Giám Đốc Muốn Nằm Kèo Trên
Chương 22: Chỉ là quan hệ "bạn giường"

Thời phong ngay lúc này dù có nghe cô trả lời thế nào đi chăng nữa cũng cảm thấy tâm trạng cực kỳ vui vẻ.

Anh tựa cằm vào hõm vai cô, nghiêng người hôn nhẹ lên chiếc cổ trắng nõn.

"Lần sau đừng làm vậy nữa, một mình ra ngoài vào nửa đêm nguy hiểm lắm. Lỡ đến rồi thì ở lại đi."

Diệp Ân bị anh làm cho nổi cả gai ốc, cô xoay người đẩy anh ra, nhăn nhó đưa tay lên chà xát cổ, còn quát.

"Đừng có giở trò, tôi bây giờ đang rất tỉnh táo đấy."

Thời Phong bỗng dưng gục mặt xuống, một tay anh đưa lên vuốt tóc ra phía sau, cùng lúc ngẩng đầu lên với ánh mắt từ lúc nào đã trở nên bén ngót nguy hiểm.

"Nếu biết tôi xấu xa, thì em không nên đến đây mới đúng. Chỉ vì em đến, lại làm tôi không thể từ bỏ rồi."

Diệp Ân đứng nhìn ngơ ngác, nhất thời không hiểu anh nói vậy là có ý gì.

Lợi dụng sơ hở của cô, Thời Phong liền kéo cô lại một lần nữa, chớp mắt đã hạ thấp người, đặt môi mình lên môi cô, cuồng nhiệt hôn lấy.

Anh ôm chặt đến mức cô không thể thoát ra, toàn thân cứ thế bị nụ hôn của anh làm cho mềm nhũng.

Khuôn mặt những lúc như thế này của cô đều ửng đỏ, đôi mắt mơ màng bị bao phủ bởi màng lệ mỏng.

Khi Thời Phong dứt môi ra, còn luyến tiếc hôn thêm một cái.

Anh lướt ngón tay cái lên đôi môi bị anh làm cho ẩm ướt, đi chuyển dần lên gò má nóng bừng, nhìn cô đang thở gấp mà lại cong môi cười lưu manh.

"Nhìn xem, bây giờ em dám nói mình còn tỉnh táo nữa không?"

Diệp Ân muốn nói, nhưng lại không thốt nổi nên lời, cứ như môi anh có tẩm thuốc làm cho môi cô tê cứng.

Thời Phong không nhịn được lại cúi xuống hôn thêm, chiếc lưỡi uyển chuyển khuấy đảo nơi khoang miệng, như dẫn dược khiến cô đắm chìm trong u mê.

"Mình bị làm sao vậy? Hoàn toàn bị cậu ta điều khiển mất rồi."

Đầu óc cô trở nên trống rỗng, bị cuốn theo đến mức quên đi hai chữ dừng lại. Cho đến khi tay anh lần mò di chuyển xuống ngang bụng cô, tháo nút thắt dây áo ra, bàn tay chạm vào eo khiến cô giật thót.

Thời Phong nhất thời trừng to mắt kinh ngạc trước những gì mình đang nhìn thấy, ngay giây sau thái độ trên gương mặt lại khác hẳn, môi nhếch lên cố ý trêu chọc.

"Mặc cả đồ ngủ đến đây… Có phải em lên kế hoạch từ trước rồi không?"

Diệp Ân bừng tỉnh quay lại phản kháng quyết liệt. Cô dùng hết sức lực đẩy anh ra, ngay lập tức đứng dậy đắp lại hai vạt áo, che chắn cho cơ thể.

"Không có. Tôi cảnh cáo cậu đừng có đi quá giới hạn lần nữa, cũng đừng có xưng hô kiểu đó. Cậu chỉ là thằng nhóc đáng tuổi em trai tôi thôi."

Diệp Ân đang cố gắng ngăn không cho bản thân mắc phải sai lầm lần nữa, cô thật cảm thấy hối hận vì đã quyết định đến đây.



Thời Phong nghe cô nói mà gương mặt liền sa sầm, nhưng thoáng chốc anh đã bật người đứng dậy, ôm lấy ngang hông nhấc bổng cô lên. Anh cố ý không chịu hiểu.

"Có vẻ như em không thích làm ở đây, vậy chúng ta vào phòng thôi."

Diệp Ân bực tức ra sức giãy giụa đánh vào vai anh, nhưng càng đánh chỉ làm cho cánh tay lực lưỡng của anh thêm siết chặt.

"Bỏ tôi xuống, cậu không hiểu tiếng người sao?"

Anh nhanh chóng đã đặt cô xuống giường, không để thừa một giây cho cô có cơ hội chạy thoát, cơ thể anh đã hoàn toàn biến thành xiềng xích khóa chặt lấy cô.

Bất chợt anh nói một câu, khiến cô ngậm chặt miệng thôi la hét.

"Đừng kêu lớn quá, hàng xóm sẽ biết chúng ta đang làm gì mất."

Trong đầu Diệp Ân đang rất mâu thuẫn, nếu cô đã ghét việc này đến như vậy, nếu kêu la to hơn nữa thì mọi người sẽ đến giúp cô thoát khỏi anh không phải sao? Nhưng cô không làm được.

Mỗi lúc anh hôn cô, cô như bị mê hoặc, những lúc anh ôm cô, cô thật sự thấy mình được che chở. Nhưng cô không muốn thừa nhận, vì ngay lúc này cô không thể để mình phân tâm vào việc nào khác ngoài trả thù, bởi tình cảm sẽ làm cô đánh mất lý trí.

Đột nhiên, trong đầu cô nghĩ ra một cách có thể giải quyết mớ hỗn độn này. Cũng không nhất thiết phải có tình cảm với nhau mới có thể phát sinh quan hệ.

Nghĩ ngợi không quá lâu, cô đưa ánh mắt chứa đầy kiêu ngạo nhìn anh, từ tốn cất giọng.

"Thời Phong, thật ra tôi không hề ghét làm chuyện này với cậu, có lẽ vì nhu cầu của tôi quá cao, mà cậu lại là người thích hợp. Nhưng để chúng ta có thể tiếp tục được, thì cậu phải hứa không được thích tôi. Còn nếu cậu đã lỡ phải lòng tôi rồi thì cũng nên sớm chấm dứt tư tưởng đó đi. Tôi và cậu, mãi mãi chẳng có kết quả đâu."

Thời Phong nghe xong, trong một giây nét mặt của anh đã thoáng hiện lên sự sững sờ, ý của cô chính là… anh và cô chỉ có thể là quan hệ "bạn giường".

Nhưng những gì cô nói quả thật không sai, tất cả đều xuất phát từ thực tế cả.

Bất kể là thân phận, địa vị hay mọi khía cạnh khác của hiện tại, anh đều không xứng với cô. Đến cuộc sống của mình anh cũng không thể làm chủ, làm chuyện gì cũng phải nhẫn nhịn, cũng không có khả năng cho cô những gì mà một người đàn ông khác có thể làm được. Vậy anh lấy tư cách gì muốn ở bên cô chứ?

Lần bị thương này anh mới nhận ra được sự khác biệt giữa anh và cô lớn đến mức nào. Thế nên nhân lúc tình cảm của mình chưa phát triển quá sâu, anh đã muốn từ bỏ.

Vậy mà cô lại lần nữa xuất hiện, bước chân qua ranh giới anh vạch ra, khiến tham vọng của anh lại trổi lên, chỉ muốn buộc thật chặt cô ở bên mình.

Có lẽ những lời nói có phần đả kích của cô không phải là dấu chấm hết cho hy vọng của anh, mà nó là cánh cửa mở ra cơ hội. Cho dù cô có xem mối quan hệ giữa anh và cô là gì đi chăng nữa, điều đó ngay lúc này cũng không quan trọng với anh.

Chí ít thì anh vẫn có thể giữ cô ở bên cạnh, cho đến lúc anh biến bản thân mình trở nên xứng đáng hơn trong mắt cô. Chắc chắn sẽ nhanh thôi, anh tin mình làm được.

Anh chầm chậm đưa tay ra sau gáy của cô vuốt ve, thái độ miễn cưỡng thuận tình nhưng bản thân cũng không quên đưa ra điều kiện.

"Tôi đồng ý, cơ thể này sẽ là của riêng em, chỉ cần khi ở bên tôi, em đừng qua lại cùng lúc với người đàn ông nào khác là được."

Thời Phong dễ dàng đồng ý nhanh như vậy, thật vượt xa dự đoán của cô. Nhưng dù sao, câu trả lời cũng khiến cô hài lòng, không còn đắn đo suy nghĩ gì nữa, cô liền vòng tay qua cổ anh, cơ thể bị anh làm cho ngứa ngáy từ nãy đến giờ đã không thể kiềm lại nữa.

"Chuyện đó cậu không cần phải lo, cậu làm tốt thì mặc nhiên tôi sẽ không cần đến người khác làm gì."



Cô đưa gương mặt nóng bừng của mình áp sát lên khuôn mặt khôi ngô của anh, từng hơi thở ra nói tiếp.

"Vậy, cho đến khi tôi gặp vị hôn phu mới, cậu… sẽ là người làm ấm giường cho tôi. Yên tâm, tôi đây sẽ không để cậu chịu thiệt."

Diệp Ân vừa dứt lời, Thời Phong đã siết chặt lấy eo cô, hành động đột ngột khiến cô giật mình, nhìn lên ánh mắt gian manh kia, tim cô đột nhiên lại đập bấn loạn.

Anh nửa cười lên tiếng.

"Đương nhiên là tôi không chịu thiệt rồi."

Nói rồi, anh lại lao vào cô hôn ngấu nghiến, cô cũng đáp lại bằng sự điên cuồng của mình, dẫu sao cũng đã xác định đây chỉ là mối quan hệ thỏa mãn nhu cầu của hai bên và không có bất kỳ ràng buộc nào, nó khiến cô nhẹ nhõm mà buông thả bản thân.

Dây áo của cô rơi ra khỏi vai, phần chân váy đã bị anh nâng lên cao hơn nơi cần che chắn. Những cử chỉ dồn dập như thể cơn đói đã dâng lên tới đỉnh điểm.

"A… nhẹ chút đi. Cậu cũng đang bị thương đấy."

Diệp Ân trong khi bị tấn công đột ngột đến chảy nước mắt vẫn không quên vết thương ở bụng của anh, có vẻ như nó sẽ ảnh hưởng mỗi khi anh cử động mạnh.

Thời Phong không quan tâm đến những thứ nhỏ nhặt này, bản thân anh vốn đã ít khi lành lặn rồi, những cơn đau cũng đã chai lì, dần khiến anh không còn cảm giác gì nữa.

Anh phớt lờ lời cô nói, vẫn vận dụng thân dưới không ngơi nghỉ, chiếc áo gò bó cũng bị anh nhanh chóng cởi phăng.

Diệp Ân lần đầu nhìn rõ được cơ thể của anh đến như vậy, cơ thể này quả chật cường tráng, giống như chỉ một cái ôm liền có thể bao bọc hết cơ thể của cô.

Cô thở gấp ra theo từng nhịp đưa đẩy, bàn tay đưa lên chạm vào ngực anh, nơi hình xăm mà cô vẫn luôn tò mò hình dáng của nó.

Môi cô run run mấp máy.

"Là bách hợp… a…"

Thời Phong đột nhiên tăng thêm cường độ, khiến cô phải cắn chặt môi ngăn chặn âm thanh khác lạ của mình.

Anh hạ thấp người xuống âu yếm để lại dấu hôn trên vai cô, giọng trầm thì thầm qua tai.

"Đừng sao lãng."

Anh nói xong, sau đó vài giây cô liền nghe tiếng anh khẽ nghiến răng, mồ hôi trên người anh rơi xuống người cô tong tong từng giọt.

Cô cứ nghĩ anh vì bị thương nên làm gì cũng mất sức, liền nảy ra một ý tưởng táo bạo mà bất chợt lên tiếng.

"Đau sao? Có muốn… đổi vị trí không?"

Một lúc sau, khi vị trí thực sự bị hoán đổi, Diệp Ân ngồi trên hạ thân của anh, lần đầu thử cảm giác lật kèo nên chỉ dám nhẹ nhàng.

"Như thế này… chắc ổn hơn rồi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương