Giam Cầm, Bỏ Trốn!
-
Chương 15
Rạng sáng hôm sau, Lăng Tiêu tỉnh dậy trong tình trạng mình mẩy ê ẩm, còn bị ôm chặt không thể động đậy.
Anh hơi nhúc nhích tí thôi cũng đau nhức người, trên gương mặt thanh tú lộ vẻ cam chịu. Một giây sau một luồng hơi thở ấm áp phả sau tai, giọng nói khàn khàn làm nũng: “Tiêu, anh thấy thế nào rồi?”
Lăng Tiêu: “Cũng tạm, hơi khó chịu…”
Lăng Thần lập tức ngồi dậy, vồn vã vươn tay xoa bóp cho Lăng Tiêu, “Em xoa cho anh.”
Lăng Tiêu không từ chối, đúng là hiện tại anh cần được xoa bóp. Anh vùi mặt vào trong gối, để mặc Lăng Thần xoa bóp cho mình, thoải mái dần dần ngủ thiếp đi.
Lăng Thần ngừng tay, cúi người dịu dàng hôn lên lưng Lăng Tiêu, lật người anh lại, đắp kín chăn cho anh rồi xuống giường. Sửa soạn xong hắn bước nhẹ chân ra ngoài phòng, vừa đi ra khỏi cửa thì biểu cảm ban nãy biến mất, thay vào đó là sự lạnh lẽo.
Hắn đi xuống dưới lầu, chú Kỳ lập tức bước ra đón, cung kính đưa áo khoác. Lăng Thần nhận nó, mặc vào rồi hỏi: “Có phát hiện kẻ bất thường nào tiếp xúc với Tiêu không?”
Chú Kỳ: “Ngoại trừ đồng nghiệp của thiếu gia Tiêu, không phát hiện ra người nào có mục đích khác.”
Lăng Thần cười lạnh, chú Kỳ vội cúi đầu.
“Chơi mèo vờn chuột với tao?” Lăng Thần kéo cà vạt, ánh mắt hung tàn, “Tốt nhất đừng để tao bắt được!”
Xưa nay hắn không phải người hiền lành, mọi sự dịu dàng ân cần của hắn đều chỉ dành cho Lăng Tiêu. Lăng Tiêu có hành động khác lạ hắn đều thấy hết, anh vô duyên vô cớ tan tầm sớm vào thư phòng của hắn chắc chắn là có mục đích. Lăng Tiêu bị thôi miên, không thể nhớ ra gì, trực giác mách bảo hắn có người đang bắc cầu xây đường cho Lăng Tiêu, xây đường cho anh rời khỏi hắn!
Người đầu tiên hắn nghĩ đến là Trình Nghị Chử đã biến mất! Lôi điều tra hơn nửa tháng vẫn không có tin tức, rất biến cách trốn.
Có phải hắn nên ép y phải xuất hiện?
Đôi môi mỏng của Lăng Thần khẽ nhếch lên, hắn đi ra khỏi biệt thự, chú Kỳ vội vàng theo sát phía sau.
Lăng Tiêu ngủ thẳng đến trưa mới dậy, anh ngồi dậy, thấy người hầu đặt bát cháo nóng hổi lên bàn. Anh xoa huyệt thái dương hơi nhức, chịu đựng sự khó chịu muốn bước xuống giường.
Da thịt trần trụi tiếp xúc với không khí, Lăng Tiêu rùng mình theo bản năng, anh nhíu mày cầm bộ quần áo sạch được đặt ở trên tủ đầu giường, lúc mở chúng ra thì một mẩu giấy rớt xuống.
Lăng Tiêu tức thời cúi người nhặt nó, bây giờ anh đặc biệt nhạy cảm với mẩu giấy. Anh biết có người đang cố tình đưa ra gợi ý nhắc nhở mình.
Mở mẩu giấy ra, bên trên viết: Phòng tầng hầm.
Phòng tầng hầm?
Lăng Tiêu nhíu mày, trong biệt thự có tầng hầm? Phòng dưới tầng hầm có bí mật gì ư? Anh vò mẩu giấy, thầm nghĩ: Phải đi xem sao.
…
Ánh nắng chan hòa chiếu vào căn phòng rộng lớn, người trên giường cuộn người bất động, áo sơ mi trắng dán vào làn da trắng trẻo. Ngón tay thon dài khẽ cử động, nghe thấy tiếng người kia rời đi thì đôi mắt đóng chặt khẽ mở ra. Lát sau, Lăng Tiêu chậm rãi đứng dậy đến bên cửa sổ, vén một góc rèm cửa nhìn chiếc xe rời khỏi biệt thự.
Anh mím môi, xoay người đi ra ngoài.
Lăng Tiêu tìm kiếm căn phòng dưới tầng hầm, suốt đường đi rất suôn sẻ. Phòng tầng hầm rộng lớn âm u khá ẩm ướt, đặt rất nhiều đồ vật thông thường chưa dùng đến. Anh nhíu mày quan sát tỉ mỉ nhưng không phát hiện chỗ nào bất thường.
Rốt cuộc mẩu giấy muốn ám chỉ điều gì?
Đang lúc thấy kỳ lạ thì từ trên cầu thang truyền xuống tiếng bước chân, Lăng Tiêu muốn nấp nhưng không kịp. Anh chỉ kịp xoay người, trợn lớn mắt nhìn người bước đến.
“Thần…”
Lăng Thần ăn mặc nghiêm chỉnh, đứng ở nơi tầng hầm này hoàn toàn không phù hợp. Đôi môi mỏng của hắn khẽ nhếch lên, trên mặt vẫn mỉm cười nhưng ánh mắt lại âm u đáng sợ.
“Tiêu…”
Vẫn là căn phòng này, vẫn là xiềng xích đó, Lăng Tiêu hoảng sợ nhìn Lăng Thần ngắm nghía sợi xích tinh xảo. Mảnh giấy anh giấu đã bị xé vụn, anh sợ hãi muốn chạy trốn, trong đầu dường như có một con thú giãy giụa gầm thét muốn ép anh lao ra khỏi đây.
Cổ họng anh khô khốc, anh chật vật mở miệng: “Thần…”
Lăng Thần hơi khựng lại, hắn ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu thấp thỏm ngồi trên giường, mỉm cười nhưng trong mắt không hề có ý cười, “Tiêu, anh muốn rời khỏi em à?”
Lăng Tiêu nhìn Lăng Thần, Lăng Thần của hiện tại khác hoàn toàn Lăng Thần mà anh biết, xa lạ khiến người hoảng sợ.
Bờ môi trắng bệch run run, “Không phải…”
Lăng Thần thong thả bước đến, Lăng Tiêu sợ hãi rụt người lại, cuối cùng dựa sát vào đầu giường không đường thối lui. Lăng Thần sải bước lên giường, đến gần Lăng Tiêu, con ngươi đen thẳm nhìn chằm chặp gương mặt hốt hoảng của anh. Hơi thở vốn dĩ thân thuộc giờ phả lên mặt anh làm anh lạnh toát, gần như không kìm được ý muốn trốn tránh, thở cũng không dám thở mạnh.
“Lăng Thần…”
“Tiêu, em yêu anh anh biết không?” Lăng Thần ôm anh, ghé vào tai anh thầm thì như người yêu đang nỉ non, “Thế nên đừng ép em, em thật sự yêu anh, đừng bỏ em, Tiêu… Không có anh thì em sẽ phá hủy tất thảy…”
Không phải…
Anh không muốn rời khỏi đây…
Chỉ là anh… chỉ là anh muốn biết sự thật…
Lăng Tiêu lắc đầu nhưng nghẹn ngào không nói nên lời, Lăng Thần dịu dàng lẫn lưu luyến vuốt ve tai anh, xúc cảm lạnh lẽo làm Lăng Tiêu cảm tưởng như bị rắn độc quấn lấy, anh cứng người không dám nhúc nhích.
“Bất kể là ai đưa cho anh mẩu giấy đó thì cũng không được quan tâm, hiểu không? Tiêu, hãy cứ ở bên em, hãy cứ yêu em, em không muốn lại đạp lên vết xe đổ. Tiêu, được không anh? Tiêu…” Nụ hôn nồng cháy lấp kín hô hấp của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu không dám phản kháng, anh chỉ thoáng cử động đã bị ghì chặt lại. Lăng Thần xa lạ như thế này làm anh sợ, nhưng anh còn sợ sợi xích đang bị vứt trên giường hơn, cảm giác giống như từng bị giam nhốt khiến anh vô thức kháng cự, sợ hãi!
Lăng Thần hôn rất sâu, nồng nhiệt chiếm đoạt hệt như muốn triệt để nuốt Lăng Tiêu xuống bụng, trong đầu hắn vẫn luôn có một giọng nói gào thét: Xích anh lại, nhốt anh lại để anh vĩnh viễn không thể bỏ đi!
Hắn biết anh bất thường, ban đầu hắn muốn bắt được kẻ kia rồi mới tính, nhưng anh lại đi xuống phòng tầng hầm làm sợi dây lý trí trong hắn đứt đoạn!
Nếu Lăng Tiêu tìm ra phòng dạy dỗ dưới tầng hầm thì tất thảy tâm sức của hắn đều sẽ thành công cốc, anh sẽ nhớ lại mọi chuyện, anh sẽ hận hắn, sẽ không tiếc bất cứ giá nào rời khỏi hắn, thậm chí là chết!
Hắn sợ sệt, hắn đã nếm trải niềm hạnh phúc được Lăng Tiêu chấp nhận tình yêu, nó đã ăn sâu vào máu hắn tựa thuốc phiện, chỉ cần nghĩ đến cảnh Lăng Tiêu nhớ ra, quay trở lại hận hắn thì tâm hắn đau như bị xé nát!
Hắn không cho phép, tuyệt đối không!
Hắn rất muốn xích anh lại lần nữa nhưng không xuống tay được, hắn không muốn đạp lên vết xe đổ, hắn sợ…
May mắn là Lăng Tiêu không bị xích, nhưng Lăng Thần không còn để anh tự do nữa, đi đâu cũng có người đi theo.
Công khai giám thị nhưng Lăng Tiêu lại thở phào, chỉ là không thể gạt được sự mịt mờ trong lòng.
Lăng Thần mãnh liệt ngăn cản anh đi xuống tầng hầm như vậy chắc chắn là có liên quan đến trí nhớ của anh. Rốt cuộc vì sao anh lại mất trí nhớ? Rốt cuộc ở quá khứ đã xảy ra chuyện gì với Lăng Thần?
Tất cả những câu hỏi ấy làm Lăng Tiêu gần như không cầm lòng nổi, song anh không thể lại đi sờ vảy ngược của Lăng Thần. Anh nên làm gì bây giờ?
Sau đó Lăng Thần vẫn vậy, vẫn dịu dàng, vẫn ân cần săn sóc, không hề nhìn thấy bóng dáng của ngày đó. Lăng Tiêu cứ ngỡ không còn cơ hội tìm kiếm sự thật, nhưng điều bất ngờ luôn xảy ra ngoài dự đoán.
Một buổi tối, Lăng Thần âm trầm đi vào biệt thự, hung ác ném áo khoác lên sofa, trên gương mặt góc cạnh lộ vẻ tàn nhẫn, chú Kỳ và mấy vệ sĩ đi theo Lăng Tiêu vội vàng quỳ một chân xuống, biểu hiện thấp thỏm bất an.
Giọng Lăng Thần lạnh lẽo: “Tôi nhớ là tôi bảo các người bảo vệ anh ấy cho tốt!”
“Thuộc hạ không làm tròn bổn phận, xin chủ nhân xử phạt!”
“Phế vật!” Lăng Thần phẫn nộ, hắn đạp vào dưới bụng của một trong số những người đó, tàn nhẫn đến độ làm vệ sĩ cường tráng cũng không chịu được rên khẽ, người thoáng lung lay, mồ hôi túa ra.
Mặt Lăng Thần hơi vặn vẹo, bắt đầu từ giây khắc hắn biết Lăng Tiêu bị người khác bắt đi thì nhân tố thú tính trong người sục sôi, ầm ĩ muốn phá nát cơ thể xông ra. Đối phương rất khôn khéo, đùa giỡn xoay vần nhóm vệ sĩ đi theo Lăng Tiêu. Lần đầu tiên Lăng Tiêu thoát khỏi sự kiểm soát của hắn, hắn không biết anh có thể bị thương hay không. Kinh hoàng, bất an cùng với phẫn nộ cuồn cuộn trong hắn.
Tiêu…
Tiêu của em…
Chú Kỳ không dám làm gì dại dột nhưng vẫn lấy hết can đảm nói: “Chủ nhân, tôi nghĩ chắc hẳn người bắt thiếu gia Tiêu sẽ không làm cậu ấy bị thương.”
“Chắc hẳn?” Lăng Thần cười lạnh.
Chú Kỳ vội cúi đầu, “Đối phương không chọn cách mặt đối mặt cưỡng chế bắt thiếu gia Tiêu, vì làm vậy thiếu gia Tiêu chắc chắn sẽ bị thương, mà đối phương lại sử dụng nhiều thủ đoạn để dẫn dụ vệ sĩ rời đi nên tôi đoán đối phương có khả năng đối phó với vệ sĩ, chẳng qua là không muốn làm to chuyện hoặc làm ai bị thương.”
Lăng Thần nghe vậy thì thoáng thở phào, nhưng nhanh chóng bị cảm giác bất an bao trùm lên tâm.
Nếu mục đích không phải là tổn thương Lăng Tiêu thì mục đích chính là hắn! Đối phương muốn lợi dụng Lăng Tiêu để đối phó với hắn!
Trình Nghị Chử? Không phải! Hiện tại y chỉ là thằng chạy trốn, không có năng lực chuẩn bị thế lực và tinh anh như thế bắt Lăng Tiêu đi.
Là ai? Mục đích là gì?
Càng nghĩ càng tức tối, Lăng Thần đạp ngã sofa, ánh mắt âm lãnh như rắn độc, “Mẹ kiếp!”
Khi Lăng Thần sử dụng hết mọi thế lực để tìm tung tích của Lăng Tiêu thì Lăng Tiêu nằm bất tỉnh trên một chiếc giường lớn. Một gã đàn ông anh tuấn đứng trước giường, đút hai tay trong túi, mắt phượng gian tà càn rỡ đánh giá Lăng Tiêu ở trên giường.
Không biết trôi qua bao lâu, cửa bị gõ, gã đàn ông anh tuấn mất hứng nhìn sang, “Vào đi.”
Cửa bị mở ra, người đi vào không ngờ lại là Trình Nghị Chử, nhưng kỳ lạ ở chỗ ánh mắt của y tăm tối, không còn sự vui vẻ lẫn kiên nghị của ngày xưa, thân hình cũng gầy gò đi rất nhiều.
Hết 15.
Anh hơi nhúc nhích tí thôi cũng đau nhức người, trên gương mặt thanh tú lộ vẻ cam chịu. Một giây sau một luồng hơi thở ấm áp phả sau tai, giọng nói khàn khàn làm nũng: “Tiêu, anh thấy thế nào rồi?”
Lăng Tiêu: “Cũng tạm, hơi khó chịu…”
Lăng Thần lập tức ngồi dậy, vồn vã vươn tay xoa bóp cho Lăng Tiêu, “Em xoa cho anh.”
Lăng Tiêu không từ chối, đúng là hiện tại anh cần được xoa bóp. Anh vùi mặt vào trong gối, để mặc Lăng Thần xoa bóp cho mình, thoải mái dần dần ngủ thiếp đi.
Lăng Thần ngừng tay, cúi người dịu dàng hôn lên lưng Lăng Tiêu, lật người anh lại, đắp kín chăn cho anh rồi xuống giường. Sửa soạn xong hắn bước nhẹ chân ra ngoài phòng, vừa đi ra khỏi cửa thì biểu cảm ban nãy biến mất, thay vào đó là sự lạnh lẽo.
Hắn đi xuống dưới lầu, chú Kỳ lập tức bước ra đón, cung kính đưa áo khoác. Lăng Thần nhận nó, mặc vào rồi hỏi: “Có phát hiện kẻ bất thường nào tiếp xúc với Tiêu không?”
Chú Kỳ: “Ngoại trừ đồng nghiệp của thiếu gia Tiêu, không phát hiện ra người nào có mục đích khác.”
Lăng Thần cười lạnh, chú Kỳ vội cúi đầu.
“Chơi mèo vờn chuột với tao?” Lăng Thần kéo cà vạt, ánh mắt hung tàn, “Tốt nhất đừng để tao bắt được!”
Xưa nay hắn không phải người hiền lành, mọi sự dịu dàng ân cần của hắn đều chỉ dành cho Lăng Tiêu. Lăng Tiêu có hành động khác lạ hắn đều thấy hết, anh vô duyên vô cớ tan tầm sớm vào thư phòng của hắn chắc chắn là có mục đích. Lăng Tiêu bị thôi miên, không thể nhớ ra gì, trực giác mách bảo hắn có người đang bắc cầu xây đường cho Lăng Tiêu, xây đường cho anh rời khỏi hắn!
Người đầu tiên hắn nghĩ đến là Trình Nghị Chử đã biến mất! Lôi điều tra hơn nửa tháng vẫn không có tin tức, rất biến cách trốn.
Có phải hắn nên ép y phải xuất hiện?
Đôi môi mỏng của Lăng Thần khẽ nhếch lên, hắn đi ra khỏi biệt thự, chú Kỳ vội vàng theo sát phía sau.
Lăng Tiêu ngủ thẳng đến trưa mới dậy, anh ngồi dậy, thấy người hầu đặt bát cháo nóng hổi lên bàn. Anh xoa huyệt thái dương hơi nhức, chịu đựng sự khó chịu muốn bước xuống giường.
Da thịt trần trụi tiếp xúc với không khí, Lăng Tiêu rùng mình theo bản năng, anh nhíu mày cầm bộ quần áo sạch được đặt ở trên tủ đầu giường, lúc mở chúng ra thì một mẩu giấy rớt xuống.
Lăng Tiêu tức thời cúi người nhặt nó, bây giờ anh đặc biệt nhạy cảm với mẩu giấy. Anh biết có người đang cố tình đưa ra gợi ý nhắc nhở mình.
Mở mẩu giấy ra, bên trên viết: Phòng tầng hầm.
Phòng tầng hầm?
Lăng Tiêu nhíu mày, trong biệt thự có tầng hầm? Phòng dưới tầng hầm có bí mật gì ư? Anh vò mẩu giấy, thầm nghĩ: Phải đi xem sao.
…
Ánh nắng chan hòa chiếu vào căn phòng rộng lớn, người trên giường cuộn người bất động, áo sơ mi trắng dán vào làn da trắng trẻo. Ngón tay thon dài khẽ cử động, nghe thấy tiếng người kia rời đi thì đôi mắt đóng chặt khẽ mở ra. Lát sau, Lăng Tiêu chậm rãi đứng dậy đến bên cửa sổ, vén một góc rèm cửa nhìn chiếc xe rời khỏi biệt thự.
Anh mím môi, xoay người đi ra ngoài.
Lăng Tiêu tìm kiếm căn phòng dưới tầng hầm, suốt đường đi rất suôn sẻ. Phòng tầng hầm rộng lớn âm u khá ẩm ướt, đặt rất nhiều đồ vật thông thường chưa dùng đến. Anh nhíu mày quan sát tỉ mỉ nhưng không phát hiện chỗ nào bất thường.
Rốt cuộc mẩu giấy muốn ám chỉ điều gì?
Đang lúc thấy kỳ lạ thì từ trên cầu thang truyền xuống tiếng bước chân, Lăng Tiêu muốn nấp nhưng không kịp. Anh chỉ kịp xoay người, trợn lớn mắt nhìn người bước đến.
“Thần…”
Lăng Thần ăn mặc nghiêm chỉnh, đứng ở nơi tầng hầm này hoàn toàn không phù hợp. Đôi môi mỏng của hắn khẽ nhếch lên, trên mặt vẫn mỉm cười nhưng ánh mắt lại âm u đáng sợ.
“Tiêu…”
Vẫn là căn phòng này, vẫn là xiềng xích đó, Lăng Tiêu hoảng sợ nhìn Lăng Thần ngắm nghía sợi xích tinh xảo. Mảnh giấy anh giấu đã bị xé vụn, anh sợ hãi muốn chạy trốn, trong đầu dường như có một con thú giãy giụa gầm thét muốn ép anh lao ra khỏi đây.
Cổ họng anh khô khốc, anh chật vật mở miệng: “Thần…”
Lăng Thần hơi khựng lại, hắn ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu thấp thỏm ngồi trên giường, mỉm cười nhưng trong mắt không hề có ý cười, “Tiêu, anh muốn rời khỏi em à?”
Lăng Tiêu nhìn Lăng Thần, Lăng Thần của hiện tại khác hoàn toàn Lăng Thần mà anh biết, xa lạ khiến người hoảng sợ.
Bờ môi trắng bệch run run, “Không phải…”
Lăng Thần thong thả bước đến, Lăng Tiêu sợ hãi rụt người lại, cuối cùng dựa sát vào đầu giường không đường thối lui. Lăng Thần sải bước lên giường, đến gần Lăng Tiêu, con ngươi đen thẳm nhìn chằm chặp gương mặt hốt hoảng của anh. Hơi thở vốn dĩ thân thuộc giờ phả lên mặt anh làm anh lạnh toát, gần như không kìm được ý muốn trốn tránh, thở cũng không dám thở mạnh.
“Lăng Thần…”
“Tiêu, em yêu anh anh biết không?” Lăng Thần ôm anh, ghé vào tai anh thầm thì như người yêu đang nỉ non, “Thế nên đừng ép em, em thật sự yêu anh, đừng bỏ em, Tiêu… Không có anh thì em sẽ phá hủy tất thảy…”
Không phải…
Anh không muốn rời khỏi đây…
Chỉ là anh… chỉ là anh muốn biết sự thật…
Lăng Tiêu lắc đầu nhưng nghẹn ngào không nói nên lời, Lăng Thần dịu dàng lẫn lưu luyến vuốt ve tai anh, xúc cảm lạnh lẽo làm Lăng Tiêu cảm tưởng như bị rắn độc quấn lấy, anh cứng người không dám nhúc nhích.
“Bất kể là ai đưa cho anh mẩu giấy đó thì cũng không được quan tâm, hiểu không? Tiêu, hãy cứ ở bên em, hãy cứ yêu em, em không muốn lại đạp lên vết xe đổ. Tiêu, được không anh? Tiêu…” Nụ hôn nồng cháy lấp kín hô hấp của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu không dám phản kháng, anh chỉ thoáng cử động đã bị ghì chặt lại. Lăng Thần xa lạ như thế này làm anh sợ, nhưng anh còn sợ sợi xích đang bị vứt trên giường hơn, cảm giác giống như từng bị giam nhốt khiến anh vô thức kháng cự, sợ hãi!
Lăng Thần hôn rất sâu, nồng nhiệt chiếm đoạt hệt như muốn triệt để nuốt Lăng Tiêu xuống bụng, trong đầu hắn vẫn luôn có một giọng nói gào thét: Xích anh lại, nhốt anh lại để anh vĩnh viễn không thể bỏ đi!
Hắn biết anh bất thường, ban đầu hắn muốn bắt được kẻ kia rồi mới tính, nhưng anh lại đi xuống phòng tầng hầm làm sợi dây lý trí trong hắn đứt đoạn!
Nếu Lăng Tiêu tìm ra phòng dạy dỗ dưới tầng hầm thì tất thảy tâm sức của hắn đều sẽ thành công cốc, anh sẽ nhớ lại mọi chuyện, anh sẽ hận hắn, sẽ không tiếc bất cứ giá nào rời khỏi hắn, thậm chí là chết!
Hắn sợ sệt, hắn đã nếm trải niềm hạnh phúc được Lăng Tiêu chấp nhận tình yêu, nó đã ăn sâu vào máu hắn tựa thuốc phiện, chỉ cần nghĩ đến cảnh Lăng Tiêu nhớ ra, quay trở lại hận hắn thì tâm hắn đau như bị xé nát!
Hắn không cho phép, tuyệt đối không!
Hắn rất muốn xích anh lại lần nữa nhưng không xuống tay được, hắn không muốn đạp lên vết xe đổ, hắn sợ…
May mắn là Lăng Tiêu không bị xích, nhưng Lăng Thần không còn để anh tự do nữa, đi đâu cũng có người đi theo.
Công khai giám thị nhưng Lăng Tiêu lại thở phào, chỉ là không thể gạt được sự mịt mờ trong lòng.
Lăng Thần mãnh liệt ngăn cản anh đi xuống tầng hầm như vậy chắc chắn là có liên quan đến trí nhớ của anh. Rốt cuộc vì sao anh lại mất trí nhớ? Rốt cuộc ở quá khứ đã xảy ra chuyện gì với Lăng Thần?
Tất cả những câu hỏi ấy làm Lăng Tiêu gần như không cầm lòng nổi, song anh không thể lại đi sờ vảy ngược của Lăng Thần. Anh nên làm gì bây giờ?
Sau đó Lăng Thần vẫn vậy, vẫn dịu dàng, vẫn ân cần săn sóc, không hề nhìn thấy bóng dáng của ngày đó. Lăng Tiêu cứ ngỡ không còn cơ hội tìm kiếm sự thật, nhưng điều bất ngờ luôn xảy ra ngoài dự đoán.
Một buổi tối, Lăng Thần âm trầm đi vào biệt thự, hung ác ném áo khoác lên sofa, trên gương mặt góc cạnh lộ vẻ tàn nhẫn, chú Kỳ và mấy vệ sĩ đi theo Lăng Tiêu vội vàng quỳ một chân xuống, biểu hiện thấp thỏm bất an.
Giọng Lăng Thần lạnh lẽo: “Tôi nhớ là tôi bảo các người bảo vệ anh ấy cho tốt!”
“Thuộc hạ không làm tròn bổn phận, xin chủ nhân xử phạt!”
“Phế vật!” Lăng Thần phẫn nộ, hắn đạp vào dưới bụng của một trong số những người đó, tàn nhẫn đến độ làm vệ sĩ cường tráng cũng không chịu được rên khẽ, người thoáng lung lay, mồ hôi túa ra.
Mặt Lăng Thần hơi vặn vẹo, bắt đầu từ giây khắc hắn biết Lăng Tiêu bị người khác bắt đi thì nhân tố thú tính trong người sục sôi, ầm ĩ muốn phá nát cơ thể xông ra. Đối phương rất khôn khéo, đùa giỡn xoay vần nhóm vệ sĩ đi theo Lăng Tiêu. Lần đầu tiên Lăng Tiêu thoát khỏi sự kiểm soát của hắn, hắn không biết anh có thể bị thương hay không. Kinh hoàng, bất an cùng với phẫn nộ cuồn cuộn trong hắn.
Tiêu…
Tiêu của em…
Chú Kỳ không dám làm gì dại dột nhưng vẫn lấy hết can đảm nói: “Chủ nhân, tôi nghĩ chắc hẳn người bắt thiếu gia Tiêu sẽ không làm cậu ấy bị thương.”
“Chắc hẳn?” Lăng Thần cười lạnh.
Chú Kỳ vội cúi đầu, “Đối phương không chọn cách mặt đối mặt cưỡng chế bắt thiếu gia Tiêu, vì làm vậy thiếu gia Tiêu chắc chắn sẽ bị thương, mà đối phương lại sử dụng nhiều thủ đoạn để dẫn dụ vệ sĩ rời đi nên tôi đoán đối phương có khả năng đối phó với vệ sĩ, chẳng qua là không muốn làm to chuyện hoặc làm ai bị thương.”
Lăng Thần nghe vậy thì thoáng thở phào, nhưng nhanh chóng bị cảm giác bất an bao trùm lên tâm.
Nếu mục đích không phải là tổn thương Lăng Tiêu thì mục đích chính là hắn! Đối phương muốn lợi dụng Lăng Tiêu để đối phó với hắn!
Trình Nghị Chử? Không phải! Hiện tại y chỉ là thằng chạy trốn, không có năng lực chuẩn bị thế lực và tinh anh như thế bắt Lăng Tiêu đi.
Là ai? Mục đích là gì?
Càng nghĩ càng tức tối, Lăng Thần đạp ngã sofa, ánh mắt âm lãnh như rắn độc, “Mẹ kiếp!”
Khi Lăng Thần sử dụng hết mọi thế lực để tìm tung tích của Lăng Tiêu thì Lăng Tiêu nằm bất tỉnh trên một chiếc giường lớn. Một gã đàn ông anh tuấn đứng trước giường, đút hai tay trong túi, mắt phượng gian tà càn rỡ đánh giá Lăng Tiêu ở trên giường.
Không biết trôi qua bao lâu, cửa bị gõ, gã đàn ông anh tuấn mất hứng nhìn sang, “Vào đi.”
Cửa bị mở ra, người đi vào không ngờ lại là Trình Nghị Chử, nhưng kỳ lạ ở chỗ ánh mắt của y tăm tối, không còn sự vui vẻ lẫn kiên nghị của ngày xưa, thân hình cũng gầy gò đi rất nhiều.
Hết 15.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook