Giai Nhân Là Trộm
-
Chương 65: Được đền bù mong muốn
“Ngươi nghe qua "đổi đồng giá" chưa?”
Hàn Vận thản nhiên hỏi.
“Ngươi là có ý gì?”
Khúc Dịch Tâm khẽ nhíu mày, hắn không hề nghĩ đến Hiên Viên Quốc đem chú ý tới trên đầu giáo chủ.
Hàn Vận chóng khuỷu tay trên bàn, thuận thế chống đỡ cằm, khóe miệng cong lên, tươi cười tự tin.
“Ta nghĩ ma giáo cũng không muốn bị Võ Lâm Minh chèn ép chứ?”
“Điểm ấy không cần Hàn công tử lo lắng.”
Đối với Võ Lâm Minh, giáo chủ chưa bao giờ để vào mắt.
“Vậy an toàn của Thần Huy thì sao?”
Hàn Vận tiếp tục nói.
Về điểm ấy đúng là lo lắng của Khúc Dịch Tâm. Thần Huy không có khả năng vĩnh viễn ở lại Hiên Viên Quốc. Thần Huy có giá trị lợi dụng vì hắn là Vương gia Thần Quốc, nhưng một khi về Thần Quốc, Thần Khiêm nhất định sẽ không bỏ qua.
“Nếu Hiên Viên Quốc ủng hộ lập Thần Huy làm Hoàng đế Thần Quốc, Tà Thiên Viêm lại đứng ở bên Thần Huy, ngươi nói phần thắng có thể rất lớn hay không?”
Hàn Vận nháy mắt mấy cái hỏi.
Khúc Dịch Tâm nghĩ rằng cũng không đơn giản như vậy.
“Vậy các ngươi có lợi chỗ nào?”
Bọn họ không hảo tâm đi giúp Thần Huy như vậy chứ? Đánh chết hắn cũng không tin.
Hàn Vận mỉm cười, chậm rãi nói.
“Hỏi rất hay, chúng ta yêu cầu rất đơn giản. Không cần Thần Quốc cúi đầu xưng thần, chỉ cần hai quốc gia ký hiệp ước trăm năm hữu hảo, vĩnh viễn không cùng Hiên Viên Quốc khai chiến đối địch.”
“Chỉ có như vậy?”
Theo lý thuyết điều kiện này cũng không khó, huống chi nếu Thần Huy là đế, với tính tình của Thần Huy cũng sẽ không chủ động khơi mào chiến tranh. Chỉ là hắn cũng không biết Hiên Viên Quốc tuy rằng nhìn qua phồn vinh hưng thịnh, trên thực tế đã muốn cạn kiệt lại đang có thiên tai sẽ nói ra như vậy.
Hàn Vận gật gật đầu.
“Như vậy đối với hai quốc gia mới có lợi, nếu không vì Thần Khiêm chỉ vì cái trước mắt, có dã tâm bừng bừng muốn thôn tính Hiên Viên Quốc, chúng ta cũng không nguyện khơi mào sự tình.”
“Sao biết ta đồng ý, hơn nữa dù ta đáp ứng cũng không có nghĩa giáo chủ cùng đồng ý.”
“Đương nhiên, ta tin tưởng ngươi nhất định lo được. Thần Huy cũng là hoàng tộc Thần Quốc, cũng chảy huyết mạch hoàng gia. Ta tin tưởng Tà Thiên Viêm sẽ không phản đối.”
Hàn Vận cũng không nói gì, hắn còn có thể nhờ Lam Tuyết đi thổi gió bên tai Tà Thiên Viêm.
“Được, ta cùng Thần Huy thương lượng một chút.”
Hắn gật đầu, trước tiên đem đồ cổ hủ thu phục trước mới cứng rắn nói đạo lý.
Lúc này Lục Ngạc vừa lúc đem rượu đưa tới.
Hàn Vận tự mình rót rượu cho Khúc Dịch Tâm.
“Vì sự hợp tác của chúng ta cụng ly.”
" Được."
“Ha ha, đừng nói làm bằng hữu không chiếu cố ngươi, đây là cho ngươi.”
Hàn Vận xuất ra một túi hương.
“Đây là cái gì?”
Khúc Dịch Tâm tiếp nhận.
“Hắc hắc, tất nhiên là thứ tốt.”
Hàn Vận cười đến vẻ mặt gian tà.
Khúc Dịch Tâm lập tức biết công dụng.
“Sẽ không tạo thành cái gì nguy hại chứ?”
Dù sao cái loại này đối với thân thể đều có kích thích.
“Yên tâm, thuần thiên nhiên, vô thương tổn.”
Hàn Vận nheo mắt.
“Đúng rồi, ngươi cũng không nên hít vào, phải biết tiết chế, hai người ở cùng một chỗ đầu tiên chỉ có thể dùng ngón tay.”
Mê hương này rất lợi hại, phải dặn dò kỹ.
" Phụt "
Khúc Dịch Tâm đem rượu vừa uống trong miệng đều phun ra, khuôn mặt chuyển sang đỏ bừng.
“Yên tâm, ta sẽ chú ý.”
Dùng nội lực điều hòa hơi thở thập phần đơn giản.
“Vậy là tốt rồi, ta đi về trước.”
Hàn Vận đứng dậy ngáp một cái, nếu bị Hiên Viên Hủ ép buộc hoài như vậy, thọ mệnh đại thúc đây tuyệt đối ngắn lại.
“Được, ta đây không tiễn.”
Khúc Dịch Tâm đồng thời đứng dậy, giơ giơ gì đó trong tay lên.
“Hưởng thụ đi, tuyệt đối có kinh hỉ.”
Hàn Vận vỗ vỗ bả vai Khúc Dịch Tâm, kề sát vào tai đối phương to nhỏ gì đó.
Chỉ thấy sắc mặt Khúc Dịch Tâm càng lúc càng hồng, cuối cùng xém chút chảy cả máu mũi.
Lục Ngạc ở một bên sắc mặt xanh mét, cũng không lên tiếng. Quả nhiên là cá mè một lứa. Nàng hiện tại hối hận vì võ công cao, nếu không sẽ không nghe thấy mấy cái dâm ngôn loạn ngữ này!
Trở vào Thanh Huy Các, Khúc Dịch Tâm thập phần rối rắm, nhìn mê hương trong tay. Rốt cuộc nên dùng hay là không cần dùng?
Kỳ thật hắn có thể bỏ đi, nhưng những lời cuối cùng của Hàn Vận châm ngòi làm tâm hắn ngứa ngáy. Nhìn Thần Huy ở dưới thân lại phản ứng, liền cứng rắn sắp không chịu nổi.
Nắm chắc vật trong tay, Khúc Dịch Tâm quyết tâm, liền làm như Hàn Vận nói vậy. Yêu là làm được, đừng có ngại, hơn nữa tính cách Thần Huy hay e thẹn, không mạnh mẽ một chút có lẽ vĩnh viễn cũng khó có thể đột phá. Hơn nữa có mê hương, hắc hắc......
Trong Thanh Huy Các, Thần Huy sắc mặt tối tăm ngồi ở phòng khách, lo lắng vì Khúc Dịch Tâm đã ra ngoài một lúc lâu.
Không đúng, mình vì cái gì lo lắng cho hắn, hắn đi chỗ nào là tự do của hắn.
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng Thần Huy vẫn không an tâm, dù sao nơi này là Hủ Vương phủ, nếu bọn họ đối phó Khúc Dịch Tâm thì làm sao.
Ngay khi Thần Huy miên man suy nghĩ, Khúc Dịch Tâm mặt không chút thay đổi trở về.
Ánh mắt Thần Huy sáng lên, rồi lập tức khôi phục bình thường.
Biểu tình biến hóa của Thần Huy, làm Khúc Dịch Tâm không có thất vọng.
“Huy, ngồi ở bên ngoài làm gì, cẩn thận nhiễm phong hàn.”
Khúc Dịch Tâm đi đến bên cạnh Thần Huy. Hắn hôm nay sẽ đem người này bắt lấy.
Thần Huy mặt không chút thay đổi đứng dậy, cũng không nói một câu liền đi vào trong.
Thấy Thần Huy rời đi, Khúc Dịch Tâm ngâm nga tiểu khúc, về phòng tắm sạch sẽ, một lát có thể ăn đại tiệc.
Từ phòng tắm đi ra Thần Huy, như ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, chỉ bởi vì mùi rất nhẹ nên Thần Huy chưa để ý. Lau khô tóc, thần Huy lắc lắc đầu có chút choáng váng.
Ngay lúc Thần Huy chuẩn bị ngủ, có tiếng đập cửa.
“Huy, là ta, ngươi buổi tối không có ăn cái gì, ta đưa tới một ít thức ăn.”
Là Khúc Dịch Tâm ở ngoài cửa.
Thần Huy đỡ vách tường đi ra mở cửa, cảm giác mê muội càng lúc càng mãnh liệt.
Khúc Dịch Tâm tiến vào phòng liền sử dụng nội lực bế khí.
“Huy, đều là món ngươi thích ăn.”
Nghĩ đến quả thật mình chưa có ăn cơm, Thần Huy cũng chuẩn bị ăn một ít.
“Cám ơn.”
Khúc Dịch Tâm ngồi vào bên cạnh Thần Huy, ánh mắt nhìn lướt qua lư hương, xem bộ dáng Thần Huy hẳn là đã trúng chiêu.
Tay cầm chiếc đũa cũng bị rơi xuống.
Thần Huy xoa xoa thái dương.
“Dịch Tâm, ta có chút choáng váng đầu.”
“Làm sao vậy?”
Khúc Dịch Tâm ra vẻ lo lắng đỡ lấy Thần Huy. Thân thể dựa sát, áo ngủ mỏng manh giống như xuyên thấu, thấy đến da thịt bên trong.
Thần Huy tựa vào Khúc Dịch Tâm.
“Dìu ta đi vào giường nằm.”
" Được. "
Nằm ở trên giường, Thần Huy phát giác thân thể mình mềm nhũn, bóng người trước mắt càng mơ hồ, đầu óc cũng theo không kịp phản ứng, thân thể còn có chút nóng lên. Chẳng lẽ phát sốt sao?
“Huy, không có việc gì chứ?”
Khúc Dịch Tâm đưa tay sờ trên gương mặt nóng bỏng của Thần Huy, hai gò má hồng hồng thật sự là càng nhìn càng đẹp.
Thần Huy vô ý thức bắt được tay Khúc Dịch Tâm, xúc cảm hơi lạnh làm hắn cảm thấy thoải mái, nhìn đến hai má đối phương có vết thương, hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve.
“Còn đau không?”
Khúc Dịch Tâm lắc đầu.
“Không đau, thương thế của ngươi nhiều hơn?”
Thương thế? Thần Huy nghĩ đến trên người cũng bị thương nên kéo vạt áo nhìn về vào lồng ngực, mỉm cười.
“Không có việc gì.”
Khúc Dịch Tâm nuốt một chút nước miếng. Lúc này lồng ngực Thần Huy phơi bày, những vết thương đã nhạt đi nhiều, chỉ lưu lại một ít hồng ấn, nhìn quyến rũ nói không nên lời.
“Vương phủ thuốc tốt lắm, hẳn là sẽ không lưu lại vết sẹo.”
Khúc Dịch Tâm xoa xương quai xanh đầy dụ hoặc của đối phương, dần dần trượt xuống.
Thần Huy theo bản năng rên rỉ ra tiếng, mắt mơ màng nhìn Khúc Dịch Tâm.
“Xuống một chút chút nữa.”
Lúc này Khúc Dịch Tâm mới phát hiện Huy đã có phản ứng.
“Huy, như vậy tốt không?”
Khúc Dịch Tâm mặt đầy khó xử, trong lòng lại nở hoa, hận không thể lập tức đem người trên giường ăn ngay.
Thần Huy hơi yếu ớt nhíu mi.
“Ngươi không muốn?”
Trong lời nói lộ ra kiều mị u oán.
“Muốn, nhưng mà Huy ngươi biết rõ mình đang làm cái gì không?”
Thần Huy thẹn thùng.
“Tâm, ôm ta.”
Trời ơi! Khúc Dịch Tâm phảng phất như lên thiên đường. Đây không phải mộng, là Huy mời gọi! Trong lòng không ngừng cầu nguyện, nếu thật là mộng, vậy hắn vĩnh viễn sẽ không cần tỉnh lại.
Lúc trước vẻ mặt còn khó xử, đột nhiên hóa thành lang sói, đem con mồi khát vọng đã lâu cắn một ngụm.
Nhất thời trong phòng ngủ Thanh Huy Các vang lên tiếng thở dốc ồ ồ, tiếng rên rỉ tràn lan.
Hàn Vận thản nhiên hỏi.
“Ngươi là có ý gì?”
Khúc Dịch Tâm khẽ nhíu mày, hắn không hề nghĩ đến Hiên Viên Quốc đem chú ý tới trên đầu giáo chủ.
Hàn Vận chóng khuỷu tay trên bàn, thuận thế chống đỡ cằm, khóe miệng cong lên, tươi cười tự tin.
“Ta nghĩ ma giáo cũng không muốn bị Võ Lâm Minh chèn ép chứ?”
“Điểm ấy không cần Hàn công tử lo lắng.”
Đối với Võ Lâm Minh, giáo chủ chưa bao giờ để vào mắt.
“Vậy an toàn của Thần Huy thì sao?”
Hàn Vận tiếp tục nói.
Về điểm ấy đúng là lo lắng của Khúc Dịch Tâm. Thần Huy không có khả năng vĩnh viễn ở lại Hiên Viên Quốc. Thần Huy có giá trị lợi dụng vì hắn là Vương gia Thần Quốc, nhưng một khi về Thần Quốc, Thần Khiêm nhất định sẽ không bỏ qua.
“Nếu Hiên Viên Quốc ủng hộ lập Thần Huy làm Hoàng đế Thần Quốc, Tà Thiên Viêm lại đứng ở bên Thần Huy, ngươi nói phần thắng có thể rất lớn hay không?”
Hàn Vận nháy mắt mấy cái hỏi.
Khúc Dịch Tâm nghĩ rằng cũng không đơn giản như vậy.
“Vậy các ngươi có lợi chỗ nào?”
Bọn họ không hảo tâm đi giúp Thần Huy như vậy chứ? Đánh chết hắn cũng không tin.
Hàn Vận mỉm cười, chậm rãi nói.
“Hỏi rất hay, chúng ta yêu cầu rất đơn giản. Không cần Thần Quốc cúi đầu xưng thần, chỉ cần hai quốc gia ký hiệp ước trăm năm hữu hảo, vĩnh viễn không cùng Hiên Viên Quốc khai chiến đối địch.”
“Chỉ có như vậy?”
Theo lý thuyết điều kiện này cũng không khó, huống chi nếu Thần Huy là đế, với tính tình của Thần Huy cũng sẽ không chủ động khơi mào chiến tranh. Chỉ là hắn cũng không biết Hiên Viên Quốc tuy rằng nhìn qua phồn vinh hưng thịnh, trên thực tế đã muốn cạn kiệt lại đang có thiên tai sẽ nói ra như vậy.
Hàn Vận gật gật đầu.
“Như vậy đối với hai quốc gia mới có lợi, nếu không vì Thần Khiêm chỉ vì cái trước mắt, có dã tâm bừng bừng muốn thôn tính Hiên Viên Quốc, chúng ta cũng không nguyện khơi mào sự tình.”
“Sao biết ta đồng ý, hơn nữa dù ta đáp ứng cũng không có nghĩa giáo chủ cùng đồng ý.”
“Đương nhiên, ta tin tưởng ngươi nhất định lo được. Thần Huy cũng là hoàng tộc Thần Quốc, cũng chảy huyết mạch hoàng gia. Ta tin tưởng Tà Thiên Viêm sẽ không phản đối.”
Hàn Vận cũng không nói gì, hắn còn có thể nhờ Lam Tuyết đi thổi gió bên tai Tà Thiên Viêm.
“Được, ta cùng Thần Huy thương lượng một chút.”
Hắn gật đầu, trước tiên đem đồ cổ hủ thu phục trước mới cứng rắn nói đạo lý.
Lúc này Lục Ngạc vừa lúc đem rượu đưa tới.
Hàn Vận tự mình rót rượu cho Khúc Dịch Tâm.
“Vì sự hợp tác của chúng ta cụng ly.”
" Được."
“Ha ha, đừng nói làm bằng hữu không chiếu cố ngươi, đây là cho ngươi.”
Hàn Vận xuất ra một túi hương.
“Đây là cái gì?”
Khúc Dịch Tâm tiếp nhận.
“Hắc hắc, tất nhiên là thứ tốt.”
Hàn Vận cười đến vẻ mặt gian tà.
Khúc Dịch Tâm lập tức biết công dụng.
“Sẽ không tạo thành cái gì nguy hại chứ?”
Dù sao cái loại này đối với thân thể đều có kích thích.
“Yên tâm, thuần thiên nhiên, vô thương tổn.”
Hàn Vận nheo mắt.
“Đúng rồi, ngươi cũng không nên hít vào, phải biết tiết chế, hai người ở cùng một chỗ đầu tiên chỉ có thể dùng ngón tay.”
Mê hương này rất lợi hại, phải dặn dò kỹ.
" Phụt "
Khúc Dịch Tâm đem rượu vừa uống trong miệng đều phun ra, khuôn mặt chuyển sang đỏ bừng.
“Yên tâm, ta sẽ chú ý.”
Dùng nội lực điều hòa hơi thở thập phần đơn giản.
“Vậy là tốt rồi, ta đi về trước.”
Hàn Vận đứng dậy ngáp một cái, nếu bị Hiên Viên Hủ ép buộc hoài như vậy, thọ mệnh đại thúc đây tuyệt đối ngắn lại.
“Được, ta đây không tiễn.”
Khúc Dịch Tâm đồng thời đứng dậy, giơ giơ gì đó trong tay lên.
“Hưởng thụ đi, tuyệt đối có kinh hỉ.”
Hàn Vận vỗ vỗ bả vai Khúc Dịch Tâm, kề sát vào tai đối phương to nhỏ gì đó.
Chỉ thấy sắc mặt Khúc Dịch Tâm càng lúc càng hồng, cuối cùng xém chút chảy cả máu mũi.
Lục Ngạc ở một bên sắc mặt xanh mét, cũng không lên tiếng. Quả nhiên là cá mè một lứa. Nàng hiện tại hối hận vì võ công cao, nếu không sẽ không nghe thấy mấy cái dâm ngôn loạn ngữ này!
Trở vào Thanh Huy Các, Khúc Dịch Tâm thập phần rối rắm, nhìn mê hương trong tay. Rốt cuộc nên dùng hay là không cần dùng?
Kỳ thật hắn có thể bỏ đi, nhưng những lời cuối cùng của Hàn Vận châm ngòi làm tâm hắn ngứa ngáy. Nhìn Thần Huy ở dưới thân lại phản ứng, liền cứng rắn sắp không chịu nổi.
Nắm chắc vật trong tay, Khúc Dịch Tâm quyết tâm, liền làm như Hàn Vận nói vậy. Yêu là làm được, đừng có ngại, hơn nữa tính cách Thần Huy hay e thẹn, không mạnh mẽ một chút có lẽ vĩnh viễn cũng khó có thể đột phá. Hơn nữa có mê hương, hắc hắc......
Trong Thanh Huy Các, Thần Huy sắc mặt tối tăm ngồi ở phòng khách, lo lắng vì Khúc Dịch Tâm đã ra ngoài một lúc lâu.
Không đúng, mình vì cái gì lo lắng cho hắn, hắn đi chỗ nào là tự do của hắn.
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng Thần Huy vẫn không an tâm, dù sao nơi này là Hủ Vương phủ, nếu bọn họ đối phó Khúc Dịch Tâm thì làm sao.
Ngay khi Thần Huy miên man suy nghĩ, Khúc Dịch Tâm mặt không chút thay đổi trở về.
Ánh mắt Thần Huy sáng lên, rồi lập tức khôi phục bình thường.
Biểu tình biến hóa của Thần Huy, làm Khúc Dịch Tâm không có thất vọng.
“Huy, ngồi ở bên ngoài làm gì, cẩn thận nhiễm phong hàn.”
Khúc Dịch Tâm đi đến bên cạnh Thần Huy. Hắn hôm nay sẽ đem người này bắt lấy.
Thần Huy mặt không chút thay đổi đứng dậy, cũng không nói một câu liền đi vào trong.
Thấy Thần Huy rời đi, Khúc Dịch Tâm ngâm nga tiểu khúc, về phòng tắm sạch sẽ, một lát có thể ăn đại tiệc.
Từ phòng tắm đi ra Thần Huy, như ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, chỉ bởi vì mùi rất nhẹ nên Thần Huy chưa để ý. Lau khô tóc, thần Huy lắc lắc đầu có chút choáng váng.
Ngay lúc Thần Huy chuẩn bị ngủ, có tiếng đập cửa.
“Huy, là ta, ngươi buổi tối không có ăn cái gì, ta đưa tới một ít thức ăn.”
Là Khúc Dịch Tâm ở ngoài cửa.
Thần Huy đỡ vách tường đi ra mở cửa, cảm giác mê muội càng lúc càng mãnh liệt.
Khúc Dịch Tâm tiến vào phòng liền sử dụng nội lực bế khí.
“Huy, đều là món ngươi thích ăn.”
Nghĩ đến quả thật mình chưa có ăn cơm, Thần Huy cũng chuẩn bị ăn một ít.
“Cám ơn.”
Khúc Dịch Tâm ngồi vào bên cạnh Thần Huy, ánh mắt nhìn lướt qua lư hương, xem bộ dáng Thần Huy hẳn là đã trúng chiêu.
Tay cầm chiếc đũa cũng bị rơi xuống.
Thần Huy xoa xoa thái dương.
“Dịch Tâm, ta có chút choáng váng đầu.”
“Làm sao vậy?”
Khúc Dịch Tâm ra vẻ lo lắng đỡ lấy Thần Huy. Thân thể dựa sát, áo ngủ mỏng manh giống như xuyên thấu, thấy đến da thịt bên trong.
Thần Huy tựa vào Khúc Dịch Tâm.
“Dìu ta đi vào giường nằm.”
" Được. "
Nằm ở trên giường, Thần Huy phát giác thân thể mình mềm nhũn, bóng người trước mắt càng mơ hồ, đầu óc cũng theo không kịp phản ứng, thân thể còn có chút nóng lên. Chẳng lẽ phát sốt sao?
“Huy, không có việc gì chứ?”
Khúc Dịch Tâm đưa tay sờ trên gương mặt nóng bỏng của Thần Huy, hai gò má hồng hồng thật sự là càng nhìn càng đẹp.
Thần Huy vô ý thức bắt được tay Khúc Dịch Tâm, xúc cảm hơi lạnh làm hắn cảm thấy thoải mái, nhìn đến hai má đối phương có vết thương, hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve.
“Còn đau không?”
Khúc Dịch Tâm lắc đầu.
“Không đau, thương thế của ngươi nhiều hơn?”
Thương thế? Thần Huy nghĩ đến trên người cũng bị thương nên kéo vạt áo nhìn về vào lồng ngực, mỉm cười.
“Không có việc gì.”
Khúc Dịch Tâm nuốt một chút nước miếng. Lúc này lồng ngực Thần Huy phơi bày, những vết thương đã nhạt đi nhiều, chỉ lưu lại một ít hồng ấn, nhìn quyến rũ nói không nên lời.
“Vương phủ thuốc tốt lắm, hẳn là sẽ không lưu lại vết sẹo.”
Khúc Dịch Tâm xoa xương quai xanh đầy dụ hoặc của đối phương, dần dần trượt xuống.
Thần Huy theo bản năng rên rỉ ra tiếng, mắt mơ màng nhìn Khúc Dịch Tâm.
“Xuống một chút chút nữa.”
Lúc này Khúc Dịch Tâm mới phát hiện Huy đã có phản ứng.
“Huy, như vậy tốt không?”
Khúc Dịch Tâm mặt đầy khó xử, trong lòng lại nở hoa, hận không thể lập tức đem người trên giường ăn ngay.
Thần Huy hơi yếu ớt nhíu mi.
“Ngươi không muốn?”
Trong lời nói lộ ra kiều mị u oán.
“Muốn, nhưng mà Huy ngươi biết rõ mình đang làm cái gì không?”
Thần Huy thẹn thùng.
“Tâm, ôm ta.”
Trời ơi! Khúc Dịch Tâm phảng phất như lên thiên đường. Đây không phải mộng, là Huy mời gọi! Trong lòng không ngừng cầu nguyện, nếu thật là mộng, vậy hắn vĩnh viễn sẽ không cần tỉnh lại.
Lúc trước vẻ mặt còn khó xử, đột nhiên hóa thành lang sói, đem con mồi khát vọng đã lâu cắn một ngụm.
Nhất thời trong phòng ngủ Thanh Huy Các vang lên tiếng thở dốc ồ ồ, tiếng rên rỉ tràn lan.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook