Giam Giữ Cả Đời
-
Chương 5
PHẦN 7.
4 năm sau............
Cô 20 tuổi, hắn 30 tuổi. Cứ thế cô đã ngủ suốt 4 năm qua, một giấc ngủ dài dăng dẳng và không biết khi nào thì cô tỉnh lại. Còn hắn 4 năm tương ứng với 1460 ngày, mỗi ngày trôi qua đối với hắn thật sự rất tàn ác khi chính hằn phải đau khổ nhìn người con gái mình yêu nằm bất động trên giường. Chính bản thân hắn mới biết hắn có bao nhiêu hối hận cùng sự tự trách bản thân khi đã hại cô ra nông nỗi như thế. Ngày ấy nếu hắn không dùng dây roi đánh và ép cô đến độ cô phải nhảy xuống vực, để thoát khỏi sự giam giữ của hắn thì có lẽ sẽ không có sự việc như ngày hôm nay.
Hắn biết cô thích biển thích nghe tiếng sóng vỗ, thích ngắm mặt trời mộc, thích ngắm hoàng hôn, thích mọi sự bình yên nên hắn đã cho xây dựng một ngôi biệt thự cạnh chân đồi hướng về biển. Vì hắn tin rằng một ngày nào đó cô sẽ tỉnh dậy, tỉnh dậy cùng hắn ngắm bình minh, cùng hắn đi dạo dọc bờ biển ngắm hoàng hôn.
Từ lức hôn hôn mê đến nay hắn đã hoàn toàn thay đổi, sống trầm tính và nội tâm hơn, hằng ngày dù cho công việc có bề bộn đế đâu hắn cũng sã giành thời gian ở bên cô, chăm sóc cho cô kể từ việc cho cô ăn uống đế cả tắm cho cô cũng vậy, hắn tuyệt đối không để ai chạm vào cô, chỉ có hắn mới có thể chạm vào và ngắm nhìn thận thể cô. Cứ mỗi lúc ở cạnh cô hắn đề nắm lấy bàn tay gầy gò của cô, đầu tiên là hôn lên, hít một hơi thật sâu sau đó lấy tay cô áp vào mặt mình cứ thế mà nhìn cô rồi hắn nói chuyện.
"Tranh nhi! 4 năm rồi, em đã ngủ rất lâu rồi đấy, em ngủ nhiều thế rất dễ bị đau đầu, cho nên em đừng ngủ nữa được không?"
Ngày nào cũng thế, đều đặn anh đề trò chuyện cùng cô, như hôm nay chẳng hạng.
Cứ như mỗi ngày anh quì xuống bên giường nắm lấy tay cô hôn hôn hít hít một chút rồi áp vào má mình nhìn cô:
"Tranh! Anh lại đến thăm em này, hôm nay là ngày thứ 1460 em hôn mê đấy, em muốn ngủ thế sao, em có thể tỉnh lại rồi tiếp tục ngủ cũng được mà."
Thiên Bắc Dịch hắn thật không ngờ rằng mình lại có một ngày quì dưới chân một người con gái, nhưng nó lại có thật không chỉ 1 ngày mà là suốt 4 năm qua, hắn không ngừng ân hận, tim hắn như bị bị ai đó bóp nát. Cuộc sống không có cô thật tẻ nhạt, đã có một thời gian hắn mắc bệnh trầm cảm, thời gian đó hắn chỉ quì bên giường đơn giản là chỉ để nhìn cô, miệng thì cứ gọi:" Tranh Nhi, Tranh Nhi...anh xin lỗi.....Tranh.."
Lúc này cửa phòng mở ra là thuộc hạ của anh.
"Thiếu chủ đã tìm được nội gián gây tổn thất cho công ty ta, ngài định xử lí thế nào?"
"Khai trừ hắn khỏi công ty, cho hắn 1 số tiền đừng để hắn có mặt ở thành phố này." Đây là quyết định của hắn.
"Nhưng thưa thiếu chủ, có phải quá nhẹ tay....."
"Được rồi, cứ thế mà làm, ngươi luôi ra đi"
Trước khi tên thược hạ rời khỏi đã nói 1 câu:" Thiếu chủ người vì Cố tiểu thư mà thay đổi rồi."
Đúng vậy nếu như trước kia hắn sẽ không nhân nhượng ban cho tên nội gián kia cái chết nhưng hắn nhớ cô từng nói
-"Dịch anh đừng tàn ác như thế, làm chút việc tốt tích đức cho con anh đi."
Anh nhớ lúc đó anh còn trêu cô chưa gì đã muốn có con với anh, anh còn nói nếu em thích có con như vậy thì sau này tôi cùng em sinh thật nhiều. Nhưng bây giờ thì sao? Cô vẫn cứ không tỉnh, nếu tỉnh lại việc mang thai đối với cô rất khó có thể.
Hắn phải làm sao để có thể chuột hết lỗi lầm đã gây ra với cô.
"Tranh, em tỉnh lại được không, em có đánh có mắng anh thế nào cũng được, anh xin lỗi. Em cò biết bao lâu nay anh sống thế nào không? Anh đã khóc, Tranh anh không nghĩ sẽ có ngày anh rơi nước mắt vì ai, nhưng không, anh lại rơi lệ vì em, em đừng ngủ nữa được không?"
Có lẽ chính bản thân cô cũng nghe được những gì anh nói nên cứ từng dòng nước mắt theo khóe mắt không ngừng trào ra. Những dòng nước mắt không phải rơi trên gối mà nó được anh cất giữ trong một lọ nhỏ thủy tinh.
"Tranh, anh vô tình xem trên phim truyền hình có thấy hoàn ảnh giống như chúng ta, nam chính trong phim đã dùng lọ thủy tinh nhỏ chứ đựng nước mắt của nữ chính khi bị hôn mê giống em vậy, vì làm thế có thể giúp cho chủ nhân của những giọt nước mắt này luôn bình yên, vui vui vẻ, đặt biệt là có thể giam giữ người ấy bên cạnh mình mãi, mãi mãi không chia lìa. Và em biết không? Cuối cùng nữ chính trong phim cũng đã tỉnh lại và ở bên cạnh nam chính hạnh phúc đến cuối đời. Anh cũng làm theo như thế, hi vọng một ngày nào đó em cũng sẽ tỉnh lại cùng anh đi hết đoạn đường còn lại của hai chúng ta".
Ngày nào anh cũng trò chuyện với cô, nhưng chỉ mình anh nói và không ai đáp lại cả, đều do anh tự đang thương hại chính mình thôi. Sau khi thăm cô xong anh phải trở lại công ty vì có cuộc họp vào lúc 2h.
Nhưng nó không diễn ra đến hết vì giữa lúc đang họp anh nhận được cuộc điện thoại từ người làm"
"Cậu chủ.....Cố...tiểu..thư không thấy nằm...trên giường nữa...?
Anh bật đứng người dậy quát
"CÁI GÌ?"
"Dạ không thấy Cố tiểu thư đâu cả".
Lúc này anh nói " HỦY HỌP. Lúc anh nói xong thì bóng anh cũng khuất sau cánh cửa.
4 năm sau............
Cô 20 tuổi, hắn 30 tuổi. Cứ thế cô đã ngủ suốt 4 năm qua, một giấc ngủ dài dăng dẳng và không biết khi nào thì cô tỉnh lại. Còn hắn 4 năm tương ứng với 1460 ngày, mỗi ngày trôi qua đối với hắn thật sự rất tàn ác khi chính hằn phải đau khổ nhìn người con gái mình yêu nằm bất động trên giường. Chính bản thân hắn mới biết hắn có bao nhiêu hối hận cùng sự tự trách bản thân khi đã hại cô ra nông nỗi như thế. Ngày ấy nếu hắn không dùng dây roi đánh và ép cô đến độ cô phải nhảy xuống vực, để thoát khỏi sự giam giữ của hắn thì có lẽ sẽ không có sự việc như ngày hôm nay.
Hắn biết cô thích biển thích nghe tiếng sóng vỗ, thích ngắm mặt trời mộc, thích ngắm hoàng hôn, thích mọi sự bình yên nên hắn đã cho xây dựng một ngôi biệt thự cạnh chân đồi hướng về biển. Vì hắn tin rằng một ngày nào đó cô sẽ tỉnh dậy, tỉnh dậy cùng hắn ngắm bình minh, cùng hắn đi dạo dọc bờ biển ngắm hoàng hôn.
Từ lức hôn hôn mê đến nay hắn đã hoàn toàn thay đổi, sống trầm tính và nội tâm hơn, hằng ngày dù cho công việc có bề bộn đế đâu hắn cũng sã giành thời gian ở bên cô, chăm sóc cho cô kể từ việc cho cô ăn uống đế cả tắm cho cô cũng vậy, hắn tuyệt đối không để ai chạm vào cô, chỉ có hắn mới có thể chạm vào và ngắm nhìn thận thể cô. Cứ mỗi lúc ở cạnh cô hắn đề nắm lấy bàn tay gầy gò của cô, đầu tiên là hôn lên, hít một hơi thật sâu sau đó lấy tay cô áp vào mặt mình cứ thế mà nhìn cô rồi hắn nói chuyện.
"Tranh nhi! 4 năm rồi, em đã ngủ rất lâu rồi đấy, em ngủ nhiều thế rất dễ bị đau đầu, cho nên em đừng ngủ nữa được không?"
Ngày nào cũng thế, đều đặn anh đề trò chuyện cùng cô, như hôm nay chẳng hạng.
Cứ như mỗi ngày anh quì xuống bên giường nắm lấy tay cô hôn hôn hít hít một chút rồi áp vào má mình nhìn cô:
"Tranh! Anh lại đến thăm em này, hôm nay là ngày thứ 1460 em hôn mê đấy, em muốn ngủ thế sao, em có thể tỉnh lại rồi tiếp tục ngủ cũng được mà."
Thiên Bắc Dịch hắn thật không ngờ rằng mình lại có một ngày quì dưới chân một người con gái, nhưng nó lại có thật không chỉ 1 ngày mà là suốt 4 năm qua, hắn không ngừng ân hận, tim hắn như bị bị ai đó bóp nát. Cuộc sống không có cô thật tẻ nhạt, đã có một thời gian hắn mắc bệnh trầm cảm, thời gian đó hắn chỉ quì bên giường đơn giản là chỉ để nhìn cô, miệng thì cứ gọi:" Tranh Nhi, Tranh Nhi...anh xin lỗi.....Tranh.."
Lúc này cửa phòng mở ra là thuộc hạ của anh.
"Thiếu chủ đã tìm được nội gián gây tổn thất cho công ty ta, ngài định xử lí thế nào?"
"Khai trừ hắn khỏi công ty, cho hắn 1 số tiền đừng để hắn có mặt ở thành phố này." Đây là quyết định của hắn.
"Nhưng thưa thiếu chủ, có phải quá nhẹ tay....."
"Được rồi, cứ thế mà làm, ngươi luôi ra đi"
Trước khi tên thược hạ rời khỏi đã nói 1 câu:" Thiếu chủ người vì Cố tiểu thư mà thay đổi rồi."
Đúng vậy nếu như trước kia hắn sẽ không nhân nhượng ban cho tên nội gián kia cái chết nhưng hắn nhớ cô từng nói
-"Dịch anh đừng tàn ác như thế, làm chút việc tốt tích đức cho con anh đi."
Anh nhớ lúc đó anh còn trêu cô chưa gì đã muốn có con với anh, anh còn nói nếu em thích có con như vậy thì sau này tôi cùng em sinh thật nhiều. Nhưng bây giờ thì sao? Cô vẫn cứ không tỉnh, nếu tỉnh lại việc mang thai đối với cô rất khó có thể.
Hắn phải làm sao để có thể chuột hết lỗi lầm đã gây ra với cô.
"Tranh, em tỉnh lại được không, em có đánh có mắng anh thế nào cũng được, anh xin lỗi. Em cò biết bao lâu nay anh sống thế nào không? Anh đã khóc, Tranh anh không nghĩ sẽ có ngày anh rơi nước mắt vì ai, nhưng không, anh lại rơi lệ vì em, em đừng ngủ nữa được không?"
Có lẽ chính bản thân cô cũng nghe được những gì anh nói nên cứ từng dòng nước mắt theo khóe mắt không ngừng trào ra. Những dòng nước mắt không phải rơi trên gối mà nó được anh cất giữ trong một lọ nhỏ thủy tinh.
"Tranh, anh vô tình xem trên phim truyền hình có thấy hoàn ảnh giống như chúng ta, nam chính trong phim đã dùng lọ thủy tinh nhỏ chứ đựng nước mắt của nữ chính khi bị hôn mê giống em vậy, vì làm thế có thể giúp cho chủ nhân của những giọt nước mắt này luôn bình yên, vui vui vẻ, đặt biệt là có thể giam giữ người ấy bên cạnh mình mãi, mãi mãi không chia lìa. Và em biết không? Cuối cùng nữ chính trong phim cũng đã tỉnh lại và ở bên cạnh nam chính hạnh phúc đến cuối đời. Anh cũng làm theo như thế, hi vọng một ngày nào đó em cũng sẽ tỉnh lại cùng anh đi hết đoạn đường còn lại của hai chúng ta".
Ngày nào anh cũng trò chuyện với cô, nhưng chỉ mình anh nói và không ai đáp lại cả, đều do anh tự đang thương hại chính mình thôi. Sau khi thăm cô xong anh phải trở lại công ty vì có cuộc họp vào lúc 2h.
Nhưng nó không diễn ra đến hết vì giữa lúc đang họp anh nhận được cuộc điện thoại từ người làm"
"Cậu chủ.....Cố...tiểu..thư không thấy nằm...trên giường nữa...?
Anh bật đứng người dậy quát
"CÁI GÌ?"
"Dạ không thấy Cố tiểu thư đâu cả".
Lúc này anh nói " HỦY HỌP. Lúc anh nói xong thì bóng anh cũng khuất sau cánh cửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook