Giai Nhân Là Trộm
-
Chương 111: Vô Ưu
“Cám ơn công tử, cám ơn công tử.”
A Mạn cũng không có chú ý tới mắt của đứa trẻ, không ngừng nói lời cảm tạ Hàn Vận. <HunhHn786>
Hàn Vận vốn định cho họ một ít thứ ăn liền rời đi. Nhưng nhìn thấy mắt trẻ này đột nhiên thay đổi chủ ý.
“Nàng là A Mạn phải không?”
Giọng Hàn Vận nhu hòa vang lên.
Hiên Viên Hủ nheo mắt, hiển nhiên đoán được ý đồ của Hàn Vận. Hắn không ngăn cản, chỉ cần Vận Nhi muốn hắn đều sẽ cho. Trừ việc trên giường là phải phân trên dưới rõ ràng.
A Mạn sợ hãi, chưa từng có người đối với nàng ôn nhu như thế.
“Đứa bé có tên chưa?”
Hàn Vận tiếp tục nói.
A Mạn lắc đầu.
“Phu quân họ Liễu, nhưng đứa bé còn chưa sinh ra phu quân......”
Hàn Vận thở dài một tiếng.
“Ta cùng với nó có duyên, nếu nàng đồng ý thì đi theo chúng ta đi, tối thiểu hai mẹ con sẽ không bị đói chết.”
A Mạn đã sớm không để ý sống chết của mình, chỉ là lo cho đứa con này. Nghĩ đến đây A Mạn kiên định ôm con hướng Hàn Vận dập đầu.
“ Đại ân đại đức của công tử, A Mạn làm trâu làm ngựa cũng khó đền đáp.”
Hàn Vận tiến lên một bước, nâng A Mạn dậy.
“Đi thôi.”
Nơi này khí quá nặng, vẫn nên sớm rời khỏi sẽ tốt hơn.
A Mạn đi theo phía sau Hàn Vận, nhìn thoáng qua những ánh mắt ghen tị của mấy người dân chạy nạn.
Rời khỏi nơi hỗn loạn kia, đoàn người đến Nguyệt Sắc Thành.
Nguyệt Sắc Thành cũng không có thành chủ cố định, mà là vài đại gia tộc khống chế. Mấy gia tộc đó là các thương đoàn của các quốc gia nên mang đến sự hỗn loạn còn có nguy hiểm. Nguồn thu vô cùng phong phú, nhưng nguồn thu này không phải người nào cũng có thể lấy được.
Đến nơi đây, Hàn Vận liền phát hiện nơi này có tiềm chất, nếu như có thể đoạt được nơi này tài phú tuyệt đối còn nhiều hơn mậu dịch giữa Hiên Viên Quốc cùng Tháp Nhĩ Quốc.
“Vận Nhi, không cần xem xét nơi này. Tuy rằng hiện tại Nguyệt Sắc Thành nhìn qua có chút phong phú, nhưng mỗi năm vào mùa đông, nơi này tuyệt đối không phải nơi người có thể ở.”
“Vì sao?”
“Vận Nhi không có phát hiện nơi này nhà cửa đều mới sao? Mỗi khi đến mùa đông sẽ phát sinh sóng thần, tuy rằng Nguyệt Sắc Thành không gần bờ biển, nhưng cũng trong phạm vi sóng thần tấn công. Bởi vậy nơi này cho dù có tiềm chất nhưng đem phát triển cũng chỉ là uổng công.”
Hiên Viên Hủ lắc đầu. Nếu không cũng sẽ không có dân chạy nạn, vừa đến mùa thu người dân liền bắt đầu tìm chỗ lẫn trốn.
Hàn Vận lại không hề nghĩ như thế. Biển lớn mang đến tử vong, nhưng biển lớn cũng mang đến tiền tài phong phú.
“Thôi dù có muốn cũng không được, nơi này cho dù là Hiên Viên Quốc cũng vô lực nhúng tay. Dù sao không có quốc gia nào muốn đem công sức tiền bạc tới loại địa phương này.”
Hiên Viên Hủ vỗ vỗ bả vai Hàn Vận.
Hàn Vận gật đầu, nhưng cũng không có cho qua việc này. Có lẽ sẽ có một ngày ta có thể thay đổi nơi này, tuy rằng thiên tai không thể tránh, nhưng phòng tránh thiên tai là có thể làm được.
Đoàn người cũng không có lựa chọn khách điếm, mà thuê một biệt viện. Dù sao bọn họ mang theo không ít báu vật cộng thêm nơi này là chỗ hỗn tạp.
Sắp xếp xong chỗ nghỉ, Hàn Vận đưa A Mạn tới cùng dùng cơm.
“Công tử, chuyện này không tốt?”
A Mạn có chút co quắp, dù sao có nô tài nào được cùng dùng cơm với chủ tử.
“Ra bên ngoài, không cần giữ lễ tiết, ngồi đi.”
Hiên Viên Hủ cười cười, xem ra A Mạn trước đây cũng có thân phận nhân, nếu không sẽ không hiểu được lễ nghi.
A Mạn cảm ơn xong, ôm con ngồi xuống.
“A Mạn, ta muốn nói một chuyện, gọi đứa bé là Vô Ưu được không?”
Hàn Vận nhìn về phía đứa bé trong lòng A Mạn. Từ sau thời khắc đó cũng không còn cặp màu đỏ kia.
“Vô Ưu, Liễu Vô Ưu, A Mạn tạ ơn công tử ban tên.”
A Mạn đứng dậy nói lời cảm tạ.
“Ngồi đi, từ nay về sau nó chính là nghĩa tử của Hàn Vận, A Mạn là mẫu thân của Vô Ưu cũng đừng khách khí với ta.”
Hàn Vận mỉm cười.
Hiên Viên Hủ lấy ra một khối ngọc bội, đặt vào lòng bàn tay đứa bé.
“Cái này, công tử, vật này rất quý giá.”
A Mạn có chút kinh hồn. Nhất định là ông trời chiếu cố, nên mẹ con nàng mới có thể gặp được hai vị công tử tốt bụng này.
“Ha ha, nếu là nghĩa tử của Vận Nhi thì cũng chính là nghĩa tử của ta. Nghĩa phụ đưa lễ vật sao có thể không nhận.”
Tiểu Vô Ưu gắt gao cầm lấy ngọc bội còn lớn hơn bàn tay của nó, đột nhiên lại nở nụ cười. Không khí cũng trở nên hòa hợp hơn.
Nghỉ ngơi một ngày, đoàn người lại khởi hành, ít ngày sau họ tới Hiên Viên Quốc.
Tuy rằng A Mạn không biết thân phận hai vị công tử, nhưng cũng đoán họ thân phận tuyệt đối không thấp. Cho đến khi đoàn người tới kinh thành Hiên Viên Quốc đứng trước cổng Hủ Vương phủ.
“A Mạn, còn không mau tiến vào, nơi này về sau chính là nhà của Vô Ưu cũng là nhà của A Mạn.”
Hàn Vận mỉm cười hướng A Mạn vẫy tay gọi.
Hủ? Hiên Viên Hủ! A Mạn rốt cục biết vị Hủ công tử là người phương nào. Nàng giật mình, không nghĩ tới Vô Ưu lại là nghĩa tử của nhân vật lớn như vậy. Ban đầu nàng vẫn nghĩ những người này chỉ là đại thương gia giàu có.
“Vương gia!”
Nhìn thấy Hiên Viên Hủ trở về, Tư Không Hàn cùng Thanh Bích đi ra đón.
“Vất vả các ngươi.”
Hiên Viên Hủ vỗ vai Tư Không Hàn và Thanh Bích.
“Chủ tử, ngài đã trở lại.”
Thanh Bích thiếu chút nữa khóc ròng. Thời gian này hắn cùng Tư Không Hàn rất bận rộn, thời gian riêng tư cũng dùng để công tác, hiện tại rốt cục được giải thoát rồi. <HunhHn786>
“Thanh Bích, đã lâu không gặp.”
Hàn Vận cười tủm tỉm từ phía sau Hiên Viên Hủ bước ra.
“Hàn đại ca!”
Thanh Bích hai mắt đỏ lên, tiến lên ôm cổ Hàn Vận.
“Ta còn nghĩ sẽ không gặp được huynh nữa!”
Hắn biết được Hàn đại ca đã khôi phục trí nhớ trước khi đi Thần Quốc, hắn sợ Hàn đại ca không bao giờ trở lại Hiên Viên Quốc.
“Yên tâm, tiền chia hoa hồng còn chưa tới tay, ta sao bỏ được.”
Hình tượng Hàn Vận chính là không nhận người chỉ nhận tiền, vỗ vỗ lưng Thanh Bích, cười ha ha.
“Vương gia, nghỉ ngơi đi, Hoàng Thượng mỗi ngày đều ngóng trông ngài trở về. Ngày mai sẽ bận rộn.”
“Được, có việc gì ngày mai chúng ta nói sau.”
“Đúng rồi, ta giới thiệu một chút, vị này là A Mạn, nàng đang ôm Liễu Vô Ưu, nó là nghĩa tử của ta.”
Hàn Vận đem A Mạn tiến vào giới thiệu, thần sắc có chút đắc ý.
Mắt Thanh Bích trừng mắt thành tròn xoe, nhìn đứa bé, lại nhìn Hàn Vận, lại nhìn Hiên Viên Hủ, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
“Nghĩ cái gì vậy! bọn họ là ta cứu được ở ngoài Nguyệt Sắc Thành!”
Hàn Vận hung hăng gõ đầu Thanh Bích.
Hàn Vận đánh đến nghiện, tay cứ gõ đầu Thanh Bích, lập tức nhận được ánh mắt lạnh lùng của Tư Không Hàn trừng lại.
Hàn Vận cười mỉa hai tiếng, rất nhanh lui đến phía sau Hiên Viên Hủ.
Hiên Viên Hủ bất đắc dĩ lắc đầu.
“Từ nay về sau Liễu Vô Ưu là thiếu chủ của Vương phủ, Hàn đi sắp xếp đi.”
“Dạ, Vương gia.”
Tư Không Hàn sửng sốt sau đó vui vẻ lĩnh lệnh. Dù sao Vương gia cùng Hàn công tử sẽ không có con, có Vô Ưu cũng tốt.
Về phần những báu vật mang về được tạm thời gửi ở kho Hủ Vương phủ, dù sao số lượng nhiều đặt ở nơi khác cũng không an toàn.
Nằm ở giường lớn thoải mái, Hàn Vận lười biếng duỗi eo, rốt cục đã trở lại.
“Vận Nhi...”
Hiên Viên Hủ bổ nhào vào người Hàn Vận, nhẹ nhàng hôn lên môi đối phương.
“Đứng lên, ban ngày ban mặt động dục cái gì.”
Hiên Viên Hủ ủy khuất. Từ lúc trở về tới nay, hắn chưa có cùng Vận Nhi thân thiết. Hiện tại thật vất vả đã trở lại, hắn sao còn có thể chịu được.
Hàn Vận sờ sờ nệm dưới lưng, đột nhiên ai thán một tiếng.
“Vận Nhi thở dài cái gì?”
Hiên Viên Hủ vừa mở miệng hỏi liền hối hận.
Hàn Vận cười như không cười nhìn về phía Hiên Viên Hủ.
“Ta nghĩ Hủ khi đó thật sự rất dũng mãnh, thiếu chút nữa ta đã chết.”
A Mạn cũng không có chú ý tới mắt của đứa trẻ, không ngừng nói lời cảm tạ Hàn Vận. <HunhHn786>
Hàn Vận vốn định cho họ một ít thứ ăn liền rời đi. Nhưng nhìn thấy mắt trẻ này đột nhiên thay đổi chủ ý.
“Nàng là A Mạn phải không?”
Giọng Hàn Vận nhu hòa vang lên.
Hiên Viên Hủ nheo mắt, hiển nhiên đoán được ý đồ của Hàn Vận. Hắn không ngăn cản, chỉ cần Vận Nhi muốn hắn đều sẽ cho. Trừ việc trên giường là phải phân trên dưới rõ ràng.
A Mạn sợ hãi, chưa từng có người đối với nàng ôn nhu như thế.
“Đứa bé có tên chưa?”
Hàn Vận tiếp tục nói.
A Mạn lắc đầu.
“Phu quân họ Liễu, nhưng đứa bé còn chưa sinh ra phu quân......”
Hàn Vận thở dài một tiếng.
“Ta cùng với nó có duyên, nếu nàng đồng ý thì đi theo chúng ta đi, tối thiểu hai mẹ con sẽ không bị đói chết.”
A Mạn đã sớm không để ý sống chết của mình, chỉ là lo cho đứa con này. Nghĩ đến đây A Mạn kiên định ôm con hướng Hàn Vận dập đầu.
“ Đại ân đại đức của công tử, A Mạn làm trâu làm ngựa cũng khó đền đáp.”
Hàn Vận tiến lên một bước, nâng A Mạn dậy.
“Đi thôi.”
Nơi này khí quá nặng, vẫn nên sớm rời khỏi sẽ tốt hơn.
A Mạn đi theo phía sau Hàn Vận, nhìn thoáng qua những ánh mắt ghen tị của mấy người dân chạy nạn.
Rời khỏi nơi hỗn loạn kia, đoàn người đến Nguyệt Sắc Thành.
Nguyệt Sắc Thành cũng không có thành chủ cố định, mà là vài đại gia tộc khống chế. Mấy gia tộc đó là các thương đoàn của các quốc gia nên mang đến sự hỗn loạn còn có nguy hiểm. Nguồn thu vô cùng phong phú, nhưng nguồn thu này không phải người nào cũng có thể lấy được.
Đến nơi đây, Hàn Vận liền phát hiện nơi này có tiềm chất, nếu như có thể đoạt được nơi này tài phú tuyệt đối còn nhiều hơn mậu dịch giữa Hiên Viên Quốc cùng Tháp Nhĩ Quốc.
“Vận Nhi, không cần xem xét nơi này. Tuy rằng hiện tại Nguyệt Sắc Thành nhìn qua có chút phong phú, nhưng mỗi năm vào mùa đông, nơi này tuyệt đối không phải nơi người có thể ở.”
“Vì sao?”
“Vận Nhi không có phát hiện nơi này nhà cửa đều mới sao? Mỗi khi đến mùa đông sẽ phát sinh sóng thần, tuy rằng Nguyệt Sắc Thành không gần bờ biển, nhưng cũng trong phạm vi sóng thần tấn công. Bởi vậy nơi này cho dù có tiềm chất nhưng đem phát triển cũng chỉ là uổng công.”
Hiên Viên Hủ lắc đầu. Nếu không cũng sẽ không có dân chạy nạn, vừa đến mùa thu người dân liền bắt đầu tìm chỗ lẫn trốn.
Hàn Vận lại không hề nghĩ như thế. Biển lớn mang đến tử vong, nhưng biển lớn cũng mang đến tiền tài phong phú.
“Thôi dù có muốn cũng không được, nơi này cho dù là Hiên Viên Quốc cũng vô lực nhúng tay. Dù sao không có quốc gia nào muốn đem công sức tiền bạc tới loại địa phương này.”
Hiên Viên Hủ vỗ vỗ bả vai Hàn Vận.
Hàn Vận gật đầu, nhưng cũng không có cho qua việc này. Có lẽ sẽ có một ngày ta có thể thay đổi nơi này, tuy rằng thiên tai không thể tránh, nhưng phòng tránh thiên tai là có thể làm được.
Đoàn người cũng không có lựa chọn khách điếm, mà thuê một biệt viện. Dù sao bọn họ mang theo không ít báu vật cộng thêm nơi này là chỗ hỗn tạp.
Sắp xếp xong chỗ nghỉ, Hàn Vận đưa A Mạn tới cùng dùng cơm.
“Công tử, chuyện này không tốt?”
A Mạn có chút co quắp, dù sao có nô tài nào được cùng dùng cơm với chủ tử.
“Ra bên ngoài, không cần giữ lễ tiết, ngồi đi.”
Hiên Viên Hủ cười cười, xem ra A Mạn trước đây cũng có thân phận nhân, nếu không sẽ không hiểu được lễ nghi.
A Mạn cảm ơn xong, ôm con ngồi xuống.
“A Mạn, ta muốn nói một chuyện, gọi đứa bé là Vô Ưu được không?”
Hàn Vận nhìn về phía đứa bé trong lòng A Mạn. Từ sau thời khắc đó cũng không còn cặp màu đỏ kia.
“Vô Ưu, Liễu Vô Ưu, A Mạn tạ ơn công tử ban tên.”
A Mạn đứng dậy nói lời cảm tạ.
“Ngồi đi, từ nay về sau nó chính là nghĩa tử của Hàn Vận, A Mạn là mẫu thân của Vô Ưu cũng đừng khách khí với ta.”
Hàn Vận mỉm cười.
Hiên Viên Hủ lấy ra một khối ngọc bội, đặt vào lòng bàn tay đứa bé.
“Cái này, công tử, vật này rất quý giá.”
A Mạn có chút kinh hồn. Nhất định là ông trời chiếu cố, nên mẹ con nàng mới có thể gặp được hai vị công tử tốt bụng này.
“Ha ha, nếu là nghĩa tử của Vận Nhi thì cũng chính là nghĩa tử của ta. Nghĩa phụ đưa lễ vật sao có thể không nhận.”
Tiểu Vô Ưu gắt gao cầm lấy ngọc bội còn lớn hơn bàn tay của nó, đột nhiên lại nở nụ cười. Không khí cũng trở nên hòa hợp hơn.
Nghỉ ngơi một ngày, đoàn người lại khởi hành, ít ngày sau họ tới Hiên Viên Quốc.
Tuy rằng A Mạn không biết thân phận hai vị công tử, nhưng cũng đoán họ thân phận tuyệt đối không thấp. Cho đến khi đoàn người tới kinh thành Hiên Viên Quốc đứng trước cổng Hủ Vương phủ.
“A Mạn, còn không mau tiến vào, nơi này về sau chính là nhà của Vô Ưu cũng là nhà của A Mạn.”
Hàn Vận mỉm cười hướng A Mạn vẫy tay gọi.
Hủ? Hiên Viên Hủ! A Mạn rốt cục biết vị Hủ công tử là người phương nào. Nàng giật mình, không nghĩ tới Vô Ưu lại là nghĩa tử của nhân vật lớn như vậy. Ban đầu nàng vẫn nghĩ những người này chỉ là đại thương gia giàu có.
“Vương gia!”
Nhìn thấy Hiên Viên Hủ trở về, Tư Không Hàn cùng Thanh Bích đi ra đón.
“Vất vả các ngươi.”
Hiên Viên Hủ vỗ vai Tư Không Hàn và Thanh Bích.
“Chủ tử, ngài đã trở lại.”
Thanh Bích thiếu chút nữa khóc ròng. Thời gian này hắn cùng Tư Không Hàn rất bận rộn, thời gian riêng tư cũng dùng để công tác, hiện tại rốt cục được giải thoát rồi. <HunhHn786>
“Thanh Bích, đã lâu không gặp.”
Hàn Vận cười tủm tỉm từ phía sau Hiên Viên Hủ bước ra.
“Hàn đại ca!”
Thanh Bích hai mắt đỏ lên, tiến lên ôm cổ Hàn Vận.
“Ta còn nghĩ sẽ không gặp được huynh nữa!”
Hắn biết được Hàn đại ca đã khôi phục trí nhớ trước khi đi Thần Quốc, hắn sợ Hàn đại ca không bao giờ trở lại Hiên Viên Quốc.
“Yên tâm, tiền chia hoa hồng còn chưa tới tay, ta sao bỏ được.”
Hình tượng Hàn Vận chính là không nhận người chỉ nhận tiền, vỗ vỗ lưng Thanh Bích, cười ha ha.
“Vương gia, nghỉ ngơi đi, Hoàng Thượng mỗi ngày đều ngóng trông ngài trở về. Ngày mai sẽ bận rộn.”
“Được, có việc gì ngày mai chúng ta nói sau.”
“Đúng rồi, ta giới thiệu một chút, vị này là A Mạn, nàng đang ôm Liễu Vô Ưu, nó là nghĩa tử của ta.”
Hàn Vận đem A Mạn tiến vào giới thiệu, thần sắc có chút đắc ý.
Mắt Thanh Bích trừng mắt thành tròn xoe, nhìn đứa bé, lại nhìn Hàn Vận, lại nhìn Hiên Viên Hủ, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
“Nghĩ cái gì vậy! bọn họ là ta cứu được ở ngoài Nguyệt Sắc Thành!”
Hàn Vận hung hăng gõ đầu Thanh Bích.
Hàn Vận đánh đến nghiện, tay cứ gõ đầu Thanh Bích, lập tức nhận được ánh mắt lạnh lùng của Tư Không Hàn trừng lại.
Hàn Vận cười mỉa hai tiếng, rất nhanh lui đến phía sau Hiên Viên Hủ.
Hiên Viên Hủ bất đắc dĩ lắc đầu.
“Từ nay về sau Liễu Vô Ưu là thiếu chủ của Vương phủ, Hàn đi sắp xếp đi.”
“Dạ, Vương gia.”
Tư Không Hàn sửng sốt sau đó vui vẻ lĩnh lệnh. Dù sao Vương gia cùng Hàn công tử sẽ không có con, có Vô Ưu cũng tốt.
Về phần những báu vật mang về được tạm thời gửi ở kho Hủ Vương phủ, dù sao số lượng nhiều đặt ở nơi khác cũng không an toàn.
Nằm ở giường lớn thoải mái, Hàn Vận lười biếng duỗi eo, rốt cục đã trở lại.
“Vận Nhi...”
Hiên Viên Hủ bổ nhào vào người Hàn Vận, nhẹ nhàng hôn lên môi đối phương.
“Đứng lên, ban ngày ban mặt động dục cái gì.”
Hiên Viên Hủ ủy khuất. Từ lúc trở về tới nay, hắn chưa có cùng Vận Nhi thân thiết. Hiện tại thật vất vả đã trở lại, hắn sao còn có thể chịu được.
Hàn Vận sờ sờ nệm dưới lưng, đột nhiên ai thán một tiếng.
“Vận Nhi thở dài cái gì?”
Hiên Viên Hủ vừa mở miệng hỏi liền hối hận.
Hàn Vận cười như không cười nhìn về phía Hiên Viên Hủ.
“Ta nghĩ Hủ khi đó thật sự rất dũng mãnh, thiếu chút nữa ta đã chết.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook