Thế là Cơ Vô Tà ôm Lâm Nhiễm dùng khinh công bay về ma giáo, đi khoảng nửa canh giờ.

Lâm Nhiễm cũng nghĩ không ra vì cái lông gì Ma giáo giáo chủ và Võ lâm minh chủ lại ở gần nhau như thế, hai tên này có phải là kiếm chuyện đánh nhau hay không.

Cơ Vô Tà cúi đầu: Ngươi đang nghĩ gì đó?

Lâm Nhiễm thành thật trả lời: Các ngươi ở thật gần nhau.

Cơ Vô Tà thần bí: Ngươi đoán thử xem là vì sao.

Lâm Nhiễm nghĩ nghĩ: Ma giáo tổng đàn ở đây không chạy được, nhưng mà chỗ ở của Võ lâm minh chủ kia rất là đơn giản, có vẻ giống như là chỗ nghỉ chân nhất thời, cho nên có thể nói là hắn đuổi theo ngươi.

Cơ Vô Tà tán thưởng: Phu nhân thật thông minh, ngươi có biết vì sao hắn phải đuổi theo ta không?

Lâm Nhiễm liếc mắt xem thường: Ngoại trừ muốn đối phó ngươi thì còn có thể là vì cái gì, chẳng lẽ lại là hắn thầm yêu ngươi.

Cơ Vô Tà cười rất vui vẻ: Này cũng khó nói.

Lâm Nhiễm thật thà nói: Hai tên các người thật là kỳ quái, đổi qua đổi lại có khi lại hợp lý hơn.

Cơ Vô Tà mặt đầy ý cười, không nói gì nhìn Lâm Nhiễm.

Lâm Nhiễm bị y nhìn nổi hết da gà: Ngươi nhìn cái gì?

Cơ Vô Tà đổi xoạch sang mode lãng mạn: Ta thấy phu nhân đẹp, đẹp hơn cả mười bảy người trong hậu viện kia.

Lâm Nhiễm ha hả cười lạnh, trong đầu thầm mắng cái đồ tra nam (1), chờ ngươi cưới thiếp mười chín thì thiếp mười chín lại thành đẹp nhất cho xem.

Cơ Vô Tà mắt bỗng trầm xuống, đột nhiên nói: Ngươi là người cuối cùng.

Lâm Nhiễm nhàm chán: Nah.

Cơ Vô Tà thâm tình chân thành: Cũng là người đầu tiên.

Lâm Nhiễm thật bất đắc dĩ: Ngươi lừa quỷ hả.

Cơ Vô Tà không nói gì, ôm eo Lâm Nhiễm đẩy lên giường: Vi phu mệt rồi, chúng ta ghỉ ngơi trước đã.

Lâm Nhiễm xoắn xoắn xuýt xuýt để y ôm một lúc, đột nhiên ại hỏi: Sao ngươi lại nói ta là người đầu tiên?

Cơ Vô Tà giật mình, hơi nhổm người dậy hôn hôn má Lâm Nhiễm: Ngươi ăn dấm với bọn họ sao?

Lâm Nhiễm soạt một cái chui vào chăn: Không ăn.

Cơ Vô Tà cách chăn bông vỗ vỗ mông hắn: Chứ sao lại hỏi vậy?

Lâm Nhiễm tức phồng cả má: Ta chỉ muốn xem xem ngươi có biết đếm hay không thôi.

Cơ Vô Tà thất vọng a một tiếng, cũng chỉ a một tiếng như vậy thôi, Lâm Nhiễm bị vấn đề này tra tấn đến quá nửa đêm mới ngủ, nhìn nhìn Cơ Vô Tà lăn ra ngủ say sưa, hận không thể lấy gối chèn chết y luôn.

Tra nam!

Hứ!

*Chú thích

(1) tra nam: đàn ông cặn bã, tên khốn nạn

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương