Giam Giữ Cả Đời
-
Chương 1
GIAM GIỮ CẢ ĐỜI.
Ba tháng tuổi, cô đã bị hắn cướp khỏi vòng tay ba mẹ. Lớn lên bên cạnh hắn, người ác độc, vô tình liệu có mềm lòng vì cô. Chạy thoát? Liệu là cách tốt nhất?
• PHẦN 1
Có lẽ là do ông trời sắp đặt, số phận của cô từ lúc mới sinh ra đã thuộc về hắn. Chỉ là đứa bé mới ba tháng tuổi nhưng cô đã chịu cảnh rời xa ba mẹ bị hắn mua lấy, không. phải nói là đoạt lấy. Khi ấy hắn là cậu nhóc 10 tuổi bá đạo và lãnh đạm vô cùng.Bởi lẽ đôi mắt màu xanh đặc biệt của cô đã gây được cho anh sự chú ý.
"Cố Tranh". Hắn gọi khẽ tên cô, nhìn cô khua tay múa chân và miệng cười teo toét nhìn anh, làm cho nước miếng bên mép chảy ra. Hắn không ngại mà còn cuối xuống dùng lưỡi liếm đi phần dung dịch đó, liếm liếm môi thưởng thức:
" Uhm, không tệ, bất quá còn vương mùi sữa."
• PHẦN 2
Cô 7 tuổi, hắn 17 tuổi. Năm năm qua mọi sự chăm sóc cô đều là do hắn làm tất. Từng ngày từng ngày nhìn cô lớn dần hắn để cô ngồi trên đùi mình, tựa cằm trên đỉnh đầu cô, hắn có thể gửi thấy mùi thơm dịu nhẹ từ mái tóc của cô. Tay hắn vòng lấy cô ôm thật chặt vào lòng:
"Thiên Bách Dịch, em đau, thả em ra." Cô cảm nhận được tay anh càng lúc càng xiếc chặt lấy mình đến nghẹt thở. Nghe thấy lời cô anh nới lỏng vòng tay thấp giọng nói:" Không được gọi cả họ của tôi, Tranh Nhi, chẳng lẽ em đã quên những gì tôi nói?." Cô nghe thấy trong giọng nói của anh có phần không vui, cô rất, sợ anh nổi giận, lúc đó anh rất đáng sợ, nhất là khi cô không nghe lời:"
"Bách Dịch..., Bách Dịch là em quên mất, anh đừng nổi giận." Như đã thõa lòng với câu trả lời của cô anh nhắm mắt vùi đầu vào cổ cô hít hít, điều này làm cho cô thật không THÍCH, thật khó chịu và ghê tởm:
"Bách Dịch, em muốn đi học". Nghe cô nói anh chợt mở đôi mắt sắc bén xoay người cô lại nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh lam kia:" Không thể".
"Tại sao chứ? Em muốn đi học." Cô khó chịu cải lại.
"Không phải tôi đã mời gia sư về dạy cho em sao?" Hắn nói.
"Không giống á, em muốn học ở trường như trên tivi, có nhiền bạn, thật vui". Cô lại đáp lại. Lúc này để cô xuống, đứng phắt dậy, đôi mắt nhíu lại, tay chỉ vào cô quát:
"Tranh, cả đời này em không cần có bạn, em chỉ cần biết tôi thôi. Tranh! Em thật không ngoan, phạt em chiều mày không cho ăn cơm. Còn bây giờ thì về phòng cho tôi."
Ba tháng tuổi, cô đã bị hắn cướp khỏi vòng tay ba mẹ. Lớn lên bên cạnh hắn, người ác độc, vô tình liệu có mềm lòng vì cô. Chạy thoát? Liệu là cách tốt nhất?
• PHẦN 1
Có lẽ là do ông trời sắp đặt, số phận của cô từ lúc mới sinh ra đã thuộc về hắn. Chỉ là đứa bé mới ba tháng tuổi nhưng cô đã chịu cảnh rời xa ba mẹ bị hắn mua lấy, không. phải nói là đoạt lấy. Khi ấy hắn là cậu nhóc 10 tuổi bá đạo và lãnh đạm vô cùng.Bởi lẽ đôi mắt màu xanh đặc biệt của cô đã gây được cho anh sự chú ý.
"Cố Tranh". Hắn gọi khẽ tên cô, nhìn cô khua tay múa chân và miệng cười teo toét nhìn anh, làm cho nước miếng bên mép chảy ra. Hắn không ngại mà còn cuối xuống dùng lưỡi liếm đi phần dung dịch đó, liếm liếm môi thưởng thức:
" Uhm, không tệ, bất quá còn vương mùi sữa."
• PHẦN 2
Cô 7 tuổi, hắn 17 tuổi. Năm năm qua mọi sự chăm sóc cô đều là do hắn làm tất. Từng ngày từng ngày nhìn cô lớn dần hắn để cô ngồi trên đùi mình, tựa cằm trên đỉnh đầu cô, hắn có thể gửi thấy mùi thơm dịu nhẹ từ mái tóc của cô. Tay hắn vòng lấy cô ôm thật chặt vào lòng:
"Thiên Bách Dịch, em đau, thả em ra." Cô cảm nhận được tay anh càng lúc càng xiếc chặt lấy mình đến nghẹt thở. Nghe thấy lời cô anh nới lỏng vòng tay thấp giọng nói:" Không được gọi cả họ của tôi, Tranh Nhi, chẳng lẽ em đã quên những gì tôi nói?." Cô nghe thấy trong giọng nói của anh có phần không vui, cô rất, sợ anh nổi giận, lúc đó anh rất đáng sợ, nhất là khi cô không nghe lời:"
"Bách Dịch..., Bách Dịch là em quên mất, anh đừng nổi giận." Như đã thõa lòng với câu trả lời của cô anh nhắm mắt vùi đầu vào cổ cô hít hít, điều này làm cho cô thật không THÍCH, thật khó chịu và ghê tởm:
"Bách Dịch, em muốn đi học". Nghe cô nói anh chợt mở đôi mắt sắc bén xoay người cô lại nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh lam kia:" Không thể".
"Tại sao chứ? Em muốn đi học." Cô khó chịu cải lại.
"Không phải tôi đã mời gia sư về dạy cho em sao?" Hắn nói.
"Không giống á, em muốn học ở trường như trên tivi, có nhiền bạn, thật vui". Cô lại đáp lại. Lúc này để cô xuống, đứng phắt dậy, đôi mắt nhíu lại, tay chỉ vào cô quát:
"Tranh, cả đời này em không cần có bạn, em chỉ cần biết tôi thôi. Tranh! Em thật không ngoan, phạt em chiều mày không cho ăn cơm. Còn bây giờ thì về phòng cho tôi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook