Giam Giữ Cả Đời
-
Chương 7
Buổi sáng, những tia nắng ấm áp đã len lõi qua cửa cổ đánh thức người còn gái xinh đẹp đang say giấc trên chiếc niệm trắng tinh.
-Ưmmm.
Cô cựa mình mình thức dậy, mi mắt giật giật để tiếp nhận anh sáng, nó quá sức chói mắt, rồi cô phát hiện mình đang ở trong căn phòng thật to lớn cư nhiên còn nằm trên chiếc giường êm thế này. Cô quay sang bên cạnh thấy nệm hõm xuống một phần, đương nhiên là anh nằm rồi, cô lấy tay đặt lên nơi đó vuốt ve, tay cô có thể cảm nhận được hơi ấm của anh, và còn ngửi thấy mùi hương nam tính mạnh mẽ còn vương lại trong không khí. Cô ngồi dậy nhìn xung quanh căn phòng nhưng không thấy anh đâu.
-Dịch!!!! Anh có ở đây không?
Cô gọi tìm kiếm anh nhưng không có tiếng trả lời, bây giờ cô cảm thấy thật tủi thân. "Sao anh lại để mình ở một mình thế, đi đâu không biết." Đúng lúc này thì điện thoại của cô vang lên, cô không xem là ai gọi tới đã tiếp máy.
-Bảo bối! Em đã thức chưa?
Giọng anh đầy vẻ cưng chiều không còn lạnh khốc như lúc làm việc.
-Em đã thức rồi. Anh đi đâu vậy, em còn nhìn xung quanh tìm mà không thấy đâu.
Cô ngồi trên giường quấn chăn quanh người, càm tựa lên đầu gối.
-Haha, anh ra ngoài có chút việc, em đã ăn sáng chưa?
Anh cười thật sảng khoái, nghe trong giọng nói của cô có phần làm nũng anh không khỏi thấy hưng phấn.
-Vâng em sẽ đi ăn ngay, thế....anh.. khi nào thì về vậy???
Cô nghĩ một lúc rồi mới hỏi anh, anh không biết bên kia mặt cô đã đỏ và ngượng thế nào khi hỏi như thế.
-Thế nào? Có phải hay không em nhớ anh à? Thích ở cùng với anh?
Nghe cô hỏi thế anh càng gia tăng tốc độ xe lên để nhanh chống về nhà với cô.
-Ai nhớ anh chứ, không nói với anh nữa, em đi đánh răng rồi ăn sáng đây.
Trước khi tắt máy cô còn nghe giọng cười thỏa mản của anh từ bên kia.
Lúc cô xuống lầu thì người làm đã làm sẵn đồ ăn sáng bày trí trên bàn.
- Tiểu thư, mời ăn sáng.
- Cảm ơn chị
- Đây là chuyện tôi nên làm, tiểu thư không cần cảm ơn tôi.
Cô ngồi vào bàn và từ tốn ăn bữa sáng của mình. Như nhớ ra chuyện gì, cô dừng lại ngước nhìn người làm như có điều muốn hỏi.
-Tiểu thư, tôi tên mà Trương Cát, tiểu thư có gì cứ sai bảo.
- À.. Chị Trương, tôi và Dịch là quan hệ gì, vì sao tôi lại không nhớ gì hết.
Cô không biết lúc cô hỏi câu này thì anh cũng về đến, nhưng anh không vào mà đứng ở ngoài cửa lắng nghe.
- Tiểu thư, cô và thiếu gia là vị hôn phu của nhau. 4 năm trước vì cô gặp phải tai nạn giao thông nên mất trí, ba mẹ cô đã mất trong cùng tai nạn, từ đó thiếu gia luôn chăm sóc cho cô.
- Thì ra là thế, cảm ơn chị, ưm chị đừng nói cho Dịch biết được không? Xin chị.
- Vâng thưa tiểu thư.
"Cô nghĩ, đúng là Dịch không gạt mình, anh ấy lại tốt với mình như thế, mình cũng phải thương anh ấy thật nhiều.
Anh thì rất hài lòng với câu trả lời của Trương Cát, Tranh, xin lỗi em, tha lỗi cho anh ít kĩ. Sau đó anh mới bước vào.
- Tranh, anh về rồi.
Anh bước về phía cô, nhìn thấy anh, cô không giấu nỗi nét vui mừng trên mặt mà đứng lên đi về phía anh.
-Dịch, anh về rồi.
Anh buông gói đồ trong xuống, giang hai tay ra, cô rất hiểu ý mà chạy vào vòng ngực ấm áp của anh, hai tay vòng lên cổ, đôi ngươi lắp lánh ngước nhìn anh, anh ôm lấy vòng eo manh khảnh chả cô yêu thương hỏi.
-Có nhớ anh không hả?
Trán anh tì lên trán cô sủng nịnh hỏi. Cô ngại chết đi được vùi mặt vào ngực anh giọng nói lí nhí phát ra.
- Có, em rất nhớ anh.
Dù cô nói rất nhỏ nhưng anh vẫn nghe thấy được, hôn lên mái tóc thơm ngát của cô.
- Ngoan lắm. Lên lầu đi, anh có quà tặng em.
Nói xong anh bế xốc cô lên hướng phòng của hai người mà đi.
-Á anh làm gì vậy, thả em xuống, em tự mình đi được mà.
- Ngoan nào, anh thích bế em, rất nhẹ nha. Chị Trương cầm gói đồ lên đây.
Cứ thế nếu cô cằn nhằn một câu, anh lại hạ trên môi cô một nụ hôn. Bọn người làm thấy thế không khỏi cười trộm. Nhưng không biết có thể kéo dài bao lâu.
Khi vào phòng, anh thả cô xuống, đưa cô gói đồ.
- Em thay vào cho anh xem đi.
Cô không biết gì nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo anh, định bước vào phòng tắm thay ra thì anh nắm tay lại.
- Thay ở đây, trước mặt anh.
- Sao có thể, thật mắc cở chết mất.
- Ngoan nào, với lại sau lưng có dây kéo, anh giúp em.
Không còn cách nào khác, cô đành làm theo lời anh. Rồi cô cởi từng món một, thân thể cô dần hiên ra trước mặt anh, anh hít sâu một hơi, người anh nóng như lửa, anh tiến lên kéo khóa giúp cô. Bộ váy như mai giành riêng cho cô, bộ váy màu trắng ôm sát cơ thể lộ lên từng đường cong quyến rũ, thiết kế trống lưng, trễ vai làm lộ phần lưng trắng noãn cùng xương vai xanh tinh tế. Anh ôm lấy cô từ phía sau, vùi mặt vào cổ cô hít lấy hương thơm tươi mát của cô.
- Tranh, em thật đẹp, anh muốn thu nhỏ em để vài túi áo để có thể mang em bên anh mà không bị ai nhìn thấy. Nhưng hôm nay em hãy dự tiệc cùng anh, anh sẽ dẫn em đi trang điểm để em thật xinh đẹp.
Giọng anh ngày càng trầm xuống, nơi nao đó của anh đã thức tỉnh, cạ cạ vào mông cô. Làm sao cô không cảm nhận được chứ, và cô hiểu thứ đó là gì.
-À.. dự tiệc, được.. em đi cùng anh, không phải dẫn em đi trang điểm sao, đi thôi anh.
Nói rồi cô đẩy anh chạy ra khỏi phòng. Anh mỉm cười đuổi theo " Em không chạy thoát đâu."
6 giờ tối tại một khác sạn xa hoa rộng lớn, đang tổ chức một buổi tiệc kỉ niệm 30 năm công ty Thiên Nhất được thành lập. Ở dưới đại sảnh bỗng trở nên xôn xao vì sự xuất hiện của một đôi nam nữa hết sức hoàn hảo, nam phong độ, gương mặt cương nghị đẹp như điêu khắc, nữ nhỏ nhắn, xinh đẹp, gương mặt thanh tú đẹp như công chúa, không ai khác là Thiên Bắc Dịch tổng giám đốc công ty, và người con gái kia chính là Cố Tranh.
Hai người nhanh chống trở thành tâm điểm của mọi người. Anh nói thì thầm vào tai cô
- Anh đi chào hỏi vài người, em lấy nước dùng rồi đợi anh quay lại nhá.
- Vâng, anh đi đi.
Cô nhận lấy ly nước trái cây từ người phục vụ rồi tìm cho mình một gốc đứng ít người.
- Chào cô, không biết nên xưng hô thế nào?
Đột nhiên có một cô gái đến nói chuyện cùng cô.
- Xin chào tôi tên là Cố Tranh. Tiểu thư đây xin hỏi tên gì ạ?
- Cô mà cũng có tư cách biết tên của tôi.
Cô gái đó cười khinh thường nói
- Nhìn giáng vẻ cô chắc là được bao nuôi rồi, làm sao tại buổi tiệc này lại có người quê mùa như thế.
-Cô... xin cô ăn nói tự trọng.
-Hạng người như cô không biết trèo lên giường của biết bao nhiều người rồi mà còn biết nói tự trọng sao.
- Xin lỗi tôi không biết cô, tôi đi trước.
Lúc này cô thật muốn anh xuất hiện nói thay cho cô. Lúc cô định bước đi thì cô gái đó cố tình đưa chân ra làm cho Cố Tranh vấp ngã, làm cho ly nước trai cây đổ hết lên chiếc váy của cô. Đã có người ý chú đến chỗ hai người. Cô ả kia đắc ý cười, khom người xuống như định giúp Cố Tranh đứng lên nhưng thật chất là cố ý để cho ly rượi mình nghiêng đổ lên người Cố Tranh, lúc này thì đã có người quay quanh hai người. Còn cô thì bộ dạng thật thảm hại, ngước mắt nhìn xung, mọi người đều chỉ chỏ chê cười cô. Mắt cô đã ngân ngấn nước trông thật đáng thương.
- Sao gọi người bao nuôi cô đến đi, hay là nhiều quá không biết gọi ai, đúng là gái lẳng lơ.
Cô gái kia đắt ý nói. " Bắc Dịch nhìn người phụ này xem, cô ta không xứng với anh.
- Cô nói ai là gái lẳng lơ?
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, tất cả mọi người đều tản ra cho anh bước đến.....
-Ưmmm.
Cô cựa mình mình thức dậy, mi mắt giật giật để tiếp nhận anh sáng, nó quá sức chói mắt, rồi cô phát hiện mình đang ở trong căn phòng thật to lớn cư nhiên còn nằm trên chiếc giường êm thế này. Cô quay sang bên cạnh thấy nệm hõm xuống một phần, đương nhiên là anh nằm rồi, cô lấy tay đặt lên nơi đó vuốt ve, tay cô có thể cảm nhận được hơi ấm của anh, và còn ngửi thấy mùi hương nam tính mạnh mẽ còn vương lại trong không khí. Cô ngồi dậy nhìn xung quanh căn phòng nhưng không thấy anh đâu.
-Dịch!!!! Anh có ở đây không?
Cô gọi tìm kiếm anh nhưng không có tiếng trả lời, bây giờ cô cảm thấy thật tủi thân. "Sao anh lại để mình ở một mình thế, đi đâu không biết." Đúng lúc này thì điện thoại của cô vang lên, cô không xem là ai gọi tới đã tiếp máy.
-Bảo bối! Em đã thức chưa?
Giọng anh đầy vẻ cưng chiều không còn lạnh khốc như lúc làm việc.
-Em đã thức rồi. Anh đi đâu vậy, em còn nhìn xung quanh tìm mà không thấy đâu.
Cô ngồi trên giường quấn chăn quanh người, càm tựa lên đầu gối.
-Haha, anh ra ngoài có chút việc, em đã ăn sáng chưa?
Anh cười thật sảng khoái, nghe trong giọng nói của cô có phần làm nũng anh không khỏi thấy hưng phấn.
-Vâng em sẽ đi ăn ngay, thế....anh.. khi nào thì về vậy???
Cô nghĩ một lúc rồi mới hỏi anh, anh không biết bên kia mặt cô đã đỏ và ngượng thế nào khi hỏi như thế.
-Thế nào? Có phải hay không em nhớ anh à? Thích ở cùng với anh?
Nghe cô hỏi thế anh càng gia tăng tốc độ xe lên để nhanh chống về nhà với cô.
-Ai nhớ anh chứ, không nói với anh nữa, em đi đánh răng rồi ăn sáng đây.
Trước khi tắt máy cô còn nghe giọng cười thỏa mản của anh từ bên kia.
Lúc cô xuống lầu thì người làm đã làm sẵn đồ ăn sáng bày trí trên bàn.
- Tiểu thư, mời ăn sáng.
- Cảm ơn chị
- Đây là chuyện tôi nên làm, tiểu thư không cần cảm ơn tôi.
Cô ngồi vào bàn và từ tốn ăn bữa sáng của mình. Như nhớ ra chuyện gì, cô dừng lại ngước nhìn người làm như có điều muốn hỏi.
-Tiểu thư, tôi tên mà Trương Cát, tiểu thư có gì cứ sai bảo.
- À.. Chị Trương, tôi và Dịch là quan hệ gì, vì sao tôi lại không nhớ gì hết.
Cô không biết lúc cô hỏi câu này thì anh cũng về đến, nhưng anh không vào mà đứng ở ngoài cửa lắng nghe.
- Tiểu thư, cô và thiếu gia là vị hôn phu của nhau. 4 năm trước vì cô gặp phải tai nạn giao thông nên mất trí, ba mẹ cô đã mất trong cùng tai nạn, từ đó thiếu gia luôn chăm sóc cho cô.
- Thì ra là thế, cảm ơn chị, ưm chị đừng nói cho Dịch biết được không? Xin chị.
- Vâng thưa tiểu thư.
"Cô nghĩ, đúng là Dịch không gạt mình, anh ấy lại tốt với mình như thế, mình cũng phải thương anh ấy thật nhiều.
Anh thì rất hài lòng với câu trả lời của Trương Cát, Tranh, xin lỗi em, tha lỗi cho anh ít kĩ. Sau đó anh mới bước vào.
- Tranh, anh về rồi.
Anh bước về phía cô, nhìn thấy anh, cô không giấu nỗi nét vui mừng trên mặt mà đứng lên đi về phía anh.
-Dịch, anh về rồi.
Anh buông gói đồ trong xuống, giang hai tay ra, cô rất hiểu ý mà chạy vào vòng ngực ấm áp của anh, hai tay vòng lên cổ, đôi ngươi lắp lánh ngước nhìn anh, anh ôm lấy vòng eo manh khảnh chả cô yêu thương hỏi.
-Có nhớ anh không hả?
Trán anh tì lên trán cô sủng nịnh hỏi. Cô ngại chết đi được vùi mặt vào ngực anh giọng nói lí nhí phát ra.
- Có, em rất nhớ anh.
Dù cô nói rất nhỏ nhưng anh vẫn nghe thấy được, hôn lên mái tóc thơm ngát của cô.
- Ngoan lắm. Lên lầu đi, anh có quà tặng em.
Nói xong anh bế xốc cô lên hướng phòng của hai người mà đi.
-Á anh làm gì vậy, thả em xuống, em tự mình đi được mà.
- Ngoan nào, anh thích bế em, rất nhẹ nha. Chị Trương cầm gói đồ lên đây.
Cứ thế nếu cô cằn nhằn một câu, anh lại hạ trên môi cô một nụ hôn. Bọn người làm thấy thế không khỏi cười trộm. Nhưng không biết có thể kéo dài bao lâu.
Khi vào phòng, anh thả cô xuống, đưa cô gói đồ.
- Em thay vào cho anh xem đi.
Cô không biết gì nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo anh, định bước vào phòng tắm thay ra thì anh nắm tay lại.
- Thay ở đây, trước mặt anh.
- Sao có thể, thật mắc cở chết mất.
- Ngoan nào, với lại sau lưng có dây kéo, anh giúp em.
Không còn cách nào khác, cô đành làm theo lời anh. Rồi cô cởi từng món một, thân thể cô dần hiên ra trước mặt anh, anh hít sâu một hơi, người anh nóng như lửa, anh tiến lên kéo khóa giúp cô. Bộ váy như mai giành riêng cho cô, bộ váy màu trắng ôm sát cơ thể lộ lên từng đường cong quyến rũ, thiết kế trống lưng, trễ vai làm lộ phần lưng trắng noãn cùng xương vai xanh tinh tế. Anh ôm lấy cô từ phía sau, vùi mặt vào cổ cô hít lấy hương thơm tươi mát của cô.
- Tranh, em thật đẹp, anh muốn thu nhỏ em để vài túi áo để có thể mang em bên anh mà không bị ai nhìn thấy. Nhưng hôm nay em hãy dự tiệc cùng anh, anh sẽ dẫn em đi trang điểm để em thật xinh đẹp.
Giọng anh ngày càng trầm xuống, nơi nao đó của anh đã thức tỉnh, cạ cạ vào mông cô. Làm sao cô không cảm nhận được chứ, và cô hiểu thứ đó là gì.
-À.. dự tiệc, được.. em đi cùng anh, không phải dẫn em đi trang điểm sao, đi thôi anh.
Nói rồi cô đẩy anh chạy ra khỏi phòng. Anh mỉm cười đuổi theo " Em không chạy thoát đâu."
6 giờ tối tại một khác sạn xa hoa rộng lớn, đang tổ chức một buổi tiệc kỉ niệm 30 năm công ty Thiên Nhất được thành lập. Ở dưới đại sảnh bỗng trở nên xôn xao vì sự xuất hiện của một đôi nam nữa hết sức hoàn hảo, nam phong độ, gương mặt cương nghị đẹp như điêu khắc, nữ nhỏ nhắn, xinh đẹp, gương mặt thanh tú đẹp như công chúa, không ai khác là Thiên Bắc Dịch tổng giám đốc công ty, và người con gái kia chính là Cố Tranh.
Hai người nhanh chống trở thành tâm điểm của mọi người. Anh nói thì thầm vào tai cô
- Anh đi chào hỏi vài người, em lấy nước dùng rồi đợi anh quay lại nhá.
- Vâng, anh đi đi.
Cô nhận lấy ly nước trái cây từ người phục vụ rồi tìm cho mình một gốc đứng ít người.
- Chào cô, không biết nên xưng hô thế nào?
Đột nhiên có một cô gái đến nói chuyện cùng cô.
- Xin chào tôi tên là Cố Tranh. Tiểu thư đây xin hỏi tên gì ạ?
- Cô mà cũng có tư cách biết tên của tôi.
Cô gái đó cười khinh thường nói
- Nhìn giáng vẻ cô chắc là được bao nuôi rồi, làm sao tại buổi tiệc này lại có người quê mùa như thế.
-Cô... xin cô ăn nói tự trọng.
-Hạng người như cô không biết trèo lên giường của biết bao nhiều người rồi mà còn biết nói tự trọng sao.
- Xin lỗi tôi không biết cô, tôi đi trước.
Lúc này cô thật muốn anh xuất hiện nói thay cho cô. Lúc cô định bước đi thì cô gái đó cố tình đưa chân ra làm cho Cố Tranh vấp ngã, làm cho ly nước trai cây đổ hết lên chiếc váy của cô. Đã có người ý chú đến chỗ hai người. Cô ả kia đắc ý cười, khom người xuống như định giúp Cố Tranh đứng lên nhưng thật chất là cố ý để cho ly rượi mình nghiêng đổ lên người Cố Tranh, lúc này thì đã có người quay quanh hai người. Còn cô thì bộ dạng thật thảm hại, ngước mắt nhìn xung, mọi người đều chỉ chỏ chê cười cô. Mắt cô đã ngân ngấn nước trông thật đáng thương.
- Sao gọi người bao nuôi cô đến đi, hay là nhiều quá không biết gọi ai, đúng là gái lẳng lơ.
Cô gái kia đắt ý nói. " Bắc Dịch nhìn người phụ này xem, cô ta không xứng với anh.
- Cô nói ai là gái lẳng lơ?
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, tất cả mọi người đều tản ra cho anh bước đến.....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook