Trong thư phòng, Lăng Thần ngồi hút thuốc, vòng khói lượn lờ quẩn quanh, ánh mắt của hắn tăm tối không rõ, trên mặt bàn rộng lớn trước mặt bày một xấp tài liệu dày, đầu trang dán hình của Trình Nghị Chử, phía dưới không khó nhìn ra là tài liệu chi tiết về y.

“Trình Nghị Chử à…” Lăng Thần chợt nở nụ cười, vươn tay dụi điếu thuốc vào gạt tàn, trợn mắt lên, ánh mắt tàn nhẫn âm u đến đáng sợ, “Không cố gắng lợi dụng mày thì đúng là có lỗi với mục đích mày đến đây.”

Cùng lúc đó ở trong phòng, Lăng Tiêu bước xuống giường đi đến cạnh cửa sổ thất thần nhìn ra bên ngoài, tất cả mọi thứ ngoài đó trông tự do và hạnh phúc biết nhường nào!

Đang lúc khao khát thì cửa phòng bị mở ra, không vài giây sau Lăng Tiêu rơi vào cái ôm của người đó, lưng dán sát vào lồng ngực hắn, một đôi cánh tay cường tráng quấn lên trước ôm cả người anh, hơi thở ấm áp phả bên tai, giọng nói mang theo sự nhung nhớ tha thiết thầm thì vào tai anh: “Tiêu…” Môi mỏng ngậm lấy vành tai trắng nõn xinh xắn.

Lăng Tiêu hoàn hồn, vùng vẫy theo bản năng nhưng bàn về thể lực thì anh không phải đối thủ của Lăng Thần, ánh mắt của anh lóe lên sự khó chịu, “Lăng Thần, buông tôi ra!”

Tuy Lăng Thần từng làm chuyện còn xấu hổ hơn với anh nhưng bây giờ cả hai đang đứng trước cửa sổ, chỉ cần người ngoài ngẩng đầu sẽ có thể thấy rõ…

Lăng Thần không hề muốn buông ra, hắn vẫn thế muốn gì làm nấy, ôm siết Lăng Tiêu, liếm láp gặm cắn càng thêm nhuốm màu tình dục.

Lăng Tiêu không tránh được, anh đau thương nhắm mắt từ bỏ việc giãy giụa, để mặc hắn thao túng hệt như con rối.

Lăng Thần cảm nhận được sự đau thương tột cùng toát ra từ người trong lòng, mắt hắn hiện lên vẻ không cam lòng nhưng vẫn ngừng gặm cắn, chống cằm lên đầu Lăng Tiêu lẳng lặng không nói lời nào cảm thụ anh.

Lăng Tiêu cũng không nói chuyện, anh chẳng muốn giao lưu với Lăng Thần, bị giam ở đây hai năm, đối mặt với sự chiếm hữu hết lần này đến lần khác của em trai ruột, đối mặt với cánh cửa gần trong gang tấc nhưng vĩnh viễn không thể đi ra, anh gần như sắp tuyệt vọng…

“Tiêu.” Lăng Thần chợt mở miệng.

Lăng Tiêu không đếm xỉa.

Lăng Thần nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt bình thản, “Nếu cha mẹ chết rồi thì anh sẽ làm thế nào?”

Lăng Tiêu tức khắc trợn to mắt, anh ngoái đầu khiếp đảm nhìn Lăng Thần, tim như bị ai đó nắm lấy, bóp chặt rồi dần dần siết lại…

“Cậu… cậu nói gì?” Giọng Lăng Tiêu run rẩy chừng như muốn vụn vỡ, “Cha mẹ… cha mẹ…”

Đã… chết?

Lăng Thần không nhìn ra ngoài nữa, hắn nhìn Lăng Tiêu hoảng sợ trong lòng mình, thở dài, càng ôm siết anh hơn, “Tiêu, anh còn có em, em vẫn sẽ luôn ở bên anh, Tiêu, em yêu anh…”

“Không, cậu gạt tôi… Không thể…” Lăng Tiêu quay đầu, bỗng anh mỉm cười, nụ cười phờ phạc có phần khiên cưỡng, anh nhắm chặt mắt lại liên tục lầm bầm như đang thôi miên bản thân, “Không thể… tuyệt đối không thể nào… Bọn họ không thể chết… Tôi biết, cậu đang gạt tôi…”

Tung tích của cha mẹ là lý do duy nhất chống đỡ anh sống đến hiện tại… Nhưng giờ đây Lăng Thần lại nói với anh là họ chết rồi?

Không thể nào…

“Tiêu, hai năm trước họ đã chết rồi, chết trong trận cháy đó…”

“Không thể…” Lăng Tiêu gầm lên ngắt lời hắn, anh phẫn nộ thống khổ xoay người níu cổ áo Lăng Thần, “Trận cháy đó là do cậu rắp tâm hãm hại, lúc tôi bị cậu dẫn đi thì họ vẫn còn sống, cậu gạt tôi! Cha mẹ không thể chết!” Anh gầm lên như dã thú bị thương, vành mắt đỏ chót, ngay cả anh cũng không phát hiện nước mắt ứa ra làm mơ hồ tầm mắt mình.

Lăng Thần yên lặng nhìn anh.

Nước mắt gánh không nổi nỗi đau mà rớt xuống, Lăng Tiêu vô lực ngồi thụp xuống đất, nỗi oan ức đau đớn hai năm qua tuôn trào, anh ôm mình khóc thành tiếng.

“Tiêu…” Lăng Thần quỳ xuống đất ôm siết anh, siết đến nỗi gần như dúi đối phương vào ngực mình. Tim hắn đau nhói, thật sự rất đau nhưng vì chuyện kế tiếp, hắn phải làm vậy!

Lăng Tiêu điên cuồng giãy giụa, gào khóc: “Ma quỷ, mày là ma quỷ…”

Bọn họ cũng là cha mẹ của hắn, sao hắn có thể làm thế…

Lăng Thần không buông tay cũng không nói lời nào để mặc Lăng Tiêu phát tiết, hắn nhắm mắt lại tiếng thở dài như có như không bị tiếng gào khóc của Lăng Tiêu che lấp.

Đến khi Lăng Tiêu khóc đến ngất xỉu thì Lăng Thần ôm anh lên giường, đắp kín chăn cho anh, ngồi bên cạnh lặng lẽ ngắm gương mặt đẫm nước mắt của Lăng Tiêu, rất lâu sau, hắn đứng dậy cúi người dịu dàng hôn lên trán anh xong rời khỏi phòng, đóng cửa lại, trong nháy mắt đóng cửa khóe môi hắn nhếch thành nụ cười vừa tàn độc vừa châm chọc, “Kế tiếp ngồi đợi thu lưới thôi.”

Chạng vạng, ánh chiều tà ngả về tây, Lăng Tiêu chậm rãi mở mắt, con mắt sưng húp thẫn thờ nhìn hoa văn điêu khắc tinh xảo trên trần nhà, chốc sau anh chậm chạp ngồi dậy, xuống giường, vì không vén chăn lên nên chăn theo đà rớt xuống sàn. Tiếng xích va chạm lanh lảnh, Lăng Tiêu như mất hồn phách bước từng bước vào nhà tắm, trong nhà tắm rộng rãi có một chiếc gương lớn, Lăng Tiêu nhìn mình trong gương, đờ đẫn, tiều tụy, hồn bay phách lạc, trắng bệch, sống không bằng chết…

Anh bất ngờ cầm cái cốc bên cạnh đập mạnh vào mặt gương, “xoảng” một tiếng, chiếc gương nứt ra, cái cốc trong tay cũng vỡ tan, mảnh vỡ tung tóe lướt qua mặt anh, mảnh cốc đâm vào bàn tay đang nắm chặt, máu tươi chảy ra nhưng dường như anh không thấy đau, ánh mắt vẫn trống rỗng.

Chết thì càng tốt…

Nên chết từ lâu rồi…

Suy nghĩ ấy là ý niệm duy nhất của Lăng Tiêu ở hiện tại.

Anh chậm rãi cúi đầu nhìn những mảnh kính vỡ nát dưới chân, mu bàn chân cũng bị xước loang lổ máu. Anh ngồi xổm xuống buông tay ra, mảnh vỡ dính máu rớt xuống, nhưng vẫn có vài mảnh khảm vào trong da thịt. Lăng Tiêu như không có cảm giác mà nhặt một miếng kính lớn cắt lên cổ tay khác, mặt kính sắc bén không chút lưu tình cắt vào da thịt, máu tươi túa ra. Anh đang muốn cắt mạnh hơn, muốn hoàn toàn cắt đứt động mạch, vào thế ngàn cân treo sợi tóc thì tay anh bị gạt phăng ra, mảnh vỡ bị hất bay đập vào mặt tường dội về.

Lăng Tiêu sững sờ ngẩng đầu, thấy Trình Nghị Chử đang thở hồng hộc trừng mắt với mình, hình như… bị dọa sợ…

Trình Nghị Chử vội vã kéo khăn mặt băng bó cho cổ tay bị thương của anh, đề phòng máu chảy không ngừng.

Lăng Tiêu im lặng, vẫn đờ đẫn nhìn Trình Nghị Chử, Trình Nghị Chử cau mày, y vào phòng đưa thức ăn mà ai ngờ không thấy người, lần theo dây xích thì nhìn thấy người bị khóa đang cố tự sát, y hoảng sợ xông lên gạt tay đối phương đi.

Thấy bộ dạng này của anh giống như chịu phải kích thích gì đó…

Trình Nghị Chử hít sâu một hơi, y ngồi xổm xuống cố gắng giao tiếp với Lăng Tiêu một cách nhẹ nhàng: “Thiếu gia Tiêu, tôi là Trình Nghị Chử, anh còn nhớ tôi không?”

Lăng Tiêu lặng thinh.

Trình Nghị Chử tiếp tục cố gắng, “Tôi biết vừa rồi mình làm vậy rất thất lễ nhưng tôi không thể nhìn anh tự sát, nếu anh gặp khó khăn gì thì có thể tâm sự với tôi, ít nhiều gì tôi cũng có thể giúp anh.” Y từng bước dụ dỗ.

Lăng Tiêu vẫn không lên tiếng, vẻ mặt thẫn thờ nhưng nước mắt lại lăn xuống làm Trình Nghị Chử giật mình.

Trình Nghị Chử luống cuống tay chân, mặc dù đối phương là đàn ông nhưng một người khóc như thế vẫn khiến người ta đau lòng, yếu đuối giống như chỉ cần vò một cái thôi sẽ nát…

“Thiếu gia Tiêu, anh đừng khóc!” Trình Nghị Chử cuống quýt dỗ dành.

“Tôi muốn chết… Tôi muốn… chết…” Giọng nói khàn khàn nghẹn ngào khiến người lo âu.

Lần đầu tiên Lăng Tiêu cảm thấy cả thế giới đều sụp đổ, anh không còn chống đỡ được nữa…

“Là vì không còn chịu nổi bị giam ở đây à?”

Lăng Tiêu chầm chậm lắc đầu, rồi lại gật đầu.

Trình Nghị Chử thở dài, “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ giúp anh.”

Lăng Tiêu nghe thế thì tim loạn nhịp nhìn Trình Nghị Chử, trên mặt vẫn rơi nước mắt.

Anh ta nói… sẽ giúp mình?

Trình Nghị Chử ngồi xếp bằng dưới sàn, nghiêm túc nói với Lăng Tiêu: “Nói chung tôi sẽ nghĩ biện pháp dẫn anh ra khỏi tòa biệt thự này, nhưng tôi cần anh phối hợp, đừng để người khác phát hiện trước khi chúng ta hành động. Và nữa, tôi hi vọng anh giữ tốt thể lực, dù sao thì cơ thể suy yếu sẽ gây phiền toái rất lớn cho việc chạy trốn.”

“Anh thật sự… có thể giúp tôi?” Giọng nói khàn khàn pha lẫn sự khó tin, đầu óc Lăng Tiêu bị xáo trộn bởi sự ngạc nhiên và mừng rỡ, anh không tin nổi anh còn cơ hội thoát khỏi nơi này, thoát khỏi… kẻ đó…

“Anh không gạt tôi chứ? Thật sự… có thể giúp tôi?” Lăng Tiêu nắm víu cổ áo của Trình Nghị Chử.

Trình Nghị Chử giật mình vội nắm lấy tay của Lăng Tiêu, dịch người ra sau một bước, “Tôi bảo đảm, tôi thề đấy!” Y nghiêm túc giơ tay.

“Nhưng vì sao anh phải giúp tôi? Anh muốn lấy thứ gì từ tôi?” Lăng Tiêu không nén được nỗi hoài nghi.

Không thể trách anh đa nghi, anh là một kẻ bị giam cầm, một không tiền hai không quyền, hơn nữa người có mắt sẽ nhìn ra đối nghịch với Lăng Thần thì không có kết cục tốt, cớ gì Trình Nghị Chử lại muốn giúp anh?

Đây chẳng phải là tự dẫn mình đến trước cổng địa ngục ư?

Trình Nghị Chử cười lộ ra hàm răng trắng, “Không lâu nữa anh sẽ biết ngay thôi.”

Lăng Tiêu im lặng, lát sau anh chậm rãi gật đầu.

“Chỉ cần… anh có thể giúp tôi, tôi đồng ý trả bằng bất cứ giá nào!”

Mấy ngày sau, không biết là ông trời biết điều gì mà Lăng Thần ngoại trừ buổi tối vào phòng Lăng Tiêu ôm anh ngủ ra thì thời gian còn lại đều không đến.

Khi đó Lăng Tiêu đã ngủ say, anh biết được chuyện này là vì thỉnh thoảng thức giấc thì nhìn thấy Lăng Thần ôm chặt mình và sáng hôm sau khi tỉnh dậy, vị trí bên cạnh lưu lại độ ấm…

Những khi thức giấc, đối mặt với Lăng Thần trong giấc ngủ mà vẫn vây hãm mình, Lăng Tiêu hận thấu xương nhưng ép mình phải ngủ lại, anh không muốn mình lộ ra bất kỳ sơ sót nào trước khi Trình Nghị Chử giúp anh trốn thoát, vậy nên có hận cách mấy cũng vẫn cắn răng chịu đựng.

Tối hôm đó Lăng Tiêu ngơ ngẩn đứng trước cửa sổ, nhìn ánh sao và ánh đèn của thế giới tụ hội ở ngoài trời.

Trong chốc lát, tiếng cửa mở làm anh hoàn hồn, vội vàng xoay người.

Lúc này là giờ cơm tối, chỉ có Trình Nghị Chử đến đây, mỗi lần anh đều khao khát y có thể mang tin tốt đến cho mình.

Lần này Trình Nghị Chử không mang bữa tối, cũng không mặc trang phục người hầu mà mặc đồ bó màu đen, vừa bước vào cửa thì y tức tốc không dám chậm trễ bước đến ngồi xổm xuống trước mặt Lăng Tiêu, móc chìa khóa vội vã mở xích trên chân anh.

Lăng Tiêu ngạc nhiên, “Trình Nghị Chử…”

Y lấy được chìa khóa?

Trình Nghị Chử cầm áo bành tô của Lăng Tiêu để bên cạnh khoác lên người anh, nói rất nhanh: “Đừng hỏi, chúng ta không có nhiều thời gian, dược hiệu chỉ có nửa tiếng, ta phải đi nhanh nhanh lên.”

Nói xong kéo Lăng Tiêu nhanh chóng đi ra ngoài.

Lăng Tiêu vẫn còn khiếp sợ, mặc Trình Nghị Chử kéo anh chạy khỏi căn phòng giam anh hai năm.

Từ đoạn đường đi xuống lầu, xuống phòng khách, ra hoa viên, đến cổng lớn đều có người té xỉu dưới đất.

Vừa ra khỏi biệt thự, gió lạnh thổi đến lùa vào quần áo hai người. Lăng Tiêu bỗng dưng rất muốn khóc, hai năm, anh chưa từng chạy thế này trong hai năm, chưa từng bước ra ngoài cảm thụ ấm lạnh từ thiên nhiên, anh cảm thấy mình vẫn còn sống, hơi loạng choạng chạy theo sát Trình Nghị Chử thoát khỏi chốn lao tù, anh không muốn thấy chốn này nữa…

Anh nắm chặt tay Trình Nghị Chử, vì Trình Nghị Chử ra tay nên dọc đường đi không gặp trở ngại, không biết y lấy một chiếc xe từ đâu ra, đẩy Lăng Tiêu ra ghế sau còn mình vội vàng vòng đến chỗ điều khiển lái xe rời đi.

Hết 03.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương