Gian Phi Khó Làm
-
Chương 15: Chọn hiền tài
Chúng ta đều là thiếu niên lang, đến từ bốn phương tám hướng, vì cùng chung một giấc mộng đó là ở bên cạnh Thọ Thọ.
============
Mùa hè Gia Khánh nguyên niên, hoàng hà nước dân cao, khu vực chung quanh lại mưa to suốt một tháng trời, Bột Hải, Thanh Hà, Bộc Dương, Tế Nam đồng loạt bị nạn lũ lụt, tràn qua hơn ba mươi huyện áp, bao phủ hơn mười ngàn khoảnh ruộng tốt, phá hư hàng ngàn ngôi nhà, dân chúng khốn khổ điêu linh. Sau trận lũ lụt, dân bị nạn trôi giạt khắp nơi, bịnh dịch hoành hành, người chết đói đã lên đến cả ngàn người.
Triều đình lập tức ra lệnh cứu tế, trợ cấp cho dân chúng. Doãn Thọ An cũng hạ lệnh miễn thuế cho những vùng bị thiên tai, lúc này Thừa tướng đại nhân lại dâng tấu, cho rằng thiên tai giáng xuống vì mình làm việc tắc trách nên nhận lỗi xin từ chức.
Nói tới bách quan của vương triều Đại Doãn thì người xui xẻo nhất, thê thảm nhất không phải là đám ngôn quan luôn sục sôi nhiệt huyết, không phải là tướng quân quanh năm chinh chiến sa trường mà chính là Thừa tướng đại nhân. Ngoài trừ cái chức vị nghe sướng tai ra thì không có phúc lợi hay đãi ngộ đặc biệt gì, mỗi ngày đều phải làm việc cần cù, chăm chỉ, vì hoàng đế mà phân ưu giải nạn, khi có bất kỳ thiên tai đại nạn gì thì người đầu tiên phải đứng ra giải quyết là hắn.
Phàm khi gặp phải thiên tai nặng nề, Hoàng đế lập tức viết chiếu thỉnh tội, sau đó ăn chay quỳ trước đàn tế ba ngày, cầu xin Thiên đế bớt giận, xin cho mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an. Mà Hoàng đế thì không thể từ chức, cho nên Thừa tướng phải làm vật hi sinh, tỏ vẻ mình quản lý vô năng nên xin từ chức để bày tỏ sự hối lỗi.
Bởi vậy, chức vụ Thừa tướng của Đại Doãn vương triều từ thời Thái tổ hoàng đế tới giờ không biết đã thay bao nhiêu người. Chỉ tính riêng thời tiên đế thôi cũng đã có mười người, hai người bị bịnh mà chết, ba người vì phạm sai lầm bị giáng chức, tự mình nhận lỗi từ chức có bốn người, chỉ có một người làm thừa tướng ba năm đến giờ vẫn bình an, rất có cơ hội được chết già chính Thẩm lão thái sư. Cho nên mới nói, Thừa tướng của Đại Doãn vương triều thực là đáng thương, ngay cả bảo hiểm thất nghiệp cũng không có.
Đến thời Doãn Thọ An, Thừa tướng đại nhân vốn chăm chỉ rốt cuộc cũng phải từ chức. Lão thừ tướng vô cùng vui vẻ đến Hộ bộ nhận tiền trợ cấp dưỡng lão, vẫy tay chào tạm biết triều đình, mặc kệ ai tới thu dọn cục diện rối rắm này.
Toàn thể nhân sự Lục bộ lo lắng cúi đầu, sợ củ khoai lang nóng phỏng tay này rơi xuống đầu mình. Tam công cửu khanh thì ngẩng đầu nhìn trời, vờ không thấy ánh mắt cầu xin của Doãn Thọ An. Cuối cùng bách quan chưa khi nào đoàn kết như lúc này, cùng vui sướng trăm miệng một lời đề cử thiếu niên anh tuấn tài năng sáng lạn, chính là Thái phó đại nhân Tô Giang Tả đảm nhiệm chức thừa tướng, còn hoan hô chúc mừng một hồi rồi mới sung sướng cùng nhau bãi triều.
Tô Giang Tả sau khi nhận chức thì việc đầu tiên theo lệ thường là ban lệnh xuống các châu quận yêu cầu tiến cử người hiền, hiếu, liêm, tìm tài năng phụng sự cho đất nước. Nhưng đề cử lần này của Kinh triệu doãn lại làm cho triều đình bàn tán, xôn xao không ngớt.
Cái gọi là chọn người hiền tài chính là thông qua khoa thi của Đại Doãn vương triều, đầu tiên là thi hương thường diễn ra vào mùa xuân, tiếp theo là thi hội, cuối cùng là thi đình thường diễn ra sau dịp hoàng đế đăng cơ, lễ mừng thọ hoặc là sau khi gặp phải thiên tai, như vậy sẽ có thêm nguồn nhân lực mới để cung cấp cho triều đình. Hiếu đương nhiên chính là hiếu thuận với cha mẹ, liêm chính là ngay thẳng, liêm khiết. Cho nên người được chọn danh như ý nghĩa, là người tài hoa xuất chúng, phẩm hạnh hơn người.
Thế nhưng người lần này Kinh triệu doãn lại tiến cử lại chính là Thẩm Tĩnh Chi.
Thẩm Tĩnh Chi, nam, hai mươi tuổi. Tinh thông: chơi bời lêu lổng. Tửu lượng: ngàn chén không say. Trình độ văn hóa: không học vấn không nghề nghiệp. Thành phần gia đình: lãnh đạo cao cấp. Quan hệ bạn bè: chủ yếu là hồ bằng cẩu hữu. Cư trú tại: phủ đệ Thẩm thái sư ngay tại thành Trường An. Quan hệ nhân sinh: đường huynh của Trinh phi nương nương.
Đang bàn tán tưng bừng, đọc tới dòng chữ cuối cùng thì mọi người đều bừng tỉnh đại ngộ. Quên đi, ăn chơi thì ăn chơi, dù sao cũng là con ông cháu cha, cho vị quốc cữu gia này một chức quan trên danh nghĩa cũng được, coi như là có việc gì đó để làm. Dù sao đại cữu tử của Hoàng thượng cũng không thể cả ngày lêu lổng nơi trà lâu tửu quán được.
Ai ngờ, đến khi các hiền lương văn học và hiếu liêm cùng tụ tập ở kinh thành, lại trải qua cuộc kiểm tra của Tô Giang Tả, lại ngoài ý muốn là kết quả công bố, Thẩm Tĩnh Chi có tên trong tốp mười người đứng đầu.
Từ ngõ nhỏ đến phố lớn đều bàn tán xôn xao, Ngự sử đài phẫn nộ, các ngôn quan bắt đầu xăn tay áo, múa bút viết sớ can ngăn cùng buộc tội Doãn Thọ An và Thẩm Tĩnh Thù. Mà mọi người, bao gồm cả Doãn Thọ An, Thẩm Tĩnh Thù, thậm chí ngay cả chính đương sự Thẩm Tĩnh Chi cũng không tin rằng hắn lại lọt được vào tốp mười. Cho nên ai nấy đều thống nhất cho rằng nhất định là Doãn Thọ An hoặc Thẩm Tĩnh Thù đã tiết lộ đề thi cho Thẩm Tĩnh Chi. Thực sự khiến cho người người căm phẫn, làm bất công lớn nhất đối với người đọc sách trong thiên hạ, có thể nhịn không thể nhục, vì vậy nhất quyết phải kháng nghị.
Trong ngự thư phòng, Doãn Thọ An và Thẩm Tĩnh Thù đang kích động xem đống gián nghị thư chất cao như núi.
“ Thù Thù, mau nhìn đi, chỗ này nhắc tới tên ngươi, mắng ngươi là gian phi hại nước, là Đắc Kỷ, Bao Tự thời nay ah”
“Oa, thực sự sao? như vậy ta là gian phi sao? ta còn chưa có làm gì nha”
“Di, Thù Thù, không phải ngươi tiết lộ đề thi cho đường huynh chứ?”
“Đương nhiên là không, đề mục do Thái phó đại nhân biên soạn, ta làm sao biết được? ta còn tưởng rằng Thọ Thọ ngươi làm nha”
“Ta cũng không có a, chẳng lẽ đường huynh ngươi lần này quyết tâm phấn đấu?”
“Không có khả năng, lần trước thẩm thẩm tiến cung đã than thở rất nhiều, nói hắn bị gia gia buộc đi thi nhiều năm mà đều không có đậu. Nhưng nếu Thái phó đại nhân ra đề mục như: bình luận về rượu thì Tĩnh Chi ca ca nhất định lấy được hạng nhất nha”
“Hắc hắc, đáng tiếc Thái Phó đại nhân lần này ra đề mục là hình luật.” Doãn Thọ An lại nhặt lên một phần gián nghị thật dài, phẫn nộ hét lớn “ Mắng ta là hôn quân, vì tư tình mà ảnh hưởng tới triều cương, còn nói nếu ta cứ tiếp tục như vậy sẽ làm tâm của người đọc sách trở nên rét lạnh. Thực sự nghiêm trọng tới vậy sao?” dứt lời hắn quay lại nhìn Thẩm Tĩnh Thù toét miệng cười “ Nhưng mà Thù Thù, rốt cuộc ta cũng là hôn quân”
“Thọ Thọ, ta cũng trở thành gian phi”
“Cùng vui cùng vui.”
“Rất không dễ dàng .”
“Thù Thù…”
“Thọ Thọ…”
Hai tiều bằng hữu vô cùng hưng phấn ôm nhau, vì nguyện vọng đã đạt thành mà vui vẻ không thôi. Bất thình lình một cánh tay mềm mại xuất hiện, gõ lên đầu hai người, lại thấy Thượng Quan Yến chống nạnh sỉ vả “ Hai người các ngươi thật là, người tốt không làm lại muốn làm hôn quân với gian phi. Các ngươi có biết tâm tình thống khổ của một người muốn làm hiền nhân hay không?”
Dứt lời, nàng túm cổ áo hai người, ném vào góc tường “ úp mặt vào tường sám hối đi, lát nữa lại viết bản tự kiểm một ngàn từ, hai người các ngươi chắc chắn có một người tiết lộ đề, không thừa nhận thì ai cũng bị phạt”
Thượng Quan Yến căm giận xoay người đi, liếc mắt nhìn thất Tô Giang Tả đang ngồi bên bàn thảnh thơi uống trà, tức giận vỗ bàn cái rầm, chỉ tay vào mặt hắn trách mắng “ Còn ngươi nữa, đừng có biết cười không thôi, thân là thái phó, ngươi xem ngươi đã dạy bọn họ thành cái dạng gì”
“Phương thức dạy của ta không có vấn đề gì nha, trừ bỏ Hoàng hậu nương nương văn chương vẫn rất lủng củng thì Hoàng thượng và Trinh phi nương nương đều đã thành tài nha”. Tô Giang Tả tươi cười nhìn Thượng Quan Yến, ở chung với nhau gần một năm, ngoài trừ lúc trước mặt người khác tỏ ra lễ nghĩa khách sáo thì bốn người luôn có thể tùy tiện hô to gọi nhỏ, không để ý quy tắc quân thần cho lắm.
“Họ Tô kia, ngươi là có ý gì hả?” Thượng Quan Yến bị chọc trúng chỗ đau, nhảy dựng lên, kéo vạt áo bằng gấm Tô Châu của Tô Giang Tả, nghiến răng nói “ Ngươi không phải cũng vậy sao, tới giờ nhìn thấy con ngựa cũng tay chân bủn rủn ah”
“Hoàng hậu nương nương, nam nữ thụ thụ bất thân, thỉnh ngài buông tay.” Tô Giang Tả liếc mắt nhìn nàng, thản nhiên nói “ Để cung nhân nhìn thấy thì ra thể thống gì”
“Ta phi, ngươi xác định muốn ta buông tay?” Thượng Quan Yến cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khiêu khích hỏi “ Có muốn ta buông tay cho ngươi rơi lên ngọn cây cổ thụ kia không?”
Lúc này, bên góc tường vang lên thanh âm thiếu nữ còn mang chút trẻ con, dù đã cố gắng hạ thấp nhưng tiếng nói vẫn rơi vào tai Tô Giang Tả và Thượng Quan Yến “Thọ Thọ, ngươi xem, Hoàng hậu tỷ tỷ không giống như bà vú của chúng ta nha”
Doãn Thọ An gật gật đầu, đồng ngôn vô kỵ tiếp tục bổ sung “ ân, Hoàng hậu tỷ tỷ giống nương, Thái phó đại nhân giống cha”
Oanh, Thượng Quan Yến dù sao cũng là cô nương mười lăm tuổi, nghe vậy liền mặt đỏ tai hồng, vội buông tay, quay sang nhéo lỗ tai hai tiểu bằng hữu “ Hai người các ngươi lập tức đi viết kiểm điểm cho ta, một người hai ngàn từ, không cho phép cò kè mặc cả”
Bên này, Tô Giang Tả bị té ngã đang ngượng ngùng đứng lên, xoa xoa mặt rồi tiếp tục thản nhiên uống trà. Tiểu Huyền Tử liền tiến lên châm trà cho hắn, lại thấy đại cung nữ Thương Nga mang một mâm phù dung cao tới.
Hai người hai bên đều ra sức lấy lòng Tô Giang Tả. Tiểu Huyền Tử mỉm cười nói “ Thái phó đại nhân, Hoàng thượng và Trinh phi thực sự không có tiết lộ đề thi cho Thẩm thiếu gia, ngài trăm ngàn lần đừng nghe lời người ngoài gièm pha mà hiểu lầm bọn họ”
Thương Nga ra sức gật đầu, kiên định nói “ Không có”
Tô Giang Tả cười cười, cấp cho hai người trung tâm hộ chủ một liều thuốc an thần “ Đã biết, ta sẽ không trách bọn họ” dứt lời lại tao nhã uống trà.
Hắc hắc, ta đương nhiên tin bọn họ vô tội, bởi vì người tiết lộ đề chính là ta ah.
Đúng vậy, đầu sỏ chuyện này không phải ai khác mà chính là người ra đề, Thái phó đại nhân Tô Giang Tả. Bởi vì trước đây, mỗi khi tiến cử người hiếu hiền thì quan viên địa phương thường lợi dụng để làm rối loạn kỉ cương, chọn lựa lung tung, tốt xấu lẫn lộn. Bởi vậy Tô Giang Tả liền nghĩ ra chiêu này, trước tiên hắn phái người tới dịch trạm tiết lộ tin tức, cố ý bán đề mục thi cử lần này chính là: Luận muối thiết.
Gần đến giờ thi, Tô Giang Tả lại đổi thành Luận pháp lệnh, lĩnh vực hoàn toàn không giống nhau, thời gian chỉ trong một nén nhang. Vì thế có rất nhiều bài thi nộp lên đều nói về việc kinh doanh muối, phỏng chừng ngay cả đề mục cũng không đọc hoặc là không kịp chỉnh sửa đành phải lấy đáp án đã chuẩn bị sẵn trướcđó nộp lên cho đủ số.
Tuyển hiền tuyển đức, nếu là ngay cả chút nhân phẩm cũng không có thì sao có thể cam đoan sau này làm quan sẽ không vì tư lợi cá nhân mà làm rối kỷ cương phép nước? Cho nên, tất cả bài thi viết về muối đều bị Tô Giang Tả đánh dấu đỏ, còn lại mấy bài khác, có một bài viết đặc biệt nổi trội xuất sắc, tuy rằng thời gian có hạn, chưa nói hết ý nhưng cũng cho thấy là kỳ tài học thức hơn người, nhắm vào đúng vấn đề luật pháp hiện hành nên được Tô Giang Tả cho đứng đầu.
Về phần Thẩm Tĩnh Chi, tuy rằng văn thái kém, nhưng lại thẳng thắn chính trực, hắn đối với việc triều đình cấm chế hoạt động ban đêm mà khóc lóc lên án, hơn nữa còn liệt kê hàng loạt nguyên nhân, lý do, hậu quả…tư duy rõ ràng, lý lẽ sắc bén, thậm chí cuối bài còn dẫn chứng “ Nhà nhà vui, người người cùng vui, vua cùng vui với dân chúng”
Tô Giang Tả đọc tới đây thì cười đến chảy cả nước mắt, nghĩ nghĩ một hồi, múa bút, xếp hắn vào tốp mười.
Kiểm tra lại một lượt các bài thi, cuối cùng ánh mắt của Tô Giang Tả rơi vào danh tính của người đứng đầu: Sở Trung Thiên.
Hắn ngẩn người rồi bật cười đầy thâm ý. Sở Trung Thiên? Chính là Sở Trung Thiên kia sao?
============
Mùa hè Gia Khánh nguyên niên, hoàng hà nước dân cao, khu vực chung quanh lại mưa to suốt một tháng trời, Bột Hải, Thanh Hà, Bộc Dương, Tế Nam đồng loạt bị nạn lũ lụt, tràn qua hơn ba mươi huyện áp, bao phủ hơn mười ngàn khoảnh ruộng tốt, phá hư hàng ngàn ngôi nhà, dân chúng khốn khổ điêu linh. Sau trận lũ lụt, dân bị nạn trôi giạt khắp nơi, bịnh dịch hoành hành, người chết đói đã lên đến cả ngàn người.
Triều đình lập tức ra lệnh cứu tế, trợ cấp cho dân chúng. Doãn Thọ An cũng hạ lệnh miễn thuế cho những vùng bị thiên tai, lúc này Thừa tướng đại nhân lại dâng tấu, cho rằng thiên tai giáng xuống vì mình làm việc tắc trách nên nhận lỗi xin từ chức.
Nói tới bách quan của vương triều Đại Doãn thì người xui xẻo nhất, thê thảm nhất không phải là đám ngôn quan luôn sục sôi nhiệt huyết, không phải là tướng quân quanh năm chinh chiến sa trường mà chính là Thừa tướng đại nhân. Ngoài trừ cái chức vị nghe sướng tai ra thì không có phúc lợi hay đãi ngộ đặc biệt gì, mỗi ngày đều phải làm việc cần cù, chăm chỉ, vì hoàng đế mà phân ưu giải nạn, khi có bất kỳ thiên tai đại nạn gì thì người đầu tiên phải đứng ra giải quyết là hắn.
Phàm khi gặp phải thiên tai nặng nề, Hoàng đế lập tức viết chiếu thỉnh tội, sau đó ăn chay quỳ trước đàn tế ba ngày, cầu xin Thiên đế bớt giận, xin cho mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an. Mà Hoàng đế thì không thể từ chức, cho nên Thừa tướng phải làm vật hi sinh, tỏ vẻ mình quản lý vô năng nên xin từ chức để bày tỏ sự hối lỗi.
Bởi vậy, chức vụ Thừa tướng của Đại Doãn vương triều từ thời Thái tổ hoàng đế tới giờ không biết đã thay bao nhiêu người. Chỉ tính riêng thời tiên đế thôi cũng đã có mười người, hai người bị bịnh mà chết, ba người vì phạm sai lầm bị giáng chức, tự mình nhận lỗi từ chức có bốn người, chỉ có một người làm thừa tướng ba năm đến giờ vẫn bình an, rất có cơ hội được chết già chính Thẩm lão thái sư. Cho nên mới nói, Thừa tướng của Đại Doãn vương triều thực là đáng thương, ngay cả bảo hiểm thất nghiệp cũng không có.
Đến thời Doãn Thọ An, Thừa tướng đại nhân vốn chăm chỉ rốt cuộc cũng phải từ chức. Lão thừ tướng vô cùng vui vẻ đến Hộ bộ nhận tiền trợ cấp dưỡng lão, vẫy tay chào tạm biết triều đình, mặc kệ ai tới thu dọn cục diện rối rắm này.
Toàn thể nhân sự Lục bộ lo lắng cúi đầu, sợ củ khoai lang nóng phỏng tay này rơi xuống đầu mình. Tam công cửu khanh thì ngẩng đầu nhìn trời, vờ không thấy ánh mắt cầu xin của Doãn Thọ An. Cuối cùng bách quan chưa khi nào đoàn kết như lúc này, cùng vui sướng trăm miệng một lời đề cử thiếu niên anh tuấn tài năng sáng lạn, chính là Thái phó đại nhân Tô Giang Tả đảm nhiệm chức thừa tướng, còn hoan hô chúc mừng một hồi rồi mới sung sướng cùng nhau bãi triều.
Tô Giang Tả sau khi nhận chức thì việc đầu tiên theo lệ thường là ban lệnh xuống các châu quận yêu cầu tiến cử người hiền, hiếu, liêm, tìm tài năng phụng sự cho đất nước. Nhưng đề cử lần này của Kinh triệu doãn lại làm cho triều đình bàn tán, xôn xao không ngớt.
Cái gọi là chọn người hiền tài chính là thông qua khoa thi của Đại Doãn vương triều, đầu tiên là thi hương thường diễn ra vào mùa xuân, tiếp theo là thi hội, cuối cùng là thi đình thường diễn ra sau dịp hoàng đế đăng cơ, lễ mừng thọ hoặc là sau khi gặp phải thiên tai, như vậy sẽ có thêm nguồn nhân lực mới để cung cấp cho triều đình. Hiếu đương nhiên chính là hiếu thuận với cha mẹ, liêm chính là ngay thẳng, liêm khiết. Cho nên người được chọn danh như ý nghĩa, là người tài hoa xuất chúng, phẩm hạnh hơn người.
Thế nhưng người lần này Kinh triệu doãn lại tiến cử lại chính là Thẩm Tĩnh Chi.
Thẩm Tĩnh Chi, nam, hai mươi tuổi. Tinh thông: chơi bời lêu lổng. Tửu lượng: ngàn chén không say. Trình độ văn hóa: không học vấn không nghề nghiệp. Thành phần gia đình: lãnh đạo cao cấp. Quan hệ bạn bè: chủ yếu là hồ bằng cẩu hữu. Cư trú tại: phủ đệ Thẩm thái sư ngay tại thành Trường An. Quan hệ nhân sinh: đường huynh của Trinh phi nương nương.
Đang bàn tán tưng bừng, đọc tới dòng chữ cuối cùng thì mọi người đều bừng tỉnh đại ngộ. Quên đi, ăn chơi thì ăn chơi, dù sao cũng là con ông cháu cha, cho vị quốc cữu gia này một chức quan trên danh nghĩa cũng được, coi như là có việc gì đó để làm. Dù sao đại cữu tử của Hoàng thượng cũng không thể cả ngày lêu lổng nơi trà lâu tửu quán được.
Ai ngờ, đến khi các hiền lương văn học và hiếu liêm cùng tụ tập ở kinh thành, lại trải qua cuộc kiểm tra của Tô Giang Tả, lại ngoài ý muốn là kết quả công bố, Thẩm Tĩnh Chi có tên trong tốp mười người đứng đầu.
Từ ngõ nhỏ đến phố lớn đều bàn tán xôn xao, Ngự sử đài phẫn nộ, các ngôn quan bắt đầu xăn tay áo, múa bút viết sớ can ngăn cùng buộc tội Doãn Thọ An và Thẩm Tĩnh Thù. Mà mọi người, bao gồm cả Doãn Thọ An, Thẩm Tĩnh Thù, thậm chí ngay cả chính đương sự Thẩm Tĩnh Chi cũng không tin rằng hắn lại lọt được vào tốp mười. Cho nên ai nấy đều thống nhất cho rằng nhất định là Doãn Thọ An hoặc Thẩm Tĩnh Thù đã tiết lộ đề thi cho Thẩm Tĩnh Chi. Thực sự khiến cho người người căm phẫn, làm bất công lớn nhất đối với người đọc sách trong thiên hạ, có thể nhịn không thể nhục, vì vậy nhất quyết phải kháng nghị.
Trong ngự thư phòng, Doãn Thọ An và Thẩm Tĩnh Thù đang kích động xem đống gián nghị thư chất cao như núi.
“ Thù Thù, mau nhìn đi, chỗ này nhắc tới tên ngươi, mắng ngươi là gian phi hại nước, là Đắc Kỷ, Bao Tự thời nay ah”
“Oa, thực sự sao? như vậy ta là gian phi sao? ta còn chưa có làm gì nha”
“Di, Thù Thù, không phải ngươi tiết lộ đề thi cho đường huynh chứ?”
“Đương nhiên là không, đề mục do Thái phó đại nhân biên soạn, ta làm sao biết được? ta còn tưởng rằng Thọ Thọ ngươi làm nha”
“Ta cũng không có a, chẳng lẽ đường huynh ngươi lần này quyết tâm phấn đấu?”
“Không có khả năng, lần trước thẩm thẩm tiến cung đã than thở rất nhiều, nói hắn bị gia gia buộc đi thi nhiều năm mà đều không có đậu. Nhưng nếu Thái phó đại nhân ra đề mục như: bình luận về rượu thì Tĩnh Chi ca ca nhất định lấy được hạng nhất nha”
“Hắc hắc, đáng tiếc Thái Phó đại nhân lần này ra đề mục là hình luật.” Doãn Thọ An lại nhặt lên một phần gián nghị thật dài, phẫn nộ hét lớn “ Mắng ta là hôn quân, vì tư tình mà ảnh hưởng tới triều cương, còn nói nếu ta cứ tiếp tục như vậy sẽ làm tâm của người đọc sách trở nên rét lạnh. Thực sự nghiêm trọng tới vậy sao?” dứt lời hắn quay lại nhìn Thẩm Tĩnh Thù toét miệng cười “ Nhưng mà Thù Thù, rốt cuộc ta cũng là hôn quân”
“Thọ Thọ, ta cũng trở thành gian phi”
“Cùng vui cùng vui.”
“Rất không dễ dàng .”
“Thù Thù…”
“Thọ Thọ…”
Hai tiều bằng hữu vô cùng hưng phấn ôm nhau, vì nguyện vọng đã đạt thành mà vui vẻ không thôi. Bất thình lình một cánh tay mềm mại xuất hiện, gõ lên đầu hai người, lại thấy Thượng Quan Yến chống nạnh sỉ vả “ Hai người các ngươi thật là, người tốt không làm lại muốn làm hôn quân với gian phi. Các ngươi có biết tâm tình thống khổ của một người muốn làm hiền nhân hay không?”
Dứt lời, nàng túm cổ áo hai người, ném vào góc tường “ úp mặt vào tường sám hối đi, lát nữa lại viết bản tự kiểm một ngàn từ, hai người các ngươi chắc chắn có một người tiết lộ đề, không thừa nhận thì ai cũng bị phạt”
Thượng Quan Yến căm giận xoay người đi, liếc mắt nhìn thất Tô Giang Tả đang ngồi bên bàn thảnh thơi uống trà, tức giận vỗ bàn cái rầm, chỉ tay vào mặt hắn trách mắng “ Còn ngươi nữa, đừng có biết cười không thôi, thân là thái phó, ngươi xem ngươi đã dạy bọn họ thành cái dạng gì”
“Phương thức dạy của ta không có vấn đề gì nha, trừ bỏ Hoàng hậu nương nương văn chương vẫn rất lủng củng thì Hoàng thượng và Trinh phi nương nương đều đã thành tài nha”. Tô Giang Tả tươi cười nhìn Thượng Quan Yến, ở chung với nhau gần một năm, ngoài trừ lúc trước mặt người khác tỏ ra lễ nghĩa khách sáo thì bốn người luôn có thể tùy tiện hô to gọi nhỏ, không để ý quy tắc quân thần cho lắm.
“Họ Tô kia, ngươi là có ý gì hả?” Thượng Quan Yến bị chọc trúng chỗ đau, nhảy dựng lên, kéo vạt áo bằng gấm Tô Châu của Tô Giang Tả, nghiến răng nói “ Ngươi không phải cũng vậy sao, tới giờ nhìn thấy con ngựa cũng tay chân bủn rủn ah”
“Hoàng hậu nương nương, nam nữ thụ thụ bất thân, thỉnh ngài buông tay.” Tô Giang Tả liếc mắt nhìn nàng, thản nhiên nói “ Để cung nhân nhìn thấy thì ra thể thống gì”
“Ta phi, ngươi xác định muốn ta buông tay?” Thượng Quan Yến cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khiêu khích hỏi “ Có muốn ta buông tay cho ngươi rơi lên ngọn cây cổ thụ kia không?”
Lúc này, bên góc tường vang lên thanh âm thiếu nữ còn mang chút trẻ con, dù đã cố gắng hạ thấp nhưng tiếng nói vẫn rơi vào tai Tô Giang Tả và Thượng Quan Yến “Thọ Thọ, ngươi xem, Hoàng hậu tỷ tỷ không giống như bà vú của chúng ta nha”
Doãn Thọ An gật gật đầu, đồng ngôn vô kỵ tiếp tục bổ sung “ ân, Hoàng hậu tỷ tỷ giống nương, Thái phó đại nhân giống cha”
Oanh, Thượng Quan Yến dù sao cũng là cô nương mười lăm tuổi, nghe vậy liền mặt đỏ tai hồng, vội buông tay, quay sang nhéo lỗ tai hai tiểu bằng hữu “ Hai người các ngươi lập tức đi viết kiểm điểm cho ta, một người hai ngàn từ, không cho phép cò kè mặc cả”
Bên này, Tô Giang Tả bị té ngã đang ngượng ngùng đứng lên, xoa xoa mặt rồi tiếp tục thản nhiên uống trà. Tiểu Huyền Tử liền tiến lên châm trà cho hắn, lại thấy đại cung nữ Thương Nga mang một mâm phù dung cao tới.
Hai người hai bên đều ra sức lấy lòng Tô Giang Tả. Tiểu Huyền Tử mỉm cười nói “ Thái phó đại nhân, Hoàng thượng và Trinh phi thực sự không có tiết lộ đề thi cho Thẩm thiếu gia, ngài trăm ngàn lần đừng nghe lời người ngoài gièm pha mà hiểu lầm bọn họ”
Thương Nga ra sức gật đầu, kiên định nói “ Không có”
Tô Giang Tả cười cười, cấp cho hai người trung tâm hộ chủ một liều thuốc an thần “ Đã biết, ta sẽ không trách bọn họ” dứt lời lại tao nhã uống trà.
Hắc hắc, ta đương nhiên tin bọn họ vô tội, bởi vì người tiết lộ đề chính là ta ah.
Đúng vậy, đầu sỏ chuyện này không phải ai khác mà chính là người ra đề, Thái phó đại nhân Tô Giang Tả. Bởi vì trước đây, mỗi khi tiến cử người hiếu hiền thì quan viên địa phương thường lợi dụng để làm rối loạn kỉ cương, chọn lựa lung tung, tốt xấu lẫn lộn. Bởi vậy Tô Giang Tả liền nghĩ ra chiêu này, trước tiên hắn phái người tới dịch trạm tiết lộ tin tức, cố ý bán đề mục thi cử lần này chính là: Luận muối thiết.
Gần đến giờ thi, Tô Giang Tả lại đổi thành Luận pháp lệnh, lĩnh vực hoàn toàn không giống nhau, thời gian chỉ trong một nén nhang. Vì thế có rất nhiều bài thi nộp lên đều nói về việc kinh doanh muối, phỏng chừng ngay cả đề mục cũng không đọc hoặc là không kịp chỉnh sửa đành phải lấy đáp án đã chuẩn bị sẵn trướcđó nộp lên cho đủ số.
Tuyển hiền tuyển đức, nếu là ngay cả chút nhân phẩm cũng không có thì sao có thể cam đoan sau này làm quan sẽ không vì tư lợi cá nhân mà làm rối kỷ cương phép nước? Cho nên, tất cả bài thi viết về muối đều bị Tô Giang Tả đánh dấu đỏ, còn lại mấy bài khác, có một bài viết đặc biệt nổi trội xuất sắc, tuy rằng thời gian có hạn, chưa nói hết ý nhưng cũng cho thấy là kỳ tài học thức hơn người, nhắm vào đúng vấn đề luật pháp hiện hành nên được Tô Giang Tả cho đứng đầu.
Về phần Thẩm Tĩnh Chi, tuy rằng văn thái kém, nhưng lại thẳng thắn chính trực, hắn đối với việc triều đình cấm chế hoạt động ban đêm mà khóc lóc lên án, hơn nữa còn liệt kê hàng loạt nguyên nhân, lý do, hậu quả…tư duy rõ ràng, lý lẽ sắc bén, thậm chí cuối bài còn dẫn chứng “ Nhà nhà vui, người người cùng vui, vua cùng vui với dân chúng”
Tô Giang Tả đọc tới đây thì cười đến chảy cả nước mắt, nghĩ nghĩ một hồi, múa bút, xếp hắn vào tốp mười.
Kiểm tra lại một lượt các bài thi, cuối cùng ánh mắt của Tô Giang Tả rơi vào danh tính của người đứng đầu: Sở Trung Thiên.
Hắn ngẩn người rồi bật cười đầy thâm ý. Sở Trung Thiên? Chính là Sở Trung Thiên kia sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook