Giản Thuệ Người Vợ Bị Lãng Quên
-
8: Đấu Khẩu
//Phu nhân!
Tiêu phu nhân lạnh lùng nhìn Sương ma ma “thời gian qua bà đã làm ra những gì?”
Sương ma ma ngờ nghệch nhìn Tiêu phu nhân “tôi đã làm gì sai, sao phu nhân lại hỏi thế?”
*Giản Thuệ đâu?
Sương ma ma nghe Tiêu phu nhân nhắc đến tên Giản Thuệ thì chột dạ “Giản Thuệ! cô ta, cô ta!”
*Cô ta thế nào?
//Thưa phu nhân, Giản Thuệ đang sống ở khu giặt giũ!
*Tại sao Giản Thuệ lại sống trong khu giặt giũ?
Sương ma ma run sợ “chuyện! chuyện này! ”
*Láo xược! Từ bao giờ mà người hầu kẻ hạ như các người lại lộng quyền như vậy chứ? Ai cho bà cái lá gan đó chứ hả?
Sương ma ma hoảng sợ quỳ xuống trước mặt Tiêu phu nhân “phu nhân! ”
*Tốt xấu gì thì Giản Thuệ cũng là dâu của nhà họ Tiêu, quả phụ thì cũng là dâu.
Tuy ta không mấy hài lòng về Giản Thuệ nhưng ta cũng đâu có nói không nhận cô ta là dâu.
Sương ma ma cúi mặt “tôi thật sự xin lỗi phu nhân, xin người bớt giận!”
*Nếu không vì tình bà đã có công chăm sóc tôi bao nhiêu năm qua thì tôi đã tống cổ bà ra khỏi Tiêu gia rồi.
//Phu nhân, xin bớt giận!
Tiêu phu nhân không nói thêm một lời nào, bà bước qua mặt Sương ma ma và đi thẳng đến khu giặt giũ!
Thấy Giản Thuệ đang lui cui giặt giũ bên cạnh giếng tròn, Tiêu phu nhân khẽ nhíu mày!
Giản Thuệ vừa giặt quần áo vừa ngâm nga điệu hát “lời người quá phụ“.
Tiêu phu nhân nhìn đến xuất thần, bà không ngờ cuộc sống của một cô gái trẻ lại trở nên khổ sở đến thế này.
Nhìn thêm một lúc, Tiêu phu nhân âm thầm quay gót rời đi! bà đến trong âm thầm và đi trong lặng lẽ.
…………
Giản Thuệ được Tiêu phu nhân cho người hầu mời đến phòng riêng của bà.
Cốc! cốc!
*Vào đi!
Giản Thuệ đẩy cánh cửa bước vào phòng, thấy Tiêu phu nhân đang ngồi nhàn nhã uống trà, cô chợt bối rối! ”Dạ! dạ thưa phu nhân, người tìm con có việc gì cần dạy bảo ạ?”
Cạch!
Tiêu phu nhân đặt tách trà xuống bàn, lạnh lùng nhìn Giản Thuệ “gọi ta là phu nhân?”
Giản Thuệ cúi mặt!
*Cô xưng hô như vậy, có nghĩa là cô không muốn làm dâu nhà họ Tiêu! đúng không Giản tiểu thư?”
Giản Thuệ vội quỳ xuống dưới chân Tiêu phu nhân “con xin lỗi!”
Tiêu phu nhân thở dài “đã thiệt thòi cho con rồi, Giản Thuệ“.
- Dạ, con không cảm thấy mình thiệt thòi đâu ạ!
Thông qua cử chỉ của Giản Thuệ, Tiêu phu nhân cảm nhận được cô là một người phụ nữ khá hiền lành.
Tiêu phu nhân không nói gì thêm, lòng bà như có khối đá chắn ngang.
Suy tư một lúc, bà phả tay “ý bảo Giản Thuệ lui ra ngoài!”
Trên đường trở về khu giặt giũ, cô lướt qua mặt Tiêu Thần, theo phản ứng tự nhiên cô quay đầu nhìn lại.
Tiêu Thần khựng lại nhưng không quay đầu nhìn Giản Thuệ.
……………
“Mẹ!”
*Con đến rồi à?
“Cô ta vừa từ chỗ mẹ đi ra phải không?”
*Con hỏi Giản Thuệ à?
“Giản Thuệ, cô ấy tên Giản Thuệ sao?”
*A Thần, tìm mẹ có việc gì?
“Không, chỉ muốn gặp mẹ thôi!”
*A Thần!
“Mẹ có chuyện gì muốn nói với con?”
*Mẹ định cho người dọn dẹp lại phòng của A Lang, để Giản Thuệ ở.
Tiêu Thần nhíu mày “như vậy có ổn không mẹ?”
*Giản Thuệ là vợ của A Lang, sống trong phòng của A Lang thì có gì không ổn chứ?
Tiêu Thần không cho là đúng, anh khẽ cười “hay là cho người dọn căn phòng bên cạnh phòng Cổ Mộc Hàn để cô ấy ở!”
*Như vậy!
“Mẹ có ý kiến gì sao?”
Tiêu phu nhân nhíu mày nhưng không phản bác “được rồi, cứ quyết định như thế vậy!”
Tiêu Thần cong môi cười.
……………
Cốc! cốc!
“Vào đi!”
Giản Thuệ mang theo sắc mặt hầm hầm bước vào phòng Tiêu Thần, trên tay cô ôm đống quần áo đã được giặt sạch sẽ và được ủi ngay ngắn.
Tiêu Thần ngước mặt lên nhìn rồi không khỏi chạnh lòng “cả đống áo quần nhiều như vậy sao?”
Khụ! khụ!
- Hừ! Tiêu đại thiếu gia, cậu đang mắc bệnh nan y à?
Tiêu Thần đen mặt “cô gái này!”
Giản Thuệ ném đống áo quần vào người Tiêu Thần “Tiêu đại thiếu gia mặc không xuể thì có thể táng theo khi chết!”
Mặt mày Tiêu Thần càng u ám hơn “người phụ nữ không biết tốt xấu này! uổng công mình còn ra sức nói giúp cô ta trước mặt mẹ“.
Giản Thuệ ngoe nguẩy bỏ đi!
“Đứng lại!”
- Tiêu đại thiếu gia còn có việc gì nữa?
“Tôi còn chưa cho phép cô đi!”
- Không phải chứ? Chân trên người tôi!
“Nhưng quyền là ở nơi tôi!”
Giản Thuệ há hốc mồm “gì chứ?”
“Ngồi xuống”
- Không ngồi thì sao?
Tiêu Thần sải bước đến trước mặt cô rồi ép cô vào sát vách tường “sao nào?”
- Anh! anh muốn làm gì?
“Cô thử đoán xem tôi muốn làm gì”
Giản Thuệ nuốt nước bọt cái ực để lấy lại bình tĩnh sao cơn run sợ! ”tư! tư thế này quá thân mật rồi!”
Cảm nhận được cơ thể Giản Thuệ đang run, Tiêu Thần cúi xuống nhìn người đang bị ép trong lồng ngực mình! lúc bấy giờ hai má cô đã đỏ như ớt chín, anh vội buông cô ra.
Giản Thuệ lúng túng chỉnh lại mái tóc đang rối của mình.
Tiêu Thần cũng ngại ngùng nên ho khan vài tiếng “khụ! khụ! ừm, ra ngoài!”
Giản Thuệ nheo mắt “khỏi đuổi, chắc tôi cần ở lại đây lắm“.
Dứt lời! Giản Thuệ ngoe nguẩy bỏ đi!
Tiêu Thần dở khóc dở cười “người phụ nữ này, sao lại có dáng đi quái dị đến như vậy chứ!”
- Tiêu Thần tên chết tiệt! tên khốn kiếp! Giản Thuệ tôi nguyền rủa ba đời tổ tông nhà anh.
//Nhị thiếu phu nhân!
- A! a!
//Người sao vậy nhị thiếu phu nhân?
- Em dọa chết ta rồi Tiểu Đan.
//Em xin lỗi, nhưng sao người đứng đây lẩm bẩm vậy? Là đang nguyền rủa ai sao?
Nghe Tiểu Đan hỏi thế, Giản Thuệ chột dạ “không, ta không có!”
Tiểu Đan cười gian xảo “Còn lâu em mới tin nhé! Nhị thiếu phu nhân đang nguyền rủa đại thiếu gia đúng không?”
- Xùy! Em khẽ thôi Tiểu Đan.
“Cô nguyền rủa tôi thật sao?”
Giản Thuệ hốt hoảng quay đầu lại nhìn, thấy Tiêu Thần đang đứng giữa đám mây đen u ám.
- Tôi!
Tiểu Đan giả chết “thôi xong rồi!”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook