh cũng muốn ôm…” Tiểu nữ oa nhẹ nhàng chạm vào hai phụ mẫu thân.
Vệ Thiên Lãng chiều chuộng ôm lấy nữ nhi, khẽ dặn dò. “Phụ thân sẽ ôm con, có điều đừng áp vào bụng mẫu thân, nếu không đệ đệ muội muội ở bên trong sẽ đau.”
Tiểu trưởng tử trông thấy sắc trời đang dần tối lại, mới luyến tiếc khép lại quyển sách đang đọc dở, ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng tròn vành vạnh không biết đã xuất hiện từ lúc nào, quay đầu lại nói với mẫu thân: “Nương, mau nhìn đi! Mặt trăng lên rồi.”
“Đẹp quá…” Lục Nhi nhìn không rời mắt.
“Đúng vậy.” Vệ Thiên Lãng khẽ gật đầu.
Tiểu nữ nhi cũng lớn tiếng nói: “Ánh trăng thật đẹp…”
Tất cả mọi người đều nở nụ cười.
Người một nhà có thể cùng nhau ngồi ở đây ngắm trăng, niềm hạnh phúc trong cuộc sống cũng chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Tất cả những việc ở kiếp trước đều đã trôi qua, điều quan trọng nhất là quý trọng những thứ ở hiện tại
Có điều, trước khi xuống trần gian, Ngao Liệt chợt nghĩ đến đã lâu không gặp Ngao Lãng, không biết hắn và Bạch Lộ hiện giờ như thế nào rồi, cho dù hai người họ có không trông thấy mình, hắn vẫn muốn nhìn qua một cái, quyết định hoàn thành xong nhiệm vụ, trước khi quay về thiên đình ghé qua thăm bọn họ một lát.
Ngao Liệt vung cánh bay tới Ngu quốc, thoáng chốc đã tới phủ đệ nơi Ngao Lãng sau khi chuyển thế sinh sống, vì thế liền biến trở thành dáng vẻ thiếu niên, đứng trong đình viện của Vệ phủ, gãi gãi mái tóc bạc trắng, nghĩ rằng mới có mười năm trôi qua, hai vợ chồng bọn họ hẳn vẫn ở nơi này.
Đột nhiên, tay áo trái của hắn bị giật nhẹ một chút, thanh âm non nớt của một đứa trẻ đột nhiên vang lên ở bên tai –
“Tìm thấy ca ca rồi!”
Ngao Liệt cúi đầu, vẻ mặt hoảng sợ nhìn tiểu nữ oan đang nắm chặt tay áo của chính mình, đửa trẻ tầm ba, bốn tuổi, trông thấy hắn liền cười không ngừng.
“Ngươi… Ngươi nhìn thấy ta?” Không có khả năng! Hắn không có thi triển pháp thuật, người phàm không thể nào trông thấy hắn được!
“Có nhìn thấy ca ca… Giống lão gia gia… Tóc trắng trắng…” Tiểu nữ oa cùng ngón tay nho nhỏ nắm chặt Ngao Liệt, tươi cười vui vẻ.
Hắn lùi lại vài bước, cho đến khi cái lưng chạm vào thân cây.
“Ngươi không thể nào nhìn thấy ta được!” Ngao Liệt vẫn không tin, vươn năm ngón tay quơ quơ trước mặt đứa nhỏ, đứa bé tưởng hắn chơi đùa với nó, liền vươn tay bắt lấy, hắn nhìn một nàm trước mặt, không thể không tin. “Ngươi thực sự thấy được…”
“Ca ca đến chơi…” Tiểu nữ oan khanh khách cười.
“Ta… Ta phải đi.” Ngao Liệt run rẩy trả lời.
Nghe thấy Ngao Liệt nói phải đi, tiểu nữ oa quơ quơ bàn tay nhỏ bé, “Ca ca phải tới chơi…”
“Linh nhi!” Tiếng gọi của một nữ tử từ trong phòng truyền ra.
“Nương…” Nghe thấy mẫu thân đang gọi mình, tiểu nữ oa lên tiếng trả lời.
Sau đó, Ngao Liệt trông thấy Bạch Lộ… Không, phải nói là Lục Nhi chậm rãi đi tới, lúc này mới biết được thân phận của tiểu nữ oa. “Ngươi là nữ nhi của Ngao Lãng sau khi chuyển thế? Chính vì vậy mới thấy được ta sao? Nhưng sau khi chuyển thế hắn phải mất đi thần lực mới đúng, không thể có chuyện truyền lại cho ngươi được…”
“Ca ca lại đây…” Tiểu nữ oa nắm chặt tay hắn, muốn kéo hắn cũng tới chỗ mẫu thân.
Ngao Liệt rút tay về. “Ca ca phải về… Không đúng! Thúc thúc phải đi về…”
“Là ca ca!” Tiểu nữ oa rất kiên trì.
“Phải gọi thúc thúc mới đúng!” Nói về thứ bậc, hắn là trưởng bối.
“Ca ca!” Cái miệng nhỏ nhắn méo xẹo, không chịu thay đổi.
Ngao Liệt bực mình rống lớn: “Là thúc thúc… A… Ngươi đừng khóc…”
“Là ca ca…” Nàng khóc càng thêm lớn tiếng.
Nghe thấy tiếng khóc của nữ nhi, Lục Nhi nhanh chóng tiến lại gần. “Có chuyện gì vậy? Té ngã sao?”
“Nương…” Tiểu nữ oa thân thiết ôm lấy mẫu thân, ngón tay nho nhỏ chỉ về phía Ngao Liệt đang lơ lửng giữa không trung. “Phải goi là ca ca mới đúng…”
“Ca ca ở đâu?” Lục Nhi không nhìn thấy ai cả.
“Ca ca phải đến chơi với Linh nhi nha…” Tiểu nữ oa vẫy tay về phía không trung, nói lời tạm biệt.
Sắc mặt Ngao Liệt trắng bệch, Lập tức xoay người quay về thiên đình, vết xe đổ vẫn còn đó, hắn cũng không muốn gặp được một cô nương có thể trông thấy chính mình… Cho dù có là một tiểu nữ oa cũng không được.
Hoa viên Vệ phủ –
“Chúng ta thành thân đã được mười năm, thật gian đúng thật là trôi qua rất nhanh.” Mặc dù đã làm nương, thân hình Lục Nhi vẫn nhỏ bé như cũ, có gì khác thì cũng chỉ là tăng thêm một phần nữ tính mềm mại đáng yêu.
Vệ Thiên Lãng mỉm cười dịu dàng với thê tử. “Buổi sang hôm nay nhìn thấy bên mai có thêm mấy sợi tóc bạc, ta mới nghĩ đến thì ra mười năm đã trôi qua, ta đã già rồi.”
Dùng xong cơm chiều, Vệ Thiên Lãng dắt thê tử và hai tỳ nữ ngồi ở đình hóng mát trong hoa viên nói chuyện nhà, cũng nhân tiên chờ bóng đêm đi tới. Hai tỳ nữa dâng trà xong, liền lui ra, không quấy rầy bọn họ.
“Sao lại già đi? Chàng mới chỉ hơn bốn mươi tuổi…” Lục Nhi mỉm cười, khẽ trách, “Dáng vẻ của chàng bây giờ cũng không khác mười năm trước là mấy, một chút cũng không thay đổi… Vẫn là tướng công mà thiếp yêu nhất.” Bởi vì trong lòng nàng có đửa nhỏ, cho nên đến câu cuối cùng, giọng nói đột nhiên nhỏ hẳn đi.
Hắn cố ý ghé sát lại gần nàng. “Ta không nghe rõ, nàng nói lại lần nữa đi.”
Lục Nhi ngượng ngùng liếc trượng phu một cái. “Sau khi quay về phòng thiếp sẽ nói với chàng.”
“Đây là tự nàng nói đấy nhé.” Vệ Thiên Lãng vươn tay nắm lấy tay thê tử, tình yêu giữa hai người, không vì thời gian trôi qua mà trở nên lạnh nhạt, trái lại càng thêm sâu đậm.
“Nương, ca ca sẽ đến đây chơi nữa sao?” Tiểu nữ oa ngồi gọn trong lòng mẫu thân, cả đầu vẫn nhớ đến thiếu niên tóc trắng hôm nay nhìn thấy.
Nghe vậy, hàng mi thanh tú của Lục Nhi khẽ cau lại, không hiểu vì sao nữ nhi luôn miệng gọi ca ca, đành phải trả lời. “Lúc nào rảnh hắn sẽ tới.”
“Ca ca nào?” Vệ Thiên Lãng hỏi thê tử.
“Thiếp cũng không biết, có lẽ nàng hi vọng có người cùng chơi với mình.” Lục Nhi cười lắc đầu nói.
“Xem ra chúng ta phải nhanh chút sinh cho Linh nhi một cái đệ đệ hoặc muội muội để chơi chung thôi…” Vệ Thiên Lãng nhìn về phía trưởng tử đang ngồi trên thềm đá đọc sách, chưa đến mười tuổi, tính cách của hắn đã trầm tĩnh nghiêm túc, yêu sách tới mức si mê, không ham chơi giống như những đứa nhỏ cùng tuổi, chứ đừng nói đến việc đi với muội muội.
Hắn mới nói như vậy, quay sang liền nhìn thấy khuôn mặt thê tử đột nhiên đỏ ửng, đều đã là nương của hai đứa trẻ, vậy mà cứ giống như tiểu cô nương mới về nhà chồng vậy, ánh mắt Vệ Thiên Lãng bất chợt nóng rực. “Đêm nay chúng ta bắt đầu cố gắng.”
Lục Nhi liếc nhìn trượng phu một cái, đành phải để lộ trước tin tốt. “Bây giờ tướng công nói đã quá muộn rồi, Linh nhi hẳn là sắp có đệ đệ muội muội.”
“Sao nàng không nói sớm một chút cho ta biết?” Vệ Thiên Lãng vui sướng. “Nàng đã mời đại phu chưa?”
Nàng cười dịu dàng. “Vẫn chưa, nhưng đã có hai lần kinh nghiệm, lần này cũng chắc chắn đến tám chin phần.”
“Cám ơn nàng, Lục Nhi.” Hắn kéo thê tử ngồi lên đùi mình. “Là nàng mang gia đình đến với ta, còn cả bọn nhỏ nữa…”
“Những lời này hẳn phải để thiếp nói mới đúng.” Vẻ mặt Lục Nhi nhu hòa, nhìn trượng phu âu yếm. “Nếu có kiếp sau, thiếp vẫn muốn được gả cho chàng, như vậy có phải thiếp tham lam quá không?”
Vệ Thiên Lãng hôn nhẹ lên tóc nàng, bản thân hắn cũng hi vọng như vậy. “Nhất định ta sẽ lại tìm thấy nàng, ta có thể thề với nàng…” Cho dù có là bao nhiêu kiếp, bọn họ cũng sẽ chỉ thuộc về nhau.
“Linh nh cũng muốn ôm…” Tiểu nữ oa nhẹ nhàng chạm vào hai phụ mẫu thân.
Vệ Thiên Lãng chiều chuộng ôm lấy nữ nhi, khẽ dặn dò. “Phụ thân sẽ ôm con, có điều đừng áp vào bụng mẫu thân, nếu không đệ đệ muội muội ở bên trong sẽ đau.”
Tiểu trưởng tử trông thấy sắc trời đang dần tối lại, mới luyến tiếc khép lại quyển sách đang đọc dở, ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng tròn vành vạnh không biết đã xuất hiện từ lúc nào, quay đầu lại nói với mẫu thân: “Nương, mau nhìn đi! Mặt trăng lên rồi.”
“Đẹp quá…” Lục Nhi nhìn không rời mắt.
“Đúng vậy.” Vệ Thiên Lãng khẽ gật đầu.
Tiểu nữ nhi cũng lớn tiếng nói: “Ánh trăng thật đẹp…”
Tất cả mọi người đều nở nụ cười.
Người một nhà có thể cùng nhau ngồi ở đây ngắm trăng, niềm hạnh phúc trong cuộc sống cũng chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Tất cả những việc ở kiếp trước đều đã trôi qua, điều quan trọng nhất là quý trọng những thứ ở hiện tại
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook