Giam Cầm Cô Dâu Không An Phận
-
13: Không Có Lần Sau
"Tư lệnh bọn họ đang ở tầng hai mươi, phòng hai mươi hai mươi." Lục Trị có lẽ đã ở đây từ lâu, vừa thấy Bạch Kính Xuyên lập tức chạy ra báo cáo lập công.
Bạch Kính Xuyên gật đầu, nhận lấy súng từ tay phụ tá, một thân anh tuấn đi vào trong.
Đến phòng hai mươi hai mươi, anh mất thiếu nhẫn giơ súng lên bắn nát ổ khóa, rồi đạp cửa xông vào.
Đôi nam nữ trên giường nghe thấy tiếng động lớn ngoài cửa, liền dừng động tác.
Doãn Khiên hôn môi Triệu An Ngữ khàn giọng nói: "Chờ anh."
Chân anh ta chưa kịp chạm đất, Bạch Kính Xuyên với sắc mặt u ám đã tiến về chiếc giường, nhìn qua hai người bọn họ một lượt, rồi không nói không rằng đem Triệu An Ngữ quần áo xộc xệch lôi đi.
"Bạch Kính Xuyên anh điên à? Thả tôi ra." Triệu An Ngữ tá hỏa giằng co, lớn mật mắng chửi.
"Đúng tôi điên đó, Triệu An Ngữ lá gan em cũng lớn đấy, dám bỏ qua những lời tôi nói." Dứt câu anh ôm ngang thân Triệu An Ngữ vác cô trên vai, đôi chân nhanh nhẹn tiến về phía trước.
Doãn Khiên phản ứng chậm chạp cất bước đuổi theo, nhưng sực nhớ ra món đồ quan trọng còn chưa mang theo, chạy ra phòng khách vơ vội bản hợp đồng trên bàn.
Khi anh ta đuổi tới, Bạch Kính Xuyên đã chuẩn bị lên phi cơ.
Tiếng cánh quạt quay ồn ào khiến anh ta hét lớn:
"Bạch Kính Xuyên có thật mày là quân nhân không? Tao sẽ tố cáo mày tội giả danh quan chức quân đội để đi cưỡng ép vợ người khác."
"Doãn Khiên ngoài thuê đám côn đồ đến xử lý tôi và uy hiếp ra cậu còn cái nào khác không?" Bạch Kính Xuyên quay đầu cười bỉ, không quan tâm tới Doãn Khiên, ôm Triệu An Ngữ lên phi cơ.
Cơn giận trong người vẫn chưa tàn, như đốm lửa bập bùng cháy lớn, Bạch Kính Xuyên khí thế bức người đè Triệu An Ngữ không an phận dưới thân, cảnh cáo: "Thế nào bị tôi phá hỏng chuyện tốt giận rồi? Nhìn bộ dạng em bây giờ tôi thật muốn bắn nát đầu hắn ta."
Anh nghĩ bản thân mình trước giờ luôn kiềm chế cảm xúc rất tốt, không ngờ lại vì cô bé ngang bước này làm cho mất kiểm soát.
Đôi môi sưng đỏ cộng thêm dấu hôn trên cổ Triệu An Ngữ, chứng tỏ anh mà không kịp thời xuất hiện, hai người bọn họ sẽ đi tới bước cuối cùng, thật chướng mắt làm sao.
"Bạch Kính Xuyên anh là lưu manh à? Tôi có làm gì cũng không tới lượt anh quản, theo tôi biết với thân phận của anh và tôi hiện tại rất khó đến được với nhau." Triệu An Ngữ quay đầu đi, kháng cự.
Bạch Kính Xuyên cười đầy ý vị, dùng mu bàn tay áp vào má cô di chuyển lên xuống: "Em ngây thơ quá rồi."
Cuối cùng Bạch Kính Xuyên cúi đầu hôn Triệu An Ngữ, dùng cách thức nguyên thủy nhất để hạ hỏa.
Chà đạp một lượt khắp khoang miệng Triệu An Ngữ, khi cảm thấy khắp nơi đều có dấu ấn của mình mới dừng lại, ngồi ngay ngắn: "Nhắc em lần cuối sau này còn để thằng đó chạm vào, tôi không đảm bảo cái đầu nguyên vẹn cho hắn đâu."
Cơ thể nâng nâng bắt đầu cách xa mặt đất, Triệu An Ngữ giãy dụa cả đoạn đường đã thấm mệt, lúc này ngoài ánh mắt căm hận ra cô thu mình một góc, tránh động chạm từ Bạch Kính Xuyên.
Anh thương sót giơ tay muốn chạm vào cô, nhưng lại do dự thu về, ảo não nói:
"Ngữ Ngữ em đã trưởng thành rồi, không còn là cô gái nhỏ nhút nhát ngồi bên tôi chỉ dám liếc nhìn trộm, gan dạ một cách ngốc nghếch."
Triệu An Ngữ trừng mắt nhìn Bạch Kính Xuyên: "Anh đang làm gì đây? Cưỡng ép người hả, Bạch Kính Xuyên anh có mang tôi đi có chăng cũng chỉ là thể xác."
Bạch Kính Xuyên nhếch môi cười: "Tương lai còn dài mà, chí ít chúng ta cũng có thể sống với nhau thêm ba mươi năm nữa."
Triệu An Ngữ khinh bỉ dùng cách im lặng để phản kháng.
Bạch Kính Xuyên đưa Triệu An Ngữ trở lại căn hộ trước đây, đúng như dự tính chưa được bao lâu thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Khác với lần trước, lần này anh rất phối hợp, căn dặn cấp dưới chăm sóc Triệu An Ngữ, sau đó hướng ra cửa.
Vừa mở cửa ra đã nói: "Tôi đi theo các cậu."
Hai viên cảnh sát nhìn nhau, đây là lần đầu tiên bọn họ đi bắt tội phạm chưa cần mở miệng đối phương đã tỏ ra thành khẩn.
Bọn họ không làm khó anh, đưa tay làm động tác mời.
Bạch Kính Xuyên theo thói quen thong dong dẫn đầu, chẳng giống người phạm tội chút nào.
Tại đồn cảnh sát, Doãn Khiên đã có mặt ở đó, thấy Bạch Kính Xuyên một cái liền to giọng nói: "Tao xem mày lần này thoát tội kiểu gì?"
Bạch Kính Xuyên cau mày, Doãn Tắc dạy con kiểu gì không biết? Dù gì anh cũng hơn cậu ta gần chục tuổi, vậy mà xưng hô không có phép tắc gì cả.
Nghe lời đe dọa, trên mặt Bạch Kính Xuyên không một nét sợ sệt, mỉm cười lướt qua hắn ta.
"Anh Doãn đây tố cáo anh hai tội, một là giả danh quân nhân, hai là bắt cóc vợ anh ta, anh có gì phản biện không?"
Bạch Kính Xuyên không nói gì, chỉ từ tốn đưa tay vào túi lấy tấm thẻ trong ví ra đưa cho viên cảnh sát.
Viên cảnh sát cầm thẻ nhìn qua một lượt, sau đó kinh hãi nhìn Bạch Kính Xuyên vài lần, run rẩy nói: "Chúng tôi đã xác định nghề nghiệp anh Bạch, không có gì sai phạm cả."
"Thế còn việc anh ta bắt cóc vợ tôi?" Doãn Khiên ngờ vực nhíu mày.
Viên cảnh gõ gõ vào bàn phím máy tính tra thông tin, mất kiên nhẫn nói:
"Anh Doãn chúng tôi không tìm thấy thông tin chứng minh anh và cô Triệu là vợ chồng hợp pháp, cho nên cáo buộc của anh với anh Bạch không được ghi nhận."
"Các người có phải nhận tiền của hắn ta rồi không?" Doãn Khiên nghĩ thế nào cũng không ra tờ chứng nhận kết hôn mới hôm qua anh ta đi làm, cảnh sát lại nói không thể chứng minh được, đây đang ám chỉ anh ta lừa gạt à? Liền lập tức nổi đóa.
"Anh Doãn ăn nói cho cẩn thận, đừng cậy mình có chỗ dựa mà ăn nói lung tung, chúng tôi căn cứ theo luật mà làm chưa từng vi phạm điều gì." Viên cảnh sát sắc mặt đem thui khó chịu nói.
Doãn Khiên đơ người, đây là chuyện quái gì vậy?
Bạch Kính Xuyên đến chưa đầy mười phút đã được thả, còn được tận trưởng đồn công an cung kính tiễn ra cửa.
Doãn Khiên theo sau giống như người vô hình, nhìn cái gì cũng không thuận mắt, lẩm bẩm mắng: "Lão già chết tiệt, thường ngày một câu chú hai câu chú giờ không đặt tôi vào mắt."
Anh ta mang theo nhiều dấu hỏi chấm trong bụng, ngồi lên xe đem giấy chứng nhận kết hôn ra ngắm nghía một hồi vẫn không tìm thấy điểm khác thường, lôi điện thoại ra chụp lại gửi cho người quen bên phía cơ quan nhà nước.
Vài phút sau người kia gọi lại nói: "Doãn Khiên, con dấu cùng chữ ký người xác nhận trên đó đều không nằm trong số cán bộ có thẩm quyền."
Doãn Khiên bắt đầu cảm thấy hoang mang, đưa mắt nhìn ra ngoài.
Thấy trưởng công an cung kính cúi thấp đầu chào Bạch Kính Xuyên tự hỏi:
Rốt cuộc Bạch Kính Xuyên là ai chứ? Không phải tên vô danh tiểu tốt sao?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook