Giam Cầm Nhân Tính
-
Chương 4
Editor: Di
Thẩm Lê lại gặp ác mộng.
Tư Nhiên đang khóc lóc gọi anh, khóe miệng chảy máu, cô nói: “A Lê! Cứu em! Cứu em!”
Tiếng nổ lớn ầm bên tai, nước ập vào tai khiến anh không thể nghe thấy gì. Thẩm Lê há miệng, anh muốn ôm lấy cô, nói cho cô biết, em đừng sợ, đừng sợ, đợi anh, anh sẽ đến cứu em. Nước tràn vào miệng anh, vừa ngọt cũng vừa lạnh, liên tục trút vào bụng khiến anh không thể nói. Thẩm Lê vẫn đứng yên tại chỗ, thứ nước sền sệt kia cứ bao lấy anh, Tư Nhiên đứng trước anh kêu khóc nhưng anh không nhúc nhích được cũng không thể đến cứu cô, cảm giác khó thở liên tục bao trùm lấy anh.
Một giây trước khi não ngừng hoạt động, anh bừng tỉnh, ngồi bật dậy, mở miệng thở gấp.
Cảm giác trên mặt nóng ướt, anh sờ, là nước mắt.
Đứng dậy, đi đến cửa tầng hầm, Thẩm Lê đứng yên một lúc, rồi mở cửa đi vào.
Bạch Thiệu Lan vẫn trần truồng, nằm trên giường với đôi mắt nhắm nghiền, cau mày, hình như ngủ rất không ổn định.
Cơ thể Bạch Thiệu Lan trông rất đẹp, da trắng, không quá gầy, phủ một lớp cơ mỏng cộng thêm những vết sẹo do anh để lại khi cậu bị thao túng ngày hôm qua. Thẩm Lê bước tới, ngồi trên giường, vuốt ve eo cậu.
Bạch Thiệu Lan đột nhiên tỉnh dậy, cơ thể cậu liền căng thẳng ngay lúc anh chạm vào, cậu mở mắt nhìn anh, vẻ mặt cậu vẫn còn kinh hoàng và sợ hãi. Cậu run rẩy, lui xuống giường muốn trốn. Thẩm Lê hung dữ đưa lưng cậu qua, không kiềm lực, dùng tay tát mạnh một cái sau lưng cậu, lại thêm một dấu tay đỏ ửng.
“A!…” Bạch Thiệu Lan không dám động đậy, đỏ mắt nhìn Thẩm Lê, nhỏ giọng cầu xin: “Không muốn…Xin anh, không muốn…”
Thẩm Lê tự động phớt lờ lời cầu xin của cậu, lấy một lọ chất lỏng bôi trơn ở trên giường nặn ra tay, khống chế phần thân trên của cậu, hai ngón tay nhanh chóng đâm vào lỗ sau của Bạch Thiệu Lan.
“A…..Ô…..Tôi không muốn….Tôi không muốn….” Bạch Thiệu Lan bị vây chặt trong lồng ngực Thẩm Lê, cố gắng cách mấy cũng không thể nhúc nhích. Hậu huyệt của cậu ban đầu rất không ổn, dần dần cũng bớt đau, vậy mà bây giờ anh ta lại….
Ngón tay trộn lẫn với dịch bôi trơn nhanh chóng đi vào, rất nhanh đã dễ dàng ra vào. Thẩm Lê thêm một ngón tay nữa, không kỹ xảo khuấy động phía sau của cậu. Tựa như Thẩm Lê làm vậy không phải để cậu thoải mái hơn, mà chỉ muốn nới lỏng huyệt sau của cậu, phương pháp gì không quan trọng.
Người trong ngực còn đang giãy giụa, cả người cậu bây giờ trần truồng, chẳng khác nào cá nằm trên thớt, có nhảy cũng chẳng sống được bao lâu. Đại khái xong hết rồi, Thẩm Lê rút ngón tay về, cởi thắt lưng quần, giải phóng bộ phận sinh dục. Anh cương quyết kéo thắt lưng, cố định lưng và phần thân trên của cậu, để tính khí ngay miệng huyệt, Thẩm Lê có thể cảm giác được cơ thể Bạch Thiệu Lan cứng lại, kịch liệt run rẩy, quên cả chống đối.
Sợ? Đúng, nên sợ, nên tuyệt vọng, nỗi thống khổ mà cậu áp đặt lên người khác, cậu cũng nên nếm thử một lần.
Thẩm Lê nhấn mạnh, tính khí trong nháy mắt đi vào được một nửa. Hậu huyệt hôm qua bị sử dụng qua nên bây giờ vẫn còn lỏng, giao hợp cũng dễ dàng hơn. Bạch Thiệu Lan nâng cổ lên nặng nề thở dài, cái lỗ phía sau thắt chặt, chống cự lại, nhưng cũng giống như đang nghênh đón.
“Biến thái! Biến thái…A….”
Thẩm Lê ôm lấy eo cậu, không mang theo kỹ xảo, thúc vào chỗ sâu nhất, như thể chỉ để phát tiết dục vọng của chính mình. Người trong ngực còn đang la hét biến thái, tội phạm, đồ cưỡng gian các loại, Thẩm Lê cảm thấy ồn ào liền đưa tay bụm chặt miệng cậu lại. Tiếng nước, tiếng va chạm cơ thể ngày cang lớn, Bạch Thiệu Lan thút thít kêu, cậu cảm thấy cơ thể rất nóng, bên trong còn nóng hơn. Thẩm Lê thấy tay mình ướt nóng, nước mắt của cậu ướt đẫm tay anh. Lý trí của Thẩm Lê trở lại, nhìn Bạch Thiệu Lan khóc nức nở, anh cảm nhận được một loại khoái cảm còn cao hơn cả tình dục.
“Tôi muốn cậu hối hận.” Thẩm Lê vừa ra vào nhanh chóng, vừa nói: “Tôi muốn cậu hối hận vì những chuyện sai trái mà cậu đã làm”
Bạch Thiệu Lan đã làm rất nhiều chuyện sai trái, cậu không biết Thẩm Lê đang nói đến chuyện nào. Lần cậu đang vui chơi ở một câu lạc bộ, có một người đàn ông khen cậu rất đẹp, khi kết thúc, cậu đã sai người cắt đứt một cái chân của người đàn ông đó.
Chẳng lẽ anh ta có quan hệ với người đàn ông kia? Là anh trai? Em trai?…
Cậu không có cách nào chống đối lại, anh ta thô bạo khiến cho cậu cảm thấy rất đau, tính khí to lớn kia luôn sượt qua một điểm nào đó khiến cho khoái cảm trong cậu dâng lên không ngừng, cậu khó mà chống đỡ được, cố gắng kìm nén tiếng rên rỉ, phải kìm nén.
Thật may là anh ta thấy cậu quá ồn ào nên đã bịt miệng cậu lại, tiếng rên rỉ cũng khó mà thoát ra được.
Tốc độ rút ra cắm vào ngày càng nhanh, chắc là do đã bịt miệng cậu quá lâu, nước miếng chảy tràn ra tay, Thẩm Lê cảm giác được lòng bàn tay ướt đẫm. Anh buông tay, Bạch Thiệu Lan được tự do lập tức kịch liệt thở hổn hển.
“Ô…Nhẹ một chút…Thật là đau”
Thẩm Lê mặc kệ lời nói của cậu, kịch liệt rút ra cắm vào như cũ. Lúc hơi rút ra, mị thịt cũng hơi bị kéo ra ngoài, dịch bôi trơn nhỏ giọt xuống, lúc đẩy sâu vào, bên trong lại nhanh chóng cắn chặt lấy tính khí.
Bạch Thiệu Lan bị ôm làm một hồi lâu, cũng nhờ anh ta cố định thân thể, nếu không thì cậu đã gần như ngã xuống. Huyệt bị cắm và chèn ép một khoảng thời gian dài, eo bủn rủn, xương cốt cậu rã rời như muốn gãy. Không quan trọng tôn nghiêm của bản thân nữa, trong lúc anh ta vẫn đang kịch liệt ra vào, cậu thấp giọng nói: “Đổi….Đổi một tư thế khác đi, tôi không chịu nổi…Tôi….Tôi mệt quá….Ô….Tôi không được”
Trong lúc đang vận động, dường như nghe được những lời nói của cậu, Thẩm Lê lật cậu lại, tính khí vẫn ở trong cơ thể không hề rút ra. Cơ thể truyền đến loại khoái cảm hành hạ vô cùng nhục nhã, Bạch Thiệu Lan nghẹn ngào một tiếng. Kết quả là Thẩm Lê vẫn không đặt cậu lên giường, để cậu ngồi lên đối mặt với anh ta, tiếp tục ra vào cắm đứng lên.
Cậu có chút nổi nóng, vừa muốn kháng nghị, liền bị anh ta lấy môi chặn lại.
Hai mắt cậu mở to, nhìn thẳng vào mặt Thẩm Lê, gì,…..tình huống gì đây!?
Phần thân dưới vẫn bị xâm chiếm, tâm trí cậu bắt đầu hỗn loạn. Không …Anh ta không thích cậu? Vậy thì tại sao … tại sao anh ta phải hôn cậu? Hôm qua vẫn đe dọa cắt lưỡi, nhưng bây giờ, lưỡi của anh ta đang lướt qua răng, mút cắn đầu lưỡi cậu.
Cảm giác hồi hộp ùa về trong giây lát, cơ thể anh ta có chút ngọt ngào, cậu chợt nhớ ra rằng trước khi anh ta đến, lúc đang ngủ cậu dường như khát nước trong giấc mơ, cậu muốn uống nước và cậu không biết tìm ai. Bây giờ cậu càng khát hơn, một bên bị thao một bên phối hợp hôn môi, tham lam lấy đi nguồn nước từ trong miệng Thẩm Lê.
Thẩm Lê nhắm mắt lại, cơ thể cậu thật ấm áp và mềm mại, trước mắt anh tối sầm. Anh biết rằng anh đang tự lừa dối mình. Anh đang hung hăng rút cắm và hôn môi cậu, cảm giác muốn bắn tinh truyền tới. Phía sau cơ thể cậu cũng cắn anh chặt hơn, mọi thứ đều đang cao trào.
Tốc độ ra vào đạt đến cực đỉnh, âm thanh của sự va chạm, âm thanh của nụ hôn, sự rên rỉ quấn quít của hai cơ thể, tiếng hét dường như đạt đến đỉnh điểm.
“Tư Nhiên….”
Cái tên được thốt ra với tiếng thở hổn hển, cả hai đều đột nhiên nghiêm lại. Niềm vui dần dần lắng xuống, tâm trí quay trở lại. Thẩm Lê rút bộ phận sinh dục ra, đẩy Bạch Thiệu Lan đi. Anh tùy tiện mặc lại quần và bước ra ngoài cửa.
“Chờ một chút…Chờ một chút! Anh vừa mới nói gì! Tư Nhiên…Tần Tư Nhiên có phải không! Anh là gì của cô ấy? Anh là ai?”
Bộ não Bạch Thiệu Lan như nổ tung, người phụ nữ quyến rũ xuất hiện trong vẻ ngoài quyến rũ xuất hiện trước mắt anh. Anh đứng dậy muốn túm lấy Thẩm Lê bất kể sự khó chịu của hậu huyệt.
“Đừng đi! Nói cho rõ! Anh là ai?”
Tiếng xích sắt vang lên, cậu bị kìm lại, không thể tiến về phía trước. Cậu chỉ có thể nhìn anh ta bước ra cửa và biến mất.”
Thẩm Lê lại gặp ác mộng.
Tư Nhiên đang khóc lóc gọi anh, khóe miệng chảy máu, cô nói: “A Lê! Cứu em! Cứu em!”
Tiếng nổ lớn ầm bên tai, nước ập vào tai khiến anh không thể nghe thấy gì. Thẩm Lê há miệng, anh muốn ôm lấy cô, nói cho cô biết, em đừng sợ, đừng sợ, đợi anh, anh sẽ đến cứu em. Nước tràn vào miệng anh, vừa ngọt cũng vừa lạnh, liên tục trút vào bụng khiến anh không thể nói. Thẩm Lê vẫn đứng yên tại chỗ, thứ nước sền sệt kia cứ bao lấy anh, Tư Nhiên đứng trước anh kêu khóc nhưng anh không nhúc nhích được cũng không thể đến cứu cô, cảm giác khó thở liên tục bao trùm lấy anh.
Một giây trước khi não ngừng hoạt động, anh bừng tỉnh, ngồi bật dậy, mở miệng thở gấp.
Cảm giác trên mặt nóng ướt, anh sờ, là nước mắt.
Đứng dậy, đi đến cửa tầng hầm, Thẩm Lê đứng yên một lúc, rồi mở cửa đi vào.
Bạch Thiệu Lan vẫn trần truồng, nằm trên giường với đôi mắt nhắm nghiền, cau mày, hình như ngủ rất không ổn định.
Cơ thể Bạch Thiệu Lan trông rất đẹp, da trắng, không quá gầy, phủ một lớp cơ mỏng cộng thêm những vết sẹo do anh để lại khi cậu bị thao túng ngày hôm qua. Thẩm Lê bước tới, ngồi trên giường, vuốt ve eo cậu.
Bạch Thiệu Lan đột nhiên tỉnh dậy, cơ thể cậu liền căng thẳng ngay lúc anh chạm vào, cậu mở mắt nhìn anh, vẻ mặt cậu vẫn còn kinh hoàng và sợ hãi. Cậu run rẩy, lui xuống giường muốn trốn. Thẩm Lê hung dữ đưa lưng cậu qua, không kiềm lực, dùng tay tát mạnh một cái sau lưng cậu, lại thêm một dấu tay đỏ ửng.
“A!…” Bạch Thiệu Lan không dám động đậy, đỏ mắt nhìn Thẩm Lê, nhỏ giọng cầu xin: “Không muốn…Xin anh, không muốn…”
Thẩm Lê tự động phớt lờ lời cầu xin của cậu, lấy một lọ chất lỏng bôi trơn ở trên giường nặn ra tay, khống chế phần thân trên của cậu, hai ngón tay nhanh chóng đâm vào lỗ sau của Bạch Thiệu Lan.
“A…..Ô…..Tôi không muốn….Tôi không muốn….” Bạch Thiệu Lan bị vây chặt trong lồng ngực Thẩm Lê, cố gắng cách mấy cũng không thể nhúc nhích. Hậu huyệt của cậu ban đầu rất không ổn, dần dần cũng bớt đau, vậy mà bây giờ anh ta lại….
Ngón tay trộn lẫn với dịch bôi trơn nhanh chóng đi vào, rất nhanh đã dễ dàng ra vào. Thẩm Lê thêm một ngón tay nữa, không kỹ xảo khuấy động phía sau của cậu. Tựa như Thẩm Lê làm vậy không phải để cậu thoải mái hơn, mà chỉ muốn nới lỏng huyệt sau của cậu, phương pháp gì không quan trọng.
Người trong ngực còn đang giãy giụa, cả người cậu bây giờ trần truồng, chẳng khác nào cá nằm trên thớt, có nhảy cũng chẳng sống được bao lâu. Đại khái xong hết rồi, Thẩm Lê rút ngón tay về, cởi thắt lưng quần, giải phóng bộ phận sinh dục. Anh cương quyết kéo thắt lưng, cố định lưng và phần thân trên của cậu, để tính khí ngay miệng huyệt, Thẩm Lê có thể cảm giác được cơ thể Bạch Thiệu Lan cứng lại, kịch liệt run rẩy, quên cả chống đối.
Sợ? Đúng, nên sợ, nên tuyệt vọng, nỗi thống khổ mà cậu áp đặt lên người khác, cậu cũng nên nếm thử một lần.
Thẩm Lê nhấn mạnh, tính khí trong nháy mắt đi vào được một nửa. Hậu huyệt hôm qua bị sử dụng qua nên bây giờ vẫn còn lỏng, giao hợp cũng dễ dàng hơn. Bạch Thiệu Lan nâng cổ lên nặng nề thở dài, cái lỗ phía sau thắt chặt, chống cự lại, nhưng cũng giống như đang nghênh đón.
“Biến thái! Biến thái…A….”
Thẩm Lê ôm lấy eo cậu, không mang theo kỹ xảo, thúc vào chỗ sâu nhất, như thể chỉ để phát tiết dục vọng của chính mình. Người trong ngực còn đang la hét biến thái, tội phạm, đồ cưỡng gian các loại, Thẩm Lê cảm thấy ồn ào liền đưa tay bụm chặt miệng cậu lại. Tiếng nước, tiếng va chạm cơ thể ngày cang lớn, Bạch Thiệu Lan thút thít kêu, cậu cảm thấy cơ thể rất nóng, bên trong còn nóng hơn. Thẩm Lê thấy tay mình ướt nóng, nước mắt của cậu ướt đẫm tay anh. Lý trí của Thẩm Lê trở lại, nhìn Bạch Thiệu Lan khóc nức nở, anh cảm nhận được một loại khoái cảm còn cao hơn cả tình dục.
“Tôi muốn cậu hối hận.” Thẩm Lê vừa ra vào nhanh chóng, vừa nói: “Tôi muốn cậu hối hận vì những chuyện sai trái mà cậu đã làm”
Bạch Thiệu Lan đã làm rất nhiều chuyện sai trái, cậu không biết Thẩm Lê đang nói đến chuyện nào. Lần cậu đang vui chơi ở một câu lạc bộ, có một người đàn ông khen cậu rất đẹp, khi kết thúc, cậu đã sai người cắt đứt một cái chân của người đàn ông đó.
Chẳng lẽ anh ta có quan hệ với người đàn ông kia? Là anh trai? Em trai?…
Cậu không có cách nào chống đối lại, anh ta thô bạo khiến cho cậu cảm thấy rất đau, tính khí to lớn kia luôn sượt qua một điểm nào đó khiến cho khoái cảm trong cậu dâng lên không ngừng, cậu khó mà chống đỡ được, cố gắng kìm nén tiếng rên rỉ, phải kìm nén.
Thật may là anh ta thấy cậu quá ồn ào nên đã bịt miệng cậu lại, tiếng rên rỉ cũng khó mà thoát ra được.
Tốc độ rút ra cắm vào ngày càng nhanh, chắc là do đã bịt miệng cậu quá lâu, nước miếng chảy tràn ra tay, Thẩm Lê cảm giác được lòng bàn tay ướt đẫm. Anh buông tay, Bạch Thiệu Lan được tự do lập tức kịch liệt thở hổn hển.
“Ô…Nhẹ một chút…Thật là đau”
Thẩm Lê mặc kệ lời nói của cậu, kịch liệt rút ra cắm vào như cũ. Lúc hơi rút ra, mị thịt cũng hơi bị kéo ra ngoài, dịch bôi trơn nhỏ giọt xuống, lúc đẩy sâu vào, bên trong lại nhanh chóng cắn chặt lấy tính khí.
Bạch Thiệu Lan bị ôm làm một hồi lâu, cũng nhờ anh ta cố định thân thể, nếu không thì cậu đã gần như ngã xuống. Huyệt bị cắm và chèn ép một khoảng thời gian dài, eo bủn rủn, xương cốt cậu rã rời như muốn gãy. Không quan trọng tôn nghiêm của bản thân nữa, trong lúc anh ta vẫn đang kịch liệt ra vào, cậu thấp giọng nói: “Đổi….Đổi một tư thế khác đi, tôi không chịu nổi…Tôi….Tôi mệt quá….Ô….Tôi không được”
Trong lúc đang vận động, dường như nghe được những lời nói của cậu, Thẩm Lê lật cậu lại, tính khí vẫn ở trong cơ thể không hề rút ra. Cơ thể truyền đến loại khoái cảm hành hạ vô cùng nhục nhã, Bạch Thiệu Lan nghẹn ngào một tiếng. Kết quả là Thẩm Lê vẫn không đặt cậu lên giường, để cậu ngồi lên đối mặt với anh ta, tiếp tục ra vào cắm đứng lên.
Cậu có chút nổi nóng, vừa muốn kháng nghị, liền bị anh ta lấy môi chặn lại.
Hai mắt cậu mở to, nhìn thẳng vào mặt Thẩm Lê, gì,…..tình huống gì đây!?
Phần thân dưới vẫn bị xâm chiếm, tâm trí cậu bắt đầu hỗn loạn. Không …Anh ta không thích cậu? Vậy thì tại sao … tại sao anh ta phải hôn cậu? Hôm qua vẫn đe dọa cắt lưỡi, nhưng bây giờ, lưỡi của anh ta đang lướt qua răng, mút cắn đầu lưỡi cậu.
Cảm giác hồi hộp ùa về trong giây lát, cơ thể anh ta có chút ngọt ngào, cậu chợt nhớ ra rằng trước khi anh ta đến, lúc đang ngủ cậu dường như khát nước trong giấc mơ, cậu muốn uống nước và cậu không biết tìm ai. Bây giờ cậu càng khát hơn, một bên bị thao một bên phối hợp hôn môi, tham lam lấy đi nguồn nước từ trong miệng Thẩm Lê.
Thẩm Lê nhắm mắt lại, cơ thể cậu thật ấm áp và mềm mại, trước mắt anh tối sầm. Anh biết rằng anh đang tự lừa dối mình. Anh đang hung hăng rút cắm và hôn môi cậu, cảm giác muốn bắn tinh truyền tới. Phía sau cơ thể cậu cũng cắn anh chặt hơn, mọi thứ đều đang cao trào.
Tốc độ ra vào đạt đến cực đỉnh, âm thanh của sự va chạm, âm thanh của nụ hôn, sự rên rỉ quấn quít của hai cơ thể, tiếng hét dường như đạt đến đỉnh điểm.
“Tư Nhiên….”
Cái tên được thốt ra với tiếng thở hổn hển, cả hai đều đột nhiên nghiêm lại. Niềm vui dần dần lắng xuống, tâm trí quay trở lại. Thẩm Lê rút bộ phận sinh dục ra, đẩy Bạch Thiệu Lan đi. Anh tùy tiện mặc lại quần và bước ra ngoài cửa.
“Chờ một chút…Chờ một chút! Anh vừa mới nói gì! Tư Nhiên…Tần Tư Nhiên có phải không! Anh là gì của cô ấy? Anh là ai?”
Bộ não Bạch Thiệu Lan như nổ tung, người phụ nữ quyến rũ xuất hiện trong vẻ ngoài quyến rũ xuất hiện trước mắt anh. Anh đứng dậy muốn túm lấy Thẩm Lê bất kể sự khó chịu của hậu huyệt.
“Đừng đi! Nói cho rõ! Anh là ai?”
Tiếng xích sắt vang lên, cậu bị kìm lại, không thể tiến về phía trước. Cậu chỉ có thể nhìn anh ta bước ra cửa và biến mất.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook