Giai Nhân Và Luật Sư
-
Chương 511
CHƯƠNG 511: GIẢI THÍCH
Đan Diễn Vy mỉm cười: “Có ngậm máu phun người hay không thì tạm thời không nói tới, nhưng có một số việc đến cuối cùng cũng sẽ có ngày lộ ra chân tướng, hi vọng là sau này cô vẫn có thể sống tốt.”
Đan Diễn Vy đứng dậy, trước khi đi còn mở miệng nói: “Đúng rồi, nghe nói ngày mai có báo cáo kiểm tra, cô cũng không nên quá sốt ruột, tôi sẽ đến tiễn cô.”
Vũ Thư mỉm cười nửa miệng: “Hi vọng cô còn có thể có cơ hội đến tiễn tôi.”
Đan Diễn Vy giật mình trong lòng, hung hăng híp mắt nhìn về phía Vũ Thư, nội tâm nổi lên một cơn sóng lớn.
Vũ Thư cười rất đẹp, nụ cười này khiến người khác không thể bỏ qua.
Đan Diễn Vy quay về.
Lúc này, trong não cô vô cùng rõ ràng, đặt chuyện giao dịch với Thẩm Lãng và sự xuất hiện của Vũ Thư liên hệ với nhau, không khó để có thể nhìn ra một chút mánh khóe.
Chỉ là một loại đơn giản như vậy, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, bây giờ nguyên nhân liên quan đến Lục Trình Thiên đã được loại trừ, cô ngược lại cảm thấy mình cũng có thể âm thầm xem xem đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng hiện tại cô đang lâm vào một vấn đề, cũng là vấn đề mà Lục Trình Thiên đang nghi ngờ.
Tại sao Vũ Thư lại nói dóc?
Mà lại đưa ra một lời nói dóc chỉ có giới hạn thời gian hai ngày?
Đúng, hiện tại cô đã có thể xác định một trăm phần trăm đứa con trong bụng của Vũ Thư tuyệt đối không phải là của Lục Trình Thiên.
Về phần rốt cuộc anh có tình cảm gì với cô ta hay không, chuyện đó đã không thuộc về phạm trù mà cô còn quan tâm.
Chuyện quan trọng bây giờ nhất là danh chính ngôn thuận cho Du Du và đứa con trong bụng một thân phận.
“Chị dâu, sao chị lại ở chỗ này?”
Lúc trên đường từ sân trước trở về vườn Thanh Tùng, chắc chắn phải đi qua nhà chính, lúc này Đan Diễn Vy vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ liền nhìn thấy Lục Trình Dân đang vò đầu bứt tay không biết đang làm cái gì đó, có chút sợ hãi rụt rè nhìn về phía nhà chính.
Nhìn thấy Đan Diễn Vy liền tranh thủ thời gian lên tiếng chào.
Đan Diễn Vy hơi cau lại lông mày: “Tại sao cậu lại ở đây, không đi vào nhà à?”
“Đây không phải là ông cụ đang tức giận hay sao, em sợ bị đánh.” Lục Trình Dân gãi gãi đầu cười hắc hắc.
Đan Diễn Vy có chút không tin, thoạt nhìn Lục Trình Thiên và Lục Trình Dân là hai loại người không giống nhau, một người trầm tĩnh nội liễm, một người dạo chơi nhân gian, nhưng thật ra nhiều khi cũng rất giống nhau. Khi biết cậu ta là người mang Vũ Thư đến đây, Đan Diễn Vy liền có cảm giác không đúng lắm đối với cậu ta.
Mặc dù ở nhà cậu ta mấy ngày.
Nhưng từ chuyện này có thể nhìn ra được, có lẽ cậu ta cũng không đồng ý chuyện Lục Trình Thiên cùng với cô, cũng y như những người bình thường kia ghét bỏ hoàn cảnh gia đình của cô.
Có lẽ cậu ta và ông cụ cũng không phải không hài hoài như mắt người khác nhìn thấy, cho nên mang Vũ Thư đến đây kỳ thật cũng là do dặn dò của ông cụ.
Đan Diễn Vy không thể phân rõ được thông tin mà lúc trước Thẩm Lãng cung cấp là thật hay giả, nhưng hai tình hình này đều có chung một điểm xuất phát.
Đó chính là Lục Trình Dân cũng không hề ủng hộ cô như bề ngoài.
Đan Diễn Vy mĩm cười: “Ông cụ Lục là người biết rõ sai trái, chắc chắn sẽ không đánh cậu đâu, có chuyện gì vẫn nên nói ra thì tốt hơn.”
Lục Trình Dân lắc đầu: “Không phải đâu, lúc ông cụ đánh em ra tay rất độc ác.”
Chợt hai mắt sáng lên: “Chị dâu giúp em một việc đi.”
Đan Diễn Vy khẽ nhướng lông mày, rửa tay lắng nghe tình hình.
“Chị dâu, lúc ông cụ ra tay đánh người, thật sự chị không biết đánh em y như đánh cháu trai vậy, cực kỳ dọa người luôn.” Lục Trình Dân tiếp tục nói: “Chị dâu, chỉ cần chị giúp em đi qua nhìn một chút xem bây giờ ông cụ đang ở lầu hai hay là ở phòng khách là được rồi, em đi vào lấy chút đồ.”
Đan Diễn Vy cũng không nghi ngờ gì, thật thà đi qua nhìn thử.
Nhà chính rất lớn, bố trí cũng rất tốt, nhưng tổng thể cũng có thể nhìn thấy rõ ràng toàn bộ đại sảnh của lầu một, nên là có thể nhìn thấy có người hay không.
Đan Diễn Vy liếc mắt nhìn qua thấy không có ai, lại theo bản năng giương mắt nhìn thoáng qua lầu hai, chỉ có cửa thư phòng là mở ra, chắc chắn ông cụ đang ở trong đó.
“Cô Đan, cô có chuyện gì cần tìm ông chủ sao?” Giọng nói của chú Hạ xuất hiện ở phía sau lưng của cô.
Đan Diễn Vy giật nảy mình, quay đầu: “Chú Hạ.”
“Bây giờ là thời gian mà ông chủ đọc sách ở trên lầu, không thích người khác bị quấy rầy đâu, nếu như cô Đan có chuyện gì muốn tìm ông chủ thì tôi sẽ giúp cô hỏi một chút.” Chú Hạ mở miệng.
Đôi mắt Đan Diễn Vy chớp chớp tránh né: “Ông Lục có thói quen này cũng thật là tốt.”
“Thói quen ngày qua ngày, sống đến già học đến già, mặc dù tính tình của ông chủ có chút bướng bỉnh, nhưng trên người cũng có nhiều thói quen đáng để người ta noi theo.” Có lẽ là cảm giác đối với Đan Diễn Vy cũng không tệ, chú Hạ cũng không keo kiệt trò chuyện với cô.
Đan Diễn Vy gật đầu đi ra phía bên ngoài.
Lục Trình Dân vẫn còn đang đứng nguyên tại chỗ chờ cô.
“Ông cụ đang ở trên thư phòng, cậu muốn lấy cái gì thì đi vào đi.” Cô nói.
Lục Trình Dân nói một tiếng cảm ơn liền gấp gáp xông vào.
Đan Diễn Vy quay đầu nhìn thoáng qua bóng lưng của cậu ta, đáy mắt hiện lên sự nghi ngờ.
Lục Trình Thiên đã mua được sầu riêng xốp giòn, Đan Diễn Vy cũng đã đợi ở sân sau.
Nhưng anh vẫn biết chuyện Đan Diễn Vy đã đi tìm Vũ Thư ngay lập tức.
Để túi sầu riêng xốp giòn lên bàn, nhìn người vẫn đang nhìn chằm chằm vào tivi màn hình phẳng, Lục Trình Thiên tiến tới: “Mang thai vẫn nên xem màn hình phẳng ít thôi, có tia phóng xạ.”
“Rảnh đến nhàm chán cũng nên tìm một chút chuyện mà làm, nếu không thì cũng muốn mốc meo.” Cô duỗi tấm lưng mệt mỏi, giãn gân giãn cốt.
Lục Trình Thiên cười: “Em đến sân trước à.”
“Ừm, thu hoạch cũng không ít.” Đan Diễn Vy lạnh nhạt.
Ngón tay Lục Trình Thiên khẽ động, ngước mắt nhìn: “Thu hoạch?”
Bỗng dưng hai tay của anh ôm lấy mặt của cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai mắt của cô: “Đan Diễn Vy, em thành thành thật thật nói cho anh biết, rốt cuộc là em nghĩ như thế nào? Đừng nói là em đã có ý định rời khỏi anh, em đã đồng ý không cố tình gây sự rồi, đồng ý thống nhất mặt trận với anh rồi.”
“Anh quan tâm à?” Ánh mắt của cô không có bao nhiêu ấm áp.
Cái cằm Lục Trình Thiên rút lại: “Thân phận và địa vị của anh, em cũng rất rõ ràng, nếu như sau này tùy tiện có một người phụ nữ đến đây nói mang thai con của anh, em đều phải tức giận làm ầm ĩ một phen với anh mới được à. Đan Diễn Vy, anh chắc chắn sẽ chết sớm mất.”
“Anh có thể thả em đi.” Cô bình tĩnh nói.
Lục Trình Thiên hung hăng nói chuyện một hơi, sự tức giận nhanh chóng dâng lên đến yết hầu, cuối cùng cũng phải hung ác mà ấn xuống.
Anh không phải là luật sư Lục Trình Thiên bày mưu tính kế ở thành phố Cần An, có thể chắc chắn nhất định luôn giữ ở bên người cô.
Ở đây là Thủ đô, đấu đá quyền lợi rất phức tạp, một nhân tố nhỏ cũng có thể khiến cô rời khỏi anh.
Vì cuộc sống sau này, anh nhất định phải kết thúc nó trước khi bắt đầu, ít nhất phải đảm bảo vợ chồng của bọn họ vẫn nằm trên một con đường thẳng.
Thế là anh lại phải nhẫn nại, Lục Trình Thiên nói: “Đan Diễn Vy, lúc trước em luôn luôn nói em yêu anh, đã yêu anh rất nhiều năm rồi. Nhưng chính em để tay lên ngực tự hỏi xem, ngoại trừ nói lời yêu ra khỏi miệng và sự chịu đựng thì em đã cho anh cái gì? Sự tin tưởng ít nhất giữa chúng ta cũng không hề có, chỉ dựa vào một mình anh mà kiên trì với đoạn tình cảm này, sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện sai lầm, em có hiểu không?”
Đan Diễn Vy sững sờ.
Là lỗi của cô sao?
Là cô không đủ tin tưởng, là cô không đủ yêu, là cô hiểu lầm đã làm anh đau lòng sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook