Đại hội Trân bảo, tên như ý nghĩa chính là bên trong có rất nhiều trân bảo quý hiếm.

Chu gia trang rất giàu có, trân bảo không ít, thế nhưng bên trong có rất nhiều trân bảo đều là của Cố Ngôn Chi. Nếu như nói Chu gia trang đã phú khả địch quốc, vậy thì tổng tư sản của Cố Ngôn Chi tuyệt đối gấp hơn ba lần Chu gia trang có thừa.

Cố Ngôn Chi đương nhiên sẽ không ngốc trưng bày những thứ cướp được từ tay người khác, mà những thứ y bỏ ra, tuyệt đối mỗi trân phẩm là thế gian ít có, không, phải nói là cực phẩm tuyệt thế vô song. ( có một không hai)

Hơn nữa, lúc trước Cố Ngôn Chi đã nói qua, bất luận chính phái tà phái đều có thể tới tham gia trân bảo đại hội lần này. Mục đích, đương nhiên không phải vì tiêu tan hiềm khích hắc bạch lưỡng đạo lúc trước, trước mắt y vẫn không tốt tâm tới mức đứng ra làm người hoà giải, y chỉ muốn lợi dụng điểm này, có thể ở trong đại hội trân bảo đại hội sắp xếp vào một ít người của mình, cũng là để đối phương mất cảnh giác.

Dù sao, lần này, cũng không ai biết người đến là dạng gì.

Chu Trường Hằng nhìn Cố Ngôn Chi lồi ại nhìn Trần Khiêm Quân, cuối cùng vẫn hỏi Trần Khiêm Quân trong xác Cố Ngôn Chi: “Ngươi biết ai mới là những người kia không?”

Hắn nói những người kia, chính là những tên đến trộm Huyết Ngọc Phượng Hoàng cùng Dạ Minh Châu.

Trần Khiêm Quân lắc đầu một cái, hắn xác thực không biết lần này là ai sẽ tới.

Cố Ngôn Chi còn đang xoắn xuýt chuyện trân bảo trong đại hội, giờ mới thả lỏng muốn ăn điểm tâm.

Bánh liên hoa khá là thanh đạm, bánh hoa quế khá là đậm đà. Cố Ngôn Chi thích ăn điểm tâm ngọt, đủ loại bánh ngọt y đều yêu tha thiết.

Chu Trường Hằng còn ở bên cạnh nói: “Không ngờ Tổng bộ đầu đại nhân lại thích ăn đồ ngọt.”

Nói đến việc Cố Ngôn Chi thích, Trần Khiêm Quân cũng chỉ hơi cười. Bản thân hắn cũng không thích loại điểm tâm này, nhưng nếu như Cố Ngôn Chi đã thích, hắn dung túng một chút cũng không có gì không thể.

“…” Chu Trường Hằng rất rất muốn nói, Tổng bộ đầu đại nhân, ngài có phải đã quên trọng điểm ngươi mở đại hội trân bảo này là gì?

Tất nhiên Cố Ngôn Chi không quên trọng điểm là gì, có một tên chạy tới cướp bảo bối của y, thì làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Nếu như có thể, y rất muốn tiến vào sào huyệt của chúng, nhìn thử có món gì hay để thuận lấy đi hay không.

Đại hội trân bảo tổ chức khá nhanh và gấp, sắp xếp vào khoảng năm, sáu ngày sau sẽ chính thức tổ chức. Thiệp mời cũng sớm đã phái người cố gắng càng nhanh càng tốt đưa đến ngũ hồ tứ hải, cũng cùng quan phủ câu thông một hồi, thả một bố cáo, phàm là người có hứng thú với trân bảo đều có thể đến đây, phí tham dự chỉ cần một lượng bạc.

Điều này làm những kẻ chỉ tẻ nhạt chỉ muốn xem náo nhiệt quét sạch.

Thế nhưng tới ngày chính thức tổ chức, hiện trường nhiều người vô cùng. Dù sao người trong võ lâm đều là kẻ có tiền, hơn nữa có rất nhiều người trong Duy Ninh thần giáo trà trộn vào.

Mọi phương diện tại hiện trường đều được xử lý tốt, dù sao cũng không thể để đối phương sinh nghi, cho nên mỗi một cửa đi vào đều tăng thêm cao thủ canh gác.

Chu Trường Hằng trước còn đang lo lắng, nếu nhiều người canh gác sẽ bất tiện hành động, vậy thì những kẻ kia có dám tiến vào không.

Cố Ngôn Chi lạnh lùng nhìn Chu Trường Hằng, sau đó nói: “Ngươi chắc chắn sao? Khi đó ngươi đưa Huyết Ngọc Phượng Hoàng trở lại dùng cách an toàn thế còn không làm được? Bảo vệ Huyết Ngọc Phượng Hoàng tới vậy còn bị người trộm đi,  cho nên ngươi cảm thấy hữu dụng sao?”

Còn có điều Chu Trường Hằng không biết, nếu như thật sự sẽ có người đến, như vậy nhất định chính là người bên cạnh Đại Định vương. Làm người Đại Định vương, không có bản lĩnh làm sao có khả năng sẽ được ủy thác nhiệm vụ quan trọng này?

Đại hội trân bảo mở liên tiếp nửa tháng, lúc bắt đầu xuất ra đều là trân bảo thật, thế nhưng lại không thấy bóng dáng Dạ Minh Châu cùng Huyết Ngọc Phượng Hoàng.

Đối với chuyện này, tự nhiên có nhiều dị nghị. Tuy rằng ở đây đều là trân bảo thế gian ít có, nhưng đa số người tới đây là nhằm vào Huyết Ngọc Phượng Hoàng cùng Dạ Minh Châu.

Cố Ngôn Chi đứng vững dưới áp lực này, nói với những người tham dự đại hội trân bảo: “Lẽ nào những bảo bối này không làm cho các ngươi liếc mắt nhìn không đáng bỏ một lượng bạc sao? Ở đây còn có nhiều mỹ thực trò chơi, ngoài ra còn có các mỹ nữ giảng giải lai lịch những bảo bối này, các ngươi còn không vừa lòng?”

Mọi người phía dưới nghe được sững sờ, bắt đầu cảm thấy Cố Ngôn Chi nói có lý. Nhưng có một người đứng lên nói: “Nhưng mà chúng ta đều biết, Chu gia trang nổi danh nhất chính là Huyết Ngọc Phượng Hoàng bảo vật gia truyền, các ngươi nỡ lòng nào không bỏ Huyết Ngọc Phượng Hoàng ra cho chúng ta liếc mắt nhìn thử?”

Cố Ngôn Chi nhìn người kia một chút nói: “Cũng không phải là không lấy ra, mà là không thể tùy ý lấy ra. Các ngươi muốn nhìn tự nhiên sẽ cho, dù sao các ngươi đều đã bỏ tiền. Nhưng chúng ta đã thỏa thuận Huyết Ngọc Phượng Hoàng phải ở trong ngày đại hội trân bảo cuối cùng mới ra trận, nếu như các vị có hứng thú có thể đến đây tham quan.”

Nói xong, Cố Ngôn Chi cũng mặc kệ những người này tranh cãi thế nào, tự chạy tới bên cạnh Trần Khiêm Quân ngồi ăn điểm tâm.

Trần Khiêm Quân cười cười dùng ngón tay lau lau vụn bánh dính trên miệng Cố Ngôn Chi, bị một đám ma giáo thấy được cả người kích động tới run rẩy.

Cố Ngôn Chi cuối cùng ra quyết định, tùy tiện ăn một ít lót dạ là được rồi, ngược lại y cũng không phải làm đại hội từ thiện. Nhưng vẫn nhớ hình như y đang quên cái gì đó, lập tức xoay người hỏi Chu Trường Hằng: “Những điểm tâm này là ai bỏ tiền ra?”

Khóe miệng Chu Trường Hằng giật một cái, nói: “Tất nhiên là Chu gia trang bỏ.”

Đừng nói Chu gia trang có tiền, cho dù Chu gia trang bình thường cũng không thể để cho một khách nhân bỏ tiền chiêu đãi người khác.

Cố Ngôn Chi gật đầu, sau đó nói: “Những trân bảo này, ngươi bỏ ít, ta… Cố Ngôn Chi bỏ ra nhiều, cho nên nếu như có phân chia, cứ dựa theo tỉ lệ trân bảo chúng ta bỏ ra để chia.”

Giáo chủ của chúng ta lại có thể ôn nhu như vậy, đúng là quá tốt rồi! Nhìn các trưởng lão lần này đại phô trương chuẩn bị hôn lễ cho giáo chủ đúng là không sai.

A? Vậy thì ai là tân nương?

Nhìn hình ảnh hai người nửa ngày, chúng ta cũng không biết ai là tân nương.

Đây chính là do ngươi ngu ngốc, lúc trước giáo chủ đã sai người truyền lời đã nói qua, giáo chủ là tân nương.

Một đám người đều yên lặng mà nhìn túi da(*) giáo chủ nhà mình, xoay người. ( ~> là anh công trong xác em thụ ạ).

Trần Khiêm Quân tất nhiên có nghe thấy những người này thảo luận, tuy hắn không phải cố ý. Quay đầu nhìn Cố Ngôn Chi vẫn đang tự ngồi ăn, trong cơ thể tên này không hề có một tí nội lực, phỏng chừng trong hoàn cảnh ồn ào như vậy không nghe thấy những câu nói này chứ? Nghĩ như thế, tâm tình Trần Khiêm Quân đột nhiên tốt lên.

Mấy ngày trước xem như không có vấn đề gì, bọn họ cũng không nhìn thấy nhân vật khả nghi nào xuất hiện.

Chu Trường Hằng đối với việc này khá là lo lắng.

Cố Ngôn Chi ở một bên an ủi: “Ngươi cớ gì lo lắng? Phải biết, đoán người đó không phải, nhưng có khi chính là người đó.” Nói xong Cố Ngôn Chi liền đem mấy kẻ y hoài nghi nói ra.

Trần Khiêm Quân hơi nhíu mày, những kẻ này vừa vặn hắn cũng chú ý người. Nhìn dáng dấp giữa bọn chúng đã dần dần hình thành một chút liên kết.

Chu Trường Hằng đối với việc này vẫn còn có chút lo lắng. Cố Ngôn Chi an ủi: “Cho dù hung thủ thật sự chưa từng xuất hiện, ngươi hiện tại cũng coi như đang kiếm lời, mỗi ngày nhiều người đến tham quan thế kia, thu nhập được khá nhiều, cũng sắp có thể mua một Huyết Ngọc Phượng Hoàng khác, tuy rằng có thể nhỏ hơn rất nhiều.”

Chu Trường Hằng cả giận nói: “Huyết Ngọc Phượng Hoàng chính là bảo vật gia truyền gia, là thứ có thể tùy tiện thay thế sao?”

Cố Ngôn Chi không phản đối, lôi kéo Trần Khiêm Quân cùng đi dưới trăng tình chàng ý thiếp.

Cố Vọng Chi xa xa nhìn một đôi cẩu Nam Nam, không khỏi lắc đầu, đại ca của nàng phỏng chừng vĩnh viễn không có cơ hội trở mình được.

Ngày cuối cùng của đại hội trân bảo đúng hạn mà tới. Bởi vì trước đó đã thả ra tiếng gió nói muốn ở ngày cuối cùng xuất ra Huyết Ngọc Phượng Hoàng cùng Dạ Minh Châu, cho nên người tới gấp đôi thường ngày, điều này không chỉ làm cho cả đại hội có vẻ chen chúc, cũng làm cho bọn hộ vệ lo lắng đề phòng cẩn thận từng li từng tí một.

Nhưng, điều này chính là Cố Ngôn Chi chờ mong.

Cố Ngôn Chi đi tới, đầu tiên sai người tắt hết đèn, sau đó mở miệng: “Mọi người đều biết Dạ Minh Châu có giá trị vô giá, bởi vì Dạ Minh Châu có thể làm buổi tối sáng như ban ngày. Thế nhưng có rất nhiều Dạ Minh Châu đều có tuổi thọ của nó, sau vài chục vài trăm năm thì không sáng nữa. Nhưng Dạ Minh Châu hôm nay chúng ta xuất ra lúc này, đã có năm trăm năm tuổi thọ, vẫn có thể làm buổi tối phát ra ánh sáng như ban ngày.”

Cố Ngôn Chi chỉ là đang tạo thế, nói xong liền lấy Dạ Minh Châu ra, quả nhiên toàn bộ đại hội sáng như ban ngày, làm cho tất cả mọi người kinh ngạc không thôi.

Cố Ngôn Chi lại len lén nhìn tứ phía.

Phải biết ở đây trưng bày đều không phải trân bảo tầm thường, nửa tháng tới nay, có rất nhiều người muốn thu được những bảo bối này, thế nhưng người có thể để bọn họ dễ dàng tóm lấy, nhất định không phải người bọn họ chân chính muốn tóm. Hơn nữa thần thâu chân chính chính là người của Duy Ninh thần giáo, bọn họ không đi trộm, thì những kẻ khác càng không đáng đủ để y sợ hãi.

Tiếp đó, Cố Ngôn Chi đặt Dạ Minh Châu ở ngay chính giữa trên một cái hộp, rồi nói cho tất cả mọi người, xung quanh đây bày bố kín tầng tầng cơ quan, y không hề lo lắng sẽ có ai đến trộm Dạ Minh Châu.

Y lại long trọng giới thiệu bảo vật thứ hai đệ sắp mang ra —— Huyết Ngọc Phượng Hoàng.

Điều mọi người biết về Huyết Ngọc Phượng Hoàng, trên thế gian này chỉ có đúng một viên. Thế nhưng không có ai thật sự từng thấy qua nó, cho nên bọn họ càng thêm chờ mong Huyết Ngọc Phượng Hoàng xuất hiện.

Cố Ngôn Chi một bên động tới ngăn tủ cao nửa mét một bên giới thiệu Huyết Ngọc Phượng Hoàng, một bên nhìn những kẻ khả nghi xung quanh

Cuối cùng, y nói: “Hiện tại, sẽ để cho những kẻ vô tri như các ngươi nhìn xem cái nào mới là Huyết Ngọc Phượng Hoàng chân chính!”

Y dùng sức mở ngăn tủ ra, tất cả mọi người cũng dài cổ nhìn theo.

Nhưng cái gì bọn họ cũng không nhìn thấy, bởi vì Huyết Ngọc Phượng Hoàng căn bản không ở chính giữa.

“Huyết Ngọc Phượng Hoàng bị trộm!” Một tiếng phát ra, khiến tất cả mọi người tại hội trường đều kêu lên sợ hãi, hỏng rồi. Không có người muốn xem Huyết Ngọc Phượng Hoàng bị trộm là thật hay giả, Cố Ngôn Chi cũng đã sai người phong tỏa đóng cửa.

Đây đương nhiên đã được bày tính kỹ càng. Bọn họ đều biết, căn bản sẽ không có Huyết Ngọc Phượng Hoàng xuất hiện.

Tất cả mọi người đều đang kháng nghị, nói cho dù là đệ nhất danh bộ cũng không có tư cách giữ bọn họ ở đây. Bọn họ muốn báo quan!

Cố Ngôn Chi miễn cưỡng nở nụ cười, tiện tay cầm lên một khối bánh ngọt nhét vào trong miệng nói: “Các ngươi cáo đi a, ta chính là quan, các ngươi tới chỗ của ta báo, sau đó ta giúp các ngươi tổng kết một hồi có được không? Có điều các ngươi có thể đã quên có một câu nói gọi là quan quan tương hộ (quan lại bao che cho nhau), các ngươi cho rằng các ngươi có thể cáo tới ta sao?”

Cùng lúc này, hiện trường đột nhiên tối sầm lại, có một người ghô lên: “Dạ Minh Châu! Dạ Minh Châu biến mất!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương