Ăn xong bữa sáng áp lực nhất trần đời, giáo chủ đi tuần tra các phân đường, Lâm Nhiễm thở phào nhẹ nhõm một hơi, mò mẫm quay về tân phòng ngày hôm qua.

Vừa mở cửa đã thấy sư huynh đang chờ trong phòng, nhìn thấy Lâm Nhiễm câu đầu tiên phun ra là: Ngươi có thấy yêu bài của ta không?

Lâm Nhiễm rất muốn đánh chết hắn: Giáo chủ cầm.

Sư huynh đầy mặt đờ mờ: Y có nói gì không?

Lâm Nhiễm: Ta nói không phải của ta, y liền hỏi ta bữa sáng muốn ăn gì.

Sư huynh nghĩ nghĩ: Kẻ này lòng dạ thật khó lường.

Lâm Nhiễm liếc mắt xem thường: Tào lao.

Sư huynh: Lại đây, báo cáo với sư huynh, hôm nay Cơ Vô Tà đã làm gì?

Lâm Nhiễm nghĩ nghĩ, Cơ Vô Tà này hiển nhiên chính là tên của giáo chủ, vì thế trả lời chi tiết: Y sáng sớm đi luyện kiếm nửa canh giờ, sau đó đi tổng đàn tập hợp giáo chúng chỗ giảng Luận Ngữ, còn bảo đường chủ các phân đường ghi chép mấy chuyện người tốt việc tốt bọn họ làm, phát hoa hồng nhỏ.

Sư huynh nghe xong, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Lâm Nhiễm, hỏi: Có phải đêm qua ngươi bị ngu luôn tới giờ rồi không?

Lâm Nhiễm càng muốn đánh chết hắn: Ta đánh chết cha ngươi bây giờ!

Sư huynh hoài nghi: Y làm mấy chuyện đó thật hả?

Lâm Nhiễm hung tợn trừng hắn: Thật!

Sư huynh sờ sờ cằm: Ta đã hiểu, y phát hiện yêu bài ta đánh rơi ở đây, biết Lục Phiến Môn đang điều tra y, cho nên cố ý giả vờ mê hoặc chúng ta, vì thế nên y cũng không giết ngươi, nếu là trực tiếp giết ngươi chẳng khác nào tuyên chiến với Lục Phiến Môn, giữ ngươi lại, cho ngươi thấy y không làm chuyện xấu, chẳng phải là rất tốt sao?

Lâm Nhiễm: Hình như cũng có lý.

Sư huynh: Nếu y ngầm đồng ý để ngươi lại bên cạnh, vậy ngươi cứ tiếp tục giả ngu, tìm cơ hội bới móc nhiều hơn đi.

Lâm Nhiễm buồn bã nói: Ta có thể mặc kệ không?

Sư huynh: Không thể.

Lâm Nhiễm bất đắc dĩ: Được rồi, bất quá ta phải nói cho ngươi biết, đêm qua y chưa làm gì cả, lão tử vẫn trong sạch, hình như y bị bất lực.

Sư huynh thở dài: Bất lực cái rắm, lúc trước ngươi tử triền lạn đả9muốn gả cho y, Cơ Vô Tà đây căn bản là không muốn thượng ngươi.

Lâm Nhiễm: Phắc? Chẳng lẽ không phải là ta bị bắt tới sao?

Sư huynh khinh bỉ xì một tiếng: Nói chuyện với ta mà ngươi còn giả bộ cái rắm, lúc trước để y cưới ngươi, ngươi lấy cái chiếu rách quấn ta lại, quỳ gối trước kiệu của y nói ngươi muốn bán mình chôn cha đó.

Lâm Nhiễm không phúc hậu cười: Ha ha ha ha ha.

Sư huynh đầy mặt hèn mọn: Cơ Vô Tà chả thèm nhìn tới ngươi, bảo thuộc hạ xốc chiếu lên nhìn ta một cái, xong rồi ném cho một thỏi bạc đuổi ngươi đi.

Lâm Nhiễm cảm giác không biết tại sao lại thấy bị đả kích: Lão tử10tự dâng tới cửa y lại còn không thèm nữa hả?

Sư huynh chậc chậc: Chưa hết đâu, ngươi nói một thỏi bạc không đủ, tử triền lạn đả đòi nhất định phải gả cho y, sau đó y không biết làm thế nào mới chấp nhận ngươi, ngươi liền vui vẻ đi theo sau kiệu của y.

Lâm Nhiễm: … Lục Phiến Môn nhà các ngươi sao còn chưa phải đóng cửa vậy?

Bộ khoái đều là lũ ngốc!

Hai người vừa nói chuyện, vừa để ý động tĩnh ngoài cử, nhưng mà lúc này, Cơ Vô Tà nhảy từ cửa sổ nhảy vào đây, căn bản bất ngờ không kịp đề phòng.

Sư huynh cùng Lâm Nhiễm đều ngáo ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương