Trong Vương phủ Đại Định, tết xuân là ngày náo nhiệt. Khó khi gặp Vương gia cùng Vương Phi tụ họp một chỗ ăn cơm tất niên.

Khoảng thời gian này ít thấy Vương Phi, không ngờ nàng gầy đi không ít. Chẳng qua do Cố Ngôn Chi cảm thấy ngày tháng chờ Trần Khiêm Quân trở về quá dài quá lâu, cho nên tới một Vương Phi nhàm chán để y đùa chơi cũng không sai.

Tâm tình Cố Ngôn Chi rất tốt, liên tiếp uống rất nhiều chén. Đến lúc sau cảm thấy dùng bát uống chưa đủ bá khí, trực tiếp bưng bình rượu lên uống.

Chu Nại Huyễn còn cười nói y, bất luận ngự tửu gì cũng để y nốc ừng ực quả lãng phí, nhưng cũng không ngăn cản. Vương Phi ngồi ở một bên miễn cưỡng khẽ cười.

Cố Ngôn Chi xách vò rượu ngồi vào bên cạnh Vương Phi nói: “Nương nương uống nhiều một chút đi, rượu có lúc sẽ làm người cảm thấy thả lỏng.”

Vương Phi khẽ cười cười, châu ngọc trên đầu lắc lắc theo: “Ta đây rất đố kị ngươi, có người sủng ái. Nhưng ta chỉ là một nữ nhân, không nên đố kị một nam nhân tư bản như ngươi.” Nói xong Vương Phi lại ngửa đầu, uống hết rượu cay trong bát.

“Buông tha bản thân, chính là không nên chấp nhất quá nhiều. Có lúc thứ ngươi đang nhìn thấy cũng không phải là thứ tưởng tượng ra, sự thật thì cái gì cũng không phải do ngươi và ta dăm ba câu là nói hết được. Chẳng bằng để cho mình thanh thản trải qua.”

“Đúng, để cho mình thanh thản trải qua.”

Bên này Vương Phi đã cùng Cố Ngôn Chi uống xong ba ly rượu lớn, ánh mắt Chu Nại Huyễn đã trầm lại càng trầm.

Đây là lần đầu Cố Ngôn Chi ở bên ngoài trải qua tân niên. Trước đây y thường ở trong giáo, có một đám tử giáo chúng, tới tân niên đều sẽ làm cho nhiệt nhiệt nháo nháo, bọn giáo chúng còn có thể ở trong ngũ hồ tứ hải tìm kiếm được rất nhiều trò chơi mới mẻ, sau đó sẽ uống rượu ngon Ôn Kỳ tự ủ, cùng Cố Vọng Chi tranh chấp cãi nhau.

Cố Ngôn Chi thở dài, lại là một vò rượu rơi xuống bụng. Tới lúc tan cuộc, Chu Nại Huyễn bước đi có chút lay động, Cố Ngôn Chi vẫn thần trí thanh minh.

Y thuận tay cầm theo hay bình rượu, đi tìm Trần Tiễn Quân làm nhiệm vụ đêm nay.

Trần Tiễn Quân thật không ngờ vào lúc này còn có người tìm hắn, không giống mười hai năm qua, chỉ có một thân một mình trải qua tân niên.

“Tết xuân người ta thường muốn trải qua cùng người nhà, Trần Khiêm Quân chưa có trở về, ta đây đến tìm ca ca hắn, chúng ta cũng coi như là thân gia, không ngại theo ta cùng uống một chén chứ?” Cố Ngôn Chi nói xong đem một vò rượu đưa cho Trần Tiễn Quân, một đôi mắt đen toả sáng.

“Đúng rồi, ta rất thích tẩu tử cùng chất tử, nàng là người tốt.”

“Nàng rất kiên cường, ta đây rất có lỗi với nàng.”

“Ngươi có thể mang theo nàng cùng tới Duy Ninh thần giáo ở, ngược lại người của triều đình sẽ không tìm tới cửa.”

Trần Tiễn Quân khẽ mỉm cười, nói: “Ta cũng không muốn tương lai con ta giống như ngươi. Cứ như vậy đi, nó đã quen không có phụ thân bên cạnh, ta tin tưởng nó sẽ tiếp tục trải qua được.”

Cố Ngôn Chi không nói gì thêm, hai người ở dưới trời băng tuyết phủ uống rượu mãi tới tận bình minh. Trời mới vừa tờ mờ sáng, hai người nghe được tiếng rít gào hoảng sợ sợ sệt phát ra từ trong phủ.

“Ca, mang ta đi cùng.” Cố Ngôn Chi lập tức kéo tay Trần Tiễn Quân. Hiện giờ y không có nội lực, muốn nhanh chóng tới bên kia, thì chỉ có cầu viện Trần Tiễn Quân.

Thanh âm là từ chỗ ở viện tử Vương Phi truyền tới. Thời điểm hai người tới nơi, đã có rất nhiều người đứng đó. Bên trong còn truyền tới một ít tiếng khóc nỉ non của bọn nha đầu. Cố Ngôn Chi nhất thời cảm thấy không ổn, lập tức đi vào xem, thì nhìn thấy Vương Phi nằm thẳng trên đất, trên người chỉ dùng một cái chăn bông che kín, cả khuôn mặt đã xanh trắng không còn hồng hào tí nào, thân thể cũng đã hoàn toàn đông cứng.

Tối hôm qua còn ngồi cùng một chỗ uống rượu, ngày hôm nay lại biến thành một bộ thi thể. Cố Ngôn Chi không sợ người chết, nhưng nữ nhân này để tháng ngày của y ở trong Vương phủ trở nên gian nan, ít nhiều gì thì vẫn có nửa phần tình nghĩa, nên lúc này y cũng không biết nói cái gì.

Chu Nại Huyễn nhanh chóng đi vào, lúc đi ngang qua Cố Ngôn Chi còn hỏi: “Tối hôm qua ngươi đi chỗ nào?”

Hắn cũng không có chờ Cố Ngôn Chi trả lời, mà đi tới bên người Vương Phi, kiểm tra một lần.

Ngoại trừ trên cổ có vết trói xanh tím, cũng không bất kỳ vết thương nào khác. Bên cạnh một cái ghế nằm chỏng chơ, trên xà nhà treo lơ lửng ba thước vải trắng, cách đó không xa còn có củi sưởi bị đốt sạch, tất cả vừa xem qua là hiểu ngay. Nhưng một người như nàng, ai ngờ lại dám tự sát?

Trần Tiễn Quân ngay lúc đó cũng đoán được, lập tức nói: “Tối hôm qua ta vẫn bảo vệ, mỗi mười trượng sẽ có một người canh gác, nhưng tối hôm qua cũng không có người đột nhập Vương Phủ.”

Nha hoàn vốn còn đang khóc lóc đột nhiên hung tợn nhìn Cố Ngôn Chi quát: “Là ngươi, chính là ngươi! Nếu như không phải vì ngươi Vương Phi sẽ không phải chết!”

“Tiểu nha đầu, vu tội người khác cũng phải có chứng cứ.”

“Ta tận mắt thấy ngươi tối hôm qua tiến vào phòng Vương Phi. Từ trước tới giờ ngươi cùng Vương Phi chỉ ôn hòa bề ngoài, ai biết trong bụng ngươi muốn làm cái gì?”

“Con mắt nào ngươi nhìn thấy ta đi vào phòng Vương Phi?”

Nha hoàn nói: “Vương gia, lẽ nào ngài còn muốn bao che cho hắn sao?”

Chu Nại Huyễn lại hỏi một lần: “Tối hôm qua rốt cuộc ngươi ở đâu?”

“Uống rượu, thưởng tuyết, thưởng thức nhân sinh.” Cố Ngôn Chi lại nói: “Ta không có động cơ giết Vương Phi các ngươi, huống chi nếu như ta thật sự muốn giết người…”

Cố Ngôn Chi từng bước từng bước đi tới chỗ nha hoàn, sát khí trong đôi mắt hiện rõ mồn một, môi mỏng y khẽ mở, dùng giọng điệu vừa ôn nhu vừa nguy hiểm: “Ta thích dùng đao cắt thủng động mạch, nhìn dáng vẻ đối phương chảy máu ồ ạt lại không thể ra sức oán hận mà ngã xuống.”

Nha hoàn nghe xong cả người phát run, nhưng vẫn một mực chắc chắn là do Cố Ngôn Chi giết người.

Chu Nại Huyễn buộc lòng phải sai người tạm thời đem nha hoàn trông giữ, chuyện này không thể để cho người ngoài biết.

Trần Tiễn Quân trước khi đi còn nhắc nhở Cố Ngôn Chi: “Bọn họ đến rồi, ngươi phải cẩn thận.”

Cố Ngôn Chi thật sự là không nghĩ ra, thường ngày y ghét nhất chính là cùng những đám quan này kết giao, cũng không bằng người trong võ lâm tự do hô đánh hô giết, ám sát ám hại gì đó thật khiến người ta nghĩ tới đau đầu. Nhưng từ khi y cùng Trần Khiêm Quân trao đổi thân thể, làm y không thể không cuốn vào. Mà người kia, hiện giờ còn không biết tung tích.

Cố Ngôn Chi có chút buồn bực dùng sức ăn một miếng bánh đầu năm, mùi vị ngọt ngọt khiến tâm tình của y hơi dãn ra.

Chu Nại Huyễn vẫn chưa xuất hiện. Ngày cuối năm rõ ràng là phải thật tốt, mà trong Vương Phủ lại phải làm tang lễ. Bởi tấn thiên* chính là chủ mẫu đương gia, cho nên không thể làm qua loa.

* linh cữu, ngoài ra có thể gọi là người chết.

Thời điểm quan tài để ở linh đường ngày thứ bảy, thì có người đến. Trong khoảng thời gian đáng vui mừng này, mọi người đều không ngờ Vương Phủ gặp xủi xẻo. Lần này đến tất nhiên không phải để đưa tiễn, mà là đến hỏi tội người kia. Nếu nói tới kẻ cầm đầu, Cố Ngôn Chi nhận thức.

Thời điểm Phong Phi Dương xuất hiện trước mặt Cố Ngôn Chi thì ánh mắt vẫn khóa chặt ở trên người y. Trước đó có một đoạn thời gian khiến hắn cảm thấy cả người Cố Ngôn Chi rất kỳ quái, nhưng sau một tháng không gặp thì loại kỳ quái kia lại biến mất tiêu. Tên này thật giống như vị giáo chủ hăng hái lúc trước hắn ở gặp Duy Ninh thần giáo.

“Ngươi không phải cái gì cái kia, người phái Không Động sao? Sao giờ lại biến thành người của triều đình?” Cố Ngôn Chi vẫn không nhớ được tên đối phương.

“Nam nhi tự nên kiến công lập nghiệp, khi quốc gia cần, tự nhiên máu chảy đầu rơi.” Phong Phi Dương lại nói: “Đại Định vương Chu Nại Huyễn có ý đồ mưu phản, cùng với mưu sát vợ cả khi biết được tất cả âm mưu tính đi thượng báo, ta phụng mệnh bắt hắn về quy án.”

“Các ngươi phá án ta không ngăn cản, có điều mọi việc nói ra cũng cần phải có chứng cứ.”

“Chứng cứ?” Một Cẩm Y Vệ đứng cạnh Phong Phi Dương nói: “Lẽ nào ngươi là đồng phạm với hắn? Vậy thì hãy đi theo chúng ta!”

Nói xong hắn bất ngờ bắn tên trong nỏ ra. Phong Phi Dương cũng cùng lúc bắn tới một mũi tên, Chu Nại Huyễn đỡ được một mũi tên, nhưng còn một cái ở trên mặt Cố Ngôn Chi sượt qua một vệt máu. Nếu là trước, tên như vậy với Cố Ngôn Chi mà nói còn chưa đủ gãi ngứa, nhưng giờ nội lực của y đã hoàn toàn biến mất, nên tránh không khỏi mũi tên hung hăng bay tới.

“Ngươi lui nhanh ra cho ta, chỗ này không tới lượt ngươi nói chuyện!” Phong Phi Dương quát Cẩm Y vệ một tiếng chờ hắn lui ra mới mở miệng nói: “Vương gia không bằng bó tay chịu trói đi, mũi tên vừa nãy có độc, nếu như ngài không muốn chết, thì hãy lập tức đầu hàng.”

Chu Nại Huyễn ném mũi tên đi. Mũi tên gãy kia không thể tổn thương một cọng lông của hắn. Nhưng còn Cố Ngôn Chi lại bị dính tên tẩm độc.

Hắn hơi cười, tới gần Cố Ngôn Chi nói: “Là ta nhất thời sơ sẩy, lại để ngươi trở thành nhược điểm của ta. Đời ta không có người thích, trước giờ cũng không biết nguyên lai thích một người cũng có thể thành trí mạng. Nếu như ngươi nhận thức ta trước, ngươi sẽ thích ta sao?”

“Vương gia, những câu phiến tình này thật không thích hợp với ngươi.” Cố Ngôn Chi nói xong nhìn về phía Phong Phi Dương: “Ngươi xác định ngươi có giải dược?”

Phong Phi Dương bình tĩnh nhìn Cố Ngôn Chi một chút, mới để Cẩm Y vệ lấy thuốc giải ra.

Đột nhiên có một cơn gió thôi qua, thuốc giải trên tay hắn đã ở trong tay người khác.

“Yêu chết ngươi, ca, làm rất khá!” Cố Ngôn Chi hoan hô một tiếng, làm Phong Phi Dương cùng Chu Nại Huyễn thay đổi sắc mặt.

“Cố Ngôn Chi ngươi hãy nghĩ rõ ràng, bây giờ người trong ma giáo của ngươi cũng không biết ngươi đang rơi vào nguy hiểm, bọn họ đã theo mệnh lệnh của ngươi tới kinh thành cứu người nhà Trương gia. Hiện tại ngươi cũng chỉ tứ cố vô thân.”

“Nói vậy ngươi đã sớm biết nội lực của ta hoàn toàn biến mất? Ngươi đã sớm bố trí xong bàn cờ này chờ ta mắc câu? Để ta nghĩ nghĩ, nói vậy Vương Hành cũng theo ngươi?”

“Ngươi không cần kéo dài thời gian, ” Ánh mắt Phong Phi Dương tối sầm một lúc, lại lập tức sáng lên, so với trước thì kiên định hơn: “Nhân sĩ võ lâm chính đạo đã tụ tập ở phụ cận kinh thành chờ vây quét ma giáo, cho dù bọn họ dùng tốc độ nhanh hơn nữa cũng không thể tới đây.”

“Nói ta đang trì hoãn thời gian, còn không phải là ngươi đang giúp ta kéo dài thời gian sao?” Cố Ngôn Chi từng bước từng bước tới gần Phong Phi Dương, không hề lo lắng hắn sẽ gây bất lợi cho mình, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Làm sao? Ngươi không nỡ ta? Lẽ nào ngươi thật sự đã yêu ta?”

Câu này vừa dứt lời, Cố Ngôn Chi lập tức lùi về sau bảy, tám nước, cùng Phong Phi Dương giữ một khoảng cách. Y đứng Trần Tiễn Quân bên cạnh nói: “Ca, người trong vương phủ trình độ tới đâu?”

“Nếu thật sự đánh, hẳn là lưỡng bại câu thương. Nhưng nếu chống lại, chính là kháng chỉ không tôn, tru di cửu tộc đại tội.”

“Cho nên ta mới cực ghét mấy quy định phức tạp này, biết đánh nhau thì đánh không thể đánh thì chạy, còn không thể đánh lại không thể chạy, buồn bực chết người.”

“Ngươi cho rằng các ngươi có thể chạy sao?” Vừa dứt lời, xung quanh trên nóc nhà xuất hiện rất nhiều Cẩm Y vệ cầm nỏ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương