Gian Thần! Quỳ Xuống Cho Trẫm
-
Chương 39: Mức độ trùng khớp của tin đồn
Đề thi cho kỳ thi Hương rất nhanh đã có. Toàn bộ quá trình, Tạ Lâm không hề tham gia vào.
Tuy rằng hai vị đại nhân Tả Minh, Hình Dư đã khuyên bảo hết nước hết cái, nhưng Tạ Lâm toàn coi như không nghe thấy gì, không hiểu gì, giả ngố giả ngốc, hai vị đại nhân cũng thật sự bó tay không biết làm thế nào khi gặp phải một cấp trên như vậy. Vì thế bản thân đành phải chăm chỉ làm việc, nghiên cứu đưa ra đề thi cho các thí sinh.
Theo lý mà nói, Tạ Lâm là tiền bối, là chủ khảo, các thí sinh lần này, mười người thì có đến tám chín người muốn gọi nàng là thầy, trở thành môn đồ đệ tử của nàng. Nếu hiểu được đạo lý này, thì các thí sinh nên sớm tranh thủ cơ hội, cẩn thận nghiên cứu đề thi, quan sát tỉ mỉ kỳ thi lần này, nắm chắc năng lực phẩm hạnh của từng người, đợi sao khi kỳ thi kết thúc, lập tức có thể trở nên thân thiết hơn với đối phương.
Kết quả Tạ Lâm gần như chả biết gì, hiện giờ Thừa tướng đại nhân thân mang trọng trách khoa cử, tạm thời không cần lên triều, nàng cũng thật sự giả vờ không biết, không hiểu. Cả ngày cổng lớn của phủ Thừa tướng đóng chặt, cũng không biết rốt cuộc từ sáng đến tối Thừa tướng đại nhân đã làm những gì.
Duy chỉ có Hoàng đế bệ hạ thỉnh thoảng tạt vào chơi là âm thầm khinh bỉ.
Thừa tướng đại nhân chẳng làm gì, không chọi dế, thả diều, không uống rượu, nhưng thỉnh thoảng lại cùng đám tôi tớ đánh bài, không dạo chơi kỹ viện nữa, nhưng lại thường xuyên vui đùa cùng thị thiếp.
Mà nhắc mới nhớ, hắn cũng phải cảm ơn Tạ Lâm đã mở cửa cho hắn vào. Lần trước khi cửa lớn của phủ Thừa tướng đóng, ngay cả Hoàng đế bệ hạ cũng không vào được, Thừa tướng đại nhân trực tiếp cáo bệnh hoặc nói bản thân có tội đóng cửa tự kiểm điểm, ngay cả Hoàng đế bệ hạ còn bó tay chẳng làm gì được, nói gì đến người khác?
Ngày tháng trôi qua rất nhanh, đề thi đã có, ngày bắt đầu kỳ thi Hương cũng không còn xa nữa.
Thư viện Lư Dương quả thực là một địa điểm tốt, phong cảnh hợp lòng người, mang đến cảm giác yên tĩnh, toàn bộ bầu không khí trong thư viện đều là mùi sách. Đang từ hè sang thu, nên tiết trời cũng dần se se lạnh, chậu than trong thư viện cháy gần hết, cũng không khiến các thí sinh cảm thấy quá rét.
Tuy rằng quá trình ra đề, Tạ Lâm không tham gia, nhưng là giám khảo, thân là chủ khảo, nên nàng vẫn rất quan tâm.
Rất nhiều việc dựa theo quy tắc, chiếu theo lệ cũ mà làm. Khi đặt chân vào thư viện, kiểm tra, kiểm tra, rồi lại kiểm tra, từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân. Bất luận là lần thi cử nào, thì đều có trường hợp lộ đề. Việc kiểm tra các thí sinh, luôn là một loại tình huống dở khóc dở cười. Có thí sinh chép hết vào trong mũ, có người lại viết lên dây buộc tóc, có thí sinh lại chép từng lớp từng lớp chữ bé tí dày đặc trên vạt áo, có người lại giấu phao vào trong tất, cũng chẳng sợ đến lúc thi bị ngạt thở, nên thậm chí có người còn kẹp vào háng.
Tạ Lâm không khỏi thở dài, thật sự là phát hãi.
Tạ Lâm ngẫm nghĩ, sao hồi đầu mình có thể trà trộn được vào trường thi nhỉ.
Nàng là con gái, một người con gái bình thường, những gì con gái nên có, thì nàng đều có cả, những gì đàn ông không có, nàng cũng không có. Nhưng nàng vẫn trà trộn được vào. Nếu người này một khi đã hạ quyết tâm, thì chuyện gì nàng cũng có thể thành công.
Ví dụ như một cô gái như nàng lại có thể qua mắt được giám khảo, đặt chân được vào trường thi, một cô gái, lại có thể che giấu được tất cả người trong thiên hạ, ngồi lên vị trí Thừa tướng.
Đó là đại tội khi quân chu di cửu tộc.
Tạ Lâm tự biết bản thân không phải là một vị quan tốt công bằng liêm khiết, nàng đã phạm rất nhiều tội, đây là tội lớn nhất. Nhưng……
Đang nghĩ tới đây, thì giấy thi đã được phát xuống.
Đám người Lục Cận, Hòa Anh, nối đuôi nhau đi vào, vốn dĩ vẫn còn cảm thấy việc cởi y phục ra kiểm tra, có gì đó hơi nhục nhã thiếu lịch sự, nhưng đã là vì công bằng trong thi cử, thì mọi người đành phải chịu đựng nỗi thống khổ này vậy.
Lúc ngồi được đúng vị trí, thì giám khảo đã lần lượt phát giấy xuống.
Lục Cận nhấc bút, chấm vào mực xong xuôi, đúng lúc định đại chiến viết lách, thì vừa ngẩng đầu lên, bắt gặp ngay Trầm Hòa Anh ngồi trước mặt đang nhướng nhướng mày, ra hiệu bằng mắt, cố gắng nhếch nhếch miệng về phía trước trường thi. Lục Cận nhìn theo ánh mắt hắn, lập tức bị dọa cho giật thót, tay cầm bút không chắc tí nữa thì bay ra ngoài.
Chỉ thấy ở chính giữa trường thi phía trước, có một người đang có chút mất kiên nhẫn, gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, lại còn uể oải duỗi thắt lưng, sau đó nhấc tay lên chống vào má, dáng ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo, nửa người mượn sức của chiếc bàn để giữ cái đầu được thẳng, trên người mặc triều phục nền đỏ viền vàng, dáng vẻ thư sinh nho nhã, nhưng khuôn mặt lại vô cùng lạnh lùng, lúc hắn ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo ở đó, ánh mắt sắc bén quét qua, khiến đám thí sinh cảm thấy như bị nhìn thấu tâm can, trong lòng dâng lên một cơn ớn lạnh.
Khuôn mặt của người này, mang đến một cảm giác quen thuộc rất đáng sợ.
Khí chất nổi bật của người này khiến Lục Cận cảm nhận được rằng, dù hắn có mặc y phục tầm thường, thì e rằng giữa đám đông chỉ liếc mắt nhìn qua một lần là đã thu hút sự chú ý rồi.
Đột nhiên Lục Cận nhớ ra, mấy hôm trước, người này chính người đi cùng với một người huynh đệ khác đụng mặt bọn hắn ở tửu lầu, hắn chẳng nói được mấy câu, nhưng đã thể hiện ra thân phận bất phàm của mình.
Giờ phút này, hắn đang ngồi ở trường thi ngay trước mặt, dáng vẻ thì giống như không chút để tâm, nhưng lại có thể quan sát từng thí sinh một.
Lúc ấy, có một người mặc một triều phục khác, hơi cúi người, nói chuyện với hắn, biểu cảm và động tác đều rất cung kính. Còn hắn lắng nghe xong, lại tựa như có chút nóng nảy, hơi hơi phẩy tay, người đó thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, lui sang một bên.
Lục Cận càng kinh hãi hơn. Bởi vì hắn đã tìm hiểu dò hỏi đủ các kiểu khi tới đây, vị đại nhân vừa lui sang một bên đó, chính là phó khảo của kỳ thi lần này, Lễ bộ Thị lang Hình Dư.
Người có thể khiến phó khảo kiêm Lễ bộ Thị lang nói chuyện đầy cung kính và không dám đắc tội thế kia, bất giác Lục Cận thấy rùng mình.
Người đó chỉ có thể là chủ khảo của kỳ thi lần này, Thừa tướng đương triều, gian thần Tạ Lâm!
Xui thay hắn lại còn lớn tiếng mắng gã gian thần đó nữa chứ. Nếu hắn không mắng, thì cuộc thi này có lẽ vẫn còn chút khởi sắc, nhưng kết quả là hắn có mắng, lại còn mắng người ta là đồ gian xảo, là sâu mọt của xã tắc, lời lẽ mắng chửi vô cùng khó nghe, cho dù người đó có tính cách tốt đến đâu, cũng không thể chịu nổi những lời lẽ mắng nhiếc ấy.
Xong rồi, xong rồi.
Con người Lục Cận tương đối đơn giản, ánh mắt lập tức dại đi.
Thẩm Hòa Anh ở đối diện nhìn hắn cười khổ.
Đúng lúc này, không biết Tạ Lâm nhìn thấy gì, dáng vẻ vốn dĩ còn đang lười biếng uể oải, đột nhiên ánh mặt chợt động, hướng về phía bọn họ, nhoẻn cười một cái.
Ngay cả những vị đại thần già đời cáo già xảo trá trên trường thi, cũng không đỡ nổi một nụ cười của Tạ Lâm.
Suy cho cùng bọn họ cũng chỉ là những gã trai trẻ tuổi mới bước chân vào đời, nào đã được nhìn thấy loại thế trận này bao giờ, nên nhất thời cảm thấy hãi hùng trong gió.
Đợi đến lúc phát giấy thi, các thi sinh vừa lướt qua đề thi, có người thở phào, có người gãi đầu gãi tai, có người vò tóc lung tung, cũng có người suy sụp định quăng luôn cả bút đi.
Lần này bút của Lục Cận bay thật, không phải là vì đề thi có gì khó, mà là vì nụ cười của Tạ Lâm vừa mới nãy.
Hắn nóng nảy vò đầu, cây bút rơi xuống trước bàn của Trầm Hòa Anh, quả thực là có hơi xa, mà hắn lại không thể rời khỏi vị trí ngồi, nên không khỏi có chút ảo não, muốn nhờ Trầm Hòa Anh nhặt giúp hắn. Trầm Hòa Anh cúi đầu nhìn, biết là bút của Lục Cận, đang định khom người nhặt hộ. Thì lại nhìn thấy phía trước cây bút, xuất hiện một đôi hài lụa đỏ thêu chỉ vàng, người đó cúi người xuống nhặt cây bút lên, khiến Trầm Hòa Anh bất giác ngây ra.
Người đó ném cây bút lại cho Lục Cận, “Bài thi còn chưa viết ra đâu vào đâu, mà đã đánh mất đồ nghề rồi, nếu triều đình ta toàn là những vị quan giống như ngươi, thì vận mệnh của Đại Sở cũng coi như đến hồi tận số.” Nói xong, lại ngồi trở lại vị trí chủ chốt phía trước, cũng không để tâm đến những ánh mắt của mọi người, quay về dáng vẻ lười biếng uể oải hồi nãy.
Ở trước mặt mọi người quan chủ khảo nói “đến hồi tận số”, quả thực khiến người ta sợ phát khiếp. Có lẽ không chỉ Đại Sở, mà e rằng từ cổ chí kím cũng chưa từng có chuyện như vậy.
Đám thí sinh kinh hãi thiếu chút nữa là quên luôn việc làm bài thi.
Chủ khảo Thừa tướng, quả nhiên là giống y hệt như trong lời đồn.
XXX
“Tốt, bài này tốt!”.
Sau kỳ thi, các bài thi được thu lại, việc chấm điểm sẽ do chủ khảo, phó khảo và vài vị giảm khảo khác cùng nhau làm, cho đến khi việc chấm điểm hoàn thành, các vị giám khảo không được phép ra khỏi trường thi, chỉ có thể ngồi xổm bên trong phạm vi trường thi, vùi đầu đọc đống bài thi chất cao như núi.
Sau khi hai vị đại nhân Hình Dư và Tả Minh bàn bạc với nhau hồi lâu, mới đưa ra quyết định lần này lấy chữ “Sư” làm đề thi.
Đọc đến chỗ nào hay, Hình Dư đại nhân lại không kìm được vỗ bàn kêu to. Hình Dư đại nhân là người coi trọng lễ nghĩa, bài thi này văn thơ bay bổng, lại cộng thêm sự tôn sự trọng đạo, hiển nhiên là thí sinh làm bài thi này cũng rất hiểu lễ nghĩa, nhưng lại không hề sùng bái quá lố, Hình Dư đọc được, đương nhiên là đập bàn khen hay rồi.
Rồi lại nghe thấy Tả Minh đại nhân ở bên cạnh mở lời cảm thán với một bài thi khác. Thí sinh này rõ ràng không phải kiểu người học vẹt nhồi nhét đầy đầu, mà ngược lại còn biết cách ứng dụng những gì đã học vào thực tế, bài văn này giống như một đối sách rất hợp thời, đã không ảo tượng xa vời, lại còn nói đúng trọng tâm, từ nhìn xa trộng rộng, đến những đường đi nước bước cụ thể, có thể coi là luận điểm đầy đủ. Đây chính là kiểu bài thi mà vị đại thần triều đình Hộ bộ Thị lang Tả Minh thích nhất.
Nhất thời, cả Hình Dư đại nhân và Tả Minh đại nhân đều đỏ mặt tía tai, tranh nhau cho rằng bài thi đang trong tay mình mới là bài có nội hàm nhất, phong phú nhất, thú vị nhất.
Các vị giám khảo khác thấy vậy, đều vội vàng cúi đầu, đợi bọn họ tranh cãi hòm hòm rồi tính sau.
Không biết qua bao lâu, hai vị Hình Dư và Tả Minh cãi nhau nhiều mệt rồi mới ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, vừa ngước mắt lên nhìn, thì thấy Tạ Lâm vẫn đang ngồi ngả ngả nghiêng nghiêng một bên, không hề có ý xen vào cũng chẳng định vào hùa với cuộc đấu khẩu của bọn họ, mà chăm chú đọc một bài thi, lông mày nhíu lại, tiện tay gạch một cái, vứt xuống đất, sau đó lại lật một bài khác, lại nhíu mày, lại tiện tay vứt xuống đất.
Chỉ khổ cho vị giám khảo nhặt bài thi, ông ta cũng hiểu, những bài thi bị Thừa tướng đại nhân tiện tay vứt xuống đất này, tức là không cần xem nữa, vị giám khảo ấy thẳng tay gạch chéo hai đường cực to lên bài thi, coi như loại.
Ném hết bài thi này đến bài thi khác, nhưng Tạ Lâm cũng không ném hết toàn bộ, vẫn giữ lại được vài bài, tất cả được đặt sang bên trái. Tả Minh nghĩ thầm, Thừa tướng đại nhân là Thừa tướng, nên có lẽ mắt nhìn sẽ sắc bén hơn đám hạ quan giống như ông ta, bèn mở những bài thi đặt bên tay trái Tạ Lâm ra với tâm trạng rất thành kính.
Vừa mở ra, thì đã bị nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo như muốn đâm mù cả mắt kia giáng cho một đòn nặng nề vào nội tâm yếu ớt, Tả Minh lật một tờ nữa, vẫn là một bài thi rất tệ, lại lật tiếp, lại càng tệ hơn, câu chữ còn chẳng viết được cho trôi chảy, thậm chí còn chưa làm xong!
Tả Minh đại nhân bị sốc, quả thực không tài nào hiểu nội dụng ý của Thừa tướng đại nhân.
Hình Dư đại nhân cũng đọc, nghĩ rằng có lẽ dụng ý của Thừa tướng đại nhân cao thâm hơn so với bọn họ, nên kiên trì đọc tiếp.
Nhưng lời lẽ sáo rỗng nhàm chán, thậm chí cả một câu trích dẫn của thánh nhân trong sách cũng chẳng có, càng đừng nói đến phong thái văn vẻ.
Hai vị đại nhân quả thực không chịu nổi, hỏi: “Đại nhân, mấy bài thi của những thí sinh này, có phải định ném đi luôn không?”.
Vì trình độ của mấy bài thi này quá kém, ngay cả việc để giám khảo gạch chéo thôi, hai vị đại nhân cũng cảm thấy đó là một động tác quá thừa.
“Không phải,” Tạ Lâm nói, “Những thí sinh ấy, các ngài xem qua một lượt đi, rồi sắp xếp bọn họ theo thứ tự, từ thấp đến cao là được.”
Cái gì?!
Hại vị đại nhân sốc không thốt lên lời.
Tuy rằng hai vị đại nhân Tả Minh, Hình Dư đã khuyên bảo hết nước hết cái, nhưng Tạ Lâm toàn coi như không nghe thấy gì, không hiểu gì, giả ngố giả ngốc, hai vị đại nhân cũng thật sự bó tay không biết làm thế nào khi gặp phải một cấp trên như vậy. Vì thế bản thân đành phải chăm chỉ làm việc, nghiên cứu đưa ra đề thi cho các thí sinh.
Theo lý mà nói, Tạ Lâm là tiền bối, là chủ khảo, các thí sinh lần này, mười người thì có đến tám chín người muốn gọi nàng là thầy, trở thành môn đồ đệ tử của nàng. Nếu hiểu được đạo lý này, thì các thí sinh nên sớm tranh thủ cơ hội, cẩn thận nghiên cứu đề thi, quan sát tỉ mỉ kỳ thi lần này, nắm chắc năng lực phẩm hạnh của từng người, đợi sao khi kỳ thi kết thúc, lập tức có thể trở nên thân thiết hơn với đối phương.
Kết quả Tạ Lâm gần như chả biết gì, hiện giờ Thừa tướng đại nhân thân mang trọng trách khoa cử, tạm thời không cần lên triều, nàng cũng thật sự giả vờ không biết, không hiểu. Cả ngày cổng lớn của phủ Thừa tướng đóng chặt, cũng không biết rốt cuộc từ sáng đến tối Thừa tướng đại nhân đã làm những gì.
Duy chỉ có Hoàng đế bệ hạ thỉnh thoảng tạt vào chơi là âm thầm khinh bỉ.
Thừa tướng đại nhân chẳng làm gì, không chọi dế, thả diều, không uống rượu, nhưng thỉnh thoảng lại cùng đám tôi tớ đánh bài, không dạo chơi kỹ viện nữa, nhưng lại thường xuyên vui đùa cùng thị thiếp.
Mà nhắc mới nhớ, hắn cũng phải cảm ơn Tạ Lâm đã mở cửa cho hắn vào. Lần trước khi cửa lớn của phủ Thừa tướng đóng, ngay cả Hoàng đế bệ hạ cũng không vào được, Thừa tướng đại nhân trực tiếp cáo bệnh hoặc nói bản thân có tội đóng cửa tự kiểm điểm, ngay cả Hoàng đế bệ hạ còn bó tay chẳng làm gì được, nói gì đến người khác?
Ngày tháng trôi qua rất nhanh, đề thi đã có, ngày bắt đầu kỳ thi Hương cũng không còn xa nữa.
Thư viện Lư Dương quả thực là một địa điểm tốt, phong cảnh hợp lòng người, mang đến cảm giác yên tĩnh, toàn bộ bầu không khí trong thư viện đều là mùi sách. Đang từ hè sang thu, nên tiết trời cũng dần se se lạnh, chậu than trong thư viện cháy gần hết, cũng không khiến các thí sinh cảm thấy quá rét.
Tuy rằng quá trình ra đề, Tạ Lâm không tham gia, nhưng là giám khảo, thân là chủ khảo, nên nàng vẫn rất quan tâm.
Rất nhiều việc dựa theo quy tắc, chiếu theo lệ cũ mà làm. Khi đặt chân vào thư viện, kiểm tra, kiểm tra, rồi lại kiểm tra, từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân. Bất luận là lần thi cử nào, thì đều có trường hợp lộ đề. Việc kiểm tra các thí sinh, luôn là một loại tình huống dở khóc dở cười. Có thí sinh chép hết vào trong mũ, có người lại viết lên dây buộc tóc, có thí sinh lại chép từng lớp từng lớp chữ bé tí dày đặc trên vạt áo, có người lại giấu phao vào trong tất, cũng chẳng sợ đến lúc thi bị ngạt thở, nên thậm chí có người còn kẹp vào háng.
Tạ Lâm không khỏi thở dài, thật sự là phát hãi.
Tạ Lâm ngẫm nghĩ, sao hồi đầu mình có thể trà trộn được vào trường thi nhỉ.
Nàng là con gái, một người con gái bình thường, những gì con gái nên có, thì nàng đều có cả, những gì đàn ông không có, nàng cũng không có. Nhưng nàng vẫn trà trộn được vào. Nếu người này một khi đã hạ quyết tâm, thì chuyện gì nàng cũng có thể thành công.
Ví dụ như một cô gái như nàng lại có thể qua mắt được giám khảo, đặt chân được vào trường thi, một cô gái, lại có thể che giấu được tất cả người trong thiên hạ, ngồi lên vị trí Thừa tướng.
Đó là đại tội khi quân chu di cửu tộc.
Tạ Lâm tự biết bản thân không phải là một vị quan tốt công bằng liêm khiết, nàng đã phạm rất nhiều tội, đây là tội lớn nhất. Nhưng……
Đang nghĩ tới đây, thì giấy thi đã được phát xuống.
Đám người Lục Cận, Hòa Anh, nối đuôi nhau đi vào, vốn dĩ vẫn còn cảm thấy việc cởi y phục ra kiểm tra, có gì đó hơi nhục nhã thiếu lịch sự, nhưng đã là vì công bằng trong thi cử, thì mọi người đành phải chịu đựng nỗi thống khổ này vậy.
Lúc ngồi được đúng vị trí, thì giám khảo đã lần lượt phát giấy xuống.
Lục Cận nhấc bút, chấm vào mực xong xuôi, đúng lúc định đại chiến viết lách, thì vừa ngẩng đầu lên, bắt gặp ngay Trầm Hòa Anh ngồi trước mặt đang nhướng nhướng mày, ra hiệu bằng mắt, cố gắng nhếch nhếch miệng về phía trước trường thi. Lục Cận nhìn theo ánh mắt hắn, lập tức bị dọa cho giật thót, tay cầm bút không chắc tí nữa thì bay ra ngoài.
Chỉ thấy ở chính giữa trường thi phía trước, có một người đang có chút mất kiên nhẫn, gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, lại còn uể oải duỗi thắt lưng, sau đó nhấc tay lên chống vào má, dáng ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo, nửa người mượn sức của chiếc bàn để giữ cái đầu được thẳng, trên người mặc triều phục nền đỏ viền vàng, dáng vẻ thư sinh nho nhã, nhưng khuôn mặt lại vô cùng lạnh lùng, lúc hắn ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo ở đó, ánh mắt sắc bén quét qua, khiến đám thí sinh cảm thấy như bị nhìn thấu tâm can, trong lòng dâng lên một cơn ớn lạnh.
Khuôn mặt của người này, mang đến một cảm giác quen thuộc rất đáng sợ.
Khí chất nổi bật của người này khiến Lục Cận cảm nhận được rằng, dù hắn có mặc y phục tầm thường, thì e rằng giữa đám đông chỉ liếc mắt nhìn qua một lần là đã thu hút sự chú ý rồi.
Đột nhiên Lục Cận nhớ ra, mấy hôm trước, người này chính người đi cùng với một người huynh đệ khác đụng mặt bọn hắn ở tửu lầu, hắn chẳng nói được mấy câu, nhưng đã thể hiện ra thân phận bất phàm của mình.
Giờ phút này, hắn đang ngồi ở trường thi ngay trước mặt, dáng vẻ thì giống như không chút để tâm, nhưng lại có thể quan sát từng thí sinh một.
Lúc ấy, có một người mặc một triều phục khác, hơi cúi người, nói chuyện với hắn, biểu cảm và động tác đều rất cung kính. Còn hắn lắng nghe xong, lại tựa như có chút nóng nảy, hơi hơi phẩy tay, người đó thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, lui sang một bên.
Lục Cận càng kinh hãi hơn. Bởi vì hắn đã tìm hiểu dò hỏi đủ các kiểu khi tới đây, vị đại nhân vừa lui sang một bên đó, chính là phó khảo của kỳ thi lần này, Lễ bộ Thị lang Hình Dư.
Người có thể khiến phó khảo kiêm Lễ bộ Thị lang nói chuyện đầy cung kính và không dám đắc tội thế kia, bất giác Lục Cận thấy rùng mình.
Người đó chỉ có thể là chủ khảo của kỳ thi lần này, Thừa tướng đương triều, gian thần Tạ Lâm!
Xui thay hắn lại còn lớn tiếng mắng gã gian thần đó nữa chứ. Nếu hắn không mắng, thì cuộc thi này có lẽ vẫn còn chút khởi sắc, nhưng kết quả là hắn có mắng, lại còn mắng người ta là đồ gian xảo, là sâu mọt của xã tắc, lời lẽ mắng chửi vô cùng khó nghe, cho dù người đó có tính cách tốt đến đâu, cũng không thể chịu nổi những lời lẽ mắng nhiếc ấy.
Xong rồi, xong rồi.
Con người Lục Cận tương đối đơn giản, ánh mắt lập tức dại đi.
Thẩm Hòa Anh ở đối diện nhìn hắn cười khổ.
Đúng lúc này, không biết Tạ Lâm nhìn thấy gì, dáng vẻ vốn dĩ còn đang lười biếng uể oải, đột nhiên ánh mặt chợt động, hướng về phía bọn họ, nhoẻn cười một cái.
Ngay cả những vị đại thần già đời cáo già xảo trá trên trường thi, cũng không đỡ nổi một nụ cười của Tạ Lâm.
Suy cho cùng bọn họ cũng chỉ là những gã trai trẻ tuổi mới bước chân vào đời, nào đã được nhìn thấy loại thế trận này bao giờ, nên nhất thời cảm thấy hãi hùng trong gió.
Đợi đến lúc phát giấy thi, các thi sinh vừa lướt qua đề thi, có người thở phào, có người gãi đầu gãi tai, có người vò tóc lung tung, cũng có người suy sụp định quăng luôn cả bút đi.
Lần này bút của Lục Cận bay thật, không phải là vì đề thi có gì khó, mà là vì nụ cười của Tạ Lâm vừa mới nãy.
Hắn nóng nảy vò đầu, cây bút rơi xuống trước bàn của Trầm Hòa Anh, quả thực là có hơi xa, mà hắn lại không thể rời khỏi vị trí ngồi, nên không khỏi có chút ảo não, muốn nhờ Trầm Hòa Anh nhặt giúp hắn. Trầm Hòa Anh cúi đầu nhìn, biết là bút của Lục Cận, đang định khom người nhặt hộ. Thì lại nhìn thấy phía trước cây bút, xuất hiện một đôi hài lụa đỏ thêu chỉ vàng, người đó cúi người xuống nhặt cây bút lên, khiến Trầm Hòa Anh bất giác ngây ra.
Người đó ném cây bút lại cho Lục Cận, “Bài thi còn chưa viết ra đâu vào đâu, mà đã đánh mất đồ nghề rồi, nếu triều đình ta toàn là những vị quan giống như ngươi, thì vận mệnh của Đại Sở cũng coi như đến hồi tận số.” Nói xong, lại ngồi trở lại vị trí chủ chốt phía trước, cũng không để tâm đến những ánh mắt của mọi người, quay về dáng vẻ lười biếng uể oải hồi nãy.
Ở trước mặt mọi người quan chủ khảo nói “đến hồi tận số”, quả thực khiến người ta sợ phát khiếp. Có lẽ không chỉ Đại Sở, mà e rằng từ cổ chí kím cũng chưa từng có chuyện như vậy.
Đám thí sinh kinh hãi thiếu chút nữa là quên luôn việc làm bài thi.
Chủ khảo Thừa tướng, quả nhiên là giống y hệt như trong lời đồn.
XXX
“Tốt, bài này tốt!”.
Sau kỳ thi, các bài thi được thu lại, việc chấm điểm sẽ do chủ khảo, phó khảo và vài vị giảm khảo khác cùng nhau làm, cho đến khi việc chấm điểm hoàn thành, các vị giám khảo không được phép ra khỏi trường thi, chỉ có thể ngồi xổm bên trong phạm vi trường thi, vùi đầu đọc đống bài thi chất cao như núi.
Sau khi hai vị đại nhân Hình Dư và Tả Minh bàn bạc với nhau hồi lâu, mới đưa ra quyết định lần này lấy chữ “Sư” làm đề thi.
Đọc đến chỗ nào hay, Hình Dư đại nhân lại không kìm được vỗ bàn kêu to. Hình Dư đại nhân là người coi trọng lễ nghĩa, bài thi này văn thơ bay bổng, lại cộng thêm sự tôn sự trọng đạo, hiển nhiên là thí sinh làm bài thi này cũng rất hiểu lễ nghĩa, nhưng lại không hề sùng bái quá lố, Hình Dư đọc được, đương nhiên là đập bàn khen hay rồi.
Rồi lại nghe thấy Tả Minh đại nhân ở bên cạnh mở lời cảm thán với một bài thi khác. Thí sinh này rõ ràng không phải kiểu người học vẹt nhồi nhét đầy đầu, mà ngược lại còn biết cách ứng dụng những gì đã học vào thực tế, bài văn này giống như một đối sách rất hợp thời, đã không ảo tượng xa vời, lại còn nói đúng trọng tâm, từ nhìn xa trộng rộng, đến những đường đi nước bước cụ thể, có thể coi là luận điểm đầy đủ. Đây chính là kiểu bài thi mà vị đại thần triều đình Hộ bộ Thị lang Tả Minh thích nhất.
Nhất thời, cả Hình Dư đại nhân và Tả Minh đại nhân đều đỏ mặt tía tai, tranh nhau cho rằng bài thi đang trong tay mình mới là bài có nội hàm nhất, phong phú nhất, thú vị nhất.
Các vị giám khảo khác thấy vậy, đều vội vàng cúi đầu, đợi bọn họ tranh cãi hòm hòm rồi tính sau.
Không biết qua bao lâu, hai vị Hình Dư và Tả Minh cãi nhau nhiều mệt rồi mới ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, vừa ngước mắt lên nhìn, thì thấy Tạ Lâm vẫn đang ngồi ngả ngả nghiêng nghiêng một bên, không hề có ý xen vào cũng chẳng định vào hùa với cuộc đấu khẩu của bọn họ, mà chăm chú đọc một bài thi, lông mày nhíu lại, tiện tay gạch một cái, vứt xuống đất, sau đó lại lật một bài khác, lại nhíu mày, lại tiện tay vứt xuống đất.
Chỉ khổ cho vị giám khảo nhặt bài thi, ông ta cũng hiểu, những bài thi bị Thừa tướng đại nhân tiện tay vứt xuống đất này, tức là không cần xem nữa, vị giám khảo ấy thẳng tay gạch chéo hai đường cực to lên bài thi, coi như loại.
Ném hết bài thi này đến bài thi khác, nhưng Tạ Lâm cũng không ném hết toàn bộ, vẫn giữ lại được vài bài, tất cả được đặt sang bên trái. Tả Minh nghĩ thầm, Thừa tướng đại nhân là Thừa tướng, nên có lẽ mắt nhìn sẽ sắc bén hơn đám hạ quan giống như ông ta, bèn mở những bài thi đặt bên tay trái Tạ Lâm ra với tâm trạng rất thành kính.
Vừa mở ra, thì đã bị nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo như muốn đâm mù cả mắt kia giáng cho một đòn nặng nề vào nội tâm yếu ớt, Tả Minh lật một tờ nữa, vẫn là một bài thi rất tệ, lại lật tiếp, lại càng tệ hơn, câu chữ còn chẳng viết được cho trôi chảy, thậm chí còn chưa làm xong!
Tả Minh đại nhân bị sốc, quả thực không tài nào hiểu nội dụng ý của Thừa tướng đại nhân.
Hình Dư đại nhân cũng đọc, nghĩ rằng có lẽ dụng ý của Thừa tướng đại nhân cao thâm hơn so với bọn họ, nên kiên trì đọc tiếp.
Nhưng lời lẽ sáo rỗng nhàm chán, thậm chí cả một câu trích dẫn của thánh nhân trong sách cũng chẳng có, càng đừng nói đến phong thái văn vẻ.
Hai vị đại nhân quả thực không chịu nổi, hỏi: “Đại nhân, mấy bài thi của những thí sinh này, có phải định ném đi luôn không?”.
Vì trình độ của mấy bài thi này quá kém, ngay cả việc để giám khảo gạch chéo thôi, hai vị đại nhân cũng cảm thấy đó là một động tác quá thừa.
“Không phải,” Tạ Lâm nói, “Những thí sinh ấy, các ngài xem qua một lượt đi, rồi sắp xếp bọn họ theo thứ tự, từ thấp đến cao là được.”
Cái gì?!
Hại vị đại nhân sốc không thốt lên lời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook