Gian Phi Khó Làm
-
Chương 3: Gặp gỡ bất ngờ
Gian phi và hôn quân, thì ra chính là một như ý cát tường một nhà.
============
Thẩm Tĩnh Thù lúc này còn không biết tương lai của mình đã bị quý phi tự cho là thông minh định đoạt, bởi vậy nàng vẫn rất cao hứng theo cung nhân rời đi, thuận đường còn tham quan hoàng cung một chút. Tuy rằng người nhà đã nhiều lần dặn dò, tiến cung không được đi lung tung nhưng dù sao vẫn là tâm tính trẻ con, lần đầu tiên nhìn thấy hoàng cung nguy nga tráng lệ liền ném mấy lời dặn dò đi xa ngàn dặm.
Thẩm Tĩnh Thù tò mò sờ đông ngó tây, đám cung nhân giỏi quan sát sắc mặt tự nhiên cũng hiểu được ý của lão hoàng đế cùng quý phi cho nên tìm mọi cách lấy lòng Thẩm Tĩnh Thù, tùy ý để nàng đi một chút lại ngừng, không có cản cũng không có hối thúc.
Đi đến cửa nhỏ sơn đỏ bỗng nghe bên trong vang lên thanh âm non nớt của hai tiểu nam hài, một giọng thanh thúy có chút ý tứ ra lệnh “ Không sợ, chỉ là đo tay thôi mà, rất nhanh là xong, yên tâm, nơi này rất hẻo lánh, không có ai thấy”
Một thanh âm khác có chút lo sợ “ Tam điện hạ, tư thế này có vẻ không ổn lắm, nếu để người ta nhìn thấy, ta sẽ chịu không nổi”
Nghe tiếng, Thẩm Tĩnh Thù chớp mắt, thò đầu vào nghe ngóng. Phía sau cánh cửa là một tiểu viện hẻo lánh, một nam hài ăn khoảng mười tuổi mặc quý giá đẹp đẽ, trong tay cầm cái thước đo quần áo, ngồi xổm trước mặt hắn là một tiểu nội thị cùng độ tuổi. Lúc này, đám cung nhân sau lưng Thẩm Tĩnh Thù nhất loạt quỳ xuống hành lễ “ Tam điện hạ”. Thẩm Tĩnh Thù cũng quy củ quỳ theo, trong lòng thầm nghĩ thì ra hắn chính là Doãn Thọ An, con của quý phi nương nương, nhìn qua cũng không lớn hơn mình bao nhiêu.
Bị người phát hiện, Doãn Thọ An không cam lòng thu hồi thước đo, cho bọn họ bình thân rồi tinh tế đánh giá Thẩm Tĩnh Thù. Bởi vì lão hoàng đế con nối dòng không nhiều, trưởng công chúa đã sớm gả đi, nhị hoàng tử đã thành vật hi sinh trong cuộc đấu tranh cung đình lúc trước, nên hiện giờ chỉ còn thái tử và Doãn Thọ An.
Doãn Thọ An bình thường không gặp được nhiều bạn cùng trang lứa, duy nhất chỉ có một mình nội thị Tiểu Huyền Tử từ nhỏ cùng nhau lớn lên mới không e ngại mà trò chuyện cùng hắn. Hôm nay khó có dịp gặp được một tiểu cô nương xinh đẹp, hơn nữa thoạt nhìn nàng cũng không có vẻ sợ sệt.
Nàng một thân phấn sam, quần lụa thêu hoa, búi tóc song kế, hai lọn tóc mềm mại xõa xuống vai, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt hắc bạch phân minh không ngừng chuyển động, lông mi dài như cánh quạt, hai má ửng hồng, phấn điêu ngọc mài làm người ta càng nhìn càng thích.
Thẩm Tĩnh Thù cũng đang vụng trộm đánh giá Doãn Thọ An. Hắn ngũ qua đoan chính, hai má phúng phính, hoàn toàn không giống phụ hoàng đang nằm bẹp trên giường vì bệnh của hắn, khuôn mặt có nhiều nét giống quý phi, nhưng so với đại mỹ nhân Cố Hầu thì đúng là tép so với tôm hùm.
Doãn Thọ An chắp tay, mỉm cười lấy lòng “ Ngươi tên là gì?”
“Thẩm Tĩnh Thù.” Thẩm Tĩnh Thù thật cẩn thận lui về sau một bước, đột nhiên nhớ Tĩnh Chi ca ca mỗi lần muốn lừa tiền tiêu vặt của nàng cũng có biểu tình như Doãn Thọ An lúc này.
Doãn Thọ An vẫn không từ bỏ ý định, tiến lại từng bước, khuôn mặt tròn tròn cười rộ lên y chang một cái bánh bao “Thù Thù, ngươi có muốn đến cung ta chơi không? chỗ ta có rất nhiều đồ ăn ngon, còn nữa, ta có thể cho ngươi nhiều quần áo mới xinh đẹp mà trước đó ngươi chưa từng thấy đâu”
Thẩm Tĩnh Thù nhìn hắn đề phòng, ôm gấu bông tinh mỹ mà quý phi vừa thưởng lui về phía sau, có chút nghi ngờ “ Ngươi biết làm quần áo?”
Doãn Thọ An cười hì hì, xoay người, kiêu ngạo phân phó “ Tiểu Huyền Tử, mau đem hàng mẫu trên người ngươi cho nàng xem”
Tiểu nam hài vội vàng chạy tới, mặt mày thanh tú, toàn thân toát ra vẻ tinh linh. Tiểu Huyền Tử thấy chủ tử cuối cùng cũng di dờ mục tiêu, vội vàng cổ xúy “ Tay nghề làm quần áo của Tam điện hạ chúng là số một, không tin, ngươi nhìn bộ đồ trên người ta đi”. Nói xong liền xoay người, cở bỏ phục sứ nội thị trên người, để lộ một bộ y phục kỳ lạ, tà thêu kim tuyến, bên hông còn có dây lưng, đối với một tiểu hài tử thì thực quý giá.
Thấy Thẩm Tĩnh Thù không có vẻ động tâm, Doãn Thọ An vội vàng rèn sắt khi còn nóng “ Đi thôi, đi thôi, ta có thể cho ngươi vũ y mặc cho búp bên đang lưu hành nhất trong cung, mặc vào giống y như tiên nữ nha”
Thẩm Tĩnh Thù nghĩ nghĩ, rốt cuộc không cưỡng lại dụ hoặc của mỹ thực và quần áo xinh đẹp liền gật đầu. Doãn Thọ An mặt mày hớn hở nắm bàn tay nhỏ bé phấn nộn của nàng đi về Thiên Vũ các của mình. Rốt cuộc cũng tìm được người mẫu rồi, về sau ta có thể thúc đẩy kế hoặc thiết kế y phục nữ cung đình rồi.
Tiểu Huyền Tử vui vẻ đi theo sau, rốt cuộc cũng thoát khỏi ma chưởng của Tam điện hạ rồi, sau này không phải làm người mẫu mặc thử quần áo nữa.
Cũng từ năm tám tuổi này, Thẩm Tĩnh Thụ quen biết Doãn Thọ An, biết hắn thích may quần áo, tuy lão hoàng đế và quý phi đã nghiêm cấm nhưng hắn trước sau vẫn kiên trì với sở thích của mình, vụng trộm thiết kế trong Thiên Vũ các, còn lén lấy tơ lụa dùng để may xiêm y của quý phi làm quần áo cho gấu bông.
Hắn gọi nàng là “Thù Thù “, nàng gọi hắn là “Thọ Thọ “, bọn họ trở thành bằng hữu tốt nhất của nhau, chia sẻ cho nhau điều bí mật nhất. Hắn là người duy nhất biết được tâm nguyện làm gian phi của nàng mà không có cười nhạo hay giật mình kinh hãi, bởi vì hắn cũng đắc ý nói cho nàng biết nguyện vọng của hắn tương lai có thể làm được nhiều quần áo xinh đẹp, mỗi ngày không cần chuyên chính yêu dần, làm một hôn quân phóng túng.
** *********
Từ đó về sau, dưới sự ngầm cho phép của lão hoàng đế và quý phi, Doãn Thọ An thường triệu Thẩm Tĩnh Thù tiến cung cùng nhau chơi đùa. Với hắn mà nói, Thẩm Tĩnh Thù là một người bạn thân chơi rất vui, còn nhu thuận đáng yêu, mỗi lần chỉ cần dùng đồ ăn ngon dụ dỗ là nàng liền nguyện ý làm người mẫu, để mặc hắn khoa tay múa chân thử tơ lụa. Dù Doãn Thọ An làm ra bao nhiêu quần áo không hợp dáng người hay màu sắc khó coi cỡ nào, Thẩm Tĩnh Thù cũng không hề ghét bỏ, còn cao hứng xoay tới xoay lui.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, bệnh tình của lão hoàng đế ngày càng nặng, về sau không thể xuống giường được nữa, ngay cả nói chuyện cũng phải dùng hết khí lực. Lúc này Thẩm Tĩnh Thù và Doãn Thọ An đang cùng nhau chơi trốn tìm, Tiểu Huyền Tử phụ trách đi tìm bọn họ. Hai tiểu bằng hữu lén tránh thị vệ, lẻn vào ngự thư phòng, trốn trong một cái tủ bằng gỗ tử đàn cao ngất.
Trốn được một hồi, cả hai liền ngủ gật mà Tiểu Huyền Tử vẫn chưa thấy tìm đến. Đột nhiên bên ngoài vang lên một loạt bước chân, như là cung nhân đang khiên vật gì nặng đi vào, sau đó có âm thanh mỏng manh của lão hoàng đế ra lệnh “ Các ngươi lui hết đi”. Tiếp theo là tiếng váy áo sột soạt, thanh âm run run rồi căn phòng nhanh chóng rơi vào yên lặng.
Sau một lúc lâu, mới lại nghe được thanh âm réo rắt êm tai của một nam tử trẻ tuổi “ Hoàng thượng thân thể còn chưa tốt, vì sao lại muốn hưng sư động chúng mà triệu kiến vi thần?”
Nghe thanh âm này, hai mắt Thẩm Tĩnh Thù lập tức tỏa sáng, là thanh âm của Cố Hầu ca ca. Nàng đang muốn lao ra thì bị Doãn Thọ An ngăn lại. Lúc này nàng mới nhớ là hai người vụng trốm lẻn vào đây, vì lão hoàng đế lâu rồi không tới nơi này nên thị vệ cũng buông lỏng cảnh giác. Nếu lúc này truy ra sẽ thành tội nghe lén hoàng thượng nghị sự, dù hoàng tử không bị phạt thì nói không chừng sẽ liên lụy các thị vệ phải mất đầu.
Vì thế, Thẩm Tĩnh Thù ngoan ngoãn yên lặng nhưng vẫn không từ bỏ ý định, mở cửa he hé nhìn ra ngoài. Lão hoàng đế được cung nhân nâng lên tiểu tháp, Cố Hầu thì ngồi ngay ngắn bên bàn học, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn
“Nơi này, từng là nơi ta và cha ngươi học bài, Thẩm lão thái sư khi đó là thái phó thì ngồi ở chỗ kia, dùng thước hung hăng giám thị hai chúng ta. Cha ngươi nhỏ tuổi hơn ta nhiều nhưng lại thông minh, chăm chỉ hơn, dù vậy hắn cũng không thể mạnh hơn ta vì ta là hoàng tử, cho nên lần nào hắn cũng bị thua” Lão hoàng đế nói mấy câu đã thở hổn hển, vẻ mặt tươi cười như là hài đồng thiên chân vô tà, nhắm mắt, tựa hồ như đang lâm vào ký ức.
Một lúc sau, hắn mới chậm rãi mở mắt,, khuôn mặt đã mang vẻ uy nghiêm của bậc đế vương “ Đáng tiếc, chúng ta đều phải trưởng thành, không giống như lúc trước được nữa”
“Ân, cho nên, ngươi liền phái người dùng độc dược mạn tính hại chết hắn” thanh âm của Cố Hầu thản nhiên, không nghe ra tâm tình của hắn.
“Thất phu vô tội hoài bích có tội, Cố gia các ngươi công lao chấn chủ, cho dù các ngươi không có lòng làm phản thì thân là quân vương không thể không có dạ đề phòng” Lão hoàng đế quay đầu nhìn Cố Hầu, thở dài một hơi “ Cha ngươi hiểu được”
“Đúng vậy, cho nên lão nhân gia hắn thà mỗi ngày ăn độc dược do di nương cấp cũng không muốn nói cho chúng ta biết chân tướng sự việc”. Cố Hầu cười vân đạm kinh phong, nhưng Thẩm Tĩnh Thù dù cái hiểu cái không vẫn cảm thấy hàn ý và sát khí lan tràn. Nàng không tự giác túm ống tay áo của Doãn Thọ An, mới phát hiện lòng bàn tay hắn cũng đổ mồ hôi lạnh.
“Trước kia ngươi trúng độc Phát như tuyết cũng là do ta phái người đến quân doanh làm” Lão hoàng đế ho khan vài tiếng, cố dùng tay che miệng nhưng vẫn không giấu được dòng máu chảy len lỏi qua kẽ tay. Hắn ngẩng đầu, nhìn Cố Hầu thở dài “ Đáng tiếc mạng ngươi lớn, trái lại ta còn bị ngươi lừa lâu như vậy, ngươi quả thật thông minh hơn cha ngươi cũng tâm ngoan thủ lạt hơn hắn nhiều. Bây giờ, đến tột cùng là ngươi muốn thế nào?”
Cố Hầu cười cười, đứng dậy, rút từ trong tay áo ra một quyển trục đưa tới trước mặt lão hoàng đế “ Thần đã thay hoàng thượng phác thảo một đạo thánh chỉ, thỉnh xem qua”
Lão hoàng đế cười lạnh một tiếng, căm giận mở ra xem, đầu tiên là sửng sốt xem xong thì ngạc nhiên hỏi “ Ngươi lại chọn Thọ An làm hoàng đế?”
“Ha ha, Hoàng Thượng yên tâm, ta đối với ngôi vị kia không có hứng thú gì, ta chỉ mong cho tộc nhân bình an, bản thân không có việc gì thôi”. Cố Hầu chắp tay sau lưng, thản nhiên cười “ Hoàng thượng chẳng phải cũng muốn lập tam hoàng tử sao, coi như là đúng ý đi”
“Ngươi lại có lòng tốt như vậy sao?” lão hoàng đế cười lạnh “ Ngươi làm phụ chính đại thần thì có thể chặt chẽ giám sát một nhà già trẻ lớn bé của ta trong tay, muốn chém muốn giết đều tùy ngươi thao túng, ngươi rõ ràng là muốn ta chết cũng không an tâm”. Nói xong nhìn lướt qua thánh chỉ, cơn giận lại bùng lên “ Ngay cả ngọc tỷ ngươi cũng đã có. Quý phi, quý phi…ngươi thực sự là làm rất tốt”
“Lợi ích trước mắt, vì tương lai của tam hoàng tử, quý phi nương nương đương nhiên không chút do dự mà giao ra ngọc tỷ rồi” Cố Hầu châm thêm dầu vào lửa.
Lão hoàng đế phun ra một ngụ máu, thở hồng hộc hồi lâu mới dùng hết sức chuyển động thân hình, nhìn Cố Hầu lạnh lùng bên cạnh “ Được, đúng là trò giỏi hơn thầy, ta nay bị mọi người xa lánh cũng coi như là bị báo ứng” nói xong lại hạ thấp thanh âm, mang theo vài phần ý tức hàm xúc “ Nhưng ta chỉ có một thỉnh cầu, ngươi hãy buông tha cho Thọ An, thiên hạ này giao cho Cố gia ngươi là được”
Cố Hầu mỉm cười cười “ Hoàng thượng lo lắng nhiều rồi, ta đã nói, giang sơn này đối với ta còn chướng mắt, ta cũng sẽ không làm ra chuyện mưu đồ soán vị. Về phần tam hoàng tử và thái tử, ta nhất định sẽ bảo hộ bọn họ bình an, ngươi có thể yên tâm cho mấy ảnh vệ mai phục ngoài cửa kia lui xuống đi”
Lão hoàng đế nhìn hắn một lúc mới thở dài, vô lực nói nhỏ “ Ta già rồi, thực sự là đã già rồi”
Cố Hầu mỉm cười đi đến trước mặt hắn, khom người, nghiêm túc ngắm nhìn “ Ngươi quả thật đã già, nhưng mà hoàng thượng, bệnh tình của ngươi sở dĩ ngày càng nặng, chữa mãi không hết cũng do ngươi uống thuốc không đúng hạn lại thêm suy nghĩ quá nhiều. Ngươi cho rằng ta sẽ sai người hạ độc, cho nên lần nào cũng vụng trộm đổ thuốc đi. Ai, hoàng thượng quả là đa nghi, thực ra ta không có hạ độc”
Lão hoàng đế run rẩy chỉ tay vào vẻ mặt vô tội của Cố Hầu, mãi không nói được lời nào rồi bỗng nhiên bật cười ha hả “ Tốt, tốt, ta thua khâm phục khẩu phục” rồi lại buồn bã lẩm bẩm “ Chỉ tiếc sao ngươi lại họ Cố”
Cố Hầu không hề nhìn hắn, từ từ đi đến bên cái tủ nơi Doãn Thọ An và Thẩm Tĩnh Thù ẩn nấp “ Hai vị tiểu bằng hữu, nghe lén lâu rồi, nên ra ngoài hít thở không khí đi”
Nghe vậy, Thẩm Tĩnh Thù cùng Doãn Thọ An bèn lau mồ hôi, cẩn thẩn đi ra. Cố Hầu liếc nhìn hai người, mỉm cười nói “ Thì ra là Tam hoàng tử và Thẩm tiểu thư”
“Cố Hầu ca ca, ngươi không nên lo lắng, chúng ta không nghe thấy gì hết”. Thẩm Tĩnh Thù phản ứng cực nhanh, lập tức xông lên ôm lấy cánh tay của Cố Hầu. Bởi vì vóc dáng nhỏ nên chỉ nắm được cổ tay đối phương. Nàng vừa than vừa cọ cọ khuôn mặt vào bàn tay hắn, thật ấm áp nha.
Cố Hầu bị một tiểu cô nương sàm sỡ cũng chỉ biết câm nín, liên tục lắc đầu, chỉ tay về phía Doãn Thọ An, ngữ khí tận lực hạ thấp, ôn nhu nói “ Tam hoàng tử, lại đây đi”
Doãn Thọ An do dự một lát, rồi vẫn ngoan ngoãn đi qua, dùng bàn tay nhỏ bé nắm lấy góc áo của Cố Hầu. Lão hoàng đế thấy hắn thì thần sắc có chút ăn năn, nâng bàn tay chỉ còn da bọc xương chỉ về phía Doãn Thọ An “ Hài tử ngoan, mau lại đây cho phụ hoàng nhìn một cái”
Doãn Thọ An có chút sợ hãi không tự giác mà lui lại mấy bước, liếc mắt nhìn Cố Hầu dò xét, cuối cùng mới lấy hết dũng khí đi đến bên cạnh lão hoàng đế. Lão hoàng đế vuốt ve khuôn mặt của hắn “ Hảo hài tử, không phải sợ, phụ hoàng sẽ không thương tổn ngươi, sau này cũng sẽ không phạt không mắng ngươi nữa”
Dứt lời, hắn hít sâu một hơi, chỉ vào Cố Hầu thản nhiên đứng khoanh tay bên cạnh nói với Doãn Thọ An “ Quỳ xuống dập đầu đi, sau này Cố Hầu chính là thái phó của ngươi, mọi việc phải nghe theo hắn”
Doãn Thọ An gật gật đầu, đi đến trước mặt Cố Hầu hành đại lễ. Cố Hầu hơi hạ thấp người, nâng Doãn Thọ An lên, rồi lôi kéo hai tiểu hài tử đến trước mặt lão hoàng đế “ Ta dẫn bọn hắn đi trước, Hoàng thượng an tâm dưỡng bệnh đi”
Lão hoàng đế khoát tay áo, nhìn theo bọn họ rời đi rồi mới lấy hết sức đứng dậy, đi đến ngồi trước cái bàn cổ xưa, không nói lời nào, nhìn thư phòng trống rỗng, cứ thế ngồi từ trưa cho đến khi hoàng hôn buông xuống.
============
Thẩm Tĩnh Thù lúc này còn không biết tương lai của mình đã bị quý phi tự cho là thông minh định đoạt, bởi vậy nàng vẫn rất cao hứng theo cung nhân rời đi, thuận đường còn tham quan hoàng cung một chút. Tuy rằng người nhà đã nhiều lần dặn dò, tiến cung không được đi lung tung nhưng dù sao vẫn là tâm tính trẻ con, lần đầu tiên nhìn thấy hoàng cung nguy nga tráng lệ liền ném mấy lời dặn dò đi xa ngàn dặm.
Thẩm Tĩnh Thù tò mò sờ đông ngó tây, đám cung nhân giỏi quan sát sắc mặt tự nhiên cũng hiểu được ý của lão hoàng đế cùng quý phi cho nên tìm mọi cách lấy lòng Thẩm Tĩnh Thù, tùy ý để nàng đi một chút lại ngừng, không có cản cũng không có hối thúc.
Đi đến cửa nhỏ sơn đỏ bỗng nghe bên trong vang lên thanh âm non nớt của hai tiểu nam hài, một giọng thanh thúy có chút ý tứ ra lệnh “ Không sợ, chỉ là đo tay thôi mà, rất nhanh là xong, yên tâm, nơi này rất hẻo lánh, không có ai thấy”
Một thanh âm khác có chút lo sợ “ Tam điện hạ, tư thế này có vẻ không ổn lắm, nếu để người ta nhìn thấy, ta sẽ chịu không nổi”
Nghe tiếng, Thẩm Tĩnh Thù chớp mắt, thò đầu vào nghe ngóng. Phía sau cánh cửa là một tiểu viện hẻo lánh, một nam hài ăn khoảng mười tuổi mặc quý giá đẹp đẽ, trong tay cầm cái thước đo quần áo, ngồi xổm trước mặt hắn là một tiểu nội thị cùng độ tuổi. Lúc này, đám cung nhân sau lưng Thẩm Tĩnh Thù nhất loạt quỳ xuống hành lễ “ Tam điện hạ”. Thẩm Tĩnh Thù cũng quy củ quỳ theo, trong lòng thầm nghĩ thì ra hắn chính là Doãn Thọ An, con của quý phi nương nương, nhìn qua cũng không lớn hơn mình bao nhiêu.
Bị người phát hiện, Doãn Thọ An không cam lòng thu hồi thước đo, cho bọn họ bình thân rồi tinh tế đánh giá Thẩm Tĩnh Thù. Bởi vì lão hoàng đế con nối dòng không nhiều, trưởng công chúa đã sớm gả đi, nhị hoàng tử đã thành vật hi sinh trong cuộc đấu tranh cung đình lúc trước, nên hiện giờ chỉ còn thái tử và Doãn Thọ An.
Doãn Thọ An bình thường không gặp được nhiều bạn cùng trang lứa, duy nhất chỉ có một mình nội thị Tiểu Huyền Tử từ nhỏ cùng nhau lớn lên mới không e ngại mà trò chuyện cùng hắn. Hôm nay khó có dịp gặp được một tiểu cô nương xinh đẹp, hơn nữa thoạt nhìn nàng cũng không có vẻ sợ sệt.
Nàng một thân phấn sam, quần lụa thêu hoa, búi tóc song kế, hai lọn tóc mềm mại xõa xuống vai, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt hắc bạch phân minh không ngừng chuyển động, lông mi dài như cánh quạt, hai má ửng hồng, phấn điêu ngọc mài làm người ta càng nhìn càng thích.
Thẩm Tĩnh Thù cũng đang vụng trộm đánh giá Doãn Thọ An. Hắn ngũ qua đoan chính, hai má phúng phính, hoàn toàn không giống phụ hoàng đang nằm bẹp trên giường vì bệnh của hắn, khuôn mặt có nhiều nét giống quý phi, nhưng so với đại mỹ nhân Cố Hầu thì đúng là tép so với tôm hùm.
Doãn Thọ An chắp tay, mỉm cười lấy lòng “ Ngươi tên là gì?”
“Thẩm Tĩnh Thù.” Thẩm Tĩnh Thù thật cẩn thận lui về sau một bước, đột nhiên nhớ Tĩnh Chi ca ca mỗi lần muốn lừa tiền tiêu vặt của nàng cũng có biểu tình như Doãn Thọ An lúc này.
Doãn Thọ An vẫn không từ bỏ ý định, tiến lại từng bước, khuôn mặt tròn tròn cười rộ lên y chang một cái bánh bao “Thù Thù, ngươi có muốn đến cung ta chơi không? chỗ ta có rất nhiều đồ ăn ngon, còn nữa, ta có thể cho ngươi nhiều quần áo mới xinh đẹp mà trước đó ngươi chưa từng thấy đâu”
Thẩm Tĩnh Thù nhìn hắn đề phòng, ôm gấu bông tinh mỹ mà quý phi vừa thưởng lui về phía sau, có chút nghi ngờ “ Ngươi biết làm quần áo?”
Doãn Thọ An cười hì hì, xoay người, kiêu ngạo phân phó “ Tiểu Huyền Tử, mau đem hàng mẫu trên người ngươi cho nàng xem”
Tiểu nam hài vội vàng chạy tới, mặt mày thanh tú, toàn thân toát ra vẻ tinh linh. Tiểu Huyền Tử thấy chủ tử cuối cùng cũng di dờ mục tiêu, vội vàng cổ xúy “ Tay nghề làm quần áo của Tam điện hạ chúng là số một, không tin, ngươi nhìn bộ đồ trên người ta đi”. Nói xong liền xoay người, cở bỏ phục sứ nội thị trên người, để lộ một bộ y phục kỳ lạ, tà thêu kim tuyến, bên hông còn có dây lưng, đối với một tiểu hài tử thì thực quý giá.
Thấy Thẩm Tĩnh Thù không có vẻ động tâm, Doãn Thọ An vội vàng rèn sắt khi còn nóng “ Đi thôi, đi thôi, ta có thể cho ngươi vũ y mặc cho búp bên đang lưu hành nhất trong cung, mặc vào giống y như tiên nữ nha”
Thẩm Tĩnh Thù nghĩ nghĩ, rốt cuộc không cưỡng lại dụ hoặc của mỹ thực và quần áo xinh đẹp liền gật đầu. Doãn Thọ An mặt mày hớn hở nắm bàn tay nhỏ bé phấn nộn của nàng đi về Thiên Vũ các của mình. Rốt cuộc cũng tìm được người mẫu rồi, về sau ta có thể thúc đẩy kế hoặc thiết kế y phục nữ cung đình rồi.
Tiểu Huyền Tử vui vẻ đi theo sau, rốt cuộc cũng thoát khỏi ma chưởng của Tam điện hạ rồi, sau này không phải làm người mẫu mặc thử quần áo nữa.
Cũng từ năm tám tuổi này, Thẩm Tĩnh Thụ quen biết Doãn Thọ An, biết hắn thích may quần áo, tuy lão hoàng đế và quý phi đã nghiêm cấm nhưng hắn trước sau vẫn kiên trì với sở thích của mình, vụng trộm thiết kế trong Thiên Vũ các, còn lén lấy tơ lụa dùng để may xiêm y của quý phi làm quần áo cho gấu bông.
Hắn gọi nàng là “Thù Thù “, nàng gọi hắn là “Thọ Thọ “, bọn họ trở thành bằng hữu tốt nhất của nhau, chia sẻ cho nhau điều bí mật nhất. Hắn là người duy nhất biết được tâm nguyện làm gian phi của nàng mà không có cười nhạo hay giật mình kinh hãi, bởi vì hắn cũng đắc ý nói cho nàng biết nguyện vọng của hắn tương lai có thể làm được nhiều quần áo xinh đẹp, mỗi ngày không cần chuyên chính yêu dần, làm một hôn quân phóng túng.
** *********
Từ đó về sau, dưới sự ngầm cho phép của lão hoàng đế và quý phi, Doãn Thọ An thường triệu Thẩm Tĩnh Thù tiến cung cùng nhau chơi đùa. Với hắn mà nói, Thẩm Tĩnh Thù là một người bạn thân chơi rất vui, còn nhu thuận đáng yêu, mỗi lần chỉ cần dùng đồ ăn ngon dụ dỗ là nàng liền nguyện ý làm người mẫu, để mặc hắn khoa tay múa chân thử tơ lụa. Dù Doãn Thọ An làm ra bao nhiêu quần áo không hợp dáng người hay màu sắc khó coi cỡ nào, Thẩm Tĩnh Thù cũng không hề ghét bỏ, còn cao hứng xoay tới xoay lui.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, bệnh tình của lão hoàng đế ngày càng nặng, về sau không thể xuống giường được nữa, ngay cả nói chuyện cũng phải dùng hết khí lực. Lúc này Thẩm Tĩnh Thù và Doãn Thọ An đang cùng nhau chơi trốn tìm, Tiểu Huyền Tử phụ trách đi tìm bọn họ. Hai tiểu bằng hữu lén tránh thị vệ, lẻn vào ngự thư phòng, trốn trong một cái tủ bằng gỗ tử đàn cao ngất.
Trốn được một hồi, cả hai liền ngủ gật mà Tiểu Huyền Tử vẫn chưa thấy tìm đến. Đột nhiên bên ngoài vang lên một loạt bước chân, như là cung nhân đang khiên vật gì nặng đi vào, sau đó có âm thanh mỏng manh của lão hoàng đế ra lệnh “ Các ngươi lui hết đi”. Tiếp theo là tiếng váy áo sột soạt, thanh âm run run rồi căn phòng nhanh chóng rơi vào yên lặng.
Sau một lúc lâu, mới lại nghe được thanh âm réo rắt êm tai của một nam tử trẻ tuổi “ Hoàng thượng thân thể còn chưa tốt, vì sao lại muốn hưng sư động chúng mà triệu kiến vi thần?”
Nghe thanh âm này, hai mắt Thẩm Tĩnh Thù lập tức tỏa sáng, là thanh âm của Cố Hầu ca ca. Nàng đang muốn lao ra thì bị Doãn Thọ An ngăn lại. Lúc này nàng mới nhớ là hai người vụng trốm lẻn vào đây, vì lão hoàng đế lâu rồi không tới nơi này nên thị vệ cũng buông lỏng cảnh giác. Nếu lúc này truy ra sẽ thành tội nghe lén hoàng thượng nghị sự, dù hoàng tử không bị phạt thì nói không chừng sẽ liên lụy các thị vệ phải mất đầu.
Vì thế, Thẩm Tĩnh Thù ngoan ngoãn yên lặng nhưng vẫn không từ bỏ ý định, mở cửa he hé nhìn ra ngoài. Lão hoàng đế được cung nhân nâng lên tiểu tháp, Cố Hầu thì ngồi ngay ngắn bên bàn học, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn
“Nơi này, từng là nơi ta và cha ngươi học bài, Thẩm lão thái sư khi đó là thái phó thì ngồi ở chỗ kia, dùng thước hung hăng giám thị hai chúng ta. Cha ngươi nhỏ tuổi hơn ta nhiều nhưng lại thông minh, chăm chỉ hơn, dù vậy hắn cũng không thể mạnh hơn ta vì ta là hoàng tử, cho nên lần nào hắn cũng bị thua” Lão hoàng đế nói mấy câu đã thở hổn hển, vẻ mặt tươi cười như là hài đồng thiên chân vô tà, nhắm mắt, tựa hồ như đang lâm vào ký ức.
Một lúc sau, hắn mới chậm rãi mở mắt,, khuôn mặt đã mang vẻ uy nghiêm của bậc đế vương “ Đáng tiếc, chúng ta đều phải trưởng thành, không giống như lúc trước được nữa”
“Ân, cho nên, ngươi liền phái người dùng độc dược mạn tính hại chết hắn” thanh âm của Cố Hầu thản nhiên, không nghe ra tâm tình của hắn.
“Thất phu vô tội hoài bích có tội, Cố gia các ngươi công lao chấn chủ, cho dù các ngươi không có lòng làm phản thì thân là quân vương không thể không có dạ đề phòng” Lão hoàng đế quay đầu nhìn Cố Hầu, thở dài một hơi “ Cha ngươi hiểu được”
“Đúng vậy, cho nên lão nhân gia hắn thà mỗi ngày ăn độc dược do di nương cấp cũng không muốn nói cho chúng ta biết chân tướng sự việc”. Cố Hầu cười vân đạm kinh phong, nhưng Thẩm Tĩnh Thù dù cái hiểu cái không vẫn cảm thấy hàn ý và sát khí lan tràn. Nàng không tự giác túm ống tay áo của Doãn Thọ An, mới phát hiện lòng bàn tay hắn cũng đổ mồ hôi lạnh.
“Trước kia ngươi trúng độc Phát như tuyết cũng là do ta phái người đến quân doanh làm” Lão hoàng đế ho khan vài tiếng, cố dùng tay che miệng nhưng vẫn không giấu được dòng máu chảy len lỏi qua kẽ tay. Hắn ngẩng đầu, nhìn Cố Hầu thở dài “ Đáng tiếc mạng ngươi lớn, trái lại ta còn bị ngươi lừa lâu như vậy, ngươi quả thật thông minh hơn cha ngươi cũng tâm ngoan thủ lạt hơn hắn nhiều. Bây giờ, đến tột cùng là ngươi muốn thế nào?”
Cố Hầu cười cười, đứng dậy, rút từ trong tay áo ra một quyển trục đưa tới trước mặt lão hoàng đế “ Thần đã thay hoàng thượng phác thảo một đạo thánh chỉ, thỉnh xem qua”
Lão hoàng đế cười lạnh một tiếng, căm giận mở ra xem, đầu tiên là sửng sốt xem xong thì ngạc nhiên hỏi “ Ngươi lại chọn Thọ An làm hoàng đế?”
“Ha ha, Hoàng Thượng yên tâm, ta đối với ngôi vị kia không có hứng thú gì, ta chỉ mong cho tộc nhân bình an, bản thân không có việc gì thôi”. Cố Hầu chắp tay sau lưng, thản nhiên cười “ Hoàng thượng chẳng phải cũng muốn lập tam hoàng tử sao, coi như là đúng ý đi”
“Ngươi lại có lòng tốt như vậy sao?” lão hoàng đế cười lạnh “ Ngươi làm phụ chính đại thần thì có thể chặt chẽ giám sát một nhà già trẻ lớn bé của ta trong tay, muốn chém muốn giết đều tùy ngươi thao túng, ngươi rõ ràng là muốn ta chết cũng không an tâm”. Nói xong nhìn lướt qua thánh chỉ, cơn giận lại bùng lên “ Ngay cả ngọc tỷ ngươi cũng đã có. Quý phi, quý phi…ngươi thực sự là làm rất tốt”
“Lợi ích trước mắt, vì tương lai của tam hoàng tử, quý phi nương nương đương nhiên không chút do dự mà giao ra ngọc tỷ rồi” Cố Hầu châm thêm dầu vào lửa.
Lão hoàng đế phun ra một ngụ máu, thở hồng hộc hồi lâu mới dùng hết sức chuyển động thân hình, nhìn Cố Hầu lạnh lùng bên cạnh “ Được, đúng là trò giỏi hơn thầy, ta nay bị mọi người xa lánh cũng coi như là bị báo ứng” nói xong lại hạ thấp thanh âm, mang theo vài phần ý tức hàm xúc “ Nhưng ta chỉ có một thỉnh cầu, ngươi hãy buông tha cho Thọ An, thiên hạ này giao cho Cố gia ngươi là được”
Cố Hầu mỉm cười cười “ Hoàng thượng lo lắng nhiều rồi, ta đã nói, giang sơn này đối với ta còn chướng mắt, ta cũng sẽ không làm ra chuyện mưu đồ soán vị. Về phần tam hoàng tử và thái tử, ta nhất định sẽ bảo hộ bọn họ bình an, ngươi có thể yên tâm cho mấy ảnh vệ mai phục ngoài cửa kia lui xuống đi”
Lão hoàng đế nhìn hắn một lúc mới thở dài, vô lực nói nhỏ “ Ta già rồi, thực sự là đã già rồi”
Cố Hầu mỉm cười đi đến trước mặt hắn, khom người, nghiêm túc ngắm nhìn “ Ngươi quả thật đã già, nhưng mà hoàng thượng, bệnh tình của ngươi sở dĩ ngày càng nặng, chữa mãi không hết cũng do ngươi uống thuốc không đúng hạn lại thêm suy nghĩ quá nhiều. Ngươi cho rằng ta sẽ sai người hạ độc, cho nên lần nào cũng vụng trộm đổ thuốc đi. Ai, hoàng thượng quả là đa nghi, thực ra ta không có hạ độc”
Lão hoàng đế run rẩy chỉ tay vào vẻ mặt vô tội của Cố Hầu, mãi không nói được lời nào rồi bỗng nhiên bật cười ha hả “ Tốt, tốt, ta thua khâm phục khẩu phục” rồi lại buồn bã lẩm bẩm “ Chỉ tiếc sao ngươi lại họ Cố”
Cố Hầu không hề nhìn hắn, từ từ đi đến bên cái tủ nơi Doãn Thọ An và Thẩm Tĩnh Thù ẩn nấp “ Hai vị tiểu bằng hữu, nghe lén lâu rồi, nên ra ngoài hít thở không khí đi”
Nghe vậy, Thẩm Tĩnh Thù cùng Doãn Thọ An bèn lau mồ hôi, cẩn thẩn đi ra. Cố Hầu liếc nhìn hai người, mỉm cười nói “ Thì ra là Tam hoàng tử và Thẩm tiểu thư”
“Cố Hầu ca ca, ngươi không nên lo lắng, chúng ta không nghe thấy gì hết”. Thẩm Tĩnh Thù phản ứng cực nhanh, lập tức xông lên ôm lấy cánh tay của Cố Hầu. Bởi vì vóc dáng nhỏ nên chỉ nắm được cổ tay đối phương. Nàng vừa than vừa cọ cọ khuôn mặt vào bàn tay hắn, thật ấm áp nha.
Cố Hầu bị một tiểu cô nương sàm sỡ cũng chỉ biết câm nín, liên tục lắc đầu, chỉ tay về phía Doãn Thọ An, ngữ khí tận lực hạ thấp, ôn nhu nói “ Tam hoàng tử, lại đây đi”
Doãn Thọ An do dự một lát, rồi vẫn ngoan ngoãn đi qua, dùng bàn tay nhỏ bé nắm lấy góc áo của Cố Hầu. Lão hoàng đế thấy hắn thì thần sắc có chút ăn năn, nâng bàn tay chỉ còn da bọc xương chỉ về phía Doãn Thọ An “ Hài tử ngoan, mau lại đây cho phụ hoàng nhìn một cái”
Doãn Thọ An có chút sợ hãi không tự giác mà lui lại mấy bước, liếc mắt nhìn Cố Hầu dò xét, cuối cùng mới lấy hết dũng khí đi đến bên cạnh lão hoàng đế. Lão hoàng đế vuốt ve khuôn mặt của hắn “ Hảo hài tử, không phải sợ, phụ hoàng sẽ không thương tổn ngươi, sau này cũng sẽ không phạt không mắng ngươi nữa”
Dứt lời, hắn hít sâu một hơi, chỉ vào Cố Hầu thản nhiên đứng khoanh tay bên cạnh nói với Doãn Thọ An “ Quỳ xuống dập đầu đi, sau này Cố Hầu chính là thái phó của ngươi, mọi việc phải nghe theo hắn”
Doãn Thọ An gật gật đầu, đi đến trước mặt Cố Hầu hành đại lễ. Cố Hầu hơi hạ thấp người, nâng Doãn Thọ An lên, rồi lôi kéo hai tiểu hài tử đến trước mặt lão hoàng đế “ Ta dẫn bọn hắn đi trước, Hoàng thượng an tâm dưỡng bệnh đi”
Lão hoàng đế khoát tay áo, nhìn theo bọn họ rời đi rồi mới lấy hết sức đứng dậy, đi đến ngồi trước cái bàn cổ xưa, không nói lời nào, nhìn thư phòng trống rỗng, cứ thế ngồi từ trưa cho đến khi hoàng hôn buông xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook