Giam Cầm Mỹ Nhân Ngư
-
5: Hẹn
Linh Lan nhất nhất lắc đầu, mắt hạnh lóng lánh có chút đượm buồn, phe phẩy bàn tay nhẹ nhàng từ chối.
" Không...ta không cần những điều đó...
Bây giờ ta chỉ muốn...!"
Phiếm môi ửng hồng khẽ động đột nhiên dừng, Linh Lan kéo lấy một lọn tóc mềm mại xoắn xoắn vào ngón tay, thẹn thùng nói.
" Rất nhanh anh trai của ta cũng sẽ tìm được vị tân hôn phu mới...!"
" Hôn phu mới...!"
Lời nói ra mang ý vị, khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông ngậm cười âm lãnh, giọng nói vặn vẹo rít qua kẽ răng, không hài lòng.
" Ra là vậy...!"
Hóa ra, tiểu công chúa không muốn lên đất liền vì vẫn còn vấn vương chuyện hôn sự, trong lòng thao thao bất tuyệt ý định sớm ngày gả đi.
Linh Lan đơn thuần không hiểu tình cảm của Lãnh Đình, trong mắt chỉ xem hắn là bạn, một lòng hướng về biển cả, chỉ có đàn ông là nhân ngư mới xứng với cô, đầu óc giản đơn nghĩ gì nói đó.
" Lần này ta muốn tận dụng tâm ý để chinh phục, hôn phu tiếp theo nhất định sẽ không vứt bỏ ta "
" Đúng không ? "
Cô nhìn Lãnh Đình tràn đầy khao khát, xoay người chường tới đầu mỏm đá ưỡn cao người hứng gió biển, mái tóc đen mượt như dòng suối thay đổi màu sắc theo cảm xúc hưng phấn, màu bạc kim óng ánh phủ từ chân tóc tới ngọn, thêm lớp bụi cát lấp lánh như những ngôi sao nhỏ được ướm lên tóc.
Lãnh Đình không lạ lẫm với cảnh này, suốt thời gian làm bạn với tiểu công chúa không ít lần cô vui mừng để mái tóc đổi màu.
Ngoài nước mắt trân châu, mái tóc đổi màu này là điểm đặc biệt nhất trong mắt hắn.
Ban đêm gió biển mát lạnh, nhẹ vỗ xô rối mái tóc dài kim sắc của công chúa nhân ngư, cô kiêu sa xinh đẹp vô cùng.
Ánh mắt đại đế phía sau dần lãnh khốc, cô cũng không hề biết, còn vô tư quay lại đến bên cạnh hắn đặt một con ốc biển vào lòng bàn tay to lớn.
" Lãnh Đình, ngươi là bằng hữu nhân loại đầu tiên của ta, trong này chưa nước mắt trân châu của ta
Tặng cho ngươi, sắp tới khả năng ta không lên trên mặt biển nữa "
" Tại sao thế ? "
Thanh âm gắt gao âm lãnh, hắn chấn động, mày rậm không khỏi nhíu mày cuộn đầy nộ khí.
Hắn đã làm gì sai ? Sao tiểu nhân ngư này lại tự dưng không lên mặt biển nữa ?
" Là vì hôn phu sắp tới sao ? "
Lời nói có chút tàn khốc không giấu được cảm giác mất mát, ánh mắt vừa lạnh vừa nóng, mâu quang nguy hiểm dữ tợn nhìn cô dò xét, hơi thở người đàn ông thành thục đáng sợ nóng rực bao trùm không gian tĩnh lặng.
Tiểu công chúa không nhận ra sát khí từ hắn, ung dung gật đầu, giọng ngọt ngào cười duyên, nói.
" Sắp tới anh trai của ta sẽ đưa ta đi gặp hôn phu, ưng ai ta sẽ chinh phục người đó
Cho nên...sau này ta sẽ không lên nữa, tập trung cho hôn phu của ta...!"
" Chúc - mừng - cô...công chúa...!"
Hắn ủy khuất tiếp nhận cầm chặt chẽ trong tay vỏ ốc đầy trân châu tản ra ánh sáng lấp lánh, trắng trẻo giống như da thịt cô.
Đây là trân châu đẹp nhất mà hắn nhìn thấy, từ nước mắt nhân ngư biến thành, làm lễ vật ly biệt thập phần trân quý.
" Chiến tranh đã thắng lợi, cung điện thiết lập châu lục cũng đã được xây dựng xong, ta cũng nên rời đi đến đó an cư
Ba ngày sau, ngươi nguyện ý gặp ta một lần cuối cùng không ? "
Rốt cuộc quen biết nhau mấy tháng lại là bằng hữu đầu tiên của cô, hắn thích cô nhiều đến thế cô lại mặc nhiên không biết, còn không cho hắn lấy một cơ hội được nằm trong danh sách hôn phu của cô.
Nội tâm hắn bứt rứt, hắn là đại đế của châu lục, xét về thân phận hắn hiển nhiên cao quý hơn hẳn bọn nhân ngư giống đực kia, luận về sức mạnh thì càng chẳng thua kém ai.
Suốt nhiều năm chinh chiến, quỷ thần tà ma đều bại dưới tay hắn, một kẻ dũng mãnh tài giỏi bậc nhất châu lục cớ gì tiểu công chúa kia lại không ngó ngàng đến hắn ?
Ý thức hỗn loạn thanh tỉnh vài phần, đầu óc len lỏi lên tia ý nghĩa xấu xa.
- Em phải là của ta
Linh Lan nghĩ đến khả năng về sau hai người sẽ không gặp lại nữa sảng khoái gật gật đầu đáp ứng hắn, mềm mại cười ngọt ngào nói.
" Có thể, ngươi còn muốn cần cái gì nữa không ?
Đáy biển trân bảo rất nhiều, ta có thể tặng cho ngươi thêm vài món, trân châu của ta cũng không hẳn là thứ quý nhất "
Thế gian này vu sư cùng nhân loại đều thèm nhỏ dãi bảo tàng dưới đáy biển, nhưng cho tới giờ không ai lặn xuống được nơi sâu nhất để lấy.
Là cô chúa của biển cả, mọi kì trân dị bảo dưới đấy biển đều tùy ý Linh Lan lấy đi, vì coi hắn như ngoại lệ duy nhất của cô, có thành kính muốn cho hắn.
Thế nhưng, hắn lại cự tuyệt, vỏ ốc trong tay trả lại cho Linh Lan, hắn chỉ lấy duy nhất một hạt trân châu làm quà từ biệt.
" Ta là vua của châu lục, những cái đó đều không phải thứ ta muốn "
Ngón tay thon dài lướt qua mặt, tự nhiên sờ vào gò má mịn màng của Linh Lan, mắt hắn cuồng nhiệt có chút thất thần nhìn cô, khàn giọng nói.
" Ta sẽ chờ cô, công chúa của ta
Hẹn - cô - ba - ngày - sau...!"
Linh Lan không hiểu ẩn ý từ trong đôi mắt lẫn hành động của hắn, vô thức gật đầu hứa.
" Ta nhất định sẽ đến "
Hắn cười hài lòng, ngón tay lại nhanh chóng di chuyển sang mái tóc màu bạc thoáng chốc ngã đen kéo lấy một lọn tóc, đặt lên nụ hôn tạm biệt.
Không có thêm tiếng nói nào nữa, hắn đi rồi, Linh Lan vui vẻ lặn về đáy biển, cho dù hắn cự tuyệt trân bảo, cô vẫn là chọn một vài món đồ tốt nhất tặng hắn.
Trong thủy cung thứ gì vừa mắt cô đều gom hết, ngẫm nghĩ hắn con người không tham lam đúng là bạn tốt của cô, đã là bạn thì cô không thể bạc đãi hắn.
Ba ngày sau, công chúa nhân ngư mỹ lệ ôm một cái rương chứa đầy bảo vật ở trên bờ biển đợi hắn từ lúc trời vừa sập tối.
Cô ngồi trên mỏm đá đợi đến khi sao trên trời phủ khắp một vùng, óng ánh phản chiếu xuống mặt biển yên tĩnh.
Hôm nay là ngày đẹp, không có gió bảo, sóng yên biển lặng, thơ mộng như một bức tranh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook