Chu Nại Huyễn đối đãi với Cố Ngôn Chi rất tốt. Tất cả mọi chuyện đều giúp y sắp xếp ổn thỏa, mỗi khi có thời gian sẽ tới cùng Cố Ngôn Chi tán gẫu tranh luận, hay chỉ ngồi không thôi. Có lẽ Chu Nại Huyễn không ý thức được việc mình làm, càng ờ cùng Cố Ngôn Chi một thời gian dài, thì càng không cách nào dễ dàng gạt bỏ Cố Ngôn Chi như nói trước đây.

Cố Ngôn Chi có lúc đã nghĩ, lẽ nào Vương gia này không cần phải đi bồi Vương Phi sao? Cho nên Vương Phi mới nhàn rỗi quá độ, rảnh rỗi không việc sẽ chạy tới nói chuyện phiếm với y, cho dù có lúc hoàn toàn không có nội dung gì để tán gẫu, cũng có thể chạy tới?

“Vương gia đã rất lâu không tới chỗ ta, nhưng Vương gia cũng không thể mệt nhọc quá đó. Công tử cũng phải cố gắng tha thứ một ít, Vương gia nghe lời ngươi, nếu như thân thể Vương gia mà lụy thì không tốt.” Vương Phi nói tình chân ý thiết.

Cố Ngôn Chi cũng biết đại khái trong hồ lô Vương Phi muốn làm cái gì. Y ở Đại Định Vương Phủ thời gian dài như vậy, đại khái cũng biết Vương Phi cùng Vương gia không hợp bàn, nhưng mọi người đều bị vướng bởi trong Vương phủ chỉ có một chủ mẫu đương gia, nên nhất định phải nghe nàng. Sau lưng cũng không ít lời đàm tiếu.

Cố Ngôn Chi nghe vậy hơi cười: “Vương Phi quả là đau lòng Vương gia. Nương nương yên tâm, thân thể Vương gia rất cường tráng, do mấy ngày nay khí trời lạnh, lo lắng cho thân thể Vương Phi.” Nói xong Cố Ngôn Chi đem bao giữ ấm Chu Nại Huyễn để lại đưa cho Vương Phi: “Ta cũng không thể giúp Vương gia được cái gì, chỉ có cái bao tay này là có thể dùng được, nhìn nó quả thích hợp với Vương Phi. Nếu như Vương Phi không chê, thì cầm đi.”

Khóe miệng Vương Phi giật giật, cuối cùng vẫn nhận lấy.

Cố Ngôn Chi thường thường không có chuyện làm, thì rất thích làm Vương Phi không thoải mái. Cho nên y cũng lười giải thích quan hệ giữa y cùng Vương gia chỉ là thuần khiết.

Mùa đông, trời rất nhanh tối. Vừa dùng xong bữa tối, trời đã tối đen lại. Trên trời cũng chẳng thấy được ngôi sao nào, chỉ có đèn đuốc trong Vương phủ mới làm người ta thấy rõ đường dưới chân.

Cố Ngôn Chi mới vừa đi tới cửa phòng của mình thì nghe thấy một chút thanh âm khác thường, đi tới lại không ngờ là Vương Hành.

Phải biết Vương Hành lúc trước là trốn chạy khỏi Côn Luân, bây giờ chắc cũng còn ở trong phạm vi đuổi bắt của Côn Luân điện, mà giờ lại lỗ mãng thất thất chạy lạc vào Đại Định Vương Phủ, đây không phải là tự tìm đường chết sao?

Cố Ngôn Chi lập tức kéo Vương Hành vào phòng.

Vương Hành lập tức nói thẳng vào vấn đề: “Bọn họ đã nhận được tín hiệu của ngươi, ta nóng vội nên chạy tới trước. So với bọn họ, thì ta quen thuộc đường trong Vương Phủ hơn.”

Cố Ngôn Chi đè thấp thanh âm hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Vương Hành nói: “Ta nghe nói võ công Trần bộ đầu vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, bây giờ hình như bị bọn Cẩm y vệ truy sát. Nghe nói năm sau Hoàng Thượng sẽ hạ lệnh thanh tra tịch thu phủ đệ Trương đại nhân, nhưng hôm nay Trương Kính Tu biết phụ thân hắn ngậm oan*, đã thoát khỏi chúng ta chạy tới kinh thành.”

“Không ngăn cản người sao?”

“Không có. Làm sao bây giờ? Nếu như Hoàng Thượng thật sự hạ chỉ, rất có thể cả nhà Trương đại nhân đều sẽ bị liên lụy. Khả năng đến lúc đó Trương đại ca sẽ không về được.”

“Giờ ta còn ở trong Vương phủ không thể tùy ý rời đi, ngươi đi nói cho người trong giáo, bảo bọn chúng lập tức đuổi theo Trương Kính Tu, không được cho hắn làm chuyện điên rồ!”

“Nhưng ta sợ sẽ không có ai nghe điều lệnh của ta.”

Cố Ngôn Chi lập tức lấy một khối ngọc bội từ bên hông rồi nói: “Đây là tín vật của ta, ngươi đem vật này giao cho tứ đại trưởng lão, bọn họ khắc sẽ phục theo mệnh lệnh của ngươi.”

Vương Hành lại hỏi Cố Ngôn Chi một ít tình hình ở trong Vương phủ, cùng với hướng đi gần đây của Chu Nại Huyễn, sau khi không nhiều lời nữa, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Khóe miệng Cố Ngôn Chi hơi cong. Võ công tên này không tệ lắm, trước đó nguỵ trang tới mức thật có chuyện như vậy.

Không lâu sau, Thái Dương trưởng lão chạy tới. Nghe nói Vương Hành đã lĩnh ngọc bội đi truyền lệnh, lập tức tiếp đất nhìn Cố Ngôn Chi.

“Thật ra bản tọa từ rất sớm đã hoài nghi hắn. Côn Luân điện không phải là chỗ dễ dàng chạy ra, cho dù năng lực cường hãn tới đâu hắn cũng không thể tránh né truy sát người khác chờ cho tới khi bản tọa nhìn thấy. Cho nên bản tọa chỉ đang tìm hiểu nguồn gốc mà thôi. Bây giờ nhìn lại, hắn không phải người Đại Định vương, hẳn là vị khác kia.”

“Phụ thân hắn là Đại học sĩ nội các Vương Tích Tước, nghe đồn vì cha làm quan triều đình nên hắn vẫn bị người chê trách. Bây giờ nhìn lại chỉ sợ những chê trách đều là giả.” Thái Dương trưởng lão lại nói: “Trương Kính Tu xác thực đã chạy về kinh thành, làm sao bây giờ? Hắn cũng biết có người đang tìm, nên vẫn trốn tránh chúng ta.”

“Vậy thì mau tìm a!” Cố Ngôn Chi đột nhiên cười hỏi: “Đúng rồi, hôn lễ bản tọa xử lý tới đâu rồi?”

Thái Dương trưởng lão lập tức nói: “Duy Ninh thần giáo nhất định sẽ để cho giáo chủ phong quang xuất giá.” Mới vừa nói xong lập tức nói tiếp: “Có người đến rồi.” Liền ẩn.

“…” Để bản tọa phong quang xuất giá? Bản tọa mới là cưới tên kia làm lão bà được không!

“Hôm nay công tử thức dậy thật sớm.”

Cố Ngôn Chi nhìn sang, là Vương Phi. Mà hôm nay trời còn chưa sáng, Vương Phi từ viện tử nàng đi ra, trên người dính một tầng sương mỏng, thật có vẻ điềm đạm đáng yêu. Mà phải nói Vương Phi cũng được cho là một mỹ nhân, chỉ có điều Cố Ngôn Chi không phải tấm gương, lại nghĩ tới Cố Vọng Chi, cho nên thẩm mỹ lại mệt nhọc.

“Nương nương sao dậy sớm thế?”

“Ta thường ngủ ít, buổi sáng muốn đi dạo, thấy ngươi ở đây thì tới nhìn thử, không làm phiền ngươi chứ?”

“Không phiền.”

“Nghe Văn công tử thích ăn đồ ngọt. Ta đã sai người đưa một ít lại đây, công tử nếm thử đi.”

“Đúng lúc ta đói.” Nói xong Cố Ngôn Chi cầm lấy điểm tâm lên ăn. Không thể không nói, những thứ này cực ngọt, y thích ăn như vậy.

Ăn mỗi thứ một ít, tâm tình Cố Ngôn Chi cũng biến đổi theo, nói với Vương Phi: “Nương nương, có lúc nào ngài muốn buông tha cho bản thân không. Ngươi ép buộc bản thân để được người kia hài lòng, trái lại lại làm cho mình khó chịu. Ngài sống một đời như vậy, cần gì còn muốn bản thân gặp buồn phiền?”

Vương Phi sững sờ nhìn Cố Ngôn Chi, cuối cùng mới cười khổ: “Không ngờ người nói với ta câu này là ngươi. Nếu như không phải ngươi chiếm vị trí của ta, có lẽ ta thật sự đồng ý kết bạn với ngươi.”

Nói xong Vương Phi liền đi ra ngoài.

Cố Ngôn Chi buồn bực ngán ngẩm nằm ở trên giường, không lâu sau thì ngủ.

Trước ở trong thân thể Trần Khiêm Quân, đã quen với việc không có nội lực, đối với cảm ứng biến hóa xung quanh giảm xuống theo. Bây giờ trở lại thân thể mình rồi, nội lực lại hoàn toàn biến mất, lại không giám lơ là cảnh giác. Nếu giờ có người ngồi ở bên giường y, thì y rất nhanh sẽ cảm nhận được mà tỉnh lại.

Mở mắt nhìn thấy hai mắt Vương gia thâm tình ngóng nhìn khó gặp. Chu Nại Huyễn đúng là nam nhân anh tuấn. Nam nhân nhi lập chi niên* vốn thường có một tia thành thục.

* Nhi lập chi niên: Con người bước vào lứa tuổi 30, ý chí cưỡng kháng nghịch cảnh rất mạnh.

Thấy Cố Ngôn Chi mở mắt ra, thâm tình trong mắt hắn nháy mắt biến mất, thay vào đó là sự ôn hòa thường thấy.

“Ngươi ngủ một ngày một đêm.”

Cố Ngôn Chi nhìn ngoài cửa sổ, đã là buổi tối.

“Nhìn thời gian ta ngủ chắc xảy ra không ít chuyện nha.”

“Trương phủ bị thanh tra tịch thu, Trương Kính Tu bởi vì không chịu được nhục đã treo cổ tự vẫn để chứng lòng trung thành.”

Đầu Cố Ngôn Chi hơi choáng, lại nói: “Những người khác đâu?”

Chu Nại Huyễn bình tĩnh nhìn Cố Ngôn Chi, cuối cùng thở dài nói: “Ta biết ngươi muốn bảo vệ Trương gia, những người khác cũng chưa có trở lại Trương gia, mà những người ở Trương gia gặp nạn lại không phải người Trương gia thật.”

“Ý của ngươi là Trương Kính Tu…” Cố Ngôn Chi hít sâu một hơi, hỏi: “Ngươi biết?”

“Ta biết, thế nhưng vị phía trên kia lại không biết.’Trương Tĩnh Tu’ nhảy giếng chưa toại lại tuyệt thực không có kết quả, còn những ‘Người nhà họ Trương’ đã bị đày tới biên cương.”

“Quả nhiên không hổ là Đại Định vương, chuyện gì cũng không gạt được con mắt của ngươi.” Cố Ngôn Chi cười lạnh một tiếng nói: “Nói cho cùng ta vẫn thua lão già kia, lại chưa hoàn thành sự giao phó lúc lão lâm chung.”

Chu Nại Huyễn đứng lên, cầm lấy y phục treo ở bên đưa cho Cố Ngôn Chi, nói: “Cái này cũng không trách ngươi, Trương Kính Tu biết ngươi được Trương Thúc Đại nhờ vả, mà hắn cũng nói nếu như hắn không trở về, bọn họ nhất định sẽ phát hiện những người kia đuề là ngụy trang người nhà họ Trương. Cho nên là trưởng tử hắn phải có trách nhiệm bảo vệ đệ muội. Ngươi không cần vì thế mà tự trách.”

Cố Ngôn Chi nhận lấy y phục, từng cái từng cái mặc vào: “Nói với ta nhiều như vậy, ngươi là muốn theo ta ngả bài sao?”

“Có rất nhiều chuyện, ngươi cũng phải biết chứ?”

“Tại sao ngươi tin tưởng ta? Ngươi hẳn phải biết ta không phải người thường, mà là đại ma đầu người người thường gọi?”

“Nên ta nghĩ muốn để ngươi tin tưởng ta, thì trước hết phải tin tưởng ngươi.” Chu Nại Huyễn dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Cố Ngôn Chi, hồi lâu mới nói: “Chúng ta đã hoàn toàn mất tung tích Trần Khiêm Quân .”

“Nội lực của hắn đang dần khôi phục mà? Bằng không lấy bản lĩnh của Vương gia đương nhiên sẽ không làm mất dấu hắn.”

Chu Nại Huyễn thở dài một hơi, lại nói: “Tuy ta cùng Cẩm Y vệ có liên hệ, nhưng bọn họ cũng hoàn toàn không nghe theo lệnh của ta, cho nên trước đây các ngươi gặp phải những kẻ truy giết người của các ngươi, cũng không phải thụ ý của ta. Vương Phi là quân cờ vị bề trên thả ở bên cạnh ta, giữa chúng ta cũng không cảm tình. Những năm gần đây chưa bao giờ để ý tới triều chính, nhưng lại khá để bụng tới những phiên vương như chúng ta, mà trong tất cả phiên vương, người hắn kiêng kỵ nhất chính là ta. Trương đại nhân vừa đi, hắn liền lập tức phản công. Bây giờ phàm là ai giúp Trương đại nhân nói đỡ, đều sẽ bị liên lụy. Chỉ sợ chẳng bao lâu nữa, hắn cũng sẽ ra tay với các phiên vương.”

“Ngươi muốn nghe suy nghĩ của ta sao?” Cố Ngôn Chi nghe Chu Nại Huyễn nói xong, thuận tiện nói: “Cho nên ta mới không thích người triều đình quanh co lòng vòng một thứ. Câu nói hắn là hôn quân có ở ngay trước mặt hắn ta cũng là dám nói. Những năm gần đây Trương lão đầu giúp hắn xử lý tất cả triều chính, hắn chưa bao giờ hỏi tới một câu, bây giờ hài cốt Trương lão đầu còn chưa nguội hắn lại vội vàng xoá bỏ tất cả công lao, chứng minh hắn không chỉ ngu ngốc vô năng, mà còn tính toán chi li. Thế nhưng ta lại rất có hảo cảm với ngươi, nên giờ ta nghĩ, nếu như không phải trước khi Trương lão đầu lâm chung nhờ vả, chắc ta vẫn sẽ ủng hộ ngươi đoạt lấy ngôi vị hoàng đế. Ta nói tới mấy thứ này đối với các ngươi thường nói là đại nghịch bất đạo, nhưng đối với ta mà nói chỉ là chuyện chẳng quan trọng. Nếu như sống cứ gặp phải khó chịu, tại sao còn muốn tiếp tục? Ta đã biết ý của ngươi, ngược lại ta chỉ là một giang hồ bụi cỏ đương nhiên sẽ không đa quản việc triều đình. Ngươi có muốn làm gì thì cứ làm, ta sẽ không ngăn cản.”

Chu Nại Huyễn nghe xong hết, hai mắt thâm thúy gióng như hồ nước gợn sóng: “Lần đầu tiên nghe được có người nói với ta những câu này, ta rất vui vẻ, cho nên những chuyện này ta không hy vọng ngươi tiếp tục tham dự. Những chuyện này nếu đã chấm dứt, ngươi hãy về ma giáo đi.”

Cố Ngôn Chi vừa nghe tới câu này, lập tức rầu rĩ. Ma giáo gì hả, nhà y rõ ràng là thần giáo!

“Thế nhưng Trương đại nhân đối với Trần Khiêm Quân có ân, chỉ sợ lúc này hắn sẽ không giảng hoà.”

Cố Ngôn Chi nói: “Yên tâm đi, ta có cách. Chỉ cần đưa một thủ hạ của ngươi cho ta mượn dùng là được rồi.”

“Trần Tiễn Quân?”

“Ha, thì ra ngươi biết tất cả mọi chuyện? Thiệt thòi lão ta muốn gạt ngươi, nguyên lai dưới cái nhìn của ngươi là trò xiếc khỉ.”

Chu Nại Huyễn cúi đầu khẽ mỉm cười, dùng thanh âm khó có thể nghe rõ: “Nếu thật sự là trò xiếc khỉ, ta tình nguyện ngươi ở trước mặt ta làm trò xiếc khỉ cả đời. Nhưng sao ta có thể nhẫn tâm để ngươi làm trò khỉ?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương