Gian Phi Khó Làm
-
Chương 25: Hoa đào
Nếu ngươi nghe được có người đánh đàn thổi khúc, nhất định phải không chút do dự mà đến xem, tám chín phần là sẽ gặp được soái ca hay mỹ nữ. Chuyện này thường áp dụng ở các địa điểm như tiểu kiều trúc ốc, hoàng cung vương phủ hay vùng hoang vu, trên thuyền hoa… vào một đêm trăng sáng…
Ngọc Như Ý như tiểu cường đánh hoài không chết, tuyệt đối không cam lòng cứ vậy mà từ bỏ. Nàng không tìm cách tình cờ gặp gỡ Doãn Thọ An hay Tô Giang Tả nữa mà chủ động xung phong làm người mẫu miễn phí cho Doãn Thọ An, đưa ra không ít góp ý cho các thiết kế của hắn, cuối cùng còn tổ chức buổi biểu diễn mùa thu bên Thái Dịch trì, còn lôi kéo Thẩm Tĩnh Thù cùng tham gia biểu diễn. Từ đó đã cải thiện được mối quan hệ với Doãn Thọ An và Thẩm Tĩnh Thù.
Ngọc Như Ý cũng rất nhanh gắn bó với Thẩm Tĩnh Chi và Quýnh vương, đúng kiểu ngưu tầm ngưu mã tầm mã, ba người thường xuyên hoành hành khắp hoàng cung, thậm chí còn đem nội thị Tiểu Chính mới tới đến ngõ nhỏ sau Dịch Đình giở trò, làm hại các cung nữ , đại tiểu mỹ nhân nhìn thấy bọn họ đều trốn tránh thật nhanh.
Không lâu sau, nghe nói bào đệ của Hoàng hậu là Thượng Quan Cẩn theo cha vào kinh báo cáo công việc, vì thế Thượng Quan Yến được gặp lại người thân sau bao ngày xa cách. Sau đó Thượng Quan tướng quân rời đi, còn Thượng Quan Cẩn ở lại, Doãn Thọ An dường như rất thích vị quốc cữu cùng tuổi này, liền phong hắn làm thống lĩnh cấm vệ quân, theo hầu bênh cạnh, khi xuất môn tuần tra hay săn bắn cũng có mặt. Có được bạn cùng giới đồng tuổi, Doãn Thọ An không bám lấy Thẩm Tĩnh Thù như lúc trước nữa làm cho Thẩm Tĩnh Thù chưa từng gặp mặt Thượng Quan Cẩn cũng nảy sinh địch ý.
Mấy ngày nay, cảm giác bị Hoàng hậu tỷ tỷ và Thọ Thọ bỏ rơi, Thẩm Tĩnh Thù cô đơn ôm Quân công tử đi tản bộ trong cung. Bỗng nhiên nàng mơ hồ nghe được tiếng đàn du dương thánh thót từ nơi nào đó vọng lại. Thanh âm đứt quãng nhưng thanh thúy vang dội, không giống là tiếng phát ra từ sáo trúc. Thẩm Tĩnh Thù nổi tính tò mò, vội buông Quân công tử, rút tiểu đào huyên thường xuyên mang theo trong ống tay áo ra cũng thổi vài tiếng.
Tựa hồ như nghe có người hợp tấu, người thổi khúc tạm dừng một chút rồi lại thổi một đoạn ngắn, Thẩm Tĩnh Thù cũng bướng bỉnh thổi vài tiếng. Người kia liền chuyển sang một tiểu khúc tươi vui, tiếp theo là tiếng bước chân vội vã, nghe như từ vách tường bênh cạnh truyền ra, mơ hồ không rõ, người thổi khúc lại thổi vài âm sắc, Thẩm Tĩnh Thù cũng mỉm cười thổi theo.
Rốt cuộc một bóng dáng màu xanh nhạt cũng xuất hiện trước cửa cung. Người nọ khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, dáng người anh tuấn, vẻ mặt tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ, đang đi về phía này. Tới gần mới phát hiện hắn mũi cao, mặt mày trong sáng, đôi mắt sáng rực, khóe mắt hơi nhướng lên, mỉm cười ngại ngùng. Trên tay hắn cầm một chiếc lá xanh mướt, xem ra là vừa dùng để thổi khúc mới rồi.
“Thật tốt quá, rốt cục có người đến .” thiếu niên thấy Thẩm Tĩnh Thù thì rất cao hứng, phất phất lá cây trong tay “ Cô nương, ngươi có thể đưa ta đến cung Hoàng hậu không?”
Vừa nghe xưng hô của hắn, Thẩm Tĩnh Thù không khỏi nhíu mày “ Ngươi không biết ta?” nàng cao thấp đánh giá thiếu niên thấy hắn mặc quan bào ngũ phẩm, lưng và vai đều có thêu hoa văn trừ tà, hẳn là cấm vệ tùy tùng của hoàng đế. Nàng ngập ngừng hỏi “ Ngươi là vũ lâm lang? sao lại ở trong này một mình?”
“Ha ha, ta là kim ngô vệ vừa được phong, hôm nay đến phiên trực nên mới đến đây” Thiếu niên ngại ngùng gãi đầu “ Hôm nay Hoàng hậu triệu ta tiến cung, mà mấy cung nữ tỷ tỷ dẫn đường…” nói tới đây thì hắn xấu hổ cười khan. Thẩm Tĩnh Thù liền hiểu chắc chắn các cung nữ thấy hắn tuấn tú nên mới đùa giỡn với hắn.
Thiếu niên xoa xoa hai tay, giải thích tiếp “ Lúc trên đường ta gặp ba nam nữ mặc cẩm y, cung nga dẫn đường thấy bọn họ liền bỏ ta mà chạy trốn. Ta thấy bọn họ vây quanh một tiểu thị vệ nói chuyện, ta vội vàng trốn vào cửa nhỏ bên cạnh, vòng vo đông tây một hồi thì lạc đường”
Thẩm Tĩnh Thù bật cười, “Được rồi, ngươi đi theo ta, ta mang ngươi đến chổ Hoàng hậu tỷ tỷ”
“Ngươi là?” Thiếu niên vừa nghe nàng kêu Thượng Quan Yến là Hoàng hậu tỷ tỷ không khỏi ngạc nhiên “ Ngươi chính là Thục phi nương nương mà tỷ tỷ ta thường nhắc tới?”
Nghe vậy Thẩm Tĩnh Thù bừng tỉnh đại ngộ, chỉ tay vào mặt hắn, mếu máo nói “ Ngươi chính là Thượng Quan Cẩn đã cướp Thọ Thọ của ta?”
“…” Thiếu niên sờ sờ cái mũi, nhược nhược nói thầm “ Ta không có cướp Hoàng thượng ah, Hoàng thượng chỉ là thích ta cùng cưỡi ngựa bắn tên mà thôi”
“Hừ.” Thẩm Tĩnh Thù lên giọng “ Dù sao Thọ Thọ đã vài ngày rồi không đến tìm ta, tóm lại đều là do ngươi sai”
“Nga, Hoàng Thượng là bị Công bộ thượng thư bàn chuyện kênh đào, ngay cả ta hai ngày qua cũng không có gặp nha” Thượng Quan Cẩn vội vàng tiến lên giải thích “ Thục phi nương nương đại nhân tất có đại lượng, trước tiên chúng ta đến chỗ tỷ tỷ của ta có được không?”
Thẩm Tĩnh Thù bĩu môi, dựa vào bức tường, hết nhìn đông lại ngó tây, chốc lát còn ngẩng đầu nhìn trời nhưng không chịu cất bước. Thượng Quan Cẩn cũng không giỏi dỗ nữ hài tử, đành phài vò đầu bứt tai, gấp đến độ dậm chân. Đột nhiên từ cửa cung toát ra một thân ảnh nhỏ màu trắng, Quân công tử vừa nhìn thấy đã cong lưng nhe răng hù dọa.
Thẩm Tĩnh Thù vừa nhìn thấy bóng trắng kia thì lập tức lui ra sau, chỉ tay hỏi “ Đó là gì vậy?”
“Nga, là một con sói con mà ta mang tới » Thượng Quan Cẩn vội vàng huýt sáo một tiếng, bóng sói liền vọt tới trước mặt hắn, xem hình thể thì lớn hơn chó con một chút, toàn thân trắng tuyết, hai tai vểnh lên, ánh mắt sợ hãi.
Dù là nữ hài tử nhưng Thẩm Tĩnh Thù nhìn thấy sói con cũng không có sợ hãi, còn ngồi xổm xuống, đưa tay muốn đùa giỡn với nó. Con sói nhỏ liền né sang một bên, ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Cẩn. Thượng Quan Cẩn cười cười, cúi đầu ôm nó bỏ vào tay Thẩm Tĩnh Thù, ôn nhu nói “ Tiển tử này chỉ mới hơn hai tuổi, luôn có vẻ nhát gan, thẹn thùng”
Thẩm Tĩnh Thù ôm sói nhỏ trong lòng, yêu thích không muốn buông tay, không ngừng vuốt ve bộ lông óng mượt nhưng sói con tựa hồ không thích bị đối đãi như sủng vật, giãy dụa không ngừng. Quân công tử thì gấp đến độ liên tục giơ chân nhảy lên sợ mình bị thất sủng, còn không ngừng nhe rang múa vuốt thị uy với sói con, phẫn nộ kêu thành tiếng.
Sói con yên lặng nhìn nó, cuối cùng cũng thoát khỏi vòng tay của Thẩm Tĩnh Thù lập tức trốn sau lưng Thượng Quan Cẩn. Quân công tử vội vàng cắn góc váy của Thẩm Tĩnh Thù, ra sức cọ cọ vào chân nàng làm nũng. Thẩm Tĩnh Thù cười hì hì, ngồi xuống ôm lấy nó, nhéo nhéo cái mũi “ Quân công tử, ngươi là tỷ tỷ, phải rộng lượng một chút nha”
“Quân công tử” lại làm bộ nũng nịu cọ vào người Thẩn Tĩnh Thù ra vẻ đáng yêu nhưng đôi mắt lại vụng trộm trừng mắt nhìn sói con, ra vẻ uy hiếp: thành thật một chút, mau cách xa chủ nhân của ta, nếu không đừng trách ta không khách khí.
“Thượng Quan Cẩn, ngươi làm sao mà có được sói con vậy? ta cũng muốn Thọ Thọ tìm cho ta một con” nể mặt sói con, Thẩm Tĩnh Thù quyết định không tính toán chi li, cất bước dẫn đường thuận tiện hỏi
“Năm trước ta mang binh đi tuần tra Lĩnh Nam, vừa lúc gặp một đám nhân sĩ giang hồ đang vây đánh một đôi vợ chồng trẻ, nói bọn họ nuôi dưỡng mấy con sói Tuyết Sơn được xưng là võ lâm chi bảo, muốn cướp của bọn họ. Ta không định xen vào chuyện giang hồ, hơn nữa nam nhân kia tuyệt kỹ phi đao rất tốt mà nữ nhân nọ võ công cũng không tệ, hẳn là không việc gì” Thượng Quan Cẩn chậm rãi tường thuật.
“Nhưng dù sao đối phương người đông thế mạnh, có mấy người lẻn ra phía sau định bắt mấy con sói. Ta thấy một con sói lớn mang theo hai sói con lủi ra sau bụi cây, có vẻ định bỏ trốn”. Thượng Quan Cẩn vuốt sói con “ Chỉ có tiểu tử này,rõ ràng là rất sợ hãi, vẫn theo chân một con sói xám xông vào vòng vây, thỉnh thoảng còn cắn cho địch nhân một cái. Ha ha, cuối cùng tiểu tử này cũng bị bắt được, ta nhất thời không nhịn được mới ra tay giúp”
“Đám người kia thấy có quan binh xuất hiện liền bỏ đi, hai vợ chồng nọ thấy tiểu tử này cứ cắn mãi ống quần của ta không buông, nói là có duyên với ta cho nên mới tặng nó cho ta. Bọn họ còn nói sói Tuyết Sơn chỉ lớn hơn chó con một chút nhưng cực kỳ có linh tính, tốc độ rất nhanh. Đừng thấy tiểu tử này có vẻ sợ người lạ, khi nguy hiểm lại rất dung cảm” Thượng Quan Cẩn mỉm cười vỗ tay sói con, trong mắt không che giấu sự kiêu ngạo
Thẩm Tĩnh Thù không cam lòng yếu thế phản bác lại “ Quân công tử của ta cũng không kém” nhưng nghĩ lại thì Quân công tử hết ăn lại nằm, gặp nguy hiểm là cong đuôi bỏ chạy thì chột dạ cúi đầu. Quân công tử lại không để ý mà meo một tiếng, nhảy khỏi tay nàng, tao nhã bước đi.
Dọc theo đường đi, sói con luôn đưa mắt tò mò nhìn hoàng cung nguy nga tráng lệ, tiểu cung nữ tram cài lược giắt, cả người tràn ngập mùi thơm, ngọc bội vang lên đinh đang vui tai. Quân công tử vốn quen thuộc nên ưỡn ngực thong thả bước đi, thỉnh thoảng còn liếc mắt khinh thường đối với sự tò mò của sói con Tiểu Bạch. Đúng là nhà quê lên tỉnh mà.
Nghĩ đến đây, nó ngó chung quanh, thấy Thẩm Tĩnh Thù và Thượng Quan Cẩn ở phía sau đang cười nói, không để ý tới hai sủng vật đi trước. Vì thế Quân công tử liền lui ra sau vài bước, khom lưng chuẩn bị tư thế rồi bất ngờ nhằm ngay mông của sói con Tiểu Bạch mà đánh tới.
Sói con Tiểu Bạch đang chăm chú nhìn hai cung nhân chơi đá cầu ở phía trước, không có phòng bị liền bị Quân công tử đá cho ngã lảo đảo, lăn mấy vòng, choáng váng đầu óc, ủy khuất và khó hiểu nhìn Quân công tử.
“Quân công tử” đắc ý dào dạt ngẩng cao đầu bước qua sói con Tiểu Bạch, còn cố ý đụng nó một cái. Sói con nhất thời hiểu ra Quân công tử đang muốn thị uy với nó, tỏ vẻ đây chính là địa bàn của nó và nó đang bất mãn cùng ghen tỵ vì Thẩm Tĩnh Thù cũng yêu thích mình. Vì thế sói con ngoan ngoãn cúi đầu xuống, lui ra sau vài bước, để cho Quân công tử kiêu ngạo đi trước, còn mình thì chậm rãi theo sau.
Thẩm Tĩnh Thù không để ý lắm đến tranh đấu nho nhỏ giữa hai sủng vật, nàng đang cao hứng lãnh giáo việc thổi kèn lá với Thượng Quan Cẩn “ Đúng, cứ như vậy, đặt lá lên môi, ngón tay cong lại, ngón trỏ và ngón giữa xích xuống một chút, đây, ngón cái đặt ở chỗ này, nâng phiếm lá lên một chút. Khi thổi, ngươi thả lỏng hoặc căng phiến lá lên sẽ nghe ra âm thanh khác nhau”. Thượng Quan Cẩn kiên nhẫn giảng dạy, còn cầm một phiến là làm mẫu “ Muốn thổi âm sắc này thì môi phải chum lại, còn muốn phát ra âm cao thì lưỡi thè ra một chút. Đúng, đúng, làm như vậy đó”
“Chơi thật vui nha” Thẩm Tĩnh Thù thổi được vài tiếng liền vui như tết, rạo rực nhìn về phía Thượng Quan Cẩn “ ở Lĩnh Nam mọi người rất hay thổi kèn lá sao?”
Thượng Quan Cẩn gật gật đầu, “Nơi đó nam nữ lão ấu đều biết thổi, mỗi ngày sau khi lao động xong hoặc khi bôn ba trong rừng cũng có lúc là nam nữ hẹn hò…đều thổi kèn lá để giúp vui. Ta ở trong cung chỉ thấy cóđông thanh diệp, thực ra dùng kết dữu diệp hoặc lô diệu thổi nghe cũng rất hay”
Hắn bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại hỏi: “Đúng rồi, vừa rồi ta nghe thấy ngươi thổi làn điệu kia, âm sắc phong cách cổ xưa thuần hậu, rất giống thời điểm hành quân, có thể cho ta xem nhạc khí kia không?”
“Ha ha, ngươi muốn nói đào huyên sao ? » Thẩm Tĩnh Thù lấy đào huyên ra “ Ta xem Kinh Thi có nói: bá thị thổi huyên, trọng thị thổi trì, đều là cửu viễn âm cổ vì thế mới nhờ giáo phường chỉ dẫn cho. Ngươi nhìn nhỏ vậy mà cũng biết này nọ, thất âm cụ bị cũng mang theo bên người”. Nàng cười xấu xa, đắc ý liếc Thượng Quan Cẩn chế nhạo “ Hơn nữa, còn có thể giúp ta làm đại cứu tinh tìm được tên lạc đường này, hahahah”
Thượng Quan Cẩn cũng nhịn không được cười thành tiếng “ Đúng vậy, đúng vậy, đa tạ ơn cứu mạng của Thục phi nương nương, nếu không thì ta cùng sói con chắc chắn sẽ bị chết đói trong thâm cung đại viện của hoàng cung ah”
“Hì hì.” Thẩm Tĩnh Thù quay người, chắp tay sau lưng, tươi cười dịu dàng nói « ngươi hãy như Hoàng hậu tỷ tỷ và Thọ Thọ, gọi tên của ta là được rồi, không cần giống như Thái phó, lúc nào cũng lễ nghĩa, cứ gọi ta là Thục phi nương nương, nghe không được tự nhiên lắm »
« Được, vậy chúng ta chỉ cần xưng tên với nhau thôi »
“Thượng Quan Cẩn, ngươi kể cho ta nghe xem ở Lĩnh Nam có đặc sản gì ngon, có trò gì vui hay có phong tục đặc biệt kỳ quái gì không ? »
“Được, ta kể cho ngươi nghe truyền thuyết La Phù sơn nha, đúng rồi, ta có mang đến quả vải, ngươi ăn chưa? Đó là đặc sản Lĩnh Nam nha, còn có người dân ở đó rất thích nhảy sạp”
Thanh âm nói chuyện càng ngày càng xa, mà phía trước hai thân ảnh một trắng một xám cũng truy đuổi nhau không ngừng. Màu xám thỉnh thoảng lại cắn, đám màu trắng vài cái, rồi lại giả bộ vô tội, làm như không có chuyện gì giả bộ làm nũng trước mặt chủ nhân. Mà hai người phía sau cũng vui vẻ chuyện trò, trai tài gái sắc, đúng là một đôi bích nhân.
Tình cảnh tựa như ảo mộng, nhiều năm về sau hình ảnh ngày hôm nay vẫn hiện về trong đầu Thượng Quan Cẩn. Nếu lúc đó đường đi cứ kéo dài mãi không dứt thì tốt biết, cả đời cứ như vậy cùng nàng song vai bước đi, có lẽ nhân sinh của hắn sẽ khác đi.
Ngọc Như Ý như tiểu cường đánh hoài không chết, tuyệt đối không cam lòng cứ vậy mà từ bỏ. Nàng không tìm cách tình cờ gặp gỡ Doãn Thọ An hay Tô Giang Tả nữa mà chủ động xung phong làm người mẫu miễn phí cho Doãn Thọ An, đưa ra không ít góp ý cho các thiết kế của hắn, cuối cùng còn tổ chức buổi biểu diễn mùa thu bên Thái Dịch trì, còn lôi kéo Thẩm Tĩnh Thù cùng tham gia biểu diễn. Từ đó đã cải thiện được mối quan hệ với Doãn Thọ An và Thẩm Tĩnh Thù.
Ngọc Như Ý cũng rất nhanh gắn bó với Thẩm Tĩnh Chi và Quýnh vương, đúng kiểu ngưu tầm ngưu mã tầm mã, ba người thường xuyên hoành hành khắp hoàng cung, thậm chí còn đem nội thị Tiểu Chính mới tới đến ngõ nhỏ sau Dịch Đình giở trò, làm hại các cung nữ , đại tiểu mỹ nhân nhìn thấy bọn họ đều trốn tránh thật nhanh.
Không lâu sau, nghe nói bào đệ của Hoàng hậu là Thượng Quan Cẩn theo cha vào kinh báo cáo công việc, vì thế Thượng Quan Yến được gặp lại người thân sau bao ngày xa cách. Sau đó Thượng Quan tướng quân rời đi, còn Thượng Quan Cẩn ở lại, Doãn Thọ An dường như rất thích vị quốc cữu cùng tuổi này, liền phong hắn làm thống lĩnh cấm vệ quân, theo hầu bênh cạnh, khi xuất môn tuần tra hay săn bắn cũng có mặt. Có được bạn cùng giới đồng tuổi, Doãn Thọ An không bám lấy Thẩm Tĩnh Thù như lúc trước nữa làm cho Thẩm Tĩnh Thù chưa từng gặp mặt Thượng Quan Cẩn cũng nảy sinh địch ý.
Mấy ngày nay, cảm giác bị Hoàng hậu tỷ tỷ và Thọ Thọ bỏ rơi, Thẩm Tĩnh Thù cô đơn ôm Quân công tử đi tản bộ trong cung. Bỗng nhiên nàng mơ hồ nghe được tiếng đàn du dương thánh thót từ nơi nào đó vọng lại. Thanh âm đứt quãng nhưng thanh thúy vang dội, không giống là tiếng phát ra từ sáo trúc. Thẩm Tĩnh Thù nổi tính tò mò, vội buông Quân công tử, rút tiểu đào huyên thường xuyên mang theo trong ống tay áo ra cũng thổi vài tiếng.
Tựa hồ như nghe có người hợp tấu, người thổi khúc tạm dừng một chút rồi lại thổi một đoạn ngắn, Thẩm Tĩnh Thù cũng bướng bỉnh thổi vài tiếng. Người kia liền chuyển sang một tiểu khúc tươi vui, tiếp theo là tiếng bước chân vội vã, nghe như từ vách tường bênh cạnh truyền ra, mơ hồ không rõ, người thổi khúc lại thổi vài âm sắc, Thẩm Tĩnh Thù cũng mỉm cười thổi theo.
Rốt cuộc một bóng dáng màu xanh nhạt cũng xuất hiện trước cửa cung. Người nọ khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, dáng người anh tuấn, vẻ mặt tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ, đang đi về phía này. Tới gần mới phát hiện hắn mũi cao, mặt mày trong sáng, đôi mắt sáng rực, khóe mắt hơi nhướng lên, mỉm cười ngại ngùng. Trên tay hắn cầm một chiếc lá xanh mướt, xem ra là vừa dùng để thổi khúc mới rồi.
“Thật tốt quá, rốt cục có người đến .” thiếu niên thấy Thẩm Tĩnh Thù thì rất cao hứng, phất phất lá cây trong tay “ Cô nương, ngươi có thể đưa ta đến cung Hoàng hậu không?”
Vừa nghe xưng hô của hắn, Thẩm Tĩnh Thù không khỏi nhíu mày “ Ngươi không biết ta?” nàng cao thấp đánh giá thiếu niên thấy hắn mặc quan bào ngũ phẩm, lưng và vai đều có thêu hoa văn trừ tà, hẳn là cấm vệ tùy tùng của hoàng đế. Nàng ngập ngừng hỏi “ Ngươi là vũ lâm lang? sao lại ở trong này một mình?”
“Ha ha, ta là kim ngô vệ vừa được phong, hôm nay đến phiên trực nên mới đến đây” Thiếu niên ngại ngùng gãi đầu “ Hôm nay Hoàng hậu triệu ta tiến cung, mà mấy cung nữ tỷ tỷ dẫn đường…” nói tới đây thì hắn xấu hổ cười khan. Thẩm Tĩnh Thù liền hiểu chắc chắn các cung nữ thấy hắn tuấn tú nên mới đùa giỡn với hắn.
Thiếu niên xoa xoa hai tay, giải thích tiếp “ Lúc trên đường ta gặp ba nam nữ mặc cẩm y, cung nga dẫn đường thấy bọn họ liền bỏ ta mà chạy trốn. Ta thấy bọn họ vây quanh một tiểu thị vệ nói chuyện, ta vội vàng trốn vào cửa nhỏ bên cạnh, vòng vo đông tây một hồi thì lạc đường”
Thẩm Tĩnh Thù bật cười, “Được rồi, ngươi đi theo ta, ta mang ngươi đến chổ Hoàng hậu tỷ tỷ”
“Ngươi là?” Thiếu niên vừa nghe nàng kêu Thượng Quan Yến là Hoàng hậu tỷ tỷ không khỏi ngạc nhiên “ Ngươi chính là Thục phi nương nương mà tỷ tỷ ta thường nhắc tới?”
Nghe vậy Thẩm Tĩnh Thù bừng tỉnh đại ngộ, chỉ tay vào mặt hắn, mếu máo nói “ Ngươi chính là Thượng Quan Cẩn đã cướp Thọ Thọ của ta?”
“…” Thiếu niên sờ sờ cái mũi, nhược nhược nói thầm “ Ta không có cướp Hoàng thượng ah, Hoàng thượng chỉ là thích ta cùng cưỡi ngựa bắn tên mà thôi”
“Hừ.” Thẩm Tĩnh Thù lên giọng “ Dù sao Thọ Thọ đã vài ngày rồi không đến tìm ta, tóm lại đều là do ngươi sai”
“Nga, Hoàng Thượng là bị Công bộ thượng thư bàn chuyện kênh đào, ngay cả ta hai ngày qua cũng không có gặp nha” Thượng Quan Cẩn vội vàng tiến lên giải thích “ Thục phi nương nương đại nhân tất có đại lượng, trước tiên chúng ta đến chỗ tỷ tỷ của ta có được không?”
Thẩm Tĩnh Thù bĩu môi, dựa vào bức tường, hết nhìn đông lại ngó tây, chốc lát còn ngẩng đầu nhìn trời nhưng không chịu cất bước. Thượng Quan Cẩn cũng không giỏi dỗ nữ hài tử, đành phài vò đầu bứt tai, gấp đến độ dậm chân. Đột nhiên từ cửa cung toát ra một thân ảnh nhỏ màu trắng, Quân công tử vừa nhìn thấy đã cong lưng nhe răng hù dọa.
Thẩm Tĩnh Thù vừa nhìn thấy bóng trắng kia thì lập tức lui ra sau, chỉ tay hỏi “ Đó là gì vậy?”
“Nga, là một con sói con mà ta mang tới » Thượng Quan Cẩn vội vàng huýt sáo một tiếng, bóng sói liền vọt tới trước mặt hắn, xem hình thể thì lớn hơn chó con một chút, toàn thân trắng tuyết, hai tai vểnh lên, ánh mắt sợ hãi.
Dù là nữ hài tử nhưng Thẩm Tĩnh Thù nhìn thấy sói con cũng không có sợ hãi, còn ngồi xổm xuống, đưa tay muốn đùa giỡn với nó. Con sói nhỏ liền né sang một bên, ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Cẩn. Thượng Quan Cẩn cười cười, cúi đầu ôm nó bỏ vào tay Thẩm Tĩnh Thù, ôn nhu nói “ Tiển tử này chỉ mới hơn hai tuổi, luôn có vẻ nhát gan, thẹn thùng”
Thẩm Tĩnh Thù ôm sói nhỏ trong lòng, yêu thích không muốn buông tay, không ngừng vuốt ve bộ lông óng mượt nhưng sói con tựa hồ không thích bị đối đãi như sủng vật, giãy dụa không ngừng. Quân công tử thì gấp đến độ liên tục giơ chân nhảy lên sợ mình bị thất sủng, còn không ngừng nhe rang múa vuốt thị uy với sói con, phẫn nộ kêu thành tiếng.
Sói con yên lặng nhìn nó, cuối cùng cũng thoát khỏi vòng tay của Thẩm Tĩnh Thù lập tức trốn sau lưng Thượng Quan Cẩn. Quân công tử vội vàng cắn góc váy của Thẩm Tĩnh Thù, ra sức cọ cọ vào chân nàng làm nũng. Thẩm Tĩnh Thù cười hì hì, ngồi xuống ôm lấy nó, nhéo nhéo cái mũi “ Quân công tử, ngươi là tỷ tỷ, phải rộng lượng một chút nha”
“Quân công tử” lại làm bộ nũng nịu cọ vào người Thẩn Tĩnh Thù ra vẻ đáng yêu nhưng đôi mắt lại vụng trộm trừng mắt nhìn sói con, ra vẻ uy hiếp: thành thật một chút, mau cách xa chủ nhân của ta, nếu không đừng trách ta không khách khí.
“Thượng Quan Cẩn, ngươi làm sao mà có được sói con vậy? ta cũng muốn Thọ Thọ tìm cho ta một con” nể mặt sói con, Thẩm Tĩnh Thù quyết định không tính toán chi li, cất bước dẫn đường thuận tiện hỏi
“Năm trước ta mang binh đi tuần tra Lĩnh Nam, vừa lúc gặp một đám nhân sĩ giang hồ đang vây đánh một đôi vợ chồng trẻ, nói bọn họ nuôi dưỡng mấy con sói Tuyết Sơn được xưng là võ lâm chi bảo, muốn cướp của bọn họ. Ta không định xen vào chuyện giang hồ, hơn nữa nam nhân kia tuyệt kỹ phi đao rất tốt mà nữ nhân nọ võ công cũng không tệ, hẳn là không việc gì” Thượng Quan Cẩn chậm rãi tường thuật.
“Nhưng dù sao đối phương người đông thế mạnh, có mấy người lẻn ra phía sau định bắt mấy con sói. Ta thấy một con sói lớn mang theo hai sói con lủi ra sau bụi cây, có vẻ định bỏ trốn”. Thượng Quan Cẩn vuốt sói con “ Chỉ có tiểu tử này,rõ ràng là rất sợ hãi, vẫn theo chân một con sói xám xông vào vòng vây, thỉnh thoảng còn cắn cho địch nhân một cái. Ha ha, cuối cùng tiểu tử này cũng bị bắt được, ta nhất thời không nhịn được mới ra tay giúp”
“Đám người kia thấy có quan binh xuất hiện liền bỏ đi, hai vợ chồng nọ thấy tiểu tử này cứ cắn mãi ống quần của ta không buông, nói là có duyên với ta cho nên mới tặng nó cho ta. Bọn họ còn nói sói Tuyết Sơn chỉ lớn hơn chó con một chút nhưng cực kỳ có linh tính, tốc độ rất nhanh. Đừng thấy tiểu tử này có vẻ sợ người lạ, khi nguy hiểm lại rất dung cảm” Thượng Quan Cẩn mỉm cười vỗ tay sói con, trong mắt không che giấu sự kiêu ngạo
Thẩm Tĩnh Thù không cam lòng yếu thế phản bác lại “ Quân công tử của ta cũng không kém” nhưng nghĩ lại thì Quân công tử hết ăn lại nằm, gặp nguy hiểm là cong đuôi bỏ chạy thì chột dạ cúi đầu. Quân công tử lại không để ý mà meo một tiếng, nhảy khỏi tay nàng, tao nhã bước đi.
Dọc theo đường đi, sói con luôn đưa mắt tò mò nhìn hoàng cung nguy nga tráng lệ, tiểu cung nữ tram cài lược giắt, cả người tràn ngập mùi thơm, ngọc bội vang lên đinh đang vui tai. Quân công tử vốn quen thuộc nên ưỡn ngực thong thả bước đi, thỉnh thoảng còn liếc mắt khinh thường đối với sự tò mò của sói con Tiểu Bạch. Đúng là nhà quê lên tỉnh mà.
Nghĩ đến đây, nó ngó chung quanh, thấy Thẩm Tĩnh Thù và Thượng Quan Cẩn ở phía sau đang cười nói, không để ý tới hai sủng vật đi trước. Vì thế Quân công tử liền lui ra sau vài bước, khom lưng chuẩn bị tư thế rồi bất ngờ nhằm ngay mông của sói con Tiểu Bạch mà đánh tới.
Sói con Tiểu Bạch đang chăm chú nhìn hai cung nhân chơi đá cầu ở phía trước, không có phòng bị liền bị Quân công tử đá cho ngã lảo đảo, lăn mấy vòng, choáng váng đầu óc, ủy khuất và khó hiểu nhìn Quân công tử.
“Quân công tử” đắc ý dào dạt ngẩng cao đầu bước qua sói con Tiểu Bạch, còn cố ý đụng nó một cái. Sói con nhất thời hiểu ra Quân công tử đang muốn thị uy với nó, tỏ vẻ đây chính là địa bàn của nó và nó đang bất mãn cùng ghen tỵ vì Thẩm Tĩnh Thù cũng yêu thích mình. Vì thế sói con ngoan ngoãn cúi đầu xuống, lui ra sau vài bước, để cho Quân công tử kiêu ngạo đi trước, còn mình thì chậm rãi theo sau.
Thẩm Tĩnh Thù không để ý lắm đến tranh đấu nho nhỏ giữa hai sủng vật, nàng đang cao hứng lãnh giáo việc thổi kèn lá với Thượng Quan Cẩn “ Đúng, cứ như vậy, đặt lá lên môi, ngón tay cong lại, ngón trỏ và ngón giữa xích xuống một chút, đây, ngón cái đặt ở chỗ này, nâng phiếm lá lên một chút. Khi thổi, ngươi thả lỏng hoặc căng phiến lá lên sẽ nghe ra âm thanh khác nhau”. Thượng Quan Cẩn kiên nhẫn giảng dạy, còn cầm một phiến là làm mẫu “ Muốn thổi âm sắc này thì môi phải chum lại, còn muốn phát ra âm cao thì lưỡi thè ra một chút. Đúng, đúng, làm như vậy đó”
“Chơi thật vui nha” Thẩm Tĩnh Thù thổi được vài tiếng liền vui như tết, rạo rực nhìn về phía Thượng Quan Cẩn “ ở Lĩnh Nam mọi người rất hay thổi kèn lá sao?”
Thượng Quan Cẩn gật gật đầu, “Nơi đó nam nữ lão ấu đều biết thổi, mỗi ngày sau khi lao động xong hoặc khi bôn ba trong rừng cũng có lúc là nam nữ hẹn hò…đều thổi kèn lá để giúp vui. Ta ở trong cung chỉ thấy cóđông thanh diệp, thực ra dùng kết dữu diệp hoặc lô diệu thổi nghe cũng rất hay”
Hắn bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại hỏi: “Đúng rồi, vừa rồi ta nghe thấy ngươi thổi làn điệu kia, âm sắc phong cách cổ xưa thuần hậu, rất giống thời điểm hành quân, có thể cho ta xem nhạc khí kia không?”
“Ha ha, ngươi muốn nói đào huyên sao ? » Thẩm Tĩnh Thù lấy đào huyên ra “ Ta xem Kinh Thi có nói: bá thị thổi huyên, trọng thị thổi trì, đều là cửu viễn âm cổ vì thế mới nhờ giáo phường chỉ dẫn cho. Ngươi nhìn nhỏ vậy mà cũng biết này nọ, thất âm cụ bị cũng mang theo bên người”. Nàng cười xấu xa, đắc ý liếc Thượng Quan Cẩn chế nhạo “ Hơn nữa, còn có thể giúp ta làm đại cứu tinh tìm được tên lạc đường này, hahahah”
Thượng Quan Cẩn cũng nhịn không được cười thành tiếng “ Đúng vậy, đúng vậy, đa tạ ơn cứu mạng của Thục phi nương nương, nếu không thì ta cùng sói con chắc chắn sẽ bị chết đói trong thâm cung đại viện của hoàng cung ah”
“Hì hì.” Thẩm Tĩnh Thù quay người, chắp tay sau lưng, tươi cười dịu dàng nói « ngươi hãy như Hoàng hậu tỷ tỷ và Thọ Thọ, gọi tên của ta là được rồi, không cần giống như Thái phó, lúc nào cũng lễ nghĩa, cứ gọi ta là Thục phi nương nương, nghe không được tự nhiên lắm »
« Được, vậy chúng ta chỉ cần xưng tên với nhau thôi »
“Thượng Quan Cẩn, ngươi kể cho ta nghe xem ở Lĩnh Nam có đặc sản gì ngon, có trò gì vui hay có phong tục đặc biệt kỳ quái gì không ? »
“Được, ta kể cho ngươi nghe truyền thuyết La Phù sơn nha, đúng rồi, ta có mang đến quả vải, ngươi ăn chưa? Đó là đặc sản Lĩnh Nam nha, còn có người dân ở đó rất thích nhảy sạp”
Thanh âm nói chuyện càng ngày càng xa, mà phía trước hai thân ảnh một trắng một xám cũng truy đuổi nhau không ngừng. Màu xám thỉnh thoảng lại cắn, đám màu trắng vài cái, rồi lại giả bộ vô tội, làm như không có chuyện gì giả bộ làm nũng trước mặt chủ nhân. Mà hai người phía sau cũng vui vẻ chuyện trò, trai tài gái sắc, đúng là một đôi bích nhân.
Tình cảnh tựa như ảo mộng, nhiều năm về sau hình ảnh ngày hôm nay vẫn hiện về trong đầu Thượng Quan Cẩn. Nếu lúc đó đường đi cứ kéo dài mãi không dứt thì tốt biết, cả đời cứ như vậy cùng nàng song vai bước đi, có lẽ nhân sinh của hắn sẽ khác đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook