Ra là hai vị tới hỏi nhân duyên?”
Cố Ngôn Chi vừa nghe lão hòa thượng nói xong, lập tức đi tới nắm giựt râu lão hòa thượng nói: “Ngươi mới là tới hỏi nhân duyên!”
Lão hòa thượng bi thảm hề hề bị giựt râu nói: “Hai vị thí chủ tướng mạo đặc biệt, a cũng không phải. Thí chủ tướng mạo ngay thẳng, hành vi lại tà cuồng; còn vị thí chủ kia vốn là sát lục chi tương, hình thái lại kiên cường chính trực. Hai vị là bổ sung cho nhau, lão nạp chỉ có thể đoán thế.”
Cố Ngôn Chi nghe vậy cười cười, nói: “Lão hòa thượng xem ra cũng có chút đúng.” Liền buông râu lão hòa thượng ra, lại nói: “Không phải nói người xuất gia tứ đại giai không, sao còn để ý vẻ ngoài? Ngươi nguyên bản còn chưa dứt được hồng trần, lại dính vào nhân duyên, thật sự là tên tục hòa thượng.”
Lão hòa thượng bị Cố Ngôn Chi nói tới thay đổi sắc mặt, mới đáp lại: “Thí chủ là một người thông suốt, ngược lại còn so với lão nạp càng nhìn thấu thế gian ảo diệu.”
Trần Khiêm Quân lại ở một bên xen vào: “Hai chúng ta hiện tại gặp phiền toái, cũng như lời ngài nói… ” Hắn định mở miệng, nhưng cuối cùng không đem chuyện linh hồn trao đổi nói ra, trực tiếp hỏi: “Đại sư có biện pháp gì?”
Lão hòa thượng ha hả cười, nói: “Sinh diệt chi căn bản tức vi nhân duyên quả báo, duyên sinh duyên diệt bản thuộc biến ảo(1). Các ngươi cảm thấy nó phức tạp, là vì các ngươi đã bị chính mình hạn chế, cho nên không được tự tại.”
(1):
Cố Ngôn Chi hắc hắc cười hai tiếng, lại nắm lấy râu lão hòa thượng: “Đại hòa thượng nói rất có đạo lý, nhưng kỳ thật tất cả đều thúi lắm, đừng cùng ta nói mấy thứ hư vô mờ mịt, nói thẳng nên làm cái gì bây giờ.”
Lão hòa thượng ngượng ngùng cười, nói: “Duyên phận chưa tới tự nhiên không được giải, duyên phận đến tự nhiên không cần giải.”
Cố Ngôn Chi nghe xong đầu mù mờ, đã nghĩ tới muốn cho lão hòa thượng cố ý bịp bợm một quyền. Vài tiểu hòa thượng vốn im lặng đứng im lập tức đi lên ngăn cản, nói thí chủ ngài giơ cao đánh khẽ, chủ trì chúng ta lớn tuổi chịu không nổi đòn.
Cố Ngôn Chi lại giựt chòm râu lão hòa thượng một chút, nói: “Tính rồi, hôm nay ta cũng vô hứng đánh người, người ta nói chùa miếu này linh nghiệm, kỳ thật đều là gạt người nhỉ?”
Đám hòa thượng vừa nghe Cố Ngôn Chi nói, lập tức thay đổi sắc mặt. Người xuất gia không nói dối, bọn họ chưa bao giờ lừa gạt người ta, lão Phương trượng càng là người một lòng hướng phật, thế nhưng bị người này nói thành xấu như thế.
Lão hòa thượng “A di đà phật” hai tiếng, mới đáp Cố Ngôn Chi: “Nói chùa miếu này linh nghiệm, cũng bất quá là thế nhân tán thưởng, nam nữ si tình cầu không được, sẽ thường thường đến cầu nguyện.”
Nghe Lão hòa thượng nói, lại thấy tâm tình phiền muộn, Cố Ngôn Chi chạy đến chỗ phi tặc đùa cho hắn tỉnh.
Phi tặc bị đùa đến không thắng mà phiền, rõ ràng đã là tù nhân, lại còn chịu tội thế này, quả thực sống không bằng chết.
Trần Khiêm Quân nguyên bản luôn luôn đứng bên cạnh, nhưng từ miệng lão hòa thượng nói nghe ra cái gì, lại cũng không thể hiểu, liền hỏi lại lão hòa thượng: “Đại sư, làm sao biết quả báo nhân duyên đã đến, lại làm sao biết được giải mối thân nghiệt duyên này?”
Lão hòa thượng kia ánh mắt mông lung, nhìn Trần Khiêm Quân nói: “Khi ngươi đã muốn thì cũng không phải do ngươi.”
Cố Ngôn Chi nghe xong không đoán được ý hòa thượng kia, lại tiếp tục trạc tên phi tặc nói: “Ngay cả tiện nghi Duy Ninh thần giáo cũng dám chiếm, ngươi thật là chán sống.”
Phi tặc khóc không ra nước mắt, lúc chiếm tiện nghi hắn không nghĩ sẽ có ngày hôm nay, sớm biết hắn đã không tiếp sinh ý này.
“Ngươi thật sự không biết lai lịch những người này là gì sao? Không biết ngươi lại thay bọn chúng làm việc?” Cố Ngôn Chi nói xong không ngừng dùng sức trạc trên người phi tặc, để hắn có tránh cũng không có chỗ trốn.
Phi tặc khóc ròng nói: “Ta biết.”
Cố Ngôn Chi hưng phấn, nói: “Nói mau là ai.”
Phi tặc mới định mở miệng đã bị một tiểu trường đao cắm ở trên ngực, máu tươi ở trước ngực lan ra như một đóa hoa diễm lệ, với sắc mặt trắng bệch hoàn toàn đối lập.
Biến cố thình lình tới khiến y lộ ra thần sắc kinh ngạc cực kỳ.
Cố Ngôn Chi ngay trong chớp mắt chạy tới chỗ phóng đao, nhưng ngoài cửa sổ không chỗ nào thấy một bóng người?
Lúc này Trần Khiêm Quân đi tới, thanh âm trầm thấp nói: “Chúng ta sơ suất.”
Hắn nhìn nhìn bên cạnh đám người còn hôn mê, nói: “Chúng ta để sót một người.”
Cố Ngôn Chi nhớ mang máng ánh mắt tên kia như chim ưng, lại không có cái khác.
Y nói với Trần Khiêm Quân: “Một khi đã như vậy chúng ta lập tức xuống núi, tìm người đến đem bọn chúng tất cả quăng vào trong địa lao, chậm rãi hưởng dụng.”
Trần Khiêm Quân vẻ mặt quái dnhìn Cố Ngôn Chi, ma đầu trong truyền thuyết rốt cuộc sẽ dùng phương pháp gì để đối phó tù nhân?
Thấy hai người phải đi, phương trượng lập tức hỏi: “Nhị vị thật không phải là tới hỏi nhân duyên?”
Cố Ngôn Chi cười cười ôm lấy bả vai Trần Khiêm Quân nói: “Ta thích chính là thân thể hắn, cho nên có nhân duyên không râu ria.”
Thấy hai người đi rồi, phương trượng mới thở dài mà lắc lắc đầu nói: “Đáng tiếc một đôi hữu duyên.”
Một bên tiểu hòa thượng nói: “Nhưng hai người bọn họ đều là nam.”
Phương trượng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn tiểu sa di liếc mắt một cái: “Ngươi còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện chưa hiểu được.”( phương trượng là hủ nam hả trời …)
Nói xong lão chắp tay trước ngực, niệm một tiếng phật hiệu.
Trần Khiêm Quân đem dạ minh châu đào lên, nhìn Cố Ngôn Chi hỏi: “Đem những người đó để ở trong miếu thật sữ không việc gì?”
“Ngươi cũng theo ta đi ra, còn hỏi có việc gì không?” Cố Ngôn Chi nhướn mày.
“Kỳ thật ngươi đã sớm biết thân phận mấy tên đó đi?” Y hỏi.
Hắn rõ ràng muốn truy xét chuyện này nhất, nhưng lại chưa từng hỏi sau lưng mấy tên đó rốt cuộc là ai. Đáp án có lẽ đã quá rõ ràng.
Trần Khiêm Quân nhép miệng, nói: “Mục đích của ta đã đạt được.”
Mục đích hắn nói chính là hỏi ra lai lịch khối thiết bài.
Phi tặc kia nói rất đúng, mười năm trước lúc hắn đi Phượng Tường, vừa lúc gặp được một tên đeo khối thiết bài này, người kia hiện tại ở chỗ nào, hắn cũng không biết.
Phượng Tường, đích thật là đường tới Lương Châu, chẳng lẽ người kia thật sự là nội ứng trong Duy Ninh thần giáo?
Cố Ngôn Chi âm thầm trầm tư, nếu thật sự là như thế, y sẽ về giáo làm cuộc thanh trừng lớn.
Lúc Cố Ngôn Chi Trần Khiêm Quân trở lại hiệu cầm đồ, tứ đại trưởng lão đang tụm lại chơi mã điếu. (1)
(1) Mã điếu: Muốn xem thì xuống cuối chương nhé.
Tiền trước mặt Thiếu Dương trưởng lão Ôn Kỳ chất cao như núi, vàng bạc ngọc thạch châu báu đều có, còn trước mặt Thái Dương trưởng lão cùng Thiếu Âm trưởng lão tuy rằng bạc không nhiều lắm, nhưng rốt không đến mức thê thảm.
Trái lại Thái Âm trưởng lão thì vẻ mặt tàn bạo, khuôn mặt luôn cười mỉm giờ cũng không thấy, tóc rớt mấy cọng xuống dưới, y phục trên người chỉ lại một chiếc yếm tiên hồng cuối cùng. (2)
(2): Cũng xuống cuối bài xem chú thích.
Từ Mộ khanh vừa thấy liền lập tức xông lên, lôi kéo cánh tay Trần Khiêm Quân làm nũng: “Giáo chủ, bọn họ khi dễ ta!”
Từ Mộ khanh mặc dù là nam nhân, khuôn mặt lại phấn nộn nộn cặp môi như nụ hoa giống thiếu nữ, ánh mắt đen bóng ướt sũng vọng lại, đúng là khiến người ta thấy mà thương.
Hắn bả vai ra, cố gắng sát vào người Trần Khiêm Quân, dùng tận khả năng để cho thân thể dán gần hơn hết mức có thể. Chiếm tiện nghi giáo chủ chính là ăn thua tám đời .
Chỉ tiếc Trần Khiêm Quân nhìn Từ Mộ Khanh như vậy không lấy một tí hứng thú, hắn quay đầu nhìn Cố Ngôn Chi, yêu cầu trợ giúp.
Cố Ngôn Chi lập tức đi tới đem từ Mộ khanh kéo ra, liếc mắt nói: “Thân thể giáo chủ mà ngươi có thể sờ loạn?”
Từ Mộ Khanh vốn đã không thích cái tên đột nhiên xuất hiện trước mặt giáo chủ này, có điều khi nhìn ánh mắt y, lại khiến hắn không có cách nào phản bác lại được, nó giống như đem người ném vào hầm băng vậy.
Thái Dương trưởng lão Âu Dương Đức đứng lên vuốt chòm râu thật dài hỏi: “Không biết giáo chủ lên núi có tìm được chủ trì không?”
Cố Ngôn Chi hỏi: “Ngươi đã sớm biết buổi tối đóng cửa?”
Thiếu Dương trưởng lão Ôn Kỳ ngạc nhiên nói: “Người buồn ngủ, chùa miếu hiển nhiên cũng đóng cửa.”
Cố Ngôn Chi thoải mái đi đến chỗ mà Từ Mộ Khanh ngồi xuống, đem bài xỉa xỉa, lại hỏi: “Làm sao ngươi biết chúng ta muốn đi hỏi chuyện?”
Ẩn nương nhịn không được ở một bên chen vào: “Tòa miếu kia nổi danh cầu nhân duyên dị thường linh nghiệm, cái này còn muốn hỏi sao?”
Tay Cố Ngôn Chi run lên, có chút không dám tin nhìn tứ đại trưởng lão nói: “Ai nói chúng ta đi cầu nhân duyên?”
Vẻ mặt tứ đại trưởng lão hiện lên”Chúng ta cũng biết rồi, ngươi không cần giấu đầu hở đuôi”, để Cố Ngôn Chi nhất thời một câu cũng không nói được.
Trần Khiêm Quân rốt cục mở miệng nói chuyện: “Các ngươi sao lại cho rằng bọn ta hai đại nam nhân đi cầu nhân duyên?”
Tứ đại trưởng lão lập tức há miệng mong chờ nhìn nhìn Trần Khiêm Quân nói: “Giáo chủ từ khi nào thì chú trọng nam nữ chi biệt như thế?”
Trần Khiêm Quân: “…” Hắn thật sự rất muốn biết, Cố Ngôn Chi rốt cuộc là hạng người gì, vì sao y luôn khác với tất cả mọi người?
Mà Cố Ngôn Chi đang bị người nhìn chăm chú chưa phát giác, y chỉ huy Trần Khiêm Quân: “Ngươi giờ dẫn người lên trên núi đem những tên kia lộng xuống đây đi, ta mệt cả đêm, hiện tại cùng bọn họ đánh mã điếu thì hơn.”
Trần Khiêm Quân: “…”
Tứ đại trưởng lão: “…”
Thế nhưng Trần Khiêm Quân vẫn tìm vài người thoạt nhìn phi thường tráng kiện lên núi.
Miệng tứ đại trưởng lão lại một lần mở to có thể nhết đủ trái trứng gà. Giáo chủ từ khi nào lại nghe lời như vậy? Chẳng lẽ giáo chủ kỳ thật là một thê quản nghiêm thâm tàng bất lộ?
Nghĩ như vậy, tứ đại trưởng lão đều trộm liếc Cố Ngôn Chi một cái, thấy y đang xếp bài, còn hô một tiếng thật to: “Đến đến đến, ta mệt cả đêm, các ngươi đều đến đánh với ta vài vòng, ai đi trước là cẩu.”
Mệt một đêm, sao nghe ra thật có ý tứ? Tứ đại trưởng lão hai mặt nhìn nhau, nhưng cuối cùng vẫn vùi đầu vào mã điếu.
Bốn người họ đánh mã điếu có thể nói là địch thủ hiếm thấy, ngay cả tố thái như Từ Mộ Khanh còn có thể trong cuộc bắt được vài thứ tự. Lần này ôm giáo chủ là báo thù, không thể để cho giáo chủ phu nhân tương lai quá kiêu ngạo đè ép vọng tưởng địa vị của giáo chủ, chuẩn bị hung hăng giết y ngay tại bàn, để y thua ngay cả khố quần cũng không còn.
Ẩn nương phi thường mịt mờ tỏ vẻ, hay để lại một cái khố đi, bằng không giáo chủ nhất định sẽ rút da bọn họ.
Tình hình thực tế chính là, ngoài Từ Mộ Khanh lúc trước đã thua chỉ còn lại một cái cái yếm, những người khác đều đã đem quần áo trên người mình cởi ra hết.
Trần Khiêm Quân mang người trở về thì trời đã gần sáng, vừa đi vào phòng, liền thấy tứ đại trưởng lão ngồi xổm trên ghế còn quần áo lộn xộn dưới đất, ngay cả trang sức trên đầu Ẩn nương đều bị hái xuống được, tóc rối đen xõa ở ở sau người, lúc này ánh mắt lộ ra hung quang, đặc biệt giống trong truyền thuyết dân gian cô hồn tháng bảy.
Cố Ngôn Chi vừa lòng nhìn mình tòa núi nhỏ trước mặt, quay đầu hỏi Trần Khiêm Quân: ” Đã làm thỏa đáng?”
Trần Khiêm Quân nói: “Làm thỏa đáng, còn bắt được một tin tức không tưởng được .”
Cố Ngôn Chi vừa nghe lão hòa thượng nói xong, lập tức đi tới nắm giựt râu lão hòa thượng nói: “Ngươi mới là tới hỏi nhân duyên!”
Lão hòa thượng bi thảm hề hề bị giựt râu nói: “Hai vị thí chủ tướng mạo đặc biệt, a cũng không phải. Thí chủ tướng mạo ngay thẳng, hành vi lại tà cuồng; còn vị thí chủ kia vốn là sát lục chi tương, hình thái lại kiên cường chính trực. Hai vị là bổ sung cho nhau, lão nạp chỉ có thể đoán thế.”
Cố Ngôn Chi nghe vậy cười cười, nói: “Lão hòa thượng xem ra cũng có chút đúng.” Liền buông râu lão hòa thượng ra, lại nói: “Không phải nói người xuất gia tứ đại giai không, sao còn để ý vẻ ngoài? Ngươi nguyên bản còn chưa dứt được hồng trần, lại dính vào nhân duyên, thật sự là tên tục hòa thượng.”
Lão hòa thượng bị Cố Ngôn Chi nói tới thay đổi sắc mặt, mới đáp lại: “Thí chủ là một người thông suốt, ngược lại còn so với lão nạp càng nhìn thấu thế gian ảo diệu.”
Trần Khiêm Quân lại ở một bên xen vào: “Hai chúng ta hiện tại gặp phiền toái, cũng như lời ngài nói… ” Hắn định mở miệng, nhưng cuối cùng không đem chuyện linh hồn trao đổi nói ra, trực tiếp hỏi: “Đại sư có biện pháp gì?”
Lão hòa thượng ha hả cười, nói: “Sinh diệt chi căn bản tức vi nhân duyên quả báo, duyên sinh duyên diệt bản thuộc biến ảo(1). Các ngươi cảm thấy nó phức tạp, là vì các ngươi đã bị chính mình hạn chế, cho nên không được tự tại.”
(1):
Cố Ngôn Chi hắc hắc cười hai tiếng, lại nắm lấy râu lão hòa thượng: “Đại hòa thượng nói rất có đạo lý, nhưng kỳ thật tất cả đều thúi lắm, đừng cùng ta nói mấy thứ hư vô mờ mịt, nói thẳng nên làm cái gì bây giờ.”
Lão hòa thượng ngượng ngùng cười, nói: “Duyên phận chưa tới tự nhiên không được giải, duyên phận đến tự nhiên không cần giải.”
Cố Ngôn Chi nghe xong đầu mù mờ, đã nghĩ tới muốn cho lão hòa thượng cố ý bịp bợm một quyền. Vài tiểu hòa thượng vốn im lặng đứng im lập tức đi lên ngăn cản, nói thí chủ ngài giơ cao đánh khẽ, chủ trì chúng ta lớn tuổi chịu không nổi đòn.
Cố Ngôn Chi lại giựt chòm râu lão hòa thượng một chút, nói: “Tính rồi, hôm nay ta cũng vô hứng đánh người, người ta nói chùa miếu này linh nghiệm, kỳ thật đều là gạt người nhỉ?”
Đám hòa thượng vừa nghe Cố Ngôn Chi nói, lập tức thay đổi sắc mặt. Người xuất gia không nói dối, bọn họ chưa bao giờ lừa gạt người ta, lão Phương trượng càng là người một lòng hướng phật, thế nhưng bị người này nói thành xấu như thế.
Lão hòa thượng “A di đà phật” hai tiếng, mới đáp Cố Ngôn Chi: “Nói chùa miếu này linh nghiệm, cũng bất quá là thế nhân tán thưởng, nam nữ si tình cầu không được, sẽ thường thường đến cầu nguyện.”
Nghe Lão hòa thượng nói, lại thấy tâm tình phiền muộn, Cố Ngôn Chi chạy đến chỗ phi tặc đùa cho hắn tỉnh.
Phi tặc bị đùa đến không thắng mà phiền, rõ ràng đã là tù nhân, lại còn chịu tội thế này, quả thực sống không bằng chết.
Trần Khiêm Quân nguyên bản luôn luôn đứng bên cạnh, nhưng từ miệng lão hòa thượng nói nghe ra cái gì, lại cũng không thể hiểu, liền hỏi lại lão hòa thượng: “Đại sư, làm sao biết quả báo nhân duyên đã đến, lại làm sao biết được giải mối thân nghiệt duyên này?”
Lão hòa thượng kia ánh mắt mông lung, nhìn Trần Khiêm Quân nói: “Khi ngươi đã muốn thì cũng không phải do ngươi.”
Cố Ngôn Chi nghe xong không đoán được ý hòa thượng kia, lại tiếp tục trạc tên phi tặc nói: “Ngay cả tiện nghi Duy Ninh thần giáo cũng dám chiếm, ngươi thật là chán sống.”
Phi tặc khóc không ra nước mắt, lúc chiếm tiện nghi hắn không nghĩ sẽ có ngày hôm nay, sớm biết hắn đã không tiếp sinh ý này.
“Ngươi thật sự không biết lai lịch những người này là gì sao? Không biết ngươi lại thay bọn chúng làm việc?” Cố Ngôn Chi nói xong không ngừng dùng sức trạc trên người phi tặc, để hắn có tránh cũng không có chỗ trốn.
Phi tặc khóc ròng nói: “Ta biết.”
Cố Ngôn Chi hưng phấn, nói: “Nói mau là ai.”
Phi tặc mới định mở miệng đã bị một tiểu trường đao cắm ở trên ngực, máu tươi ở trước ngực lan ra như một đóa hoa diễm lệ, với sắc mặt trắng bệch hoàn toàn đối lập.
Biến cố thình lình tới khiến y lộ ra thần sắc kinh ngạc cực kỳ.
Cố Ngôn Chi ngay trong chớp mắt chạy tới chỗ phóng đao, nhưng ngoài cửa sổ không chỗ nào thấy một bóng người?
Lúc này Trần Khiêm Quân đi tới, thanh âm trầm thấp nói: “Chúng ta sơ suất.”
Hắn nhìn nhìn bên cạnh đám người còn hôn mê, nói: “Chúng ta để sót một người.”
Cố Ngôn Chi nhớ mang máng ánh mắt tên kia như chim ưng, lại không có cái khác.
Y nói với Trần Khiêm Quân: “Một khi đã như vậy chúng ta lập tức xuống núi, tìm người đến đem bọn chúng tất cả quăng vào trong địa lao, chậm rãi hưởng dụng.”
Trần Khiêm Quân vẻ mặt quái dnhìn Cố Ngôn Chi, ma đầu trong truyền thuyết rốt cuộc sẽ dùng phương pháp gì để đối phó tù nhân?
Thấy hai người phải đi, phương trượng lập tức hỏi: “Nhị vị thật không phải là tới hỏi nhân duyên?”
Cố Ngôn Chi cười cười ôm lấy bả vai Trần Khiêm Quân nói: “Ta thích chính là thân thể hắn, cho nên có nhân duyên không râu ria.”
Thấy hai người đi rồi, phương trượng mới thở dài mà lắc lắc đầu nói: “Đáng tiếc một đôi hữu duyên.”
Một bên tiểu hòa thượng nói: “Nhưng hai người bọn họ đều là nam.”
Phương trượng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn tiểu sa di liếc mắt một cái: “Ngươi còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện chưa hiểu được.”( phương trượng là hủ nam hả trời …)
Nói xong lão chắp tay trước ngực, niệm một tiếng phật hiệu.
Trần Khiêm Quân đem dạ minh châu đào lên, nhìn Cố Ngôn Chi hỏi: “Đem những người đó để ở trong miếu thật sữ không việc gì?”
“Ngươi cũng theo ta đi ra, còn hỏi có việc gì không?” Cố Ngôn Chi nhướn mày.
“Kỳ thật ngươi đã sớm biết thân phận mấy tên đó đi?” Y hỏi.
Hắn rõ ràng muốn truy xét chuyện này nhất, nhưng lại chưa từng hỏi sau lưng mấy tên đó rốt cuộc là ai. Đáp án có lẽ đã quá rõ ràng.
Trần Khiêm Quân nhép miệng, nói: “Mục đích của ta đã đạt được.”
Mục đích hắn nói chính là hỏi ra lai lịch khối thiết bài.
Phi tặc kia nói rất đúng, mười năm trước lúc hắn đi Phượng Tường, vừa lúc gặp được một tên đeo khối thiết bài này, người kia hiện tại ở chỗ nào, hắn cũng không biết.
Phượng Tường, đích thật là đường tới Lương Châu, chẳng lẽ người kia thật sự là nội ứng trong Duy Ninh thần giáo?
Cố Ngôn Chi âm thầm trầm tư, nếu thật sự là như thế, y sẽ về giáo làm cuộc thanh trừng lớn.
Lúc Cố Ngôn Chi Trần Khiêm Quân trở lại hiệu cầm đồ, tứ đại trưởng lão đang tụm lại chơi mã điếu. (1)
(1) Mã điếu: Muốn xem thì xuống cuối chương nhé.
Tiền trước mặt Thiếu Dương trưởng lão Ôn Kỳ chất cao như núi, vàng bạc ngọc thạch châu báu đều có, còn trước mặt Thái Dương trưởng lão cùng Thiếu Âm trưởng lão tuy rằng bạc không nhiều lắm, nhưng rốt không đến mức thê thảm.
Trái lại Thái Âm trưởng lão thì vẻ mặt tàn bạo, khuôn mặt luôn cười mỉm giờ cũng không thấy, tóc rớt mấy cọng xuống dưới, y phục trên người chỉ lại một chiếc yếm tiên hồng cuối cùng. (2)
(2): Cũng xuống cuối bài xem chú thích.
Từ Mộ khanh vừa thấy liền lập tức xông lên, lôi kéo cánh tay Trần Khiêm Quân làm nũng: “Giáo chủ, bọn họ khi dễ ta!”
Từ Mộ khanh mặc dù là nam nhân, khuôn mặt lại phấn nộn nộn cặp môi như nụ hoa giống thiếu nữ, ánh mắt đen bóng ướt sũng vọng lại, đúng là khiến người ta thấy mà thương.
Hắn bả vai ra, cố gắng sát vào người Trần Khiêm Quân, dùng tận khả năng để cho thân thể dán gần hơn hết mức có thể. Chiếm tiện nghi giáo chủ chính là ăn thua tám đời .
Chỉ tiếc Trần Khiêm Quân nhìn Từ Mộ Khanh như vậy không lấy một tí hứng thú, hắn quay đầu nhìn Cố Ngôn Chi, yêu cầu trợ giúp.
Cố Ngôn Chi lập tức đi tới đem từ Mộ khanh kéo ra, liếc mắt nói: “Thân thể giáo chủ mà ngươi có thể sờ loạn?”
Từ Mộ Khanh vốn đã không thích cái tên đột nhiên xuất hiện trước mặt giáo chủ này, có điều khi nhìn ánh mắt y, lại khiến hắn không có cách nào phản bác lại được, nó giống như đem người ném vào hầm băng vậy.
Thái Dương trưởng lão Âu Dương Đức đứng lên vuốt chòm râu thật dài hỏi: “Không biết giáo chủ lên núi có tìm được chủ trì không?”
Cố Ngôn Chi hỏi: “Ngươi đã sớm biết buổi tối đóng cửa?”
Thiếu Dương trưởng lão Ôn Kỳ ngạc nhiên nói: “Người buồn ngủ, chùa miếu hiển nhiên cũng đóng cửa.”
Cố Ngôn Chi thoải mái đi đến chỗ mà Từ Mộ Khanh ngồi xuống, đem bài xỉa xỉa, lại hỏi: “Làm sao ngươi biết chúng ta muốn đi hỏi chuyện?”
Ẩn nương nhịn không được ở một bên chen vào: “Tòa miếu kia nổi danh cầu nhân duyên dị thường linh nghiệm, cái này còn muốn hỏi sao?”
Tay Cố Ngôn Chi run lên, có chút không dám tin nhìn tứ đại trưởng lão nói: “Ai nói chúng ta đi cầu nhân duyên?”
Vẻ mặt tứ đại trưởng lão hiện lên”Chúng ta cũng biết rồi, ngươi không cần giấu đầu hở đuôi”, để Cố Ngôn Chi nhất thời một câu cũng không nói được.
Trần Khiêm Quân rốt cục mở miệng nói chuyện: “Các ngươi sao lại cho rằng bọn ta hai đại nam nhân đi cầu nhân duyên?”
Tứ đại trưởng lão lập tức há miệng mong chờ nhìn nhìn Trần Khiêm Quân nói: “Giáo chủ từ khi nào thì chú trọng nam nữ chi biệt như thế?”
Trần Khiêm Quân: “…” Hắn thật sự rất muốn biết, Cố Ngôn Chi rốt cuộc là hạng người gì, vì sao y luôn khác với tất cả mọi người?
Mà Cố Ngôn Chi đang bị người nhìn chăm chú chưa phát giác, y chỉ huy Trần Khiêm Quân: “Ngươi giờ dẫn người lên trên núi đem những tên kia lộng xuống đây đi, ta mệt cả đêm, hiện tại cùng bọn họ đánh mã điếu thì hơn.”
Trần Khiêm Quân: “…”
Tứ đại trưởng lão: “…”
Thế nhưng Trần Khiêm Quân vẫn tìm vài người thoạt nhìn phi thường tráng kiện lên núi.
Miệng tứ đại trưởng lão lại một lần mở to có thể nhết đủ trái trứng gà. Giáo chủ từ khi nào lại nghe lời như vậy? Chẳng lẽ giáo chủ kỳ thật là một thê quản nghiêm thâm tàng bất lộ?
Nghĩ như vậy, tứ đại trưởng lão đều trộm liếc Cố Ngôn Chi một cái, thấy y đang xếp bài, còn hô một tiếng thật to: “Đến đến đến, ta mệt cả đêm, các ngươi đều đến đánh với ta vài vòng, ai đi trước là cẩu.”
Mệt một đêm, sao nghe ra thật có ý tứ? Tứ đại trưởng lão hai mặt nhìn nhau, nhưng cuối cùng vẫn vùi đầu vào mã điếu.
Bốn người họ đánh mã điếu có thể nói là địch thủ hiếm thấy, ngay cả tố thái như Từ Mộ Khanh còn có thể trong cuộc bắt được vài thứ tự. Lần này ôm giáo chủ là báo thù, không thể để cho giáo chủ phu nhân tương lai quá kiêu ngạo đè ép vọng tưởng địa vị của giáo chủ, chuẩn bị hung hăng giết y ngay tại bàn, để y thua ngay cả khố quần cũng không còn.
Ẩn nương phi thường mịt mờ tỏ vẻ, hay để lại một cái khố đi, bằng không giáo chủ nhất định sẽ rút da bọn họ.
Tình hình thực tế chính là, ngoài Từ Mộ Khanh lúc trước đã thua chỉ còn lại một cái cái yếm, những người khác đều đã đem quần áo trên người mình cởi ra hết.
Trần Khiêm Quân mang người trở về thì trời đã gần sáng, vừa đi vào phòng, liền thấy tứ đại trưởng lão ngồi xổm trên ghế còn quần áo lộn xộn dưới đất, ngay cả trang sức trên đầu Ẩn nương đều bị hái xuống được, tóc rối đen xõa ở ở sau người, lúc này ánh mắt lộ ra hung quang, đặc biệt giống trong truyền thuyết dân gian cô hồn tháng bảy.
Cố Ngôn Chi vừa lòng nhìn mình tòa núi nhỏ trước mặt, quay đầu hỏi Trần Khiêm Quân: ” Đã làm thỏa đáng?”
Trần Khiêm Quân nói: “Làm thỏa đáng, còn bắt được một tin tức không tưởng được .”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook