Giam Cầm Mỹ Nhân Ngư
13: Cho Phép Em Được Nói Chuyện


Hắn nhanh chóng quay lại tủ đồ lấy một bộ đồ ngủ luôn được chuẩn bị sẵn, phòng hờ hắn muốn ngủ ở đây.

Xong xuôi, liền khẩn trương quay lại với cô gái nhỏ.
Ở mép giường đầy hoa diễm lệ bị hắn gạt gọn qua hai bên, hành động có chút thô bạo làm tiểu công chúa hoảng sợ lùi vào một góc, đôi tay mềm yếu khoanh trước ngực, gắt gao ôm lấy thân thể.
Vẻ sợ sệt và phòng hờ vẫn rất cao độ, Linh Lan không nói được, chỉ có thể khóc, nước mắt hóa thành trân chân rơi mãi, người đàn ông sợ cô khóc đến mù lòa, yêu cầu.
" Nín "
" Khóc nữa ta không trả lại giọng nói cho em "
Thanh âm cứng như băng làm những giọt nước mắt khựng giữa chừng, thấm vào da mặt phiếm hồng mỏng manh, cô gái mở to mắt ướt vào người đàn ông.
- Trả lại giọng nói
Linh Lan chấn động, cứ tưởng cô bị hắn lấy đi giọng nói sẽ câm suốt đời, không ngờ hắn còn có cách trả lại giọng nói cho cô.
Ý thức hỗn loạn mất khống chế với tay sang người đàn ông, lay động cánh tay rắn chắc của hắn, biểu tình trên khuôn mặt ngây ngô thành khẩn cầu xin.
Tay kia không ngừng ôm lấy cổ họng, thanh âm ngắc ngứ vang lên liên tục, giờ phút này cô rất muốn lấy lại giọng nói của mình.
Lãnh Đình đương nhiên hiểu ý cô, lại tàn nhẫn dứt khoát gạt cánh tay nhỏ bé kia ra, từ chối thẳng thừng.
" Không phải lúc này "

Giọng nói âm u hữu lực, hắn có thuốc giải, có thể trả lại giọng nói và đuôi cá cho cô, nhưng hắn sẽ không đưa nếu không có lợi cho hắn.
" Khi nào em tập đi thành công, học chữ ở đây thuần thục ta sẽ cho phép em được nói chuyện "
Những ngón tay có phần thô sạm lướt vào kiều chân mềm mại của cô gái, yêu cầu.
Linh Lan căn bản nghe không hiểu cái gì là " tập đi ", cái gì là " học chữ ", cả gương mặt đờ đẫn nhìn hắn ngu ngơ.
Vì cái gì mà hắn lấy đi đuôi cá và giọng nói của cô ? Tại sao hắn phải bắt cô đến đây ?
Cô gái nhỏ không hiểu, uất ức kêu khóc, nước mắt rạt rào chảy thành từng chuỗi.

Lãnh Đình hít lấy một hơi mệt mỏi, dường như chỉ có cô hắn phải hạ mình.
" Còn khóc ta bẻ cổ "
" Ưm ! "
Âm thanh inh ỏi tắt ngấm ngay tức thì, chiêu này của hắn rất hữu dụng, tiểu nhân ngư sợ chết không ai bằng, hai tay gắt gao ôm cần cổ bé nhỏ chặt chẽ, nuốt hết nước mắt vào trong, một tiếng động hay tiếng thở mạnh cô cũng chẳng dám phát ra.
Nét mặt hung hãn của người đàn ông chóng thản đi, trời cũng đã tối mịch hắn cũng lười nói nhiều với cô.

Cả ngày bận rộn chính sự, chỉ có buổi đêm mới được ở cạnh cô gái mình yêu, hắn phải trân trọng thời gian quý báu này, hành động nhanh gọn kéo cô nằm xuống.
Vòng tay mạnh mẽ giam cầm cô gái vào lồng ngực, Linh Lan cảm thấy bị hắn xâm phạm, hai tay yếu nhược chống trước ngực rắn rỏi, dùng hết sức đẩy, lắc đầu ghét bỏ xua đuổi.
" Ưuuuu "
Từ trước đến giờ tiểu công chúa được dạy dỗ, chỉ có chồng của mình mới được nằm chung.

Người đàn ông này không phải chồng cô, không thể cho phép hắn tiếp tục làm càn, ngộ nhỡ chuyện này mà lộ ra thì thanh danh sẽ bị hủy, cả đời cô sẽ không lấy được chồng.
Tinh thần cô khủng hoảng, gian nan vừa đấm vừa đẩy chả thấm vào đâu trên thân người đàn ông, sức lực của cô yếu đến mức Lãnh Đình có cảm giác như cỏ mây cọ vào người, ngứa ngáy khó chịu.
Hắn một tóm gọn hai tay yếu ớt, không nói nhiều lời siết chặt như muốn vặn gãy, dọa cô gái hoảng hồn, vì có chút đau mà không dám đánh hắn nữa.
" Ngủ đi, còn không ngoan ta vặn gãy "
Cổ tay nhỏ bé bị hắn kéo giữ khư khư trước ngực, cứ giữ như vậy dọa cô gái, không cho cô cựa quậy.

Sau đó ra chiêu dụ hoặc, nhắm chặt hai mắt thỏa thích vỗ nhẹ bàn tay để ngang hông nhỏ, dịu dàng nói.


" Em ngoan ta sẽ suy xét cho em sớm được nói chuyện "
Bầu không khí tĩnh lặng, vành tai lạnh lẽo rục rịch, hắn nói mà không nghe thấy cô gái có động tĩnh gì liền mở mắt ra xem xét, ngoài ý muốn cười ngặt nghẽo.
Tiểu công chúa ngủ từ lúc nào chẳng hay, còn ngủ ngay vào lúc cô đang bị dọa, ngủ say đến mức Lãnh Đình trực tiếp hôn vào gò má mềm mại cũng không hề hay biết.
Ngón tay thon dài rõ rệt từng khớp xương vân vê trên bọng mắt ướt át, rồi di chuyển vút một đường ọc theo sóng mũi cao ngút ngàn, thì thầm.
" Ngủ ngon nhé, công chúa của ta "
Hắn kéo chăn ân cần đắp lên, đêm nay là đêm đầu tiên ngủ cùng nhau, trong lòng hắn không khỏi dâng lên cảm giác thập phần sung sướng, ôm chặt cô gái nhỏ không chỉ một nụ hôn đặt lên má mà cả cổ và môi đều bị hắn tham lam chạm vào.
Cô gái nhỏ say sưa bởi hương hoa dịu êm, nằm trong tay bạo quân cũng không mơ thấy ác mộng.

Đúng là chỉ khi cô ngủ say hắn mới được nhìn thấy dáng vẻ cô ngoan ngoãn.
....
Ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua khung cửa, căn phòng đầy mùi hương dịu ngọt giờ đã thản bớt, tiếng líu lo bên ngoài vang lên nhè nhẹ miễn cưỡng tiểu công chúa tỉnh giấc.
Hàng mi cong dài tuyệt đẹp khẽ động, đôi ngươi lóng lánh xuất hiện bóng của một người mờ nhạt, dần dần hiện rõ.
" A "
Cô gái nhỏ hoảng hồn, theo bản năng bật dậy trốn vào một góc giường.
Hơi thở gấp gáp kiều suyễn, cô nhìn chòng chọc vào Khả Ái đứng tòng ngồng cạnh giường tươi cười rạng rỡ, tay cầm một cái chậu lớn có vắt một chiếc khăn nhỏ, cung kính nhún người.
" Chào buổi sáng thưa công nương

Em xin phép sửa soạn cho người nhé "
Thanh âm dịu ngọt như mật, ý thức hỗn loạn khôi phục vài phần, Linh Lan đã quen mặt Khả Ái, biết cô là người hầu cho mình từ từ buông dần cảm giác sợ hãi.
Cô đảo mắt dò xét một vòng, người đàn ông kia biến mất đâu rồi ?
Trong căn phòng rộng rãi bây giờ chỉ có mỗi cô và nữ hầu kia, Linh Lan bắt đầu bối rối tìm kiếm hắn.
" Công nương đừng tìm nữa ạ !
Đức vua thượng triều có việc rồi, tối ngài ấy sẽ quay lại "
Khả Ái thông minh lanh lợi, nhìn cử chỉ tìm kiếm liền hiểu ngay, cô chủ động đến gần cô gái nhỏ, đặt chậu nước ngay mép giường, nhỏ nhẹ nói.
" Công nương, em xin phép nhé "
Cơ thể nhỏ nhắn phản ứng nhẹ, Linh Lan sợ sệt rụt rè ôm lấy chân, căn bản cô nghe không hiểu những gì Khả Ái nói.
" Thượng triều " là cái gì ? Tiểu công chúa không thể nói, không thể miêu tả, bứt rứt xắm nắm bàn tay bé nhỏ, gương mặt nhăn nhó phức tạp.
Khả Ái lầm tưởng mình xảy sai sót phật lòng tiểu nhân ngư, hoảng hồn hoảng vía giải thích.
" Công nương người đừng sợ....
Em...em không có ý xấu đâu, xin người đừng sợ "

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương