Giam Giữ Cả Đời
-
Chương 10
Máu trong người Cố Tranh như bị đông cứng lại, cực kì sợ hãi tựa như một cơn sóng lớn đánh vào mình, cô chưa bao giờ sợ như thời khắc này, sự sợ hãy cơ hồ bao trùm lấy cô.
Cả người anh toàn là máu, nhìn Thiên Bắc Dịch cả người đầy máu, Cố Tranh cực sợ, chạm tay vào khuôn mặt dính máu của Thiên Bắc Dịch, ngón tay run rẩy, cô sợ Thiên Bắc Dịch cứ như vậy mà chết đi, Thiên Bắc Dịch nhất định không thể có chuyện, tuyệt đối không thể có chuyện, Cố Tranh bối rối muốn lấy điên thoại ra gọi cấp cứu, lại phát giác lúc nãy bỏ chạy gấp như thế không mang theo di động, lúc này trừ chiếc xe đâm Thiên Bắc Dịch, không còn chiếc xe nào khác, nàng vô cùng khẩn trương.
Từ chiếc xe bước xuống một người đàn ông trung niên, nhìn Thiên Bắc Dịch nằm trong vũng máu, cũng đến ngây ngẩn cả người, hắn không cố ý, là anh ta tự băng qua đương một cách đột ngột.
"Bây giờ chúng ta lập tức đưa anh ta đến bệnh viện..." Người đàn ông cũng không phải là người tán tận lương tâm. Cố Tranh liếc nhìn người đàn ông này, tuy ông ta là người đụng phải Thiên Bắc Dịch nhưng cô biết ông ấy thật sự không cố ý. ""Vậy phiền anh giúp một tay."
Ông ta lập tức ôm lấy Thiên Dịch đang nằm trên mặt đất đưa vào xe mình, Cố Tranh ôm Thiên Bắc Dịch trong ngực, máu đỏ tươi khiến quần áo Cố Tranh cũng đỏ bừng.
"Dịch, nhất định phải cố gắng, anh không thể có chuyện." Cố Tranh đỏ mắt nói với Thiên Bắc Dịch, cô thà rằng người bị đâm trúng là mình, cũng không muốn Thiên Bắc Dịch không chút sinh khí nằm trong ngực mình, sinh ly tử biệt, cách nhau trong gang tất thật khiến người ta sợ hãi.
Lý Kiệt người bạn từ thời đại học không nghĩ tới mình gặp Thiên Bắc Dịch ở bệnh viện trong tình trạng thế này, Lý Kiệt cau mày, Thiên Bắc Dịch tình huống vông cùng nguy cấp, bất cứ lúc nào cũng có thể đe dọa tới tính mạng, Lý Kiệt không dám nghĩ nhiều, nếu Thiên Bắc Dịch trễ một chút...
"Anh ấy có sao không?" Cố Tranh nắm lấy tay Lý Kiệt khẩn trương hỏi. Lý Kiệt hiểu tâm trạng Cố Tranh lúc này, thực sự là không tốt chút nào.
"Cần lập tức tiến hành phẫu thuật, chỉ có thể nói không lạc quan, giờ tôi vào phẫu thuật cho cậu ấy." Lý Kiệt nói rất nhanh, vội vàng vào phòng mổ, Lý Kiệt cảm thấy thật may mắn mình làm bác sĩ, giờ phút này có thể vì Thiên Bắc Dịch làm giải phẫu, có thể hết lòng giúp cậu ấy.
Khó khăn nhất, vĩnh viễn là người ở bên ngoài chờ đợi, nhưng không giúp gì được, nhìn nhân viên y tế ra ra vào vào, hồn giống như trôi lơ lửng trong không trung, không chỗ nào dựa vào, thật bất an. Đèn phòng giải phẫu sáng lên, Cố Tranh tâm trạng lo lắng chẳng những không giảm bớt, ngước lại càng thâm lo âu, Cố Tranh bất lực ngồi chồm hổm ở cửa phòng giải phẫu, mình không thể làm được gì, không thể cùng Thiên bắc Dịch chia sẽ đau đớn, nói thật tốt, sẽ chăm sóc anh,nhưng giờ chẳng làm dược gì, cảm thấy bản thân vô cùng vô dụng, cô tự nói với bản thân " Dịch, thật xin lỗi, cũng tại em không tốt, em nên tin tưởng anh, nghe anh giải thích thì sự việc đã không xảy ra tồi tệ thế này, em bỏ qua hết, bỏ qua tất cả quá khứ, bỏ qua tất cả sự dối lừa lẫn lầm lỗi anh đã gây ra cho em, chỉ cần anh bình an thôi em bằng lòng đánh đổi tất cả"
Cố Tranh cảm giác thời gian trôi qua lâu như cả thế kỉ vậy, trong phòng giải phẫu đèn mới tắt, cửa phòng giải phẫu từ từ mơ ra.
"Anh ấy như thế nào?" Cố Tranh vội vàng hỏi Lý Kiệt mới vừa cởi khẩu trang ra.
"Tình huống tạm thời ổn định, nhưng não xuất huyết trương đối nghiêm trọng, hơn nữa mất máu qúa nhiều, có thể tỉnh lại hay không, còn xem ý chí sinh tồn của cậu ấy. Cậu ấy làm sao thương nặng như vậy?" Lý Kiệt hỏi Cố Tranh trên người dính rất nhiều vết máu.
"Anh ấy vì muốn bảo vệ tôi, vốn anh ấy không nên mạo hiểm như vậy." Cố Tranh đau lòng tự trách.
"Xem ra cậu ta rất yêu cô, cậu ta luôn là kẻ coi trọng bản thân mình nhất, hôm nay có thể vì cô ngay cả mạng của mình cũng không cần, nói rõ trong tâm trí của cậu ấy cô là người giữ vị trí qua trọng nhất, đợi cậu ta tỉnh lại, hãy chăm sóc cho cậu ta thật tốt." Lý Kiệt cảm thấy Thiên Bắc Dịch nhất định có thể tỉnh lại, Thiên Bắc Dịch vốn là người mạnh mẽ, kiên cường, quan trọng là Thiên Bắc Dịch không nỡ bỏ Cố Tranh.
"Dịch, anh nhất định sẽ tỉnh lại" Cố Tranh cũng tin chắc Thiên Bắc Dịch sẽ tỉnh lại.
"Cô tốt nhất cũng đi kiểm tra xem một chút có bị thương không, cũng đổi lại quần áo luôn, tôi nghĩ Thiên Bắc Dịch sau khi tỉnh lại, nhất định không hy vọng gặp lại dáng vẻ chật vật như vậy.
"Cảm ơn, tôi đi xem anh ấy một chút." Cô không thấy được anh, sẽ không yên lòng.
Cố Tranh nhìn vào trong phòng điều trị đặc biệt, mặt Bắc Dịch tái nhợt không có chút huyết sắc nào, trong lòng đau đớn, Dịch, nhất định phải tỉnh lại, em chờ anh.
Thật lòng xin lỗi các bạn vì phải để các bạn chờ đợi lâu như thế, thật sự xin lỗi. Hiện tại Như đang thi cuối kì 2 nên viết pots trước một chương. Qua thi xong Như hứa sẽ viết đều đều và nhất định cho các bạn đọc một cái kết vừa lòng nhất có thể.
Cảm ơn các bạn rất nhiều, mong các bạn ủng hộ và sẵn sàng đóng góp ý kiến. <3 <3 <3.
Cả người anh toàn là máu, nhìn Thiên Bắc Dịch cả người đầy máu, Cố Tranh cực sợ, chạm tay vào khuôn mặt dính máu của Thiên Bắc Dịch, ngón tay run rẩy, cô sợ Thiên Bắc Dịch cứ như vậy mà chết đi, Thiên Bắc Dịch nhất định không thể có chuyện, tuyệt đối không thể có chuyện, Cố Tranh bối rối muốn lấy điên thoại ra gọi cấp cứu, lại phát giác lúc nãy bỏ chạy gấp như thế không mang theo di động, lúc này trừ chiếc xe đâm Thiên Bắc Dịch, không còn chiếc xe nào khác, nàng vô cùng khẩn trương.
Từ chiếc xe bước xuống một người đàn ông trung niên, nhìn Thiên Bắc Dịch nằm trong vũng máu, cũng đến ngây ngẩn cả người, hắn không cố ý, là anh ta tự băng qua đương một cách đột ngột.
"Bây giờ chúng ta lập tức đưa anh ta đến bệnh viện..." Người đàn ông cũng không phải là người tán tận lương tâm. Cố Tranh liếc nhìn người đàn ông này, tuy ông ta là người đụng phải Thiên Bắc Dịch nhưng cô biết ông ấy thật sự không cố ý. ""Vậy phiền anh giúp một tay."
Ông ta lập tức ôm lấy Thiên Dịch đang nằm trên mặt đất đưa vào xe mình, Cố Tranh ôm Thiên Bắc Dịch trong ngực, máu đỏ tươi khiến quần áo Cố Tranh cũng đỏ bừng.
"Dịch, nhất định phải cố gắng, anh không thể có chuyện." Cố Tranh đỏ mắt nói với Thiên Bắc Dịch, cô thà rằng người bị đâm trúng là mình, cũng không muốn Thiên Bắc Dịch không chút sinh khí nằm trong ngực mình, sinh ly tử biệt, cách nhau trong gang tất thật khiến người ta sợ hãi.
Lý Kiệt người bạn từ thời đại học không nghĩ tới mình gặp Thiên Bắc Dịch ở bệnh viện trong tình trạng thế này, Lý Kiệt cau mày, Thiên Bắc Dịch tình huống vông cùng nguy cấp, bất cứ lúc nào cũng có thể đe dọa tới tính mạng, Lý Kiệt không dám nghĩ nhiều, nếu Thiên Bắc Dịch trễ một chút...
"Anh ấy có sao không?" Cố Tranh nắm lấy tay Lý Kiệt khẩn trương hỏi. Lý Kiệt hiểu tâm trạng Cố Tranh lúc này, thực sự là không tốt chút nào.
"Cần lập tức tiến hành phẫu thuật, chỉ có thể nói không lạc quan, giờ tôi vào phẫu thuật cho cậu ấy." Lý Kiệt nói rất nhanh, vội vàng vào phòng mổ, Lý Kiệt cảm thấy thật may mắn mình làm bác sĩ, giờ phút này có thể vì Thiên Bắc Dịch làm giải phẫu, có thể hết lòng giúp cậu ấy.
Khó khăn nhất, vĩnh viễn là người ở bên ngoài chờ đợi, nhưng không giúp gì được, nhìn nhân viên y tế ra ra vào vào, hồn giống như trôi lơ lửng trong không trung, không chỗ nào dựa vào, thật bất an. Đèn phòng giải phẫu sáng lên, Cố Tranh tâm trạng lo lắng chẳng những không giảm bớt, ngước lại càng thâm lo âu, Cố Tranh bất lực ngồi chồm hổm ở cửa phòng giải phẫu, mình không thể làm được gì, không thể cùng Thiên bắc Dịch chia sẽ đau đớn, nói thật tốt, sẽ chăm sóc anh,nhưng giờ chẳng làm dược gì, cảm thấy bản thân vô cùng vô dụng, cô tự nói với bản thân " Dịch, thật xin lỗi, cũng tại em không tốt, em nên tin tưởng anh, nghe anh giải thích thì sự việc đã không xảy ra tồi tệ thế này, em bỏ qua hết, bỏ qua tất cả quá khứ, bỏ qua tất cả sự dối lừa lẫn lầm lỗi anh đã gây ra cho em, chỉ cần anh bình an thôi em bằng lòng đánh đổi tất cả"
Cố Tranh cảm giác thời gian trôi qua lâu như cả thế kỉ vậy, trong phòng giải phẫu đèn mới tắt, cửa phòng giải phẫu từ từ mơ ra.
"Anh ấy như thế nào?" Cố Tranh vội vàng hỏi Lý Kiệt mới vừa cởi khẩu trang ra.
"Tình huống tạm thời ổn định, nhưng não xuất huyết trương đối nghiêm trọng, hơn nữa mất máu qúa nhiều, có thể tỉnh lại hay không, còn xem ý chí sinh tồn của cậu ấy. Cậu ấy làm sao thương nặng như vậy?" Lý Kiệt hỏi Cố Tranh trên người dính rất nhiều vết máu.
"Anh ấy vì muốn bảo vệ tôi, vốn anh ấy không nên mạo hiểm như vậy." Cố Tranh đau lòng tự trách.
"Xem ra cậu ta rất yêu cô, cậu ta luôn là kẻ coi trọng bản thân mình nhất, hôm nay có thể vì cô ngay cả mạng của mình cũng không cần, nói rõ trong tâm trí của cậu ấy cô là người giữ vị trí qua trọng nhất, đợi cậu ta tỉnh lại, hãy chăm sóc cho cậu ta thật tốt." Lý Kiệt cảm thấy Thiên Bắc Dịch nhất định có thể tỉnh lại, Thiên Bắc Dịch vốn là người mạnh mẽ, kiên cường, quan trọng là Thiên Bắc Dịch không nỡ bỏ Cố Tranh.
"Dịch, anh nhất định sẽ tỉnh lại" Cố Tranh cũng tin chắc Thiên Bắc Dịch sẽ tỉnh lại.
"Cô tốt nhất cũng đi kiểm tra xem một chút có bị thương không, cũng đổi lại quần áo luôn, tôi nghĩ Thiên Bắc Dịch sau khi tỉnh lại, nhất định không hy vọng gặp lại dáng vẻ chật vật như vậy.
"Cảm ơn, tôi đi xem anh ấy một chút." Cô không thấy được anh, sẽ không yên lòng.
Cố Tranh nhìn vào trong phòng điều trị đặc biệt, mặt Bắc Dịch tái nhợt không có chút huyết sắc nào, trong lòng đau đớn, Dịch, nhất định phải tỉnh lại, em chờ anh.
Thật lòng xin lỗi các bạn vì phải để các bạn chờ đợi lâu như thế, thật sự xin lỗi. Hiện tại Như đang thi cuối kì 2 nên viết pots trước một chương. Qua thi xong Như hứa sẽ viết đều đều và nhất định cho các bạn đọc một cái kết vừa lòng nhất có thể.
Cảm ơn các bạn rất nhiều, mong các bạn ủng hộ và sẵn sàng đóng góp ý kiến. <3 <3 <3.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook