Giải Ngải Ký
Quyển 1 - Chương 7-1: Chuyến xe cuối cùng (1)

Tôi trở về phòng lúc trời gần sáng, cảm giác mệt mỏi khiến tôi không còn muốn nghĩ ngợi điều gì nữa. Thực sự là hết cách rồi, người cao tay như bà tào kia còn không cứu nổi tôi, vậy còn ai ở đây giúp được tôi nữa, thần phật gì chứ, tất cả đều thua một con ma thôi. Chuyện quái quỷ này là do ai mà ra, tự tôi chưa từng hại ai, vậy sao tôi phải chịu đựng nhiều như thế. Được lắm, nếu ông trời đã không muốn tôi ở lại đây, vậy ngay trong ngày mai thôi, tôi sẽ lên xe đi thẳng về nhà, chẳng còn gì giữ chân tôi lại nơi này nữa rồi.

Trước mắt là phải tìm một cái cớ nào đấy, để bản thân có thể đường đường chính chính rời khỏi công ty, tôi vẫn thích mình ra đi như một người bình thường hơn, kiểu như xin chuyển công tác, vậy sẽ đỡ mang tiếng. Nhưng thời gian gấp rút quá, không có điều kiện để trình bày với bên quản lý, tôi hiểu cái lối làm ăn quan liêu của họ lắm, cái gì cũng phải một tuần sau quay lại. Vậy nên giờ mà có cách gì càng nhanh gọn thì càng tốt, tôi đã nghĩ tới việc mình bị đuổi do vi phạm nội quy của công ty, ví dụ như bị bắt khi đi qua đêm ở ngoài chẳng hạn.

Thay vì lén lút vượt tường như trước đây, tôi đường hoàng đi vào từ cửa chính, dù đã quyết định là mình làm việc này vì sự an toàn của bản thân, nhưng trong lòng tôi vẫn có đôi chút sợ hãi. Và cái khiến tôi sợ hãi đang ngồi lù lù đằng kia, cặp chó H’mông cộc đuôi của bác bảo vệ, ban ngày chúng được nhốt trong chuồng nên tôi có thể đứng gần nhìn ngắm chúng, ban đêm chúng được thả nên tốt nhất chỉ nên đứng từ trong phòng mà nhìn ra thôi. Bước qua cổng chính được vài mét, tim tôi càng lúc càng thắt lại, mẹ ơi, chưa bao giờ tôi thấy hai chân mình bị đe dọa nhiều như vậy, bước chân mỗi lúc một do dự.

Liếc qua thấy con nâu cộc đuôi có vẻ đã chú ý tới tôi, nó ngẩng đầu vểnh tai lên, kéo theo đó là con đen cộc đuôi cũng ngỏng dậy. Đôi hung thần của công ty, giờ thì tôi sẽ được chúng chăm sóc tận tình. Đúng rồi, chúng đã đứng dậy, nhìn cái lưỡi thò dài khỏi hàm răng nham nhở kia, có khi chúng đang chuẩn bị lao tới và nhắm xem nên táp vào vị trí nào trên người tôi. Giờ tới quẫy đuôi, cả hai con cùng quẫy cái đuôi cộc của mình, trông có phần đáng yêu, nhưng mà vì sao chúng nó lại quẫy đuôi? Giữa ba chúng ta có thứ tình cảm thắm thiết nào sao, hay hai đứa mày nhận ra bấy lâu nay tao vẫn nhìn trộm chúng mày cắn người. Cứ thế, chúng chỉ đứng dậm chân vài cái, miệng há ra và hết sức quẫy đuôi, giỏi lắm, mai tao sẽ mua tặng mỗi đứa một củ riềng thật to, để ghi nhớ cái ngày trọng đại này.

Tiếp theo là tới cửa phòng bảo vệ, giờ đã hơn 3h sáng, bác bảo vệ thường sẽ đi kiểm tra quanh khu tập thể một vòng, sau đó trở về ngủ, nếu tôi tính không nhầm thì bây giờ bác ấy sẽ mở cửa, và tôi lập tức bị bắt. Qua cửa sổ, dù không chủ tâm nhìn vào nhưng mắt tôi vẫn liếc thử một cái, bên trong không có ai. Sao có thể không có ai được, tôi dừng lại, nghiêng người nhìn khắp phòng, quả thật là không có ai, chỉ thấy tiếng đài phát rè rè, chắc bác bảo vệ đã đi tuần rồi. Trong lòng tôi chợt có đôi chút thất vọng, chẳng lẽ tôi lại đứng đây đợi tới khi bác bảo vệ trở về, khỏi đi, hai mắt tôi sắp không mở nổi rồi, chỉ lát nữa tôi ngủ đứng ở đây, lại bắt tội bác bảo vệ đưa tôi về phòng.

Nghĩ vậy tôi lững thững đi tới dãy nhà tập thể, phòng lại ở trên tầng ba nên càng đi tôi càng thấy toàn thân rệu rã. Tới cửa phòng, hình như tôi đã quên mất một chuyện rất quan trọng, tôi không đem theo chìa khóa, đành phải đập cửa gọi mấy thằng bên trong ra mở vậy. Đập cửa hai lần liền thầy tiếng lạch cạch phát ra từ tay nắm, rồi cửa từ từ mở ra, bên trong tối om, vì quá mệt mỏi lên tôi không muốn để ý xem ai vừa mở cửa cho mình. Cũng không có tiếng người nói, nghĩ rằng mọi người vẫn còn đang ngủ nên tôi lẳng lặng đi vào nhà tắm. Mệt tới chẳng buồn bật đèn, cứ như vậy tôi tìm đến bồn cầu và thư giãn.

Bỗng dưng đèn bật sáng.

Tôi đứng im trong nhà tắm suy nghĩ, chắc thằng bên ngoài thấy mình quên không bật đèn nên có ý tốt giúp mình, nhưng mẹ nó, chói mắt chết con nhà người ta rồi.

Giải quyết xong tôi ra bồn rửa mặt, hai mắt nặng như đeo chì, tôi nheo nheo nhìn vào trong gương, thực sự là tôi phải nghỉ việc rồi, chuyện này khiến tôi hốc hác quá. Úp một vốc nước lên mặt, nước rất mát, da mặt lập tức có cảm giác, giống như các tế bào đang hồi sinh vậy. Lần thứ hai ngẩng mặt lên nhìn gương, tôi thấy rõ hơn mọi thứ xung quanh, từ cái khăn tắm treo sau lưng, cái chổi lau nhà, kể cả trong cái khe cửa khép hờ bên cạnh. Có một con mắt đang nhìn theo tôi.

Giữa khoảng không tối mờ mờ, đột nhiên nổi lên một con ngươi đen cùng tròng mắt trắng dã. Sau lưng tôi bỗng chốc toát đầy mồ hôi lạnh, là thằng vừa rồi ra mở cửa phải không, sao nó không đi ngủ tiếp đi, đừng đấy rình tôi làm gì. Hay thằng ấy có chuyện muốn hỏi, kiểu như không biết cả ngày nay tôi đi đâu, làm gì, đã ăn uống chưa, nếu đã có lòng như vậy thì tôi cũng không ngại trả lời. Tôi nói:

- Mày còn làm gì ngoài đấy, không ngủ tiếp đi.

Im lặng.

Tôi vừa vốc nước lên mặt, lại xoa xoa hai mắt lần nữa, thần trí tôi đã tỉnh táo hơn nhiều rồi. Trong gương, tôi vẫn thấy con mắt ấy nhìn mình, không trả lời là ý gì. Bất chợt, tôi cứng người. Mắt thấy con ngươi đen kia từ từ trợn ngược, tròng mắt lộn lên, con mắt biến dạng, cong cong như hình cánh cung. Giống như mắt người chết đang cười.

Tôi lập tức quay người lại, thằng nào đêm hôm không ngủ, đi nhìn trộm nhà tắm người khác rồi cười một mình, không điên thì cũng là dạng biến thái. Giờ thì mặc kệ mày là thằng nào, hôm nay tao sẽ dạy cho mày biết, vì sao nước biển lại mặn. Ngay sau đó tôi mở tung cửa, phi thân ra khỏi nhà tắm xem là ai đang rình bên ngoài.

Không có ai.

Bên ngoài vẫn mờ mờ tối, ngay tới một tiếng động cũng không có.

- Minh.

Bất giác tôi nín lặng, có người vừa gọi tên tôi, không rõ là âm thanh từ hướng nào truyền tới, nghe vừa như thì thầm vừa như réo gọi, cảm giác rất gần, là ngay trong phòng này. Nhưng người vừa đứng ngoài cửa này đâu, vài giây trước vẫn còn lén lút ở đây, nhanh như vậy đã về giường rồi sao. Hay là tôi mở cửa ồn quá khiến mấy thằng cùng phòng giật mình, có khi mấy thằng ấy vừa ngái ngủ vừa gọi tên tôi cũng nên.

- Minh.

Lại là nó, giờ thì xa hơn rồi, không phải từ giường của ai cả, là đột ngột vọng lại từ cửa phòng. Giọng nói kéo dài rồi cứ thế lặp đi lặp lại trong suy nghĩ của tôi, người này tôi từng nói chuyện qua, một lần. Ánh sáng của nhà tắm hắt ra chỉ càng làm mắt tôi tối hơn, người kia đứng đâu tôi cũng không thấy rõ, kỳ lạ là nghe tiếng gọi ấy, cơ thể tôi tự giác đáp lại, giống như một phản xạ vô thức.

- Minh. Đi với tôi không?

- Đi.

Đèn phụt tắt. Sau lưng tôi giờ chỉ còn bóng tối, không hoàn toàn là một màu đen, nhưng tất cả đều nhòa đi trước mắt. Nhất thời tôi không nhận biết được mình đang làm gì, hai chân lập tức bước theo tiếng gọi.

Két…két…két

Cửa phòng hé mở, một bàn tay trắng bợt với năm ngón tay dài xương xẩu vươn tới. Tôi đã từng gặp bàn tay này rồi, hiện tại không nhớ ra gặp ở đâu, nhưng trong tiềm thức tôi thì nó không hề nguy hiểm và tôi bỗng có một ham muốn mãnh liệt, phải nắm lấy nó!

Tiếng gọi mỗi lúc một dồn dập, nó lấn át hết mọi suy nghĩ của tôi, không chỉ còn là một người đang gọi, cùng lúc có rất nhiều giọng nói vang lên, giống như có hàng trăm người đang chen chúc trong đầu tôi, gào thét:

- Minh, nắm lấy, Minh, nắm lấy, nhanh lên…

Thịch.

Tôi nắm được rồi.

Vội vàng mở lòng bàn tay ra, bên trong là một mảnh vải màu vàng, với những nét vẽ màu đỏ nguệch ngoạc. Là lá bùa của bà tào. Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, tôi kinh hãi nhìn lá bùa thấm ướt mồ hôi trong lòng bàn tay mình, tim vẫn còn đập liên hồi, cả tiếng gọi vừa rồi vẫn văng vẳng bên tai:

- Minh.

- Minh, mày có sao không vậy?

- Minh, Minh …

Kèm theo đó là những cái lắc vai rất mạnh, mọi thứ đều sáng rõ, đèn bật lên từ bao giờ, trước mặt tôi là cửa phòng, vẫn đóng chặt, không ai mở ra, cũng không có bàn tay nào thò vào. Vậy là sao? Tôi ngây người nhìn sang bên cạnh, thằng Duy thấy tôi nhìn thì né đi, thay vào đó là thằng Cường, khuôn mặt thằng này còn kinh ngạc hơn cả tôi. Trong tai tôi loáng thoáng nghe được cậu ta nói rất nhiều, nhưng đọng lại là vài từ rời rạc:

- …Bọn tao hỏi mày không thưa gì cả?... Đòi đi đâu bây giờ nữa, … Tự nhiên đập cửa rồi gào … nắm lấy nắm lấy cái gì….

- Bọn mày đang ngủ mà - Tôi thất thần nói.

- Tao ra mở cửa cho mày, hỏi mày đi đâu mà giờ mới về, mày không trả lời, cứ lầm lầm lì lì đi vào nhà vệ sinh, còn không thèm bật đèn lên nữa - Thằng Mạnh đáp.

- Vậy là mày nhìn trộm tao trong nhà tắm?

- Làm gì? Mày vừa vào được tí thì tự nhiên lao ra đập cửa, còn kêu nắm lấy, bọn tao cố mãi mới cản được mày lại, thằng Cường phải nhét cái mảnh vải vàng vàng kia vào tay mày, xong mày mới không kêu nữa.

Tôi nhìn lại mảnh bùa, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh con mắt nhìn hé qua khe cửa vừa rồi, nó không hề chớp, giống như chỉ biết căng ra nhìn tôi trừng trừng.

- Có phải mày đã gọi tao không?

- Bọn tao gọi mày bao nhiêu câu, mà mày như kiểu không nghe thấy gì, chỉ đập cửa thôi.

- Ở đây không có đứa con gái nào sao?

- Mày điên à, đây là khu tập thể nam, sao có con gái được.

Tôi nhìn mặt thằng Mạnh, như không hiểu những gì nó vừa nói. Chuyện tồi tệ nhất cuối cùng cũng đã xảy ra. Con ma đó không có ý định dừng lại, nó phục sẵn trong phòng này để chờ tôi về, rồi chọn đúng thời điểm tôi nới lỏng phòng bị để tấn công. Nếu như tôi tiếp tục đi theo nó, có thể tôi sẽ bị kéo ngã khỏi lan can tầng ba, hoặc là bị nó dẫn xuống bể chứa nước, chuyện ma dụ như vậy tôi nghe nhiều rồi. Không ngờ là hôm nay tôi lại trở thành nạn nhân của nó.

- Mai tao sẽ rời khỏi đây, tao không thể ở lại nơi quái quỷ này thêm một ngày nào nữa.

Tôi gằn giọng, chuyện này đã vượt quá sức chịu đựng của tôi. Bất kể là bằng cách nào đi nữa, tôi phải rời khỏi đây, căng thẳng trong mấy ngày qua khiến tôi muốn phát điên, hơn nữa tôi không phải người có lỗi trong chuyện này, vì sao tôi phải ở đây chờ chết.

- Tao cũng định khuyên mày rời khỏi đây, càng sớm càng tốt, có thể nơi này thực sự bị ma ám rồi.

Cường lên tiếng, trong giọng nói tôi nhận ra được một vẻ bình tĩnh kỳ lạ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương