Gần đây Duy Ninh thần giáo tung ra một đại tin tức, khiến toàn bộ giáo chúng đều sợ ngây người. Đúng vậy, bọn họ rất nhanh có thể nghênh đón đại hỉ của giáo chủ, phu nhân giáo chủ của bọn họ!
Đương nhiên, người được chứng kiến chuyện này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, chính là tứ đại trưởng lão, cho nên bọn họ không cần hoài nghi tính chân thực của chuyện này.
Vậy tình huống cụ thể là gì? Phi thường đơn giản, là vì giáo chủ bọn họ đã dùng thân thể của mình cứu người ! Đúng vậy, là cứu người !
Giáo chủ chính là loại người khi mình đang gặp khó chịu, sẽ tuyệt đối không cho người khác sảng khoái, nhất định phải tìm đủ vui vẻ trên nỗi khổ của người khác. Y luôn luôn lấy bản thân làm gương nói với bọn họ, ngàn vạn lần không được tùy tiện cứu người, thấy người khác gặp nguy hiểm, trong thời khắc mấu chốt nhất định phải giẫm lên một cước mới có thể bật ra cái danh hiệu gọi là danh môn chính phái trong mắt ma giáo.
Từ những cử chỉ khác thường của giáo chủ bọn họ đã nhìn ra, tuyệt đối là vì giáo chủ đã lâm vào * hà. Vì thế không lâu sau, tứ đại trưởng lão đã liên hợp lại phát tín hàm tới trong giáo, để bọn họ hảo hảo chuẩn bị ngày đại hôn của giáo chủ.
Nếu bọn hắn sớm biết giáo chủ vừa ra khỏi cửa sẽ lập tức thông suốt, nhất định sẽ phi thường vui vẻ thả giáo chủ nơi nơi chạy loạn. ( Đám ma giáo hay nhốt em lắm ^^).
Mà hiện giờ, giáo chủ phu nhân Duy Ninh thần giáo vẻ mặt trắng bệch nằm ở trên giường ma giáo, hung tợn nhìn chằm chằm giáo chủ bọn họ sắp đại hôn.
“Ta thật sự quá thất vọng rồi, thân thể của ngươi không ngờ lại quá yếu, chảy có tí máu đã té xỉu!” Cố Ngôn Chi chỉ mới lớn tiếng một chút đã thấy choáng váng đầu, cho nên chỉ có thể hạ thấp thanh âm nói chuyện, lời nói nguyên bản ngoan độc chỉ còn lại giận dữ hời hợt.
Trần Khiêm Quân một bên đọc sách, một bên bình tĩnh trả lời: “Ngươi trúng một chưởng suy giảm tới nội phủ, người lại trúng vài kiếm chảy máu quá nhiều, nếu là người khác đã chết sớm .”
“Nếu không phải thân thể ngươi một tí võ công cũng luyện không được, ta sẽ không thảm đến nông nỗi này?” Quay đầu lại nói một trong điểm không nhận thua, dù sao dù sao đều là đối với phương lỗi.
Trần Khiêm Quân bình tĩnh đứng lên, nói : “Ngươi nếu đã tỉnh, nên tới phủ Tri Châu phục mệnh.” Nói xong đứng lên, lại quay đầu nói với Cố Ngôn Chi: “Ngươi đừng cố gắng đề khí, vô dụng.”
“Có ý tứ gì?”
Cố Ngôn Chi còn muốn hỏi lại, Trần Khiêm Quân đã đi ra ngoài.
Y hiện giờ nhất định phải tìm nơi im lặng để điều tức. Không biết có phải dạo này được bồi bổ quá không, y cảm giác lúc đứng ở trong căn phòng kia, tựa hồ có khí huyết bốc lên khiến y không thể khống chế.
Nhưng Trần Khiêm Quân cũng không được như ý, mới ra khỏi cửa không bao lâu đã bị tứ đại trưởng lão chặn lại.
“Giáo chủ, tên bổ đầu kia không có việc gì chứ?” Thái Dương trưởng lão mở miệng hỏi đầu tiên.
Trần Khiêm Quân gật đầu, mặt không thay đổi.
“Giáo chủ đã nhiều ngày không được nghỉ ngơi cho tốt, giờ nên đi tắm trước đi, ta đã sai người chuyển bị tốt nước ấm rồi.” Thiếu Âm trưởng lão không hổ là nữ nhân duy nhất trong tứ đại trưởng lão, mọi chuyện được sắp xếp phi thường chu đáo cẩn thận.
Trần Khiêm Quân nghĩ nghĩ, nói: “Bảo bọn họ mang vào một thùng nước lạnh.”
Nhìn bóng dáng giáo chủ rời đi, tứ đại trưởng lão lại bắt đầu tụm lại vô cùng nghiêm túc thảo luận.
Thiếu Dương trưởng lão nói: “Nhìn được lại không ăn được, cho dù là giáo chủ cũng sẽ chịu không nổi nhỉ, quả nhiên phải cần nước lạnh mới khiến bản thân bình tĩnh.”
Thái Dương trưởng lão nói: “Xem ra giáo chủ đối xử với tên bộ đầu kia khác với bình thường.”
Thiếu Âm trưởng lão nói: “Ta lần đầu tiên chứng kiến giáo chủ tận tâm tận lực chiếu cố một người như vậy, lại còn đứng ở trong phòng hắn mãi đến khi hắn tỉnh lại, thật không thể tưởng tượng được.”
Thái Âm trưởng lão nói: “Bất quá chỉ là một tên bộ đầu nho nhỏ, sao có thể xứng đôi với giáo chủ chúng ta?”
Thái Âm trưởng lão nói xong, khiến cho các đại trưởng lão khác lập tức trừng mắt lại nhìn y, ý tứ là”Ngươi thế nhưng lại hoài nghi con mắt giáo chủ?”
Dưới trướng cường quyền Thái Âm trưởng lão đành phải ủy khuất ngậm miệng, cùng những người khác đi vào phòng Cố Ngôn Chi.
Cố Ngôn Chi chậm rãi đứng dậy rời giường, tùy ý khoác đại một bộ y phục, muốn đi xem huyết ngọc phượng hoàng đặt ở bên cạnh.
Tứ đại trưởng lão vừa tiến vào thấy y như vậy liền nói: “Công tử bệnh nặng mới khỏi không nên vất vả, huyết ngọc phượng hoàng này không đưa về cũng không sao.”
Cố Ngôn Chi nghĩ, quả nhiên vẫn là tứ đại trưởng lão sẽ giải thích cho y, lập tức lại hỏi: “Vậy chưởng quầy hiệu cầm đồ Đồng Nguyên tìm được chưa?”
Lúc đó vì y nghĩ nhầm tên kia là chưởng quầy mới bị trúng kế, tên kia chạy, những tên khác cũng đã đền tội, vậy chưởng quầy đang ở chỗ nào?
Tứ đại trưởng lão trầm mặc nửa ngày, nguyên bản là chuyện nội bộ trong ma giáo, nhưng nghĩ tới cách giáo chủ đối xử với người này khác thường, rất có thể chính là phu nhân giáo chủ tương lai, vì thế liền thành thành thật thật trả lời : “Buổi sáng hôm nay chưởng quầy bị người phát hiện chết đuối ở sông.”
Lúc tứ đại trưởng lão nói còn phải nghiến răng nghiến lợi. Xem ra bọn chúng rất có thể phát hiện đây là một cái bẫy, cho nên mới bắt hắn đem giết rồi vứt xác xuống sông, cho nên mới thiết kế một cái bẫy như vậy.
Người Duy Ninh thần giáo từ trước đến nay bao che khuyết điểm, người trong một nhà mới được khi dễ lẫn nhau, những người khác tuyệt đối không được khi dễ bọn họ cho dù chỉ một sợi lông.
Giáo chủ lại như thế.
Cố Ngôn Chi nói: “Những tên này nhất định phía sau màn có ai sai khiến, ta nhất định sẽ bắt được bọn chúng, thay chưởng quầy báo thù!”
Tứ đại trưởng lão nghe vậy thì vui mừng.
Người nọ là bộ đầu, là người hoàn toàn bất đồng với bọn họ.
Đương nhiên bọn họ chưa bao giờ tin tưởng người của triều đình sẽ theo chân bọn họ đứng ở cùng chiến tuyến, mặc dù biết giáo chủ đối xử đặc biệt với người này, cũng chỉ l.à nể mặt giáo chủ mà thôi.
Nhưng lúc nghe y nói như vậy, xem ra giáo chủ bọn họ không có nhìn lầm người.
“Huyết ngọc phượng hoàng chưa được đưa về, vậy những người đó đâu?” Cố Ngôn Chi hỏi.
Tứ đại trưởng lão nói: “Mọi người im lặng nằm ở trên giường, ngài là muốn tiên thi(1)?”
(1): roi, ở đây mấy lão hỏi giáo chủ muốn đánh người chết à.
Cố Ngôn Chi ghét bỏ liếc mắt bọn họ một cái, y sao có thể dùng tiên thi không tiêu chuẩn?
Y nói: “Tìm vài người, đem những tên này giải đến phủ Tri Châu, sau đó đem huyết ngọc phượng hoàng trở về.”
“Tuy những gì ngươi nói chúng ta không thèm phản bác, nhưng đưa về vậy khác nào chúng ta giúp triều đình làm việc ?”
Cố Ngôn Chi nói: “Là khiến triều đình làm việc giúp chúng ta. Những tên này nhìn quần áo hẳn không phải người thường, sau lưng nhất định có tổ chức. Đem bọn chúng đưa về, nói còn có một tổ chức phi thường lớn làm chủ phía sau màn, hiện tại một tên đã chạy thoát, bọn họ nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho huyết ngọc phượng hoàng, sẽ không tin tưởng người của triều đình không truy vấn tung tích những kẻ đó.”
Tứ đại trưởng lão nghe vậy lại gật đầu tuy mưu kế này nhìn không ra có chỗ không thích đáng, nhưng bọn họ cũng có cùng suy nghĩ, chỉ là sợ bộ đầu không đồng ý. Có điều nếu chính y đã nói ra, thì cứ làm như vậy là tốt nhất.
“Đầu tiên… ” Cố Ngôn Chi dừng một chút, nhìn tứ đại trưởng lão chờ y an bài, Cố Ngôn Chi phi thường bình tĩnh nói: “Ta đã đói bụng, chuẩn bị bánh hoa quế với hoa hồng hương lộ cho ta.”
“. . . . . .” Tứ đại trưởng lão nghĩ, chí ít bọn họ đã biết bộ đầu này cũng thích thức ăn như giáo chủ.
Cố Ngôn Chi đi tới đình thi, thấy trên người sáu cỗ thi thể đã bắt đầu xuất hiện thi ban(2).
(2) Vết mẩn đỏ.
Xem xét xung quanh nửa ngày, trên người những tên này không có gì có thể chứng minh thân phận, nhưng nhìn y phục có thể thấy sau lưng có tổ chức là không giả, hơn nữa rất có thể đây là nhiệm vụ bí mật, vì không muốn bị người phát hiện mới đem chứng nhận thân phận dấu đi.
Không phát hiện được điều gì, Cố Ngôn Chi liền cho người đem thi thể tới cửa phủ Tri châu.
Còn y thì một bên ngồi trên nhuyễn kiệu, một bên ăn bánh ngọt.
Chu Trường Viễn gia hạn mười ngày nhưng hôm nay đã là ngày thứ mười một, cho nên khi Chu Trường Viễn thấy huyết ngọc phượng hoàng trở lại tuy thật cao hứng, nhưng vẻ mặt vẫn phẫn nộ đối Cố Ngôn Chi nói: “Uổng ngươi tự xưng thiên hạ đệ nhất danh bộ, phá án lại chậm chạp như thế, ngươi nói cần bao nhiêu thời gian, nhưng giờ mới tìm được huyết ngọc phượng hoàng, chẳng lẽ triều đình nuôi không các ngươi hả?”
Đám bộ hạ Thành Ưng Toàn đứng ở sau Chu Trường Viễn, thấy lão Đại của mình trở lại cho nên rất cao hứng, sau đó nghe thấy lão Đại bị trách móc nặng nề lại nhịn không được ra mặt: “Chu đại nhân, chúng ta đã dùng sinh mệnh giúp ngài tìm được huyết ngọc phượng hoàng, đây là thái độ của ngài?”
Khác với mấy người đang phẫn nộ kia, Cố Ngôn Chi ngược lại bình tĩnh, y nói: “Ta cũng có thể không trở lại, bất quá bị mất huyết ngọc phượng hoàng, ngài ở Chu gia chỉ sợ không có phần nói đâu?”
Chu Trường Viễn hừ lạnh một tiếng nói: “Việc truy tra vốn là chức trách của các ngươi, bây giờ lại làm việc chậm như thế, chẳng lẽ còn muốn ở trước mặt ta tranh công?”
Cố Ngôn Chi đáp lại: “Ngài hiện tại lấy thân phận nhị công tử Chu gia trang theo ta nói chuyện, hay là Chu đại nhân? Nếu là nhị công tử Chu gia trang, như vậy ngài không có tư cách nói như vậy, ngài chỉ là một người trong giang hồ, nếu là Chu đại nhân, ngài càng thêm không tư cách, bởi vì ngài hẳn nên biết chuyện này căn bản nằm trong vùng Lục phiến môn quản.”
Chu Trường Viễn bị Cố Ngôn Chi nói mấy câu tức giận đến run người, lập tức sai bảo người bên ngoài: “Tên này cũng chỉ là một bộ đầu, nhưng lại cả gan chống đối bản quan, mau bắt lại cho bản quan.”
Cố Ngôn Chi hừ lạnh một tiếng đi đến trước mặt huyết ngọc phượng hoàng trước: ” Khối ngọc này ta xem không vừa mắt, dù sao huyết ngọc phượng hoàng cũng đã trở về, nhiệm vụ của ta coi như hoàn thành, giờ ta nghĩ gì thì sẽ được cái đó.” Nói xong, Cố Ngôn Chi dọa ném huyết ngọc phượng hoàng xuống.
Chu Trường Viễn vốn chỉ muốn thị uy, lúc này lại bị người uy hiếp, mặt tái mét nhưng chỉ có thể ngăn lại.
Cố Ngôn Chi nói: “Hừ, đừng tưởng rằng huyết ngọc phượng hoàng trở về sẽ an toàn, nói cho ngươi biết, sau lưng đám người này còn có một cái tổ chức lớn, nếu huyết ngọc phượng hoàng lại mất tích, ngươi có tới quỳ cầu ta, ta cũng sẽ không giúp ngươi, nói không chừng còn có thể ném vỡ khối ngọc này.”
Chu Trường Viễn thấy đồ gia truyền bị y nói thành thứ không đáng một đồng, cơn tức bùng nổ, cả người run rẩy phải nhờ tới sư đỡ người, nhưng không thể nói được gì hơn, bởi vì huyết ngọc phượng hoàng còn ở trên tay y.
Thấy mục đích đã đạt được, lão gia hỏa kia cũng bị tức giận không nhẹ, y cũng không nói gì thêm nữa. Nếu lão đã bị tức chết, lão sao có thể nhờ y điều tra chuyện này tiếp?
Cố Ngôn Chi xoay người rời đi, đám bộ hạ Thành Ưng Toàn lập tức đuổi theo, quan tâm hỏi: “Lão Đại ngươi không sao chứ?”
Y khoát tay, tỏ vẻ chính mình không ngại.
Thành Ưng Toàn lập tức mở tờ giấy ra nói: “Buổi sáng hôm nay La đại nhân dùng bồ câu đưa tin, nói quân đội phụ trách vận chuyển cống phẩm ở phụ cận Thường Đức gặp nạn, mấy chục vạn lượng hoàng kim không cánh mà bay.”
Cố Ngôn Chi xua tay nói: “Mấy chục vạn lượng hoàng kim không cánh mà bay đâu có chuyện gì liên quan tới ta? Chỉ có thể trách những người đó hộ tống bất lực.”
Thành Ưng Toàn lại giải thích nói: “Nhưng nghe nói lần này không chỉ có hoàng kim, còn có một viên Dạ minh châu vô giá, là Xiêm La quốc vương cố ý cống cho Hoàng Thượng.”
Cố Ngôn Chi dừng cước bộ, Dạ minh châu. . . . . .
Ngô Đức nói tiếp: “Hơn nữa La đại nhân hoài nghi, đạo thủ dạ minh châu cùng đạo thủ huyết ngọc phượng hoàng, là cùng một cái đội gây nên.”
Nói cách khác, kẻ giết giáo chúng chính là kẻ trộm Dạ minh châu?
Cố Ngôn Chi không nói hai lời, lập tức chạy tới chỗ Trần Khiêm Quân ở.
Đương nhiên, người được chứng kiến chuyện này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, chính là tứ đại trưởng lão, cho nên bọn họ không cần hoài nghi tính chân thực của chuyện này.
Vậy tình huống cụ thể là gì? Phi thường đơn giản, là vì giáo chủ bọn họ đã dùng thân thể của mình cứu người ! Đúng vậy, là cứu người !
Giáo chủ chính là loại người khi mình đang gặp khó chịu, sẽ tuyệt đối không cho người khác sảng khoái, nhất định phải tìm đủ vui vẻ trên nỗi khổ của người khác. Y luôn luôn lấy bản thân làm gương nói với bọn họ, ngàn vạn lần không được tùy tiện cứu người, thấy người khác gặp nguy hiểm, trong thời khắc mấu chốt nhất định phải giẫm lên một cước mới có thể bật ra cái danh hiệu gọi là danh môn chính phái trong mắt ma giáo.
Từ những cử chỉ khác thường của giáo chủ bọn họ đã nhìn ra, tuyệt đối là vì giáo chủ đã lâm vào * hà. Vì thế không lâu sau, tứ đại trưởng lão đã liên hợp lại phát tín hàm tới trong giáo, để bọn họ hảo hảo chuẩn bị ngày đại hôn của giáo chủ.
Nếu bọn hắn sớm biết giáo chủ vừa ra khỏi cửa sẽ lập tức thông suốt, nhất định sẽ phi thường vui vẻ thả giáo chủ nơi nơi chạy loạn. ( Đám ma giáo hay nhốt em lắm ^^).
Mà hiện giờ, giáo chủ phu nhân Duy Ninh thần giáo vẻ mặt trắng bệch nằm ở trên giường ma giáo, hung tợn nhìn chằm chằm giáo chủ bọn họ sắp đại hôn.
“Ta thật sự quá thất vọng rồi, thân thể của ngươi không ngờ lại quá yếu, chảy có tí máu đã té xỉu!” Cố Ngôn Chi chỉ mới lớn tiếng một chút đã thấy choáng váng đầu, cho nên chỉ có thể hạ thấp thanh âm nói chuyện, lời nói nguyên bản ngoan độc chỉ còn lại giận dữ hời hợt.
Trần Khiêm Quân một bên đọc sách, một bên bình tĩnh trả lời: “Ngươi trúng một chưởng suy giảm tới nội phủ, người lại trúng vài kiếm chảy máu quá nhiều, nếu là người khác đã chết sớm .”
“Nếu không phải thân thể ngươi một tí võ công cũng luyện không được, ta sẽ không thảm đến nông nỗi này?” Quay đầu lại nói một trong điểm không nhận thua, dù sao dù sao đều là đối với phương lỗi.
Trần Khiêm Quân bình tĩnh đứng lên, nói : “Ngươi nếu đã tỉnh, nên tới phủ Tri Châu phục mệnh.” Nói xong đứng lên, lại quay đầu nói với Cố Ngôn Chi: “Ngươi đừng cố gắng đề khí, vô dụng.”
“Có ý tứ gì?”
Cố Ngôn Chi còn muốn hỏi lại, Trần Khiêm Quân đã đi ra ngoài.
Y hiện giờ nhất định phải tìm nơi im lặng để điều tức. Không biết có phải dạo này được bồi bổ quá không, y cảm giác lúc đứng ở trong căn phòng kia, tựa hồ có khí huyết bốc lên khiến y không thể khống chế.
Nhưng Trần Khiêm Quân cũng không được như ý, mới ra khỏi cửa không bao lâu đã bị tứ đại trưởng lão chặn lại.
“Giáo chủ, tên bổ đầu kia không có việc gì chứ?” Thái Dương trưởng lão mở miệng hỏi đầu tiên.
Trần Khiêm Quân gật đầu, mặt không thay đổi.
“Giáo chủ đã nhiều ngày không được nghỉ ngơi cho tốt, giờ nên đi tắm trước đi, ta đã sai người chuyển bị tốt nước ấm rồi.” Thiếu Âm trưởng lão không hổ là nữ nhân duy nhất trong tứ đại trưởng lão, mọi chuyện được sắp xếp phi thường chu đáo cẩn thận.
Trần Khiêm Quân nghĩ nghĩ, nói: “Bảo bọn họ mang vào một thùng nước lạnh.”
Nhìn bóng dáng giáo chủ rời đi, tứ đại trưởng lão lại bắt đầu tụm lại vô cùng nghiêm túc thảo luận.
Thiếu Dương trưởng lão nói: “Nhìn được lại không ăn được, cho dù là giáo chủ cũng sẽ chịu không nổi nhỉ, quả nhiên phải cần nước lạnh mới khiến bản thân bình tĩnh.”
Thái Dương trưởng lão nói: “Xem ra giáo chủ đối xử với tên bộ đầu kia khác với bình thường.”
Thiếu Âm trưởng lão nói: “Ta lần đầu tiên chứng kiến giáo chủ tận tâm tận lực chiếu cố một người như vậy, lại còn đứng ở trong phòng hắn mãi đến khi hắn tỉnh lại, thật không thể tưởng tượng được.”
Thái Âm trưởng lão nói: “Bất quá chỉ là một tên bộ đầu nho nhỏ, sao có thể xứng đôi với giáo chủ chúng ta?”
Thái Âm trưởng lão nói xong, khiến cho các đại trưởng lão khác lập tức trừng mắt lại nhìn y, ý tứ là”Ngươi thế nhưng lại hoài nghi con mắt giáo chủ?”
Dưới trướng cường quyền Thái Âm trưởng lão đành phải ủy khuất ngậm miệng, cùng những người khác đi vào phòng Cố Ngôn Chi.
Cố Ngôn Chi chậm rãi đứng dậy rời giường, tùy ý khoác đại một bộ y phục, muốn đi xem huyết ngọc phượng hoàng đặt ở bên cạnh.
Tứ đại trưởng lão vừa tiến vào thấy y như vậy liền nói: “Công tử bệnh nặng mới khỏi không nên vất vả, huyết ngọc phượng hoàng này không đưa về cũng không sao.”
Cố Ngôn Chi nghĩ, quả nhiên vẫn là tứ đại trưởng lão sẽ giải thích cho y, lập tức lại hỏi: “Vậy chưởng quầy hiệu cầm đồ Đồng Nguyên tìm được chưa?”
Lúc đó vì y nghĩ nhầm tên kia là chưởng quầy mới bị trúng kế, tên kia chạy, những tên khác cũng đã đền tội, vậy chưởng quầy đang ở chỗ nào?
Tứ đại trưởng lão trầm mặc nửa ngày, nguyên bản là chuyện nội bộ trong ma giáo, nhưng nghĩ tới cách giáo chủ đối xử với người này khác thường, rất có thể chính là phu nhân giáo chủ tương lai, vì thế liền thành thành thật thật trả lời : “Buổi sáng hôm nay chưởng quầy bị người phát hiện chết đuối ở sông.”
Lúc tứ đại trưởng lão nói còn phải nghiến răng nghiến lợi. Xem ra bọn chúng rất có thể phát hiện đây là một cái bẫy, cho nên mới bắt hắn đem giết rồi vứt xác xuống sông, cho nên mới thiết kế một cái bẫy như vậy.
Người Duy Ninh thần giáo từ trước đến nay bao che khuyết điểm, người trong một nhà mới được khi dễ lẫn nhau, những người khác tuyệt đối không được khi dễ bọn họ cho dù chỉ một sợi lông.
Giáo chủ lại như thế.
Cố Ngôn Chi nói: “Những tên này nhất định phía sau màn có ai sai khiến, ta nhất định sẽ bắt được bọn chúng, thay chưởng quầy báo thù!”
Tứ đại trưởng lão nghe vậy thì vui mừng.
Người nọ là bộ đầu, là người hoàn toàn bất đồng với bọn họ.
Đương nhiên bọn họ chưa bao giờ tin tưởng người của triều đình sẽ theo chân bọn họ đứng ở cùng chiến tuyến, mặc dù biết giáo chủ đối xử đặc biệt với người này, cũng chỉ l.à nể mặt giáo chủ mà thôi.
Nhưng lúc nghe y nói như vậy, xem ra giáo chủ bọn họ không có nhìn lầm người.
“Huyết ngọc phượng hoàng chưa được đưa về, vậy những người đó đâu?” Cố Ngôn Chi hỏi.
Tứ đại trưởng lão nói: “Mọi người im lặng nằm ở trên giường, ngài là muốn tiên thi(1)?”
(1): roi, ở đây mấy lão hỏi giáo chủ muốn đánh người chết à.
Cố Ngôn Chi ghét bỏ liếc mắt bọn họ một cái, y sao có thể dùng tiên thi không tiêu chuẩn?
Y nói: “Tìm vài người, đem những tên này giải đến phủ Tri Châu, sau đó đem huyết ngọc phượng hoàng trở về.”
“Tuy những gì ngươi nói chúng ta không thèm phản bác, nhưng đưa về vậy khác nào chúng ta giúp triều đình làm việc ?”
Cố Ngôn Chi nói: “Là khiến triều đình làm việc giúp chúng ta. Những tên này nhìn quần áo hẳn không phải người thường, sau lưng nhất định có tổ chức. Đem bọn chúng đưa về, nói còn có một tổ chức phi thường lớn làm chủ phía sau màn, hiện tại một tên đã chạy thoát, bọn họ nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho huyết ngọc phượng hoàng, sẽ không tin tưởng người của triều đình không truy vấn tung tích những kẻ đó.”
Tứ đại trưởng lão nghe vậy lại gật đầu tuy mưu kế này nhìn không ra có chỗ không thích đáng, nhưng bọn họ cũng có cùng suy nghĩ, chỉ là sợ bộ đầu không đồng ý. Có điều nếu chính y đã nói ra, thì cứ làm như vậy là tốt nhất.
“Đầu tiên… ” Cố Ngôn Chi dừng một chút, nhìn tứ đại trưởng lão chờ y an bài, Cố Ngôn Chi phi thường bình tĩnh nói: “Ta đã đói bụng, chuẩn bị bánh hoa quế với hoa hồng hương lộ cho ta.”
“. . . . . .” Tứ đại trưởng lão nghĩ, chí ít bọn họ đã biết bộ đầu này cũng thích thức ăn như giáo chủ.
Cố Ngôn Chi đi tới đình thi, thấy trên người sáu cỗ thi thể đã bắt đầu xuất hiện thi ban(2).
(2) Vết mẩn đỏ.
Xem xét xung quanh nửa ngày, trên người những tên này không có gì có thể chứng minh thân phận, nhưng nhìn y phục có thể thấy sau lưng có tổ chức là không giả, hơn nữa rất có thể đây là nhiệm vụ bí mật, vì không muốn bị người phát hiện mới đem chứng nhận thân phận dấu đi.
Không phát hiện được điều gì, Cố Ngôn Chi liền cho người đem thi thể tới cửa phủ Tri châu.
Còn y thì một bên ngồi trên nhuyễn kiệu, một bên ăn bánh ngọt.
Chu Trường Viễn gia hạn mười ngày nhưng hôm nay đã là ngày thứ mười một, cho nên khi Chu Trường Viễn thấy huyết ngọc phượng hoàng trở lại tuy thật cao hứng, nhưng vẻ mặt vẫn phẫn nộ đối Cố Ngôn Chi nói: “Uổng ngươi tự xưng thiên hạ đệ nhất danh bộ, phá án lại chậm chạp như thế, ngươi nói cần bao nhiêu thời gian, nhưng giờ mới tìm được huyết ngọc phượng hoàng, chẳng lẽ triều đình nuôi không các ngươi hả?”
Đám bộ hạ Thành Ưng Toàn đứng ở sau Chu Trường Viễn, thấy lão Đại của mình trở lại cho nên rất cao hứng, sau đó nghe thấy lão Đại bị trách móc nặng nề lại nhịn không được ra mặt: “Chu đại nhân, chúng ta đã dùng sinh mệnh giúp ngài tìm được huyết ngọc phượng hoàng, đây là thái độ của ngài?”
Khác với mấy người đang phẫn nộ kia, Cố Ngôn Chi ngược lại bình tĩnh, y nói: “Ta cũng có thể không trở lại, bất quá bị mất huyết ngọc phượng hoàng, ngài ở Chu gia chỉ sợ không có phần nói đâu?”
Chu Trường Viễn hừ lạnh một tiếng nói: “Việc truy tra vốn là chức trách của các ngươi, bây giờ lại làm việc chậm như thế, chẳng lẽ còn muốn ở trước mặt ta tranh công?”
Cố Ngôn Chi đáp lại: “Ngài hiện tại lấy thân phận nhị công tử Chu gia trang theo ta nói chuyện, hay là Chu đại nhân? Nếu là nhị công tử Chu gia trang, như vậy ngài không có tư cách nói như vậy, ngài chỉ là một người trong giang hồ, nếu là Chu đại nhân, ngài càng thêm không tư cách, bởi vì ngài hẳn nên biết chuyện này căn bản nằm trong vùng Lục phiến môn quản.”
Chu Trường Viễn bị Cố Ngôn Chi nói mấy câu tức giận đến run người, lập tức sai bảo người bên ngoài: “Tên này cũng chỉ là một bộ đầu, nhưng lại cả gan chống đối bản quan, mau bắt lại cho bản quan.”
Cố Ngôn Chi hừ lạnh một tiếng đi đến trước mặt huyết ngọc phượng hoàng trước: ” Khối ngọc này ta xem không vừa mắt, dù sao huyết ngọc phượng hoàng cũng đã trở về, nhiệm vụ của ta coi như hoàn thành, giờ ta nghĩ gì thì sẽ được cái đó.” Nói xong, Cố Ngôn Chi dọa ném huyết ngọc phượng hoàng xuống.
Chu Trường Viễn vốn chỉ muốn thị uy, lúc này lại bị người uy hiếp, mặt tái mét nhưng chỉ có thể ngăn lại.
Cố Ngôn Chi nói: “Hừ, đừng tưởng rằng huyết ngọc phượng hoàng trở về sẽ an toàn, nói cho ngươi biết, sau lưng đám người này còn có một cái tổ chức lớn, nếu huyết ngọc phượng hoàng lại mất tích, ngươi có tới quỳ cầu ta, ta cũng sẽ không giúp ngươi, nói không chừng còn có thể ném vỡ khối ngọc này.”
Chu Trường Viễn thấy đồ gia truyền bị y nói thành thứ không đáng một đồng, cơn tức bùng nổ, cả người run rẩy phải nhờ tới sư đỡ người, nhưng không thể nói được gì hơn, bởi vì huyết ngọc phượng hoàng còn ở trên tay y.
Thấy mục đích đã đạt được, lão gia hỏa kia cũng bị tức giận không nhẹ, y cũng không nói gì thêm nữa. Nếu lão đã bị tức chết, lão sao có thể nhờ y điều tra chuyện này tiếp?
Cố Ngôn Chi xoay người rời đi, đám bộ hạ Thành Ưng Toàn lập tức đuổi theo, quan tâm hỏi: “Lão Đại ngươi không sao chứ?”
Y khoát tay, tỏ vẻ chính mình không ngại.
Thành Ưng Toàn lập tức mở tờ giấy ra nói: “Buổi sáng hôm nay La đại nhân dùng bồ câu đưa tin, nói quân đội phụ trách vận chuyển cống phẩm ở phụ cận Thường Đức gặp nạn, mấy chục vạn lượng hoàng kim không cánh mà bay.”
Cố Ngôn Chi xua tay nói: “Mấy chục vạn lượng hoàng kim không cánh mà bay đâu có chuyện gì liên quan tới ta? Chỉ có thể trách những người đó hộ tống bất lực.”
Thành Ưng Toàn lại giải thích nói: “Nhưng nghe nói lần này không chỉ có hoàng kim, còn có một viên Dạ minh châu vô giá, là Xiêm La quốc vương cố ý cống cho Hoàng Thượng.”
Cố Ngôn Chi dừng cước bộ, Dạ minh châu. . . . . .
Ngô Đức nói tiếp: “Hơn nữa La đại nhân hoài nghi, đạo thủ dạ minh châu cùng đạo thủ huyết ngọc phượng hoàng, là cùng một cái đội gây nên.”
Nói cách khác, kẻ giết giáo chúng chính là kẻ trộm Dạ minh châu?
Cố Ngôn Chi không nói hai lời, lập tức chạy tới chỗ Trần Khiêm Quân ở.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook